Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 060

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 060
Vương Hậu biết vũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


Thời điểm dùng buổi tối, Vương hậu Biết vũ rất sớm đã phái tỳ nữ Kính Hồ thỉnh Da Luật Độc đến cùng dùng cơm, nhưng vì chuyện của Ôn Nhã, Kính Hồ vẫn chưa có nhìn thấy Da Luật Độc, mãi đến tận khi hắn sắc mặt âm trầm trở về lều trại, Kính Hồ mới nhìn thấy hắn.

" Khởi bẩm ta Vương, Vương Hậu ở lều trại đã chuẩn bị rượu ngon và thức ăn, thỉnh vương nể tình mặt mũi lúc trước mà đến cùng dùng cơm với nàng ". Kính Hồ cẩn thận nói, Da Luật Độc vừa mới giết nhiều người như vậy, trên người hắn vẫn còn có một luồng máu thanh bay đến, Kính Hồ cách một khoảng xa cũng đều có thể nghe thấy được.

" Lều trại của Bản vương đã có chuẩn bị, ngươi trỏ về nói với Vương Hậu, ta không thể cùng nàng dùng bữa ". Da Luật Độc âm thanh lạnh lùng nói.

" Thân thể nàng ấy không khỏe, sau này cũng không cần phải chờ Bản vương, bản thân nàng vẫn là nên bồi dưỡng cho mình thì tốt hơn ". Thấy Kính Hồ vẫn còn chưa đi, Da Luật Độc bổ sung thêm.

" Vương, Vương Hậu đã nhiều lần mời ngài, ngài có thể nể tình mặt mũi, mà đến một lần a! ". Kính Hồ liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng nhanh chóng nói, từ khi vương hậu cùng đại mạc kết hôn đến nay, hắn cũng chưa từng bồi vương hậu ăn một bữa thật ngon, nàng nhìn cũng không nhìn nổi rồi.

" Ngươi nghe không hiểu sao? Mau cút ngay cho ta! " Da Luật Độc vốn đã buồn bực trong lòng, hiện tại lại có người ghé vào lỗ tai hắn nói lời vô nghĩa, hắn giọng điệu càng thêm ác liệt, khiến cho Kính Hồ sợ đến phải ngậm miệng lại, nàng không cam lòng nhìn hắn một chút, sau đó mới khom người rời khỏi.

" Vương Hậu, phụ thân của người trợ giúp cho Đại mạc vương nên mới được ban cho vương vị đại công thần, nhưng mà, Vương vốn hiện tại không hề để ý đến Vương Hậu, chỉ để tâm đến nữ tử kia, khả khẳng định Vương đã bị nữ tử ấy làm cho điên đảo thần hồn rồi, cho nên bây giờ mới không để Vương Hậu vào trong mắt a! ". Trở lại lều trại, Kính Hồ tức giận nói.

Da Luật Độc đối với Vương hậu quả thực quá mức lạnh nhạt, hơn nữa lại có sự xuất hiện của Ôn Nhã, làm cho nàng càng nghi ngờ ả ta đã cướp đi sự quan tâm của Vương đối với Vương Hậu, điều này thật khiến cho nàng sinh lòng oán hận với Ôn Nhã.

" Được rồi Kính Hồ, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như thế, ta có thể sống đến bây giờ, cũng rất cảm kích hắn cùng vơi nghĩa phụ rồi, ta cũng biết, tâm của hắn xưa nay không ở chỗ ta, hắn thú ta, chỉ là muốn mượn thế lực của phụ thân ta mà thôi. Kỳ thực, Vương Hậu biết mình đang trong tình cảnh nào.

" Nếu Vương Hậu đã hiểu được như vậy, sao người lúc trước lại còn muốn gả cho Vương?. Kính Hồ lấy làm khó hiểu, vừa mới bắt đầu đã biết trước kết cục sẽ như vậy, vậy tại sao nàng còn muốn liều lĩnh đâm đầu, vậy không phải là tự làm khổ bản thân mình sao.

" Không, ta xưa nay đều không có hối hận khi được hả cho hắn, ngươi không biết, từ ngày đầu tiên ta gặp hắn, toàn bộ thế giới tối tăm trong lòng ta đã được chiếu sáng, loại cảm giác đó, khiến ta suốt đời khó thể quên! ". Biết Vũ dùng hai tay đặt lên ngực mình mà nói.

Lần đầu tiên gặp hắn, nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt vô tình, ánh mắt thâm thúy, cô đơn ưu buồn của hắn, hình ảnh ấy của hắn đã lưu lại trong lòng nàng ấn tượng không thể xóa nhòa, trong lòng nàng lúc ấy tựa như có một âm thanh đang kêu gào, đang nói cho nàng biết là chính hắn! Nhiều năm như vậy, nàng rốt cục cũng đã tìm thấy người mà mình muốn tìm.

Sau lần gặp mặt đó, liền một quãng thời gian nàng cũng không có gặp lại hắn nữa, quãng thời gian đó, nàng cơm nước cũng không ăn, còn nghĩ bản thân sẽ không còn được nhìn thấy hắn, nhưng thật không ngờ, rất nhanh bọn họ lại được gặp lại nhau.

Lần thứ hai được gặp mặt, là lúc nàng đang trong thời điểm đang tối nhất, hắn đã ra tay cứu nàng, một thân hắc y nhân ấm áp chăm chú ôm nàng vào lòng, đưa nàng thoát khỏi vòng vây của địch thù, ngay lúc nàng nhìn thấy hắn, nàng muốn bản thân mình chết đi, cũng không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở chật vật này của nàng.

Sau đó, thời gian trôi qua, bọn họ tiếp xúc càng nhiều, khi biết được thân phận của hắn, mặc dù nàng đã biết được mục đích hắn tiếp cận nàng là gì, nhưng nàng thà giả vờ cái gì cũng không biết, chỉ muốn một lòng một dạ làm tân nương của hắn.

Sau khi thành hôn, hắn cũng chưa từng đụng vào nàng, nàng cũng không nói gì. Bởi vì nàng chỉ muốn có thể ở bên cạnh hắn, bồi hắn, cho dù hắn đối xử với nàng thế nào đi nữa, nàng vẫn mãi mãi đều đồng ý, dù hắn có muốn nàng cùng người khác chia sẻ phu quân, nàng cũng chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh hắn, đồng ý mọi việc mà hắn làm.

" Nhưng, như vậy thật sự đối với Vương Hậu rất là không công bằng a! " Kính Hồ trong lòng vẫn vì Vương hậu mà cảm thấy bất công, Vương Hậu tốt như vậy, nhất đinh phải được Vương hảo hảo quý trọng a.

" Được rồi a, ngươi đừng nghĩ nữa, mau dọn dẹp đi, ta đi xem Ôn cô nương như thế nào ". Biết Vũ nhẹ nhàng đẩy Kính Hồ một cái, tỳ nữ này tính tình quá mức kích động, không thể để nàng ấy gặp rắc rối nữa.

" Vương Hậu, người hiện tại đi đến đó không được hay cho lắm a. Nếu như Vương cũng có ở đó, thì chúng ta nên làm sao bây giờ?" Kinh Hồ lo lắng nói, Vương hiện tại khẳng định là rất nổi nóng, Vương Hậu vào lúc này đi đến quấy nhiễu bọn họ, sợ sẽ làm hắn giận càng thêm giận.

" Có gì là không được? Ta không phải đến gây sự, vừa vặn có thể nhìn thấy hắn ". Biết vũ hiểu rõ Kính Hồ suy nghĩ gì trong lòng, nhưng nàng muốn đi gặp Ôn Nhã là vì còn có một chuyện khác quan trọng.

Kính Hồ biết được không thể cản được Vương hậu, không thể làm gì khác là đáp ứng đi cùng nàng.

Thân là con dân đại mạc, dù cho không biết đánh trận, cũng phải biết cưỡi ngựa, xạ tiễn, nam nữ đều không ngoại lệ, nhưng nếu cưỡi ngựa và xạ tiễn đều không có, muốn sinh tồn trên thảo nguyên đại mạc quả thật là khó khăn. Nhưng Biết Vũ là một ngoại lệ.

Biết Vũ từ nhỏ thân thể nhiều bệnh, so với những tiểu thư Vân Đình khuê các còn muốn yếu hơn nhiều, từ nhỏ đã bị những người đồng bạn cười nhạo, nhưng mà, nàng vẫn rất may mắn, nàng có một người phụ thân rất thương nàng, ở đại mạc mà nói phụ thân nàng nổi danh là giữ tợn, nhưng đối với nàng thì rất là yêu thương, vì thế nàng rất kiên cường mà sống.

Lại nói, ngay sau đó, nàng lại được gặp nghĩa phụ Mặc Thanh Thu, giống như là diệu dược hồi xuân, đã giúp nàng chữa khỏi được nhiều bệnh, cho nên nàng mới có thể sinh hoạt như người bình thường, nhưng mà bên trong cơ thể nàng đã hỏng rồi, dù là chữa khỏi bệnh, nhưng cũng không chịu được đả kích lớn, Kính Hồ biết được như thế, cho nên mới tận lực bảo vệ nàng tránh thương tổn.

Ra khỏi lều trại, trời đã tối đen rồi, đêm tối trên đại mạc có chút lạnh, mặc dù các nơi đã phát ra nhiều đống lửa.

Thời điểm Biết Vũ đến lều trại của Ôn Nhã cũng không có nhìn thấy Da Luật Độc, nàng trong lòng có hơi buồn bã nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui mừng, may là không có hắn ở đây, nếu không nàng không biết nên phải đối mặt như thế nào với hắn.

Ôn Nhã nhìn thấy Biết vũ đến, cũng cảm thấy bất ngờ, Nguyệt Hồng liền vội vàng đứng lên rót cho Biết Vũ một ly trà nóng.

" Ôn cô nương, lễ nghi của Vân Đình là tôn ti không phân sao?". Kính Hồ thấy Ôn Nhã nhìn thấy Biết Vũ đi vào, chỉ là liếc mắt nhìn, thân thể đều không có động đậy, đừng nói là hành lễ.

" Kính Hồ cô nương, nơi này của chúng ta không có luận tội tôn ti, nếu cô nương không phục, có thể bẩm báo cho đại mạc vương." Nguyệt Hồng xem thường nhìn Kính Hồ một chút, ở Vân đình, đại tiểu thư còn chưa để hoàng thượng vào trong mắt, đại mạc nho nhỏ này, tiểu Vương hậu, còn muốn đại tiểu thư ta hành lễ sao, với lại sau lưng đại tiểu thư ta còn có Đại mạc vương dựa lưng a.

" Các ngươi đừng khinh người quá đáng, ỷ vào sự sủng ái của đại mạc vương thì muốn gì cũng được, nhưng mà các ngươi đừng quên rằng, Vương Hậu mới chính là chủ nhân của đại mạc! " Kính Hồ cùng Nguyệt Hồng đối đầu, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, không ai nhường ai.

Biết Vũ vừa bước vào liền nhìn thấy Ôn Nhã, lần trước vội vã chào từ biệt, nên nàng còn chưa kịp đánh giá nữ tử mà hắn một lòng tâm niệm, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên không hổ danh là nữ tử được hắn coi trọng, dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt ẩn hiện gò má ôn nhu khuynh thành của nữ tử ấy, nét duyên dáng này phỏng chừng nam nhân nhìn thấy ai nấy cũng đều sẽ động tâm với nàng.

Biết Vũ đánh giá Ôn Nhã, đồng thời Ôn Nhã cũng quan sát Biết Vũ, một bộ dáng yếu ớt dịu dàng, nhẹ nhàng như tiên, nhìn thấy đã yêu, nàng ấy có vài đường nét giống với Da Luật Độc mấy phần. Nhưng vì chuyện của Mặc Thanh Thu, nên trong lòng Ôn Nhã đối với Biết Vũ vẫn còn đang khúc mắc.

" Được rồi Kính Hồ, chúng ta là nữ nhi của đại mạc, không cần nhiều lễ tiết đến như vậy ". Biết Vũ đi tới Ôn Nhã, bên cạnh ngồi xuống.

" Ôn cô nương, từ Vân Đình đến đại mạc, đã quen thuộc chưa?". Biết Vũ hỏi, Ôn Nhã cùng hắn kết hôn, nhưng lễ vẫn chưa được củ hành, cho nên nàng vẫn chưa là phi tử chính thức, vì thế nàng chỉ có thể xưng hô nàng là Ôn cô nương.

" Mọi thứ ở đây đều là của Vân đình, nên không có gì là không quen a ". Ôn Nhã lạnh nhạt nói, trong doanh trướng này, tất cả mọi thứ là nàng mang từ Vi ương cung đến, phỏng chừng Da Luật Độc cố ý an bài cho nàng.

" Ừhm, ta vốn sớm định đến thăm ngươi, nhưng thân thể ta quá yếu, mấy ngày trước mới khá hơn, không dám trì hoãn, nên liền đến thăm ngươi một chút ". Biết Vũ mang theo áy náy nói.

" Vương Hậu thật có lòng ". Ôn Nhã nói, không biết nàng đến đây có mục đích gì, nhưng ngẫm lại, cứ nghĩ tới nàng là nghĩa nữ của Mặc Thanh Thu, cho nên trong lòng có chút đề phòng.

Biết Vũ cũng không biết tại sao ánh mắt của Ôn Nhã nhìn nàng, tổng thể đều mang theo địch ý, lần gặo mặt trước, Biết Vũ có thể đoán Ôn Nhã và nghĩa phụ khả năng là có quen biết nhau, nhưng đến cùng là nguyên nhân gì, thì nàng vẫn còn chưa rõ.

Ôn Nhã cũng không để ý đến dáng vẻ của nàng, Biết Vũ thì trầm mặc, cho nên hai người cứ thế mà lẳng lặng ngồi, cũng không ai quấy rầy lẫn nhau, giá cắm nến cũng đã thiêu hủy hết một nửa, trong doang trướng yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng âm thanh của ngọn nến chảy tan.

"Ôn cô nương, ngươi, có vẻ không thích ta." Biết Vũ không nhịn được hỏi, tuy rằng bị chán ghét, nhưng nàng cũng phải hỏi cho ra nguyên nhân.

" Ôn Nhã không dám ". Ôn Nhã ngoài miệng nói, nhưng ánh mắt lai không có nhìn Biết Vũ.

" Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không? Không chừng ta có thể giải thích được ". Biết Vũ lúng túng cười, cũng không vì Ôn Nhã lạnh nhạt mà lùi bước.

" Người rất muốn biết sao?" Nghe giọng điệu vô tội của nàng, Ôn Nhã trong lòng sắp nổi lửa rồi.

" Ùhm! ". Biết Vũ kiên định gật đầu, nàng muốn hiểu rõ Ôn Nhã dù chỉ một điểm, chỉ cần có thể liền về sau sẽ cố gắng cùng nhau chung sống.

" Nếu ngươi muốn biết, tại sao ta không thích ngươi, vậy ta sẽ nói! ". Ôn Nhã nhìn thẳng Biết Vũ nói.

" Bởi vì ngươi là nghĩa nữ của Mặc Thanh Thu! Mà ta là nữ nhi thân sinh của ông ta, ông ta chỉ coi ta như là đồ đệ dưỡng dục bên người, đối với ta nửa điểm chẳng quan tâm, mặc kệ ta chết sống! Ngươi nói, ta làm sao có thể thích ngươi đây?". Ôn Nhã cười mỉa mai, nhìn sắc mặt Biết Vũ giờ đã trắng xám.

.

" Thật sao? Ta... Xin lỗi ngươi! ". Biết Vũ cắn môi hơi cúi đầu, nàng chỉ nghĩ là Ôn nhã cùng nghĩa phụ có vấn đề gì đó, cho nên Ôn Nhã mới không thích nàng, nhưng bây giờ nhìn lại, Ôn Nhã có thể thích nàng sao.

Nhìn Biết Vũ cúi đầu xin lỗi, Ôn Nhã trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, rõ ràng trong lòng có khí, nhưng nghĩ lại, chuyện này với Biết Vũ có quan hệ gì chứ? Muốn trách, chỉ có thể trách vận mệnh nàng a. Ôn Nhã nghĩ nghĩ, hơi quay đầu đi chỗ khác, nhìn ngọn nến được cắm trên giá kia đến ngẩn người.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )