← Ch.03 | Ch.05 → |
Cuối cùng cũng đã tới cửa phủ, Niếp Hàn Sơn thuận thế đỡ ta xuống ngựa.
Ta vội vàng lui lại mấy bước, không được tự nhiên mà sửa lại tóc trên trán "Đa tạ."
Hắn cũng không phản ứng, chỉ ném dây cương ngựa cho thị vệ đi đằng sau.
"Ta đói bụng rồi, có gì ăn không? Ta muốn ăn sủi cảo."
"Được, có ngay." Ta lên tiếng trả lời.
Niếp Hàn Sơn không thích được hầu hạ, trong phủ cũng không có quá nhiều hạ nhân, chỉ có Vương thẩm phụ trách nấu ăn hàng ngày. Khi ta đến đây thì cũng không mang theo bất kỳ ai khác.
Hổ Phách chạy rất nhanh, sau khi quay lại cũng thở hồng hộc không ngừng.
Ta đeo tạp dề và đưa cho nàng ấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, Hổ Phách ngồi rửa rau, còn ta thì tự mình nhào bột.
Thiên kim tiểu thư ở kinh thành có nhiều hạ nhân hầu hạ, tất nhiên là không cần xuống bếp. Thậm chí nhiều người còn coi thường việc xuống bếp, nghĩ nấu nướng vất vả sẽ làm ngón tay mình dính nước mùa xuân.
Chỉ là lúc ta ở nhà thì có hơi khác một chút.
Mẫu thân ta thích xuống bếp, nhất là làm cho phụ thân ta ăn. Mẫu thân nói khi nhìn thấy phụ thân ăn những món bà ấy nấu thì sẽ cảm thấy rất vui.
Còn ta thì ngồi cạnh bếp lửa, nhìn khuôn mặt mẫu thân ửng hồng lên vì nóng. Thời khắc đó, bà ấy so với bạch ngọc phỉ thúy còn xinh đẹp hơn gấp vạn lần.
"Tiểu thư, được rồi." Hổ Phách dừng lại một chút rồi nói.
"Được, giúp ta thái thịt."
Ở biên cảnh có nhiều dê, ta nghĩ hắn có thể sẽ chán thịt dê. Vậy nên ta cho thêm thịt heo và bắp cải để tạo ra hương vị khác, cùng với nước dùng ninh từ xương dê.
Chờ xong món sủi cảo thì đã là nửa canh giờ.
Ta dẫn Hổ Phách cầm đĩa sủi cảo đi qua phòng bên.
Niếp Hàn Sơn đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ, thậm chí còn chưa cởi y phục trên người.
Lúc ta vào thì hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Hổ Phách đặt đĩa sủi cảo nóng hổi lên trên bàn.
Ta phất tay ra hiệu để nàng ấy đi ra ngoài.
Hổ Phách nhìn ta lo lắng nhưng cũng không dám nói gì, chỉ lặng lẽ lui ra.
Ta đi đến bên giường và nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Niếp Hàn Sơn.
Dung nhan vẫn như cũ nhưng cả người lại tiều tụy đi không ít, ở dưới cằm râu đã mọc lưa thưa, dưới mắt còn có quầng thâm nữa.
Hai ngày nay có lẽ hắn cũng chưa được nghỉ ngơi gì.
Mặc dù giữa ta và hắn còn nhiều điều khó nói, ở kinh thành cũng nhiều người nghĩ hắn đối xử với ta không ra gì. Nhưng lúc này đây, ta cũng không thể oán giận hay là trách móc gì ở hắn.
Ta và người dân Đại Hạ có thể sống an ổn ở nhà, đó đều là bởi vì có người đứng chắn đằng trước chúng ta, thay chúng ta đỡ đao đỡ kiếm.
Ta cụp mi mắt xuống và đưa tay đẩy bờ vai của hắn "Vương gia, Vương gia, sủi cảo được rồi."
Người trên giường chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhìn ta có chút mơ hồ nhưng ngay lập tức trở nên thanh tỉnh.
"À! Được."
Hắn chống cánh tay ngồi dậy, vừa ngước mắt thì đã nhìn thấy đĩa sủi cảo nóng hổi để trên bàn.
Hắn đi tới và cầm đũa gắp một miếng, ánh mắt nhìn về phía ta "Là nàng làm sao?"
Ta gật đầu.
Lúc còn ở kinh thành, mỗi lần mừng năm mới thì ta cũng xuống bếp nấu ăn. Trừ một phần gửi qua cho phụ mẫu thì còn lại đều đưa vào bụng Niếp Hàn Sơn.
Hắn không thích lãng phí nên tất nhiên là phải ăn hết.
Ta cầm thìa múc một bát canh xương dê hầm củ cải rồi đưa qua cho hắn: "Nghe nói đã bắt được một nhân vật trọng yếu của Hung Nô, bây giờ thế nào rồi?"
"Ừ, là tiểu nhi tử Trác Sa được sủng ái nhất của Hoàn Nhan, bây giờ đã có người thúc ngựa về kinh bẩm báo. Mấy ngày nay nàng ở nhà phải chú ý cẩn thận, ta sẽ phái thêm nhiều người đến coi chừng, nếu có việc gì thì phân phó bọn họ làm là được. Hoàn Nhan bên kia có lẽ sẽ hành động sớm thôi."
"Ta đã biết." Ta gật đầu, sủi cảo làm cũng nhiều, ta cũng cầm chiếc đũa gắp một miếng rồi từ từ ăn.
"Vất vả cho ngài rồi."
"Không vất vả, ta hy vọng bách tính ở Dương Thành có thể trải qua năm mới bình an."
Niếp Hàn Sơn giơ tay xoa xoa mi tâm, trong giọng điệu lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
"Còn phải xem bệ hạ và Hoàn Nhan thương lượng như thế nào nữa, xem tên Trác Sa này ở trong lòng hắn quan trọng bao nhiêu." Ta giơ đũa gắp một miếng sủi cảo cho vào trong bát hắn.
"Dân tộc Hung Nô và Trung Nguyên khác nhau, mỗi đại hãn đều là đạp xương m. áu của huynh đệ mình mà đi lên. Đối với bọn họ thì càng không có khái niệm về lễ nghĩa hay liêm sỉ, cá lớn nuốt cá bé, người thắng làm vua, ta không coi trọng." Niếp Hàn Sơn lắc đầu.
"Chúng ta gọi là văn minh hơn bọn họ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thêm một lớp ngụy trang." Ta nhỏ giọng mỉa mai.
Niếp Hàn Sơn dừng một chút rồi cao giọng "Vi Vi nói chuyện cẩn trọng!"
Lúc này ta mới biết là vừa nói lỡ lời, ánh mắt khẽ động một chút, nhưng vẫn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Niếp Hàn Sơn.
"Nàng nói ở trước mặt ta thì cũng được, nhưng với người ngoài thì tuyệt đối không được nói ra nửa chữ." Niếp Hàn Sơn cau mày nhìn ta.
"Ta đã biết." Ta im lặng cúi đầu.
Hắn dừng một chút, ánh mắt trở nên phức tạp, trầm mặc một lát sau rồi mới nói.
"Vi Vi, nàng không cần lo lắng, quả thực bản vương đã làm nhiều chuyện có lỗi với nàng. Nhưng chỉ cần bản vương còn ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn cho nàng và Tự gia."
Ta tập trung tinh thần rồi mím môi, ánh mắt trở nên mềm mại: "Ta tin tưởng ngài, đa tạ Vương gia."
Niếp Hàn Sơn không nói gì nữa, hắn nhanh chóng ăn nốt chỗ sủi cảo còn lại. Sau đó hắn ra đằng sau tắm rửa và rất nhanh đã ngủ ở trên giường.
Ta nhìn hắn một lúc, lại đắp cho hắn thêm một cái chăn rồi mới quay người bước khỏi phòng.
Mấy năm qua, chúng ta sống chung với nhau không giống một đôi phu thê bình thường, mà thực ra là giống bằng hữu hơn.
Người ta đều nói Hung Nô dã man hung tàn, nhưng đường lên ngai vàng của Đại Hạ cũng dính đầy m. áu tanh.
Bệ hạ gần đây sức khỏe không tốt đã không còn là chuyện bí mật, các hoàng tử cũng bắt đầu rục rịch không yên.
Mà phụ thân ta là Thái phó của Thái tử, tất nhiên cũng không thoát khỏi tranh đấu. Mà tư tưởng xưa nay của phụ thân là trung quân ái quốc, ông ấy cũng không thể thối lui.
Bây giờ nghĩ lại, bệ hạ dốc hết sức để gả ta cho Niếp Hàn Sơn, nhưng chưa chắc đã là lót đường cho Thái tử.
Ta là Trấn Bắc Vương phi, tất nhiên là sẽ trói Niếp Hàn Sơn vào xe ngựa của Thái tử.
Từ xưa đến nay, binh quyền sinh ra chính quyền, lời nói của người có binh quyền thì luôn có trọng lượng hơn người khác.
Trấn Bắc quân bách chiến bách thắng là đội quân chính thống của Niếp Hàn Sơn, và họ cũng chỉ nghe mệnh lệnh của một mình hắn. Một quân đội khác thường, nhưng cũng bởi vậy mà mới tồn tại trong hoàn cảnh bất ổn như hiện nay.
Có lẽ bệ hạ chọn ta, ở một phương diện nào đó là bởi vì đã nhìn thấu tính tình của ta và Niếp Hàn Sơn. Một kẻ không cam tâm, một người không tình nguyện.
Sau Niếp Hàn Sơn, Niếp gia có thể sẽ không còn hậu duệ nào nữa.
7
Niếp Hàn Sơn mấy ngày không ở trong phủ nghỉ ngơi, hôm sau đã trở về doanh trại, thỉnh thoảng hắn mới quay lại phủ một lần.
Dường như là hắn sợ ta buồn chán, chỉ mấy hôm mà đã có nhiều phu nhân của tướng sĩ liên tục đến cửa thăm hỏi ta.
Các nàng ấy đều là người Bắc Cương, trời sinh tính cách đã hào sảng. Ban đầu ở chung thì vẫn còn chút câu nệ, nhưng khi đã quen thân hơn thì lại rất hài hòa.
Bắc Cương lạnh cắt da cắt thịt cũng chẳng có gì vui, ta ở trong phủ một thời gian dài thì cũng dần nhàm chán.
Nhưng cuộc sống nhàm chán cũng chưa hẳn là không tốt đẹp.
Một ngày nọ, ta cùng các phu nhân may vá ở trong phủ, trên tay ta cầm một đôi giày mới vẫn chưa kịp hoàn thành cho Niếp Hàn Sơn.
Mọi người xung quanh đều làm cả, một mình ta ngồi không thì cũng không hay cho lắm.
Đang lúc thêu thùa thì bên ngoài truyền đến âm thanh hoảng hốt.
Ta còn chưa kịp hỏi thì nhìn thấy Hổ Phách vừa thở hồng hộc vừa chạy vào."Xảy ra chuyện rồi!"
"Đừng hoảng! Có chuyện gì vậy?" Tim ta thắt lại, không khỏi gắt lên một tiếng. Hổ Phách đã ở bên ta nhiều năm, ngoại trừ năm đó ta bị sốt cao thì chưa từng thấy nàng ấy hoảng hốt như vậy bao giờ.
"Vương gia... Vương gia xảy ra chuyện không may rồi ạ!" Giọng nói nức nở của Hổ Phách vang khắp căn phòng.
Ta đứng dậy và để đôi giày mới xuống bàn, miễn cưỡng nghe ra được hoàn cảnh từ trong lời nói ngắt quãng của Hổ Phách.
Kinh thành gửi thư đến, nói là phải áp giải tiểu nhi tử Trác Sa của Hoàn Nhan về kinh chịu xét xử. Hôm nay là ngày Niếp Hàn Sơn định xuất phát, không biết tại sao mà tin tức bị rò rỉ ra ngoài, trên đường có mấy trăm người Hung Nô đến cướp tù binh.
Những người chạy thoát được đều kể lại là khắp chốn toàn là m. áu tươi, quân doanh đã phái người đi tìm, hiện nay sống ch. ết còn chưa rõ.
Lần này áp giải tù nhân về kinh thành còn có trượng phu của các phu nhân ở đây. Khi nghe xong lời này thì có người kinh hãi ngồi dưới đất, hai mắt hoảng loạn không biết làm sao.
Ta hít một hơi thật sâu, rồi nắm chặt tay để cố gắng bình tĩnh lại.
"Vương phi, Vương phi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Đừng hoảng, chúng ta nên tin tưởng Vương gia bọn họ, không cần hoảng loạn ở đây làm gì." Ta tiện tay đỡ vị phu nhân vừa bị ngã trên đất dậy.
Ta nhìn Hổ Phách rồi cắn răng "Chuyện này hiện tại có bao nhiêu người biết?"
Hổ Phách lau nước mắt trên mặt: "Em... Em không biết."
"Bảo Vương thẩm tới gặp ta."
Lời còn chưa dứt, bóng dáng Vương thẩm từ bên ngoài tiến vào: "Phu nhân."
"Việc này hiện nay chỉ có vài đại nhân ở trong quân doanh biết, ngoài ra còn có vài người ở trong phủ."
"Ta biết rồi, mau phong tỏa tin tức đi. Trước khi lấy được tin tức thật sự từ chỗ Vương gia thì nhất định không để cho người trong thành hoảng loạn. Ngoài ra, phân phó thêm binh lính ở cổng thành kiểm soát người ra vào, nếu cần thiết thì niêm phong cổng thành, đừng để gián điệp lẻn vào gây ra hỗn loạn."
Những phu nhân ở đây cũng không phải ngốc nghếch, nữ nhân Bắc Cương luôn luôn mạnh mẽ. Lúc đầu vì lo lắng nên mới hoảng loạn, nhưng bây giờ bình tĩnh lại thì cắn răng gật đầu.
Có lẽ là bởi vì ta không yêu, nên so với bọn họ thì ta là người bình tĩnh nhất.
Niếp Hàn Sơn đã xảy ra chuyện!
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột.
Sau khi tiễn các vị phu nhân rời đi, ta ngồi một mình trong phòng hơn nửa canh giờ cho đến khi Hổ Phách gõ cửa.
"Tiểu thư, ăn cơm thôi."
Bất kể như thế nào thì cuộc sống vẫn phải trôi qua.
Mấy ngày trước ta còn thảo luận với Niếp Hàn Sơn rằng mấy năm nay tình hình Bắc Cương như thế nào, không nghĩ tới bây giờ lại xảy ra chuyện thật.
Ta lắc đầu rồi loại bỏ những suy nghĩ ngổn ngang ấy ra khỏi đầu, những thứ này không phải là chuyện mà ta cần chú ý.
Ta miễn cưỡng ăn cơm rồi bảo Vương thẩm ra ngoài thăm dò tin tức.
Vào nửa đêm, ta nhận được một tin không mấy tốt đẹp.
Người của quân doanh đã tìm được thanh kiếm gãy của Vương gia bên bờ sông, trên bờ sông còn có rất nhiều vết m. áu, có lẽ là hắn bị thương, rồi lại phải nhảy xuống sông để tìm đường sống.
Chưa nói đến những vết thương trên người, mùa đông lạnh giá như thế này mà nhảy xuống sông băng, dù không ch. ết thì cũng phải lột mất một lớp da.
Hổ Phách nóng ruột ở lại phòng ta.
Ta lục lọi trong phòng thì tìm thấy hai con dao găm, ta liền nhét một con dao vào tay nàng ấy.
Khi nhận lấy con dao găm, đôi tay Hổ Phách run rẩy: "Tiểu thư..."
Ta nhìn nàng rồi nhét con dao còn lại vào tay áo "Hiện tại không yên ổn, cầm lấy để phòng thân, nếu sự tình đến mức không thể cứu vãn được..."
Hổ Phách sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn kiên định gật đầu rồi run giọng nói: "Nô tỳ đã biết."
Thấy nàng ấy sợ hãi như vậy, ta không khỏi ôm nàng ấy vào lòng: "Đừng sợ, Hổ Phách, mọi chuyện có thể sẽ không tệ đến thế đâu.
"Chúng ta vẫn phải tin tưởng vào Vương gia, dù sao hắn ở biên cương đối địch với Hung Nô bao nhiêu năm như vậy, chắc chắn không phải là người đơn giản. Chuyện chúng ta có thể làm chỉ là giúp hắn ổn định lại hậu phương."
Ta vỗ lưng của Hổ Phách để an ủi nàng ấy, đồng thời cũng an ủi chính mình.
Nhưng không biết từ khi nào mà chuyện Niếp Hàn Sơn bị tập kích lại bị tiết lộ ra ngoài.
Trên đời này không có bức tường nào mà gió không thể lọt qua. Tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, quan viên trong thành mấy lần bác bỏ tin đồn. Nhưng sự thật là đã lâu rồi Niếp Hàn Sơn không xuất hiện, lòng người trong quân doanh cũng bắt đầu dao động.
Cùng lúc đó, Hung Nô ở bên ngoài thành cũng rục rịch không yên. Ngày đêm truyền đến tin tức Niếp Hàn Sơn đã ch. ết.
Niếp Hàn Sơn như bầu trời đối với bách tính ở Bắc Cương, mà hôm nay bầu trời đã sập.
Ta bí mật ra ngoài xem sao, phần lớn mọi người đều bi thương sợ hãi. Một mặt, họ không tin tưởng Niếp Hàn Sơn đã qua đời, nhưng một mặt khác lại bắt đầu hoài nghi.
Ta nhìn thấy một thương nhân trong quán rượu vì nói năng lỗ mãng mà bị dân chúng Bắc Cương xúm lại đ. ánh cho một trận.
Cảm xúc của bọn họ giống như một con thiêu thân được tưới dầu, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ là có thể đốt cháy.
Không ai biết khi nào ngày này sẽ đến.
"Tiểu thư, có người từ kinh thành tới, hiện đang trong phủ chờ người." Hổ Phách thấp giọng nói.
"Ta đã biết." Ta gật đầu và lên xe ngựa.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |