Truy sát
← Ch.079 | Ch.081 → |
" Có thể được công chúa khoản đãi như vậy, thực sự thảo dân vạn lần thụ sủng ". Trong phủ công chúa, Mặc Thanh thu cùng vân cảm ngồi trò tuyện.
" Mặc đại phu nói lời này khiến cho ta cảm thấy không hay, nhờ có mặc đại phu cứu mẫu hậu ta, khoãn đãi này cũng là nên thôi ". vân Cẩm cười, tự mình rót rượu cho mặc thanh thu.
" nGười và thái hậu thật sự rất giống nhau ". Nhìn Vân Cẩm, Mặc Thanh thu đột nhiên nói.
' Đương nhiên rồi, ta là nữ nhi của mẫu hậu mà ". vân Cẩm không để ý đến lời nói hàm ý của hắn, còn tưởng hắn thuận miệng nói ra.
" Chỉ tiếc, phụ hoàng ta tạ thế sớm, một tay mẫu hậu nuôi lớn huynh muội bọn ta, nay mẫu hậu bệnh nặng, ta lại không thể giúp được gì ". Vân Cẩm cảm thán nói.
" Xem ra tình cảm của công chúa đối với thái hậu quả thực là rất tốt ". Mặc Thanh Thu cười cười, trong nụ cười có chút cay đắng, nhiều năm đã qua, nữ nhi và nam nhi của bọn họ đã lớn lên thành đàn, hạnh phúc mỹ mãn, mà hắn lại bị cừu hận bao phủ hơn hai mươi nam, thực sự là không công bằng.
" Cảm tình tốt thì sao, ta vẫn không thể giải quyết được khó khăn cho mẫu hậu ". vân cẩm không cam lòng nói, hớp một ngụm rượu.
" công chúa, thảo dân bạo gan hỏi người một câu, theo lý mà nói, thái hậu là người cao quý nhất thiên hạ, vậy đã có chuyện gì khiến thái hậu lại chịu đả kích lớn như vậy?". biết rõ nguyên nhân của thái hậu, nhưng hắn vẫn hỏi.
" Hôm nay cùng Mặc đại phu vừa gặp mà như đã quen thân từ lâu, ta nói cho người nghe một chút vậy, nhưng thỉnh người nghe xong liền quên đi ". vân Cẩm thở dài nói, chuyện xảy ra trong cung, khiến nàng không khỏi phiền lòng, lại có chút hảo cảm với Măc Thanh Thu nên Vân Cẩm không nhanh không chậm đem sự tình kể lại.
" ta cảm thấy ông ta căn bản không hề yêu mẫu hậu ta, ông ta chỉ một lòng không cam lòng khi biết mẫu hậu ta yêu phụ hoàng, nếu thật sự ông ta yêu, ông ta hẳn là nên chúc phúc cho mẫu hậu ta, cũng là chúc phúc cho mình, như vậy mới là tình yêu chân chính, chứ không phải là lựa chọn trả thù, khiến bá tánh vô tội của Vân đình phải chịu tổn thương, hoàng tẩu cũng bị vạ lây, làm thương tổn những người bên cạnh mẫu hậu, nếu ông ta thật sự yêu mẫu hậu sau còn khiến bà phải thương tâm như vậy? Mặc đại phu, ngươi nói xem, có đúng không?". vân cẩm căn bản nào đâu hay biết thân phận thực sự của hắn, trái lại không chút kiên kị nói hết cho hắn nghe.
" yêu như thế hận như thế không phải là chuyện thông thường sao? Người làm sao xác định là người kia không yêu mẫu hậu người?". mặc thanh Thu cầm thật chặt cái tay trong ly, hắn tự nhận thái hậu đối với hắn rất yêu thương, tuyệt không thể ít hơn so với tiên hoàng, hắn làm sao có thể trách Vận cẩm, nhưng mà hắn thật sự căn bản không yêu nàng sao?
