Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao - Chương 079

Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Trọn bộ 117 chương
Chương 079
Tự làm tự chịu
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Shopee


Mẹ Cố tốt xấu gì cũng ở nông thôn ngơ ngẩn năm mươi mấy năm, ngày thường làm không ít công việc nhà nông, nào là mấy việc linh tinh như đào đất dọn phân đốn củi cho heo ăn, sớm nói bà đã luyện thành một thân mạnh mẽ, chỉ sợ so với những vận động viên cử tạ không kém hơn chút nào. Những việc này, Tô Noãn năm đó theo Cố Lăng Thành về thăm ông bà ở nông thôn chứng kiến mẹ Cố một thân một mình dùng tay lôi kéo xe đẩy chở sáu trăm cân mía ra trấn trên khoảng mười km để bán, cũng đủ biết sức lực của mẹ Cố là không thể xem thường.

Cho nên, vừa nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của mẹ Cố, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy, giống như con trâu điên xông về phía cô, sắc mặt Tô Noãn chợt biến hoá, tự nhiên hiểu được nếu như bị mẹ Cố thật sự tóm lấy chỉ sợ sẽ mất đi nửa cái mạng.

Những người khác cũng không dự đoán được người đàn bà lỗ mãng này sẽ đột nhiên động thủ, đều cực kỳ kinh ngạc ngây người, Lục Cảnh Hoằng khi thấy mẹ Cố lộ ra hung ác bổ nhào qua thì liền theo bản năng đem Tô Noãn ra phía sau bảo hộ, chính mình chặn lại thế tiến công hung hăng của mẹ Cố.

Mẹ Cố thấy tên tiểu bạch kiểm này thế nhưng che chở cho người phụ nữ xấu xa Tô Noãn kia, lại càng thêm giận dữ, quát to một tiếng, một đôi tay dùng hết sức lực liều chết túm lấy cà vạt cùng âu phục giá trị xa xỉ của Lục Cảnh Hoằng.

"Hay cho đôi gian phu dâm phụ, hôm nay lão bà ta đây sẽ giáo huấn các ngươi thật tốt một chút!"

Tô Noãn được Lục Cảnh Hoằng bảo vệ chặt chẽ, anh không cho mẹ Cố tới gần cô một tấc, nhưng khi Tô Noãn nghe được một ít tiếng hô điếc tai kia của mẹ Cố, trong lòng căng thẳng, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy cà vạt bị nhăn trong tay mẹ Cố.

Lục Cảnh Hoằng chân mày đã nhăn không thể nhăn hơn nữa, nếu chỉ có một mình anh, anh đại khái có thể hất cái người đàn bà cậy mạnh xấc xược này ra, nhưng mà bởi vì có Tô Noãn bên cạnh, nên có chút băn khoăn, tự nhiên không thể tuỳ tuỳ tiện tiện động thủ được.

Chỉ sợ vừa mới đẩy bà ta ra, bà ta liền thừa dịp anh chưa chuẩn bị, xoay người tấn công Tô Noãn, bà ta giờ phút này liều chết siết lấy cà vạt của anh, anh đại khái có thể đoán được Tô Noãn yếu đuối nếu rơi vào trong tay bà ta sẽ có kết cuộc như thế nào.

Tô Noãn nhìn mẹ Cố càng kéo càng quá mức, không có chút ý thu lại nào, sắc mặt cũng lập tức trở nên xanh mét, rốt cuộc chẳng quan tâm xem mình có thể bị bà ta đánh tới hay không, lướt qua cánh tay Lục Cảnh Hoằng đang che chở cho cô, trực tiếp bắt lấy cổ tay to khoẻ của mẹ Cố, nổi giận nói: "Ai cho bà đụng anh ấy, buông tay, bà là kẻ điên, mau dừng tay cho tôi!"

Nào có thể đoán được, mẹ Cố vừa nghe Tô Noãn lúc này đến giúp gian phu này, càng phát ra hoả khí khó có thể bình ổn, hai mắt mở to hung hăng nhìn trừng trừng Tô Noãn, tiện tay liền đem Tô Noãn đẩy ra, trực tiếp đẩy cho Tô Noãn lảo đảo rút lui: "Cô là tiện nhân không biết xấu hổ, đến bây giờ còn ra mặt giúp đỡ tên tiểu bạch kiểm này! Nói tôi là kẻ điên, cô mới chính là người đàn bà lòng dạ hiểm độc, bảo sao không phụ lòng A Thành nhà tôi!"

Mẹ Cố hai măt đỏ ngầu kinh khủng, bà ta thôi không lôi kéo Lục Cảnh Hoằng nữa, ngược lại liền tấn công về phía Tô Noãn bị đụng vào trên vách tường, bàn tay có móng tay đen thùi kia không chút trở ngại nào chộp tới trên đầu Tô Noãn, có thể nói là mạnh như vũ bão!

Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy mẹ Cố mạnh mẽ lao về phía Tô Noãn, khuôn mặt trước sau như một lạnh lùng hờ hững trong nháy mắt băng liệt tâm tình, cánh môi gắt gao mím chặt, cũng là hai bước ba bước đi qua, cánh tay hình thái duyên dáng xinh đẹp kia nắm lấy bả vai to lớn mạnh mẽ của mẹ Cố.

Mẹ Cố mắt thấy xém kéo được tóc Tô Noãn, lại bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ khống chế thân thể cường tráng của mình, còn chưa kịp xoay người, lực đạo trên vai đột nhiên tăng thêm, hung hăng kéo bà lui về phía sau, sau đó bỏ mặc bà.

Người xem cuộc vui trên hành lang tụ tập càng ngày càng đông, lại cũng không dám quang minh chính đại xem, đứng ở bên cạnh rình coi, vẻ mặt bà tám cùng hưng phấn, hướng về phía cảnh tượng hỗn loạn như vậy chỉ chỉ trỏ trỏ.

Thời điểm Lục Cảnh Hoằng ngăn cản mẹ Cố, bởi vì hai người rất gần sát nhau, mà động tác ác độc hung hăng đánh tới kia của mẹ Cố, lập tức bị anh đảo ngược, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới tai hoạ trên người anh.

Thế nhưng anh lại không rảnh quan tâm tới, bước nhanh đến bên cạnh Tô Noãn, ôm chầm lấy bả vai bị đụng nặng nề của Tô Noãn, dùng tay của mình nhẹ nhàng cẩn thận xoa vuốt cho cô, giữa lông mày ngưng trọng phát ra rõ ràng: "Không có sao chứ? Lần sau không cần tiếp tục can thiệp vào, chăm sóc tốt chính mình."

Tô Noãn chịu đựng đầu vai đau nhức, cắn khoé môi, nhìn Lục Cảnh Hoằng muốn nghe lời gật đầu, lại phát hiện trên cái cằm kiên nghị của anh có một đạo vết thương, cô nhịn không được đưa tay đi sờ, nghe thấy chính là âm thanh Lục Cảnh Hoằng nhẹ hít lấy không khí.

Lục Cảnh Hoằng nhăn lại ấn đường, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, anh theo bàn tay Tô Noãn sờ xuống phía dưới, đưa tới trước mắt nhìn, liền nhìn thấy trên đầu ngón tay dính một ít máu, mặt càng thêm đen xuống.

Tô Noãn lo lắng nhìn một ít miệng vết thương trái phải khoảng 3cm trên cằm Lục Cảnh Hoằng, vừa rồi lôi kéo, Lục Cảnh Hoằng vội vã phòng ngừa mẹ Cố làm tổn thương cô, thế nhưng lại không chú ý xem mình có bị chiêu thức độc ác tàn nhẫn kia của mẹ Cố làm bị thương hay không.

Lục Cảnh Hoằng nắm lấy cổ tay trắng nõn của Tô Noãn, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, giống như muốn nói cho cô biết không có việc gì, Tô Noãn thế nhưng không cách nào xem như không có việc gì, cô nghiêng đầu nhìn về phía mẹ Cố, ánh mắt vừa lúc dừng lại trên bàn tay đen thui đang chống vách tường kia của mẹ Cố.

Lực đẩy kia của Lục Cảnh Hoằng rõ ràng không nhỏ, thân thể to lớn của mẹ Cố lắc lư, chống đỡ vách tường mượn lực đứng vững, một mặt che huyệt thái dương, lồng ngực rắn chắc không dễ bị bắt nạt, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.

Mà mấy thứ trên ngón tay của mẹ Cố, Tô Noãn nhìn thấy có một chiếc nhẫn khắc hình đoá hoa, mà đoá hoa kia dính một chút vết máu, dưới ánh đèn sáng, hết sức chói mắt, chính là chứng cứ quẹt làm Lục Cảnh Hoằng bị thương!

Long Diên đầu kia kịp phản ứng vội vàng chạy tới, trên dưới quan sát kỹ Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng, nhìn thấy vết xước trên cằm Lục Cảnh Hoằng thì cũng không bình tĩnh được nữa thét lên một tiếng kinh hãi: "Cậu Út, mặt mày của cậu hốc hác quá! Mau, mau, đi cho bác sĩ xem đi!"

Tô Noãn thu hồi tầm mắt lạnh lùng nhìn mẹ Cố, cũng giống như Long Diên lo lắng nhìn chằm chằm miệng vết thương đang chảy máu kia, cô nhìn một vòng chung quanh, cũng ý thức được sự tình càng ngày càng lớn, ảnh hưởng tự nhiên cũng sẽ càng bùng phát không tốt.

Cô tạm thời buông tay Lục Cảnh Hoằng ra, từng bước tiến lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ Cố vẫn còn đang chậm chạp thở từng hơi: "Tôi và con trai của bà hai năm trước đã không còn quan hệ, về phần bà nói, tôi trở về để bám víu cành cây cao kia, tôi ở đây có thể khẳng định nói rõ ràng cho bà biết, quá khứ không có, hiện tại không có, tương lai càng không có!"

"Khi ở cùng anh ta thì tôi chưa từng làm qua chuyện có lỗi với anh ta, có tin hay không là tuỳ bà, tôi chỉ là hy vọng tất cả mọi người đều giống như bà đúng sai chẳng phân biệt được, mắng cũng đã mắng qua, ngang ngược cũng đã ngang ngược qua, hiện tại cũng có thể đi rồi."

Tô Noãn không có nói bất kỳ lời nhục mạ nào đối với mẹ Cố đang nổi điên như vậy, nhưng mà lần giải thích này so với mẹ Cố một chút liền xông lên chửi ầm lên càng có khí thế hơn, càng có thể áp đảo đầu người, thuận tiện cũng làm cho người nghe xong rõ ràng hơn.

Mẹ Cố nhất thời bị khí thế cường đại kia của Tô Noãn đè ép khiến cho đầu óc rối loạn một trận, nhưng vẫn là cứng đầu cứng cổ tức giận rống rống trừng mắt phản bác Tô Noãn: "Cô nói là nói như vậy, lời hồ ly tinh nói ai mà tin, nếu cô không câu dẫn A Thành nhà tôi, lấy tiền ở đâu ra để nuôi tiểu bạch kiểm, lấy tiền ở đâu để sống tốt như vậy!"

"Không thể nói lý."

Tô Noãn lạnh giọng bỏ xuống bốn chữ, liền không muốn cùng loại người dã man không nói lý lẽ này nói nhiều hơn nữa, xoay người kéo Lục Cảnh Hoằng, thật cẩn thận nhìn miệng vết thương của anh, định cùng anh đi tìm bác sĩ băng bó một chút.

Bản thân mẹ Cố sinh trưởng xung quanh vùng núi, được di truyền tư tưởng tam cương ngũ thường của thế hệ trước, chính mình cũng là thân phận làm dâu, đối với mẹ chồng lúc còn sống chính là nói gì nghe nấy.

Con dâu bây giờ không dễ dàng nghe lời bà, kết quả ngược lại, đứa con dâu này chẳng những không hiếu thuận với bà, còn ở đây đối địch với bà bất cứ lúc nào, căn bản không đem bà để vào trong mắt!

Mẹ Cố mấy năm nay một mình ở nơi sơn thôn sớm đã hình thành tính khí duy ngã độc tôn, tự nhận là đã lo cho Cố gia có được tiếng nói có trọng lượng, bất luận là con trai hay là con dâu đều nên nghe lời bà, cho dù là đứa con dâu bị bỏ rơi này, cho dù nhìn thấy bà là mẹ chồng trước đây thì cũng nên cung kính khiêm tốn, mà không phải giống như Tô Noãn vênh mặt hất hàm sai khiến!

Hiện tại Tô Noãn càng mặc kệ bà, bà ta lại càng bùng phát cố tình gây sự, mẹ Cố này tuy rằng không có học thức, nhưng là sống đến chừng này tuổi, vẫn còn biết thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, nhìn ra được những người kia đều là khinh miệt nhìn mình.

Vì thế, vị mẹ Cố sống nửa đời người ở nơi nông thôn bần cùng hẻo lánh lỗ mũi hướng lên trời tự nhiên không vui khi bị Tô Noãn như vậy khinh thường, lần nữa dùng hết sức xông lên định bắt lấy bàn tay Tô Noãn.

Lực chú ý của Tô Noãn và Long Diên đều đặt trên mặt Lục Cảnh Hoằng, làm sao nhìn thấy lão bà kia vốn đang yên lành lại phát tác tức giận, chờ cho tới khi người ngoài cuộc thét lên một tiếng kinh hãi, Tô Noãn theo đó nhìn thấy bóng đen kia đang bao trùm tới, lập tức theo phản xạ nghiêng đầu qua hướng bên cạnh, bàn tay kia mang theo luồng gió mạnh thổi qua gò má cô, về phần bàn tay lại bị cô nhanh đẩy ra.

Mẹ Cố chụp hụt, thân hình mập mạp khó tránh khỏi một trận chao đảo, Long Diên bên cạnh đã sớm xem bà không vừa mắt nhìn thấy mẹ Cố lảo đảo về phía cô, tiện tay nắm lấy cổ tay của mẹ Cố, không chút nào lưu tình đẩy ra.

Long Diên quan sát nhìn khuôn mặt Tô Noãn xém chút nữa bị bàn tay kia đánh, xác định cô ấy không có việc gì, mới trầm mặc nhìn về phía mẹ Cố cảnh cáo nói: "Vốn gọi bà một tiếng lão đại thẩm là khách sáo rồi, bất quá trải qua một lần như vậy, tôi cảm thấy gọi bà là lão đại thẩm cũng đều bôi nhọ danh xưng này, tôi nói cho bà biết, nơi đây là bệnh viện, không phải là trong núi bờ ruộng của các bà, nhiều người chứng kiến như vậy, nếu bà tiếp tục la lối om sòm, đừng trách tôi không khách khí!"

Long Diên là tuyển thủ quyền anh, khí lực cũng so với phụ nữ bình thường mạnh hơn nhiều, hơn nữa mẹ Cố vừa rồi đắc tội cô như vậy, cú đẩy này tự nhiên cũng cố ý tăng thêm lực, mẹ Cố nhât thời được tôn sùng phải lảo đảo vài bước, rồi sau đó phía sau lưng béo tốt kia đụng vào thùng rác giữa hành lang.

Mẹ Cố ối a một tiếng, trong lúc bối rối muốn mượn thùng rác kia đứng vững thân, ai ngờ thùng rác quá nhẹ, dứt khoát kéo theo bà cùng ngã ngửa trên mặt đất, mọi thứ rác rưởi nhất thời đổ đầy trên mặt đất, cũng dính một chút lên người mẹ Cố.

Mẹ Cố ngã ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn đám người kia giống như vị thần sừng sững đứng nhìn bà, trên mặt từ từ hiện lên một chút khủng hoảng, nhưng vẫn là không chịu thua nhất nhất trừng qua bọn Tô Noãn, sau đó hai chân duỗi ra, hai tay nắm lại, đánh lên lồng ngực của mình, tuỳ tuỳ tiện tiện gào khóc mắng chửi lên: "Ôi uy, đây đều là những người nào a, khi dễ một lão bà tôi! Ôi lão đầu tử, ông đi sớm làm chi, để tôi lại một mình bị mấy đứa khốn kiếp này khi dễ a! Ông trời ơi, ông nếu mở to mắt, thì thay tôi đánh chết bọn nhãi ranh này đi a!"

Mẹ Cố bệnh tâm thần kêu rên một trận, âm thanh điếc tai, từng chữ từng chữ đau triệt nội tâm, âm điệu thê lương bén nhọn kia phảng phất như muốn đâm thủng bàn tay người ta, Tô Noãn nhíu đầu lông mày, hiện tại không chỉ một tầng lầu nghe thấy chuyện này!

Tô Noãn bị mẹ Cố lần nữa náo loạn làm cho ngực một cỗ ngột ngạt khó tiêu, cũng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa một tiếng giận dữ mắng mỏ: "Đủ rồi chưa! Đem mánh khoé lăn lộn khóc lóc om sòm bộ dạng đó của bà thu lại cho tôi, ở đây chứ không phải ở trong núi, không ai đồng tình nước mắt của bà đâu!"

Mẹ Cố bị Tô Noãn giáo huấn một trận như vậy, lập tức liền dừng lại tiếng gào khóc, bà kinh ngạc khẽ nhếch miệng lên, nhìn Tô Noãn đột nhiên xù lông, hiển nhiên không nghĩ tới Tô Noãn tính khí thì ra lớn như vậy, lần đầu tiên mắt thấy choáng váng một chút.

Tô Noãn sẽ không mềm lòng đối với mẹ Cố nữa, một người đàn bà như vậy không đáng cho bất luận kẻ nào đồng tình, mẹ Cố giống như một vài gốc cây cỏ dại, bạn tức giận một phen cầm cây đuốc đốt bà, ngày hôm sau bà sẽ như nắng sớm mùa xuân mọc ra cho bạn!

Cho nên đối với loại người cố chấp tự cho là đúng như mẹ Cố, trừ phi bạn lập tức đem bà nhổ tận gốc, bằng không bạn đừng nghĩ bà vì bạn buông tha bà một lần mà mang ơn, ngược lại, bà sẽ càng thêm hận thù bạn.

"Bà cứ luôn nói tôi lấy tiền con của bà nuôi đàn ông, bây giờ bà liền gọi điện thoại cho Cố Lăng Thành, hỏi xem năm đó tôi xài bao nhiêu tiền của anh ta, kêu anh ta tính ra đi, tôi lập tức liền trả lại cho anh ta, một phân một ly cũng sẽ không thiếu của bà!"

Tô Noãn nói xong liền lật túi mình lên, cô lấy ra một chiếc điện thoại, đưa tới trước mặt mẹ Cố còn ngồi dưới đất, lạnh lùng thúc giục: "Gọi đi, bà đã tính toán như vậy, chúng ta đây liền nói rõ ràng một lần đi, đỡ cho sau này phải dây dưa không rõ, bà không thấy mệt nhưng tôi thấy phiền!"

Trên hành lang đã muốn trở nên lặng ngắt như tờ, mẹ Cố chấn động nhìn khí phách kia của Tô Noãn, lại nhìn tới chiếc điện thoại, không biết là nên cầm lấy hay là nên ném xuống, bởi vì bà căn bản không biết dùng hàng cao cấp này.

Bà đến thành phố tìm con trai, tìm đến thôn trưởng ở quê nhà gọi điện thoại, cũng sờ qua điện thoại kiểu dáng cổ xưa kia, cái loại xinh xắn có thể gọi điện thoại này, bà cũng chỉ mới nhìn thấy qua trong tay con trai cùng con dâu vừa rồi đi đón bà.

Giữa hành lang vang lên âm thanh cửa phòng mở ra, rồi sau đó là tốp năm tốp ba tiếng bước chân, Tô Noãn bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy Lục Cảnh Ngưng cùng một vị phu nhân Lục gia khác đang đi tới, hai người mày đều khoá chặt: "Sao lại thế này, cãi lộn trên hành lang, không biết đây là bệnh viện cấm làm ồn ào sao?"

Lục Cảnh Ngưng khi nói lời này, ánh mắt đảo qua mẹ Cố vẻ mặt mờ mịt ngồi trên mặt đất, giống như đã muốn rõ ràng hết thảy, giương nhẹ lông mày, hướng Long Diên phân phó nói: "Nước nóng ông ngoại vẫn chờ con đi lấy đâu rồi, còn không mau đi lấy đi."

"Còn không phải con lo lắng cho mợ Út bị người ta khi dễ hay sao, cho nên mới ở đây coi chừng giúp!"

Long Diên làm vẻ mặt uỷ khuất, vểnh lên đôi môi đỏ mọng, liếc mắt nhìn mẹ Cố, xoẹt một tiếng khinh thường, nhưng thật ra Lục Cảnh Ngưng vẫn luôn cười ngắm nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Tô Noãn đứng ở phía sau lưng Lục Cảnh Hoằng: "Mợ nhỏ của con có cậu nhỏ của con che chở rồi, với bản lĩnh của cậu nhỏ của con, không tới phiên con ra sức đâu, không nói là một con trâu hoang, cho dù là đến mười con trâu hoang, cậu nhỏ con cũng có thể một tay giữ chặt lấy bọn chúng!"

Long Diên vừa bắt đầu nghe đến u mê, đến khi hiểu được liền a một tiếng thật dài, vẫn là mẹ hiểu rõ cậu Út, cậu Út từ lúc vừa mới bắt đầu sẽ không nói chen vào, với tính tình vốn dĩ tính toán chi li kia mà nói, làm sao có thể như vậy dễ dàng bỏ qua cho người đàn bà lỗ mãng không nói lý lẽ này chứ?

Chẳng lẽ bây giờ là đang lấy bất động chế vạn động*? Hay là cậu Út ở đây đã có được ý tứ xấu xa gì?

*Như câu án binh bất động, thì lấy bất động = im lặng để quan sát sự vật.

Tô Noãn ở phía sau lần nữa nhìn những người Lục gia khác không khỏi có chút quẫn bách, cũng lo lắng bởi vì mẹ Cố làm cho Lục gia đối với cô có chỗ hiểu lầm, có lẽ không chỉ cho rằng cô cùng chồng trước của cô dây dưa không rõ, mà còn mang một tội danh không tôn kính trưởng bối.

"Đứa nhỏ này đúng thật là ngây thơ quá, đụng tới loại chuyện này như thế nào còn có thể bình tĩnh giảng đạo lý như vậy, nếu đổi lại là ta, đã sớm lấy ra cái chổi bên cạnh, đem cái bà già hồ ngôn loạn ngữ này đuổi đi ra ngoài, há còn cho phép bà ta cứ như vậy ở trước mặt ta giương oai sao?

Một vị phu nhân Lục gia khác chính là liếc mắt nhìn mẹ Cố, vẫn không cảm thấy đồng tình, ngược lại vừa cười vừa nói với Lục Cảnh Ngưng, đối với Tô Noãn biểu hiện có chút bất mãn, không phải là bất mãn cô vô lễ, mà là bất mãn cô dạy dỗ mẹ Cố quá nhẹ!

Tô Noãn đột nhiên cảm thấy, người của Lục gia hình như cũng có chút kỳ quái, ít nhất thái độ đối nhân xử thế xử lý chuyện này, so với người bình thường một trời một vực, làm cho người ta khó có thể suy đoán ra ý nghĩ của bọn họ.

Long Diên hai tay đan chéo ở trước ngực, có chút không kiên nhẫn nhìn về phía mẹ Cố trạng thái hoàn toàn trống rỗng: "Tôi nói obasan* bà rốt cuộc tính có bao nhiêu tiền chưa, tính xong thì chúng tôi đưa tiền rồi rời đi!"

*Tiếng Nhật, một cách gọi bà già.

Tô Noãn nhìn bộ dạng cao ngạo không khách khí kia của Long Diên, cũng không cảm thấy chán ghét, trên người Long Diên cũng không có bộ dáng giống như đại tiểu thư yếu ớt, càng lộ vẻ hào phóng làm người ta thích.

Mà bị Long Diên thúc giục như vậy, mẹ Cố vốn đang thất thần thân thể mập mạp đột nhiên run lên, nhìn thấy Tô Noãn khoé miệng tràn lên mỉm cười thì tức giận đến run rẩy cả người, nhìn thấy cách ăn mặc gọn gàng xinh đẹp của những người Lục gia trước mặt, lại là cực kỳ bi thảm kêu gào một trận: "Nhìn một chút, nhìn một chút đi, đây là phẩm chất người thành phố nên có sao? A! Còn không hiểu tôn kính trưởng bối! Ai uy, lão già a, tại sao ông đi sớm như vậy a, trời ơi, .... !"

Lục Cảnh Ngưng cùng một vị phu nhân khác trừng to mắt, nhìn nhau một cái, buồn cười lại không biết làm sao nhìn mẹ Cố phía trước đang vừa ngửa mặt lên trời khóc lớn vừa tự đánh đấm vào ngực.

Khóc khóc, bà lại đột nhiên giương nanh múa vuốt muốn đánh về phía trên người Tô Noãn, may mắn Long Diên lanh tay lẹ mắt, một phen liền kéo lại vạt áo sau của mẹ Cố, mẹ Cố bổ nhào vài cái sững sờ không nhào qua được.

Tô Noãn nhìn thấy mẹ Cố lại phát tác nữa, không dám tin trừng lớn mắt, chính cô không thể tin được, tại sao lúc trước cô lại có một bà mẹ chồng như vậy, thật sự là vô lại tới cực điểm, nói không lại liền đánh, rốt cuộc là cái loại đầu óc gì!

Mẹ Cố khí lực thật sự là quá lớn, bà ta bị Long Diên kéo còn không chịu bỏ qua, giống như con dã thú liều chết vùng vẫy giãy giụa, ở trong tay Long Diên lại uốn éo lại gào thét lại giãy giụa, làm cho Long Diên cũng có chút không chịu nổi.

Lục Cảnh Ngưng nhìn thấy tình hình không đúng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ, người bên cạnh xem cuộc vui vừa nhìn thấy cảnh tượng này, sợ tai hoạ liên luỵ mình, đều thối lui về phía bên cạnh, một bộ tư thế "thấy tình thế không đúng rút lui."

Cho đến khi một trận nước lạnh dội tới trên mặt mẹ Cố, mẹ Cố vốn đang lên cơn điên không phòng bị bất ngờ bị một cú đánh lén bất ngờ này, cả người đột nhiên giống như là người máy Kalu cứng ngắc đứng ở nơi đó.

"Cậu Út, tại sao cậu không cẩn thận như vậy, cũng dội dính trên người con rồi này!"

Trên quần áo của Long Diên cũng dính không ít nước, lập tức buông mẹ Cố ra ngạc nhiên hô lên, Lục Cảnh Ngưng vừa thấy bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra khăn tay của mình lau cho con gái, thấp giọng ai oán nói: "Mẹ đã nói là cậu nhỏ con sẽ ra tay, con không tin bị thiệt thòi là chính bản thân con đấy!"

Tô Noãn quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng cầm trong tay một ly nước, tròng mắt sắc bén của anh hơi híp lại, giống như là muốn cảnh báo mẹ Cố đang gào thét, sau đó đem ly nước trả lại cho người bệnh đang đứng một bên xem náo nhiệt.

"Mẹ? Mẹ, tại sao mẹ chạy tới đây? Không phải kêu mẹ chờ con ở đại sảnh sao?"

Một đạo giọng nữ vội vàng từ xa đến gần, cũng hấp dẫn tầm mắt mọi người, liền nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm một thân váy Chanel nhanh chóng chạy tới đây, trên mặt tràn đầy khí chất cổ điển mang theo lo lắng quan tâm.

Mẹ Cố vốn đang bị vây trong hoàn cảnh tứ cố vô thân ngước lên nhìn thấy con dâu mình đến đây, khí thế lập tức lại dâng lên, hôm nay cũng là lần đầu tiên bà gặp qua người con dâu này, trước kia A Thành chưa bao giờ dẫn nó về nhà, cũng không hiểu được A Thành suy nghĩ cái gì, đứa con gái gia cảnh tốt như vậy lại không cho bà gặp mặt.

Mẹ Cố vừa mới ở đây bị Tô Noãn chọc cho tức giận, cho nên lúc này nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm liền cảm thấy thật tốt làm sao, hơn nữa khi Doãn Thuỵ Hàm đến bên cạnh bà, bàn tay được chăm sóc trắng nõn trơn mềm kia phủ lấy bàn tay thô ráp đen đúa của bà, một tiếng "Mẹ" dịu dàng yêu kiều ngọt ngào kia, cũng muốn đem lòng của mẹ Cố hoà tan.

Xe hơi vừa rồi bà ngồi chính là của con dâu, so với xe hơi trong trấn của bọn bà cũng muốn xịn hơn, nghĩ đến người con dâu này cũng là nhân vật có tiền của, cùng với A Thành nhà bà đúng thật là một đôi, đứa con dâu này vừa nhìn cũng biết là một cô gái dịu dàng thuỳ mị có lối sống tốt.

Hiện tại a, cùng với A Thành của bà tốt quá rồi, mới vừa rồi con dâu nói muốn đi gặp bác sĩ một chút, kêu bà chờ ở bên ngoài, bà lôi kéo y tá hỏi thăm, con dâu bà vào là khoa phụ sản, bà cũng không phải là kẻ ngu, như thế nào lại không hiểu được ý nghĩa của việc phụ nữ vào khoa phụ sản.

Chỉ sợ rằng bà sắp có cháu rồi, đứa con gái này a, nhìn thấy mông cũng không lớn, không ngờ cũng là một cái máy sinh đẻ thật là tốt, còn hơn cái đứa Tô Noãn ăn hết cơm mà chẳng có trứng lại còn có thể nuôi tiểu bạch kiểm này không biết bao nhiêu lần!

Mẹ Cố tưởng tượng như vậy, lại càng thêm không thích Tô Noãn, vốn dĩ, lúc trước A Thành nói muốn kết hôn với phụ nữ như vậy thì bà liền không vui, bà vẫn luôn vừa ý đứa con gái thanh mai trúc mã lớn lên cùng con trai.

Nhìn xem Tô Noãn gầy teo yếu ớt, vừa nhìn cũng biết là một đứa quỷ đoản mệnh, thân thể yếu ớt ngã bệnh liền chính là tiền a, bà vẫn luôn khuyên con trai cưới vợ thân thể khoẻ mạnh, kết quả con trai không để ý tới lời bà, đảo mắt liền cùng Tô Noãn làm giấy hôn thú.

Mẹ Cố nhìn thấy con trai quan tâm nhiệt tình dành cho Tô Noãn, cũng không còn cách nào, dứt khoát cũng mặc kệ, đem chuyện nghĩ về phía tốt, ít nhất Tô Noãn nầy cũng có hộ khẩu ở thành phố đi, nghe A Thành nói là con gái của bí thư, bà cũng miễn cưỡng tiếp nhận đứa con dâu Tô Noãn này.

Chỉ là, kết hôn chưa tới nửa năm liền ly hôn, A Thành lại vẫn gạt bà, nếu không phải đứa con dâu mới này tự mình gọi điện thoại quan tâm bà, bà hoàn toàn không biết con trai bảo bối của bà cùng Tô Noãn ly hôn.

Vốn dĩ, ly hôn liền rời đi, việc này đối với mẹ Cố xưa nay không thích Tô Noãn mà nói, là chuyện lớn mà muốn đốt pháo ăn mừng, gặp phải mùa thu hoạch lớn khó có được trong thôn, con trai cuối cùng cũng không cần ở chung với cái đứa quỷ đoản mệnh kia rồi!

Bà từ con dâu mới hỏi chuyện của con, ccon dâu mới cũng ấp a ấp úng không chịu nói, bà mượn uy nghiêm mẹ chồng một phen tiến hành dạy bảo con dâu, con dâu mới nói cho bà biết, công việc của con trai gần đây đang gặp một chút phiền toái, đến nỗi những phiền toái đó, rất có thể là có người cố tình gây ra.

Theo như mẹ Cố một ít gân cốt suy nghĩ rốt cuộc vốn là không liên tưởng tới trên người Tô Noãn, ai ngờ không tới một giờ con dâu này điện thoại xong, bà liền nhận được một cái bưu kiện, là từ thành phố gửi tới, bên trong đều là ảnh chụp thân mật của Tô Noãn cùng người đàn ông khác.

Về phần người đàn ông kia... lần đầu tiên mẹ Cố nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng liền nhận ra, chính là cái tên gian phu này!

Sau đó a, lấy trí tưởng tượng muôn màu muôn vẻ kia của mẹ Cố, hơn nữa bà ở trong thôn nhìn thấy nhiều trò đùa giỡn này, liền một cách tự nhiên liên tưởng tới vở diễn Phan Kim Liên cùng Tây Môn liên hợp hại chết Võ đại lang trong truyện Thuỷ Hử*.

*Cái này không biết tác giả có nhớ nhầm không, Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh là trong truyện Kim Bình Mai, chả hiểu tại sao nằm trong truyện Thủy Hử =]

Trong đầu mẹ Cố nhất thời chuông báo mãnh liệt, chính mình thật vất vả nuôi lớn con trai, sao có thể bị cái đứa tiểu tiện nhân này mưu đồ đoạt tài sản hại tính mệnh đây!

Mặc dù bà là phụ nữ lớn lên ở trong núi, không văn hoá không kiến thức, nhưng đừng quên, một mình có thể ngậm đắng nuốt cay đem con trai nuôi lớn, hơn nữa là loại phụ nữ xung quanh trồng hơn mười mấy mẫu đất, tuyệt đối sẽ không yếu kém chút nào cả!

Mẹ Cố trằn trọc trở mình suốt cả buổi tối, đó là càng nghĩ càng bất an, dứt khoát từ trong đáy rương rút ra cái bao đỏ thẫm, đem cất vào trong túi, vác trên lưng cái giỏ xách, mang giày vải đi khỏi núi lớn.

Bà thật muốn nhìn xem, đứa con gái tên Tô Noãn trèo lên lưng A Thành nhà bà nuôi tiểu bạch kiểm kia, ở dưới con mắt của bà, nó còn dám giở trò gì, nếu còn dám tiếp tục câu dẫn A Thành nhà bà, bà sẽ lấy cái mạng nhỏ của nó!

Nghĩ đến đây, mẹ Cố liếc mắt nhìn Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng có đôi có cặp đứng ở trước mắt bà, căm giận xì một tiếng khinh miệt, phun ra một ngụm đàm bên chân Tô Noãn, hành động khiếm nhã đó làm cho nhiều người nhíu mày.

Mẹ Cố không chút nào để ý đến vẻ mặt của mọi người, lập tức lôi kéo cánh tay của Doãn Thuỵ Hàm, sau đó dùng giọng điệu nghẹn ngào tố khổ với Doãn Thuỵ Hàm, một bàn tay hung hăng không quên chỉ vào đám người Tô Noãn trước mặt: "Tiểu Hàm a, cuối cùng con cũng đến rồi, ai uy, mấy đứa đó nha, nghĩ đến có chút tiền dơ bẩn liền đánh liền mắng mẹ, Tiểu Hàm, con nên thay mẹ trút giận a!"

Đối với mẹ Cố đổi trắng thay đen giải thích, không ai để ý tới, bởi vì căn bản sẽ không ai tin, đáy mắt Doãn Thuỵ Hàm hiện lên một trận chán ghét, nhưng vẫn là bị cô che dấu rất tốt, dịu dàng khuyên bảo mẹ Cố đang phẫn nộ: "Mẹ, trước hết mẹ đừng tức giận, có thể mẹ có chút hiểu lầm với Tô tiểu thư và mọi người, huống chi có nhiều người Lục gia ở đây, với gia tộc Lục gia lớn như vậy, như thế nào cũng sẽ không ở trước mặt mọi người khi dễ chúng ta như vậy."

Doãn Thuỵ Hàm thốt ra lời này, Lục Cảnh Ngưng và một vị phu nhân khác cũng cau mày lại, Long Diên càng thêm thiếu kiên nhẫn tiến lên một bước, trừng mắt nhìn Doãn Thuỵ Hàm chất vấn: "Doãn Thuỵ Hàm, lời này cô nói là có ý gì, cái gì gọi là Lục gia chúng tôi sẽ không ở trước mặt mọi người khi dễ người, cô có ý gì cứ nói thẳng, không cần phải dùng tâm cơ đùa bỡn với tôi, bà cô tôi đây không rảnh gây sức ép cùng với cô đâu!"

Doãn Thuỵ Hàm giật giật khoé miệng, một bên dìu lấy mẹ Cố, một bên lại muốn ứng đối chất vấn của Long Diên, giữa chân mày toát ra nhàn nhạt mệt mỏi, nhìn qua có chút không thể làm gì, nhìn thấy ở trong mắt mẹ Cố thật không hay rồi.

Mẹ Cố nghe thấy lời nói của Doãn Thuỵ Hàm cùng Long Diên, đại khái hiểu được cái người gọi là Lục gia này xem chừng chính là loại người thuộc tầng lớp giai cấp địa chủ, khí thế hùng hổ doạ người kia cũng nói cho bà biết, sợ rằng đứa con cùng con dâu nhà mình ở đây cũng bị Lục gia chọc tức không ít.

Trong đầu mẹ Cố loé lên ánh sáng, bà nhìn Long Diên, sau đó nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng bên cạnh Tô Noãn, lập tức đem rất nhiều việc xâu chuỗi lại cùng một lúc, ngón tay đeo nhẫn tức giận đến muốn phát run: "Tốt lắm, mày là đứa tiểu tiện nhân ăn cây táo, rào cây sung, tao nói A Thành nhà tao như thế nào vô duyên vô cớ công việc gặp nhiều rắc rối, thì ra là mày thông đồng với người ngoài đối phó nó a, A Thành chúng tôi thật đáng thương, làm sao lại cưới ngay cái đứa kiêu ngạo này chứ!"

"Mẹ, đừng nói nữa, chúng ta về thôi!"

Âm thanh Doãn Thuỵ Hàm mang theo lạc giọng, cô đưa tay túm túm cánh tay rắn chắc của mẹ Cố, ngăn cản mẹ Cố nói ra những lời làm Lục gia càng thêm mất hứng, bộ dạng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục khiến cho mẹ Cố càng thêm tức giận bất bình.

"Họ Tô kia, mày lại đây cho tao, hôm nay coi như tao liều cái mạng già này cũng muốn tóm được mày, khi dễ con tao còn chưa đủ, hiện tại trước mặt tao còn muốn khi dễ con dâu cùng cháu của tao, nhìn xem tao sẽ không buông tha mày!"

Nhẫn nại của mọi người là có hạn, Tô Noãn lạnh lùng liếc mắt nhìn mẹ Cố lại bắt đầu kích động, cô liếc mắt nhìn Doãn Thuỵ Hàm, đã đoán ra được nguyên nhân mẹ Cố có thành kiến sâu sắc với cô như vậy, cô đi lên phía trước một bước, Lục Cảnh Hoằng giữ cô lại, cô vừa ngước mắt nhìn, liền trông thấy đường cong duyên dáng của cái cằm cùng cái cổ của anh.

Lục Cảnh Hoằng chậm rãi nhếch miệng, rất rõ ràng cười một cái, nhìn người ở trong mắt là có ngụ ý khác, mà mẹ Cố bị ánh mắt ôn hoà kia của Lục Cảnh Hoằng đảo qua, lông tơ cả người đều bị dựng đứng lên.

Doãn Thuỵ Hàm đứng ở bên cạnh mẹ Cố vốn đã thấy mất mặt, nhưng vì để cho Tô Noãn khó xử không thể không uỷ khuất chính mình, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của Lục Cảnh Hoằng, khuôn mặt có chút tái nhợt, từ lần gặp đầu tiên cho tới bây giờ, Lục Cảnh Hoằng chưa bao giờ từng coi trọng cô.

Giống như Doãn Thuỵ Hàm cô ở trong mắt Lục Cảnh Hoằng chẳng qua là một chú hề nhảy nhót giãy giụa, thấp kém thú vị thậm chí khiến cho người quen xem buổi trình diễn chất lượng cao như anh ta ngay cả nhìn một cái cũng không có tư cách.

Người đàn ông này, rõ ràng không có làm cái gì, nhìn qua cũng là dáng vẻ ôn nhã lễ phép, lại làm cho cô cảm giác mình ở trước mặt anh ta vĩnh viễn không thể cao quý, Doãn Thuỵ Hàm nhớ tới lời Lục Cảnh Hoằng từng nói qua với cô, làm cho cô cảm thấy đối mặt với anh ta so với việc cùng người kéo tóc đánh nhau ngoài đường còn khó chịu hơn nhiều.

Doãn Thuỵ Hàm cố gắng áp chế cảm xúc nội tâm quái dị, xoay người gắt gao kéo lấy cánh tay của mẹ Cố, lộ ra một nụ cười gượng ép: "Mẹ, chúng ta đi trước đi, Lăng Thành vẫn còn chờ chúng ta quay về ăn cơm đó!"

Bây giờ mẹ Cố không bị lời nói của Doãn Thuỵ Hàm lay động, mẹ Cố hùng hổ trừng mắt nhìn chằm chằm, như muốn đem Tô Noãn ăn sạch vào bụng, oán khí kia không biết từ đâu mà đến làm cho Tô Noãn đều không thể lý giải nổi, không biết làm sao lại đắc tội mẹ Cố.

Tô Noãn thật sự không muốn dính dáng gì đến mẹ Cố nữa, Lục Cảnh Hoằng lại cố tình dắt lấy tay cô, vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cô có chút không hiểu được Lục Cảnh Hoằng làm như vậy là có ý gì, thế nhưng anh lại chỉ là nhìn mẹ Cố cùng Doãn Thuỵ Hàm.

Kỳ thật suy nghĩ của mẹ Cố cũng không phức tạp, cũng giống như các bà mẹ chồng ở nông thôn, muốn khi còn sống còn có thể bế cháu, mấy năm nay mẹ Cố không ít lần thắp hương cho các thổ địa phía sau thôn, chính là bà không nghe thấy tin gì cả.

Con trai ban đầu ở trong thành phố làm quan, mẹ Cố khoe khoang thổi phồng không ít với xung quanh, một phát thật sự trở thành người đứng đầu, song khi nhìn thấy mấy người đàn bà cũng tuổi với mình dắt đứa cháu nhỏ ở trước mặt bà lắc lư, bà đã cảm thấy bọn họ chính là cố ý khoe khoang với bà.

Thậm chí có người, còn đắc ý nói cho bà biết, cháu của họ còn có thể làm nước tương! Mẹ Cố tính tình suy nghĩ lung tung, làm cho bà khẳng định những người này là cố ý!

Bọn họ hâm mộ ghen tị con trai bà có tiền đồ, nhưng ở sau lưng lại nói xấu bà, cười nhạo bà có con trai có năng lực có tiền đồ thì thế nào, bây giờ còn không phải là muốn đoạn tử tuyệt tôn sao!

Mỗi lần nghĩ như vậy, mẹ Cố đều tức giận đến giam mình trên giường vài ngày, trong lòng đối với chuyện đứa cháu này càng thêm để bụng, chỉ sợ thật sự bị bọn họ nói trúng Cố gia muốn tuyệt tử tuyệt tôn rồi!

Hiện tại biết con dâu mang thai, sao có thể mất hứng, thấy có người khi dễ con dâu bà, làm sao có thể không phát cáu, nếu như cô ta ở trong thôn bà, bà đã sớm nắm tóc cái đồ sao chổi họ Tô kia hung hăng giáo huấn một trận!

Thế nào còn cho phép cô ta kiêu ngạo khi dễ đứa cháu cưng trong bụng con dâu bà như vậy, đây chính là tính mạng của bà a, bà còn muốn chờ đứa bé sinh ra đem về trong núi nuôi đó!

Mẹ Cố thầm nghĩ tới đứa cháu cưng trong lòng, trên tay cũng nghiêm túc, vết chai quá dài trên tay sờ lên bụng Doãn Thuỵ Hàm, khi Doãn Thuỵ Hàm thân thể cứng ngắc muốn né tránh thì bà mất hứng trừng mắt: "Trốn cái gì trốn, mẹ sờ cháu cưng của mẹ cũng không được sao?"

Khi lòng ngón tay thô ráp kia sờ soạng qua lại trên bụng bằng phẳng của Doãn Thuỵ Hàm, ánh mắt loé lên tia sáng vui mừng nhìn chằm chằm vào bụng Doãn Thuỵ Hàm, phát ra âm thanh mềm nhẹ trấn an nói: "Đứa cháu bảo bối a, đừng sợ, có bà ở đây, nếu ai dám khi dễ con, trước hết bà sẽ khiến cho cô ta chịu không nổi!"

Lời nói che chở lần này của mẹ Cố nghe vào trong tai người bình thường, cũng sẽ nói bà thương cháu của mình, nhưng bị người trí thức biết chuyện nghe qua, chính là một chuyện cười thú vị, sắc mặt của Doãn Thuỵ Hàm cũng chợt không chịu nổi tái nhơt.

"Bà xác định con dâu bà sẽ sinh cháu cho bà sao?"

Một đạo giọng hỏi lạnh lùng làm cho một tia huyết sắc cuối cùng trên mặt Doãn Thuỵ Hàm cũng bị rút ra, đáy mắt cô chợt hiện qua kinh hoàng, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, lãnh đạm đảo qua bụng cô, làm cho cô không tự chủ được lấy tay che đi.

Mà một câu của Lục Cảnh Hoằng cũng làm cho mẹ Cố vốn đang vui vẻ vuốt ve đứa cháu cưng tương lai của mình vẻ mặt mờ mịt, khó hiểu nhìn cái bụng bằng phẳng kia, không hiểu quay đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng, lập tức lòng tràn đầy đắc ý: "Năm đó tôi đã nói cái đồ sao chổi đó không thể cưới, thấy thế nào đều là đứa bé không có mệnh số! Bây giờ a, A Thành chúng tôi cuối cùng cũng thông suốt, chẳng những lấy cho tôi một người con dâu tốt, còn lập tức để cho tôi ôm cháu cưng!"

Mẹ Cố nói xong, giống như khoe khoang liếc mắt nhìn Tô Noãn, sau đó lại tiếp tục sờ bụng Doãn Thuỵ Hàm, ngược lại Doãn Thuỵ Hàm cứ ngăn cản bàn tay đen của bà, còn lánh về phía bên cạnh hai bước, mẹ Cố lập tức lo lắng hỏi: "Tiểu Hàm a, có phải là cháu của mẹ thấy không thoải mái, chúng ta có cần đi cho bác sĩ xem một chút không?"

Sắc mặt hiện tại của Doãn Thuỵ Hàm rất không tốt, khoé mắt dư quang liếc về phía Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng, một mặt xấu hổ cười cười với mẹ Cố, lắc đầu giải thích: "Không... Không có việc gì, mẹ chỉ là con đói bụng, chúng ta vẫn là nhanh trở về đi!"

"Thì ra là đứa cháu cưng ngoan ngoãn của bà đói bụng nha, bà lập tức sẽ dẫn con đi ăn!"

Mẹ Cố vừa nghĩ tới đứa cháu của mình, toàn bộ cơn tức lập tức tan thành mây khói, mặt mày hồng hào nhỏ giọng nhỏ nhẹ nói chuyện với cái bụng của Doãn Thuỵ Hàm, tiếp theo sau đó lúc gần đi trừng mắt nhìn về phía Tô Noãn ánh mắt cũng không hung ác như vậy nữa.

"Tôi có nói các ngươi có thể đi rồi sao?"

Thanh âm của Lục Cảnh Hoằng tràn ngập uy nghiêm làm cho Doãn Thuỵ Hàm cùng mẹ Cố thân hình đồng thời sửng sốt, khí phách bộ dáng của mẹ Cố khi đối mặt Tô Noãn ở dưới ánh mắt chống lại của Lục Cảnh Hoằng liền lập tức thay đổi như cà bị nhiễm sương, mà Doãn Thuỵ Hàm bây giờ vội vã rời đi, vậy mà Lục Cảnh Hoằng hiển nhiên không để cho cô đắc ý.

"Sau khi tập kích viên quan cao cấp quốc gia liền muốn bỏ đi cho xong, thiên hạ cũng không có chuyện tốt như vậy."

Mẹ Cố nghe thấy thanh âm lạnh lẽo không mấy chuyển biến tốt của Lục Cảnh Hoằng, nghi ngờ đánh giá Lục Cảnh Hoằng một phen, như là xác định cái gì đó, sau đó không yên tâm bất an mở miệng tìm kiếm chứng thật: "Cậu làm quan? Cậu so với A Thành nhà chúng tôi, ai lớn hơn a?"

Lục Cảnh Hoằng mím môi mỏng, chân mày nhíu lại, không hề liếc nhìn người đàn bà kiến thức thiển cận này lấy một cái, mà Long Diên thì hừ nhẹ cười lạnh, liếc mắt nhìn mẹ Cố có chút lo sợ bất an: "Cậu Út của tôi chính là phó bộ trưởng bộ ngoại giao, con trai của bà không phải chỉ là một chức phó sở thôi sao, hừ, mễ lạp chi châu*, còn mưu toan toả sáng cùng nhật nguyệt, không biết tự lượng sức mình!"

*Thành ngữ, so sánh như thứ vô cùng nhỏ bé.

Bình thường Long Diên nếu nói ra lời nói kiêu ngạo ngang ngược như vậy, khó bảo toàn những người trong Lục gia khác sẽ không nắm lấy lỗ tai cô giáo huấn một phen, chỉ là vấn đề hiện giờ thuộc loại vấn đề phân tích cụ thể, đối mặt mẹ Cố như vậy, bạn nếu khiêm tốn nhúng nhường, bà ta thực sự khi dễ bạn không có năng lực rồi!

Mẹ Cố nghe lời Long Diên nói, vẻ mặt càng thêm mờ mịt, trong nháy mắt, từ từ đi tới bên cạnh Doãn Thuỵ Hàm, đẩy bả vai Doãn Thuỵ Hàm một cái, hạ thấp giọng hỏi: "Tiểu Hàm a, cô ta nói gì vậy, mẹ nghe không hiểu!"

Âm thanh của mẹ Cố vốn giống như sư tử rống to, lúc này cho dù có thể đè thấp cũng không nhỏ được bao nhiêu, ít nhất những người xung quanh đều nghe được rất rõ ràng, Long Diên lại càng tốt bụng giúp giải thích: "Còn không phải là con trai của bà ở trước mặt cậu Út tôi, giống như là con rùa cháu gặp được ông nội sao, cách nói này chắc bà cũng hiểu chứ?"

Mẹ Cố ngẩn ngơ, hiển nhiên chậm chạp còn chưa hiểu rõ, bà cứ như vậy ngước cằm lên nhìn Long Diên, lại ngó ngó gương mặt lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, run rẩy đưa tay kéo kéo tay áo của Doãn Thuỵ Hàm: "Con dâu, lời cô ta nói có phải là con trai mẹ phải nghe lời tên tiểu bạch kiểm kia không?"

Doãn Thuỵ Hàm cho dù có tao nhã cũng có chút không kiên nhẫn được nữa, cau mày nhìn mẹ Cố còn bị vây trong trạng thái nửa ngốc nghếch, trong âm thanh là kiềm chế cơn tức: "Mẹ, đừng nói nữa, chúng ta nhanh trở về đi!"

Mẹ Cố lúc này đâu chịu nghe lời Doãn Thuỵ Hàm nói, hiểu được chức quan của tên tiểu bạch kiểm này còn lớn hơn so với con mình, lập tức đôi chân liền đánh mềm nhũn, biểu cảm trên mặt thoa phấn trắng thay đổi trong nháy mắt.

A Thành nhà bà vất vả lắm mới làm được quan to, bà vừa vào thành phố đã làm đắc tội vị quan so với A Thành còn lớn hơn, vậy phải làm sao bây giờ a, A Thành của mẹ, mẹ hại con rồi!

Mẹ Cố rốt cuộc chẳng quan tâm đến cái gọi là tôn nghiêm mặt mũi, bà buông tay Doãn Thuỵ Hàm ra, liền đi tới trước mặt Lục Cảnh Hoằng, cố gắng làm cho mình nở ra một nụ cười cung kính, lại chỉ làm cho khuôn mặt trắng bệch càng thêm dữ tợn mà vặn vẹo: "Cậu là bộ trưởng đi, vừa rồi tôi có làm gì đắc tội, cậu liền đại nhân có hiểu biết, không cần phải tính toán với thôn phụ sống ở vùng núi thôn dã là tôi đây, đầu óc tôi bị lừa đá mới có thể nói cậu như vậy, cậu và cái vị họ... Tô tiểu thư a, đó là... Nói như thế nào nhỉ, cái gì chàng cái gì thiếp ấy, so với ca diễn còn có thể đẹp mắt hơn nhiều!"

"Mẹ!"

"Cô câm miệng lại cho tôi, tôi nói chuyện cô chen vào làm gì, tránh qua một bên cho tôi!"

Doãn Thuỵ Hàm muốn nói gì đó, lại bị mẹ Cố quát một tiếng chói tai khiển trách trở về, ngược lại như cũ nịnh hót nịnh bợ Lục Cảnh Hoằng, nào có thể đoán được Lục Cảnh Hoằng ngay cả khoé mắt cũng không liếc nhìn bà một cái, chỉ là thản nhiên nói: "Không ai có thể không chút kiêng kị làm ra một vài chuyện rồi sau đó không chịu trách nhiệm, vẫn bình yên vô sự, tôi gọi bà ở lại, chỉ là muốn nói cho bà biết, tôi đã báo cảnh sát, một khi bà bước ra khỏi chỗ này chính là chạy tội."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-117)