Có mười cậu cũng không bằng một Lương Vân Tiên!
← Ch.45 | Ch.47 → |
Lục Vân Đàn dõi theo chàng trai mình thích đi vào cửa kiểm tra an ninh, sau đó cô vẫn không rời đi mà đứng ở sảnh sân bay đơ người ra như bị mất hồn vậy, nước mắt không ngừng rơi, khóc không thành tiếng.
Cô chưa bao giờ tha thiết hy vọng thời gian có thể dừng lại như bây giờ, như vậy thì cô sẽ không đánh mất Lương Vân Tiên. Nhưng thời gian là một thứ gì đó rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn, sẽ không vì bất kỳ ai mà trì hoãn nhịp bước của mình. Nó như ngọn gió trong thung lũng mang theo lưỡi dao vô hình xuyên qua vạn vật trên thế gian, vừa khai phá vừa chém đứt nhiều điều không cam tâm và khó lòng buông bỏ.
Cô không có năng lực cản bước lưỡi dao thời gian, chỉ có thể tuyệt vọng và bất lực cảm nhận thời gian trôi qua. Trơ mắt nhìn Lương Vân Tiên cách bản thân càng ngày càng xa, từ nay về sau chân trời góc biển, mỗi người một nơi, xa nhau thì dễ gặp nhau mới khó.
10 giờ 20 phút chuyến bay của Lương Vân Tiên cất cánh. Cô không biết máy bay đã cất cánh chưa, nhưng cô tin rằng nó chưa cất cánh, Lương Vân Tiên vẫn chưa đi. Cho nên cô cứ mãi không về, tự cho mình một lý do chính đáng: Máy bay thường sẽ khởi hành muộn, chuyến bay anh đi chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên lý do cô dùng để an ủi mình cũng có thời hạn, thời gian dần trôi qua hiệu quả càng lúc càng kém. Đã đến 11 giờ 20, cô cũng không còn cách nào để tự lừa gạt bản thân nữa, chỉ đành chấp nhận hiện thực ""
Anh đi rồi, bay đến bên kia đại dương.
Sau khi lý do cô tự cho mình để làm tê liệt bản thân hết công hiệu, cuối cùng cô cũng cảm nhận được nỗi đau chia ly. Bên ngực truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách, miệng vết thương rất sâu, máu thịt lẫn lộn, e rằng cả đời cũng không lành lại.
Bỗng dưng cô không muốn làm nữ hiệp nữa, sau khi thư sinh rời đi cô cũng không thể nào tự do tự tại được nữa.
Nhưng mà trước khi đi thư sinh thối đã dặn dò cô, bảo cô đừng bận lòng về anh, khuyên cô tâm không vướng bận lưu lạc giang hồ.
Cô muốn nghe theo lời của thư sinh làm một nữ hiệp đúng chuẩn.
Lục Vân Đàn hít một hơi sâu rồi lại thở dài, sau đó cắn răng cố gắng hết sức điều chỉnh cảm xúc. Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, xoay người rời khỏi sân bay, cố gắng hết sức để biểu hiện thật tự nhiên.
Sau khi lên tàu điện ngầm cô mới lấy điện thoại ra xem.
Suốt một buổi sáng không xem điện thoại, tin nhắn chưa đọc suýt thì nổ tung màn hình, cô mở nhóm chat của Thanh Vân bang đầu tiên:
Phó bang chủ trái Hạ Tây Dương:【@ bang chủ @hộ pháp Lương, lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi sao hai cậu còn chưa đến vậy!】
Phó bang chủ phải Lý Hàng:【Bang chủ, tối qua tụ họp ngài với hộ pháp Lương cũng cùng nhau vắng mặt, có lý do gì ư?】
Quân sư Lý Nguyệt Dao:【Hì hì, đừng nói là đi hẹn hò nhé?】
Phó bang chủ trái Hạ Tây Dương:【@ Quân sư Lý, ngài nói mấy lời này là có ý gì? Đang ám chỉ giữa bang chủ liêm khiết của chúng ta và hộ pháp Lương có mờ ám ư?!】
Phó bang chủ phải Lý Hàng:【Nếu đúng là vậy, thì hộ pháp Lương ít nhiều gì cũng có phần muốn thăng chức bằng con đường bất chính.】
Quân sư Lý Nguyệt Dao:【Nếu như tôi là mấy cậu thì từ bây giờ trở đi sẽ hành xử tôn kính với hộ pháp Lương, không chừng một ngày nào đó cậu ấy sẽ trở thành bang chủ phu nhân.