"nếu Ông ta thật sự yêu mẫu hậu ta, vậy đến thời điểm mà mẫu hậu ta cần ông ta nhất, ông ta đã ở đâu?Mậu hậu ta sống trong cung một ngày mà như bằng một năm, còn ông ta, ông ta thì tự do tự tại, ở thời điểm mẫu hậu ta khó khăn nhất, phụ hoàng ta liền xuất hiện, lúc đau khổ nhất cũng chỉ có mỗi một phụ hoàng, mẫu hậu lựa chọn phụ hoàng cũng là chuyện đương nhiên! ". Vân Cẩm tức giận nói, Mặc Thanh nghe xong cũng không còn gì để nói, năm đó đúng là chính hắn phụ tình nàng, không thể ở bên cạnh nàng, bồi nàng lúc khó khăn, vì thế chính hắn đã đẩy nàng lựa chọn tiên hoàng, có thật không?
Cừu hận hơn hai mươi năm qua, Mặc Thanh Thu đột nhiên bị những lời nói của Vân Cẩm làm dao động, trước đây cũng chưa từng có người nói với hắn, không trách Ôn Nhã được, vì nữ nhi cái gì cũng không biết nhưng Da Luật Độc hắn thì biết sự tình của ông, nhưng cũng chỉ nói là trợ giúp ông báo thù, từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai nói cho hắn biết.
" Mặc Đại phu, thực sự nói chuyện này ra cũng không tiện cho người, để người nghe những lời ta nói như vậy, thật ngại quá ". Thấy Mặc Thanh Thu trầm mặc, vân Cẩm còn tưởng ông ta không muốn nghe nàng tâm sự.
" Vân cẩm!.... Vân Cẩm! " Mặc Thanh Thu vừa muốn nói gì đó, nhưng cùng lúc lại truyền đến âm thanh lo lắng của Vân lâm, Mặc Thanh Thu nghiêng tai lắng nghe, biết được Vân Lâm đã dắt nhóm cẩm vệ quân đến.
" Công chúa, thảo dân nhớ tới ở nhà còn có việc, tại hạ xinh cáo từ, không phiền đến công chúa nữa ". Mặc Thanh Thu nói, liền không để ý đến Vân Cẩm có từ chối hay không, cầm hòm dược đi ra khoi cửa, nghe bước chân cấm vệ quân càng lúc càng gần, Mặc Thanh Thu liền nhún mũi chân, lướt qua tường, nhảy ra khỏi phủ công chúa.
" Cẩm nhi, muội sao rồi? có bị thương tích gì không?". Chạy đến nơi, Vân Lâm liền kéo Vân Cẩm đánh giá một lượt.
" Hoàng huynh, huynh sao vậy? ta rất khỏe mạnh a ". Vân Cẩm cảm thấy lạ lùng.
" Muội không sao là tốt rồi, muội có biết vị đại phu họ Măc kia chính là Mặc Thanh Thu! Muội có biết hắn bây giờ ở đâu không?'. Nhìn thấy Vân Cẩm không sao, Vân Lâm lúc này mới tạm thời yên lòng.
" Hoàng huynh, huynh có nhận định sai hay không, Mặc đại phu làm sao lại có khả năng là Mặc Thanh Thu cơ chứ, ông ta đã giúp mẫu hậu tỉnh lại, nếu là Mặc thanh Thu, hắn làm sao cứu mẫu thân?". vân Cẩm không tin, Mặc Thanh Thu lại đột nhiên chạy đến hoàng cung, còn cứu lấy mẫu hậu, mà nàng thì mới vừa rồi đem Mặc Thanh thu mắng trước mặt ông ta, ngẫm đi ngẫm lại, làm sao có thể chứ.
" Là chính miệng Bình vương phi nói cho ta, người khác có thể nhìn lầm, nhưng tuyệt đối bình vương phi thì sẽ không sai ". Vân lâm giải thích, Vân Cẩm lúc này mới bàng hoàng khó mà tin nổi, chỉ cho Vân Lâm phương hướng Mặc Thanh Thu rời khỏi.
" Một nhóm lưu lại bảo vệ công chúa, còn những người khác đi theo ta! ". Vân Lâm nói, hướng theo phương hướng của Mặc Thanh Thu mà đuổi theo.
Vân Lâm nhất định phải bắt sống ông ta! Chỉ cần bắt được ông ta, không chỉ tâm bệnh của mẫu hậu có thể sẽ được giải trừ, mà còn có thể cứu được ôn Nhã, quan trong nhất nếu có ông ta ở trong tay, thì hắn có thể dùng đó làm điều kiện uy hiếp đại mạc.
Sau khi Vân Lâm rời khỏi, vân Cẩm cũng không tiếp tục ở lại phủ công chúa mà là mang đội cấm vệ quân đi tới Vạn thọ cung, hiện tại nguy hiểm nhất cũng chính là mẫu hậu.
....
" Mặc Thanh Thu, ngươi còn muốn chạy! Nể mặt Ôn Nhã, ta sẽ không giết ngươi!". Xa xa nhìn thấy bóng người của Mặc Thanh Thu, vân Lâm liền hét to.
Bị đuổi giết, Mặc Thanh thu cảm thấy rất buồn cười, hắn xưa nay cũng chưa từng bị người đuổi giết đến chật vật như vậy, mà hiện tại lại còn bị một tên tiểu hoàng đế truy sát nữa chứ. Hắn còn cho rằng, Uyển Như sau khi được giải huyệt nhất nhiều gì cũng sẽ đến vạn tho cung ngăn cản hắn, không ngờ nàng ấy lại tiết lộ thân phận của hắn cho vân Lâm, trong khoảng thời gian chớp nhoáng như vậy, hắn trong lòng dĩ nhiên có chút mất mát, dù sao, Uyển như cũng từng vì hắn vào sinh ra tử vậy mà giờ đây cũng không còn đề ý đến sinh tử của hắn nữa.
" Hoàng thượng, người này khinh công quá lợi hại, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn hắn cũng sẽ chạy thoát ". thị vệ bên cạnh Vân Lâm lo lắng nói.
" Mặc Thanh Thu, nếu ngươi không chịu đứng lại, vậy chớ trách ta ra tay không hạ thủ lưu tình ". vân Lâm hét lớn, lấy tiễn nõ trên người, nhắm vào bóng lưng xa xa của Mặc Thanh Thu.
Tuy rằng Mặc Thanh Thu cảm giác được nguy cơ sắp đến nhưng trong nháy mắt, chân của hắn một trân gió lạnh thấu xương bao trùm, toàn bộ bàn chân liền mất đi tri giác, cả người từ trên không trung rơi xuống.
Vân Lâm mang theo thị vệ lập tức xông tới, đem Mặc thanh Thu bao vây xung quanh.
" mặc Thanh thu, tuy rằng ta biết ngươi vì sao lại cứu mẫu hậu ta, nhưng nếu ngươi đã đến đây rồi, cũng đừng mong sẽ nhẹ nhàng rời khỏi đây ". vân Lâm lạnh nhạt nói, vung tay lên, tnhững hị vệ bắt đầu đem Mặc Thanh thu bắt lại.
Chân Mặc Thanh thu đã bị thương, hành động cũng không tiện, lúc này giao chiến, e sẽ bị thương càng nặng.
" bắt sống hắn là được rồi, đừng để hắn bị thương quá nặng ". Dù sao Mặc Thanh Thu cũng là phụ thân và sư phụ của Ôn Nhã, Vân Lâm cũng không muốn lấy tính mệnh của ông ta.
Có Vân Lâm ở đay, thị vệ cũng không dám ra tay quá mạnh, MặC Thanh Thu mắt thấy sắp rơi vào tay của vân Lâm, tình thế cấp bách thổi một tiếng huýt sáo.
" tốc chiến tốc thắng!". Vân Lâm biết Mặc Thanh thu muốn tìm viện binh, liền nhanh chóng đến, giao chiến mấy bận, Mặc Thanh Thu đã bị bức đến không còn sức đánh trả lại, chỉ có thể phòng thân hộ vệ.
" Chủ nhân cẩn thận ". Ngay ở thời điểm hắn sắp bị bắt giữ, hai cái hắc y nhân từ đâu xông đến, chặn một đao tấn công về phía Mặc Thanh Thu.
" Mặc Khanh, Mặc Hiên! ". vân Lâm liền nhận ra người đến là ai, Mặc Khanh nhìn Vân Lâm một chút, nhưng không có lên tiếng, trực tiếp bảo vể Mặc Thanh thu.
" Hoàng thượng, hôm nay giao chiến tới đây thôi, các người cũng không làm gì được bọn ta, bọn ta cũng không giết các người, không bằng liền ngưng lại, miễn tổn thương đến người vô tội ". mặc Hiên trong tay cầm trường kiếm nói.
" Không ngờ rằng, Mặc đại nhân cũng có mặt nhân từ như vậy, ta còn tưởng Mặc Hiên ngươi chỉ là tên giết người không chớp mắt ". vân lâm cười mỉa, bởi vì bọn họ ám sát, Vân đình đã chết không ít người vô tội, hắn có tư cách gì mà nói lời như vậy?
" ta không cần phải nhân từ, nhưng hoàng thượng, người thì cần ". Mặc Hiên xem thường cười nói.
" Hoàng thượng, bọn họ chỉ có ba người, nhân số chúng ta đông hơn, nhất định có thể bắt bọn chúng lại ". thị vệ bên người liền nói với vân Lâm.
" Không cần, tránh ra! ". Vân Lâm lạnh lùng nói, hắn còn chưa dám chắc là có thể thắng được hai người bọn họ, Mặc Hiên, Mặc Khanh liên thủ, thì mấy thị vệ này làm sao có thể bắt được bọn họ cơ chứ.
" Đa tạ." Mặc hiên hướng Vân Lâm ôm quyền, Mặc Khanh đỡ Mặc Thanh thu rời đi.
" Phải rồi, mặc Khanh, Nhã nhi rất lo lắng cho ngươi, nếu ngươi có thể liên lạc được với nàng ấy, tốt xấu gì cũng nói cho nàng biết một tiếng bình an, miễn cho nàng mong nhớ ". mặc Khanh đi qua bên người Vân Lâm, liền nghe tiếng hắn nói, Mặc Khanh cước bộ dừng lại, vẫn không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
" bây giờ ta muốn tìm nàng e là rất khó, nàng vì ta mà bất hòa với Da Luật Độc, lựa chọn đào hôn, nàng hiện tại cũng chư biết tung tích, không biết là còn sống hay đã chết." Thấy Mặc Khanh không chút để ý, vân Lâm tiếp tục nói.
" nàng ấy sẽ không sao, ta luôn tin tưởng nàng ấy ". mặc Khanh liền dừng bước, rốt cuộc cũng mở lời. Hắn tin nàng, nàng là một nữ tử kiên cường, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra với nàng ấy.
Nhìn bóng lưng nhóm người Mặc Thanh Thu rời đi, Vân Lâm chau mày, tuy hắn cùng Ôn Nhã mối quan hệ có chút không rõ ràng, nàng ấy còn không để ý tính mạng của mình để cứu hắn, hắn thật sự khó hiểu, rốt cuộc tình cảm của nàng dành cho mặc Khanh là như thế nào.
" Hoàng thượng, người có muốn thuộc hạ lập tức phái binh truy sát?". Thị vệ bên cạnh hỏi, bọn họ nhiều người như vậy, lại đứng đây trơ mắt nhìn ba người kia đào tẩu sao?
" Truy sát? Không thể ". vân Lâm nói.
" Khởi giá hồi cung, trẫm muốn đến thăm thái hậu xem người đã như thế nào rồi". vân lâm nói, liền sau đó cưỡi tuấn mã hướng hoàng cung mà đi. tất cả thủ vệ cũng không dám nhiều lời, lập tức theo sau.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |