Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 077

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 077
Thái hậu bệnh nặng
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


Bị giam trong mật thất nhưng mỗi ngày đều có người mang đủ ba bữa cơm đến cho Ôn Nhã, Da luật Độc quả nhiên không có bạc đãi nàng, món ăn đem đến đều là những món sơn hào hải vị, nhưng chỉ có một điểm đáng tiếc là, trong cơm nước đều chứa thuốc an thần, sau khi ăn xong, cả người và nội lực đều giảm hẳn. Ôn Nhã cũng không phát hiện ra trong cơm lại được cho thuốc, quả nhiên hắn rất cẩn thận trong việc này. Không có khí lực, đừng nói là giết chết hắn, liền ngay cả muốn trốn ra khỏi đây cũng đều không có khả thi rồi.

Da Luật Độc cũng thường xuyên xuống thăm nàng, mỗi lần đến thăm cũng là chỉ cùng nàng nói vài câu rồi liền rời khỏi, tin tức của nàng bị giam cho đến bây giờ cũng chưa có lộ ra, nàng có từng nghĩ biện pháp hỏi thăm thị nữ canh giữ nàng, nhưng cũng không tìm ra cách, nàng giờ chỉ còn nhớ là hình như mình đã ở đây ít nhất đã qua bốn ngày rồi.

.........

Vân đình Vương triều, Vạn thọ cung.

" Mẫu hậu, thái y có nói qua, chỉ cần người an tâm nghỉ ngơi, bệnh nhất định sẽ tốt lên thôi!". Vân Lâm ở bên cạnh thái hậu bồi nói.

Từ lần té xỉu trước, thái hậu thân thể ngày càng yếu đi, hiện tại đã chỉ còn đau ốm nằm ở trên giường bệnh, cũng không thể bước chân xuống giường mà đi, thái y chẩn đoán bệnh người chỉ là do bà lo lắng quá độ, đây là tâm bệnh, Vân Lâm biết, chỉ cần có tin tức Ôn Nhã vô sự, mới có thể khiến bệnh tình thái hậu tốt hơn, nhưng hiện tại căn bản vẫn chưa tìm ra được nàng.

" Quả thực là oan nghiệt mà, nếu lúc trước không phát sinh loại chuyện đó, hiện tại Ôn Nhã và ngươi cũng không cần phải đau khổ như vậy, đều là do bản thân ta sai a ". Mấy ngày nay, thái hậu liện tục nhắc đến chuyện trước kia, bà toàn bộ đều nhận sai, sắc mặt đã trắng đến không còn khí sắc, cả thân người đau ốm suy nhược.

" Mẫu hậu, việc trước kia không phải là lỗi của người, người suy nghĩ thử xem, nếu như năm đó chuyện không phát sinh, thì sẽ không có huynh muội chúng con, lẽ nào mẫu hậu không muốn có huynh muội chúng con sao?". Vân Cẩm ngồi cạnh bên, nước mắt trực trào, thái hậu đã ở trên giường mấy ngày nay đều là một tay nàng chăm sóc, nghe được những lời nói của thái hậu như vậy, trong lòng không khỏi có chút buồn.

"Cẩm nhi của ta, ngoan, mẫu hậu đương nhiên không phải là có ý đó, mẫu hậu từ xưa cho đến giờ vẫn không hối hận về việc gả cho phụ hoàng các ngươi, mẫu hậu hối hận chính là, không nghe lời phụ hoàng ngươi, giết chết Mặc Thanh Thu, nếu không phải vậy đã không phát sinh ra những chuyện như vậy. Ta hiểu rất rõ hắn, hắn rất háo thắng, vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, cho dù là nữ nhi thân sinh của hắn, hắn cũng không nhất định phải bỏ qua cho nàng ấy ". thái hậu suy yếu nói.

" Mẫu hậu, Ôn Nhã nàng ấy sẽ không sao, người đừng lo lắng nữa, con về Mặc Thanh Thu cứ giao cho hài nhi là được rồi, hài nhi sẽ không để cho ông ta chịu bất cứ thương tổn nào ". Vân Lâm kiên định nói.

" À phải rồi, Lôi Nhi đâu, tại sao mẫu thân không nhìn thấy hắn tới?" Thái hậu đột nhiên hỏi, Vân Lôi tháng trước đã tỉnh rồi, tuy rằng thái y nói cần phải tu dưỡng thêm, nhưng chẵng lẽ bà bịnh hắn cũng không tới vấn an bà một chút sao?

" Mẫu hậu, người không nên trách nhị ca, nhị ca vừa mới tỉnh lại, biết được Vân đình và đại mạc khai chiến, nên đã nóng lòng đến xem xét sự việc rồi ". Vân Cẩm nhìn Vân Lâm một chút rồi mới lên tiếng.

" Cẩm nhi, không ngờ con còn biết học nói dối đó, mẫu hậu già rồi, nhưng mẫu hậu không có đến nỗi ngốc đâu! Chiến sự ở đại mạc đã kết thúc, hắn đến thăm mẫu hậu này một chút cũng không được sao! ". Thái hậu cả giận nói, từ nhỏ Vân Lôi đã không an phận, lớn rồi thì lại để bà phải hao tâm vì hắn.

" Mẫu hậu đều là do ta không tốt, là ta đem quân vụ giao cho Vân Lôi, cho nên hắn mới không có thời gian đến thăm người ". Vân Lâm vội vàng nói, mặc dù đối với vị đệ đệ này, vân Lâm rất không thích, nhưng cũng không muốn để mẫu hậu phải thương tâm.

" Ngươi nữa, cũng không cần phải nói tốt cho hắn, ai tốt ai xấu, trong lòng mẫu hậu đều có cân nhắc ". Thái hậu thở dài, cũng không muốn tiếp tục truy cứu nữa, bằng không bản thân bà sẽ càng phải đau lòng.

" Hoàng thượng, mật thám đến báo ". Lúc này, Lý Đức Hải lặng lẽ đi tới, ánh mắt còn nhìn thái hậu một cái, vân Lâm hiểu ý, liền đứng dậy hướng về thái hậu cáo từ, rời ly khai.

" chờ đã, có phải là mật thám ở đại mạc ". Thái hậu tuy rằng bệnh, nhưng ánh mắt rất tốt, Lý Đức Hải vừa vào đã khiến gương mặt Vân Lâm biến sắc, bà tất nhiên sẽ nhìn thấy.

" Không, mẫu hậu, người phải bảo dưỡng thân thể, nhi tử đi một lát sẽ trở lại ". Vân Lâm nói, nhấc chân muốn đi ra ngoài.

" Đợi đã! Cho truyền mật thám đó vào, ai gia muốn nghe một chút tin tức mà hắn mang về! ". Thái hậu suy yếu, nhưng lời nói thì rất kiên định, Vân Lâm đứng ngay tại chỗ, cũng không dám bước ra khỏi cửa.

Lý Đức Hải chỉ biết đưa ánh mắt bất đắc dĩ liếc nhìn Vân lâm, không thể làm gì khác hơn là đứng ở bên cạnh, chỉ có thể trách là mật thám đến không đúng thời điểm mà thôi.

" Nói cho ai gia biết hết tất cả những gì ngươi biết, nữa điểm cũng không được che giấu, bằng không ai gia sẽ bắt người tra hỏi ngươi! ". Mật thám vừa tiến vào, thái hậu gắng gượng khởi thân ngồi dậy, nhìn mật thám nói.

" Hồi bẩm hoàng thượng và thái hậu, thuộc hạ không có phát hiện ra tung tích của Hoàng hậu nương nương khi nàng trốn thoát, bọn thuộc hạ cũng đã phái người đi tiếp ứng cho hoàng hậu nhưng đã bị giết hại, Còn có, thị nữ đi cùng hoàng hậu đến đại mạc cũng đã bị đại mạc vương giết chết ". Mật thám kia quả thật không có che giấu bất cứ tin tức nào, thái hậu sau khi nghe xong, liền bị đả kích lớn, ngất xỉu tại giường.

Vạn thọ cung lại một lần nữa náo loạn tất cả thái y đều đến Vạn thọ cung, đã mở rất nhiều phương thuốc nhưng không thể trị được bệnh cho thái hậu, Vân Lâm buồn bực đến không thể mang cả đám thái y ra ngoài chém hết!

" Ngươi lui ra trước đi, lát nữa trẫm sẽ tính sổ với ngươi ". vân Lâm đối với mật thám đang quỳ phía dưới lạnh lùng nói, mật thám vội vã đi ra ngoài, nếu thái hậu vạn nhất có chuyện gì, thì hắn sẽ bị tru di cửu tộc a!

" Trẫm ra lệnh cho các ngươi, bất kể các ngươi dùng bao nhiêu phương thuốc, nhất định phải chữa khỏi cho thái hậu, bằng không đem đầu đến gặp ta! ". Nhìn đám thái y chạy tới chạy lui, vân Lâm tức giận nói.

" Mẫu hậu sẽ không sao, ca ca, trước tiên huynh đi xử lý đại sự đi, mẫu hậu ở đây đã có muội chăm sóc, nhất định sẽ không sao đâu ". Vân Cẩm nghẹn ngào nói, tuy rằng nàng rất muốn khóc nhưng vẫn phải cố kìm nen, nàng phải mạnh mẽ thì hoàng huynh mới có tâm tình mà lo lắng đại sự.

" Cẩm nhi ngoan, nơi này ta liền giao cho muội ". Vân Lâm liêc mắt nhìn thái y đang ở xung quanh thái hậu, liền vội vàng rời khỏi.

Thái hậu lúc này đã hoàn toàn rơi vào bên trong ác mộng, ngày đó, lúc Mặc Thanh Thu rời đi đã từng nói, những lời đó vẫn còn vang vọng bên tai bà, hình bóng của hắn không ngừng đuổi theo bà, trong ác mộng, thái hậu trơ mắt nhìn gia cảnh của mình cửa nát nhà tan, không chỉ là Vân Lâm chết mà Ôn Nhã cũng chết, nhưng còn chỉ mình bà cứ mãi lẩn trốn, bà không biết nên làm thế nào để thoát khỏi bàn tay của hắn.

Vân Cẩm nắm chặt tay thái hậu, nhìn thấy vẻ mặt bà kinh hoảng thống khổ, trong lòng cũng cuống cả lên. Vào thời điểm tiên hoàng quy tiên, nàng còn rất nhỏ, không hiểu sự thống khổ của sinh ly tử biệt, bây giờ nhìn thấy mẫu hậu như vậy, Vân Cẩm cuối cùng đã thấu hiểu rõ ràng nỗi đau này, đau đến nỗi không còn muốn sống.

" Các ngươi còn chần chờ gì? tại sao còn không mau chữa trị cho mẫu hậu?". Thấy nhóm thái y do dự, vân Cẩm tức giận nói.

" Công chúa, không phải bọn thuộc hạ vô năng, mà đây là tâm bệnh của thái hậu, tâm bệnh cần tâm dược, cái này cũng thần không thể làm gì khác hơn, thỉnh công chúa trách phạt ". Thái y tất cả đều bó tay, bọn họ đều muốn cứu thái hậu nhưng bản thân thái hậu cũng không đấu nỗi tâm bệnh bọn họ cũng không còn cách nào khác.

" Các ngươi, các ngươi toàn là quân lang băm thôi! Hàng năm nhận được bổng lộc của triều đình nhiều như vậy, hiện tại nhờ đến các ngươi, thì cả ngươi nói là không thể, còn gọi là thái y sao! ". Vân Cẩm nổi giận đùng đùng nói.

" Công chúa, chúng thần có thể bảo toàn tính mệnh cho thái hậu, nhưng muốn cho thái hậu tỉnh lại, còn phải xem tạo hóa của thái hậu ". Lão thái y khom người nói.

" ta không cần quan tâm các ngươi làm gì, nhất định phải cứu cho được mẫu thân, bản công chúa ta sẽ nói với hoàng thượng bố cáo thiên hạ, chiêu danh y, nhất định sẽ có người chữa khỏi bệnh cho mẫu hậu ". Vân Cẩm không cam lòng nói.

Thái y lại bắt đầu nhốn nháo, Vân Cẩm vội nhìn nhóm thái y đi tới đi lui chữa trị cho thái hậu, trong lòng nàng hoảng loạn cả lên, cầu trời cao nhất định phải phù hộ cho mẫu hậu nàng bình an vô sự.

" Ngươi đã xác định ở trong doanh trướng không có nhìn thấy Ôn Nhã?". Ở ngự thư phòng Vân Lâm lại lần nữa triệu kiến mật thám kia.

" Vâng, thuộc hạ tìm hiểu qua, trong doanh trướng của Đại mạc vương cũng không nhìn thấy hoàng hậu nương nương " Mật thám đầu đầy mồ hôi lạnh, cẩn trọng bẩm báo.

" Nếu Ôn Nhã không bị Da luật Độc bắt giữ, nói cách khác, Ôn Nhã rất có thể vẫn còn ở trên đại mạc, hoặc có khả năng đã trở về Vân đình ". Vân Lâm lẩm bẩm nói.

" Lý Đức hải, ngươi lập tức thông cáo, phác họa chân dung của Ôn Nhã, phàm nếu người nào có manh mối cung cấp được tin tức của nàng đều được tán thưởng ". Vân Lâm phân phó Lý đức hải, sau khi nhận được lệnh Lý đức hải liền vội vã ly khai.

" Còn ngươi, tiếp tục quay trở về đại mạc tìm kiếm tung tích của Ôn Nhã, không được bỏ sót dấu vết nào, về phía doanh trướng của đại mạc vương phải cẩn thận giám sát, cũng có thể hắn đã tìm thấy Ôn Nhã, nhưng đã mang nàng ẩn đi ". vân lâm dặn dò mật thám kia. Mật thám thấy hoàng thượng không truy cứu tôi của mình nên cũng vội vã rời khỏi ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng chỉ còn một mình Vân Lâm, đau đầu đến vạn phần ngồi ngã tựa ở long y, Vân Lâm cũng vô cùng thẩp thỏm lo lắng.

Thái hậu thì bệnh nặng, Ôn Nhã lại không rõ tung tích, hắn đã mấy ngày qua không có chợp mắt rồi, trong đầu chỉ toàn là chuyện của thái hậu và Ôn Nhã, nay ngồi xuống, thực sự là quá mệt nhọc, ý thức của Vân Lâm cũng bắt đầu mơ hồ, ẩn hiện cảm giác hình như có ai đó đang đi vào, Vân lâm còn tưởng là Lý Đức Hải nên cũng không để tâm cho lắm.

Đại mạc hiếm thấy có chút yên tĩnh, tối thiểu là đại mạc vương không còn lạm sát người vô tội, mọi người cũng không còn lo lắng đề phòng Da luật độc nữa, chỉ có vài người biết được nguyên nhân chính là do đâu.

Biết Vũ cao hứng nhất chính là đại mạc vương gần đây thường xuyên đến thăm nàng, tuy chỉ là ngồi trò chuyện vài câu một lát liền đi, nhưng trong lòng nàng cũng ngập tràn chờ mong. Đồng thời có chút buồn bực trong lòng, ngoại trừ đến lều vải của nàng thì những thời gian khác hắn đều ở trong lều của mình, còn không cho bất cứ ai đến gần vương trướng, Biết Vũ mơ hồ cảm thấy có chút vấn đề, nhưng Da luật độc có thể đến thăm nàng, nàng đã rất vui vẻ rồi, nếu giờ nàng cố tình truy ra, nàng có linh cảm, vương nhất định sẽ giết nàng!

" Vương Hậu nàng đang suy nghĩ gì?". Da luật Độc nhìn Biết vũ suy nghĩ gì đó, không kiên nhẫn hỏi.

" Hồi bẩm vương, nô tì gần đây nghe được tin tức, Thái hâu của Vạn đình bệnh rất nặng, cũng không biết tin tức này có phải là thật hay không?". biết Vũ nói, nghĩa phụ đối với tin tức của thái hậu Vân đình là quan tâm nhất, nhưng khi nghe được tin bà bệnh nặng, nghĩa phụ cũng còn đang bế quan, có chút không giống bình thường.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-115 )