Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 061

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 061
Nga Hoàng Nữ Anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


Ánh vàng của ngọn đèn cháy to, trong ánh nến Ôn Nhã mơ hồ nhìn thấy bóng lưng Vân Lâm rời đi, lúc Vân Lâm rời khỏi, không biết là vì sao, nàng rất muốn mở miệng yêu cầu hắn lưu lại, nhưng nàng cũng biết, đó là không thể, chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn hắn ly khai.

Cũng không biết, hiện giờ hắn đã trở về Vân Đình chưa, vết thương có chuyển biến xấu hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Nhã càng lo lắng cho Vân Lâm.

Rất nhiều lúc, nàng cũng không biết trong lòng Vân Lâm nghĩ như thế nào, rõ ràng vừa mới bắt đầu, nàng và hắn, là hai đối thủ một mất một còn, hắn còn hận nàng, không thể cho nàng chết đi, nhưng không biết từ khi nào, Vân Lâm rất thích chọc giận nàng, làm cho nàng sinh khí, lại tình cờ quan tâm nàng, nàng trước đây đều không phát hiện, nhưng hiện tại cẩn thận suy nghĩ, kỳ thực Vân Lâm đối với nàng rất tốt.

Biết Vũ vẫn lưu ý đến nhất cử nhất động của Ôn Nhã, nhìn thấy nàng nhìn ánh nến mà ngẩn người, trong ánh mắt còn mang chút thần sắc mê ly, Biết vũ không nhịn được mà nhíu mày.

" Ôn cô nương, có một số việc, ta nghĩ, nên cùng ngươi nói riêng ". Biết Vũ phá vỡ bầu không khí của nàng.

" Ây da! Ta rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy! ". Bị Biết Vũ đánh gãy đi dòng suy nghĩ, Ôn Nhã một tay chỗng đỡ lên trên phía bàn, trong lòng thì than thở, nghĩ ai không nghĩ, tại sao lại nhất định phải nghĩ đến hắn a!

" Nguyệt Hồng, ta có chút đói bụng, nhờ ngươi xuống bếp, lấy cho một ít điểm tâm, nói với bọn họ nên làm mềm thịt một chút a ". Nhìn Biết Vũ một chút, Ôn Nhã liền căn dặn Nguyệt Hồng, Nguyệt Hồng lĩnh mệnh lui xuống, Kinh Hồ cũng tìm lý do để đi ra ngoài, trong lều vải cũng chỉ còn sót lại Biết Vũ cùng Ôn Nhã.

" Ngươi muốn nói với ta điều gì? Hiện tại liền có thể nói ". Thời gian cũng không còn sớm, Ôn Nhã tùy ý nghiêng người dựa vào trên chiếc giường nhỏ hỏi.

" Ôn cô nương, định sẽ như thế nào với Đại mạc vương?" Một lát sau, Biết vũ mới nói.

" Ngươi hỏi ta vấn đề này để làm gì? Ta nghĩ ngươi cũng nghe qua chuyện của bọn ta, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, ta cũng chỉ coi hắn là ca ca mà thôi." Vương Hậu không phải là muốn dò hỏi ý tứ của nàng đối với Da Luật Độc chứ? Nàng nên nói rõ để Biết Vũ không thể hiểu lầm a.

" Nhưng mà, Vương đối với cô nương, e rằng không phải là tình huynh muội? Ta có thể thấy, Vương rất quan tâm đến cô nương, loại tình cảm đó chính là tình yêu, cô nương lẽ nào chưa từng cảm động qua?" Vương yêu nàng ấy như vậy, vì nàng ấy, không tiếc hi sinh toàn bộ đại mạc, cũng không muốn vương vị, mặc kệ là nữ tử nào, cũng sẽ đều cảm động a.

Ôn Nhã nhìn Biết Vũ một chút, nữ tử này xem ra đã thật sự yêu Da Luật Độc, sự cô đơn trong mắt nàng không hề là giả bộ. Từng nghe nói qua, một nữ nhân chỉ đối với nam nhân mà mình yêu thương quan tâm nhất, mới có thể ảnh hưởng đến tâm tình của chính mình.

" Ngươi yên tâm, ta với Da Luật Độc sẽ không có gì cả, ta đã có người mình thích ". Ôn Nhã không đành lòng nhìn Biết Vũ tổn thương, không thể làm gì khác hơn là tìm đại một cái lý do gì đó để làm cho nàng an tâm, cũng là để tránh bản thân mình phải gặp phiền phức.

"Không phải, Ta không phải là có ý này! ". Nghe được lời nói của nàng, Biết Vũ liền hoang mang, thần sắc bất an, răng cắn vào môi, ngón tay dùng sức kéo y phục trên người.

Ý nàng không phải như vậy là sao? nàng ấy không phải đến đây là muốn tìm hiểu tâm tư của nàng đối với hắn sao? Ôn Nhã đối với phản ứng của Biết Vũ, chỉ có thể khẳng định là tâm tư của nàng ấy bị vạch trần, nên mới hoảng loạn như thế.

" Ôn cô nương, không biết ngươi có từng nghe qua chuyện "Nga Hoàng Nữ anh " chưa?." Ngọn nến lẳng lặng thiêu đốt, âm thanh Biết vũ êm ái, ở trong lều tĩnh lặng rõ ràng có thể nghe được từng câu từng chữ.

"Nga Hoàng Nữ anh?" Ôn Nhã không rõ, đang yên đang lành, sao lại đem chuyện xưa của " Nữ Anh Nga Hoàng " ra nhắc nàng.

Truyền thuyết kể lại, Nga Hoàng nữ anh là hai cô con gái của Vua Nghiêu, Nga Hoàng nữ anh còn có một muội muội xưng là hoàng anh. Trên là Nga Hoàng, thứ là Nữ anh, tỷ muội cùng nhau gả cho Vua Thuấn. Vua Thuấn dốt nát, ngu xuẩn, mẫu thân già yếu, đệ đệ yếu đuối, Vua Thuấn từng nhiều lần rơi vào tử địa, được sự trợ giúp của Nga Hoàng Nữ anh mà thoát hiểm. Vua Thuấn kế vị Nghiêu hoàng, Nga Hoàng nữ anh trở thành phi, sau đó Vua Thuấn đến phía nam tuần tra, chết ở Thương Ngô. Hai phi tần liền cùng nhau đi tìm, lệ nhiễm thanh trúc, trúc thượng sinh ban, lệ tận mà chết, cho nên người đời mới gọi là "Tiêu tương trúc " hoặc là " Trúc Tương phi". Trong lúc đó hai phi tần đã cùng chết với Vua Thuấn tại nơi đó. Từ đây, trở thành giai thoại của nhân gian, đời đời truyền tụng. (câu lệ nhiễm thanh trúc, trúc thượng sinh ban, lệ tận mà chết: có nghĩa là hai vi phi tần thay nhau đi tìm Vua Thuấn, đi ngày này qua tháng nọ, trúc đã đổi màu, rồi lại sanh trưởng cây mới, vẫn chưa tìm thấy Vua Thuấn, tìm kiếm trong vô vọng, khóc than ngày đêm tưởng nhớ mà chết).

" Không sai, chính là Nga Hoàng nữ anh, ta hôm nay đến, chính là muốn cùng Ôn cô nương nói chuyện này, chỉ cần Ôn cô nương đồng ý, Biết Vũ nguyện tôn Ô cô nương là Nga Hoàng ". Biết Vũ thành khẩn nhìn Ôn Nhã nói, Nga Hoàng nữ anh cùng gả cho vua Thuấn, Nga Hoàng đứng đầu, nữ anh là phi, ý tứ của Biết Vũ chính là muốn đem vị trí Vương hậu tăng cho Ôn Nhã.

" Ngươi, vì sao lại muốn như thế? Là do hắn bức ngươi sao? Hắn, sao có thể đối xử với ngươi như vậy! ". nghe Biết Vũ nói vậy, Ôn Nhã còn cho rằng Da Luật Độc muốn mượn nàng ấy đến đây thương lượng, liền nổi giận nói.

"Không! Không Phải, ngươi đừng hiểu lầm, hắn không có bức ta, xưa nay cũng đều không có ". Biết Vũ cuống quít xua tay, nàng rất muốn tình nguyện cho hắn bức nàng, chí ít hắn cũng chủ động nói chuyện với nàng, hay là hắn vẫn còn có thể vì nàng mà sinh lòng áy náy, hối hận, rồi đối tốt với nàng một chút, nhưng hắn không có làm như thế.

" Thật sao? Vậy ngươi tại sao phải làm như vậy? " Nàng còn tưởng rằng là do hắn ép buộc nàng ấy, nhưng hiện tại, sao nàng ấy lại đưa ra yêu cầu này.

" Ta biết, yêu cầu này của ta có chút khó mà tin nổi. Nhưng ta là thật lòng ". Biết Vũ cười cười, đối với ánh mắt nghi hoặc của Ôn Nhã, nhàn nhat giải thích.

" Sỡ dĩ ta nói ra yêu cầu này, là bởi vì ta biết, Vương thật lòng yêu ngươi, chỉ có thể như vậy, mới khiến hắn vui lòng, chỉ cần hắn vui vẻ, hắn muốn ta làm gì, ta cũng đều đồng ý ". Biết Vũ ánh mắt lóe sáng, dường như nhìn thấy nụ cười ấm áp như mùa xuân của hắn.

" Ngươi làm vậy, hắn có biết không? Ngươi không hỏi ý kiến của hắn sao?" Ôn Nhã khó tin mà nhìn Biết Vũ, nàng ấy thật sự yêu thảm hắn rồi a, nữ tử như vậy, hắn có thể cố gắng quý trọng yêu thương nàng hay không?

" Ta không muốn gây gánh nặng trong lòng hắn ". Biết Vũ nhẹ giọng nói, nếu nàng đi hỏi hắn, hắn nhất định sẽ rất khó quyết định.

" Nếu như vậy, ngươi sẽ rất là đau khổ! ". Ôn Nhã khẽ thở dài một cái, tình ái chính là điều khiến nữ tử đau buồn nhất.

" Ngươi trở về đi, Nga Hoàng nữ anh đừng nên nhắc lại nữa, ta nói rồi, ta sẽ không gả cho hắn, một ngày nào đó, ta sẽ phải rời khỏi đại mạc. Cho dù hắn có thích ta như thế nào đi nữa, vị trí Vương Hậu vẫn là của ngươi, không ai có thể cướp đi ". Ôn Nhã đưa hai tay lên bả vai của Biết vũ, trịnh trọng nói.

" Chỉ cần ngươi đồng ý, ngày hôm nay, theo như lời nói, ta bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt mà thực hiện ". Biết vũ dặn một câu, liền gọi Kính Hồ, hai người vội vã rời đi.

" Đại tiểu thư, Vương Hâu có đối tốt với người không?". Nguyệt Hồng trở lại lều, nhỏ giọng hỏi, Vương hậu đi vào đã lâu không biết đã nói gì vớ tiểu thư.

"Nguyệt Hồng, ngày trước, ta mang theo ngươi, quả nhiên là cũng không tệ a ". Ôn Nhã mất hết cả hứng, nằm nghiêng nói.

" Đại tiểu thư, sao người lại nói vậy? Lẽ nào, Nguyệt Hồng đã làm sai điều gì sao? Nếu Nguyệt Hồng thật sự có làm sai, kính xin đại tiểu thư trách phạt ". Nguyệt Hồng cuống quít quỳ xuống, trong lòng thấp thỏm bất an. Mà lần này, Ôn Nhã cũng không nhìn đến nàng, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.

"Thời điểm ta được đưa đến đại mạc kết giao, ta cũng từng muốn ngươi ở lại Vân đình, nhưng ngươi một lòng muốn cùng ta đến đại mạc, trong lúc đó ta còn cho rằng chúng ta tình tỷ muội rất tốt, nhưng ta lại không nghĩ tới, ngươi cư nhiên sẽ phản bội ta! ". Ôn Nhã mở choàng mắt, sáng quắc nhìn Nguyệt Hồng.

" Ta, ta không có, ta không có phản bội tiểu thư, ta thật sự không có ". Bị Ôn Nhã đột nhiên nói đến, Nguyệt Hồng càng thêm hoang mang, nói chuyện liền ấp a âp úng.

" Không có? Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Nếu như không có người mật báo, sao có người biết ta ngày hôm nay sẽ đi đâu? Lại còn nửa đường gặp bầy sói? " Ngày hôm nay, lúc trở về, Ôn Nhã càng nghĩ càng không đúng, coi như Vân Lâm thần thông quảng đại, nhưng chắc chắn như thế nào cũng không thể biết chuyện của nàng ở đại mac, cho nên, nàng liền hoài nghi người ở bên cạnh mình.

" Đại tiểu thư, không phải như vậy, ta không có phản bội tiểu thư ". Nguyệt Hồng hoảng loạn giải thích, nhưng nhìn đến ánh mắt chắc nịch của nàng, nàng cũng biết Ôn Nhã nhất định sẽ không tin nàng.

" Đại tiểu thư, ta thật không có phản bội người, chỉ là hoàng thượng nhờ ta bẩm báo hành trình của người, còn cái khác ta không có nói, ta có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo ". Nguyệt Hồng thật lâu cũng thừa nhận, lấy tính cách của ôn Nhã, một lần bất trung, trăm lần không cần, phỏng chừng sau đó, nàng khó mà có thể ở bên cạnh Ôn Nhã.

" Ta muốn biết, ngươi làm như thế là vì nguyên nhân gì? " Ôn Nhã nhàn nhạt hỏi, nàng vẫn tin tưởng Nguyệt Hồng rất trung thành, nhất định là có nguyên nhân trong đó.

" Bởi vì.. là người nhà... người nhà của nô tỳ ở Vân Đình ". Nguyệt Hồng cắn chặt môi nói, nếu như không phải hoàng thượng đem người nhà của nàng trói lại, nàng tuyêt đối sẽ không phản bội Ôn Nhã.

" Được rồi, sau này ngươi vẫn có thể tiếp tục truyền tin tức của ta, nhưng không thể là sự thật, ngươi có hiểu ý ta không?" Ôn Nhã bình tĩnh nhìn Nguyệt Hồng nói.

" Đại mạc không chỉ có mình nô tỳ là nội ứng ". Nguyệt Hồng cũng không ẩn giấu nàng, nếu như lan truyền tin tức giả, rất có thể hoàng thượng sẽ biết, vậy mạng nàng liền chắc không giữ được a.

" Thật Thật, giả giả, giả giả thật thật, đạo lý này ngươi nên hiểu ". Ôn Nhã nói.

" Lấy giả đánh tráo, thật giả khó phân biệt, nô tỳ đã hiểu! ". Nguyệt Hồng cảm kích nhìn Ôn Nhã, nàng ở bên cạnh ôn Nhã, cho dù nội dung có nửa giả nửa thật, cùng với những nội ứng khác cũng có chút bất đồng, hoàng thượng chắc chắn sẽ không hoài nghi nàng.

" Được rồi, đã không có chuyện gì, ngươi có thể đi ra ngoài ". Ôn Nhã nói xong, cả người nằm trên giường, nhắm mắt cũng không nhìn lại nguyệt Hồng.

Nguyệt Hồng rón ra rón rén rời khỏi lều vải.

" Đại tiểu thư, người yên tâm, sau này ta biết nên làm gì, sẽ không để cho người thất vọng, sẽ không tổn thương đến người ". Ra khỏi lều vải, Nguyệt Hồng nhỏ giọng nói, phản bội nàng như thế, nàng cũng rất buồn nhưng cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ.

Nguyệt Hồng sau khi rời đi, Ôn Nhã liền mở mắt, chuyện xảy ra ngày hôm nay, rất hỗn loạn, rất phức tạp, tâm cảm thấy thất lạc, cô đơn.

Mặc Khanh thì không muốn nhìn nhận nàng, Mặc Thanh Thu vô tình, Vân Lâm thì đột ngột xuất hiện, Biết vũ thì lại nói chuyện Nga hoang nữ anh, Nguyệt hồng phản bội, từng ấy việc, thật khiến nàng cảm giác uể oải vô cùng.

Đột nhiên hồi tưởng, nàng cảm thấy trước đây tự do tự tại, không cần phải lo lắng vấn đề gì, vẫn là tốt hơn, nằm ở trên giường, vẫn là lăn lộn khó ngủ.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-115 )