← Ch.22 | Ch.24 → |
Từng đôi khách mời đi vào hội trường, bồi bàn đứng ở cửa đại sảnh nhiệt tình hăng hái, anh bạn trẻ đầy nhiệt tình nhìn từng đôi tuấn nam mỹ nữ này thì vô cùng cao hứng. Cho đến khi......
"Vương tiên sinh, Lộ tiểu thư, bên này xin mời."
Vương Nghĩa Dương cúi đầu nhìn qua vẻ mặt tức giận của Lộ Ninh một cái, ngoài ra còn mang một chút hờ hững cứng ngắc, "Lộ Lộ, chúng ta tới rồi."
Lộ Ninh nhéo tay Vạn Uyển đứng ở phía sau, nâng váy lên mặt đen đi ra ngoài, lúc đi ngang qua anh chàng tiếp khách thì liếc mắt. Làm anh chàng sợ tới mức mặt mày xanh lét.
"Tiếu tiên sinh...... , Vạn tiểu thư......" Lại nhìn đôi này, anh chàng cũng sắp khóc luôn, một mặt đen, một mặt không biểu tình.
Thân thể của Vạn Uyển cứng đờ kéo Tiếu Tồn Chi, thẳng lưng đi tới đại sảnh.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, chúng ta tới rồi!" Lý Mạc Nhất nhón chân lên sửa sang lại áo khoác giúp Diệp Dực, "Anh Diệp, hôm nay anh thật là đẹp trai!"
Diệp Dực nhìn cô ta một cái, rồi lại nhìn về phía Vạn Uyển đã bắt đầu vào hội trường, hôm nay cô ấy xinh đẹp làm khi vừa nhìn thấy cô ấy thì hơi thở hơi chậm lại, khẽ chớp mắt lại thấy có người đang khẽ nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn xuống. Cảm giác điên cuồng phẫn nộ trong nháy mắt đó đã nhiều năm không xuất hiện trong Diệp Dực, giống như con thú hoang đang thoát khỏi lồng ngực. Anh thừa nhận ghen tỵ, thừa nhận cái loại nhu tình cùng mỉm cười đó dù như thế nào mình cũng không làm được.
Bất tri bất giác đã sững sờ, đau nhói trên mu bàn tay khiến Diệp Dực cúi đầu, đúng lúc chống lại ánh mắt linh động giảo hoạt của Lý Mạc Nhất, cô nhóc này từ nhỏ cứ như vậy.
Diệp Dực mở miệng có chút không được tự nhiên, "Mạc Nhất......"
Lý Mạc Nhất liếc ngắm đôi mắt đen trắng cứng đờ ở trước mặt rồi ha ha cười trộm, đưa tay về phía Diệp Dực "Tốt cho anh sao?"
Diệp Dực vuốt vuốt trán, ở trên tay Lý Mạc Nhất viết vài nét đơn giản, "Đủ chưa?" Lý Mạc Nhất vui vẻ mà hoan hô một tiếng, "Hôm nay anh rất tuấn tú!"
Tiếu Mục Chi một tay ôm tiểu bảo bối của mình, một tay kéo eo của cô dâu, chậm rãi đi xuống cầu thang phong cách Châu Âu, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn khách mời chúc phúc, con ngươi khóe miệng đều là hạnh phúc,
Lý Mạc Nhất mang giày cao gót, phải dựa vào Diệp Dực đỡ mới có thể đi tới chỗ ngồi.
Quét mắt một vòng, không biết là nhân viên phục vụ nào sắp xếp vị trí, tám người một bàn, trừ vợ chồng Diệp Ngôn bởi vì có chuyện không thể đến, sáu người trong đó thì năm người đều là vẻ mặt lạnh nhạt, ai làm chuyện nấy.
Lý Mạc Nhất ngồi xuống, uống một ngụm nước trái cây, nặng nề buông cái ly xuống, ánh mắt đưa tới Diệp Dực và Vương Nghĩa Dương.
"Được! Em đi toilet đây." Vừa nói vừa hướng về phía Diệp Dực nháy mắt.
Vương Nghĩa Dương đúng lúc ngẩng đầu lên, thở dài, bất đắc dĩ mà nhìn Diệp Dực, "Đừng gây ra chuyện lớn là được rồi."
Diệp Dực đốt điếu thuốc, không bình luận.
Lý Mạc Nhất chạy đến phòng trang điểm của phù dâu, ngoài ý muốn lại gặp được một cô bạn bắt đầu từ cấp ba đã đặc biệt không muốn gặp, cũng không thể trách chị Miễu Miễu, cũng chỉ và vô tình mới chọn cô ta làm phù dâu, Lý Mạc Nhất im lặng nắm chặt tay, sớm biết là cô ta, ban đầu trèo non lội suối cũng phải đồng ý làm phù dâu.
Cô gái là phù dâu cũng nhìn thấy Lý Mạc Nhất ở cửa, ngượng ngùng chào hỏi, "Mạc Nhất, sao bạn đến trễ vậy?"
"Tới xem một chút có cái gì có thể giúp được không ~" Lý Mạc Nhất nhún nhún vai, họat bát chạy vào.
"Tôi đi gặp chị Miễu Miễu một chút xem có cần giúp gì không, đi không?" Cô gái này đã sớm biết tính khí của Lý Mạc Nhất, đúng là không dám đợi trong một phòng với cô ấy.
"Được, vậy cô đi đi!" Lý Mạc Nhất chuyển ánh mắt, được lắm, đã sớm tính toán rồi.
Cô gái mới vừa đóng cửa chạy đi, thì Lý Mạc Nhất liền cầm giày cao gót của cô ta, lấy một túi nhỏ trong túi xách của mình, vừa ngân nga một giai điệu vừa nhẹ nhàng xoa một lớp thật dày lên đôi giày ấy, sau đó lại từ từ bỏ xuống đất, cuối cùng không coi ai ra gì tựa lên chiếc ghế dài nhắm mắt giả vờ ngủ.
Bên ngoài âm nhạc đã vang lên, cô gái phù dâu vội vã chạy trở về, vội vội vàng vàng thay giày cao gót. Lý Mạc Nhất dựa ở trên ghế lén lút mở một mắt.
Một, hai, hai rưỡi.
Phịch một tiếng, cô bạn té chổng vó lên trời, Lý Mạc Nhất vội nhảy dựng lên, "Có sao không?" Đưa tay sờ lên mắt cá chân của cô ta, không tệ lắm.
Vạn Uyển nâng nước trái cây lên, uống một chút, Tiếu Tồn Chi đưa món điểm tâm ngọt tới mấy lần, Vạn Uyển đều nuốt trọn vào trong bụng. Đang chuẩn bị uống một hớp nước chanh nữa, thì tay bị nắm thật chặt.
"Vạn Uyển, nhanh nhanh nhanh, mau đi lên sân khấu, lên sân khấu." Lý Mạc Nhất lắc lắc Vạn Uyển, toàn bộ nước trái cây đổ lên trên váy, nhất thời một mảng màu đậm lớn rơi ở phía trên.
"Mạc Nhất, cậu chậm một chút" Vạn Uyển cúi đầu nhìn váy, trong giọng nói mang theo nức nở. Váy này cũng không phải là của mình, mặc một chút rồi còn phải trả lại, bị một phát như vậy, làm sao có thể làm mới được!
"Không có phù dâu!" Lý Mạc Nhất kéo Vạn Uyển, "Chị Miễu Miễu muốn cậu giúp đỡ."
Không chỉ là Vạn Uyển, mọi người trong bàn cũng ngây ngẩn cả người. Liếc mắt nhìn tay nắm tay Lộ Ninh ở dưới mặt bàn, vỗ vỗ kiểu trấn an, Lộ Ninh nhíu mày một cái, không nói tiếng nào. Tiếu Tồn Chi nhìn Diệp Dực một cái, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc. Diệp Dực mặt lạnh, hoàn toàn không có phản ứng gì về chuyện vừa rồi.
Vương Nghĩa Dương liếc nhìn Diệp Dực, đẩy một ánh mắt hiểu rõ.
Vạn Uyển cầm miếng khăn ăn lau cẩn thận, "Mạc Nhất, chuyện phù dâu không phải là cải trắng ở chợ bán thức ăn, có nhặt chọn tùy tiện. Cô dâu chú rể coi trọng là vui vẻ, mình không đi xung hỉ đâu?"
Diệp Dực không biến sắc liếc nhìn Vạn Uyển.
Một phục vụ vội vội vàng vàng chạy tới, "Lý tiểu thư, Đỗ tiểu thư thúc giục ngài đi qua!"
"Vạn Uyển, nếu cậu không phối hợp, chuyện vui này mới bị hỏng!" Lộ Ninh vẫn không nói chuyện, nhìn hai người giằng co ở chỗ này, nhàn nhạt mở miệng, nhưng lại nhìn thẳng Vạn Uyển.
Vạn Uyển thở dài, lôi kéo tay Lý Mạc Nhất, cúi đầu, "Đi thôi."
Chờ Lý Mạc Nhất vui vẻ trở về bàn này, lúc nhìn cô dâu chú rể cùng phù dâu phù rể đi ra, thật muốn đem một cái búa đánh mình chết đi!
Vạn Uyển đổi trang phục dâu phụ màu trắng tinh bằng tơ lụa, thanh thuần xinh đẹp, trong lòng suy nghĩ miên man, nhưng yên lặng cúi đầu bước đi, thỉnh thoảng hướng về phía em bé bên cạnh nhàn nhạt cười một tiếng.
Lộ Ninh thật sự là nhìn không được rồi, giật nhẹ quần áo của Vương Nghĩa Dương, hai người một trước một sau nhanh chóng liếc sang bên cạnh. Lý Mạc Nhất lấy dũng khí nhìn Diệp Dực bên cạnh, "Anh Diệp...... Em cũng không ngờ tới!"
Diệp Dực nhắm mắt lại, "Không sao."
Trọng điểm của hôn lễ trừ ăn ra, chính là náo loạn. Cho dù tân khách cùng cô dâu chú rể có văn hóa, chút vui vẻ này vẫn phải bảo đảm.
Hôn lễ kết thúc sớm, các ký giả ào ào được mời dùng cơm ở phòng khách lầu dưới, đại đa số tân khách đều là người có độ tuổi sàn sàn nhau, cùng nhau chơi đùa. Vì vậy, mọi người bắt đầu trọng điểm của hôn lễ.
Đỗ Miểu Miểu tính tình lạnh nhạt, thường ngày ở công ty lại thuộc cấp bậc cấp trên, hiếm khi có người nói vài ba lời đùa giỡn. Thừa cơ hội này, không chơi đùa cũng không được!
Đỗ Miễu Miễu bị các cô gái trong công ty vây quanh người, gần như trong tay mỗi người đều là một ly rượu đầy, đỏ, trắng, hỗn hợp.
"Tổ trưởng, chuyện tốt thành đôi! Một ly nữa, một ly nữa!"
Đỗ Miểu Miểu quay đầu lại tìm Tiếu Mục Chi, vừa lúc thấy chú rễ đã bị vây tới mức nước chạy không lọt, gương mặt tuấn tú đỏ lên, so với tình huống bên mình còn không ổn hơn, không thể làm gì khác hơn là buồn bực hớp một ly rượu.
Vạn Uyển đứng ở một bên khó chịu bất an, là phù dâu nhưng lại không phải bạn thân của cô dâu đúng là quá xấu hổ, tuy vừa rồi hai người tiếp xúc cũng khá hòa thuận nhưng cũng không khá hơn là mấy.
Hít sâu một hơi, Vạn Uyển chặn một li rượu, "Nếu không để tôi giúp cho."
Đỗ Miễu Miễu kéo tay Vạn Uyển cười nhẹ "Không sao mà."
"Cô không đi giúp anh ấy sao? Bên này có tôi là được rồi, dù thế nào cũng phải làm cho đúng chức vụ của phù dâu là giúp cô dâu đỡ rượu chứ." Vạn Uyển nhận rượu, ngừng thở, một chất lỏng lạnh buốt tràn vào dạ dày, mùi cồn xông lên mũi, cảm giác nóng rát bốc lên.
"Tửu lượng của cô cũng không tốt lắm mà?" Đỗ Miễu Miễu lắc đầu cười.
Vạn Uyển gật đầu nhưng vẫn nhận ly rượu của người kế tiếp, "Con của anh ta đương nhiên quan trọng hơn phù dâu rồi."
Đỗ Miểu Miểu sửng sốt một chút, cúi người tóm được cậu bé vừa chạy tới, vòng cánh tay ôm lên, "Vậy thì cám ơn nhé!"
Tiếu Tồn Chi có chút bất đắc dĩ nhìn cả thân thể của Lý Mạc Nhất gần như móc lên trên cánh tay mình, "Diệp Dực ở bên kia"
"Dĩ nhiên tôi biết", Lý Mạc Nhất vỗ ngực một cái, khom người cướp lấy bánh ngọt từ trong tay Tiếu Tồn Chi.
Tiếu Tồn Chi cũng biết cô không phải là càn quấy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Vạn Uyển ở phía xa nhận một ly lại một ly rượu, chỉ hai chén, khuôn mặt nhỏ nhắn đã gần như đỏ bừng.
"Tôi đi một lúc, cô đến kia bên chơi trước đi." Tiếu Tồn Chi vỗ vỗ đầu Lý Mạc Nhất.
Lý Mạc Nhất nhón chân lên nhìn về phía Vạn Uyển bên kia, giọng của một đám con gái quấy rối gần như áp qua đợt sóng đám con trai độc thân bao vây chú rễ bên kia, đắc ý mà cười cười, "Vậy cũng không được!"
Tiếu Tồn Chi nhất thời tăng thêm giọng nói, "Tại sao không được!"
Lý Mạc Nhất không ngờ tới Tiếu Tồn Chi cho tới bây giờ đều là vẻ mặt ôn hòa lại cũng có lúc tức giận như vậy, bối rối một lát rồi đánh anh ta một cái, "Hét lên với tôi làm gì."
"Là ai bảo cô làm như thế?" Giọng điệu của Tiếu Tồn Chi lạnh như băng.
"Stop!" Lý Mạc Nhất đẩy anh ta, hai ba bước liền chạy tới phía sau Diệp Dực, "Nói cho cậu biết cậu cũng không có cách!"
Tiếu Tồn Chi đứng dậy, đi hai bước tới trước mặt Diệp Dực, ánh mắt kiên định "Em muốn qua."
"Ừ" Diệp Dực nhàn nhạt ngước mắt, cũng không có ý định nhường đường
"Nếu như anh không thể ở thời điểm cô ấy bị thương chạy tới trước tiên, không có khả năng lúc nào cũng làm cho cô ấy vui vẻ, không thể toàn tâm toàn ý mà biểu đạt tình cảm của anh, vậy để em!"
Diệp Dực híp mắt, khóe miệng lạnh nhạt thoáng nâng lên, vừa mới chuẩn bị mở miệng, thì bị một trận tiếng hoan hô cắt đứt.
Lý Mạc Nhất nhảy đến giữa hai người, chỉ chỉ vào giữa phòng kêu to, "Vạn...... Vạn Uyển!!"
Lúc này Vạn Uyển đã quá say, bất tri bất giác cảm thấy có người đang đẩy mình, bên cạnh là tiếng ồn ào, vài đôi tay mở nút áo phía trên lễ phục, vốn lễ phục là kiểu cup ngực nên càng xệ thêm, mơ mơ màng màng đến mức chỉ có thể nhìn phù rể mới vừa đứng ở bên cạnh cũng đã bị đẩy lên cái bàn, mặt sung huyết đỏ bừng, hai tay đẩy Vạn Uyển, "Vạn tiểu thư, Vạn tiểu thư, cô hoàn toàn tỉnh táo chứ?"
"Anh nói cái gì?" Vạn Uyển chỉ có thể nhìn bờ môi đang di động của anh ta, toàn thân vô lực, đầu nóng đến mức tất cả mọi người đang nói ở trước mắt xoay tròn, chỉ có thể nằm ở trên người phù rể.
Nhất thời, tiếng hoan hô lại bộc phát ra!
Cô dâu chú rể mượn cớ con ngủ sớm dậy sớm đã sớm rời khỏi hội trường, để lại đôi phù rể phù dâu vốn luôn bị ghép đôi mặc người chém giết, vì vậy số người đi náo động phòng bị cắt giảm không ít, đa phần đều ở lại tiếp tục trò vui ở phía ngoài.
"Ôm đi! Ôm đi! Ôm đi!" Ầm ĩ đến mức sóng sau cao hơn sóng trước
Phù rể nhắm mắt lại, nhận trách nhiệm nặng nề mà ôm lấy Vạn Uyển, Vạn Uyển mơ hồ và cũng vô cùng phối hợp, thân thể hai người dán chặt, phù rể ôm Vạn Uyển từ từ ở trên bàn xoay quanh.
Vạn Uyển cảm thấy đã chóang đến mức không chịu được, ngực bị ép chặt, nước hoa đàn ông nồng đậm sặc mũi, muốn hít thở không khí cũng không được, gần như muốn ngộp chết. Đột nhiên cảm thấy đám người đang lao nhao bên cạnh dạt ra, một đôi tay lạnh băng kéo mình ra phía ngoài, sau đó một mùi thuốc lá quen thuộc xộc vào mũi.
"Vạn Uyển, tỉnh táo chút đi." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, sóng mũi cao, ánh mắt sắc bén.
Vạn Uyển không biết hơi sức mình từ đâu tới, xua xua tay đẩy mọi người vây quanh rồi ôm cổ người đàn ông trước mặt, "Tôi đi theo anh ấy! Nơi nào cũng đi!"
Nói xong, chỉ cảm thấy lồng ngực mình đang dựa vào khẽ run rẩy vì người đó đang cười.
← Ch. 22 | Ch. 24 → |