Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư - Chương 06

Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Lãng tử thực sự quay đầu!

Chuyện cảm động lòng người này, là chuyện lạ khác sau chuyện kinh tế Đài Loan xảy ra kỳ tích.

Nếu một năm trước, có người nói Bùi Vũ Canh sẽ tu thân dưỡng tính, không đánh nhau, không gây sự, không nói lời thô tục, đúng giờ đến trường, nghiêm túc nghe giảng bài, làm một học sinh an phận thủ thường, bạn tin không?

Đại khái ai cũng sẽ cười đáp cưỡi hạc về trời đi!

Đúng vậy, kỳ cảnh không thể hiểu nổi này. Ở một năm sau đã xảy ra, vì thế, bọn người Khải Tử vẻ mặt sét đánh giữa trời hoang, chịu đả kích lớn lắc vai Diệp Tâm Lê."Ô ô! Tôi chỉ biết nữ nhân là tai họa, chị dâu làm thế nào đem hắn biến thành bộ dáng ma quỷ này? Đại ca anh minh thần võ của tôi a!"

"Du Thừa Khải tiên sinh, đôi tiện thủ kia không muốn cứ nói, tôi sẽ giúp bỏ nó cho heo ăn!" Từ sân bóng rổ trở về Bùi Vũ Canh lạnh lùng cảnh cáo.

Ít kéo bè kéo lũ đánh nhau để rèn luyện thân thể kiêm nung đúc tính tình, đành phải đổi thành ở trên sân bóng phát tiết tinh lực dư thừa.

Hắn thực sự thay đổi rất nhiều. Diệp Tâm Lê nhợt nhạt cười, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho hắn.

Hắn vẫn rất bảo vệ cô, tuy rằng thói quen nói chuyện thô bạo với cô không thay đổi, nhưng cô biết, mỗi một câu co nói, hắn đều để ở trong lòng.

Về sau, bọn người Thánh Nhân nếu có chuyện gì không dám nói cho hắn, đều sẽ đến cầu xin cô, bởi vì hắn chỉ nghe lời của cô, cũng chỉ có cô khống chế được hắn.

Bọn họ đều cho rằng, sẽ như vậy cười cười nháo nháo, bình thường, nhưng cũng ấm áp vượt qua kiếp sống trung học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau thi đại học.

Thẳng đến ngày đó, Bùi Vũ Canh về nhà, bị cho hay một tin không kịp ứng phó!

"Du học?" Hắn từ trên sofa nhảy dựng lên thét lớn."Vì sao?"

"Giáo dục trong nước thể chế dù sao không bằng nước ngoài, lấy tư chất Quý Vân, xin một học phủ không thành vấn đề, nó thân thể không tốt, con cũng cùng đi, có thể chiếu cố lẫn nhau."

Có thể chiếu cố lẫn nhau?! Hắn dưới đáy lòng lặp lại, thiếu chút cắn răng.

Nói cách khác, vì bảo bối của ông, hắn bị hy sinh quyền lựa chọn? Đó là cuộc sống của Bùi Quý Vân, không phải của hắn, sao hắn phải vì Bùi Quý Vân, vô điều kiện nhân nhượng phối hợp?

Hắn lạnh lùng, ánh mắt không có độ ấm."Ông dựa vào cái gì cho rằng tôi nhất định sẽ đồng ý?"

"Cha đã giúp các con làm tốt tất cả thủ tục, tháng năm sẽ đi."

Ông già vẫn không thay đổi độc tài chuyên chế! Hắn hận đến nội thương."Tôi, không, đi! Ông già, ông nghe rõ, trừ phi ông trói gô tôi quăng lên máy bay, bằng không tôi nói không đi chính là không đi!"

"Bùi Vũ Canh, mày nhất định phải làm trái ý tao sao?" Hắn đã bắt đầu cầm lấy sách vở, đã có lòng muốn học, nhiều lần suy tính qua, thay hắn chọn lựa hoàn cảnh tốt có cái gì không đúng?

Đó là bởi vì ông già cho tới bây giờ không biết tôn trọng ý kiến của hắn, hắn có quyền biểu đạt khó chịu!

"Vậy Bùi Quý Vân, nó nói như thế nào?"

"Em mày không giống mày, nó thật sự hiểu chuyện, sẽ không động bất động liền ngỗ nghịch tao."

Nói cách khác, Bùi Quý Vân đồng ý?

Nghĩ cũng biết, đứa con ngoan kia không nở làm ông già thương tâm, làm ông già thất vọng? Dù sao du học cũng không tệ.

Nhưng hắn không giống, hắn không muốn đi!

"Cười chết người, mặt trăng ngoại quốc tròn hơn sao? Tôi cũng không tin ở lại Đài Loan đọc không được!" Bỏ lại những lời này, hắn căm giận rời đi, tiếng đá cửa cũng đủ chấn động ngôi nhà.

"Anh!" Thủy chung lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, Bùi Quý Vân nghe bọn họ tranh chấp rõ ràng, vội vàng đuổi theo ra cửa.

"Cút ngay!" Hắn lửa giận rừng rực, hoàn toàn mất đi lý trí."Sức khoẻ suy yếu nhiều bệnh là chuyện nhà mày, muốn chết thì sớm một chút siêu sinh, đừng tới liên lụy tao!"

Bùi Quý Vân đau lòng cũng không hơn thua với hắn."Không cần như vậy, anh, em biết anh rất khổ sở, em cũng không có nghĩ đến ba lại dự tính thế này, bằng không em sẽ không đồng ý xuất ngoại, em chưa từng muốn hy sinh anh để em thành công!!"

"Có hay không thì như thế nào? Ở trong long ông già, mày so với mệnh ông ấy quan trọng hơn, tao tính cái gì? So với một cây cỏ dại còn không bằng, vì mày, tao không thể có cuộc sống của mình, suy nghĩ của chính mình, đây là cái thế giới gì!" Hắn luôn luôn cho rằng hắn đã sớm tê dại, cũng đã sớm tâm lãnh nhìn thấu, không nghĩ tới nhiều năm sau, cảm giác vẫn đau như vậy.

Hai hàng nước mắt rơi ra hốc mắt, Bùi Quý Vân khó chịu phát ra tiếng."Thực xin lỗi, anh -"

"Không cần nói xin lỗi, vô dụng thôi!" Bùi Vũ Canh dùng sức hất hắn ra."Chết xa một chút đi, đừng đi theo tao, tao hiện tại không muốn nhìn thấy mày!"

Hắn lực đạo quá mạnh, Bùi Quý Vân nhất thời chống đỡ không được, lảo đảo ngã xuống đường!

Hình ản kế tiếp, hắn cả đời cũng không muốn nhớ lại, thực sự!

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới, một câu ác độc nguyền rủa của hắn, một phen không khống chế được lửa giận kia, sẽ làm chính em trai mình gặp một hồi tai bay vạ gió, chiếc xe phanh không kịp, né tránh không kịp Bùi Quý Vân, thân thể yếu ớt ngã xuống, toàn bộ hình ảnh, mau đến nổi làm cho người ta không biết cảm giác gì!

Ngay tại trước mặt hắn.

May mắn lái xe phản ứng đủ nhanh, kịp thời phanh xe, chậm lại lực va chạm. Trải qua xử lý khẩn cấp, bác sĩ tuyên bố không đáng lo ngại, mấy chỗ miệng vết thương cùng xương đùi gãy, cần chút thời gian an dưỡng.

Cha trách cứ, hắn hoàn toàn không có nghe đi vào, tê tê dại dại, cái gì cũng không cảm giác.

Mẹ thoạt nhìn so với hắn còn áy náy, càng thêm dốc lòng ở bên giường chăm sóc.

Kỳ thực, hắn không thể không hiểu. Mẹ tự nhận là phá hư gia đình Bùi Quý Vân, bởi vì đạo đức quấy phá, đối với Bùi Quý Vân luôn luôn có một phần áy náy xua không đi, tự trách, vì thế càng tận tâm tận lực, toàn tâm toàn ý che chở chiếu cố hắn từ thuở nhỏ nhiều bệnh, đồng thời, cũng xem nhẹ chính con mình.

Bà chẳng phải cố ý, chính là mẹ kế làm khó, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cho dù đau lòng cũng không dám thiên vị hoặc bảo hộ con mình.

Hắn ở trong cái nhà này thành người vô hình, mặc kệ Bùi Quý Vân cố gắng thân cận hắn bao nhiêu, cũng chỉ làm hắn cảm thấy là thương hại cùng bố thí, ngạo khí của hắn không cho phép chính mình nhận.

Nhìn Bùi Quý Vân trên giường bệnh ngủ say, băng gạc màu trắng tầng tầng quấn trên trán, tầm mắt hắn không rời khỏi khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.

Hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, từ quá khứ đến hiện tại, thậm chí là tương lai, vì thế hắn có quyết định.

Hít vào một hơi, hắn xoay người đi ra phòng bệnh.

*****

Ngày cá tháng tư. Ngày làm cho cô muốn thở dài.

Sáng sớm mở to mắt, nhìn lịch, Diệp Tâm Lê chỉ có lắc đầu.

Có lẽ thật là cô rất đơn thuần, có vẻ dễ chỉnh, cho nên đã thành mục tiêu cho người khác xuống tay, hồi tưởng lại, hình như không năm nào ngày cá tháng tư cô không bị đùa giỡn.

Năm trước cũng như vậy, cô chưa từng quên chính vào ngày này, đã cùng Bùi Vũ Canh tạo nên một đoạn nghiệt duyên khó giải.

Nhớ tới khoảng thời gian đó, nhịn không được lại mất mặt muốn chui vào trong cái động, cô làm sao có thể dễ lừa như vậy a! Đều do hắn kỹ thuật diễn rất giỏi, không đi thi điện ảnh thật sự là mai một trời cho.

Tựa như hắn nói!! Ngày cá tháng tư, chuyện ngu xuẩn gì cũng có khả năng phát sinh, bị chỉnh là do cô ngốc. Cô đề phòng nhiều lắm, năm nay tuyệt đối không cần lại bị chỉnh, nhất là tên Bùi Vũ Canh thường xuyên nói cô ngốc như heo, nếu hắn bỏ qua cơ hội tốt như vậy mới có quỷ a!

Cô rửa mặt chải đầu xong, thay đồng phục ra cửa, liền thấy Bùi Vũ Canh tựa vào cửa trong ngõ hẻm.

Oa a! Còn chưa đến trường học đã chặn cô, hắn khẩn cấp như vậy à?

Cô càng thêm cẩn thận đề phòng, dè dặt đi hướng hắn."Cậu! Chờ tớ?"

Bùi Vũ Canh từ chối cho ý kiến. Biểu cảm thiếu luận điệu lưu manh thường ngày, thoạt nhìn có vài phần nghiêm túc."Tôi có lời muốn nói với cô."

"Nha, được, cậu nói." Cô lưu tâm đối đáp. Nhìn hắn muốn diễn trò gì!

Hắn hai tay cắm ở túi tiền, ngửa đầu nhìn bầu trời.

"Cô có biết, con người của tôi tùy hứng làm bậy đã quen, xem xã hội định nghĩa giá trị không là gì cả, tôi chỉ làm những gì tôi muốn làm, trước khi quen cô tôi chính là như vậy, nếu không gặp cô có lẽ tôi sẽ gia nhập xã hội đen." Nói tới đây, hắn ngừng lại, quay đầu chăm chú nhìn cô.

"Tôi có thể không để ý bất luận ai nhìn tôi thế nào, nhưng là cảm nhận của cô, tôi không thể không để ý, tôi không muốn ở trong mắt cô, tôi chính là một tên lưu manh, một tên lưu manh, chỉ sợ tránh không kịp, cho nên cô muốn tôi đọc sách, tôi liền đọc sách; Cô muốn tôi an phận thủ thường, tôi sẽ không đi đùa giỡn lêu lổng, ngoan ngoãn cùng cô nghe giảng bài; Cô muốn tôi có khí chất, tôi tận khả năng bỏ miệng đầy thô tục...... Tôi để ý quy tắc xã hội, cố tình là cô để ý nhất, cho nên tôi không thể không nhìn thẳng vào. Tôi nói rồi, tôi sẽ làm cho chính mình xứng đôi với cô, tôi không biết tôi cố gắng đã đủ chưa, nhưng tôi luôn luôn chiếu theo mong muốn của cô mầ làm, kỳ vọng có một ngày có thể đạt tới yêu cầu của cô."

"Cậu, cậu!" hắn thế nào đột nhiên nói mấy cái này với cô?

"Cô nói đi?" Hắn chớp mắt một cái cũng không dời đi, chuyên chú nhìn cô

"Cái gì! Nói cái gì?" Cô ấp úng đối đáp, dù sao không phải mỗi ngày đều có người chân thành thổ lộ với cô như vậy, sao cô biết phản ứng thế nào?

"Còn cần phải nói rõ chút sao?" Hắn gật đầu."Những lời này, tôi từng nói qua, hôm nay, tôi nói lại lần nữa!! Diệp Tâm Lê, tôi thích cô."

"A a?" Thình lình bị bày tỏ tình yêu, cô chỉ ngây ngốc.

Tuy rằng hắn thường nói cô ngốc. Nhưng chưa ngốc đến tình trạng này, tâm ý của hắn, đừng nói cô, chỉ sợ toàn trường đều biết. Từ sau khi xung đột với Chu Thư Hiền, hắn cũng đã không hề đề cập tới, mỗi ngày cùng cô cười cười nháo nháo, rất giống không có chuyện gì.

Hôm nay, hắn đặc biệt chọn ngày cá tháng tư mà nói những lời này, rất dễ làm cho người ta nghĩ rất nhiều.

Không phải cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hắn ngay cả cái loại "Đùa dai chi hôn" còn có thể làm, còn cái gì không dám?

Nghĩ đến đùa dai chi hôn, cô lập tức phòng bị lùi lại một bước. Không thể nào? Hắn lại muốn đùa giỡn loại tiện chiêu này, giả vờ bày tỏ tình yêu, đi đùa dai làm thật?

"Bùi Vũ Canh, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Thấy vẻ mặt cô cảnh giác, hắn cười khổ."Tôi chỉ là muốn biết, tôi thay đổi tất cả, có đủ đạt tới yêu cầu của cô chưa? Có đủ để cô chấp nhận tôi? Chờ một câu của cô, tôi rất muốn lưu lại cùng cô, thực sự rất muốn."

Vẻ mặt của hắn thực thành khẩn, nhưng chính là rất thành khẩn, nên không giống bản tính của hắn, càng làm cô không thể không hoài nghi hắn nói những lời này là có âm mưu, cô nói qua, kỹ thuật diễn của hắn rất tốt đủ để giành giải thưởng ảnh đế.

"Cậu làm gì mà một bộ dạng sắp sinh ly tử biệt? Rất kỳ quái nha!" Cũng không phải diễn phim thần tượng, cần gì phải vẻ mặt thương xuân thu buồn chứ, ngay cả lần duy hắn thổ lộ, cũng dùng khẩu khí hung thần ác sát rống ra a, đột nhiên u buồn đùa giỡn đa tình, muốn cô thế nào tin tưởng hắn?

"Nếu là vậy thì sao? Cô có thể luyến tiếc tôi không?"

Thì ra là thế! Hắn lúc này sẽ không phải là muốn dùng sinh ly tử biệt khiến cô khóc lóc một phen, sau đó lại hung hăng cười nhạo cô ngu xuẩn đi?

"Sao tôi phải luyến tiếc cậu, cậu muốn đi đâu thì đi." Cô sẽ không lại bị lừa, tuyệt đối không!

Hắn hơi hơi thất thần."Phải không? Tôi đi rồi cô thực sự không sao cả?"

"Thuận buồm xuôi gió, tôi sẽ không nhớ cậu."

Cô nói thật dễ dàng, thật tiêu sái...... trước giờ hắn dụng tâm tranh thủ, hắn đối với cô, vẫn không có ý nghĩa gì sao?

Hắn hít sâu một hơi."Tôi nói lần cuối cùng, Diệp Tâm Lê, tôi thích cô. Cô muốn tôi đi, hay ở lại?"

Cô ngập ngừng há mồm, cuối cùng vẫn trầm mặc.

Thời gian, khi cô nàng chần chờ trầm mặc như ngừng lại.

"Được, tôi đã biết." Hắn nhẹ nhàng phun ra khẩu khí nghẹn ở trong lồng ngực, thất vọng rũ mắt xuống."Tôi đi đây, nếu cô thực sự sẽ không hối hận mà nói."

Hắn xoay người, một mình đi qua đường đối diện.

"Bùi Vũ Canh!" Cô bật thốt lên gọi hắn lại."Cậu muốn đi đâu? Đến trường mau sắp muộn!!"

Hắn bộ pháp dừng một chút, kiên quyết đi về phía trước, không quay lại.

Bóng lưng quyết tuyệt, Diệp Tâm Lê chợt ngẩn ra.

Chỉnh người, sẽ chỉnh như thật vậy sao?

Loáng thoáng bất an dâng lên, sự tình...... Giống như có chỗ nào không thích hợp.

Hắn, hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?

Càng nghĩ càng hoảng hốt, cô lấy lại tinh thần, chạy đuổi theo, hai ba chiếc xe chặn đường của cô, cô vội vàng vàng lướt qua đường cái, dùng sức hô to:"Bùi Vũ Canh!"

Phóng tầm mắt đã không thấy bóng dáng hắn.

****

"Anh, em không sao."

"Tao biết, giảm đi phí mai táng." Đáp lại lạnh lùng.

"Vậy anh đừng nhíu nữa."

"Ai nói tao lo lắng cho mày?" Khẩu khí cực khinh thường, tiểu tử này có thể hay không tự mình đa tình quá mức?

Bùi Quý Vân than nhẹ."Bởi vì anh luôn luôn nhìn chăm chú băng gạc trên đầu em."

"Tao là đang nhìn mày có thể bị thành ngu ngốc!"

Người không được tự nhiên này. Bùi Quý Vân lắc đầu, quyết định không nói về đề tài này nữa, sửa miệng hỏi:"Anh vừa rồi đi tìm 'cô ấy' sao?"

Hắn trầm mặc."Bùi Quý Vân, tao với mày đi nước ngoài."

Bùi Quý Vân ngẩn ra."Em nói rồi em sẽ chiếu cố tốt bản thân, về phần ba em sẽ xử lý, anh không cần lo lắng!!"

"Tao đã quyết định."

Phát hiện thái độ hắn dị thường kiên quyết, Bùi Quý Vân suy nghĩ vừa chuyển, sửa hỏi:"Vậy cô ấy làm sao bây giờ?"

"Cô ấy cự tuyệt tao."

Không dự đoán được hắn sẽ đáp trực tiếp như thế, Bùi Quý Vân sửng sốt một chút mới tìm được thanh âm."Có rất kiên quyết không? Nói không chừng còn có không gian cố gắng, anh có muốn thử lại một lần không? Nói không chừng!"

"Tao hướng cô ấy thổ lộ qua hai lần, cũng bị cự tuyệt hai lần, như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?" Hắn cắn răng, tối tăm kéo rèm cửa sổ, dùng sức hít vào một hơi.

Bùi Quý Vân không nói gì nữa.

"Mày không cần lo cho tao, tao biết chính mình đang làm cái gì." Hắn thực sự thử qua, sẽ không có gì để tiếc nuối.

"Người kia, chính là cô gái mỗi lần đều sẽ ở trên góc bài thi của anh vẻ khuôn mặt tươi cười đáng yêu cổ vũ anh cố lên, còn có thể ở chỗ anh làm sai, kỹ càng tỉ mỉ bổ sung đáp án chính xác sao?" bút tích thanh tú, vừa thấy đã biết là của một cô gái, người ta thoạt nhìn đối với hắn tốt lắm a!

Bùi Vũ Canh rầu rĩ, khẽ gật đầu.

"Anh bỏ được sao? Anh thích cô ấy như vậy!" Anh trai thay đổi, đều là vì cô ấy, hắn không tin cá tính anh trai quật cường, không chịu thua, sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy.

"Bằng không mày muốn tao làm sao?" Chẳng nhẽ dùng sức mạnh ép buộc?

"Em chỉ là cảm thấy, anh còn có không gian tranh thủ, có lẽ!"

"Ai cần mày lo? Rốt cuộc mày là lão đại hay tao là lão đại? Đã nói muốn đi nước ngoài, còn dong dài cái gì?" Bùi Vũ Canh thô thanh ác khí rống trở về.

Bùi Quý Vân ngẩn người, nhìn biểu cảm hắn mất tự nhiên, như có chút ngộ ra nở nụ cười."Anh, anh lo lắng cho em, đúng không?"

Bùi Vũ Canh chán ghét liếc mắt nhìn hắn."Mày bị đụng hư đầu óc sao?" Ngay cả chứng vọng tưởng đều xuất hiện.

"Không có, em rất rõ ràng, em biết anh đối với em cho tới bây giờ sẽ không giống biểu hiện bên ngoài như vậy, tựa như hồi nhỏ, anh tuy rằng trên miệng quật cường. Cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt em, có vài lần, anh đánh nhau đều là vì em, nếu thực sự chán ghét em, sẽ không bảo vệ em như vậy."

Đó là bởi vì tiểu tử này rất ngốc, ngay cả đánh nhau cũng không biết, mất hết mặt hắn! Hắn dưới đáy lòng rầu rĩ lẩm bẩm.

"Em còn nhớ, ngày cuối cùng của năm quốc trung kia, anh không chịu nổi em năn nỉ, đáp ứng cùng em đi lên núi ngắm mặt trời mọc, nghênh đón một năm mới đến, vì xem mặt trời mọc, em đã trả giá đại giới, là gió lạnh thổi một đêm, phát sốt còn bị viêm phổi, ở phòng bệnh cách ly ba ngày, mà đại giới của anh, là bị ba mắng thảm."

Bùi Vũ Canh trừng hắn một cái."Mày còn có mặt mũi nói."

Bùi Quý Vân cười yếu ớt."Nhưng rm cảm thấy thực đáng giá, em cơ hồ nghĩ anh thực sự rất chán ghét em, nhưng ngày đó, em nhìn thấy biểu cảm của anh lo lắng như vậy, tự trách như vậy, tựa như lần xảy ra tai nạn này. Thật ra em rất áy náy, mỗi lần em gặp chuyện không may, cha mẹ đều chỉ lo lắng em, còn có chỉ trích anh cũng không có băn khoăn đến tâm trạng anh, bọn họ không biết, anh cũng khổ sở."

Bùi Vũ Canh khom người cầm hồ sơ bệnh án bên giường lật tới lật lui."Bác sĩ khoa tâm thần điện thoại số mấy?" Thực sự bệnh cũng không nhẹ.

Bùi Quý Vân cười khẽ."Em chỉ muốn nói, bất luận như thế nào, em thật cao hứng có người anh là anh."

Bùi Vũ Canh chà xát cánh tay, hung hăng liếc hắn."Mày dám nói thêm câu ghê tởm nào nữa, tao sẽ một cước đá mày xuống giường!" Đồ tiểu quỷ, ông đây chính là lâu không phát giận mà thôi, mày coi tao như là dân chúng thiện lương?

"A!!" Bùi Quý Vân cười càng vui vẻ. Từ nhỏ đến lớn, luôn uy hiếp muốn đánh hắn, nhưng chưa một lần chân thực hành qua?

"Ngủ đo, chưa thấy qua người bị thương còn cười như vậy, ầm ỹ muốn chết!"

Vết thương ở đầu ẩn ẩn đau, Bùi Quý Vân lúc này không có dị nghị, nằm trên giường nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, hắn nhẹ nhàng mà nói ra một câu -"Anh, cám ơn."

Hắn biết, anh trai quyết định xuất ngoại, là vì hắn.

Thứ bảy.

Diệp Tâm Lê nhìn vị trí cách vách cuối cùng kia, vẫn trống không, chủ nhân nó, đã bảy ngày không thấy bóng dáng.

Từ sau ngày cá tháng tư đã không thấy được hắn, đáy lòng cô bất an càng thêm rõ, chính là cô vẫn đang an ủi chính mình, hắn chỉ muốn dọa cô mà thôi, chờ trêu cợt đủ, sẽ xuất hiện, đùa cợt cô là quỷ yêu khóc .....

Nhưng ngày cá tháng tư qua, một tuần cũng qua, hắn vẫn hoàn toàn không có tin tức, sau đó, vào một buổi sáng tự học, giáo viên ở trên lớp công bố tin tức hắn sắp đi du học......

Dây cót nào đó đột nhiên đứt, trong đầu cô trống rỗng, nước mắt rơi xuống, thế không thể ngừng được.

Hoá ra ngày đó, hắn là đặc biệt hướng cô chào từ biệt, nhưng cô lại tưởng hắn đùa dai, còn nói muốn hắn thuận buồm xuôi gió, cô sẽ không nhớ hắn......

Mới là lạ! Cô nhớ hắn a, mới một tuần, cô đã thực sự không quen không có hắn ở bên cạnh, thiếu giọng nói thô thanh ác khí của hắn, thiếu những trò đùa giỡn không khẩu đức của hắn, thiếu người đoạt cơm hộp của cô.... Cũng thiếu đi một người khắp nơi bảo hộ cô.

Nhớ tới buổi sáng hôm đó, mỗi một câu hắn nói với câu, lòng cô thắt chặt, vừa chua xót vừa đau.

Hắn từng hỏi cô, hy vọng hắn lưu lại không?

Hắn nói hắn thích cô, thật sự nghiêm túc thổ lộ tâm ý với cô...... Lấy cá tính của hắn, muốn nói ra lời như vậy,

Nhất định dùng hết toàn bộ dũng khí cùng thật tình, có lẽ hắn không muốn đi? Hắn đang đợi cô mở miệng, cho hắn một cái lý do lưu lại, nhưng cô không có, cô chính là trầm mặc, tàn nhẫn mặc hắn thất vọng mà rời đi......

Cô không biết, đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy hắn, nói với hắn, bằng không, khi hắn mở miệng nói hắn muốn ở bên cô, cô sẽ bất kể hết thảy lưu hắn lại, cô thực sự sẽ như vậy!

Nhưng mà hiện tại, tất cả đã không còn kịp nữa, người đầu tiên dùng thật tình đối đãi cô, cô lại ngu ngốc bỏ lỡ, đẩy hắn đi xa, biến mất trong biển người mờ mịt -

Từ nay tin tức xa xôi.

*****

Đưa tay cầm hành lý ra để lái xe để lên xe trước, Bùi Vũ Canh quay lại nhìn quanh nơi hắn đã ở hơn mười năm.

Đối với căn nhà này, hắn cũng không có tình cảm quá sâu, làm cho bước chân hắn trầm trọng là một cái khác nói không nên lời.

"A, đúng rồi, đại thiếu gia, mấy ngày cậu ở bệnh viện bồi nhị thiếu gia, có một cô gái gọi điện tới, nói là đồng học của cậu." Quản gia giống như nhớ tới cái gì, từ phòng bếp nhô đầu ra.

Bùi Quý Vân ngoái đầu nhìn lại, lưu tâm xem kỹ biểu cảm của anh trai nháy mắt cương cứng.

"Muốn đi tìm cô ấy không? Thời gian còn đủ." Hắn hỏi nhỏ. Có lẽ, còn có cơ hội làm cho anh trai thay đổi chủ ý......

Bùi Vũ Canh vẫy vẫy đầu, dẫn đầu đi trước."Không cần, đi thôi!"

Giờ phút này, cô đại khái đang lên lớp, người ta là học sinh gương mẫu a!

"Nhưng là!! Anh không đi nói lời từ biệt với cô ấy sao? Đây là lễ phép." Bùi Quý Vân đào rỗng óc, cực lực muốn hắn đi.

Bùi Vũ Canh lườm hắn một cái."Trả lời! Ông đây chính là không lễ phép."

"Ý của em là!!"

"Mày rốt cuộc có đi hay không?" Bùi Vũ Canh đứng ở trước cửa xe, không kiên nhẫn thúc giục hắn.

Bùi Quý Vân muốn nói lại thôi, chậm rì rì di động bộ pháp.

"Mày là đàn bà à! Nhanh chút!"

"...... Nha."

Bùi Vũ Canh dẫn đầu tiến vào bên trong xe, đóng sầm cửa xe; Bùi Quý Vân từ một đầu khác lên xe, đánh giá sườn mặt u ám của hắn.

"- hiện tại hối hận còn kịp a, anh -"

"Bùi Quý Vân, mày không đầu thai thành con gái thật sự là đáng tiếc!" Có đủ lề mề! chẳng lẽ hắn dự tính dọc theo đường đi đều niệm như vậy đến khi lên máy bay à? Bùi Vũ Canh bắt đầu suy xét khả năng một quyền đánh hắn bất tỉnh để lỗ tai thanh tĩnh chút.

Đó là bởi vì em thấy anh thực luyến tiếc a! Bùi Quý Vân thở dài.

Bùi Vũ Canh ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật không ngừng lui về phía sau, nhợt nhạt, dưới đáy lòng thở dài.

Cô đại khái là muốn hướng hắn nói tạm biệt đi! Đã quyết định phải đi, có gặp một lần hay có, lại có cái gì khác biệt?

Thực sự, thực sự không cần, hắn không muốn đi càng trầm trọng.

Chính là, đương thời hắn cũng không đoán trước lúc này ly biệt, sẽ là chin năm thật dài.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)