Phó bang chủ trái Hạ Tây Dương:【À, cái này... Bên vợ sẽ chuyên quyền sao?】
Phó bang chủ bên phải Lý Hàng:【Ê! Ghét nhất là kiểu thổi gió bên tai, vương triều bị lật đổ đều bắt đầu từ việc bên vợ chuyên quyền đấy!】
Phó bang chủ trái Hạ Tây Dương:【Thần tán thành! Tuyệt đối không thể đề bạt hộ pháp Lương lên ngôi vị hoàng hậu!】
Phó bang chủ phải Lý Hàng:【Bằng không sẽ dễ làm rối loạn triều chính!】
Quân sư Lý Nguyệt Dao:【......】
Hai tên gian thần này, luôn có thể tìm ra được một điểm hợp lý để hãm hại người lương thiện.
Quân sư Lý Nguyệt Dao:【Tôi thấy các cậu có thể xuất bản một cuốn sách, tên là《Sự tu dưỡng của gian thần》. 】
Cô ấy nghĩ rằng nếu như trên thế giới có cuộc thi tuyển chọn gian thần, Lý Hàng và Hạ Tây Dương xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất, Tần Cối và Nghiêm Tung* cũng cảm thấy hổ thẹn với chính mình.
(*Tần Cối là tể tướng dưới thời Nam Tống trong lịch sử Trung Quốc, lãnh đạo của phái chủ hòa trong chiến tranh Tống – Kim. Ông thường bị hậu thế đánh giá là gian thần, Hán gian – Nghiêm Tung [Đại thần dưới triều Gia Tĩnh đời Minh Thế Tông. Làm đến Thủ phụ Nội các, Thượng thư bộ Lại, Cẩn Thận điện Đại học sĩ.)
Phó bang chủ trái Hạ Tây Dương:【......】
Phó bang chủ phải Lý Hàng:【......】
Bầu không khí trong nhóm vui mừng hớn hở, Lục Vân Đàn không khỏi mỉm cười, nhưng rất nhanh nụ cười của cô đã biến mất... Các cậu ấy đều chưa biết chuyện Lương Vân Tiên đã đi Mỹ, nếu như chút nữa biết được chắc sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của họ?
Thực ra cô nên thông báo cho họ trước để mọi người cùng đến sân bay tiễn Lương Vân Tiên. Nhưng cô và Lương Vân Tiên đều có lòng riêng, không muốn vào thời khắc chia tay xuất hiện người thứ ba, cho nên hai người đều không báo trước cho bọn họ.
Không biết ba người bọn họ có tức giận không nữa.
Khẽ thở dài, Lục Vân Đàn thoát khỏi nhóm chat nhỏ của Thanh Vân bang, bắt đầu xem những tin nhắn chưa đọc khác, đa số đều là trò chuyện riêng——
Hạ Tây Dương:【Bang chủ ơi, lễ tốt nghiệp đã bắt đầu rồi đó! Ngài với hộ pháp Lương chừng nào đến?】
Lý Hàng:【Bang chủ ơi! Ngài và hộ pháp Lương sao còn chưa tới vậy!】
Lý Nguyệt Dao:【Hai người đi hẹn hò à? "Ngượng ngùng cười. jpg"】
Hiển nhiên, mong muốn ship CP* của quân sư Lý vẫn còn chưa chết.
(*ship cp: ship couple, kiểu đẩy thuyền cặp đôi nào đó, OTP: "One True Pairing" để chỉ mối quan hệ hư cấu do fan tạo ra)
Lục Vân Đàn rất muốn nói với cô ấy rằng OTP của cậu là thật đấy để cô ấy phấn chấn thêm, nhưng chỉ có thể vui trong giây lát thôi, về sau sẽ là tiếc nuối. Vì thế chi bằng không nói, chỉ tăng thêm đau khổ mà thôi.
Tiếp tục lướt xuống lịch sử trò chuyện, Lý Nguyệt Dao lại gửi cho cô một tấm ảnh, nhân vật chính giữa tấm ảnh là Chu Lạc Trần. Cậu ta mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây, dáng người thẳng tắp đứng phát biểu trên bục.
Lý Nguyệt Dao:【Đáng ghét thật, đại diện học sinh phát biểu trong lễ tốt nghiệp lại là cậu ta.】
Lý Nguyệt Dao:【Nếu như hộ pháp Lương không xuất ngoại thì làm gì đến lượt cậu ta? Cậu ta chỉ biết theo sau mông Lương Vân Tiên nhặt của hời!】
Lý Nguyệt Dao:【A a a phiền chết đi được! Nhìn thấy cậu ta là thấy phiền rồi!】
Quân sư Lý thực sự thấy Chu Lạc Trần rất phiền, bây giờ Lục Vân Đàn cũng vậy. Không đúng, không nên nói là cậu ta phiền, mà là hận cậu ta.
Cô hận Chu Lạc Trần giả mạo Lương Vân Tiên, hận cậu ta lợi dụng chuyện Lương Vân Tiên di dân châm ngòi chia rẽ. Hận cậu ta lừa mình xóa Wechat của Lương Vân Tiên, hận cậu ta mạo danh Lương Vân Tiên tiếp cận cô, ở bên cạnh cô... Cô không phải là đồ ngốc, ngay giây phút xác nhận Lương Vân Tiên là nghệ nhân xếp giấy cô đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện: Người trò chuyện với cô mỗi tối, không chê cô phiền phức mà giảng bài cho cô, vẫn luôn là Lương Vân Tiên.
Người thiếu niên đàn dương cầm chưa từng biến mất, anh lặng lẽ làm nhiều chuyện vì cô, nhưng cô lại mãi không phát hiện.
Cô cũng không thể hình dung được tâm trạng của Lương Vân Tiên thế nào khi cô xóa Wechat của anh. Càng không rõ vì sao anh mãi không nói sự thật cho cô biết mà để mặc cho Chu Lạc Trần mạo danh thay thế? Nhưng cô không tin Lương Vân Tiên cam tâm tình nguyện đẩy cô về bên Chu Lạc Trần, nhất định là đã xảy ra chuyện gì khiến anh khó nói mới để cho Chu Lạc Trần thừa dịp lẻn vào.
Chính Chu Lạc Trần đã phản bội Lương Vân Tiên.
Nhưng điều khiến cô không thể tha thứ nhất ở Chu Lạc Trần là: Cậu ta đã làm tổn thương Lương Vân Tiên.
Cậu ta vẫn luôn làm Lương Vân Tiên tổn thương, có lẽ chuyện tổn thương này đã bắt đầu tư ba năm trước. Cô có thể thông cảm cho hành động lên sân khấu biểu diễn thay Lương Vân Tiên của cậu ta, rất có thể là Lương Vân Tiên tạm thời không biểu diễn được nên mới nhờ cậu ta lên sân khấu hộ. Nhưng điều khiến cô không thể hiểu là tại sao cậu ta lại muốn lừa gạt cô, khiến cô hiểu lầm cậu ta chính là nghệ nhân xếp giấy truyền thư với mình?
Cô không tin là Lương Vân Tiên yêu cầu cậu ta làm như vậy. Nếu như ban đầu anh thực sự muốn từ chối cô thì anh hoàn toàn có thể nói thẳng với cô, chứ không phải là tìm một người khác mạo danh thân phận chính mình, còn từ chối cô—— Hành động não tàn dư thừa ngay cả cô còn không làm được, huống chi là Lương Vân Tiên.
Cho nên nhất định là Chu Lạc Trần ngấm ngầm giở trò trong đó, cậu ta khiến Lương Vân Tiên vào thế bị động, khiến Lương Vân Tiên không thể làm gì.
Lục Vân Đàn, cô không phải là một người rộng lượng, có lẽ sẽ không tính toán việc Chu Lạc Trần lừa dối mình, nhưng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho những tổn thương mà cậu ta đã gây ra cho Lương Vân Tiên.
Cô yêu Lương Vân Tiên nên không cho phép bất cứ ai làm tổn thương anh.
Buồn cười hơn là, vậy mà Chu Lạc Trần cũng gửi cho cô mấy tin nhắn:
【Ở đâu rồi? Sao vẫn chưa tới?】
【Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi.】
【Tôi sắp lên sân khấu phát biểu rồi.】
【Lễ tốt nghiệp sắp kết thúc rồi, cậu vẫn chưa tới?】
【Chiều nay lớp các cậu liên hoan à?】
Lục Vân Đàn nhìn tin nhắn trên màn hình, không khỏi cười khẩy trong lòng: Xem giọng điệu này đi, hình như cậu còn đang vui lắm nhỉ? Là thật sự không biết hôm nay Lương Vân Tiên đi sao? Hay là biết anh đi rồi nên mới vui vẻ như vậy?
Rốt cuộc Lương Vân Tiên có lỗi với cậu chỗ nào, vì sao cậu phải đối xử với cậu ấy như thế?
Trong lòng Lục Vân Đàn tâm tư và tràn đầy tức giận.
Sau khi phẫn nộ là sự ghê tởm, ghê tởm kẻ mạo danh Chu Lạc Trần, ghê tởm bản thân vì đã từng xem cậu ta là nghệ nhân xếp giấy.
Cô vốn định thẳng tay xóa bỏ Wechat của Chu Lạc Trần, nhưng lúc bấm xóa cô bỗng nhiên thay đổi ý định: Trực tiếp xóa cũng không đã lắm, cô muốn tính toán từng li từng tí với cậu ta.
Hít sâu một hơi, cô thoát khỏi khung trò chuyện với Chu Lạc Trần, lại nhấn mở khung trò chuyện với Hạ Tây Dương:【Lớp mình chiều nay liên hoan à?】
Hạ Tây Dương:【Bang chủ!!! Cuối cùng ngài cũng sống lại rồi!!! 】
Lục Vân Đàn:【......】
Lục Vân Đàn:【Tôi chưa từng chết. 】
Hạ Tây Dương:【Ngài mãi không trả lời tin nhắn, thần bận lòng muôn phần đó!】
Lục Vân Đàn:【Tôi sai rồi, làm ái khanh lo lắng.】Sau đó lại hỏi,【Chiều nay lớp mình liên hoan à?】
Hạ Tây Dương:【Đúng vậy! Đi KTV Vương Triều, lớp trưởng đã đặt một phòng lớn.】
Lục Vân Đàn:【Đi hát? Lúc trước chẳng phải nói sẽ làm tiệc tại nhà à?】
Hạ Tây Dương:【Ôi, kể ra thì dài lắm.】
Lục Vân Đàn:【Vậy mời Trịnh đại nhân nói ngắn gọn.】
Hạ Tây Dương:【Quân sư Lý bây giờ là người của lớp 12/9, lớp trưởng Tiểu Từ người thì ở 12/2 nhưng lòng hướng về 12/9, lớp người ta tụ họp ở đâu cậu ấy liền quyết định cho lớp chúng ta tụ họp ở đó, không có một tí chủ kiến nào.】
Lục Vân Đàn lại tiếp tục hâm mộ Lý Nguyệt Dao và Từ Phái Nhiên. Tuy rằng bây giờ hai người họ vẫn chưa quen nhau, nhưng trái tim hướng về phía nhau, trong tương lai sẽ còn rất nhiều khoảng thời gian tốt đẹp.
Lục Vân Đàn đánh chữ trả lời:【Cậu thì biết cái gì! Tiểu Từ người ta thế này gọi là chu đáo!】
Hạ Tây Dương:【Thôi được, là thần nói bậy.】Cậu ấy lại trả lời tiếp【Bây giờ bọn tôi đang ăn cơm ở Vạn Đạt, thầy Kim cũng ở đây, ngài có tới không?】
Lục Vân Đàn nhẩm tính thời gian:【Tôi đến không kịp rồi, chút nữa tôi sẽ đến thẳng KTV luôn.】
Hạ Tây Dương:【Hộ pháp Lương có đi cùng cậu không?】
Hơi thở Lục Vân Đàn khó thở, trong lòng lại truyền đến cảm giác đau đớn.
Cậu ấy sẽ không cùng đến với tôi, không bao giờ nữa.
Đứng chen chúc trong khoang tàu điện ngầm chật chội, Lục Vân Đàn không có tiền đồ mà đỏ khóe mắt. Cô nhanh chóng dùng ngón trỏ lau sạch nước mắt, lấy kính râm và khẩu trang từ trong túi vải bố ra rồi mang lên mặt, tức thì cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Dù cô có khóc thế nào cũng không xấu hổ, dù sao người ta cũng đâu có nhìn thấy mặt cô, cho dù là người quen gặp được cũng không nhận ra cô, có khoả thân chạy cũng được.
Cũng không biết có phải vì khóc quá nhiều hay không, mất nước khiến cho đôi môi cô cũng khô khốc giống như đất đai thiếu nước, da môi cũng bong tróc.
Dưới khẩu trang cô vươn đầu lưỡi liếm môi, vừa suy nghĩ nên trả lời tin nhắn của Hạ Tây Dương như thế nào đây đồng thời vô thức cắn môi dưới—— Nên nói với họ chuyện Lương Vân Tiên đã bay sang Mỹ như thế nào đây?
Lục Vân Đàn nghiêm túc cân nhắc một lúc lâu, rồi cô nhắn trả lời Hạ Tây Dương rằng:【Vì cậu là công thần dựng nước, nên tôi sẽ tiết lộ cho cậu một tin bí mật.】
Trọng thần của đất nước, Hạ Tây Dương:【Bang chủ, ngài nói đi!】
Lục Vân Đàn:【Là tin buồn, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.】
Hạ Tây Dương:【Hả?】
Không đợi Lục Vân Đàn trả lời, Hạ Tây Dương đã gửi thêm một tin nhắn qua:【Chẳng lẽ là có liên quan đến hộ pháp Lương sao?】
Lục Vân Đàn: "..."
Xem ra, Phó bang chủ trái còn thông minh hơn cô tưởng.
Hạ Tây Dương:【Hộ pháp Lương đi rồi à?】
Lục Vân Đàn lại cắn chặt môi dưới, đầu lưỡi có thể nếm được mùi máu tanh:【Ừ, sáng nay tôi đi tiễn cậu ấy, chuyến bay lúc 10:20.】
Hạ Tây Dương:【...】
Hạ Tây Dương:【Vì sao cậu không nói cho bọn tôi biết? Coi tụi tôi là người ngoài hả!】
Lục Vân Đàn cảm thấy Hạ Tây Dương có vẻ hơi tức giận, nhưng điều này nằm trong dự đoán của cô. Hơn nữa tức giận mới là phản ứng bình thường, nghĩa là cậu ấy cũng xem Lương Vân Tiên như một người bạn, nếu không cậu ấy sẽ không quan tâm nhiều như vậy.
Lục Vân Đàn khẽ thở dài, cúi đầu đánh chữ:【Thực sự xin lỗi cậu, lẽ ra tôi nên nói với các cậu, nhưng tôi muốn đi tiễn cậu ấy một mình.】
Hạ Tây Dương:【Ơ, này...】Cậu ấy dường như đột nhiên hiểu ra gì đó 【Cậu và hộ pháp Lương...?】
Hốc mắt Lục Vân Đàn lại nóng lên, phía sau kính râm hơi nước mờ mịt:【Tôi thích cậu ấy.】
Thích lắm luôn.
Dưới tình huống chưa từng gặp nhau, cô đã rung động một lần, và lần sau khi chưa biết thân phận của anh, cô lại rung động lần thứ hai.
Lần nào cũng rung động vì một người, thật sự là vô cùng không thú vị, nhưng vẫn không cầm lòng được.
Cô còn có thể không e dè mà thừa nhận với cả thế giới rằng mình thích anh, nhưng anh lại không thể nghe thấy.
Hạ Tây Dương cả buổi không trả lời, chắc chắn là bị dọa sợ rồi, cần phải bình tĩnh lại.
Vài phút sau, cậu ấy mới hồi âm:【Vậy bây giờ cậu có ổn không?】
Lục Vân Đàn khóc càng dữ dội hơn, kính râm và khẩu trang cũng không che giấu được sự đau khổ. Cô khóc đến nỗi cả người phát run, ngay cả nhập chữ cũng không được mà phải gửi tin nhắn thoại đi, nức nở nói: "Không ổn chút nào, tôi nhớ cậu ấy."
Có lẽ vì quá sốt ruột, ngại gõ chữ trả lời tin nhắn quá chậm nên lần này Hạ Tây Dương cũng gửi qua một tin nhắn thoại: "Bang chủ ơi, cậu cố gắng lên! Hãy cố chịu đựng! Cậu còn có bọn tôi mà! Mọi người của Thanh Vân bang đều ở đây! Bây giờ cậu đang ở đâu? Bọn tôi đi tìm cậu ngay đây!"
Lục Vân Đàn cảm thấy bản thân hình như không chịu đựng nổi nữa, sắp sụp đổ trong nháy mắt.
Khi tàu điện ngầm dừng lại, cô cũng không biết mình đang ở ga nào, nhanh chóng xuống tàu.
Sau khi ra khỏi cửa tàu điện ngầm, cô ngồi xổm ở ven đường ôm chân khóc nấc lên.
Cô vẫn không có cách nào có thể tự do tự tại, vẫn không thể chấp nhận hiện thực.
Cô muốn có được Lương Vân Tiên.
Điện thoại rung hồi lâu cô cũng không bắt máy, sau đó khóc mệt rồi nên ngã người ra sau ngồi bệt xuống đất, điện thoại cũng rơi "cạch" xuống đất.
Màn hình mới thay lại tiếp tục vỡ nát.
Màn hình sáng lên, nó đang nhấp nháy lời nhắc Lý Nguyệt Dao đang gọi đến.
Lục Vân Đàn nhặt điện thoại dưới mặt đất lên rồi nghe máy. Lý Nguyệt Dao rất lo lắng dò hỏi cô đang ở đâu, cô nói cô không biết. Thật sự cô không biết nên đành phải dùng Wechat gửi định vị cho Lý Nguyệt Dao.
Hơn bốn mươi phút sau, nhóm Lý Nguyệt Dao chạy đến, vừa đi ra cửa tàu điện ngầm đã trông thấy bang chủ Đàn ngồi bên lề đường rơi nước mắt.
Sau đó, ba người họ cùng nhau ngồi ở ven đường với bang chủ Đàn, dùng chiến thuật đánh luân phiên liên tục an ủi bang chủ Đàn đang chìm sâu vào vòng xoáy tình yêu. Quân sư Lý dùng tình cảm để tác động, dùng lý lẽ để thuyết phục; Phó bang chủ trái Trịnh đại nhân thì nói những lời thấm thía, cẩn thận khuyên bảo; Còn phó bang chủ phải Lý đại nhân thì trù tính tương lai tốt đẹp cho bang chủ, khuyên cô đừng quá bi quan, nói không chừng sau khi hộ pháp Lương học xong đại học bên đó thì sẽ quay về.
Mặc dù với trạng thái bất ổn lúc này của bang chủ cô cũng không nghe lọt tai những lời khuyên, nhưng có ba người bạn tốt bầu bạn và an ủi cảm xúc của cô cũng dần ổn định hơn.
Buổi liên hoan vẫn phải đi, dù sao cũng là lần gặp gỡ cuối cùng của lớp, bỏ lỡ lần này thì không còn lần sau nữa.
Trạm tàu điện ngầm ở ngay sau lưng, bốn người ngồi tàu điện ngầm đến KTV Vương Triều.
Dọc đường để làm bang chủ Đàn vui mấy người lại làm động tác chọc cười cô, phó bang chủ trái Hạ Tây Dương cầm đầu, đi đầu điều động không khí: "Lãnh đạo Từ nói hôm nay cậu ấy đãi khách, sau khi chúng ta đến có thể gọi món tùy thích."
Lý Nguyệt Dao liếc nhìn cậu ấy: "Cậu còn muốn gọi bao nhiêu nữa?"
Hạ Tây Dương: "Ơ kìa! Tôi còn chưa gọi mà quân sư đại nhân đã bắt đầu đau lòng rồi à?" Cậu ấy lại nhìn sang Lục Vân Đàn: "Bang chủ, cậu phân xử công bằng đi, có phải quân sư đã hướng khuỷu tay về người ngoài rồi không?"
Lý Hàng khoa trương thở dài: "Tôi hiểu rồi, lòng của quân sư đã không còn ở Thanh Vân bang của chúng ta nữa rồi."
Lý Nguyệt Dao đỏ mặt, thở phì phò trừng mắt nhìn hai người họ: "Hai cậu im đi!"
Lục Vân Đàn thực sự bị chọc cười, vừa hâm mộ vừa tò mò lại quan tâm hỏi: "Cũng tốt nghiệp rồi, lãnh đạo Từ không bày tỏ gì à?"
Những lời này lại khơi dậy tinh thần hóng chuyện của hai phó bang chủ, cũng mở ra trí tưởng tượng tình yêu của họ——
Phó bang chủ phải Hạ Tây Dương: "Chẳng lẽ lãnh đạo Từ muốn bày tỏ vào hôm nay?"
Phó bang chủ trái Lý Hàng: "Bằng không thì sao lại đặt phòng bao ở cạnh lớp 12/9 chứ?"
Đầu óc của Lục Vân Đàn cũng được khai thông: "Công khai thổ lộ?"
Hạ Tây Dương: "Woaaa!"
Lý Hàng: "Lãnh đạo ghê gớm đấy!"
Lý Nguyệt Dao: "......"
Mặt cô ấy đầy vẻ kháng cự: "Tớ ghét tỏ tình công khai, mất mặt lắm."
Lục Vân Đàn nhớ đến việc cô ấy có chứng sợ xã hội, đối với cô ấy mà nói tỏ tình công khai tương đương với mất mặt trước toàn thể thiên hạ, vì thế lập tức an ủi: "Tớ nói bừa thôi."
Hạ Tây Dương: "Nếu cậu không thích thì cứ từ chối thẳng."
Lý Hàng cũng cảm thấy xấu hổ thay cho lãnh đạo Từ: "Từ chối trước mặt mọi người có phải hơi tàn nhẫn không?"
Hạ Tây Dương: "Từ chối công khai nhưng đồng ý kín đáo!"
Lý Nguyệt Dao: "......"
Hà cớ gì tôi phải làm chuyện vô nghĩa vậy chứ?
Nếu Từ Phái Nhiên thật sự tỏ tình công khai thì cô ấy cũng sẽ đồng ý, chỉ là hơi ngại chút mà thôi.
Tuy là thế nhưng cô ấy vẫn phải phê phán và khiển trách hành vi thổ lộ công khai đó: "Tớ thấy làm vậy như một kiểu bắt cóc có đạo đức."
Lục Vân Đàn: "Vậy thì bắt cóc lại, xem ai tàn nhẫn hơn."
Hạ Tây Dương: "Nếu không muốn làm mọi chuyện quá bế tắc cậu cũng có thể giả chết."
Lý Hàng: "Trợn mắt ngả người, mọi chuyện tốt đẹp."
Lục Vân Đàn: "......"
Lý Nguyệt Dao: "......"
Đời người như vở kịch, toàn dựa vào kỹ năng diễn xuất.
Gần một tiếng sau, bốn người xuống tàu điện ngầm. Trước khi đến KTV Vương Triều, bọn họ tìm một quán ăn, sau khi ăn uống no nê họ mới đến địa điểm đã hẹn.
Lão Kim cũng ở phòng, khi nhìn thấy Lục Vân Đàn thì đầu tiên là hỏi cô lý do tại sao buổi sáng không tham dự buổi lễ tốt nghiệp? Lục Vân Đàn nói trong nhà cô bỗng nhiên xảy ra chút việc gấp, tìm cớ cho qua vấn đề này.
Tiếp đó cô tìm một chỗ ngồi xuống, im lặng nhìn những bạn học khác ca hát chơi đùa, lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc một câu nói mang: Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau.
Thật ra cô cũng muốn hòa nhập, nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không thể khơi dậy cảm xúc của mình.
Trong đầu óc cô đều là nhớ đến Lương Vân Tiên, nghĩ xem bây giờ anh đang làm gì trên máy bay, nghĩ xem anh đến nước Mỹ rồi sẽ làm gì, đoán cảm xúc và phản ứng của anh khi mở hộp ra, là khiếp sợ hay là cảm động? Hay là đờ đẫn? Liệu có hối hận khi không sớm nói sự thật cho cô biết không? Lãng phí thời gian ba năm một cách vô ích...
Cô còn để trong hộp một mảnh giấy Vân Tiên màu đỏ có viết hai dòng chữ, mong anh có thể nhìn thấy.
Cánh cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, trong phòng đầu tiên là im lặng một lúc, sau đó một loạt tiếng la hét và tiếng reo hò chói tai nổ ra.
Lục Vân Đàn trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Lạc Trần đang ôm một bó hoa hồng đi về phía mình.
Trong phòng bao ánh sáng tối tăm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng của Chu Lạc Trần bị bao phủ một cái bóng nhàn nhạt, giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo. Trong nụ cười của cậu ta còn mang theo vài phần căng thẳng và thẹn thùng khiến khuôn mặt anh tuấn của cậu ta tăng thêm phần trẻ con.
Tay cậu ta ôm hoa hồng đi tới trước mặt Lục Vân Đàn. Sau đó cậu ta quỳ một gối xuống đất, đưa hoa hồng lên giữa tiếng hét chói tai của mọi người, cười nói với cô: "Làm bạn gái tôi nhé?"
Lục Vân Đàn nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy mặc dù cậu ta đáng trách nhưng cũng có chút đáng thương. Cũng giống như cô, vừa đáng thương vừa đáng trách.
Họ đều có lỗi với Lương Vân Tiên.
Cô vẫn luôn xem Chu Lạc Trần như người mình thích, theo đuổi cậu ta suốt ba năm, hơn nữa còn không e dè Lương Vân Tiên—— Cô cũng làm tổn thương anh—— Nếu như không phát hiện sự thật, chắc là bây giờ cô sẽ hơi phấn khích nhỉ? Cô sẽ cảm thấy bản thân được như ý muốn, được nghệ nhân xếp giấy đáp lại.
Nhưng bây giờ cô đã biết chàng trai kia là Lương Vân Tiên, cho nên phản ứng đầu tiên của cô không phải là kích động mà là nghĩ tới Lương Vân Tiên:
"Nữ hiệp Đàn, nếu tôi đi không về, cậu có nhớ tôi không?"
Lúc ấy cô giận dỗi trả lời rằng: "Tôi sẽ không nhớ cậu đâu, đến mai là tôi quên cậu rồi!"
Nhưng tình hình thực tế là: Sẽ nhớ.
Sẽ nhớ cả đời.
Cô không chắc cuộc đời mình sẽ kéo dài bao lâu, nhưng điều chắc chắn là cả đời này cô sẽ không bao giờ quên anh. Suy cho cùng, anh là người có thể khiến cô rung động hai lần.
Cô không thể tiếp tục làm tổn thương Lương Vân Tiên, cũng không thể tha thứ cho hành động trước đó của Chu Lạc Trần.
Trong phòng bao tất cả mọi người đều nhìn hai người họ với ánh mắt kích động và mong chờ, ngoại trừ Hạ Tây Dương và Lý Hàng.
Hai người bọn họ đứng ở sau lưng Chu Lạc Trần, một người không ngừng trợn trắng mắt, một người thì cố gắng hết sức ngửa đầu ra sau, dường như muốn ám chỉ với cô rằng: Bang chủ à, nếu như ngại từ chối thẳng thì hãy giả chết đi!
Lục Vân Đàn hít một hơi sâu, thờ ơ lấy một tờ giấy Vân Tiên ở trong túi xách của mình ra đưa cho Chu Lạc Trần: "Xếp cho tôi một con hồ ly."
Chu Lạc Trần sửng sốt, mờ mịt nhìn cô.
Lục Vân Đàn cười nói: "Không biết sao? Vậy xếp hoa hồng cũng được."
Chu Lạc Trần bất lục mỉm cười: "Tôi sẽ học sau nhé?"
Lục Vân Đàn nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu ta, gằn từng chữ một: "Nhưng Lương Vân Tiên biết."
Toàn thân Chu Lạc Trần cứng đờ, đồng tử co rút như thể đột nhiên hiểu rõ điều gì đó.
Lục Vân Đàn cười lạnh đứng dậy khỏi kế dựa, nhìn Chu Lạc Trần chằm chằm từ trên cao xuống: "Cậu thay thế cậu ấy được sao? Có mười cậu cũng không bằng một Lương Vân Tiên!"
← Ch. 45 | Ch. 47 → |