Ảnh hưởng vị giác
← Ch.127 | Ch.129 → |
"Vân Yên Thối Tuyết Trạc có tác dụng chứa vật phẩm, ta lấy ra từ nơi đó." Phượng Phi Bạch vừa nói, ngón tay vừa động một cái chén Lưu Ly liền rơi xuống trong tay của hắn, hắn cầm lên, từ từuống một hớp.
"Còn tác dụng nào nữa không? Ta đây có khả năng cũng dùng để chứa đồ à." Ninh Khanh Khanh nhìn Vân Yên Thối Tuyết Trạc trên cổ tay, nó là món đồ tốt.
Phượng Phi Bạch nhắc nhở, "Chỉ ta có thể dùng."
"Rất không thân thiện, vẫn còn đùn hết bao quần áo của bản thân lên trên người của ta, khi cần liền lấy ra là có thể sử dụng." Ninh Khanh Khanh tức giận mà giơ ô lên, nhìn chủ nô đi ở phía trước.
Hắn đi chậm rãi trong núi rừng, dáng người thanh cao tao nhã, không hề thấy chút xíu khó chịu vì cái nóng. Tiểu nha hoàn số khổ cầm ô đi theo bên cạnh. Trong tay hắn vẫn còn cầm chén Lưu Ly tuyệt đẹp, vừa đi vừa uống. Trông rất thoải mái, rất sảng khoái, so với du lịch còn phải sảng khoái hơn?
Ninh Khanh Khanh mang theo hâm mộ ghen ghét hận, dọc theo đường đi vì Phượng Phi Bạch hẹp hòi, vô sỉ, tự kỷ, lười biếng mà ân cần thăm hỏi dòng họ hắn!
Cũng không biết đi bao lâu rồi, sắc trời cũng từng chút một tối sầm xuống.
Dọc đường cũng không gặp Linh Thú nào cả. Có thần khí trừ tà Phượng Phi Bạch bên người, coi như là Linh Thú cũng không dám lại đây.
Cũng vì thế nên Ninh Khanh Khanh cam tâm tình nguyện cầm ô cho Phượng Phi Bạch. Bằng không còn chưa tìm được Bạo Tuyết Bạch Hùng, nàng đã bị Linh Thú giết chết ở giữa đường.
Lúc này đã không còn một chút sức lực để đi tiếp, Ninh Khanh Khanh tìm một chỗ đất trống gần suối, cụp ô lại đặt ở bên cạnh cây. Nàng dựa vào thân cây lấy ra một bao thịt khô, bắt đầu bổ sung thể lực.
"Ngươi cứ chậm rãi ăn." Phượng Phi Bạch đột nhiên nói một câu.
Ninh Khanh Khanh đang cắn thịt khô liền ngừng lại, "Ngài muốn đi làm gì?"
"Bổn vương muốn dùng bữa tối." Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm hắn đi rồi, ngộ nhỡ Linh Thú lại tới thì làm sao bây giờ, vội vàng đứng lên: "Vương Gia, ngài liền cứ ngồi ăn ở chỗ này đi, không nên đi xa. Lúc thì đến, một lúc lại đi là rất phiền toái. Coi như ngài ăn ngon, thì ta cũng là nhẫn được. Ngài không phải sợ khiến ta thèm ăn, ngài cứ yên tâm ăn đi!"
"Khiến ngươi thèm ăn, Bổn vương cũng không sợ chút xíu, ngược lại tâm tình lại sẽ tốt hơn."
"Được rồi, Vương Gia ngài liền ngồi ăn ở chỗ này. Có làm ta thém ăn, ta liền thích bị ngài làm thèm ăn!" Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm Dung Lăng ngươi nhất định phải chịu đựng, vì chúng ta đều không biết xấu hổ.
Phượng Phi Bạch yên lặng nhìn ánh mắt thèm ăn của Ninh Khanh Khanh, bỗng nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác "Bổn vương cảm thấy dưới ánh mắt đáng sợ của ngươi sẽ ảnh hưởng tới ngon miệng."
Ta đây có khả năng che giấu a! Ninh Khanh Khanh tiếng hô còn chưa kịp hô lên, bóng dáng Phượng Phi Bạch liền giống như một cái khói, biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
"Ta đã cố gắng như vậy, còn không chịu lưu lại!" Ninh Khanh Khanh hướng tới chỗ Phượng Phi Bạch mới đứng đá một cước, tức giận mà đi trở về chỗ gốc cây, há miệng to cắn thịt khô, giống như là đang nhấm thịt người nào đó.
Ánh mắt lại càng thêm cảnh giác nhìn chung quanh, dù sao Thần Khí trừ tà Phượng Phi Bạch không ở đây , nàng có lẽ nên tỉnh táo hơn một chút Không biết như thế nào, tựa hồ thật sự không có Linh Thú gì cả.
Theo lý mà nói vào lúc sẩm tối, loài chim Linh Thú cũng là nên về tổ, nhưng mà ngay cả tiếng chim hót đều rất ít, có điểm yên tĩnh quá đáng.
Đối với Ninh Khanh Khanh mà nói, cũng là chuyện tốt. Ăn no rồi, Ninh Khanh Khanh chuẩn bị trèo lên trên nhánh cây tìm chỗ chắc chắn để ngủ một giấc. Ngẩng đầu lại phát hiện không biết lúc nào trên đầu xoay quanh một đàn muỗi nhỏ. Đây chính là loại muỗi bình thường, không phải là Linh Thú linh tinh các loại gì cả.
Nàng cúi đầu ngửi mùi vị trên người mình một phen, lập tức nhăn lại hàng mi mảnh mai xinh đẹp.
← Ch. 127 | Ch. 129 → |