← Ch.02 | Ch.04 → |
Hổ Phách vừa thu dọn đồ đạc vừa thở dài.
Biên cảnh lạnh cắt da cắt thịt, ở nơi nào cũng có lưỡi đao mũi kiếm, thực sự cũng không phải chỗ tốt đẹp gì.
Nhưng mà ta lại có chút hưng phấn.
Có thể rời khỏi phủ đệ nhàm chán này để đi du ngoạn cũng là chuyện tốt, cho dù phải ngày đêm phải ở bên cạnh Niếp Hàn Sơn thì cũng không quá khổ cực.
Ngày lên đường, nắng ấm trời trong.
Ca ca cưỡi tuấn mã đến tiễn ta.
"Vi Vi, nhớ cẩn thận một chút, đừng tùy tiện chạy lung tung, biết không?"
"Muội biết, huynh và phụ mẫu đã dặn vô số lần, muội biết rồi mà."
Ta miễn cưỡng thò đầu ra khỏi xe ngựa.
"Chuyện đã qua rồi, nếu nhìn thấy Vương gia thì cũng đừng giận, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, hắn cũng khổ cực không ít. Dù sao thì phụ mẫu cũng hi vọng muội và hắn có chút tình cảm với nhau."
"Ca ca nói không đúng, muội giận hắn khi nào? Mấy năm nay muội và hắn chẳng phải là sống chung rất tốt sao?"
Ca ca thở dài rồi lườm ta một cái: "Muội tưởng là chút tâm tư này của muội mà người ngoài không nhìn ra được à? Muội và Vương gia bề ngoài tuy là là phu thê, nhưng thực ra rất xa cách.
"Vi Vi, ca ca biết muội tức giận, nhưng dù sao muội cũng sẽ ở bên hắn cả đời, muội thật sự định ở một mình trong tiểu viện cả đời sao? Thừa cơ hội này mà ở chung với Vương gia cho tốt, hắn cũng không phải là kẻ vô tình."
Ta mím môi, mấy ngày gần đây có rất nhiều người đến khuyên ta, giống như họ nghĩ rằng chỉ cần ta chủ động thì chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Niếp Hàn Sơn là người tốt, hắn không thích tam thê bảy thiếp như người ta, hắn đã nói một đời một kiếp một đôi, cho đến nay vẫn tuân theo lời hứa.
Được hắn yêu là hạnh phúc.
Nhưng không được yêu thì là bất hạnh. Trước khi thành thân thì ta đã dự liệu được chuyện này, cũng không ai có thể thay đổi được suy nghĩ của ta.
Để không bị tiếp tục dạy dỗ, ta đành cười trừ "Vâng".
Trải qua hơn một tháng xóc nảy trên đường, cuối cùng xe ngựa cũng tới biên cương.
Càng hướng về phương Bắc thì tiết trời càng lạnh.
Ta tới Dương Thành nơi Niếp Hàn Sơn đóng quân, dù trên người đã mặc áo choàng lông cáo dày màu bạc nhưng vẫn bị gió lạnh thổi đến không mở được mắt.
Niếp Hàn Sơn sớm đã biết được tin tức nên tự mình đến đón ta.
Hắn đưa tay nắm lấy cánh tay của ta rồi dẫn ta vào cửa phủ, xung quanh là một đám thuộc hạ theo hắn chinh chiến nhiều năm, bọn họ vừa ồn ào vừa la ó "Tẩu tử".
Ta đối với bọn họ cũng không xa lạ gì, khi bọn họ hồi kinh thì đều là do ta tiếp đãi.
Trong những năm nay, quan hệ giữa ta và Niếp Hàn Sơn không tính là tồi tệ, cũng không tính là tốt đẹp, nói chung cũng có thể gọi là bằng hữu.
Trong phòng đốt chậu than ấm áp, một đại nương mặc áo bố màu lam, bưng chén trà nóng lại gần đón ta "Phu nhân."
Niếp Hàn Sơn nói "Đây là Vương thẩm, là người địa phương, nếu nàng cần gì thì có thể tìm bà ấy."
"Được, để dọn dẹp đồ đạc mà ta mang tới một chút. Sắp tới là năm mới, tối nay chúng ta sẽ ăn một bữa ngon." Ta mỉm cười.
Lần đầu đặt chân đến một nơi xa lạ, ta cũng không lạ lẫm gì, ta ngồi nghỉ một lúc rồi bắt tay vào quán xuyến việc trong nhà.
Niếp Hàn Sơn cũng ngồi với ta một lát, sau đó vì có công vụ nên hắn phải đi ra ngoài, mãi đến khi trời tối thì mới quay về.
Ta phân phó hạ nhân chuẩn bị nồi hấp.
Niếp Hàn Sơn cùng huynh đệ của hắn dùng bữa ở tiền viện, còn ta và Hổ Phách thì ở phòng riêng.
"Tiểu thư, thịt dê này ăn ngon thật."
"Dê núi ở vùng Bắc Cương vốn là cống phẩm, thịt mềm mà lại không có mùi, nếu thích thì ăn nhiều thêm một chút."
Ta gắp thêm một miếng thịt dê vào miệng, ngon đến mức hai mắt cũng cong cong.
Niếp Hàn Sơn đột ngột đi vào.
Hổ Phách vội vàng đứng dậy, trên miệng còn chưa kịp lau đi tương vừng."Vương... Vương gia."
Ta chậm rãi nhìn hắn "Nhanh như vậy đã xong rồi?"
"Quân doanh có lệnh giới nghiêm, từ nơi này trở về thì hơi xa."
"Ăn no chưa? Có muốn ăn thêm chút nữa không?" Ta giơ đũa ra hiệu.
Niếp Hàn Sơn không từ chối, trực tiếp ngồi xuống bàn.
Ta phất tay rồi sai Hổ Phách đi đổi cái nồi hấp khác.
Niếp Hàn Sơn nâng đũa rồi từ từ ăn "Nhạc mẫu có sao không? Nghe nói thời gian trước bị phong hàn."
"Tất cả đều ổn, còn có nha hoàn chăm sóc tốt, bây giờ có thể đi dạo trong hoa viên."
"Vậy là tốt rồi."
Ta gắp một miếng cà rốt bỏ vào miệng "Vương gia ở biên cảnh thì thế nào?"
Niếp Hàn Sơn ngẩng đầu nhìn ta "Lúc này đáng lẽ nàng không nên tới. Mùa đông lạnh giá, Hung Nô trên thảo nguyên không có lương thực cũng không có lông thú, bọn chúng liên tục xuống phía Nam xâm phạm. Biên cương lạnh giá cũng chẳng có gì vui."
"Gần đây Hung Nô có thường xuyên xâm phạm không?"
"Bây giờ thì cũng không nhiều, cũng chưa tới thời gian nghiêm trọng. Chờ tháng sau là chính thức bắt đầu mùa đông lạnh, tuyết rơi nhiều thì bọn chúng mới đến lúc hành động."
Niếp Hàn Sơn rũ mi mắt, khi nói xong thì khuôn mặt bình tĩnh nhưng thanh âm lại lộ ra chút cảm giác lạnh lùng. Hắn là đại tướng quân trấn thủ biên cảnh, tất nhiên trọng trách cũng sẽ nặng hơn so với người thường.
Ta cũng biết hiện tại ta không nên tới đây, chỉ là...
"Là ý chỉ của Thái hậu nương nương, ta cũng không thể làm trái. Nếu tính kỹ ra thì hai năm nay Vương gia cũng chưa hồi kinh mừng năm mới, Thái hậu nương nương cũng rất nhớ ngài. Năm nay chắc cũng không về, Thái hậu nương nương lo ngài ở biên cương sống không tốt nên mới phái ta tới đây."
"Ta ở biên cảnh đã quen, ở đây không thể so với kinh thành, nàng cố gắng chăm sóc sức khỏe, đừng ngã bệnh là được." Niếp Hàn Sơn múc một bát canh thịt dê rồi uống một hơi cạn sạch, chóp mũi hiện lên một tầng mồ hôi mỏng.
"Vâng, ta biết, Vương gia cực khổ."
Đợi khi dọn dẹp thức ăn trên bàn thì trời cũng đã chuyển sang khuya.
Hổ Phách chuẩn bị sẵn nước trong phòng cho ta vào rửa mặt. Không bao lâu sau, từ bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, tiếng nói ồn ào phía xa, còn có tiếng gió vù vù cực kỳ đáng sợ.
"Hổ Phách! Hổ Phách! Xảy ra chuyện gì?"
Ta đứng dậy khỏi thùng nước tắm và quay đầu gọi ra ngoài cửa sổ.
Ta không nghe thấy được giọng nói của Hổ Phách, nhưng người phụ nữ tên Vương thẩm đã xuất hiện ở cửa phòng.
"Phu nhân không cần kinh hoảng, lại là Hung Nô xuống phía nam khiêu khích, Vương gia đã đi qua doanh trại, yên tâm đi ạ, bọn chúng không đánh vào được đâu."
Sau khi nghe xong thì ta quay trở lại thùng nước tắm, thời tiết lạnh cắt da cắt thịt, mới chỉ rời khỏi nước ấm một lúc thôi mà da thịt ta đã tê dại.
"Chuyện này thường xuyên xảy ra sao?"
"Cũng không nhiều lắm, một tháng luôn có hai ba lần, có Trấn Bắc quân ở đây thì không có việc gì. Phu nhân, có cần đun thêm nước không ạ?"
"Thêm vào đi." Ta chải tóc.
Lại thêm một lần nước nóng, sau khi tắm xong thì Hổ Phách đưa khăn bông mềm cho ta lau sạch nước trên người. Ta quấn mình trong chiếc áo choàng lông rồi trực tiếp lên giường co người lại.
Tuy rằng trong phòng đã đốt thêm than, nhưng cái lạnh ở Bắc Cương so với kinh thành thì lại càng thêm buốt giá.
"Hổ Phách, vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Sao không gọi được ngươi?"
Hổ Phách đưa cốc nước nóng cho ta "Tiểu thư, em nghe bên ngoài có tiếng huyên náo nên vội vàng chạy ra hỏi thăm tin tức. Tiểu thư đừng sợ, không có chuyện gì, Vương gia đã qua đó nên trong thành rất an toàn, Hung Nô cũng không dám đánh vào trong."
"Ừ." Ta nhấp một ngụm nước nóng rồi gật đầu "Vậy hắn... còn trở lại không?"
"Chắc là không, em nghe nha hoàn trong phủ nói thời gian này Vương gia sẽ đóng quân ở doanh trại, cũng chính bởi vì có Vương gia ở đây nên người trong thành mới có thể ngủ yên."
"Ừ." Ta cụp mi mắt rồi đưa ly nước trở lại "Được rồi, Hổ Phách, thời gian không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
"Tiểu thư, có cần đêm nay em ngủ bên cạnh người không?" Hổ Phách do dự hỏi.
"Không cần." Ta lắc đầu rồi nhìn xung quanh. Gian phòng rất lớn nhưng bài trí lại vô cùng đơn giản.
Chỉ có một chiếc bàn với vài chiếc ghế tựa, còn có bàn và giá sách dựa vào tường, trên giá chất đầy tất cả các loại sách. Một vài thanh bảo kiếm được cắm trong một chiếc bình xanh lớn, bên cạnh còn có một chiếc tủ to.
Ngoài ra thì không còn thứ gì khác, so với sự sang trọng ở kinh thành thì khác xa một trời một vực.
Ở nơi này, Niếp Hàn Sơn đã sống mười năm.
Mười năm ăn gió uống băng nhưng không thể làm lạnh đi nhiệt huyết trong người hắn.
"Ngươi đi ra ngoài đi."
Ta nói mãi thì Hổ Phách mới chịu đi ra, trước khi đi còn quay lại căn dặn một câu "Tiểu thư, em ở ngay ngoài cửa, có việc gì thì gọi cho em."
"Không cần, ngươi đi ngủ đi."
Sau khi nàng ấy rời đi, ta mới xỏ chân vào đôi giày và bước lại gần giá sách.
Trời sinh ta đã thích sách, từ khi ở nhà đã như vậy. Bây giờ nhìn thấy một tủ đấy sách thì tất nhiên là rất vui mừng.
Niếp Hàn Sơn đồng ý cho ta sống ở nơi này, nên chắc cũng không ngại cho ta xem một chút.
Giá sách phần lớn là sách binh pháp các loại, một ít là nông nghiệp và thủy lợi, còn có tuyển tập thơ và du ký, cầm phổ, ... cực kỳ phong phú.
Ta tùy ý rút một quyển sách và mở ra nhìn thoáng qua.
Một bông hoa nhỏ ép khô bị rơi ra khỏi sách, ta nhặt nó lên, bông hoa tím nhạt đặt trên lòng bàn tay trắng nõn, có chút tinh xảo đáng yêu.
Ta mỉm cười và đặt bông hoa trở lại.
Đây là một cuốn sách viết về bố cục quân sự, đáng lẽ ra nội dung phải rất tối nghĩa. Nhưng tác giả đã dùng nhiều câu chuyện nhỏ để xâu chuỗi với nhau nên không hề nhàm chán.
Còn bên cạnh là những lời phê bình chú giải của Niếp Hàn Sơn, khác với bề ngoài nghiêm túc lạnh lùng của hắn, tính cách mà hắn lộ ra ở đây thì lại đáng yêu hoạt bát hơn nhiều.
Có lẽ đây là bút tích mà hắn viết từ thuở thiếu thời, nét chữ vẫn còn non nớt.
Ở cuối cuốn sách, ta chú ý tới một dòng chữ nhỏ với nét bút sâu.
"Ta nguyện dùng cả cuộc đời và tuổi tác của mình để bảo vệ Đại Hạ quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp, cả đời không thay đổi."
Ta nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ đó, bút tích sắc sảo, có thể thấy được tâm trạng của người viết lúc đó như thế nào.
Niếp gia bao đời nay trung liệt, dùng m. áu của mình để đổi lấy giang sơn thái bình thịnh thế. Niếp Hàn Sơn là người kế thừa gia tộc, cũng không phụ uy danh của tổ tiên.
Đại Hạ có thể an ổn như bây giờ, một nửa là đến từ công sức của hắn trấn thủ biên cương.
Hắn là sát thần cả người đẫm m. áu trong mắt Hung Nô, nhưng cũng là Trấn Bắc Vương thanh danh hiển hách của triều Đại Hạ.
Thiếu nữ tuổi trẻ sao có thể không ái mộ anh hùng?
Trước khi được chỉ hôn thì ta cũng đã được nghe rất nhiều chiến tích về hắn, ta cũng giống như mọi người, trong lòng nảy sinh xúc động.
Thật tiếc, hắn tốt như vậy lại không có được một mối lương duyên.
Ngay cả ta cũng không thể hòa ly được.
Trước đây, bệ hạ bác bỏ ý định của phụ thân chỉ bằng một câu nói "Hàn Sơn phụ mẫu không còn, Niếp gia hôm nay chỉ còn lại một người là hắn, ái khanh còn nhớ ơn cứu mạng của Niếp lão tướng quân năm đó không?"
Phụ thân ta ch. ết lặng, cũng không nói được lời nào.
Sau này ta cũng mới biết, lúc còn trẻ thì phụ thân đã từng phụng mệnh đến biên cương nhậm chức. Trong lúc bất ngờ bị Hung Nô bao vây thì Niếp lão tướng quân dẫn người tới cứu.
Tuy cứu được phụ thân nhưng Niếp lão tướng quân cũng bị chém vài đao trên thân thể, sau đó bệnh nặng mà qua đời, có lẽ cũng một phần bởi vì chuyện này gây ra.
Mà ta thì xem như là trả nợ, nghĩ đến kỳ vọng của Thái hậu nương nương, ta chỉ cảm thấy đau đầu.
Ta đứng trước cửa sổ, đêm nay không có mây, trăng vẫn sáng vành vạch trên bầu trời.
Một đêm không chợp mắt.
Sau khi Niếp Hàn Sơn đến quân doanh thì cũng không trở lại. Ta nghe hạ nhân trong phủ nói, đêm qua Niếp Hàn Sơn bắt được một trăm người Hung Nô xuống phía Nam làm loạn.
Hình như còn có một nhân vật trọng yếu là vương tử, giờ đều đã bị giam ở đại lao trong thành, chỉ sợ mấy ngày tới hắn sẽ bận rộn không yên.
Nhưng mấy việc này cũng không phải là ta có thể quản được.
Sau một ngày tìm hiểu chuyện trong phủ trạch, hôm sau ta dẫn theo Hổ Phách đi ra ngoài.
Dân tộc ở Bắc Cương dũng mãnh, so với các tiểu thư cả ngày không ra khỏi cửa ở kinh thành thì nữ tử ở đây mặt mày rạng rỡ hơn. Thậm chí nữ tử xuất đầu làm ăn cũng không có gì mới lạ.
Ta bỏ đi khăn che mặt, dẫn theo Hổ Phách và Vương thẩm đi trên đường lớn. Dòng người qua lại đông đúc như dệt cửi, cực kỳ náo nhiệt, có thể thấy được cuộc sống đang rất yên bình.
Bánh bao thịt dê nóng hổi, bánh rán dầu rất thơm lại còn ngon mắt.
Ta kéo Hổ Phách qua đó xếp hàng, ở trong đám đông nghe được mọi người nghị luận về Niếp Hàn Sơn đi bắt Hung Nô vào đêm hôm trước.
Người dân trong Dương Thành đều rất tôn sùng và kính trọng Niếp Hàn Sơn, thậm chí lại còn tự hào vì hắn.
Hổ Phách hai mắt sáng ngời rồi giật giật tay áo của ta, cằm nàng ấy hếch lên một chút. Bất luận thế nào đi nữa, với thành tựu của Niếp Hàn Sơn thì quả thực rất đáng để tự hào.
Đến lượt chúng ta thì Hổ Phách lấy ba cái bánh bao thịt dê, người bán bánh nhìn chúng ta một lúc rồi nhét thêm bảy tám cái bánh bao vào túi, cho đến khi không thể nhét vừa nữa thì mới thôi.
Hổ Phách mở to hai mắt, nàng ấy luống cuống cầm túi bánh bao rồi tức giận.
"Tiểu ca làm gì vậy? Ép mua ép bán hả? Chúng ta chỉ cần ba cái thôi, ngươi bỏ nhiều thế làm gì?"
"Không có, không có." Tiểu ca bán bánh bao nhìn thấy Hổ Phách nóng nảy thì liên tục xua tay "Bánh bao không lấy tiền."
"Không lấy tiền?" Ta kinh ngạc "Vì sao?"
"Phu nhân đến từ Trấn Bắc vương phủ? Có phải là Trấn Bắc Vương phi?"
"Đúng."
"Vậy thì không thành vấn đề." Tiểu ca nở nụ cười.
"Phu nhân à, người ăn bánh bao này là vinh hạnh của tiểu nhân. Nếu không có Vương gia và Trấn Bắc Quân ở Dương Thành, còn không biết chúng ta bị người Hung Nô chà đạp thành cái dạng gì nữa. Tiểu nhân nào dám lấy tiền của người."
"Hoan nghênh người đến Dương Thành."
"Cái này..." Ta ngây người rồi cười "Sao thế được? Đều là làm ăn nhỏ thôi, sao có thể cho người chịu thiệt. Hổ Phách!"
Hổ Phách vội vàng móc tiền ra khỏi túi.
Những người bên cạnh vốn đang không hiểu chuyện gì, vừa nghe tiểu ca bán bánh bao nói xong thì lập tức quay lại, ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về phía ta.
Lâu lắm rồi ta mới bị mọi người vây quanh như vậy, nhất thời có chút không thích ứng.
Vương thẩm và Hổ Phách liền che chắn cho ta ở phía sau.
Các cô nương và đại nương cũng bắt đầu nhiệt tình hỏi han.
"Đây là Vương phi sao? Thật xinh đẹp."
"Nhìn làn da này trắng nõn mềm mại này đi, Vương phi nương nương nhận cái này đi ạ, chúng ta không thể lấy tiền của người."
"Nhận cái này nữa ạ, Vương phi nương nương."
...
Mọi người xung quanh nhiệt tình vượt quá sự tưởng tượng của ta. Mấy người bán hàng chọn ra những món đồ ngon nhất rồi đem lại đưa cho ta.
Trên mặt họ viết rõ hai chữ chân thành, họ không phải nịnh nọt hay là cần gì ở trên người ta, chỉ đơn giản là muốn bày tỏ lòng biết ơn.
Lúc đó ta mới biết danh tiếng của Niếp Hàn Sơn ở Dương Thành là lừng lẫy đến mức nào.
Hai tay của Hổ Phách và Vương thẩm gần như chất đầy đồ đạc, may mà Vương thẩm là người có kinh nghiệm nên mới cứu được chúng ta ra.
Ta bị thị vệ vây quanh, nhìn từng khuôn mặt giản dị mà nhiệt tình, ta nghiêm chỉnh sửa lại vạt váy rồi cất giọng.
"Mọi người đừng chen, đừng chen! Chú ý tiểu hài tử! Chú ý an toàn!"
Thấy đám đông vẫn hỗn loạn, ta phải cao giọng lần nữa: "Mọi người yên lặng, nghe ta nói vài câu được không?"
Hổ Phách cũng gào thét thay ta, mấy phút sau thì đám đông mới dần dần an tĩnh lại, mọi người nhìn ta với ánh mắt chân thành cháy rực.
Ta ho nhẹ một tiếng, trấn định cảm giác bối rối trong lòng rồi mới nói.
"Chư vị cảm kích và kính trọng với Vương gia, Như Vi đều biết. Ta thay phu quân nhận lấy tâm ý này. Nhưng các món đồ thì hãy nhận về đi ạ, bảo vệ biên cảnh là trọng trách của tướng sĩ, cũng nhờ có mọi người hỗ trợ ở sau lưng nên Đại Hạ mới không bị giặc ngoài xâm lược. Như Vi cảm kích sự ủng hộ của mọi người, ta thay phu quân bái tạ chư vị."
Nói xong thì đôi tay ta đặt ở bên hông, lễ tiết đoan trang mà thi lễ một cái.
Đột nhiên trong đám đông xuất hiện tiếng reo hò, còn có tiếng vó ngựa ở đằng xa.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Niếp Hàn Sơn cưỡi một con ngựa cao lớn từ xa đi tới.
"Trấn Bắc vương!"
"Vương gia tới rồi!"
...
Ta nhìn thấy hắn đến thì mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Niếp Hàn Sơn dứt khoát tung người xuống ngựa, hắn phân phó thị vệ xung quanh vài câu rồi cất bước đi về phía ta.
Đám đông tản ra chừa một lối đi ở giữa.
"Đa tạ lòng tốt của mọi người, bản vương đã nhận, mọi người có thể giải tán được rồi, đừng dọa sợ phu nhân ta. Hôm nay thời tiết rất tốt, không cần tụ tập ở đây làm gì."
Niếp Hàn Sơn nói xong thì nắm lấy tay ta, rồi dẫn ta đến chỗ Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết là con ngựa yêu thích của Niếp Hàn Sơn, bình thường sẽ không để người khác chạm vào.
Bạch Tuyết quay đầu lại nhìn ta, đôi mắt to tròn, cánh mũi phập phồng, ta vuốt ve đầu của nó.
Giây tiếp theo thì cả thân thể ta bất chợt nhẹ nhàng, Niếp Hàn Sơn ôm ta ngồi trên lưng ngựa.
Sau đó hắn cũng lên ngựa, hắn vòng tay qua eo ta rồi thúc ngựa tiến lên.
Ta lại càng hoảng sợ, xung quanh phát ra tiếng trêu chọc vui đùa.
Chuyện nam nữ ngồi chung này ở kinh thành thì tất nhiên là không được, nhưng ở Bắc Cương thì lại chẳng phải là chuyện ly kỳ.
"Nàng đừng sợ, bọn họ không có ác ý." Giọng nói trầm thấp của Niếp Hàn Sơn vang đến bên tai ta.
"Ta biết, bọn họ chỉ là cảm thấy hiếu kỳ mà thôi."
Ta giơ tay sửa lại làn váy lộn xộn, thân thể xê dịch về phía trước để cố gắng giữ khoảng cách với hắn. Nhưng lưng ngựa không lớn, dù có cố gắng thế nào thì ta vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể hắn truyền ra.
Từ khi thành hôn tới nay, ta chưa cùng nam nhân thân mật như vậy bao giờ, khuôn mặt ta không khỏi đỏ ửng lên một chút.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |