Đi tới thái miếu
← Ch.014 | Ch.016 → |
Hoàng thượng, ai gia mấy ngày nay đều cảm thấy tinh thần không được trấn định, lúc nào cũng hoảng hốt lo sợ, buổi tối cũng thường mơ tới phụ hoàng ngươi, trong lòng quả thật không được yên tịnh ". Sau khi hạ triều, cung nữ của Vạn Thọ Cung lập tức tìm tới Vân Lâm.
"Vậy Mẫu hậu đã có cho triệu mời thái y đến xem qua chưa? Thái y nói thế nào? ". Vân Lâm bồi tiếp Thái hậu ngồi xuống, lo lắng nói, Phụ hoàng tạ thế sớm, mẫu hậu một mình nuôi dưỡng huynh muội bọn họ cho tới lớn, bây giờ mẫu hậu đã lớn tuổi, lỡ có bệnh gì, hắn tất nhiên cũng lo lắng không thôi.
"Thái y đã tới, nói là dược thạch đều vô hiệu, ai gia có suy nghĩ qua, ta muốn đi tới thái miếu thăm phụ hoàng ngươi ". Tinh thần của thái hậu có vẻ không tốt lắm, nói nói một hồi liền có cảm giác muốn đi ngủ.
"Vậy nhi thần liền đi chuẩn bị, mẫu hậu đi thái miếu rồi, nhất định mẫu hậu có thể vì thế mà an tịnh trong lòng ". Nhìn thái hậu như vậy, Vân Lâm trong lòng cũng không dễ chịu.
"Ai gia muốn ngươi cùng hoàng hậu bồi ai gia đến đó, phụ hoàng ngươi còn chưa biết ngươi đã có hoàng hậu, để phụ hoàng ngươi nhìn thấy con dâu, hẳn không biết sẽ như thế nào? Hoàng thượng, ngươi nghĩ xem việc này được hay không được? Thái hậu trong lòng thở dài, kỳ thực đi thái miếu cũng chỉ là cái cớ, bà chỉ muốn hoàng thượng và hoàng hậu có chút thời gian chung đụng với nhau, ở trong cung, đã có Mai phi, nên hoàng thượng hầu như đều không đi đến Vi Ương Cung, nhìn trong mắt thái hậu, có vẻ vừa gấp gáp vừa mong đợi.
"Tất cả đều nghe theo mẫu hậu an bài đi." Vân Lâm tất nhiên cũng phát giác ra dụng ý của thái hậu, nhưng vì để bà cao hứng. Vân Lâm tạm thời cho qua.
"Đi thái miếu cầu phúc sao?" Ôn Nhã vừa nghe, nhíu nhíu mày, cũng không phản đối gì, vì nể hoàng thái hậu mặt mũi, nên nàng mới chịu cùng đi với Vân Lâm.
Hoàng thượng và hoàng hậu bồi tiếp thái hậu đi thái miếu cầu phúc, đây chính là tin đại sự, thái hậu vừa có lệnh, toàn bộ hoàng cung đều biết.
"Thực sự là chúc mừng Hoàng hậu nương nương a, được đi thái miếu cầu phúc cùng thái hậu và hoàng thượng, chuyện như vậy, các phi tần chúng ta đều không có tư cách đó a". Thuận Nghi nhìn Ôn Nhã, khá là ao ước nói.
"Hoàng hậu nương nương là chính thê của hoàng thượng, nương nương đi đến đó, là điều hợp lý nhất ". Dung Phi lạnh nhạt nói.
Vi Ương Cung sau khi được bỏ lệnh cấm, việc thỉnh an mỗi ngày đều khôi phục lại bình thường, Ôn Nhã cùng các phi tử đều chung đụng với nhau cũng không quá khó khăn, đương nhiên, ngoại trừ Mai Phi là chưa từng tiếp xúc qua. Lâm Tiệp Dư cùng Quyên mỹ nhân sau khi thỉnh an xong thì xin lui ra ngoài, còn Dung Phi có khi cũng nán lại một chút, ngoài ra còn có Ngọc mỹ nhân và Vương tài nhân, hầu như mỗi ngày thỉnh an xong đều ở lại Vi Ương Cung dùng hết bữa tối rồi mới quay trở về, một người thì hoạt bát, còn một người thì điềm đạm, Ôn Nhã đối với hai người bọn họ thật sự có mấy phần yêu thích.
"Thái hậu nhất định là cố ý! Bà ấy nhất định là không muốn thấy ta và hoàng thượng đi chung với nhau, là muốn tác hợp hoàng thượng với nữ tử kia, có điều.. ta sẽ không để cho bà và nàng ấy toại nguyện đâu ". Mai Phi sau khi nghe được tin tức, sắc mặt dữ tợn nói.
"Nương nương có muốn tìm Lôi vương đến đây thương lượng đối sách hay không? "Văn Tụy thận trọng hỏi, gần đây, nương nương có vẻ càng ngày càng quan tâm chuyện của hoàng thượng.
"Không cần, chuyện này, bổn cung tự có sắp xếp, ngươi cũng đừng có ở trước mặt Lôi vương mà nhiều lời ". Mai Phi lập tức nói chăn lại, việc nàng muốn làm, không chỉ là đơn giản chỉ là để các nàng không đạt được mục địch, mà còn hơn thế, nếu để cho Lôi vương biết rồi, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý nàng làm như vậy, cho nên nàng chỉ có thể tiền trảm hậu tấu.
Buổi tối hôm đó, hoàng thượng như thường lệ cũng đến Như Mai Cung, phát hiện Mai Phi tâm tình cơ hồ không tốt lắm.
"Ái phi của trẫm như vậy là làm sao? Có người cả gan chọc cho ái phi không cao hứng? Nói trẫm nghe, trẫm sẽ cho người dạy dỗ lại ". Vân Lâm ôm Mai Phi vào trong lòng ôn nhu nói.
"Không có ai chọc thiếp không cao hứng cả, là thiếp.. thiếp cảm thấy không vui nỗi". Mai Phi nhẹ nhàng đẩy Vân Lâm, quay lưng về phía hắn, đem sở trường xoa xao vành khóe mắt mặc dù chẳng có giọt nước mắt nào.
"Ái phi? Là chuyện gì? Nói cho trẫm nghe ". Thấy Mai Phi khổ sở, Vân Lâm tâm tình sắp sửa cũng rối theo, mấy ngày liền, hắn cảm giác được Mai Phi đối với hắn tốt hơn nhiều, nhưng mà hắn không muốn vì một chuyện nhỏ không đâu, lại mang hắn và Mai Phi trong lòng lại sinh ra khoảng cách.
"Không có việc gì a ". Mai Phi nhăn nhó, không chịu nói ra, trên mặt mang vẻ khổ sở cùng oan ức.
"Nương nương là lo lắng cho hoàng thượng, nghe hoàng thượng đi thái miếu, đến nửa tháng sau mới trở về, nương nương là không nỡ xa hoàng thượng ". Mai Phi không nói, Văn Tụy khẩu trực tâm nhanh sớm nói ra.
"Thật sao? Ái phi thật sự không nỡ xa trẫm, thật sự lo lắng cho trẫm sao? "Vân Lâm cảm giác hung phấn đến bay bổng, xưa nay Mai Phi đều không đối với hắn như thế, nếu như vậy là sự thật, hắn hạnh phúc đến độ không thể tin được.
'Tất nhiên là thật, hoàng thượng đối với thiếp yêu thương, chăm sóc, che chở cho thiếp rất nhiều, lúc nào cũng sủng ái thiếp, thiếp đây làm sao lại không cảm kích, lại không yêu hoàng thượng được? Mai Phi mặt đỏ ửng, hoàng thượng tâm như nở hoa.
"Ái phi không cần phải lo lắng nữa, ngày mai, trẫm và nàng cùng đi đến thái miếu ". Vân Lâm không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp đáp lời Mai Phi, chỉ cần Mai Phi có thể vui vẻ, những vấn đề khác, hắn có thể giải quyết được.
"Như vậy sao được a? Thái hậu đã nói là người cùng hoàng hậu đi chung, hơn nữa lễ nghi phải đứng đầu, thiếp.. thân phận làm sao có thể đi được, nếu đi đến đó, nhất định sẽ làm thái hậu mất vui, với lại thái hậu sẽ trách cứ hoàng thượng nữa, hay là.. thiếp không đi đâu ". Mai Phi vẻ mặt khổ sở, dáng dấp mang vẻ uất ức giống như thật.
"Ái Phi nàng cứ an tâm, trẫm đã đáp ứng nàng, liền nhất định sẽ làm được ". Vân Lâm chần chờ một hồi, sau đó kiên định nói, không còn cách nào khác, Mai Phi đã yêu hắn như vậy, tin tưởng chờ đợi hắn, hắn làm sao có thể để Mai Phi thương tâm đây? Mai Phi tựa vào trong lồng ngực của Vân Lâm.
Văn Tụy mỉm cười đắc ý, nhanh lĩnh mệnh, khom người lui ra, một đêm xuân sắc vô biên. Sáng sớm, hoàng thượng đi đến Vạn Thọ cung bồi tiếp thái hậu, để lại Mai Phi một mình ở lại tẩm cung thu thập hành lí. Đến thời điểm chuẩn bị xuất cung, lại bắt gặp Vân Cẩm công chúa.
"Mai phi nương nương, bộ dáng như vậy là định đi đâu? "Vân Cẩm tò mò đánh giá Mai Phi một thân trang phục xuất cung, còn có cung nữ Văn Tụy bên cạnh mang theo bao quần áo, không kìm chế được liền hỏi.
"Hồi bẩm công chúa, hoàng thượng ân chuẩn thiếp được cùng người xuất cung, đi đến thái miếu cầu phúc "Đối với Vân Cẩm công chúa, Mai Phi cũng không dám đắc tội. Trong hoàng cung này, ngoại trừ thái hậu và hoàng thượng ra, quyền lực to lớn nhất cũng chính là Vân Cẩm công chúa, lấy được lòng nàng, thi có thể đồng thời lấy được lòng thái hậu và hoàng thượng.
"Cái gì! Hoàng huynh cư nhiên cho ngươi đi thái miếu cầu phúc!Ta.. ngay cả mẫu hậu cũng không cho phép ta đi! Không được! Ta nhất định cũng phải đi! ". Vân Cẩm cuống lên, đi thái miếu cầu phúc, là có thể xuất cung rồi, xuất cung đồng nghĩa là có thể ra ngoài chơi, lần trước ra ngoài cung nàng không được đi đây đi đó chơi đùa, chỉ ở quanh quẩn xung quanh.
"Nhưng.. không được sự cho phép của thái hậu và hoàng thượng, công chúa làm cách nào đi được? Mai Phi trong lòng tức giận, thầm mắng, Vân Cẩm mà đi, vậy kế hoạch ban đầu kia của nàng phải một lần nữa an bày, sắp xếp lại mới được.
"Nếu hoàng huynh đã cho ngươi đi, mẫu hậu làm sao có khả năng còn không cho ta đi được cơ chứ ". Vân Cẩm liếc nhìn Mai Phi một chút, rồi nói.
"Không được, ngươi đi theo ta thu dọn hành lí một lát đi, nếu để các ngươi đi rồi, chẳng phải một mình ta sẽ bị bỏ lại sao." Mai Phi dự định rời đi, liền bị Vân Cẩm kéo lại. Vân Cẩm một mạch lối kéo Mai Phi hướng tẩm cung mình đi đến, trong lòng Mai Phi thầm mắng vân Cẩm, thảm rồi, nếu Vân Cẩm hại nàng không theo kịp hoàng thượng, nàng nhất định sẽ đối phó với Vân Cẩm, Mai Phi thầm hận.
"Nương nương, lần này thái hậu chỉ để hoàng thượng và người cùng đi, khẳng định là muốn tác hợp cho hai người rồi, người đừng có cùng hoàng thượng sinh khí nữa a". Trước khi đi, Nguyệt Hồng không kìm được mà dặn dò Ôn Nhã, mấy ngày nay sống chung với nàng, Nguyệt Hồng biết Ôn Nhã tính tình như thế nào, chỉ cần đừng chọc giận đến nàng, nàng sẽ không động đến ngươi, Nguyệt Hồng chính là biết rõ điểm ấy của nàng, nên mới có lá gan ở trước mặt nàng như thế căn dặn Ôn Nhã.
"Nguyệt Hồng, bổn cung biết ngươi là vì bổn cung, nhưng mà ta và hoàng thượng nhất định sẽ không thể nào thành một đôi, haizz, ngươi đó, chờ khi nào ngươi đến tuổi xuất cung, bổn cung nhất định sẽ giúp ngươi tìm một nhân gia tốt ". Ôn Nhã cười nói, Nguyệt Hồng mặt giờ đã như trái táo chín.
"Việc đó nô tỳ chỉ có thể toàn tâm dựa vào Hoàng hậu nương nương rồi a ". Nguyệt Hồng nghịch ngợm hướng Ôn Nhã thi lễ một cái, trêu đến Ôn Nhã liên tục cười duyên.
Trước khi xuất phát, hoàng thượng đột nhiên nói phải đợi một chút, thái hậu trong lòng liền linh cảm có việc không ổn, quả nhiên trong chốc lát, liền nhìn thấy Mai Phi và Văn Tụy từ từ thoải mái đi đến mặc dù đã đến muộn, có đều bên người hình như còn có thêm một nữ tử nữa, thì ra chính là Vân Cẩm công chúa, làm cho chính hoàng thượng cũng có chút bất ngờ.
"Vì sao bọn họ lại đến đây?" Thái hậu sắc mặt có vẻ không thích hỏi.
"Là do trẫm đã đáp ứng bọn họ, phụ hoàng hẳn sẽ không trách cứ ". Vân Lâm nhìn Vân Cẩm, cũng không biết vì sao nàng chạy đến, nhưng mà nếu có thêm Vân Cẩm, mẫu hậu có lẽ sẽ không làm khó dễ Mai Phi.
"Nữ nhi tham kiến mẫu hậu, tham kiếm hoàng huynh và hoàng tẩu ". Vân Cẩm vui vẻ đi đến, nhẹ nhành, thanh tao, liền lôi kéo cánh tay của thái hậu, quàng tay của mình vào trong tay bà.
"Thiếp thân bái kiến thái hậu vạn tuế, hoàng thương vạn tuế, hoàng hậu vạn tuế, vạn vạn tuế ". Mai Phi cung kính quỳ xuống đất cúi đầu hành lễ, thái hậu một chút cũng không thèm nhìn đến Mai Phi, Ôn Nhã thì cũng vui vẻ, không để ý đến, chỉ có mình hoàng thượng là đau lòng nhìn Mai Phi, thấy thái hậu không nói gì, lại không để ý đến nàng, một lát sau, hắn mới nâng Mai Phi đứng dậy.
"Mẫu hậu, hoàng huynh đã đồng ý cho Mai Phi đi rồi, người cho ta cùng đi chung với nha, phụ hoàng nhất định sẽ rất vui a ". Vân Cẩm thấy thái hậu có vẻ không vui, tiếp tục làm nũng nói.
Thấy Vân Cẩm đem tội đẩy hết lên người mình, hoàng thượng cũng không biết nên nói như thế nào mới hợp tình hợp lý, dù sao phi tử đi đến thái miếu đã không hợp lý cho lắm rồi, nhưng hắn cũng đã đồng ý với Mai Phi, không thể để giai nhân thất vọng. Sau khi suy nghĩ một hồi, hoàng thượng liền đem ánh mắt nhìn về phía Ôn Nhã, Vân Cẩm chú ý đến ánh mắt của hoàng thượng, lập tức hiểu ra, hiện tại chỉ có Ôn Nhã đáp ứng mới là hữu dụng nhất, liền vội vã tương kế tựu kế nhìn Ôn Nhã với cặp mắt còn đáng thương hơn hoàng thượng nữa.
Ôn Nhã trừng mắt với Vân Lâm một chút, nhìn gì mà nhìn! Chính ngươi tự quyết định, giờ ngươi tự xử lý đi!.
Thế nhưng chưa kịp thu hồi ánh mắt, liền nhìn thấy vẻ đáng thương của Vân Cẩm, khi tiến cung, Vân Cẩm cùng nàng chơi đùa vui vẻ, sau khi xuất cung quay về Vân Cẩm còn đem theo thật nhiều thứ từ bên ngoài nhập vào cung, còn có cả thư của Bình vương phi đem qua đưa cho nàng, đối với Vân Cẩm công chúa mà nói nàng thật sự có từ chối a.
"Mẫu hậu, nếu giờ các nàng ấy cũng đã đến rồi, thì cho các nàng cùng đi thôi, thêm nhiều người thêm náo nhiệt, thiết nghĩ phụ hoàng cũng sẽ cảm thấy vô cùng cao hứng và vui vẻ a ". Ôn Nhã nhẹ nhàng đỡ lấy thái hậu, ôn nhu nói, như vậy cũng được, có Mai phi ở bên cạnh, nàng cũng sẽ không phải thường xuyên đối mặt với tên hoàng thượng này a.
"Thôi được rồi, tất cả đều đi thôi, lần sau không được viện cớ này cớ nọ nữa! ". Thái hậu cũng không thể nào nhịn được khi thấy Vân Cẩm làm nũng, còn có Ôn Nhã khuyên vài lời, bất đắc dĩ cũng đành đáp ứng, nhưng bà cũng trừng mắt nhìn hoàng thượng và Mai Phi một chút, đặc biệt là Mai Phi, nếu không có Mai Phi, bà nghĩ muốn tác hợp cho hoàng hậu và hoàng thượng sẽ là đều dễ dàng.
"Hoàng thượng, hoàng hậu, Cẩm nhi, các ngươi bồi ai gia ngồi chung một chiếc xe ngựa đi, chúng ta đều là người một nhà cả, cùng nhau tâm sự hàn huyên là chuyện tốt! "Thái hậu nói, trực tiếp đem Mai Phi loại bỏ, hoàng thượng cũng không phản bác được, hắn đã không nghe theo ý tứ của thái hậu rồi, nếu như giờ còn phản đối, không chừng bà sẽ liền tức giận.
Hắn hướng Mai Phi vẻ mặt áy náy cười nhẹ, Mai Phi dường như hiểu ý, cũng hướng hoàng thượng nở một nụ cười dịu dàng, rồi sau đó cũng lên chiếc xe ngựa khác, trong lòng hoàng thượng đối với Mai Phi càng thêm yêu thích.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |