Tương phùng
← Ch.015 | Ch.017 → |
"Từ khi hoàng thượng lên ngôi đăng cơ hoàng đế, ít khi bồi ai gia đi đây đi đó, ngày hôm nay, bên cạnh ai gia vừa có nữ nhi và còn có tức phu, cảm thấy thân thể đều tốt hơn nhiều rồi, nhưng là ta vẫn luôn cảm thấy thiếu điều gì đó? "Sau khi rời khỏi hoàng cung, nụ cười trên mặt thái hậu cũng nở ra rất nhiều lần, bà cùng Vân Cẩm vừa cười vừa nói. Còn riêng Vân Lâm và Ôn Nhã hai người ngồi đối mặt với nhau, nhưng lại không biết nói cái gì, nhìn sơ bầu không khí có vẻ hơi lúng túng.
"Mẫu hậu, nhi thần biết cái điều gì đó mà mẫu hậu nói là gì rồi ". Nhìn Ôn Nhã và Vân Lâm một hồi, Vân Cẩm tặc lưỡi cười nói.
"Àh, vậy ý của con là.. nói thử xem, nó là cái gì? "Thái hậu tất nhiên cũng chú ý tới hoàng thượng và Ôn Nhã đang lúng túng, nhưng mà bà cũng không biết nên thế nào giúp cho bọn nhỏ.
"Điều đó chính là hoàng tôn mập mạp béo tròn a! Nếu hiện tại mẫu hậu có thể được ẵm bồng tôn tử, ta e rằng mẫu hậu còn vui vẻ khỏe mạnh hơn đó ". Vân Cẩm nghịch ngợm nói linh tinh, trêu đến thái hậu vui vẻ thoải mái cười to.
"Cẩm nhi, con vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ đó, việc như vậy còn dám nói ra được, con thật sự không cảm thấy xấu hổ à ". Thái hậu cười nhạo nói, ngoài miệng thì trách cư nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì là buồn bực.
"Hoàng tẩu, vào thời điểm nào thì người và hoàng huynh mới sinh một tiểu tử mập mạp béo tròn đây a? Ta còn rất mong chờ được làm cô cô đó ". Vân Cẩm chớp chớp mắt một cái, cả người nhào vào trong lồng ngực của Ôn Nhã, làm Ôn Nhã sợ đến hết hồn, trên mặt cấp tốc đỏ ửng lên, nàng cùng hoàng thượng trong ngày đại hôn chẳng xảy ra việc gì, bây giờ Vân Cẩm hỏi bọn họ khi nào có thể sinh con, việc đó làm sao mà có thể cơ chứ? Ôn Nhã có chút oán trách, hoàng thượng sắc mặt cũng có chút không được tự nhiên, hắn kéo Vân Cẩm từ trong lồng ngực của Ôn Nhã lôi về phía hắn.
"Cẩm nhi, nếu muội yêu thích hài tử như thế, hoàng huynh đây sẽ giúp ngươi tìm hộ nhân gia tốt gả cho ngươi, chính mình tự sinh ra một hài tử, chẳng phải là càng tốt hơn sao? "Vân Lâm tựa cười như không cười, nói cảnh cáo Vân Cẩm, Vân Cẩm lè lưỡi một cái, sau đó lại quay về ngồi vị trí của mình.
"Hoàng huynh có sở thích uy hiếp người từ lúc nào vậy, hỏi một chút cũng không được sao? "Vân Cẩm bĩu môi, liền quay vào lồng ngực của thái hậu mà làm nũng.
"Hoàng thượng, ngươi cũng đừng hướng chuyện Vân Cẩm mà nói, ngươi kết hôn cũng đã lâu như vậy rồi, thế nhưng những phi tử kia cũng đều không có động tĩnh gì, mẫu hậu giờ nếu muốn ẵm bồng tôn tử, thật không biết phải đợi đến khi nào nữa ". Thái hậu mắng hoàng thượng một chút, haizz, chỉ biết nói muội muội của mình, thân là đại ca, cũng không biết lấy mình làm gương, những hài tử này, mỗi một người không để cho bà bớt lo được một chút nào cả.
"Mẫu hậu đừng phiền não a, đợi đến thái miếu rồi, ta sẽ van cầu phụ hoàng cùng liệt tở liệt tông bảo hộ, nhất định sẽ phù hộ cho hoàng huynh sớm có tin mừng, sớm có quý tử a ". Vân Cẩm hì hì cười nói, đem thái hậu trong lòng còn đang phiền muộn liền vui vẻ trở lai
"Ngươi.. đứa nhỏ này, thật biết lắm lời ". Thái hậu cưng chiều nhìn Vân Cẩm. Bên này thái hậu tiếng cười không ngừng, bên kia Mai phi thì âm trầm đến đáng sợ.
"Nương nương, người có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? "Văn Tụy thận trọng hỏi, theo cùng Mai Phi lên xe ngựa, sắc mặt nàng đã trở nên dữ tợn, bây giờ Văn Tụy nhìn càng cảm thấy đáng sợ hơn.
"Nghỉ ngơi! Ngươi nghỉ xem, bổn cung làm sao mà có thể nghỉ ngơi được cơ chứ! Ngươi nghe xem bọn họ bên kia đang cười nói, có thái hậu trợ giúp, bổn cung làm thế nào có thể cùng nữ nhân kia tranh đâu! Hừ, nếu thật sự hoàng thượng mà sủng ái nữ nhân kia, vậy hoàng cung này làm sao còn có đất cho Bổn cung đặt chân! "Mai phi tức giận nói.
"Nương nương, Lôi vương không có nói là để người và hoàng hậu tranh đấu, chỉ cần người mê hoặc được hoàng thượng, từ chỗ hoàng thượng có thể thu được một ít thông tin ". Vân Tụy cẩn thận hồi đáp, nàng tựa hồ càng ngày càng không hiểu được Mai Phi nương nương, trước đây Mai phi nương nương sẽ không vì nữ tử của hoàng thương mà nổi giận, nhưng dạo gần đây ... cơ hồ nàng có vẻ tức giận vì hoàng hậu nương nương sao.
"Việc này.. nếu như hoàng hậu và hoàng thượng có quan hệ tốt, chẳng phải hoàng hậu ở trước mặt hoàng thượng sẽ gây xích mích với bổn cung, thì lúc đó quan hệ giữa ta và hoàng thượng còn tốt được sao? Ta tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, kế hoạch của Lôi vương không thể vì nữ tử đó mà phát sinh biến hóa ". Mai Phi giải thích, tim đập rất nhanh, nàng chính mình cũng không biết, hiện tại nói ra những lời này thật sự có phải là lời thật lòng của nàng hay không nữa. Văn Tụy nhìn ra Mai Phi có chỗ không thích hợp, nhưng nàng chẳng qua cũng chỉ là nô tỳ, nên cũng không dám lắm miệng, chỉ hi vọng Mai Phi nương nương có thể biết thân biết phận của mình là tốt rồi.
"Tiểu Nhã, lúc trước ai gia bức bách ngươi cùng hoàng thượng hôn phối, ngươi có phải là vẫn còn đang trách ai gia?" Thái hậu ở trong xe ngựa vẫn nhìn thấy Ôn Nhã đang trầm mặc không nói gì, thái hậu lo lắng hỏi.
"Mẫu hậu, người lo xa rồi, thiếp có thể được làm hoàng hậu, đó là phúc khí mấy đời mà người khác có tu cũng không có được, thiếp đây làm sao mà có thể oan trách thái hậu được, thiếp cảm tạ người còn không hết, huống hồ, thiếp ở trong cung còn được ăn ngon, ngủ ngon, vô cùng thoải mái, ở Bình vương phủ thiếp còn không thể thư thái đến như vậy." Ôn Nhã nói nửa thật nửa giả, thái hậu thỏa mãn gật đầu, sau đó quay sang nhìn hoàng thượng, lại phát hiện hắn đang mất tập trung, còn nguyên nhân vì sao hắn lại như vậy thì mọi người ở đây tất cả đều là ngầm hiểu ý.
Quả nhiên, lúc nghỉ ngơi ở trên đường đi, hoàng thượng không thể chờ đợi được nữa liền đi tới phía xe ngựa của Mai Phi.
"Hoàng hậu nương nương!". Ôn Nhã chính là trong lúc lo lắng thái hậu sẽ nổi giận, thì bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc, thì ra là một nam nhân đang mặc trang phục thị vệ lễ độ cung kính đứng cạnh bên mình.
"Là ngươi! Mặc Khanh! ". Ôn Nhã suy nghĩ một hồi, sau đó vui vẻ nói.
Mặc Khanh lúc này mới ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười xán lạn.
"Ngươi sao có thể đến được đây?" Vào cung lâu như vậy rồi, vẫn không có tin tức của Mặc Khanh, Ôn Nhã còn lo sợ hắn không biết có chuyện gì hay không, hiện tại đột nhiên lại gặp nhau tại nơi này.
"Chúng ta qua bên kia nói đi, miễn để người khác làm phiền, quấy rối ". Mặc Khanh cười cười, cùng Ôn Nhã đi đến một nơi cách mọi người không xa ngồi xuống, mọi người ở đó từ xa vẫn có thể nhìn thấy hai người bọn họ nhưng là không thể nghe được hai người họ đang nói chuyện gì.
"Lúc ta mới vào nhập cung, vừa vặn gặp một vụ án, giáo đầu liền giao cho ta đi xử lý, cho nên trước đây không có cơ hội tìm ngươi. Có điều ta có nghe chuyện ngươi bị hoàng thượng cấm túc, còn ở Vi Ương Cung đói đến ngất đi, chuyện đó rốt cuộc là như thế nào? "Mặc Khanh nói chuyện của mình qua loa, sau đó liền hỏi đến chuyện của Ôn Nhã, nghe nàng bị bỏ đói đến hôn mê, hặn trong lòng lo lắng đến không biết làm sao, nhưng khi đó hắn đang ở bên ngoài, đối với việc của Ôn Nhã hắn đều không biết, nếu không hắn nhất định sẽ lén lút đem thức ăn đưa cho nàng.
"Không sao cả, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi a ". Ôn Nhã cười cười, tùy tiện nói vài lời, đúng là nàng đã để cho Mặc Khanh lo lắng rồi.
"Mặc Khanh, nói thế nào ngươi cũng là người trong giang hồ, ngươi làm sao có thể quang minh chính đại mà ở trong hoàng cung đại viện được?" Ôn Nhã vẫn là muốn hỏi về vấn đề này.
"Ta nếu như nói cho ngươi biết rồi, ngươi nhất định phải giữ bí mật giúp ta a ". Mặc Khanh giả vờ thần bí nói.
"Ngươi cứ nói trước đi ".
"Đưa lỗ tai lại đây ". Ôn Nhã nhìn Mặc Khanh một chút, thấy hắn không giống là đang nói đùa, liền cũng ghé lỗ tai qua bên đó. Thấy Ôn Nhã thật sự đem lỗ tai đến bên mình, nhìn thấy Ôn Nhã đôi tai màu hồng phấn tinh tế, béo mập tinh tế đến độ có thể nhìn thấy được nhĩ mạch trong suốt trên vành tai, Mặc Khanh không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng, trong lòng thầm mắng mình.
"Cái gì! Lý do này? "Ôn Nhã mặt trắng toát nhìn Mặc Khanh một chút.
"Ngươi không tin thì thôi vậy, có điều đừng có nói loạn cả lên như thế, nếu không thật như vậy ta làm sao có thể ngẩng cao đầu mà chết được cơ chứ ". Mặc Khanh cười nói, cách ly Ôn Nhã một khoảng, hắn mới cảm giac được nhịp đập trái tim mình đã chậm rãi khôi phục lại, Ôn Nhã liếc mắt nhìn hắn, cũng không đáp ứng, cũng không từ chối.
"Vậy ngươi dự định sẽ ẩn náu ở hoàng cung trong bao lâu? "Một lát sau, Ôn Nhã mới hỏi.
"Ta cũng không biết, có thể là mấy tháng, cũng có thể là mấy năm, thậm chí là cả đời ". Mặc Khanh bỗng nhiên thương cảm nói, chuyện nàng, chính hắn cũng không có khả năng quyết định được, lén lút nhìn gò má của Ôn Nhã, hắn trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
Tuy nhiên, vào thời điểm Ôn Nhã cùng Mặc Khanh hai người có những hành động cử chỉ giống như thân mật, lại rơi vào trong mắt của những người khác, làm cho tâm tư của mỗi người lại lập tức dao động.
"Nếu như, ngươi thật sự không thích ở trong hoàng cung, ngươi có thể liền đến tìm ta, ta nhất định sẽ mang ngươi rời khỏi hoàng cung này, hơn nữa, sẽ không làm liên lụy đến bất luận một người nào trong Bình Vuong Phủ ". Mặc Khanh trước khi rời đi, nhẹ giọng nói với Ôn Nhã, làm cho Ôn Nhã tâm tư liền dao động, thật sự có biện pháp ly khai mà không để cho bất cứ người nào bị cảnh lao tù sao? Thời điểm nàng còn muốn hỏi thêm nhiều vấn đề từ Mặc Khanh, nhưng đáng tiếc hắn đã rời đi khá xa rồi.
Ôn Nhã cũng không biết lời Mặc Khanh nói đến cùng là thật hay giả, nhưng trước tiên tạm thời nên tin tưởng hắn đi, dù sao Mặc Khanh không những chỉ có giúp nàng rất nhiều, thậm chí còn đã cứu nàng một mạng, không tin hắn thì còn có thể tin tưởng ai đây?
Rời khỏi hoàng cung sao? Đây là ước mơ cho tới hôm nay của nàng, bởi vì bận tâm Bình vương phủ, nên nàng không thể nào rời đi, nhưng Mặc Khanh đến cùng có biện pháp gì, để nàng có thê rời khỏi mà không liên lụy đến Bình vương phủ cơ chứ?
"Hoàng hậu, ngay ở trước mặt trẫm, nàng cùng một nam nhân thị vệ tình chàng ý thiếp, dường như hành động này có vẻ không hay cho lắm ". Chờ Ôn Nhã hồi phục lại tinh thần là lúc Vân Lâm đã ngồi vào vị trí của Mặc Khanh ban nãy, xa xa hắn liền nhìn thấy nàng cùng một nam nhân thị vệ đó đầu tiếp tai gần gũi như thế, lại còn cười đến vui vẻ như vậy, nụ cười kia lóe sáng đến chói chang cả mắt hắn, hắn cũng không biết là mình nghĩ gì liền đi tới chỗ nàng.
"Hoàng thượng, ngươi có biện pháp nào hay để ta có thể ly khai khỏi hoàng cung mà không liên lụy đến Bình Vương Phủ hay không? Không để ý đến lời hỏi của Vân Lâm, Ôn Nhã lẩm bẩm nói.
"Đương nhiên là có ". Vân Lâm sắc mặt lại trở nên không tốt, không nghĩ tới nữ tử này lại còn ngang nhiên dám suy nghĩ xuất cung, nàng như vậy thật sự là không muốn gả cho hắn sao?Nàng ở hoàng cung, hắn cũng không hề bạc đãi nàng, ngược lại chính nàng còn thường làm cho hắn tức khí. Có điều, hắn sao phải lại tức giận? Không có người nữ tử này, chẳng phải là càng tốt hơn sao? Vân Lâm nghĩ thầm.
"Là cách gì? "Ôn Nhã không nghĩ tới hoàng thượng cũng có cách, vậy sao trước kia hắn không sử dụng cơ chứ?
"Hừ, Ngươi chết rồi liền có thể rời khỏi hoàng cung lại không liên lụy đến Bình vương phủ ". Vân Lâm lạnh nhạt nói, thân là hoàng hậu, vậy mà còn muốn rời khỏi hoàng cung, điều đó là không thể nào được, trừ khi chỉ có chết, bằng không muốn sống sót ly khai quả thực là mơ mộng hảo huyền rồi.
"Vậy là, nếu như ta chết rồi, ngươi có thể cung Mai Phi sẽ có những ngày tháng vui vẻ, ta cũng có thể rời khỏi hoàng cung, quả thực là vẹn toàn cả đôi bên. Có lẽ, ngay ngày hôm đó nhập cung ta nên đã chết rồi nhỉ ". Ôn Nhã cười cười, căn bản cách này chẳng phải hắn sớm đã dùng qua rồi sao, dù chết cũng phải tiến cung, bây giờ nghĩ lại, quả thực là tự mang rắc rối đến cho mình. Đột nhiên nghe được giọng điệu thương cảm của Ôn Nhã, Vân Lâm chợt sửng sốt, hắn liền có chút lo lắng, lẽ nào Ôn Nhã thật sự nghĩ không thông? "
Có điều, ta đã phải để hoàng thượng thất vọng rồi, trừ phi là bất đắc dĩ, bằng không ta Ôn Nhã tuyệt đối sẽ cố gắng sống sót ". Ôn Nhã ngữ khi biến đổi, đối với Vân Lâm nở nụ cười ngọt ngào, Vân Lâm cũng không biết có phải là do mình đã hoa mắt hay không, hắn cư nhiên cảm giác được trong nụ cười của Ôn Nhã cất giấu một số chua xót trong lòng, càng không thể nào áp chế được chính hắn bị nụ cười của Ôn Nhã mà hấp dẫn.
Ôn Nhã trên mặt cười, đối với sự chết mà nói, không gì có thể so sánh với sinh mệnh, năm đó nếu không có sư phụ, nàng hiện tại đã là một đống hài cốt, làm sao còn có khả năng nhận lại mẫu thân, làm sao có thể trở thành hoàng hậu cao cao tại thượng như bây giờ?
Xa xa, thái hậu nhìn thấy hoàng thượng cùng Ôn Nhã cư nhiên ngồi cùng một chỗ, trong lòng không khỏi cao hứng, còn Mai Phi nhìn thấy tình cảnh này, càng đem Ôn Nhã ghi hận trog lòng, nhìn Ôn Nhã một chút lại nhìn sang thị vệ trước đây đã nói chuyện với Ôn Nhã, Mai phi trong lòng nảy sinh mưu kế.
*tức phụ: là con dâu.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |