Anh ra nước ngoài không phải để du học mà là để chữa bệnh
← Ch.46 | Ch.48 → |
Sự khó xử và xấu hổ lan rộng trong phòng bao, bầu không khí im lặng như tờ. Những người có mặt ai nấy đều lúng ta lúng túng, chỉ có kẻ đầu têu Lục Vân Đàn vẫn ung dung bình tĩnh nhìn Chu Lạc Trần một cách vô cảm, thậm chí sâu trong lòng cô còn bừng lên cơn sảng khoái vì trả được thù.
Sắc mặt Chu Lạc Trần tái nhợt, chậm rãi hạ bông hồng trong tay xuống. Cậu ta hít một hơi thật sâu rồi từ dưới đất đứng dậy, mở miệng muốn nói gì đó với cô nhưng rồi lại thôi.
Sau cùng, cậu ta chẳng nói gì cả mà quay người rời khỏi phòng bao.
Lục Vân Đàn lại ngồi vào ghế sofa như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sự khó xử và xấu hổ vẫn tiếp tục lan rộng, các bạn học vẫn chưa hoàn hồn sau ‘bộ phim tình cảm kinh dị’ vừa rồi.
Hạ Tây Dương vừa vẫy tay vừa khuấy động bầu không khí: "Ngớ ra đó làm gì, hát tiếp đi, quẩy lên nào. Hôm nay lãnh đạo mời đó, đừng làm lãnh đạo Từ của chúng mình mất mặt!"
Giọng của Lý Hàng cũng sắp bị bóp thành chín ngàn tuổi rồi: "Đúng đấy, nào các bạn tiếp tục đi, vui lên thôi ~."
Từ Phái Nhiên cũng cười nói: "Chọn cho anh Trịnh và anh Lý của chúng ta bài《 Yêu em đến chết*》nào, để lát nữa cả hai người họ cùng quẩy nhé!"
(* Yêu em đến chết: Là một bài hát do Shin Band hát, Yao Ruolong viết lời và Liu Haizhun, nằm trong album " Album cùng tên SHIN " do Shin Band phát hành ngày 14 tháng 5 năm 2002. Vào ngày 23 tháng 11 năm 2009, bài hát đã giành được Giải thưởng Giai điệu vàng 60 năm của Kênh Giải trí Hồ Nam với tư cách là một trong mười bài hát vàng nổi tiếng nhất của người dân Hồ Nam.)
Cả lớp phá lên cười.
Cứ đùa vui ồn ào như thế, bầu không khí trong phòng bao lại được khuấy động lên, mọi người tiếp tục chơi đùa và ca hát.
Hạ Tây Dương và Lý Hàng nhanh chóng chạy về phía bang chủ của họ rồi ngồi ở bên trái và bên phải của cô. Phó bang chủ trái Trịnh đại nhân dẫn đầu giơ ngón tay cái lên với bang chủ Đàn: "Bang chủ à, biểu hiện vừa rồi của ngài thực sự rất anh dũng, xứng danh là nữ trung hào kiệt!"
Phó bang chủ phải Lý Hàng cũng không khỏi thở dài: "Không chỉ kiếp này mà cả kiếp sau tôi cũng không bao giờ dám từ chối người ta như thế. Tôi cứ hay xấu hổ thay cho người khác, lúc nãy tôi còn thấy xấu hổ thay cho Chu Lạc Trần, mặt cậu ta chưa đỏ mà mặt tôi đã đỏ rồi!"
Hạ Tây Dương nghiêm túc bình luận: "Vừa rồi đúng là cậu ta sượng trân thật, nhưng tôi cảm thấy hình như không phải cậu ta xấu hổ mà là bất lực, đau lòng, bi thương và cả vài phần tủi thân khó nhìn ra nữa."
Lý Hàng bổ sung: "Còn có chút tính trẻ con khó tả."
Hạ Tây Dương: "Tóm lại là rất đau đớn, như kiểu ban ngày không thể hiểu được bóng tối của đêm đen vậy."
Lý Hàng: "Còn giống như rượu vang đỏ không biết mùi hương của hoa hồng."
Hạ Tây Dương: "Trong mắt lộ ra toàn là nỗi buồn rõ rệt."
Lục Vân Đàn: "…"
Những câu những từ này khiến tôi cũng sắp dâng trào đau khổ theo luôn rồi.
Cô tức giận nói: "Hai người không viết tiểu thuyết tuổi trẻ bi thương thì đúng là lãng phí tài năng."
Hạ Tây Dương còn bắt đầu khiêm tốn: "Nào có chứ, bang chủ thật biết đùa, thần chỉ đưa ra vài lời nhận xét bình thường thôi."
Lý Hàng cũng rất khiêm tốn, còn xua tay nói: "Lời nói chua chát, không đáng nhắc tới."
Lục Vân Đàn: "…"
Trong lòng cô hơi mệt mỏi: "Hai cậu quan tâm Chu Lạc Trần làm gì? Đáng đời cậu ta! Hơn nữa, cậu ta tủi thân hả? Cậu ta có gì mà phải tủi thân?"
Hạ Tây Dương: "Có thể là vì bị từ chối."
Lý Hàng: "Vết thương tình yêu luôn khiến người ta tủi thân."
"Tủi thân cái quái gì chứ!" Lục Vân Đàn trực tiếp văng tục: "Cậu ta là đồ đạo đức giả!" Trong lòng cô vẫn còn tức giận nghĩ thầm: Một kẻ chuyên làm hại người khác, còn có mặt mũi mà tủi thân? Bà dì cũng không quái đản như cậu ta nữa.
Lúc này Từ Phái Nhiên cũng đến gần chen chúc ngồi xuống bên cạnh Hạ Tây Dương, cậu ấy nghĩ lại còn thấy rùng mình nhìn Lục Vân Đàn: "Chị Đàn à, vừa rồi may mà có cậu, nếu không thì người tiêu đời chính là tôi."
Ba thành viên của Thanh Vân bang do Lục Vân Đàn cầm đầu đồng thời ngoảnh đầu sang cùng nhau nhìn lãnh đạo Từ, đồng thanh quan tâm hỏi: "Lãnh đạo tôn kính của tôi, ngài làm sao vậy?"
Từ Phái Nhiên: "…"
Nhóm Thanh Vân bang các cậu thực sự rất biết cách nịnh nọt, đặc biệt là ba người các cậu.
Cậu ấy thở dài, rồi nói bằng một giọng mà chỉ bốn người họ mới nghe được: "Tôi cũng đặt một bó hoa, sau đó, ừm, thì, ừm, thì là vậy đó, các cậu hiểu mà…" Cậu ấy đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, không ngừng xoa đầu mũi.
Tuy nhiên ba thành viên của Thanh Vân bang, đứng đầu là bang chủ Lục Vân Đàn không hiểu gì cả, hay nói cách khác là họ đang vờ như không biết——
Lục Vân Đàn: "Thì là cái gì vậy?"
Hạ Tây Dương: "Bọn tôi thật sự không hiểu."
Lý Hàng: "Lãnh đạo có gì thì nói thẳng đi, bọn tôi cũng đâu phải là người ngoài."
Từ Phái Nhiên đành chịu: "Trời ạ, thì là cái đó…" Cậu ấy nói bằng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tỏ tình."
Lục Vân Đàn: "Với ai cơ?"
Lý Hàng: "Nói rõ ràng đi."
Hạ Tây Dương: "Nói rõ chút."
Từ Phái Nhiên: "…"
Từ Phái Nhiên: "Ba người các cậu thật sự không biết hay là giả ngu vậy?"
Lục Vân Đàn, Hạ Tây Dương và Lý Hàng: "Thật sự không biết mà, bọn tôi thực sự không biết!"
Từ Phái Nhiên: "…"
Từ Phái Nhiên bị ép đến bất lực, dứt khoát nói thẳng ra: "Quân sư của các cậu!"
Ba người Thanh Vân bang cùng há to miệng, khi đang định hét um sùm lên thì Từ Phái Nhiên vội vàng dùng hai tay ra hiệu dừng lại: "Đừng hét! Kế hoạch vẫn còn đang được giữ bí mật!"
Thôi được, không hét nữa.
Thanh Vân bang linh hoạt lập tức im miệng.
Cuối cùng Từ Phái Nhiên cũng có thể yên lòng mà thủ thỉ: "Ban đầu tôi định tỏ tình công khai nhưng Chu Lạc Trần đi trước tôi một bước. Bài học thất bại ở ngay trước mặt nên tôi cũng không dám làm thế, lỡ như…" Cậu ấy không nhịn được liếc nhìn Lục Vân Đàn, sau đó dang hai tay ra: "Đúng không? Quá đáng sợ!"
Hạ Tây Dương tốt bụng an ủi: "Không sao đâu, quân sư của chúng tôi rất dịu dàng, chắc chắn sẽ không từ chối cậu một cách đơn giản nhưng bá đạo như bang chủ đâu."
Lý Hàng: "Từ trước đến giờ bang chủ của chúng tôi làm việc đều dũng mãnh, trong một trăm người con gái cũng chỉ có một người thôi, cậu đừng lo lắng."
Lục Vân Đàn: "…"
Các cậu đang khen hay chửi tôi vậy?
Khuôn mặt Từ Phái Nhiên vẫn đầy ưu sầu: "Cũng không phải chỉ vì nguyên nhân đó, sau đó tôi cũng đã suy nghĩ lại cẩn thận. Có lẽ cậu ấy cũng không thích cách tỏ tình công khai thế này."
Lục Vân Đàn: "Cho nên là?"
Hạ Tây Dương: "Kế hoạch bị hủy bỏ à?"
Lý Hàng: "Không tỏ tình nữa?"
Lục Vân Đàn nóng nảy: "Vậy đâu có được! Tôi không đồng ý!"
Cô không muốn những chuyện vặt vãnh của mình ảnh hưởng đến mối quan hệ của người khác, nếu không cô sẽ cảm thấy có lỗi với Lý Nguyệt Dao suốt quãng đời còn lại!
Từ Phái Nhiên nhanh chóng giải thích: "Không, không, không, không phải không tỏ tình, mà là tôi muốn tìm cách khác. Nhưng bản thân tôi cũng không có ý kiến gì hay nên tìm các cậu để bàn bạc."
Ba người của Thanh Vân bang lập tức hiểu ra, lập tức lao vào đóng góp diệu kế cấp bách cho lãnh đạo Từ.
Sau một hồi thảo luận sôi nổi, mọi người đã thành công lập ra kế hoạch tỏ tình hoàn hảo cho lãnh đạo Từ. Sau đó Hạ Tây Dương và Lý Hàng lại mở cái động tình yêu ra, bắt đầu thay lãnh đạo Từ và quân sư Lý tưởng tượng ra tương lai hạnh phúc. Lãnh đạo Từ chăm chú lắng nghe, trên mặt mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu tán thành. Lục Vân Đàn cũng không tham gia, chỉ nghe chốc lát sau đó cúi đầu nghịch điện thoại, vì thực sự cô ghen tị quá đỗi. Ghen tị đến mức trong lòng chua chát, chua chát đến mức không dám nghe nữa vì sợ mình biến thành kẻ ghen ăn tức ở.
Cô cũng muốn có tương lai với Lương Vân Tiên, nhưng mà ai biết còn có cơ hội hay không chứ? Khoảng cách giữa Trung Quốc và Mỹ xa đến vậy, mặc dù vẫn có thể giữ liên lạc qua điện thoại, nhưng điện thoại cũng không rút ngắn được sự chênh lệch về khoảng cách. Có câu nói rằng nước xa không cứu được lửa gần, bất kể là Wechat, điện thoại hay là gọi video, đều không có cách nào giải quyết được nỗi nhớ. Hơn nữa, lỡ như sau khi anh đến Mỹ rồi gặp được người con gái anh thích hơn thì sao? Cô gái kia có thể ở cạnh anh mỗi ngày, còn cô thì không thể…
Lục Vân Đàn bỗng nhiên rơi vào sự lo âu và khủng hoảng: Liệu anh có thích cô gái khác không?
Ngay sau đó, cô lại nghĩ đến những lời anh từng nói ở sân bay: Nếu như tôi không quay về, điều đó có nghĩa là tôi đã kết hôn và sinh con ở Mỹ, thành gia lập nghiệp. Cậu không cần nhớ đến tôi, càng không cần đi tìm tôi, tiếp tục làm một nữ hiệp phóng khoáng. Nếu như một ngày nào đó cậu không muốn lưu lạc giang hồ nữa thì hãy tìm một người yêu cậu, đối xử với cậu tốt rồi kết hôn sinh con, sống đầm ấm hạnh phúc đến hết đời.
Đây là điềm báo cho di tình biệt luyến* sau này ư?!
(*Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.)
Không được! Cô không đồng ý!
Cô lập tức mở Wechat, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lương Vân Tiên:
【Cậu không được thích người con gái khác!】
【Ít nhất là không được cho đến khi tôi hết thích cậu!】
Đúng vậy, cô thật sự rất hống hách và vô lý!
Nhiều chuyến bay quốc tế có tích hợp wifi nên cô cảm thấy rằng Lương Vân Tiên sẽ trả lời tin nhắn của cô kịp thời, nhưng anh vẫn không trả lời.
Có lẽ là vì chuyến bay anh đi không có wifi, nếu không anh đã gửi tin nhắn cho cô sau khi máy bay cất cánh rồi. Nhưng cũng có thể là anh đang ngủ, dù sao thì anh sẽ không vô duyên vô cớ phớt lờ cô đâu.
Lục Vân Đàn vừa an ủi tâm lý vừa mở trình duyệt, bắt đầu tìm kiếm thời gian bay từ Trung Quốc đến Mỹ, khoảng gần mười ba tiếng. Thật ra cô đã sớm hỏi Lương Vân Tiên rằng tầm mấy giờ anh sẽ đến Mỹ, nhưng cô vẫn muốn tự mình kiểm tra, đặc biệt là chuyến bay anh đã đi.
Sau đó cô tính toán thời gian từng giây từng phút, ước chừng khoảng 12 giờ đêm Lương Vân Tiên sẽ xuống máy bay, đến lúc đó anh nhất định sẽ báo bình an với cô!
Vậy nhưng đến sáng sớm cô vẫn không hề nhận được tin nhắn nào từ anh.
Có lẽ là máy bay bị trễ?
Cô quyết định tối nay không ngủ, lấy lại tinh thần rồi cầm điện thoại trên tay chờ tin tức từ anh. Nhưng cô đã đợi từ mười hai giờ đến tận một giờ, rồi từ một giờ đến hai giờ đêm, Lương Vân Tiên vẫn không hề gửi tin nhắn cho cô, thế là cô chủ động gửi cho anh một tin nhắn khác:【Cậu đến nơi chưa?】
Như đá chìm đáy biển, vẫn bặt vô âm tín.
Lục Vân Đàn có hơi lo lắng, thậm chí bắt đầu suy nghĩ lung tung: Chẳng lẽ chuyến bay của anh gặp trục trặc gì trong quá trình bay? Sau đó cô lập tức tìm kiếm tin tức hàng không trên Internet, may mắn thay cô không tìm thấy bất kỳ tin tức xấu nào về vụ tai nạn máy bay. Sau khi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô tiếp tục tự an ủi mình: Không sao đâu, chuyến bay bị chậm ba bốn tiếng là chuyện bình thường, các chuyến bay không thể nào chính xác từng giờ từng phút được.
Thế là cô cứ chờ như thế, nhưng cho đến tận rạng sáng vẫn không nhận được tin tức gì từ anh.
Lục Vân Đàn rất lo lắng, còn có chút bất an, cô gửi một tin nhắn cho nhóm nhỏ của Thanh Vân bang:【Các cậu có ai nhận được tin nhắn Wechat từ hộ pháp Lương không?】
Chờ một lúc cũng không có người đáp lại, cô đoán chắc là do còn quá sớm mọi người vẫn đang ngủ. Thế nên cũng nhắm mắt nhân cơ hội này nghỉ ngơi một lúc, kết quả là đầu vừa chạm vào gối thì đã ngủ say mất rồi.
Thức khuya hai ngày liền, không còn giữ được tinh thần tỉnh táo được nữa.
Khi cô mở mắt ra lần nữa thì đã quá 12 giờ trưa, trên màn hình di động hiển thị rất nhiều tin nhắn chưa đọc. Lục Vân Đàn bật dậy khỏi giường và nhanh chóng mở Wechat.
Nhưng trong số những tin nhắn chưa đọc không có tin nào là của Lương Vân Tiên cả.
Lục Vân Đàn lòng đầy mờ mịt, chỉ đành mở nhóm nhỏ của Thanh Vân bang trước——
Phó bang chủ trái Hạ Tây Dương:【Không, tối qua tôi đã gửi tin nhắn Wechat cho hộ pháp Lương trước khi đi ngủ, hỏi cậu ấy đã đến chưa, nhưng cậu ấy vẫn chưa trả lời tôi】
Phó bang chủ phải Lý Hàng:【Tôi cũng vậy, đêm qua tôi đã gửi một tin, sáng nay lại gửi một tin, đều không có hồi âm.】
Quân sư Lý Nguyệt Dao:【Tớ cũng đã gửi tin nhắn cho hộ pháp Lương rồi, cậu ấy cũng không trả lời tớ.】
Lục Vân Đàn hoàn toàn hoảng sợ, trực tiếp gọi điện cho Lương Vân Tiên, nhưng tất cả những gì cô nghe được chỉ là lời nhắc nhở tắt máy.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tại sao anh lại đột nhiên mất liên lạc?
Wechat vẫn còn tin nhắn chưa đọc, có phải là do Lương Vân Tiên gửi không? Lục Vân Đàn lại nhấp vào Wechat, rồi cau mày—— đó là tin nhắn của Chu Lạc Trần.
Ngày hôm qua cô quên chặn cậu ta.
Cô định chặn cậu ta ngay lập tức, nhưng khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, cô chợt do dự:
【Cậu có thể liên lạc với Lương Vân Tiên không?】
【Tôi không thể liên lạc được với cậu ấy. 】
Hai câu này đột nhiên khiến khoảng cách giữa cô và Chu Lạc Trần được kéo lại gần hơn, có vài giây cô thậm chí còn không ghét cậu ta đến thế, bởi vì cậu ta khiến cô có cảm giác đồng bệnh tương lân.
Lục Vân Đàn do dự một chút rồi trả lời:【Tôi cũng không liên lạc được với cậu ấy.】
Một lúc sau Chu Lạc Trần trả lời:【Có lẽ là do cậu ấy vừa đến Mỹ nên bận bịu, điện thoại chưa kịp cài đặt dịch vụ quốc tế.】
Lục Vân Đàn:【Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.】
Chu Lạc Trần:【Chắc cậu ấy nghỉ ngơi xong sẽ trả lời.】
Lục Vân Đàn:【Chắc chắn là vậy.】
Hai con người đồng bệnh tương lân cứ thế mà tự an ủi bản thân.
Vài phút sau Chu Lạc Trần lại gửi một tin nhắn khác:【Nếu cậu ấy liên lạc với cậu thì nói cho tôi một tiếng, cậu ấy chưa chắc sẽ để ý đến tôi.】
Lục Vân Đàn vốn muốn trả lời "Đáng đời cậu", nhưng khi cô định gửi những lời này cô lại đột nhiên do dự, thế là cô đã xóa ba từ này và thay thế bằng:【Cậu cũng thế.】
Chu Lạc Trần:【Được.】
Sau đó cậu ta không gửi tin nhắn nào nữa.
Lục Vân Đàn cũng không chặn hay xóa cậu ta.
Ở một mức độ nào đó, hai người họ đều là những người giống nhau: Họ đều bận lòng và vô cùng lo lắng cho Lương Vân Tiên.
Họ tự an ủi rằng sau khi Lương Vân Tiên đến Mỹ và thu xếp ổn thỏa xong thì chắc chắn sẽ trả lời tin nhắn. Tuy nhiên đã ba ngày liên tiếp họ không nhận được tin tức gì từ Lương Vân Tiên.
Vào trưa ngày thứ tư, Lý Nguyệt Dao gửi một đoạn video cho nhóm nhỏ Thanh Vân bang. Là đoạn video quay màn hình điện thoại, nội dung đoạn video là nhật ký cuộc trò chuyện nhóm. Ghi chú của nhóm là: Lớp 12/9, THPT số 2 Đông Phụ.
Bắt đầu video là một một nam sinh tên Vương Đạc nói trong nhóm:【Có ai trong số các cậu có thể liên hệ với Lương Vân Tiên không? Trước khi thi đại học cậu ấy đã cho tôi mượn một quyển vở hóa học, tôi quên trả lại cho cậu ấy rồi.】
Một nam sinh khác tên Trương Minh trả lời:【Người ta đã đi Mỹ rồi, sao cậu trả lại được? Chuyển phát nhanh quốc tế à?】
Vương Đạc:【Gia đình cậu ấy chắc là vẫn có người ở lại trong nước chứ?】
Trương Minh:【Cậu không thể liên lạc với cậu ấy?】
Vương Đạc:【Cậu ấy mãi không trả lời tin nhắn Wechat, QQ cũng không online, gọi điện thoại thì… đường dây quốc tế đắt quá, tôi không trả nổi.】
Lúc này một nam sinh tên Lê Đông Chiêu tham gia cuộc trò chuyện:【Cậu ấy đang chữa bệnh ở bệnh viện, có lẽ không tiện dùng điện thoại.】
Lời này vừa nói ra, cả nhóm bèn nổ tung.
Vương Đạc:【Chữa bệnh?!】
Trương Minh:【Cậu ấy bị bệnh à?】
Dương Thanh Thanh:【Lương Vân Tiên bị bệnh ư?】
Lý Nguyệt Dao:【Bệnh gì vậy?】
XX:【. . . .】
Lê Đông Chiêu:【Hình như là u não.】
Vương Đạc:【? ? ?】
Trương Minh:【Cái quái gì vậy?!】
Dương Thanh Thanh:【Ôi chúa ơi!】
Lý Nguyệt Dao:【Sao cậu biết? @Lê Đông Chiêu】
Lê Đông Chiêu:【Tôi nghe thầy chủ nhiệm nói. Hôm qua tôi quay lại trường để chụp ảnh thì gặp thầy chủ nhiệm. Chúng tôi trò chuyện một lúc thì thầy ấy nói rằng Lương Vân Tiên là học sinh đáng tiếc nhất mà thầy từng dạy. Nếu như cậu ấy khỏe mạnh, nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng.】
Lý Nguyệt Dao:【Vậy là cậu ấy không sang Mỹ du học?】
Lê Đông Chiêu:【Thầy chủ nhiệm nói là đi để chữa bệnh, trong nước không thể chữa được.】
Lý Nguyệt Dao:【Tại sao trước đây thầy chủ nhiệm không nói?】
Lê Đông Chiêu:【Là do Lương Vân Tiên yêu cầu, bố mẹ cậu ấy cũng lo sẽ gây ảnh hưởng nên không cho thầy chủ nhiệm nói.】
Dương Thanh Thanh:【Vậy bệnh của cậu ấy ra nước ngoài có thể chữa khỏi không?】
Vương Đạc:【Chắc không nghiêm trọng quá đâu nhỉ?】
Trương Minh:【Bình thường trông cậu ấy rất ổn mà.】
Dương Thanh Thanh:【Nhưng trước giờ cậu ấy không học thể dục. Chết tiệt. . .】
Trương Minh:【Cuộc thi đấu bóng rổ lần trước, có phải cũng là đột ngột phát bệnh không?】
Lê Đông Chiêu:【Rất nghiêm trọng. Tôi nghe thầy chủ nhiệm của chúng ta nói rằng, thầy ấy đã gửi tin nhắn cho bố mẹ của Lương Vân Tiên vào ngày hôm kia để hỏi thăm tình trạng của Lương Vân Tiên. Mẹ của Lương Vân Tiên nói rằng tình hình không ổn lắm. Sau khi máy bay hạ cánh thì cậu ấy đột nhiên phát bệnh, sau khi xuống máy bay thì đi thẳng đến bệnh viện cấp cứu. Bây giờ cũng không biết tình hình của cậu ấy ra sao, thầy chủ nhiệm cũng không thể liên lạc được với bố mẹ của cậu ấy.】
Vương Đạc:【Cái quái gì thế…】
Trương Minh:【Bây giờ không ai có thể liên lạc được với cậu ấy…】
Dương Thanh Thanh:【Chẳng lẽ cậu ấy . . .】
Cô ấy còn chưa nói hết, nhưng mọi người đều hiểu ý của cô ấy: Chẳng lẽ cậu ấy, mất rồi?
Lý Nguyệt Dao:【Đừng đoán bậy!】
Lê Đông Chiêu:【Tôi không biết, nhưng tôi đoán tình hình không mấy lạc quan.】
Cả nhóm hoàn toàn hoảng loạn, mọi người đều đang sôi nổi thảo luận về Lương Vân Tiên.
Đột nhiên, ảnh đại diện của Chu Lạc Trần hiện lên, cậu ta không gửi tin nhắn mà gửi đến hai tin nhắn thoại——
Tin thứ nhất không kiềm chế được sự phẫn nộ, cậu ta gào thét như sấm: "Mẹ kiếp Lê Đông Chiêu. Con mẹ nó, cậu nhanh mồm nhanh miệng quá nhỉ?"
Tin thứ hai hơi thở nặng nề, nghiến răng nghiến lợi: "Ai dám trù ẻo cậu ấy một câu nữa thì tôi sẽ giết người đó. Ông đây không cha không mẹ, tôi sẽ kéo cậu xuống địa ngục chung với tôi!"
. . .
Xem xong đoạn lịch sử trò chuyện này, đầu óc của Lục Vân Đàn trở nên trống rỗng, cảm giác ngột ngạt dần dần trở nên mãnh liệt hơn. Cô thở hổn hển nhưng chẳng ăn thua gì, cô vẫn cảm thấy trước mắt mình tối sầm và choáng váng như người không biết bơi rơi xuống nước.
Bị bệnh, bệnh nan y, xuất ngoại, chữa bệnh, cấp cứu. . . Những chữ này giống như từng cây đinh đâm vào mắt cô. Cô cảm thấy đau đớn một cách chân thật, đau đến mức cô không chịu đựng nổi, thậm chí trên trán còn toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cô vô thức đưa tay ôm ngực mình.
Lòng bàn tay lạnh như băng chạm vào làn da ấm áp, cô cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập gấp gáp của mình.
Một lúc lâu sau cô mới muộn màng nhận ra rất nhiều chuyện——
Anh không thừa nhận mình là người thiếu niên xếp giấy truyền thư với cô vì anh mắc bệnh nan y.
Trước khi đi anh dặn cô đừng sang Mỹ tìm anh, nếu anh không trở về thì hãy coi như anh đã gặp được người mình yêu ở Mỹ, có gia đình và sự nghiệp, đừng lo lắng cho anh… Vì anh biết rằng mình sẽ không sống được bao lâu nữa, cho nên mới không yên lòng dặn dò cô như đang bàn giao hậu sự.
Anh chưa trả lời tin nhắn của cô là vì đột nhiên phát bệnh, vì sau khi xuống máy bay anh được đưa đến bệnh viện cấp cứu, đến giờ sống chết của anh vẫn chưa rõ. . .
Cô vừa xác nhận anh là người mình thích thì anh đã biến mất rồi ư?
Không đâu! Chắc chắn không phải đâu!
Những lời tên Lê Đông Chiêu đó nói trong nhóm chắc chắn là giả! Gạt người mà thôi!
Lục Vân Đàn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, lao khỏi tây sương phòng như một con nai con liều lĩnh. Cô chạy thẳng về phía đông sương phòng đối diện rồi đập mạnh vào cửa phòng, cao giọng hét lên: "Anh ơi! Anh ơi! Lục Vân Phong, anh ra đây!"
Cửa được mở ra rất nhanh.
Thấy em gái mình đang khóc, Lục Vân Phong lập tức cau mày, ngạc nhiên và lo lắng: "Sao vậy?"
Lục Vân Đàn thậm chí còn không ý thức được khuôn mặt của cô đã đầy nước mắt, giọng khàn khàn nức nở, khóc tới mức không thở nổi: "Vừa, vừa có người, có người tung tin đồn Lương Vân Tiên bị bệnh, còn, còn, còn nói cậu ấy ra nước ngoài chữa bệnh."
Cô cố gắng hết sức để kìm nén tiếng nức nở, nhưng vẫn không thể ngừng khóc, cơ thể mảnh mai vẫn đang không ngừng co giật.
Lục Vân Phong mím chặt đôi môi mỏng, bất lực nhìn cô.
Chính vì không muốn làm em gái mình buồn nên anh ấy đã tìm mọi cách để giúp Lương Vân Tiên che giấu bệnh tình của mình, mới không ngừng dùng những lời lẽ hà khắc để yêu cầu cô tránh xa Lương Vân Tiên. Nhưng cuối cùng giấy vẫn không thể gói được lửa, cô đã biết rồi.
Đau lòng và buồn bã là điều đã biết trước, nhưng anh ấy lại không biết nên an ủi cô ra sao, cũng không thể tiếp tục thêu dệt những lời nói dối để lừa cô. Bởi vì anh ấy biết rất rõ tình trạng sức khoẻ của chàng trai kia. Trừ khi có kỳ tích xảy ra, nếu không thì hy vọng khỏi bệnh rất mong manh, nhưng trên đời này lấy đâu ra nhiều kỳ tích như vậy?
Dường như kết cục của anh đã được sắp đặt trước rồi.
Sự im lặng của anh trai giống như cọng rơm cuối cùng đè bẹp cô, cô trở nên cuồng loạn: "Anh nói gì đi! Lục Vân Phong, anh nói đi!"
Lục Vân Phong thở dài: "Vân Đàn, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình."
Lục Vân Đàn vừa khóc vừa mắng to: "Số mệnh là cái quái gì! Em không thèm tin vào số mệnh đâu! Em chỉ cần Lương Vân Tiên!"
Lục Vân Phong bất lực cố gắng an ủi cô: "Đời người dài rộng, không ai có thể cùng em đi hết mọi con đường. Cậu ấy đã cố gắng hết sức để cùng em vượt qua một đoạn núi sông, đó là một điều may mắn. Em phải trân trọng và học cách hài lòng với nó, chắc chắn cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy em đau khổ như vậy."
Lục Vân Đàn: "Em không hài lòng! Tại sao em phải hài lòng? Mấy người hợp tác lừa dối em! Giấu em! Anh đã biết cậu ấy bị bệnh, tại sao không nói cho em biết sớm hơn?"
Bây giờ cô đã hiểu tại sao Lương Vân Tiên lại biến mất hai tháng sau trận bóng rổ đó. Đó là vì anh phát bệnh, tập luyện vất vả khiến bệnh tình của anh trở nên xấu hơn và phải nhập viện—— Tin đồn trong trường thời gian đó là sự thật—— Lục Vân Phong bắt gặp anh lúc phát bệnh, sau đó đã đưa anh đến bệnh viện, nhưng Lục Vân Phong đã nói dối để che giấu sự thật.
Càng nói cô càng tức giận, vừa khóc lóc vừa nói: "Tại sao các người lại lừa dối em? Các người đều biết, chỉ có mình em là không biết, còn coi em như một kẻ ngốc!"
Lục Vân Phong đau lòng: "Bọn anh đều không muốn lừa em, chỉ lo em sẽ buồn."
"Em không cần anh lo lắng!" Lục Vân Đàn không chấp nhận cách nói này, càng tức giận hơn: "Đồ dối trá! Anh và Lương Vân Tiên đều là những kẻ dối trá! Em ghét các người!"
Cô giơ tay lên lau nước mắt, khóc lóc trở về phòng.
Lương Vân Tiên không trả lời tin nhắn của cô, thì cô tự mình đi hỏi thăm.
Cô biết nơi Lương Vân Tiên sống—— Hồi tháng 5 cô đã từng đưa Lương Vân Tiên về nhà—— Cô đã sẵn sàng đến nhà anh thử vận may, nhỡ đâu trong nhà còn người lớn thì sao?
Bốn mươi phút sau, cô đậu xe trước cổng chính ở khu dân cư của nhà Lương Vân Tiên. Rồi cô mới nhận ra rằng, hôm đó cô thả anh ở cổng khu dân cư nhưng cô không biết anh sống ở căn hộ nào. Thế là cô nhắn tin cho Lý Nguyệt Dao nhờ cô ấy giúp hỏi thăm lớp 12/9.
Sau khi có được địa chỉ cụ thể, cô đi sau một cặp mẹ con vào khu dân cư. Đến dưới lầu khu chung cư, cô lại gặp phải một khó khăn khác: Cả cửa chung cư và thang máy đều phải có mật khẩu.
Đợi ở tầng dưới một lúc, một bà cụ đi ra từ trong tòa chung cư, cô bèn nhân cơ hội lẻn vào tòa nhà và leo cầu thang lên lầu.
Gia đình Lương Vân Tiên sống ở tầng sáu. Khi cô đến khúc quanh giữa tầng năm và tầng sáu thì ngoài ý muốn nhìn thấy Chu Lạc Trần.
Chu Lạc Trần mặc quần jean và áo ngắn tay màu đen, ôm đầu gối ngồi sau cánh cửa phòng cháy tầng sáu, vẻ mặt cậu ta có chút đờ đẫn và đôi mắt hơi đỏ.
Sau khi Lục Vân Đàn đi tới, cả hai im lặng nhìn nhau. Trong vài giây họ đều đọc được sự đồng cảm và thương xót trong mắt nhau, rồi cả hai đều nhìn đi chỗ khác.
Thật ra vào lúc nhìn thấy Chu Lạc Trần, Lục Vân Đàn đã hiểu ra một điều: Trong nhà Lương Vân Tiên không có người, anh đã hoàn toàn biến mất. Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, duỗi tay ra mở cánh cửa phòng cháy, rồi nhanh chóng bước vào hành lang thang máy, ôm chút hy vọng mong manh gõ cửa nhà anh.
Trong nhà không có ai đáp lại.
Gõ hồi lâu cô cũng dần dần bỏ cuộc, yếu ớt buông tay xuống nhưng không nỡ rời đi. Cô tuyệt vọng áp trán vào cửa chống trộm khe khẽ nức nở, liên tục hét lên "Thư sinh thối".
Nữ hiệp không thể thiếu thư sinh, nếu không thì cô lấy sự tự tin và dũng cảm ở đâu để lưu lạc giang hồ chứ? Thư sinh là chỗ dựa của cô.
Cô không còn muốn lưu lạc giang hồ nữa, cô chỉ muốn thư sinh của mình sống sót trở về.
Thư sinh của cô chắc chắn vẫn còn sống!
Cô không tin lời họ nói, không tin rằng anh sẽ chết và cũng không tin rằng anh sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Anh chắc chắn sẽ bình phục, chắc chắn sẽ về nước.
Cô sẽ đợi anh, bao lâu cũng đợi.
Nữ hiệp và thư sinh sẽ cùng nhau lưu lạc giang hồ.
Khi Lục Vân Đàn quay trở lại cầu thang, Chu Lạc Trần vẫn ngây người ngồi đó.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Chu Lạc Trần chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Vân Đàn, hốc mắt cậu ta hơi thâm đỏ, khó khăn mở miệng: "Tôi không muốn cậu ấy chết, tôi chưa bao giờ nghĩ tới." Trong giọng nói mang theo cảm xúc nghẹn ngào không nén được.
Đúng là cậu ta ghét Lương Vân Tiên, nhưng cậu ta thực sự không muốn anh chết, không muốn một chút nào.
Cho dù cả hai không liên lạc với nhau trong suốt quãng đời còn lại, cho dù có hận nhau thấu xương, hay dù kiếp này không thể buông bỏ quá khứ và tha thứ cho nhau. Cậu ta cũng tha thiết hy vọng rằng sẽ nhận được tin tức anh vẫn bình an vô sự.
Bởi vì anh là Lương Vân Tiên, người anh em cùng lớn lên với cậu ta. Nếu anh chết, trên thế giới này sẽ không còn ai quan tâm đến cậu ta như vậy nữa.
Lục Vân Đàn không chắc liệu mình có bị ảo giác hay không, nhưng cô thực sự nghe thấy sự bất lực và hối hận trong giọng điệu của Chu Lạc Trần.
Cậu ta đang hối hận điều gì? Cậu ta có hối hận khi làm tổn thương Lương Vân Tiên không? Nếu cậu ta hối hận thì tại sao ngay từ đầu lại làm vậy?
Lục Vân Đàn không hiểu.
Cô có chút đồng cảm với Chu Lạc Trần, tựa như đồng cảm với chính mình. Nhưng cô không thể tha thứ cho những việc Chu Lạc Trần đã làm trước đây, cũng giống như cô không thể tha thứ cho chính mình. Đồng thời cô lại cảm thấy hai người họ rất hài hước, tại sao phải đợi cho đến khi anh rời đi mới nhận ra anh tốt đẹp đến nhường nào?
"Tôi cũng không muốn cậu ấy chết." Lục Vân Đàn kiên định nói với Chu Lạc Trần: "Cậu ấy sẽ không chết, cậu ấy nhất định sẽ quay lại, tôi sẽ đợi cậu ấy."
Nói xong cô quay người bước xuống thang bộ, nhịp bước tràn đầy kiên định.
Cô nói được làm được, nhất định sẽ đợi anh quay về.
Thực ra cô có thể kiên quyết như vậy là vì trong lòng cô vẫn còn chút hy vọng mơ hồ: Anh nhất định sẽ được cứu, có thể một tuần nữa anh sẽ trả lời cô.
Tuy nhiên, một tuần sau vẫn không có tin tức gì từ anh, thế là cô lại bắt đầu tự an ủi: Một tuần quá ngắn chắc là không đủ, lần trước anh biến mất tận hai tháng, đợi thêm chút nữa anh nhất định sẽ đến tìm cô.
Quá trình chờ đợi vô cùng dài, đối với Lục Vân Đàn kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp 3 dài như một năm, ngay cả việc có tên trên bảng vàng cũng không khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Tương lai tươi sáng, ghi tên bảng vàng—— Những lời này là lời chúc mà trước kỳ thi đại học anh đã dành cho cô. Nhưng bây giờ xem ra nó giống lời nhắn cuối cùng hơn, cô không thích.
Rạng sáng ngày 25 tháng 6 có kết quả, cô thi được 564 điểm, cao hơn gần năm mươi điểm so với nguyện vọng một của khối khoa học tự nhiên của tỉnh. Số điểm này tạm chấp nhận được, mặc dù có thể không vào được trường đại học trọng điểm hay chuyên ngành hàng đầu, nhưng cũng đủ để vào trường 211.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đi học ở nơi khác. Lỡ như Lương Vân Tiên quay về không tìm thấy cô thì sao? Vì vậy cô chỉ chọn trường đại học trong tỉnh.
Chuyên ngành chủ chốt của Đại học Đông Phụ nằm ngoài tầm với, thế là cô nộp đơn vào Khoa Tiếng Trung của Đại học Sư phạm Đông Phụ.
Khoảng giữa tháng 7 cô nhận được thông báo nhập học, cả nhà rất vui mừng. Trên phố cổ có rất nhiều người hàng xóm đến chúc mừng.
Trước khi Lục Vân Đàn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, quý bà Kỷ đã đến miếu Thành Hoàng bên ngoài đường vành đai thứ ba để thắp hương một lần. Sau khi thuận lợi nhận được thông báo nhập học, quý bà Kỷ lập tức đưa Lục Vân Đàn đến đó để tạ lễ.
Trước cửa miếu Thành Hoàng có một thầy bói đeo kính râm đang ngồi, trông như một người mù. Cạnh quầy bói toán còn có một lá cờ nhỏ màu trắng có dòng chữ: Người mù coi bói.
Khi Kỷ Tuyết Sam dẫn Lục Vân Đàn đi ngang qua, vị thầy bói nọ đột nhiên nói: "Tử khí đông lai*, được sao may mắn soi chiếu, cô bé này có phúc."
(*Tử khí đông lai (thành ngữ ): nghĩa là tía khí tức "sắc tím" từ phương Đông đến. Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn)
Quý bà Kỷ bị thu hút, kéo Lục Vân Đàn sang bói một quẻ.
Sáu hào, một quẻ ba mươi.*
(*Sáu hào, một quẻ ba mươi: là một câu thành ngữ trong Trung Quốc, nó ám chỉ rằng mỗi kỷ trùng hoá thành một kinh nguyệt, và mỗi kinh nguyệt chứa ba mươi hoá thể. Đây là một cách miêu tả về việc phân tích và ứng dụng các phương pháp chiêm tinh, bói toán dựa trên hệ thống "ba mươi sáu môn kỷ trùng".)
Theo thầy bói mù, quẻ cho thấy Lục Vân Đàn sẽ sống lâu trăm tuổi và có một cuộc sống thuận lợi: Thanh niên sẽ một bước lên mây, trung niên sẽ không bệnh tật hay tai họa, về già con cháu đầy nhà.
Mấy lời này khiến quý bà Kỷ vui mừng, bà lấy ra một trăm nhân dân tệ từ trong ví da báo của mình đặt lên quầy bói của người mù và hào phóng nói: "Không cần thối lại!"
Lục Vân Đàn dè bỉu, cảm thấy mẹ mình đang mất tiền oan. Thầy bói kia vẫn biết phân biệt nhân dân tệ là thật hay giả bằng cách quay mặt về phía mặt trời. Bị mù mới là lạ! Tuy nhiên, cô đã là một người trưởng thành thông minh, vì vậy đã nhìn thấu nhưng không nói ra, nếu không quý bà Kỷ tiêu tiền mà không vui thì cô sẽ gặp rắc rối.
Nhưng khi cô và mẹ quỳ trước bức tượng thần trong chùa, cô chợt tin lời thầy bói và tin chắc rằng mình có thể sống đến trăm tuổi. Nếu như vậy thì cô có thể chia cho Lương Vân Tiên một nửa, ít nhất cũng chia cho anh được bốn mươi năm.
Cô chắp hai tay lại, ngước mắt nhìn lên bức tượng thần cao lớn trước mặt, vô cùng thành kính cầu nguyện trong lòng:
Con cầu xin các vị thần phù hộ cho Lương Vân Tiên được bình yên sống sót, con sẵn sàng cho cậu ấy một nửa số tuổi thọ còn lại của mình. Cho dù sau này chúng con không thể gặp lại nhau cũng được. Con chỉ cầu cho cậu ấy đời này được bình an vui vẻ, không bệnh tật hay tai họa.
Nếu phải trả giá, thế thì con không cần con cháu đầy nhà. Con có thể không con không cái, có thể sống cô độc đến già. Con cầu cậu ấy sống sót, cho dù cậu ấy có kết hôn sinh con với người khác cũng được. Nhưng nhất định phải để cậu ấy gặp được người con gái mà cả hai đều yêu nhau sâu đậm thì mới được kết hôn, bằng không cậu ấy sẽ không vui vẻ.
Tóm lại, con sẵn sàng trả bất cứ giá nào để đổi lấy một cuộc sống suôn sẻ cho thư sinh thối của mình.
← Ch. 46 | Ch. 48 → |