Lôi vuơng đến thăm
← Ch.004 | Ch.006 → |
"Lôi vương? Lôi vương là ai? ". Trong đại sảnh ai nấy đều rối rắm khởi thân đứng lên nghênh tiếp, Ôn Nhã ở bên, nhỏ giọng hỏi.
"Lôi vương bổn danh là Vân Lôi, là đệ đệ ruột cùng cha cùng mẹ với hoàng thượng, nắm giữ binh quyền, kỳ lạ thật, Lôi vương không phải đã sai người tặng lễ vật rồi sao? Như thế nào vào lúc này lại tự mình đến đây? "Vương phi nhìn về phía bên kia bình phong, nghi hoặc nói.
"Binh quyền? "Ôn Nhã cũng đồng loạt nhìn theo phía bên kia bình phong, khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong, khả những người đứng đầu thường là không chịu nổi cô đơn tịch mịch mà đến đây sao.
"Bình vương thúc, thật sự là vô cùng xin lỗi! Quân vụ quấn thân, cho nên ta mới sai người đem lễ vật đến đây dâng tặng. Nhưng không ngờ sự tình lại được giải quyết sớm, còn nghĩ không biết có kịp tham gia buổi tiệc rượu này không, liền vội vội vàng vàng chạy tới đây. Không biết là vương gia còn có chỗ cho Bản vương không? ". Chưa kịp thấy người, trước tiên nghe được văn thanh, từ xa xa, chỉ nhìn thấy một thân khôi giáp, một nam tử uy vũ bất phàm đang từ từ đi tới, dung mạo cùng hoàng thượng giống nhau đến bảy phần, thế nhưng khí chất văn nhã so với hoàng thượng thì ít đi mấy phần, nhưng uy vũ thì nhiều hơn đến mấy phần.
"Đương nhiên là có chỗ cho người an tọa, Lôi vương đây làm sao lại có thể thiếu? ". Bình vương cũng cười tiến lên nghênh tiếp, sai người chuẩn bị chỗ ngồi ngay ở chính sảnh, những quan lại khác thì nhốn nháo khởi thân, đối với Lôi vương thi lễ.
"Mọi người không cần khách khí, ngày hôm nay nhân vật chính vẫn là nghĩa nữ của Bình vương gia đại thúc, Bản vương tới đây cũng chỉ là tham gia cho có chút náo nhiệt, thảo bôi thủy tửu, tất cả mọi người vẫn là ngồi xuống đi." Lôi vương vẻ mặt tươi cười nói, mọi người lúc này lại tầng tầng lớp lớp an tọa.
"Ta đoán vị cô nương đây chính là tân nghĩa nữ của Bình vương thúc, quả nhiên là có dung mạo chim sa cá lặn, lại mang dáng vẻ bế nguyệt tu hoa, thậm chí còn cùng vương phi giống nhau đến mấy phần, những người không biết, lại còn cho rằng đây là nữ nhi của ngài và vương phi nữa, thật là hiếm có."Lôi vương nhìn chằm chằm Ôn Nhã, tựa tiếu phi tiếu cười nói.
"Lôi vương nói đùa rồi, tiểu nữ nhi chẳng qua cũng chỉ là bồ liễu chi tư, sao có thể được Lôi vương gia tán thưởng như vậy, Tiểu Nhã, còn không mau qua bái kiến Lôi vương gia? Bình vương nhìn Ôn Nhã nói.
"Ôn Nhã bái kiến Lôi vương gia, vương gia vạn phúc kim an ". Ôn Nhã cảm thấy không thoải mái, chỉ thi lễ một cái, không biết tại sao, Lôi vương gia hắn rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt nàng luôn cảm thấy có gì lạ là, đặc biệt là đôi mắt hắn, khiến người ta có một loại cảm giác không rét mà run, khả là do hắn có huyết dục phấn chiến vương gia a, Ôn Nhã nghĩ thầm.
