Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 081

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 081
Đấu tranh nội bộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


" Mẫu hậu, người không sao chứ?". trở về vạn thọ cung, nhìn thấy khí sắc của thái hậu đã khá hơn rất nhiều, vân Lâm liền hỏi.

" Ai gia đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là còn chút hoảng loạn, cảm thấy hơi mệt chút thôi ". Thái hậu suy yếu nói.

" Thái y nói ra sao?". vân lâm hỏi Vân cẩm bên cạnh, hắn chỉ lo sợ thuốc của Mặc Thanh thu sẽ có tác dụng phụ.

" Thái y nói, mẫu hậu tất cả đã tôt lên, chỉ là thân thể có chút suy yếu, chúng ta nên mau chóng giải trừ tâm bệnh của người ". Thái hậu vừa tỉnh lại, thái y liền đến chẩn mạch, trải qua một lần tổng kiểm tra, cũng không phát hiện ra vấn đề gì lạ thường.

" hoàng huynh, ta nghe nói người mang binh đi truy sát mặc đại phu, tại sao vậy?". vân Cẩm bất mãn nói, mặc đại phu đã chửa khỏi bệnh cho thái hậu, hoàng thượng không những không ban thưởng ngược lại còn truy sát, loại chuyện này nếu truyền ra bên ngoài, thiên hạ sẽ cười chê.

" Chuyện này muội đừng nên để ý, trẫm tự có lý do của trẫm. mẫu hậu đã tỉnh lại, muội nên chăm sóc mẫu hậu cẩn thận, chuyện Mặc đại phu để ta xử lý ". Vân Lâm cũng không nói ra thân phận của Mặc Thanh Thu.

" hắn đến rồi sao, không ngờ rằng hắn lại cứu ta ". thời điểm hai người nói chuyện, trong tay của thái hậu đã cầm bình sứ nhỏ mà Mặc thanh thu vô tình lưu lại, nhìn hoa văn trên bình dược, trong mắt bà tư vị không rõ.

" Nhi thần suýt chút nữa có thể bắt sống ông ta, nhưng nửa đường liền bị chặn lại ". vân lâm nói

Thái hậu không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn ngắm bình sứ, bình sứ này đã nhiều năm qua chưa từng nhìn, vậy mà bà vẫn còn có thể nhận ra nó, nhớ lúc đầu, mặc thanh thu nhờ bà thiết kế mẫu bình, không ngờ đến tận bây giờ còn có thể nhìn lại.

" Mẫu hậu, hoàng huynh, các ngươi đang nói gì vậy?nữ nhi nghe mà không hiểu a! ". vân cẩm buồn bực nói.

" Không liên quan đến muội, chăm sóc mẫu thân cho tốt, ta đi xử lý chính vụ ". Vân Lâm nói, cảnh cáo Vân Cẩm không được phép hỏi, ngẫm đi ngẫm lại tấu chương hôm nay hắn cũng chưa thụ lý xong, liền vội vàng rời khỏi.

Mặc Thanh Thu được Mặc hiên và Mặc Khanh cứu thoát, bọn họ đi vào một con hẻm nhỏ, phát hiện hai bên không có người, mới tiến vào cửa nhỏ bên trong con hẻm.

" Ta nghe nói, Lý Vận trà lâu đã bị vân Lâm phong tỏa, vậy hiện tại chúng ta ở đâu?". Sau khi tiến vào viện, mặc thanh thu mới cất tiếng hỏi.

" Hồi chủ nhân, gia nghiệp ký vận trà lâu tuy là đã bị niêm phong, nhưng ở Vân đình chúng ta không chỉ có một ký vận trà lâu, mà còn những trà lâu khác, chuyện này đệ tử cũng đã có bẩm báo với Đại mạc vương rồi." mặc hiên vội giải thích.

" Thỏ khôn có ba hang, các ngươi làm vậy là rất đúng ". mặc Thanh Thu cũng không gây trở ngại cho bọn họ.

" àh, đúng rồi chủ nhân, người làm sao để hoàng cung truy sát?". mặc hiên hỏi, hắn biết chủ nhân đáng lẽ ra nên bế quan tu luyện mới đúng làm sao lại đến vân đình còn bị cấm vệ quân truy sát.

" việc này nói ra rất dài dòng, các ngươi không cần hỏi nhiều, sau khi chữa khỏi thương thế ta sẽ rời đại mạc, an bài cho ta một gian phòng thanh tinh ". Mặc Thanh thu không trả lời nghi vấn của Mặc hiên, hắn phải mau chóng chữa lành vết thương.

Mà lúc này, những động tĩnh của Mặc thanh thu đã truyền tới đại mac, khi biết được tin Mặc thanh thu bị thương, Da Luật Độc trong lòng rất mong đợi, nhưng khi biết Mặc Thanh thu đã bình an vô sự, trong lòng có chút tiếc nuối.

" Ngươi đem phong thư này giao cho Mặc tàng, nhớ kỹ, đem đến tận tay giao cho hắn, không để cho bất kỳ ai biết được ". Da Luật Độc suy nghĩ một hồi, sau đó liền viết mật thư đưa cho mật thám, dặn dò cẩn thận.

Mọi người vì Mặc Thanh thu mà đến, Mặc Hiên đã ở tửu lâu để chuẩn bị rượu thịt, triệu tập hết thảy huynh đệ vì mặc thanh thu đón gió tẩy trần.

" Mặc Khanh, ngươi đi xem thử Mặc tàng làm sao còn chưa tới, hắn là người trọng yếu nhất trong huynh đệ chúng ta, hắn mà không đến cũng không tiện cho chủ nhận ". Trước giờ khai tiệc, Mặc Hiên phát hiên Mặc tàng vẫn chưa đến, không thể làm gì là nhờ Mặc Khanh đi tìm hắn.

Nếu nói Mặc Hiên là người dẫn đầu tổ chức sát thủ, nhưng Mặc Tàng kia cũng là một nhân vật đáng gờm, nếu hai người bọn họ liên thủ lại, tuyệt đối không ai mà không dám nghe lời.

Mặc Tàng bình thương không thích ai đến thăm, nên Mặc hiên liền an bài cho hắn một sân vườn riêng biệt, đến thời điểm Mặc Khanh đến, viện tử cửa đã đóng chặt, gõ rất lâu, vẫn chưa nghe âm thanh trả lời của Mặc Tàng.

" Chuyện gì? " Mặc Tàng sắc mặt âm trầm mở cửa phòng ra, đã thấy mặc khanh ở trước mặt nơ nụ cười tươi.

" Tàng đại ca, chủ nhân mở tiệc đón gió tẩy trần, chỉ còn một mình đại ca là chưa tới, nên ta đến đây tìm đại ca ". Mặc Khanh nói, ánh mắt hướng về gian phòng của Mặc Tàng, rõ ràng mặc tàng nãy giờ vẫn còn ở trong phòng, nhưng mà thời gian lâu như vậy cũng không ra mở cửa, tựa hồ hình như có điều gì đó không thích hợp cho lắm.

" Đã như vậy chúng ta nên đi thôi ". Mặc Tàng nhìn thấy Mặc Khanh cứ nhìn vào trong phòng mình, vôi vã đóng cửa lại, kéo mặc khanh đi về phía vòng khách. Mặc Khanh trong lòng suy nghĩ, Mặc Tàng sao lại có dáng vẻ hoang mang như thế? Lẽ nào trong phòng có chưa vật gì mà hắn không thể nhìn thấy.

" Mặc tàng, ngươi làm sao lại đến muộn như vậy? Để chủ nhân chờ ngươi." Mặc Hiên trách cứ Mặc tàng, ngay lúc Mặc Khanh đi tìm Mặc tàng, thì Mặc hiên đã thỉnh Mặc Thanh Thu đến.

" thuộc hạ vì một chút việc riêng mà đã làm lỡ giờ của chủ nhân, xin chủ nhân bắt tội ". Mặc Tàng quỳ xuống trước Mặc Thanh thu nói.

" Không sao, không phải là chuyện gì lớn, không cần giữ lễ tiết, tất cả đều vào chỗ ngồi đi, miễn để thức ăn đều nguội, ăn vậy sẽ không ngon ". Mặc Thanh Thu cười, bảo Mặc Tàng an vị.

" Tạ chủ nhân ". Mặc Tàng sau khi nói xong, liền ngồi bên cạnh Mặc Thanh Thu.

"Phải rồi, trong bếp còn có một phần canh cá, ta đi đem nó bưng lên ". Nhìn thức ăn trên bàn, Mặc Hiên đột nhiên nghĩ còn lại một món ăn chưa có lên bàn.

" Đại ca, vẫn là để ta đi cho, coi như là trừng phạt ta đến chậm vậy." Mặc Tàng vội đứng lên, sau đó hướng đường bếp mà đi.

" Mặc tàng là một người rất tốt, chỉ là không thích nói chuyện, đệ tử còn muốn, nếu đệ tử có chuyện gì xảy ra, liền đem chức thủ lĩnh tổ chức sát thủ giao lại cho hắn." Mặc Hiên ơ bên cạnh đối với Mặc Thanh Thu nói.

" Có chuyện gì cơ chứ, đừng nói những lời ủ rũ đó ". mặc Thanh thu nhìn mặc hiên nói.

Rất nhanh, một mâm canh đã được bưng lên.

" Chủ nhân, người nên nếm thử món canh cá này, ở đại mạc khó mà có mùi vị giống như ở đây ". Mặc tàng mở miệng mời Mặc Thanh Thu, tay còn tự đưa cho Mặc Thanh Thu một chén, thấy chủ nhân cũng đã ăn qua, những huynh đệ khác lúc này mới dám ăn.

Không thể không nói, canh cá quả thực mùi vị rất ngon, tươi mới, trắng mịn, thơm phức. Mặc Thanh Thu vì thích thú mà ăn liền hai bát.

" Mặc Tàng, ngươi sao lại không ăn?". Nhìn thấy những huynh đệ khác đều ăn canh cá, Mặc Hiện nhìn thấy mặc tàng không có ăn liền nói.

" Ta uống rồi, e rằng cũng sẽ giống các ngươi ". Mặc tàng nói.

" Ngươi nói vậy là có ý gì?' Mặc Hiên không rõ, mặc tàng sao lại nói những lời bất kính như vậy.

" Không có ý, ta chỉ là cho thêm một ít gia vị vào bát canh, rất nhanh, các ngươi đã có thể vịnh biệt cõi đời ". Mặc Tàng nói, những người khác sắc mặt lập tức liền thay đổi.

" Mặc Tàng! Ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn hại chết bọn ta sao?'. Mặc Hiên không thể tin nhìn hắn, bọn họ đã từng là huynh đệ tình thâm, Mặc Tàng sao có thể cư nhiên động thủ với bọn họ?

" Đại ca, ngươi cũng đã ngồi ở vị trí này đã lâu, dựa vào cái gì ta phải nhượng bộ ngươi, mà dù sao, ngươi cũng giỏi hơn ta một cái đầu, ta không cam lòng! ". Mặc Tàng hung tợn nói.

Mặc hiên tức giận muốn giao chiến với Mặc Tàng, nhưng thuốc đã phát huy tác dụng, làm cho các kinh mạch bắt đầu đau đớn, khiến hắn không thể nhúch nhích được.

" Các huynh đệ khác nghe đây, nếu các ngươi muốn sống, đều phải nghe lệnh ta mà làm, ta nhất định sẽ cho các ngươi giải dược ". mặc tàng cười gằn, hướng đến chỗ Mặc Thanh thu đang bị trúng độc mà tới.

" Sao hả, xem ra bộ dáng của ngươi lúc này, ngươi có phải là ngay cả ta cũng muốn giết ". Mặc Thanh Thu hai tay chăm chú áp lên mặt bàn, nỗ lực không cho độc tố chạy loạn trong người.

" Không phải ta muốn giết ngài, mà người khác muốn giết ngài ". Mặc tàng cười gằn, " tuy ngài đã cứu ta, nhưng nhiều năm qua ta cũng đã dốc sức, bán mạng của mình đã giết nhiều người cho ngài, hiện tại cũng đã đủ rồi, giờ ta chỉ cần giết ngài, ta cũng sẽ không còn lo lắng cuộc sống sau này của ta, vinh hoa phú quý dùng mãi không hết! ". Mặc tàng nói.

" Ngươi muốn giết ta, được thôi, nhưng ta muốn biết, ai đã sai bảo ngươi đến giết ta! ". Mặc Thanh Thu lúc này tay đã nổi đầy cả gân xanh, có thể bảo mặc tàng ra tay, chỉ co thể là người đại mạc, mà người có năng lực này, e rằng chỉ có một người, nhưng hắn không ngờ, cho đến hôm nay, hắn đều xem hắn là con trai ruột của mình, so với nữ nhi có lẽ tình cảm hắn dành cho tên kia còn nhiều hơn, nhưng hắn làm sao lại có thể xuống tay với ông?

" Chủ nhân, ta nhớ ngày trước ngươi đã từng dạy bọn ta, cho dù đối mặt với kẻ sắp chết, cũng không nên đem nguyên nhân mà nói cho hắn, chủ nhân, người quên rồi sao?". Mặc tàng nói, sau đó móc cây thủy chủ ra, trên cây thủy chủ hàng quang lạnh lẽo, giống như đang phản xạ lại hình dáng vô tình của hắn.

" Mặc tàng, ngươi chính là súc sinh! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!" Mặc Hiên câm hận hét to.

Nhưng mặc Tàng cũng không để y, hắn đem cây thủy chủ hướng về phía Mặc Thanh Thu, ngay lúc Mặc Thanh Thu nản lòng thoái chí, cảm giác rằng sắp tới thời điểm mình sắp chết thì đột nhiên có bóng người, cứu hắn thoát khỏi một kiếp.

" Mặc Khanh?" Mặc Tàng nghi hoặc nhìn Mặc khanh, hắn đáng lẽ đã phải trúng độc mới đúng chứ?

" Độc dược của ngươi, không tác động đến ta, ta sẽ không để ngươi tổn thương chủ nhân, các vị huynh đệ, ta mang chủ nhân đi trước ". Mặc Khanh nói, kéo Mặc Thanh Thu phá cửa sổ mà ra, Mặc tàng muốn đuổi theo, nhưng đã bị mặc hiên và những huynh đệ khác bắt lấy.

" Các ngươi đã muốn chết, thì đừng nên trách ta! ". Mặc tàng nói, không chút do dự, ra tay với nhóm người Mặc Hiên, nhưng bọn họ có chết cũng không chịu buông tay.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )