Bình vương phủ mở tiệc rượu
← Ch.003 | Ch.005 → |
Sau khi Bình vương gia dâng tấu chương, hoàng thượng rất nhanh đã hạ chiếu chỉ phê chuẩn, đồng thời còn cho đại cáo thiên hạ, rất nhiều người đều đang suy đoán, cuối cùng nữ tử đó đến cùng là ai? mới có thể may mắn trở thành tiểu thư của Bình vương phủ? Chỉ có thể nói một câu một bước đã từ cành cây bay lên thành Phượng Hoàng là thích hợp nhất a.
"Hoàng thượng, Bình vương phủ thu nhận nghĩa nữ, người không nên đi đến đó, lại cũng chẳng phải là sinh thần của Bình vương gia a!". Lý Đức Hải đi đi lại lại xoay quanh hoàng thượng, thật không rõ, hoàng thượng rốt cục là đang nghĩ gì, lại muốn tham gia tiệc rượu thu nhận nghĩa nữ của Bình vương phủ a.
"Trẫm ở trong cung đã nhiều ngày qua, phiền chết rồi! Ngươi không thể nào đi cùng trẫm xuất cung đễ cho trẫm giải tỏa tâm tình sao!? ". Vân Lâm nổi giận, hướng Lý Đức Hải mà quát mắng.
"Việc này .... Việc này ... Hoàng thượng a! Người là thân thể vạn kim, xuất cung là biết bao nguy hiểm, kính xin hoàng thượng mang thêm một ngàn vệ cấm quân theo, như vậy nô tài mới yên tâm a ". Lý Đức Hải chắp tay, cúi đầu nhắm mắt nói, có thể cùng hoàng thượng xuất cung, nhưng mà không thể không mang theo vệ cấm quân.
"Lý Đức Hải! Ngươi là đang khi dễ võ công của trẫm sao? ". Vân Lâm lanh nhạt nói.
"Nô tài không dám! Nô tài chỉ là lo lắng cho an nguy của hoàng thượng, kính xin hoàng thượng cân nhắc! "Lý Đức Hải sợ đến độ cúi phịch xuống đất, dập đầu hành lễ nói.
"Được rồi, được rồi! Ngươi đừng dập đầu nữa! Trẫm sẽ cho triệu thêm chút ám vệ bảo vệ chúng ta trong bóng tối, nhưng mà ngươi cũng đừng có gióng trống khua chiêng, nếu mà ngươi còn dám phản đối, vậy ngươi cứ mà từ từ ở lại trong cung đi!. Vân Lâm nói, cũng không cho Lý Đức Hải cơ hội phản bác, Lý Đức Hải nghe được lời uy hiếp của hoàng thượng, liền ngậm miệng không dám nói tiếp.
......
"Chúc mừng Bình vương gia!".
"Chúc mừng, chúc mừng! ".
Buổi sáng một ngày đẹp trời, Môn đình Bình vương phủ đông vui như chợ, quan viên to nhỏ, dắt thê dẫn thiếp, mang theo nữ nhi và những món lễ quà tới tham gia tiệc rượu của Bình vương phủ. Ai cũng biết Bình vương gia rất được hoàng thượng coi trọng, ngày trước lại không cùng với những triều thần khác qua lại với nhau, công chính nghiêm minh, ai muốn nịnh bợ Bình vương gia cũng khó, hôm nay thừa dịp Bình vương gia hỉ sự thu nhận nghĩa nữ, mọi người đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tuyệt hảo này.
"Bình vương phủ này ngày trước đều không có quá nhiều người, không nghĩ tới ngày hôm nay lại náo nhiệt phi thường như vậy!."Đi theo phía sau một đám quan viên, Vân Lâm cải trang bộ dáng phong tư, cảm thán nói.
"Nếu để người ta biết được tin là hoàng thượng cũng tới đây, phỏng chừng văn võ bá quan đều cũng sẽ đến đông đủ a ". Lý Đức Hải ở bên cạnh cười nói.
"Lý Đức Hải, ta đã nói rồi, ở bên ngoài, ngươi phải gọi ta là công tử! ". Vân Lâm cầm quạt giấy trong tay vỗ nhẹ đầu Lý Đức Hải..
" Nơi này quá nhiều người, chúng ta nên đi từ cửa sau thôi ". Vân Lâm đề nghị.
"Công tử, người sao lại có thể đi cửa sao được? "Lý Đức Hải cuống lên, đường đường là cửu ngũ chí tôn, cư nhiên lại đi cửa sau, nếu để người ta biết được, nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến uy nghiêm của hoàng thượng a.
"Lý quản gia! Ngươi đừng quên, chúng ta hiện tại thân phận là gì! Ít nói nhảm lại, đi nhanh lên đi! ". Vân Lâm cười, quay đầu liền hướng Bình vương phủ cửa sau mà đi đến. Lý Đức Hải bất đắc dĩ, chỉ cười sao đó chạy đuổi theo.
....... .
"Nương, vì sao Bình vương phủ thu nhận nghĩa nữ lại có nhiều người như vậy đến chúc mừng a? Làm lớn như vậy có quá phô trương không?mà nhìn thì thật sự là quá mức phô trương, quá mức lãng phí a! ". Sờ nhẹ trên người bộ trang phục màu hồng mới, nghe nói hình như là được thiết kế theo kiểu dáng ở trong cung, là vải vóc cống phẩm, nghe đồn tên của nó là "tương kim bội ngọc ". Ôn Nhã bất mãn nói, hao tiền tốn của cho những vải vóc gấm hoa nàng còn chưa nói đi, đã vậy còn bắt nàng phải liền tiêu thụ ngay những nghi thức lễ tiết, sao nàng chịu nổi a.
"Ngốc tiểu hài nữ của ta! Đây chính là Hoàng ân, hơn nữa vương gia làm như thế, cũng là muốn nói cho tất cả mọi người đều biết thân phận của ngươi, lẽ nào như vậy là không tốt sao? ". Vương phi ôn nhu giúp Ôn Nhã thu dọn trang phục, ngày thường vương phi chỉ mặc một thân trắng thuần, nhưng ngày hôm nay nàng cũng đổi một thân hoa phục, ung dung cao quý, xinh đẹp thanh nhã.
"Ta chẳng qua chỉ cảm thấy như vậy hơi có chút phiền phức, với lại ta cảm thấy như đang ở trên con đường lớn, đầy những gánh xiếc, và ta là con khỉ con bị đùa giỡn trong tay hầu tử a! ". Ôn Nhã không nhịn được nói.
"Được rồi, được rồi! Biết ngươi không thích rồi, chỉ lần này, liền không có lần sau." Vương Phi sau khi giúp Ôn Nhã thu dọn gọn gàngtrang phục xong, liền dặn Ôn Nhã vài câu, sau đó liền đi ra ngoài chiêu đãi tân khách.
.... .
Tiệc rượu chính thức bắt đầu vẫn còn một quãng thời gian, Ôn Nhã không muốn đợi chờ quá lâu ở trong phòng, liền nhìn thấy lúc nha hoàn không chú ý, nàng lén lút chạy ra ngoài.
Xuân đến, nắng ấm, hoa nở. Hoa viên phía sau Bình vương phủ, hoa cỏ cũng đều yên lặng tỏa ra, nở hoa thơm ngát cả một vùng, nhìn như tiên cảnh. Ôn Nhã thân thủ nhanh nhẹn, lấy xuống một đóa hoa.
"Ôn Nhã cô nương, thực sự là tàn nhẫn, hoa nơi đây đduyên dáng nở rộ khoe sắc thắm, nhưng ngươi lại nỡ lòng ngắt chết nó, ngươi không cảm thấy thẹn trong lòng sao? ". Đang lúc tận hưởng một nơi yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện âm thanh ở phía sau Hoa viên truyền đến.
Ôn Nhã quay đầu nhìn lại, thì ra là một thiếu niên công tử anh tuấn, đi cùng với một lão bộc, công tử này mày kiếm mắt sao, diện mạo bất phàm, ngay cả lão bộc bên người cũng không có điểm giống nhau. Ôn Nhã quan sát tỉ mỉ một hồi, rốt cục cũng nhớ tới người đến lúc này là ai.
"Hoàng thượng, ngươi lại đến rồi sao? Chẵng lẽ ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi a? ". Trong tay Ôn Nhã đang xoay tròn đóa hoa, cười lạnh nói.
"To gan! Lại dám đối với hoàng thượng nói năng lỗ mãng! "Lý Đức Hải vừa nghe Ôn Nhã uy hiếp, trực tiếp đứng che ở trước mặt hoàng thượng, hắn chỉ sợ Ôn Nhã thực sự làm tổn thương hoàng thượng a.
"Nữ hài tử của gia vẫn là muốn hô đánh hô giết thì mới tốt hơn sao."Vân Lâm lướt qua Lý Đức Hải, hướng Ôn Nhã mà đi đến, mãi đến khi hắn cách một bước chân với Ôn Nhã thì mới dừng lại. Ôn Nhã không cam lòng yếu thế, cũng không có lui về phía sau.
"Tên ngươi được đặt quả là không sai, thế nhưng ta cảm thấy người thì lại không hợp với kỳ danh này cho lắm, ngươi xem, như vậy yên lặng thật tốt ". Hoàng thượng đem hoa trong tay của Ôn Nhã bắt lấy, nhẹ nhàng điểm xuyên qua búi tóc của Ôn Nhã, nhìn hoa và người đem ra so sánh, tựa hồ người so với hoa càng thêm tinh tế, mềm mại.
Ôn Nhã chưa bao giờ cùng với người thiếu niên trẻ tuổi nào mà thân mật như thế, tựa hồ hành động của Vân Lâm đã làm nàng sợ rồi, ngây ngốc đứng ở đó, muốn động cũng không dám động, trên mặt đỏ bừng bừng, trái tim cũng đang lợi hại nhảy loạn xạ.
"Quả nhiên không tệ, so với Bình vương phi lúc tuổi còn trẻ càng hơn một bậc ". Vân Lâm hơi cúi đầu, hít sâu mùi hương trên mái tóc mềm mại của Ôn Nhã, hành động của Vân Lâm như vậy có hơi ngả ngớn, nhưng lại cực kì đặc biệt yêu mị, Ôn Nhã mùi hương trên người không giống với những nữ tử son phấn ở trong hậu cung, mùi hương của nàng rất thanh khiết, khiến người ta không nhịn được mà muốn trầm luân trong đó.
"Chát! ".
"Lưu manh! ". Ngay lúc Vân Lâm còn đang trầm mê trong hương vị của Ôn Nhã, trên mặt liền đã trúng một cái tát đau đớn, lập tức năm ngón tay đỏ chót đã in hằn dấu trên má hắn. Ôn Nhã gương mặt đỏ chót tươi cười, sau khi tát Vân Lâm một cái, mới nhớ đến thân phận của hắn hiện tại, không chút do dự, bèn xoay người, nhún mũi chân, phi thân như yến, hướng gian phòng của mình bay đi.
"Hoàng thượng, hoàng thượng.. ! Người không sao chứ? Nữ tử này cũng quá to gan, lại dám động thủ với hoàng thượng, người có muốn nô tài bắt ả đến, nhốt vào thiên lao hay không? ". Lý Đức Hải tức giận, đển chân tay cuống cuồng cả lên, vội vàng lấy dược phẩm để thoa vào má hoàng thượng.
"Ta không sao! ". Sờ lên bờ má còn chút ran rát, Vân Lâm lại nhìn mảnh vài hồng biến mất sau hoa viên, ý vị không rõ, khẽ nhoẻn miệng cười, hắn ngược lại muốn xem xem, nữ tử có gan đánh hoàng thượng như hắn, coi thử nàng ấy đến cùng là có bao nhiêu can đảm!.
Lý Đức Hải ở bên cạnh nhìn hoàng thượng, người bị đánh cũng không giận mà còn cười, trong lòng lo lắng không thôi, hoàng thượng chẳng lẽ bị tát một cả đã trở thành ngốc rồi sao?
......
Yến tiệc mới đắt đầu, Ôn Nhã cũng rất muốn cùng nha hoàn đi ra ngoài để gặp mặt tân khách, nhưng mà trong lòng nàng lại thấp thỏm bất an không thôi! Lúc đó khẳng định là nàng đã gặp quỷ rồi, sao lại nhất thời si mê như thế, đáng lẽ ngay lúc hắn dựa vào nàng nên đẩy hắn ra mới phải. Ôn Nhã trong lòng rất là ảo não, nàng lỡ tay tát hoàng thượng rồi, còn không biết hắn sẽ đối phó với nàng như thế nào đây, ngàn vạn lần không thể liên lụy đến cha, nương và mọi người trong phủ Bình vương a.
Giờ lành đã đến, Ôn Nhã được nha hoàn Đan Thanh dìu dắt, chậm rãi đi ra phòng khách. Lúc Ôn Nhã vừa bước ra, trong đại sảnh toàn bộ đều yên tĩnh.
Bản thân Ôn Nhã đã mang nét đẹp quý phái, trang trọng, cũng là mỹ nữ có một không hai, chỉ cần nhấn thêm bộ váy trang phục tinh xảo, liền càng chói lọi, dáng người thanh mãnh, lồi lõm có đủ, thân thủ nhanh nhẹn, thanh khiết, đặc biệt chính là đôi mắt nàng, trong sáng long lanh đầy màu sắc. Ở tại nơi này, rất nhiều vương tôn công tử, bởi vì sự hiện diện duyên dáng và lôi cuốn của Ôn Nhã mà động tâm. Hiện tại nhìn Ôn Nhã và vương phi ở cùng một nơi, mọi người ai nấy gần như điều hiểu nguyên nhân lý do tại sao Bình vương gia lại thu nhận nàng làm nghĩa nữ.
Ôn Nhã đem ánh mắt quan sát mọi người ở đây, xoay nhìn một vòng, đều không nhìn thấy vị hoàng thượng cải trang tư phong đó, đang lúc ở thời điểm nàng nghĩ hắn có lẽ đã rời khỏi đây, thì liền phát giác ra ở đại sảnh bênh cạnh có một tấm bình phong, đằng sau tấm bình phong đó lại có người đang tọa, nàng nghĩ tám chính phần chắc chắn chính là hoàng thượng. Không biết là cha mẹ có biết hay không chuyện nàng đã tát vào mặt hắn, có điều nhìn sơ qua sắc mặt của bọn họ tựa hồ như còn chưa biết chuyện.
"Thôi quên đi! Dù sao, đánh cũng đã đánh rồi, tệ lắm để hắn tát lại một cái là được chứ gì ". Ôn Nhã trong lòng nghĩ, dời tầm mắt khỏi vị trí bình phong, sau đó dịu dàng cười, hướng tân khách cúi chào. Người chủ trì buổi tiệc cũng đã giới thiệu Ôn Nhã xong, tiệc rượu liền chính thức bắt đầu, sau đó vương gia cùng vương phi dắt Ôn Nhã đến từng bàn chúc rượu.
"Chúc mừng vương gia đã tìm được lương nữ, Ôn Nhã cô nương đây chắc có lẽ vẫn chưa có hứa phối nhân gia chứ? Hạ quan có một yêu cầu hơi quá đáng, nhi tử của hạ quan cũng đã đến tuổi hôn phối rồi, diện mạo bất phàm, học phú ngũ xa, vừa vặn cùng lệnh kim tiểu thư đây xứng lứa vừa đôi, không biết ý của vương gia như thế nào? ". Hộ bộ thị lang Trương đại nhân khoe bụng to lớn, vui cười hớn hở hướng Bình vương gia nói, tuy rằng hắn cũng chỉ là tam phẩm đại thần, nhưng hắn cũng có nhiều vai trò, tay cầm thực quyền, luận về môn đăng hộ đối, cũng không kém Bình vương gia là bao nhiêu.
"Đạ tạ Trương đại nhân hậu ái, chỉ tiếc là hôn sự của nhi nữ, ta đã có quyết định để nàng tự lựa chọn, tiểu nữ nhi vừa ý ai thì chính là người đó." Bình vương gia khéo từ chối, vì chuyện này, vương phi và hắn đã sớm thương lượng, hắn cũng đã tán thành. Ôn Nhã vô cùng cảm kích nhìn vương gia, nếu như vừa nãy vương gia trả lời đồng ý mà chưa hỏi qua ý nàng, Ôn Nhã liền nhất định sẽ rời khỏi Bình vương phủ.
"Vương gia, ngài đúng là yêu chiều Ôn Nhã cô nương, thường hôn nhân đại sự, đều là phải theo ý cha mẹ, môi chước chi ngôn, ta cũng chưa từng nghe qua có vị cô nương của gia chủ nào lại có thể tự làm chủ, quyết định hôn sự cho mình? ". Hộ bộ thị lang Trương đại nhân có chút không vui nói.
"Nếu Trương đại nhân đây cũng chưa từng nghe nói qua, vậy vấn đề này chắc có lẽ nên để Bản vương mở tiền lệ trước, nói chung, hôn nhân đại sự của nữ nhi, nhi tử, chúng ta không nên nhúng tay vào, hãy thành toàn cho bọn chúng, cá nhân tự do yêu thích." Bình vương cười cười, dắt vương phi và Ôn Nhã hướng bàn khác đi đến.
"Hoàng thượng! Bình vương gia cũng thật là biết điều, mà cũng không biết lời hắn nói là thật hay giả a! ". Lý Đức Hải cười nói, sau tấm bình phong, chuyện vừa rồi cũng được hoàng thượng và Lý Đức Hải nhìn ra rõ rõ ràng ràng.
"Có phải là thật hay giả, thì có liên can gì đến ngươi hử, lẽ nào ngươi đối với cô nương nhà người ta cũng có hứng thú?'. Vân Lâm giơ ly rượu khẽ nhấp một cái, khẽ cười nói.
"Công tử! Lời người vừa nói đó, người cũng không phải không biết nô tài là kẻ tàn phế, nào dám có tâm tư đối với cô nương nhà ai? ". Lý Đức Hải cười khổ nói, hắn chỉ là thái giám, căn bản sẽ không có cô nương nào yêu thích hắn a.
Xem ra đã chọc vào chỗ đau của Lý Đức Hải, nên Vân Lâm cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm cái nữ tử đang bị tầng tầng lớp lớp người bủa vây trong đại sảnh. Nữ tử ấy dường như có chút không thích ứng hoàn cảnh hiện tại đây.
"Lôi vương giá lâm! ". Ngay tại thời điểm các tân khách đang quang trù giao thác, ngoài cửa đồng loạt vang lên tiếng hô, làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh vô cùng ngạc nhiên.
......
*Lương nữ: người vừa hiền, vừa duyên dáng, thùy mị, xinh đẹp.
*hứa phối: là định sẵn hôn ước với một người nào đó.
*học phú ngũ xa: có nghĩa là tài học cũng cao, lại thông minh, lanh lợi.
* môi chước chi ngôn: ý là nói các bà mai sẽ đến hỏi cưới, nói lời hôn ước.
*quang trù giao thác: có nghĩa là mọi người đang vui vẻ cười đùa, lời qua tiếng lại nhộn nhịp.
← Ch. 003 | Ch. 005 → |