← Ch.23 | Ch.25 → |
"Em mang cô ấy về, hành lý của cô ấy đều đang ở chỗ em." Tiếu Tồn Chi muốn đưa tay ôm lấy Vạn Uyển đã như nhớt dựa vào trong ngực Diệp Dực, Diệp Dực một tay nắm eo của Vạn Uyển, giơ tay lên chặn lại Tiếu Tồn Chi đến gần.
"Anh dẫn cô ấy về."
Lý Mạc Nhất coi thường ánh mắt của Lộ Ninh, nhanh mồm nhanh miệng mà nói, "Anh Diệp, anh mang về không sợ bị mời đi uống trà? Ảnh hưởng không tốt sao?"
Vương Nghĩa Dương ở bên cạnh thức thời ho khan một tiếng.
Diệp Dực nhíu mày vừa định mở miệng, Vạn Uyển níu lấy cổ áo anh cúi người nôn một vũng lớn. Chung quanh người xem náo nhiệt nhất thời tản ra như chim như thú, Lộ Ninh kéo Vương Nghĩa Dương lui về sau một bước, Tiếu Tồn Chi cũng sợ tới mức lập tức buông lỏng tay.
Chờ ngẩng đầu lên lần nữa, thì Diệp Dực đã bế ngang Vạn Uyển, khóe môi nâng lên nụ cười giễu cợt. Không biết người nào báo cho Đồng Niệm biết, đồng chí nhỏ Đồng Niệm vội vàng hấp tấp chạy vào thì thấy một màn kịch tính như vậy, tâm tình của thủ trưởng mình khó suy đoán, chỉ đành phải nhắm mắt theo đuôi bước nhanh ở phía sau.
"Đoàn trưởng, ta đi chỗ nào?" Đồng Niệm tự giác tự phát mà ngồi vào chỗ tài xế.
Chỗ ngồi phía sau không có ai trả lời, chỉ có tiếng hít thở nồng đậm của Vạn Uyển cùng tiếng nôn ọe thỉnh thoảng vang lên.
Đồng Niệm có chút hoang mang ngẩn đầu nhìn kính chiếu hậu, Diệp Dực đang cởi áo khoác xuống khoác lên trên người Vạn Uyển, một tay đặt ở phía dưới cổ cô cố gắng để cho cô dễ hô hấp, một hồi lâu mới nhìn thẳng vào mắt Đồng Niệm, "Về nhà đi."
Đồng Niệm lúng túng ho khan một tiếng, về nhà thì ý là tối nay không trở về đơn vị, "Tham Mưu Trưởng bên kia phải báo cáo thế nào?"
"Chuyện riêng." Diệp Dực bình tĩnh trả lời.
Nghe thấy mùi rau hẹ sủi cảo thì trong nháy mắt Vạn Uyển cảm giác mình có ảo giác đang ngủ ở nhà ông bà nội. Nhưng hiển nhiên không phải, phòng ngủ lớn như vậy, giường lớn cùng toàn bộ hộc tủ phòng ngủ trừ một màu xanh cục gạch tựa như sách, bất kể là phương diện nào cũng không thể là địa bàn của mình.
Vạn Uyển nâng chăn ra, váy vẫn là ngày hôm qua, nhưng mà đã nhăn nhúm kinh khủng, buổi hôn lễ ngày hôm qua tối thiểu có thể bảo đảm mình không bị xâm hại đi, thân người an toàn cùng mức độ thuần khiết vẫn có thể bảo đảm. Vấn đề còn lại chính là, người có thể làm nên mùi sủi cảo rau hẹ này là ai, đầu tiên Vạn Uyển nghĩ đến một người đàn ông bốc đồng, lần này thì hoàn toàn không lo lắng. Chuyển người kéo chăn cao hơn, đưa tay nắm một gối đầu khác vào cạnh mình, cả khuôn mặt chôn ở bên trong.
Sau đó, Vạn Uyển giật mình một cái rồi ngồi dậy, cái mùi này!!
Vạn Uyển nhảy xuống giường, vẫn chưa lấy lại được cảm giác thăng bằng sau khi say rượu nên không bước tiếp, dựa vào tường bước đi, lén lén lút lút mà đi ra bên ngoài.
Phòng bếp ở bên cạnh phòng khách, kiểu quây tròn, chỉ cách một tầng nhỏ kiểu thủy tinh, Vạn Uyển híp mắt muốn nhìn rõ người ở bên trong nhưng mà chẳng ăn thua, chỉ có thể loáng thoáng biết là người đàn ông.
Vậy quá kinh hãi rồi! Đàn ông buổi tối không động thủ không có nghĩa là ban ngày cũng không biến thân.
Vạn Uyển quyết định vứt bỏ tài sản của mình, nhón chân lên, có thể chạy trốn thì chạy trốn, cửa trước gần trong gang tấc.
"Không ăn chút điểm tâm mà đã đi?"
Vạn Uyển nghe được giọng nói này cũng biết chuyện trốn chạy thất bại.
"Diệp phó...... Đoàn trưởng chào buổi sáng!"
Diệp Dực nhìn cô một cái, buông cái khay ở trong tay xuống, xoay người từ phòng bếp lấy dấm và hạt tiêu, "Muốn gừng không?"
Vạn Uyển nhíu lông mày, theo thói quen trả lời, "Tôi ghét gừng"
Diệp Dực nhíu mày, không bình luận, chỉ chỉ cái ghế đối diện mình, "Đầu giường có quần áo sạch, rửa mặt xong rồi trở ra."
Cô Vạn chính là chờ cơ hội này chạy trốn, cả khuôn mặt đỏ bừng vội vàng bỏ chạy vào phòng, cửa đập vang lên tiếng rầm.
Diệp Dực thu hồi tầm mắt, một tay chống cằm, thoải mái nhàn nhã cắt gừng sợi rồi rót toàn bộ vào trong đĩa nhỏ của Vạn Uyển.
Vạn Uyển rất rối rắm!
Đầu giường quả thật có quần áo, nhưng mà...... có thể mặc sao? Khẽ nâng lễ phục đầy mùi rượu lên ngửi, thiếu chút nữa lại tự nôn ra. Vạn Uyển cầm quần áo đã được xếp gọn, cổ áo và ống tay áo ủi thật chỉnh tề, đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ Lý Mạc Nhất tay chân vụng về mặc tạp dề ủi quần áo. Vạn Uyển ngồi ở mép giường, từ từ cởi nút áo, trước đó lúc ngủ lại ở trong kí túc xá của Diệp Dực đã mặc một cái váy kẻ caro. Sao chuyện xui xẻo luôn tìm đến mình vậy chứ? Vạn Uyển cười khổ.
Dằn lòng mặc quần áo đứng dậy mở cửa.
Diệp Dực bưng chén lên uống một hớp canh sủi cảo, ánh mắt vẫn nhìn về cửa phòng ngủ. Giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thay quần áo cần 25 phút?
Diệp Dực lau miệng, đứng dậy cất bước đến trước phòng. Cửa cứ như vậy đột nhiên mở ra, Diệp Dực lui về sau một bước, sờ sờ sống mũi, nếu không phải là luyện tập qua, lúc này hẳn là đau không nhẹ.
Vạn Uyển cũng giật mình hoảng sợ. Cố gắng kéo dài thời gian, mãi mới có thể lấy hết dũng khí ra cửa ăn cơm, sao đoán được vừa mở cửa ra liền thấy người nào đó.
"Không phải là anh cuồng rình coi chứ?" Vạn Uyển bật thốt lên.
Diệp Dực ngẩng đầu, tối hôm qua lúc thay áo trong đã tiện tay thả lên giường, không ngờ giờ chiếc áo đen ấy lại đang được Vạn Uyển mặc trên người. Trước giờ Vạn Uyển cũng không phải cô gái có cơ thể gày gò, vì dáng người nhỏ bé nên chiếc áo rộng thùng thình của Diệp Dực lại có thể che chắn người cô, dài đến ngang đùi.
Diệp Dực hiển nhiên không coi câu hỏi của Vạn Uyển ra gì, nắm tay che miệng ho khan một tiếng, "Ăn sủi cảo."
Thật ra những lời này rất quan trọng, gián tiếp trở thành vũ khí mỗi khi cô gái nào đó khi đã thành Diệp phu nhân gây gổ với chồng, khi đó cô sẽ lại mang cái câu "Cuồng rình coi" này hủy danh tiếng của Diệp tiên sinh.
Vạn Uyển kéo vạt áo, mất tự nhiên đi theo sau lưng Diệp Dực ngồi xuống, nhìn lên một đĩa nhỏ trước mặt thuộc về mình gần như đầy gừng sợi, Vạn Uyển có chút không tin mà nhìn về phía Diệp Dực, "Diệp đoàn trưởng, tôi không cần gừng sợi."
Diệp Dực vùi đầu tiếp tục ăn, động tác rất là mạnh mẽ.
Vạn Uyển mới vừa lựa gừng sợi ra để bên cạnh liền chú ý tới ánh mắt lạnh như băng của Diệp Dực.
"Ăn hết"
"Tại sao?"
"Anh cắt "
"Sao anh không ăn?"
"Anh ghét gừng sợi."
Vạn Uyển thiếu chút nữa đã không kìm được mà sặc.
Diệp Dực gói sủi cảo rất khéo, da sủi cảo mềm mại, đàn hồi tốt, nhân thịt không dầu không ngán, cắn một cái miệng đầy hương, ăn một cái thì không thể ngừng lại, tiếp tục những cái tiếp theo.
"Ngon không?" Diệp Dực chống đầu, nhìn Vạn Uyển.
Vạn Uyển gật đầu như bằm tỏi, "Ừ!"
"Em rửa chén" nói xong rồi vào phòng khách.
Vạn Uyển là người cuối cùng ăn xong sủi cảo, run run vươn tay, có thể do học y hoặc cũng do bản thân khá coi trọng đôi bàn tay, huống chi từ khi quen Tiếu A Bạch hai tay Vạn Uyển chưa hề dính nước mưa chứ đừng nói đến những cái khác.
Diệp Dực mở TV lên lại lộn trở lại, từ trên bàn trà cầm một quả táo gọt vỏ cắt múi sau đó tựa vào cửa phòng bếp, tất cả quá trình không có phát ra chút tiếng động. Nhìn Vạn Uyển xách một xấp đĩa bỏ vào trong nước, sau đó nhìn tay cô đang dùng khăn rửa bát rửa từng chiếc trong chậu nước.
"Diệp đại......" Vạn Uyển quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Dực thoải mái nhàn nhã, bộ dạng hai tay thanh nhàn cắn quả táo, một chữ 'nhân' nghẹn ở trong cổ họng.
Diệp Dực cắn một miếng táo, ngước mắt, "Tráng đi" sau đó đi tới bên cạnh Vạn Uyển cầm lên một khăn lau khác, "Ăn táo hay là rửa chén?"
Vạn Uyển nghiêng đầu quan sát biểu tình Diệp Dực một cái, Chính Nhân Quân Tử, tuấn tú lịch sự, vì vậy nắm quyền giữ vững mình, "Ăn quả táo!"
Diệp Dực đưa lưng về phía Vạn Uyển, nhàn nhạt ừ một tiếng, ngữ điệu lại thêm nụ cười, "Ở trên đĩa."
Vạn Uyển chân không bẹp bẹp chạy tới lấy táo, áy náy mà đứng ở cửa, "Diệp đoàn trưởng, tôi có thể đến phòng khách ăn không?"
Diệp Dực không ngừng động tác trong tay, chỉ cái bàn rồi nghiêng đầu nhìn Vạn Uyển một cái, "Dùng điện thoại di động của anh, Mạc Nhất đang đợi em điện thoại."
Vạn Uyển sửng sốt một chút, để xuống cái mâm hít sâu một cái mới trượt đến hai chữ 'Mạc Nhất'.
Quả nhiên như Diệp Dực nói, Lý Mạc Nhất đợi điện thoại của mình.
"Vạn Uyển, sao bây giờ mới gọi?" Giọng nói của Lý Mạc Nhất nghe như bình thường không có gì khác, vẫn là vui vẻ, trêu chọc, "Mình vẫn còn suy nghĩ có phải anh Diệp không tuân theo quy định làm việc hay không!"
Vạn Uyển nắm chặt điện thoại di động, muốn từ trong lời nói của cô ấy nghe ra dù là một chút xíu không vui cùng châm chọc, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng lại đau như bị bóp chặt, nhiều lần mở miệng nhưng lại không thể phát ra một lời.
"Vạn Uyển? Cậu còn sống chứ? Bác sĩ thực tập dã chiến khoa ngoại bệnh viện cần cứu viện khẩn cấp sao?" Lý Mạc Nhất tiếp tục chế nhạo.
"Mạc Nhất, thật xin lỗi."
Lý Mạc Nhất ở điện thoại đầu kia không lên tiếng, trong lòng bàn tay Vạn Uyển đầy mồ hôi, "Cậu phải tin tưởng anh ấy, Diệp đoàn trưởng không phải người như vậy."
Trong ống nghe nhất thời phát ra tiếng cười ầm, Lý Mạc Nhất cười thở không ra hơi, "Chuyện như vậy về sau nhận được phê chuẩn của thượng cấp mình lại nói cặn kẽ với cậu, cuối cùng vẫn là một người nguyên tắc, tất cả thích hợp với anh Diệp."
Vạn Uyển cau mày, "Như vậy không tốt, nam nữ khác biệt, huống chi anh ấy còn có cậu nữa!"
"Ừ......" Lý Mạc Nhất lầm rầm mà đáp lời, "Coi như cậu giúp mình một lần!"
"Chuyện phù dâu đã giúp đủ rồi, mình cũng không biết sau này có đối mặt với Tiếu Tồn Chi hay không." Vạn Uyển cũng không ngốc, vội cự tuyệt.
Tiếng Lý Mạc Nhất gặm móng tay ở bên đầu điện thoại kia Vạn Uyển cũng có thể nghe được, "Vạn Uyển, mình cảm thấy cậu đụng phải anh Diệp, thì không có quyền lên tiếng rồi."
Vạn Uyển á khẩu không trả lời được, còn muốn nói chuyện nữa, thì điện thoại đã cúp.
Lý Mạc Nhất cắn ngón tay cái rất bất đắc dĩ quay đầu lại, "Chị Lộ Ninh, như vậy có được không?"
Lộ Ninh đang lau sơn móng tay, thình lình ngẩng lên, cực kỳ khó chịu liếc Lý Mạc Nhất, "Tôi nói được chính là được."
"Ngây ngốc làm gì, táo thâm rồi kia." Diệp Dực cầm cái đĩa lên, ném quả táo vào trong thùng rác, "Xuống dưới chút đi."
Vạn Uyển gật đầu, cầm lấy túi rác, "Tôi đi vứt rác, cám ơn anh tối hôm qua dẫn tôi trở về, thật sự là phiền toái rồi."
Diệp Dực không lên tiếng, cúi đầu nhìn Vạn Uyển và trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, một hồi lâu Vạn Uyển kéo túi thì anh mới gật đầu một cái, xoay người đi vào phòng.
Vạn Uyển xách túi rác lên cúi đầu bước nhanh chạy đến cửa, khom lưng thắt giầy tay thậm chí có chút run rẩy.
Một chiếc áo thật dầy đột nhiên bao đầu Vạn Uyển lại, túi rác trong tay Vạn Uyển bị lấy đi, tay Diệp Dực mang theo vết chai, ấm áp kỳ lạ.
"Xuống lầu mua thức ăn" nói xong cũng cúi người giúp Vạn Uyển kéo chặt áo lông, kéo cái mũ lên.
Mùa đông ở thủ đô rất tệ, cho dù mặc quần áo dày như vậy, trong nháy mắt đi ra ngoài, Vạn Uyển vẫn cảm thấy bắp đùi mình không còn cảm giác.
"Lạnh?" Diệp Dực cúi đầu nhìn cái áo lông cừu của mình một chút, nhíu mày hỏi.
Răng Vạn Uyển va vào nhau, cố gắng kìm nén ra một câu, "Không lạnh"
Diệp Dực đi đến thùng rác đối diện vứt đồ, Vạn Uyển rúc cổ nhìn anh, cảm thấy anh chính là sự sống mà từ nhỏ đến lớn mình vẫn hướng tới, chỉ có thể đứng xa nhìn không thể khinh nhờn.
Diệp Dực đứng trước mặt ở Vạn Uyển, một tay ôm cô, lông mi rũ xuống che ánh mắt của anh, Vạn Uyển muốn nghiêng người nhìn rõ ràng một chút, đôi tay liền bị bắt lấy, Diệp Dực dùng chút sức nắm chặt.
"Diệp đoàn......"
"Với khoảng cách này" Diệp Dực ngước mắt nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, nói từng chữ từng câu, "Anh không hy vọng thấy khoảng cách nhỏ này giữa em và Tiếu Tồn Chi nữa."
Mặt Vạn Uyển đỏ đến mức có thể đun sôi nước.
"Đây là lần đầu tiên nói, cũng là một lần cuối cùng" Diệp Dực giang hai cánh tay, ôm sát Vạn Uyển.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |