Triền miên cuối cùng
← Ch.131 | Ch.133 → |
"Đừng kháng cự anh, được không?"
Anh nhìn cô nước mắt chảy dài ra, trầm giọng nói.
"Không." Cô quay đầu: "Em tại sao lại như thế này.... Vừa nãy nãy cùng với anh dây dưa.... loại chuyện này, em làm không được, Luật Hạo Thiên, anh và em căn bản không chung một con đường? Chúng ta như hai con đường đan chéo nhau mặc dù mỗi một khác có giao điểm, nhưng rất nhanh tách ra, hướng khác nhau, đường đi khác nhau!"
Trong đáy mắt anh đọng lại dục dục vọng, tính nhẫn nại từ từ biến mất, thấp giọng nói: "Đừng nói là giao nhau, cho dù là hai đường thẳng song song, anh cũng sẽ đem em trói lại bên cạnh anh."
Nói xong, một tay hạ thấp xé quần áo cô! Đưa thắt lưng thấp xuống. khiến cô phát ra một tiếng rên rỉ, móng tay cô bấu vào da thịt anh....
"Luật Hạo Thiên, anh sẽ không có kết cục tốt!" Cô hai mắt đỏ lên, tâm tình kích động nói một câu cay độc.
Thân thể anh chấn động mạnh, cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt tràn đầy ai oán và thống khổ, còn có nói không rõ cái gì đó, giống như ác mộng quấn lấy anh. Kẽ vươn tay che khuất mắt cô.
Cô nói không sai, có một số việc anh cô ý không nghe thấy, anh sợ, anh sợ những thứ này quấy rối tâm tình của anh.
"San San, chỉ cần em nhớ anh yêu em là đủ rồi, anh yêu em, em cảm giác được đúng không? Em nhất đinh cảm nhận được."
Nhẹ nhàng nói, thật mãnh liệt xông đến.
Anh chịu không nổi, đối với cô yêu mà giấu ở trong lòng, không phát tiết ra ngoài anh sẽ bị bùng nổ, anh nhịn một tháng, cô không chịu tiếp nhận anh, khiến anh muốn điên rồi....
"San San, anh xin lỗi.... Ngoại trừ như vậy, anh không biết có thể làm gì? Em khiến anh điên rồi, vì sao em không giống những phụ nữ khác? Vì sao em không bỏ qua chuyện chúng ta?"
Cô khóc, nước mắt lã chã ướt lòng bàn tay anh. Anh buông tay ra, thay cô xoa nước mắt.
"Em không đủ sức làm như vậy, bởi vì em yêu anh." Cô khiến âm thanh trở nên vụn vỡ, lần đầu tiên nói ra ý nghĩ sâu xa mang đầy tình ý cùng hận ý, chấn động trong anh.
"Bởi vì em yêu anh, đó là nguyên do em không cho phép mình bỏ qua, ngoảnh mặt làm ngơ, em không thể dung túng những hành vi của anh! Bởi vì em yêu anh, em không thể để anh sa vào nơi vạn kiếp bất phục! Bởi vì em yêu anh, em không muốn anh sẽ hối hận sau này! Bởi vì em yêu anh, em muốn anh sống trong ánh sáng, em muốn anh biết, đời người thực ra có rất nhiều niềm vui sướng! Em không muốn anh gánh tội ác trên vai, không muốn anh bị kẻ khác căm thù, chửi rủa, em không muốn anh dẫm lên người khác để thực hiện tham vọng của mình, lại càng không muốn anh thành công mà hai tay dính máu."
Nói xong những lời này, cô hơi động thân, hôn than thể anh cứng đờ.
"Hạo Thiên, anh quay đầu đi."
Sửng sốt nửa buổi, anh cười khổ: "Vì sao em không buông tha."
"Anh nói đúng, chúng ta là một thể, cho nên, anh hủy diệt mọi thứ, em cũng sẽ không thể tồn tại. Đó là lý do em không thể buông tay, chỉ cần có một tia hy vọng, em cũng muốn kéo tay anh, cũng sẽ không buông tay!"
Cô nắm chặt tay anh: "Yêu em, thì theo em đi!"
Anh một thân nhiệt huyết dần dần trở nên trầm lạnh, trong mắt lộ vẻ bi thương hòa cùng mất mát.
"San San, ... thứ lỗi cho anh, đã không thể ...quay đầu lại nữa rồi."
Cô trừng mắt, một màn sương mỏng bao quanh hai mắt, trong mắt nước mắt chực rơi xuống chớp chớp nói: "Anh nói... cái gì?"
Anh ôm mạnh cô, hung hăng tiến lên, ôm cơ thể nóng bỏng của cô, lạnh lẽo trong tâm.
Cơ thể mềm mại của cô ở trên, anh hơi thở gấp, ôm chặt cô nói: "Đã không còn kịp, anh... đã bắt đầu ván cờ, đã khai cuộc, không thể dừng lại."
Cô nhắm hai mắt lại, đó chính là nói, tất cả mọi thứ đã vô phương thay đổi, phải không?
Một tháng ngắn ngủi, anh trở thành ác ma chân chính. Mà cô cũng cùng với ác ma này triền miên dây dưa...
Trở lại biệt thự bọn họ ngồi đối diện, Luật Hạo Thiên châm một điếu thuốc, vừa dập tắt.
"Trong một tháng này, bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện. Lâm Tường cưới Tiểu Phỉ... Em không cần nhìn anh như vậy, không sai, là anh an bài, anh bố trí cho họ quen biết nhau, từng bước khiến Lâm Tường rơi vào bẫy, khiến Tiểu Phỉ gả vào Lâm gia, gây chia rẽ cha con họ, khiến cho Lâm Bạc không tín nhiệm con trai mình. Vừa lúc này, anh lại gây nên một loạt đầu mối, đem tất cả điểm đáng hoài nghi cùng hướng về Giang Hằng Vũ. Nhưng mà Lâm Bạc có lòng nghi ngờ cao, tuyệt đối không tin chuyện lớn như vậy mà một mình Giang Hằng Vũ làm được, ông ta sẽ chắc chắn hoài nghi Giang Trục Thủy. Khi Lâm Bạc bất hòa với hai người kia, tự nhiên ông ta đối với anh càng thêm tin tưởng. Mà vào lúc này, anh đem chuyện hồi xưa Lâm Tư Tư bị chụp hình, những tấm hình kia cho ông ta xem, ông ta tức giận hộc máu tại chỗ, bây giờ đang ở bênh viện. Nếu như không có gì xảy ra, đêm nay anh có thể sở hữu toàn bộ Lâm gia.
San San lẳng lặng mà nghe xong, rất kỳ quái cô không ngạc nhiên, cũng không cảm thấy căm phẫn, chỉ là ngơ ngác nhìn anh, trong mắt có một loại thương xót cùng nghi ngờ.
"Em nghe xong những lời này..., chẳng lẽ không tức giận sao?"
Anh đi tới trước mặt cô, hai tay đặt lên vai cô: "San San, đêm nay, em có thể trở thành đệ nhất phu nhân Á Châu. Đứng ở trên toàn thế giới, mà nhìn xuống."
"Em không cần"
"Vậy em nói, em muốn gì." Anh rất kích động, điên cuồng kích động
"Em muốn anh."
"Anh bất cứ lúc nào cũng là của em."
Cô ngẩng đầu lên, anh nhìn không ra trong mắt cô không có bất kì tâm tình gì. Bàn tay nhỏ và dài của cô nắm chặt cà vtj của anh, một tay đem đầu của anh kéo thấp xuống.
"Vậy thì đến đây." Thanh âm của cô, trở nên mị hoặc như vậy, câu hồn, nhiệt tình nóng bỏng.
Anh kinh ngạc nhìn cô, cô như thế này, rất không bình thường.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |