Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư - Chương 05

Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"Diệp Tâm Lê!"

Mới từ phòng giáo viên đi ra, nửa đường bị người gọi lại, cô quay đầu, đưa lên chiêu bài mỉm cười."Chuyện gì?" Người gọi cô, là một học sinh gương mẫu đứng thứ nhất thứ nhì trong lớp, Lâm Nhã Quân.

"Cậu rãnh không? Tớ có chuyện muốn nhờ cậu hỗ trợ."

"Ừm, có thể nha, cậu nói xem." Hai người ngày thường không có giao tình quá lớn, Lâm Nhã Quân nhân duyên so với cô tốt hơn, cô tò mò có việc vì sao không nhờ bạn tốt của cô hỗ trợ, ngược lại tìm đến cô.

"Chính là!" Lâm Nhã Quân nhìn hành lang không người, kéo cô đến góc, đè thấp âm thanh nói:"Nếu cậu không giúp, cũng tuyệt đối phải giữ bí mật nha!"

"Được." Bị lây khẩu khí nghiêm túc của cô, cô thận trọng gật đầu.

"Lần này kiểm tra, cậu có nắm chắc không?"

"Ừm...... Có, nếu đề mục không khó lắm, hẳn là không có gì vấn đề." Cô suy nghĩ, cho một trả lời bảo thủ.

"Vậy, cậu có thể giúp tớ không? Lần này tớ không nắm chắc."

"Giúp cậu?" Nàng nhất thời phản ứng không kịp."Giúp cậu ôn tập sao? Môn nào?"

"Không phải, tớ không phải muốn cậu giúp tớ ôn tập, ngày kia sẽ thi, hiện tại ôn cũng không kịp, ý của tớ là, cậu truyền đáp án cho tớ."

"Cái gì? Cậu muốn tớ..." Hai chữ làm bậy ở trong tiếng xuỵt của cô.

"Cậu nói nhỏ thôi!" Lâm Nhã Quân khẩn trương nhìn quanh bốn phía.

"Cậu, cậu, cậu!!" Cô kinh hách đến nói đều nói không hoàn chỉnh.

"Làm ơn, làm ơn!" Lâm Nhã Quân khom người xuống, nhỏ giọng cầu xin.

"Làm sao có thể! Đó là trái với giáo quy, bị bắt thì sao?" Trưởng ban kỷ luật đi đầu làm bậy, không phải tương đương như trưởng phòng Trần Định Nam đi buôn lậu thuốc phiện sao?

"Chỉ một lần thôi, lần sau tớ nhất định sẽ cố gắng học. Cậu cũng biết, gia cảnh của tớ không phải tốt lắm, gần đây vì bận làm công kiếm tiền, không có thời gian đọc sách, cậu giúp tớ đi, tớ thực sự không thể không có học bổng này......"

"Nhưng là......" Cả đời là học sinh tốt tuân thủ giáo quy, có vẻ thật khó xử, không biết nên cự tuyệt thế nào.

Hôm nay nếu có người lấy ác thế lực áp bách cô, cô tuyệt đối uy vũ không khuất phục, nhưng người trước mắt, vừa khéo là con ngoan giống cô, cô là người hướng đến ăn mềm không ăn cứng, người khác vừa khóc, cô sẽ không có biện pháp chống đỡ.

Nhịn không được Lâm Nhã Quân rưng rưng nước mắt lần nữa cầu xin, hơn nữa cô ấy cam đoan đây là lần duy nhất, lần tới cô nhất định sẽ cố gắng học tốt, vì thế cô đáp ứng một chuyện mà cô khẳng định sẽ ảo não cả đời! Giúp người làm bậy!

Ngu ngốc này đang làm gì?

Viết xong một đề, Bùi Vũ Canh thuận lợi giải xong, đang định viết tiếp, lơ đãng nhìn thấy động tác không được tự nhiên của Diệp Tâm Lê.

Vì theo khẩu hiệu công bằng trong thi cử, chỗ ngồi được bố trí theo số, vị trí của cô ở phía trước hắn, từ góc độ này, có thể đem động tác nhỏ của cô thu hết đáy mắt.

Cô đang làm gian? Biệt hiệu "Đạo đức sách giáo khoa" trưởng phòng kỷ luật lại làm bậy?

Hắn rất hiếu kỳ, là vĩ nhân nào, đáng giá cho "Đạo đức sách giáo khoa" của bọn họ đi trái với giáo quy mà cô xem so với mệnh còn trọng yếu.

Cô cúi đầu viết xong tờ giấy nhỏ, thừa dịp giám thị xoay người, quăng về phía trước lại phía trước!

Lâm Nhã Quân? Người luôn đứng thứ hai?

Kết quả, một người là quá mức khẩn trương, lực đạo không nắm vững, một người là càng thêm khẩn trương, muốn tiếp không tiếp được, trơ mắt nhìn tờ giấy lấy đường vòng hoàn mỹ lướt qua Lâm Nhã Quân!

Hai tay mơ sứt sẹo! Hắn thiếu chút muốn cười to ra tiếng.

Hắn dám dùng tất cả tài sản của ông già đánh cười, hai người kia tuyệt đối là cuộc đời lần đầu tiên ở trong cuộc thi làm bậy, ngốc như heo!

Kế tiếp hình ảnh rất buồn cười, Lâm Nhã Quân sử dụng cả tay chân muốn lấy tờ giấy về, thật giận tay quá ngắn, chân lại không đủ dài, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, rồi sau đó, giám thị xoay người, cô vội vàng điều chỉnh tư thế, giống như nghiêm túc làm bài.

Giám thị đi hai bước, dừng lại, phát hiện tờ giấy trên đất, xoay người nhặt lên, cái này, hắn cười không nổi, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tâm Lê, quả nhiên là vẻ mặt kinh hoảng vô thố.

"Ai viết vậy?" Giám thị giơ lên tờ giấy trong tay, trầm giọng hỏi.

Cả lớp lặng ngắt như tờ.

Diệp Tâm Lê rối loạn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, phát không ra tiếng, cũng không phản ứng được gì.

Đã nói chuyện xấu làm không được, hiện tại...... Làm sao bây giờ?

"Không có người tự thú sao? Cả lớp buông bút, tôi so sánh từng người, cũng không tin tra không được!"

Cái này...... Chết chắc rồi!

Lòng bàn tay cô một mảnh lạnh như băng, run run đang muốn há mồm!!

"Không cần tra xét, là em."

A? Cô ngây người, âm thanh nghẹ ở trong cổ họng, tầm mắt cả lớp đồng loạt dời về một hướng, mắt choáng váng nhìn Bùi Vũ Canh thong dong đứng dậy.

Hắn hắn hắn! Đang nói cái gì? Rõ ràng không phải hắn, hắn vì sao muốn thừa nhận?

"Bùi Vũ Canh, lại là cậu! Bình thường không học giỏi, hiện tại lại phá trật tự trường thi, rốt cuộc cậu muốn như thế nào?"

Không phải, không phải, không phải như thế! Hắn cái gì cũng không có làm!

Cô tâm hoảng ý loạn, muốn làm chút gì, lại phát hiện hoàn toàn vô dụng.

Làm sao bây giờ? Hiện tại cô nên làm cái gì bây giờ?

"Thầy! Bùi Vũ Canh cậu ấy -"

Cô vừa mới phát ra tiếng, Bùi Vũ Canh liền nhanh chóng cắt ngang."Được rồi, được rồi, dù sao làm đều làm, giáo quy nên phạt thế nào thì phạt thế đó, , không cần thay tôi nói chuyện!"

"Cậu!" Giám thị triệt để bị thái độ không biết hối cải của hắn chọc giận."Phạt ra phía sau đứng, tan học theo tôi đến phòng giáo huấn."

Cô ngây ra như phỗng, nhìn hắn buông bút, tiêu sái đi ra phía sau, một câu đều nói không được.

"Không có việc gì, các bạn tiếp tục làm bài." Giám thị vỗ tay, kéo lực chú ý của đồng học về, nhưng cả một buổi, cô không còn có tâm tư làm bài!

——

Ba năm tám ban Bùi Vũ Canh trong kỳ kiểm tra kinh tế làm bậy là thật, lỗi lầm trầm trọng.

Thành tích bằng không, răn đe.

Nhìn bản công bố thưởng phạt trên hành lang, cô khổ sở rơi nước mắt.

Trên đây vốn là tên của cô! Hắn nhất định biết, mới có thể ra mặt thay cô gánh tội, hắn không phải còn đang hờn dỗi với cô sao? Vậy vì sao còn muốn bảo vệ cô như vậy? Còn bồi cả thành tích của chính mình ......

Uổng phí hắn trước khi thi nghiêm túc học như vậy, hiện tại tất cả đều công cốc, lão sư nhất định càng thêm cho rằng hắn bất trị!!

Tất cả mọi người cho rằng, hắn trời sinh chính là không chịu giáo dưỡng, loại sự tình này cũng chỉ có có thể là hắn làm, thậm chí ngay cả tường tra đều không có; Căn bản không có người sẽ tin tưởng, trên thực tế, làm bậy là học sinh có học vấn phẩm chất ưu tú trong mắt bọn họ!

Đều là cô làm hại! Cái loại cảm giác áy náy tự trách này thật khó chịu, so với chính cô nhận trừng phạt còn khó chịu hơn.

"Này, cô khóc cái gì!" Phía sau truyền đến âm thanh cọc cằn, cô quay đầu lại, thấy vẻ mặt hắn không lắm tự tại đứng ở phía sau cô.

Bùi Vũ Canh sờ sờ trên người. Nhớ tới trên người mình chưa bao giờ có thói quen mang khăn giấy, khăn tay, đành phải dùng tay áo lau lung tung ở trên mặt cô một phen, chưa từng giúp con gái lau nước mắt, động tác kỳ quái cực kỳ.

"Thực xin lỗi!" Cô run giọng phun ra xin lỗi.

"Ai nha, không có gì! Dù sao tôi vốn đã hư hỏng, làm loại chuyện này mọi người một chút cũng không bất ngờ, nhưng cô là học sinh gương mẫu toàn thể thầy cô vẫn kiêu ngạo, sao có thể so với tôi!"

Biết rõ hắn chính là muốn an ủi cô, không có hàm ý châm chọc, nhưng dưới tình huống như vậy, cô chỉ càng cảm thấy hổ thẹn, cô thật đau lòng muốn khóc!

"Cậu sao phải nói như vậy? Rõ ràng chính là tôi làm sai! Tôi không có tốt như bọn họ nghĩ, cậu cũng không phải xấu như bọn họ tưởng!" Cô một trận nghẹn ngào, nước mắt rơi càng hung."Tôi hiện tại phải đi nói với thầy, người làm là tôi, cậu vô tội -"

Cô thực sự xoay người định đi, hắn vội vàng bắt lấy cô."Này, cô phát điên cái gì thế!"

"Tôi là nghiêm túc, chuyện đó vốn là tôi làm, không có lý do gì cậu phải gánh tội thay!"

"A đứa ngu ngốc này!" Ở trên hành lang lôi kéo, đã khiến cho học sinh lui tới chú ý, hắn trực tiếp kéo cô đến hồ cá cách đó không xa.

"Trách mắng đã nghe, điểm 0 cũng đều cầm, cô hiện tại đi thừa nhận, thì phải làm thế nào đây? Thanh danh của tôi sẽ tốt lên à? Sẽ không, tôi vẫn là một học sinh lưu manh chuyên đi gây chuyện, vậy cần gì phải huỷ hình tượng tốt đẹp của một người? Dù sao kiếp sống học sinh của tôi, vết nhơ đã nhiều đến như sao trên trời, lại thêm một tội cũng không nhầm nhò gì, nhưng cô thì khác, là một học sinh gương mẫu, không thể lưu lại vết nhơ, cô đã quên cô còn phải lấy học bổng nữa sao? Cô chỉ cần ngồi chắc ngai vàng hạng nhất của cô là được, dám ngã xuống, tôi đánh cho cô khóc cha gọi mẹ!"

"Nhưng là...... Này đối với cậu thật không công bằng...... Mọi người đều hiểu lầm cậu......" Làm sao có thể như vậy?

Hắn khinh thường cười hừ."Cô nghĩ tôi sẽ để ý sao? Dù sao cô biết là được rồi!" Từ sau khi thoát khỏi độ tuổi thơ dại, chưa từng để ý tới suy nghĩ của ai, chỉ có cô, hắn chỉ để ý cô nghĩ hắn như thế nào, thấy hắn thế nào.

"Vì sao cậu lại tốt với tôi như vậy?" Cô hít hít cái mũi, vừa cảm động, lại đau lòng.

Hắn nhún nhún vai."Ai biết? Đại khái ngày đó bị thùng nước của cô đập trúng trở nên ngu ngốc!" Nhìn cô vẫn một bộ dạng lương tâm bất an, hắn lại bổ sung thêm một câu:"A, thầy nói, nể tình gần đây tôi có thành ý 'Sửa chữa sai lầm', chỉ cần nghỉ đông một tuần hai ngày tôi lại đây quét dọn trường học, thầy đáp ứng sẽ xoá bỏ lỗi lầm kia, nếu cô áy náy, nghỉ đông lại đây giúp tôi."

"Được." Cô gật đầu, biểu cảm nghiêm túc trang trọng như ở giáo đường nói:"Tôi nguyện ý!"

Hắn thiếu chút cười ra tiếng.

Kỳ thực, cho dù cưỡng chế thôi học, nếu ở trước kia, hắn căn bản không để ý, không lấy được bằng tốt nghiệp, làm xấu mặt ông già, về điểm này, hắn còn cầu không được, muốn hắn quét dọn trường học? Không có cửa đâu!

Chính là...

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh điềm kia, hắn dưới đáy lòng không tiếng động thở dài. Hắn rốt cuộc gặp hạn gì? Chết không nhắm mắt a

Diệp Tâm Lê thực sự tuân thủ lời hứa, khi mọi người đều nghỉ đông, chỉ có cô chịu khó đến trường giúp hắn quét dọn trường học.

Vốn, bọn người Thánh Nhân cũng nói nghĩa khí muốn cùng lão đại đồng cam cộng khổ, nhưng Bùi Vũ Canh mắt lạnh trừng đi, ai còn dám không thức thời.

"Nha nha nha! Lão đại!" Tiểu Phó run ngón tay, như có chút hiểu ra.

"Nha cái gì nha? Mày xem phim AV hả?"

"Ha ha!" Khuỷu tay A Đông đâm đâm ngực lão đại, biểu cảm có đủ dâm đãng."Đừng giả vờ, mọi người đều là đàn ông, em hiểu, em hiểu, "

"Muốn chết hả, dám đối với Linh Bắc động thủ động cước!" Bùi Vũ Canh một cước trực tiếp đưa hắn đá tới trên tường kêu xuân.

Khải Tử cố gắng vỗ vỗ vai hắn, tiếp được nói."Nghỉ đông phòng học trống rất nhiều, lão đại, xin hảo hảo lợi dụng, đừng khiến bọn em thất vọng a!"

Tất cả đều là cầm thú đầu đầy dâm trùng!

Kế A Đông, cái đuôi gặp nạn thứ hai dùng thủ pháp đồng dạng bị đưa lên cùng vách tường triền miên.

May mắn thế nào, Diệp Tâm Lê liền ở một màn lung túng nhất đi vào, một mặt kinh dị."Di? Bọn họ bị sao vậy?"

"Không có việc gì, bọn họ đang đo tường." Bùi Vũ Canh mặt không đổi sắc, thuận tay kéo cô đi ra, trước khi đi không dấu vết quăng một ánh mắt cảnh cáo cho bọn người phía sau: Ai dám không thức thời đi theo, ông đây làm cho hắn dính ở trên tường ba ngày ba đêm đi không được!

Vì thế, toàn bộ thời kỳ nghỉ đông, không ai dám đến phá hư chuyện tốt của lão đại.

Lau xong sàn phòng giáo vụ, Diệp Tâm Lê nhắc thùng nước định đổi nước, vừa mới đứng thẳng thắt lưng, liền gặp Bùi vũ Canh thuận tay cầm lấy, giống như xách đậu hủ, một tay một thùng đến bên ngoài đổ nước bẩn.

Thu thập xong dụng cụ quét dọn, Bùi Vũ Canh dẫn đầu đi trước."Này, đã quên hỏi cô một chuyện."

"Chuyện gì?" Tay lớn chân dài hắn đã xuống thang lầu, cô chạy nhanh đuổi kịp.

Phát hiện cô cố hết sức đuổi theo, hắn thả chậm cước bộ, lẩm bẩm chê:"Chậc, chân thật ngắn."

"Cái gì?" Cô có gì à?

"Không có việc gì." Hắn ra vẻ như không có việc gì, thuận miệng hỏi:"Đối tượng cô quăng tài liệu là Lâm Nhã Quân à?"

Cô hơi dừng một chút, không nói chuyện, nhưng đã đủ để hắn xác định đáp án, hắn không lầm.

"Ngu ngốc à! Các cô không phải tranh hạng nhất đầu rơi máu chảy sao? Cô làm chi còn giúp cô ta?" Ở trên người cô tốn nhiều tâm tư, cũng sẽ lưu ý đến người bên cạnh cô, căn cứ quan sát của hắn, Lâm Nhã Quân đối với cô thật so đo, ngay cả hơi thở đều phân cao thấp, ai cũng biết.

Diệp Tâm Lê gục đầu xuống, khiếp vía thốt:"Cô ấy...... Thực đáng thương a, gia cảnh không tốt, còn phải làm công, cô ấy nói, cô ấy cần học bổng...... Tôi không đành lòng thôi!"

"Học bổng là thưởng cho người có thực lực, không phải để người ta đầu cơ trục lợi dùng! Cô ta đáng thương, cô liền giúp cô ta làm bậy, vậy cô ta không có tiền, cô có cần đi giúp cô ta cướp ngân hang không!" Này thiện lương quá mức ngu ngốc! Người ta giả vờ đáng thương tranh thủ đồng tình, cô không biết sao? Loại chiêu ngu ngốc này cũng sẽ mắc mưu!

Cô dùng sức lắc đầu."Sẽ không, sẽ không, tôi tuyệt đối sẽ không đi cướp ngân hàng, cũng không có can đảm đi."

"Cô còn dám nói!" Hắn tức giận rống. Vậy hắn không phải nên cám ơn trời đất cô trời sinh là con chuột nhát gan sao? Bằng không người ta vừa khóc, cô sẽ thật sự đi giúp người ta cướp ngân hàng a!

Vừa thấy vẻ mặt của hắn, cô chỉ biết cô lỡ lời."Tôi đã biết sai rồi, về sau tôi sẽ không lại mềm lòng, cậu không cần hung dữ như vậy!"

"Ngày nào cô ít ngốc chút, tôi sẽ không hung dữ với cô!" Còn có vẻ mặt như một con chó đáng thương chịu ngược đãi!

Bùi Vũ Canh một trận bực mình, trong lòng tràn ngập một cỗ cảm xúc nói không nên lời ...... Không phải là vì cô ngốc như vậy, hắn mới có thể coi trọng cô sao?

"Cô mềm lòng, người ta đáng thương, xảy ra chuyện ai tới thương hại cô?"

"Cậu a!" Cô tự nhiên đáp lại.

"Cô cũng biết tôi thương hại cô? Ngốc như heo, ngày nào đó bị người làm thịt ăn cũng không biết!" Hắn tức giận cãi lại.

"Sẽ không đâu!

"hừ hừ!" Không đưa ra bình luận.

Đi bộ đến cổng trường, hắn dắt máy xe ra, cầm mũ bảo hiểm đưa qua."Đi lên."

Cô nhìn mũ bảo hiểm trong tay, lại nhìn nhìn hắn."Cậu có bằng lái không?"

"Được rồi, được rồi, lần khác đi thi, cô lên trước đi, " Thực dong dài.

"Không được. Không có bằng lái là phạm quy, sẽ bị phạt tiền."

"Cũng không phải phạt cô." Ông già hắn có nhiều nhất là tiền, còn phiền não không biết xài thế nào, hắn hỗ trợ phân giải nổi lo không được sao?

"Nhưng tôi biết rõ cậu không có bằng lái còn cho cậu tái, không phải biến thành đồng phạm? Không cần." Cô đem mũ bảo hiểm đẩy trở về.

Bùi Vũ Canh thiếu chút đập đầu vào xe.

Nàng đạo đức quan có thể mãnh liệt quá mức hay không? Lúc làm bậy đạo đức quan thế nào đông lạnh trong kho, đã quên lấy ra để cho tan tuyết một chút?

"Mẹ nó, cô nói thêm một câu nữa đi, không đi lên tôi sẽ đánh cô, " Đã lâu không nói lời thô tục, gặp gỡ cô, thánh nhân cũng sẽ phát điên.

"Vẫn là không cần." Cô thực kiên trì.

"Nói lại lần nữa!" Hắn híp mắt, giơ nắm đấm ở trước mắt cô quơ quơ.

"Tôi, không, muốn." Rõ ràng.

Bùi Vũ Canh hít vào một hơi."Bí đao lùn, cô càng lúc càng không sợ tôi a!"

Cô chỉ cười, nhợt nhạt.

Không có gì đáng sợ a, mỗi lần hắn đều nói muốn đánh cô, nói không dưới trăm lần, cũng không một lần chân chính thực hành qua.

Cô cũng là về sau mới phát hiện, hắn người này, chỉ hù doạ mà thôi, cũng không thực sự đối với cô như vậy, trước kia là cô ngốc, mới có thể ngây ngốc bị hắn dọa sợ, một người bảo hộ cô như vậy, cô vì sao phải sợ?

"Giỏi, cô có gan." Phát hiện chính mình ở trước mặt cô, đã thành hổ giấy, hắn nhụt chí xuống xe."Ngẩn người cái gì, còn không đi?"

"Cậu! Muốn theo tôi trở về?"

"Vô nghĩa!" Chẳng lẽ muốn bỏ cô, chính mình chạy lấy người?

"Vậy xe cậu làm sao bây giờ?"

"Cô quản chi nhiều như vậy, rốt cuộc muốn đi hay không?" Cùng lắm thì sau khi bồi cô trở về, lại quay về khiên xe.

Ai, đầu hắn rõ ràng thực bình thường, vì sao phải lại làm chuyện ngu xuẩn này?

*********

Một người, còn có thể làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn?

Đừng hỏi hắn, trực tiếp nhìn hành vi của hắn sẽ biết.

Thẳng đến hắn đạp xe đạp xuất hiện ở trường, hắn còn không dám tin đây là sự thật!

Liền bởi vì cô kiên trì không ngồi xe không có bằng lái, hắn cư nhiên thực sự lại đi xe đạp, chỉ vì chở cô về nhà!

Cái loại cảm giác này, thực sự rất giống đại nhân cưỡi cái loại nho nhỏ, có con nít phụ trợ đi theo.

Nhưng, ác!

Từ sau khi hắn thoát ly tuổi uống sữa, sẽ không lại làm chuyện mất mặt xấu hổ như thế, này để đám súc sinh Khải Tử nhìn thấy, tuyệt đối sẽ cười lộn ruột phải đi bệnh viện gấp!

Thật giận là, tuổi hắn phải tới tháng sau mới đủ mười tám, nói cách khác, nghỉ hè này, đều phải cưỡi loại xe đẹp con nít này đi khắp Đài Bắc.

Hắn hiện tại thực sự tin tưởng, mỗi người nhiều hoặc ít đều có tiềm lực làm chuyện ngu xuẩn, mà hắn phát hiện!! Tiềm lực của hắn mạnh vô cùng.

Thực sự cảm thấy sống không bằng chết a!

Khi Diệp Tâm Lê thấy xe đạp, mở lớn miệng kinh ngạc!

"Như vậy được rồi đi? Còn chưa lên!" Sắc mặt hắn thối như giẫm phải phân chó.

Nếu cô còn dám có ý kiến, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự làm thịt cô!

Vẻ mặt của hắn biểu hiện đầy đủ tin tức như vậy, vì thế cô không dám lại nói nhiều, nhấc váy, tú thanh tú khí ngồi một bên, nhẹ nhàng kéo quần áo bên hông của hắn.

Chậc, thục nữ chính là thục nữ.

Bùi Vũ Canh vểnh môi, vùi đầu dùng sức đạp đạp đạp!

Nhưng là, nữ nhân này có bao nhiêu ầm ỹ bạn biết không? Dọc theo đường đi nghe cô nói lảm nhảm!

"Không thể vượt đèn đỏ!"

"Đèn vàng, cậu thả chậm tốc độ."

"A, nơi này là lối đi bộ!"

"Cậu thế nào ngay cả cưỡi xe đạp đều nhanh như xe máy a!"

Nhẫn, cố, nhẫn!

"Mẹ nó! Cô có thể câm miệng không?"

"A!" Lại là một tiếng thét kinh hãi."Cậu cẩn thận xem phía trước!"

Mặc kệ cô!

Bùi Vũ Canh tức giận liếc mắt trợn trắng, tốc độ cũng không tự giác thả chậm.

Cứ như vậy một lần, hai lần, ba lần, thành thói quen, hắn mỗi lần đều sẽ đưa cô trở về, nhìn cô vào nhà mới rời đi.

Cô mỗi lần vẫn sẽ niệm đông niệm tây, nhắc nhở hắn tuân thủ quy tắc giao thông, nhưng không biết từ lúc nào, tay cô không còn kéo quần áo của hắn, mà là nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà vòng ở trên lưng hắn, xuyên thấu qua lớp áo mỏng manh, cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay mềm mại của cô truyền đến.

Hắn hiện tại rốt cục biết, vì sao trong các loại kịch thường hay có loại tình yêu vườn trường thanh thuần đều tránh không được sẽ có một đoạn chàng trai cưỡi xe đạp chở cô gái xấu hổ ngượng ngùng, hình ảnh đó thật sự là đẹp a!

Mới tưởng tượng hình ảnh cô gái đưa tay khoát lên lưng chàng trai, tóc dài tung bay, làn váy bay bay, thật sự có đủ ngây thơ!

Đáng tiếc tóc cô đã cắt, ai, nét bút hỏng.

Mãi cho đến nghỉ đông kết thúc, khai giảng sau một tuần, hắn đầy mười tám tuổi, cũng thì bằng lái, nhưng hắn vẫn cứ cưỡi xe đạp đưa cô về nhà, cô mỗi lần trước khi vào cửa, đều sẽ không quên dặn dò hắn:"Trở về không thể vượt đèn đỏ, phải tuân thủ quy tắc giao thông, cẩn thận an toàn nha!"

Hắn cũng mỗi lần đều sẽ đáp lại:"Dong dài!" Nhưng khi gặp được đèn đỏ, trong óc hiện lên lời cô dặn dò, theo bản năng liền phanh xe.

Mà nguyên bản xe máy, theo ngày đó để lại trong gara dưỡng tro bụi, thẳng đến ngày cuối cùng hắn rời đi Đài Loan, cũng chưa từng chạy qua.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)