"Bình vương thúc, Tiểu vương nghe nói hoàng huynh cũng tới đây, thế nhưng tại sao không nhìn thấy hoàng huynh? "Lôi vương mới vừa vào tọa, lại đột nhiên hỏi.
Nguyên bản phòng khách ban đầu còn rất náo nhiệt, việc Lôi vương đến, là nguyên nhân khiến cả sảnh phòng dần dần trở nên yên tĩnh, lại được nghe Lôi vương nhắc hoàng thượng cũng đến đây, chúng thần trong lòng dấy lên căng thẳng, càng không dám lên tiếng, cúi đầu, liếc dọc liếc ngang nhìn quang cảnh trong đại sảnh, rất nhanh sau đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung tại vị khách ngồi sau tấm bình phong.
Ở đại sảnh thiết kế tấm bình phong, Bình vương gia không để người tới gần, vốn đã rất kỳ lạ. Cuối cùng thì ra là để dành cho khách nhân, mà người có thể làm cho Bình vương gia như vậy lễ đãi chỉ có thể là một người? Bây giờ, lại được nghe Lôi vương gia nói, khẳng định phía sau tấm bình phong đó chính là hoàng thượng rồi.
"Hoàng đệ, tin tức quả đúng là tinh thông, trẫm vừa mới đến Bình vương phủ liền bị hoàng đệ biết rồi ". Sau tấm bình phong, truyền đến âm thanh của Vân Lâm, ngữ điệu nhẹ nhàng, nghe không ra tâm trạng đang dậy sóng.
"Nếu hoàng huynh đến rồi, hà cớ gì không ra đây cùng mọi người chung vui? Cách bình phong nhìn không tiện cho lắm!." Lôi vương cười nói, trong mắt lóe ra một vệt sáng, Ôn Nhã đã nhìn thấy.
Lôi vương đến đây, khẳng định là không có ý tốt, hắn nếu có thể biết hoàng thượng cải trang xuất cung, liền có thể biết sự việc hoàng thượng bị nàng đánh, vậy lúc hoàng thượng đi ra, nếu hoàng thượng bị chúng thần nhìn thấy trên mặt của minh có năm dấu tay, không suy đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Ôn Nhã nhìn Lôi vương, trong mắt vẻ căm ghét tăng lên mấy phần.
"Hoàng thượng, thần nữ có lời muốn nói ". Ôn Nhã tiến lên vài bước, hướng bình phong hành lễ nói.
"Cứ nói đừng ngại!" Sau tấm bình phong âm thanh vẫn là thanh lãnh không sợ hãi.
"Ngồi ở tại nơi đây đều là các vị trưởng bối, đa phần đều là ngươi trong triều đình, đều là nhân trung chi long, hoàng thượng lại chính là bậc cửu ngũ chí tôn, thiên chi kiêu tử, uy chấn bát phương. Nay lại là ngày nhận thân của thần nữ, nếu vào lúc này hoàng thượng lộ diện, vậy chẳng phải tiệc ngày hôm nay lại thành tiệc của triều đình? Chư vị đại nhân mỗi ngày đều phải lên thượng triều, cần gì phải đem tiệc rượu của thần nữ làm nơi thượng triều của triều đình? Bữa yến tiệc này cũng không có quan trọng cho lắm. Cho nên Thần nữ cho rằng, hoàng thượng nên như cũ ở sau tấm bình phong cùng mọi người chung vui yến tiệc, cũng là để cho các chư vị đại nhân có thể thoải mái thư giãn a ". Ôn Nhã không nhanh không chậm nói.
"Có ý tứ! Thú vị! ". Lôi vương khẽ cười nói, xem ra cái nữ tử này nhìn cũng không tầm thường a.
"Lôi vương gia cũng thấy lời ta nói là có hữu ý, vậy đồng nghĩa vương gia đã đồng ý. Nếu Lôi vương gia đều đã đồng ý rồi, chư vị đại nhân cũng không nên để ý nữa a! Tiểu nữ trước tiên kính các vị trưởng bối một ly ". Ôn Nhã nhanh theo lời Lôi vương gia nói, trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm sao đáp lời nàng, không thể làm gì khác hơn là bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, che giấu sự lúng túng của mình.
Trong đại sảnh các vị đại nhân cũng đồng loạt nâng chén, nguyên bản phòng khách đang yên tĩnh, cũng dần dần bắt đầu náo nhiệi hẳn lên, đơn giản là ai nấy đều ca tụng hoàng thượng anh minh thần võ. Lôi vương anh dũng bất phàm, còn có nghị luận về Ôn Nhã cô nương, thế là mọi người ai cũng thoải mái đánh chén. Lôi vương trừng mắt nhìn Ôn Nhã, sau đó lại cúi đầu uống rượu, cũng không tiếp tục nói nữa.
"Ôn Nhã cô nương quả nhiên là thú vị, chỉ vài mấy câu nói liền có thể giải nguy cho hoàng thượng, còn khiến cho Lôi vương phải ngậm trái hoàng liên a ". Sau tấm bình phong, Lý Đức Hải trầm thấp cười nói.
"Coi như nàng ấy có chút khôn vặt, nàng làm điều này là cũng chỉ vì muốn bảo đảm cái mạng nhỏ của chính mình thôi, nếu ngày hôm nay ta mang bộ dạng này mà đi ra ngoài, ngươi cảm thấy Bình vương phủ còn có thể tiếp tục múa hát mừng cảnh thái bình sao? ". Vân Lâm mỉm cười nói, lời nói của Ôn Nhã đã đắc tội với Lôi vương rồi, còn không biết hắn sẽ đối phó với nàng như thế nào, có điều như vậy cũng tốt, Bình vương mới có thể cùng hắn đi chung một đường.
"Ôn Nhã cô nương có thể trở thành thiên kim tiểu thư Bình vương phủ, thiết nghĩ cũng là một trang nữ nhân diễm lệ tuyệt mỹ, chi bằng Ôn Nhã cô nương đang ngồi đây biểu diễn một đoạn, như thế nào? "Sau khi nhóm múa dừng hẳn, Lôi vương liền nảy sinh tâm kế, đột nhiên đề nghị.
"Lôi vương, người thật khéo đùa! Ôn Nhã là nữ tử hương dã, đối với loại hình cầm kỳ thư họa, một chữ cũng không biết a!". Ôn Nhã giả vờ khổ sở nói, đồng thời trừng mắt với Lôi vương. Tên này so với tên hoàng thượng kia còn muốn ác chiến hơn, không hổ danh là đệ đệ cùng cha cùng mẹ với hắn a.
Quả nhiên, sau khi Lôi vương nghe Ôn Nhã nói đối với cầm kì thi họa một chữ nàng cũng chẳng biết, không khỏi có chút cười đắc ý.
"Cầm kỳ thi họa có thể ta không biết, nhưng nếu lấy kiếm làm vũ, thì tiểu nữ có thể biết một chút, nếu như các vị không chê, vậy tiểu nữ đành bêu xấu mình, vũ một đoạn kiếm vũ cho chư vị đại nhân tại đây thưởng thức! ". Nhìn thấy vẻ đắc ý của Lôi vương, Ôn Nhã nhẹ nhàng nở nụ cười, khéo léo chuyển đề tài, quả nhiên sau khi nghe xong lời Ôn Nhã nói, nụ cười trên gương mặt Lôi vương đều cứng lại.
Rất nhanh hạ nhân đã mang tới một bảo kiếm sáng loáng, trên đó được chạm trỗ đầy đủ hoa văn và một viên ngọc bảo thạch, Ôn Nhã đem thanh kiếm sờ từ đầu đến thân, thõa mãn gật đầu, nắm lấy bảo kiếm, một vòng xoay tròn, liền bay ra chính giữa đại sảnh.
Kiếm tẩu thiên phong, thân nhã du long, khi thì uyển chuyển, khi thì khí suất. Ôn Nhã một thân kiếm vũ biễu diễn xuyên thấu tâm can, thấm cả qua tâm trí của mọi người. Liền ngay cả Lôi vương một lòng muốn làm cho Ôn Nhã xấu mặt, cư nhiên cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt hình bóng dáng Ôn Nhã, lớp lớp phục trang múa vũ tung bay, lửa lòng dập tắt, trong mắt chớp lóe bất định.
"Lý Đức Hải, hình như hậu cung của trẫm vẫn còn thiếu một giai nhân như vậy!". Vân Lâm một bên nhìn thân dáng yểu điệu, uyển chuyển múa vũ của Ôn Nhã, một bên nói với Lý Đức Hải.
"Hoàng thượng, một nữ tử như vậy hình như không thích hợp với hoàng cung cho lắm ". Lý Đức Hải trên mặt đổ mồ hôi lạnh, tuy rằng nhìn Ôn Nhã duyên dáng, uyển chuyển như vậy, thế nhưng Lý Đức Hải có thể nhìn ra tính khí của nàng ta thì không thích hợp để sinh tồn ở trong hoàng cung, hoàng thượng nếu cương quyết đưa nàng vào cung, e chỉ sợ nàng sẽ rơi vào kết cục hương tiêu ngọc vẫn thôi a.
"Trẫm chỉ là nói đùa vui một chút thôi! ". Vân Lâm ảo não nói, trong khoảnh khắc chớp mắt đó, hắn dĩ nhiên thật sự có ý nghĩ muốn đưa Ôn Nhã vào hậu cung, lắc đầu một cái, liền đem cái ý nghĩ hoang đường này bay ra khỏi đầu, hoàng thượng lại im lặng cúi đầu uống rượu.
Gần tới thời điểm phải kết thúc màn kiếm vũ, Ôn Nhã liền bay lên, sau đó đáp ngay chính giữa chính điện, dùng màn che, xoạt xoạt xoạt mấy lần, màn che to lớn màu hồng như hoa tung bay trong gió, từ không trung từng cánh màn lã tã bay xuống, tỏ ra khắp nơi trước mắt mọi người, toàn chính sảnh được chứng kiến một màn hoa rơi trong gió tung bay diễm lệ, qua một lúc lâu, trong đại sảnh mới truyền đến tiếng vỗ tay như sấm vang lên cùng với tiếng hô vang ủng hộ nàng.
"Thanh bảo kiếm này là Tiên hoàng ngày trước ban tặng, nay nhân ngày thu nhận nghĩa nữ, Bản vương liền giao lại cho nghĩa nữ mà ta vô cùng sủng ái này, không biết ý của hoàng thượng như thế nào? "Sau khi điệu múa kết thúc, Bình vương gia cao hứng nói.
"Không còn cách nào khác, bảo kiếm này là do Tiên hoàng đã ban tặng cho khanh, thì nó đã thuộc về Ái Khanh rồi, đem bảo kiếm tặng cho mỹ nhân như vậy cũng là một việc vô cùng tốt đẹp! ". Vân Lâm lạnh nhạt nói.
"Ôn Nhã tạ ơn hoàng thượng, ta ơn cha! "Lễ nghi là điều không thể thiếu, Ôn Nhã trong tay cầm bảo kiếm hành lễ, bộ dáng tăng thêm mấy phần anh khí.
"Ôn Nhã cô nương quả thực là bồ liễu bất phi, càng ngày càng khiến Bảng vương gia cảm thấy hứng thú!'. Ngay thời điểm nàng đi ngang qua Lôi vương, hắn đột nhiên nhỏ giọng nói.
"Vậy ... thật đúng là không may rồi, tiểu nữ đối với Lôi vương đây một chút hứng thú đều không có ". Ôn Nhã cười lạnh, tiếp tục bước đi, lướt qua Lôi vương, đi đến bên cạnh vương phi an toạ, Lôi vương tựa tiếu phi tiếu cười xem Ôn Nhã một lát, cũng không có tức giận, cùng Bình vương gia ở bên cạnh liên tiếp nâng chén.
Tiệc rượu vẫn ồn ào náo nhiệt đến về nửa đêm, rất muộn mới dần dần tản đi, liền ngay cả hoàng thượng như thế nào báo kiếu, Ôn Nhã vẫn không để ý tới. Mệt mỏi cả ngày, Ôn Nhã vừa muốn đi nghỉ, lại bị Bình vương gia gọi lại.
"Cha! Còn có việc gì sao? Nữ nhi buồn ngủ." Ôn Nhã không có chút hình tượng lười eo căng bụng, nói to.
"Tiểu Nhã à! Ngươi có biết là hôm nay đã gây ra đại họa rồi không ". Bình vương gia lo lắng nói.
"Hả? Sao lại là đại họa? Cha chẵng lẽ là việc ta đã đắc tội Lôi vương gia sao? Ôn Nhã nói.
"Không chỉ là một mình Lôi vương gia, mà còn có cả hoàng thượng. Ngươi cho rằng ta không biết là ai đã đánh hoàng thượng sao? Những năm gần đây, hoàng thượng cùng Lôi vương gia bên trong vẫn là minh tranh ám đấu, hiện tại ngươi một lúc đắc tội cả hai người bọn họ, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu a!". Bình vương gia lo lắng nói, hắn rất sợ tiểu nữ nhi sẽ bị cuốn vào bên trong cuộc tranh đấu của hai vị đế vương này.
"Cha, người yên tâm đi, nữ nhi sau này sẽ cẩn thận hơn ". Nghe Bình vương gia nói thế, Ôn Nhã lúc này cảm giác hành động của nàng không được thận trọng cho lắm, xem ra ngày sau, chắc trốn luôn trong Bình vương phủ, nếu không nàng nhất định sẽ gặp phiền phức a.
"Ầy da! Ngươi đứa nhỏ này. Thôi quên đi, ngươi tốt nhất vẫn là về phòng nghỉ ngơi sớm a! ". Bình vương gia có chút miễn cưỡng nói, Ôn Nhã tính tình vẫn là khá giống như mẫu thân của nó a.
"Cha! Ngươi cứ yên tâm đi! Bất quá hài nhi mỗi ngày liền ở yên trong Bình vương phủ, như vậy, hoàng thượng cùng Lôi vương, bọn họ sẽ không thể làm gì ta chứ? Ôn Nhã vẫn chưa ý thức được, đã đắc tội với huynh đệ bọn họ, không phải cứ ở yên trong Bình vương Phủ là có thể giải quyết vấn đề, Bình vương gia lắc đầu, cũng không nói thêm gì, liền để Ôn Nhã trở về phòng.
"Vương gia, Ôn Nhã sẽ có chuyện đúng không? "Nhìn bóng lưng Ôn Nhã rời đi, vương phi lo lắng nói.
"Chỉ cần ta không chết, ta sẽ không để Ôn Nhã có bất trắc gì xảy ra ". Bình vương gia nhìn về phía vương phi, ánh mắt vừa kiên định vừa ôn nhu nói.
"Cảm ơn!". Vương phi bị Bình vương gia nhìn đến như vậy, liền có chút hoảng hốt, tim cũng đập nhanh hơn bình thường, nàng thật không biết phải nên làm như thế nào.
* thảo bôi thủy tửu: là hàn huyên tâm sự, uống rượu nói chuyện nhàm chán.
*bế nguyệt tu hoa: là làm cho trăng phải nhường lại, hoa phải e thẹn.
*tựa tiếu phi tiếu: là cười có như không.
*bồ liễu chi tư: là dáng giống như cây liễu, nói chung nét đẹp thôn dã, bình dân.
* bồ liễu bất phi: là dình là cây liễu, nhưng không phải là tầm thường.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |