Cảnh đêm vô biên
← Ch.128 | Ch.130 → |
Ban ngày đi dưới mặt trời mồ hôi đầm đìa tuôn như mưa, lại trải qua thời gian càng lên men. Mùi vị kia, thật đúng là khó ngửi.
Mặc dù Ninh Khanh Khanh không phải người ưa sạch sẽ quá đáng gì, nhưng ngủ một đêm với mùi như vậy đúng là không tiếp tục kiên trì nổi.
Nàng nhìn một chút chung quanh, lúc này cũng sẽ không có người xuất hiện ở chỗ này, Linh Thú cũng không có, nàng có thể tắm rửa một phen, loại trừ mùi vị đó đi hẳn là không thành vấn đề.
Vì vậy nàng liền cởi xiêm y, chỉ mặc đồ lót, rồi cứ như vậy bắt đầu lau mồ hôi.
Màn đêm bao la, trong rừng yên tĩnh.
Thiếu nữ cởi sợi Ti Đái buộc tóc. Mái tóc đen như mực trút xuống, phủ kín cái lưng mảnh khảnh, cơ hồ rơi đến vị trí ngang đầu gối. Giống như một tầng áo lụa đen nhánh, trùm lên trên người của nàng.
Nàng ngồi ở trên hòn đá bên dòng suối, khom người xuống, mái tóc từ làn da mịn màng rủ vào trong nước suối. Thân thể trắng nõn được nhuộm ánh nắng chiều còn sót lại, trông như là trái đào trắng như tuyết được gió xuân mơn man thổi qua, ở trên đỉnh nhuộm chút ánh sáng màu hồng nhạt.
Ninh Khanh Khanh lấy nước lau ở trên người, rửa đi bụi bặm trên da thịt, cũng phảng phất tẩy trừ một chút mệt nhọc. Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn phương xa, không biết nơi này cách chỗ Bạo Tuyết Bạch Hùng ở còn có xa lắm không, cũng không biết Dung Lăng và Nhục Nhục hiện tại thế nào?
Sau khi đến, nàng làm thế nào mới có thể đi vào cứu bọn họ?
Ninh Khanh Khanh nghĩ đến thực lực của mình. Càng luyện càng thụt lùi, e rằng nàng là người đầu tiên hiếm có như vậy.
Nhưng dẫu có nói gì đi chăng nữa, nàng nhất định phải luyện chính mình đạt tới cấp bậc Linh Sĩ, mới có hi vọng giành lại về Dung Lăng bọn họ từ Bạo Tuyết Bạch Hùng. Bằng không, đó thật sự là một ít hy vọng cũng không có.
Nghĩ được như vậy, tốc độ tắm rửa của Ninh Khanh Khanh nhanh hơn. Nàng muốn làm xong sớm một chút, rồi liền vội vàng tìm một chỗ tu luyện linh lực.
Liền vào lúc nàng đang nghĩ thầm có nên ăn Linh Thảo hay không để tăng thực lực lên, thì trong nước suối, có một sinh vật thân dài to bằng cánh tay nam nhân trưởng thành, đang không một tiếng động tiếp cận.
Vào lúc Ninh Khanh Khanh lau chân xong, xoay người muốn đi lên bờ, thì phát hiện dòng suối tựa hồ có một chút khí tức không tầm thường. Cơ hồ sau khi ý thức được điểm ấy, Ninh Khanh Khanh cũng không có nhìn xem rốt cuộc là cái gì, mà là dựa vào phản ứng thân thể, liền dận chận nhún một cái nhảy lên trên bờ giật thột.
Cùng lúc đó, sinh vật thân dài trong nước "vù" một tiếng lao tới, hai hàm răng bén nhọn cắn đúng nơi Ninh Khanh Khanh vừa đứng.
Nếu như nàng phản ứng hơi chậm chút một chút, thì hiện tại trên đùi đã có hai cái lỗ thủng màu đen!
Ninh Khanh Khanh phản ứng đã nhanhi, mà sinh vật thân dài kia cũng phản ứng không chậm chút nào.
Sau khi công kích hụt một cái bị nhỡ đà, không ngờ nó đang trong không trung, mà "roạt" một tiếng lao tới chỗ nàng. Nàng cầm trang phục ướt đẫm nhắm ngay sinh vật thân dài kia mà quăng vào nó. Nàng cũng không dự đoán nó chợt lắc toàn thân, tốc độ kia so với vừa rồi lại nhanh gấp đôi. Ninh Khanh Khanh hoàn toàn tránh cũng không thể tránh, một khi bị nó cắn, tất nhiên trúng độc!
Đúng lúc này, Vân Yên Thối Tuyết Trạc đột nhiên lóe lên một cái. Một bóng dáng màu trắng từ trong vòng xuyến vừa xuất hiện, nhanh chóng ngưng trên không trung, cánh tay dài chụp tới, liền ôm Ninh Khanh Khanh kéo vào trong lồng ngực cường tráng.
Sinh vật thân dài kia lại cắn thất bại một lần nữa. Chợt thấy đột nhiên đi ra một người, xuất hiện khí thế giống như quả núi đè xuống, làm cho nó bỗng nhiên sinh ra cảnh giác.
Bóng dáng trắng lóa nhanh nhẹn hạ xuống, bỗng nhiên từ giữa ngón tay xuất hiện một đám Tử Hỏa, soi tỏ mặt mũi lạnh lùng tôn quý đang tràn ngập sát khí.
Sinh vật thân dài nhìn thấy ánh lửa màu tím, thân hình run rẩy, phát ra bản năng sợ hãi. Nó vốn là định lao lại đây, nhưng nửa đường lại cứ như thế mà thay đổi thân hình, muốn lại lẻn vào trong nước suối.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |