Thấy Mặc Khanh
← Ch.054 | Ch.056 → |
Chương 8 thấy Mặc Khanh
Sau khi ở lều trại gặp bình vương gia, nàng có nói là không muốn nhìn thấy bọn họ Mặc Thanh Thu, quả nhiên bọn họ cũng không đến tìm nàng. Tuy rằng ngoài miệng nàng nói như thế, nhưng vì chuyện của bình vương gia, Ôn Nhã cũng không thể không đi tìm bọn họ.
Đứng trước lều trại ngập ngừng, đi tới đi lui, không biết là nàng có nên đi vào hay không, sau khi đi vào, thì sẽ nói gì với bọn họ, cũng không thể trưc tiếp yêu cầu bọn họ thả người, dù sao nàng là đang đến cầu cạnh bọn họ a.
" Nếu như bọn họ không đáp ứng, vậy ta nên làm gì bây giờ?" Ở trước cửa lều nang cứ đi tới đi lui, đi qua đi lại khiến thị vệ nhìn đến cũng đều hoa mắt, nếu là người khác, bọn họ đã sớm bắt đi xử theo quân pháp rồi, nhưng Ôn Nhã thì khác, theo cách đại mạc vương đối xử với nàng, bọn họ liền có thể biết, nếu bọn họ đụng đến một sợi tóc của nàng, bọn họ chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
" Chủ nhân ngày hôm nay triệu tập chúng ta đến, khẳng định là có đại sự." Ôn Nhã còn đang do dư, đột nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc, Mặc Hiên mang theo một đám hắc y nhân đi tới, còn nói cái gì đó.
" Chờ đã! " Mặc Hiên theo nhóm người đi qua Ôn Nhã, vốn Ôn Nhã không muốn để ý đến bọn họ, nhưng ở trong nhóm Mặc Hiên dẫn đi, bên trong có một người rất quen thuộc.
" Mặc Khanh, ngươi ở lại, ta có lời muốn hỏi cùng ngươi ". Thấy mười mấy người đều dừng lại nhìn mình, Ôn Nhã hơi cúi thấp đầu, trên mặt mơ hồ còn có chút ửng hồng.
Mặc Hiên quay đầu nhìn lại phía Mặc Khanh, muốn dò hỏi ý kiến hắn, nhưng chỉ phát hiện Mặc Khanh chỉ là lạnh lùng đứng ở đó, chẳng hề nói một câu.
" Mặc Khanh, ngươi tới đây! ". Ôn Nhã cau mày tức giận nói, thời điểm lúc nãy, Mặc Khanh không hề liếc mắt nhìn nàng, thật giống như nàng chưa từng tồn tại, trong lòng Ôn Nhã rất tức giận.
Mặc Khanh nhưng vẫn là đứng đó, mắt nhìn thẳng, xem lời nói của Ôn Nhã như gió bên tai, ngay cả Mặc Hiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Mặc Khanh quan tâm nhất chính là Ôn Nhã, nhưng hiện tại hắn cư nhiên đối với Ôn Nhã không chút động đậy, Ôn Nhã không muốn mất đi huynh đệ thân thiết, không muốn nàng và hắn càng cách biệt.
" Mặc Khanh, ngươi làm sao vậy? Ta là Ôn Nhã a, ngươi đừng nói là ngươi chưa từng quen biết ta a ". Ôn Nhã không nhịn được đi tới trước mặt Mặc Khanh hỏi.
Mặc Khanh lạnh lùng lúc này mới có phản ứng, nhàn nhạt nhìn Ôn Nhã một chút, liền không nhìn nữa. Hành động này, lại làm cho Ôn Nhã không nhịn được lùi về sau một bước.
Ánh mắt của Mặc Khanh nhìn về phía Ôn Nhã đều là lạnh lùng, xa cách, không một tia tình cảm. Ôn Nhã còn hoài nghi người trước mắt mình có phải là Mặc Khanh thật hay là không. Mặc Khanh trước đây nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình sâu sắc, trong ánh mắt đều là ý cười, nhưng Mặt Khanh trước mặt nàng thì không phải như vậy!
" Ôn cô nương, không có viêc gì nữa, chúng ta đi vào trước, vương còn có việc dặn dò chúng ta." Mặc Hiên tuy rằng không hiểu Mặc Khanh muốn làm gì, nhưng như vậy không phải là tốt hơn sao?
Mặc Hiên mang theo những người khác tiến vào lều trại, từ đầu đến cuối, Mặc Khanh cũng không có quay lại nhìn nàng.
Ôn Nhã nhìn bóng dáng Mặc Khanh đi vào, trong lòng vắng vẻ, sự tình có lẽ không nên là như vậy. Là hắn mang Bình vương gia tới đại mạc, cho nên nàng phải đế đây, theo lý thuyết, Mặc Khanh hẳn là không có mặt mũi nào nhìn thấy nàng mới đúng, làm sao lại như thế bỏ mặc nàng? Ôn Nhã thực sự nghĩ không ra.
Sau khi tiến vào lều trại, Mặc Khanh mới gỡ bỏ lớp mặt ngụy trang ban nãy, trong lòng đau đến nhỏ máu trong tim, nhưng hắn không còn cách nào khác, lý trí nói cho hắn biết, hắn chỉ có thể để Ôn Nhã rời xa mình, như vậy đối với Ôn Nhã là tốt nhất, cho nên, hắn mới để Ôn Nhã hiểu lầm, cũng không giải thích gì thêm.
Chuyện Ôn Nhã ngăn cản Mặc Khanh, trong doanh trướng Da Luật Độc đều biết rất rõ ràng, sau khi Mặc Khanh đi vào, Da Luật Độc cũng chỉ là nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì nữa.
" Lần này, ta triệu tập các ngươi đến, là có một nhiệm vụ, các ngươi tất cả phải đi hoàn thành ". Nhìn một lượt trên xuống dưới, Da Luật Độc lú này mới thản nhiên nói.
" Các ngươi lưu lại Vân đình đã lâu như vậy, cũng nên biết Vân Lâm bên người có ám vệ, nhiệm vụ ta giao cho các ngươi lần này, chính là đem tất cả ám vệ của Vân Lâm dọn dẹp sạch sẽ! ". Thấy phía dưới không ai lên tiếng, Da Luật Độc tiếp tục nói, chiến tranh có thể tạm dừng. nhưng kế hoạch báo thù của sư phụ thì không thể đình chỉ, huống chi, Vân Lâm còn đối với Ôn Nhã có những hành động quá đáng!
" Còn có, chuyện này tuyệt đôi không thể để Ôn Nhã biết được! ". Sau khi nói xong, Da Luật Độc bổ sung thêm, lấy tính cách nàng mà nói, nếu để nàng biết, sẽ không để hắn tổn hại người của Vân Đình vương triều.
Mà giờ khắc này, bên trong Vân Đình vương triều, Vân Lâm mặt đầy tái nhợt ngồi ở bên bàn, nhìn chằm chằm mật báo trên bàn mà ám vệ mới vừa báo về, đôi mắt sắp sửa phun ra lửa!.
" Sư phụ? Sư huynh? Cha ruột? Là chuyện gì chứ! Không nghĩ tới, lai lịch của nàng lại lớn như vậy! Có điều như vậy cũng tốt, chí ít người ở đại mạc sẽ không tổn thương nàng ". Sau khi xem xong, Vân Lâm thở dài một cái, hiện tại tất cả mọi chuyện đã đều rõ ràng, chỉ là danh tiếng của Ôn Nhã đã vỡ tan, hi vọng, Ôn Nhã bọn họ có thể trong khoảng thời gian này mà chờ đợi, hắn nhất định sẽ mau chóng đưa nàng quay về.
" Hoàng thượng ". Vân Lâm còn đang suy nghĩ, Lý Đức Hải từ cửa khom lưng đi vào, nhỏ giọng hô.
" Có chuyện gì?" Vân Lâm hỏi Lý Đức Hải dáng dấp tựa hồ là có ẩn tình khó nói.
" Hoàng thượng, Mai phi nương nương cùng Ngọc Tu dung tự mình đến đây mời người đến ngắm trăng ". Lý Đức Hải cẩn trọng nói. Hoàng hậu nương nương mới rời khỏi có mấy ngày, trong cung phi tử bắt đầu minh tranh ám đấu, đặc biệt là Mai Phi nương nương cùng Ngọc tu dung, ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng, nên đều không xem ai để vào trong mắt.
" Ngắm trăng? Ngày hôm nay là ngày mấy? ". Vân Lâm nghe đến ngắm trăng, đột nhiên sửng sốt một chút, hắn tựa hồ đã quên mất chuyện quan trọng gì đó.
" Hồi bẩm hoàng thượng, ngày hôm nay, chính là Tiết Trung Thu, bởi vì chiến sự vừa mới lắng xuống, cho nên trong cung cũng không có cho trù bị Tiết trung thu ". Lý Đức Hải hồi đáp, lần trước hắn cũng có nhắc đến Tiết trung thu.
" Ngày hôm nay, chính là Trung Thu sao? Không trách, mặt trăng lại tròn như thế ". Xuyên thấu qua cửa sổ, Vân Lâm nhìn thấy vầng trăng sáng trong trên trời, hắn đã từng muốn, chờ đến thời điểm Tết trung thu, cùng thái hậu, Ôn Nhã các nàng dùng bữa một lần, thế nhưng hiện tãi, Vân Lâm ngẫm lại đều cảm thấy khó chịu và cay đắng.
" Đúng vậy, Hoàng thượng, Mai Phi nương nương cùng Ngọc Tu Dung, đều đang ở bên ngoài đợi người ". Lý đức Hải không thể không nhắc nhở Vân Lâm.
" Các nàng ấy, muốn chờ liền để bọn họ chờ đi, Lý Đức Hải, ngươi mau đi chuẩn bị cho trẫm một bình tửu ". Vân Lâm không thèm để ý, hắn hiện tại càng chán ghét các nàng, nếu như các nàng có một nửa giống Ôn Nhã thì tốt rồi.
" Hoàng thượng còn bận xử lý quốc gia đại sự, trời lạnh, hai vị nương nương vẫn là sớm trở về đi ". Lý Đức Hải ra khỏi Ngự Thư Phòng, thấy hai vị nương nương còn đứng ở đó, không nhịn được khuyên nhủ.
Mai Phi cùng Ngọc Tu dung sắc mặt tái nhợt, không ai phục ai, liền xoay người rời đi.
← Ch. 054 | Ch. 056 → |