Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao - Chương 078

Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Trọn bộ 117 chương
Chương 078
Chuột hoa cũng cắn người
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Shopee


"Tốt quá, tôi đang định đi tìm cô đây, xem ra cô được lắm, tự mình xuất hiện!"

Giọng phụ nữ thô lỗ khó nghe khác hẳn giọng phụ nữ dịu dàng thông thường, Tô Noãn khi nghe thấy thanh âm như thế thì gắt gao nhíu chân mày, cô đem giọng nói the thé như cái loa kèn này so với giọng gào thét chua ngoa của phụ nữ trong trí nhớ.

Lục Cảnh Hoằng bị thứ âm thanh đó cắt ngang bày tỏ ngọt ngào cùng Tô Noãn, sắc mặt đã sớm chìm xuống, cùng Tô Noãn quay nhìn về phía phát ra âm thanh, liền nhìn thấy một phụ nữ trung niên năm mươi mấy tuổi, vóc dáng thấp lè tè, dáng người có hơi mập một chút, ưỡn lên cái bụng thật to.

Trong thế giới của Lục Cảnh Hoằng hiển nhiên chưa từng xuất hiện qua loại phụ nữ này, chân mày anh không ngừng nhíu chặt, người đàn bà kia có làn da rất ngăm đen, giống như là quanh năm đều dãi dầu mưa nắng, nhưng trên mặt bà ta lại thoa một lớp phấn thật dày, vốn định làm cho mình có thể trắng hơn một chút, lại không nghĩ biến khéo thành vụn, chính là làm cho mặt và màu da ở cổ khác nhau rõ rệt.

Bà ta mặc trên người chiếc áo ba đờ xuy mùa đông thật dày, nhìn giống như là đè ép dưới đáy rương nhiều năm, chỉ có khi cần thiết mới lấy quần áo ra mặc tiếp, màu sắc đỏ tươi giống như là cái nắng gắt tháng bảy, nhìn thế nào cũng thấy có chút dáng vẻ quê mùa.

Ánh mắt tinh nhuệ của Lục Cảnh Hoằng chỉ trong vài giây đã hoàn toàn lướt nhanh qua người đàn bà đang xông tới này, cũng không muốn tiếp tục nhìn nữa, liền quay đầu đi, môi mỏng mím chặt, mơ hồ lộ ra tâm tình không vui của mình.

Dùng thẩm mỹ quan của anh đi đánh giá cách ăn mặc như vậy, chỉ có thể dùng từ không ra gì đi khái quát, hay là nói chính xác hơn, đó là khó coi.

Nhìn kiểu dáng quần áo kia chỉ sợ là thịnh hành từ hồi mười mấy năm trước, bây giờ mặc vào, nhỏ hình như vẫn có hơi nhỏ, càng làm nổi bật thêm dáng người mập mạp của bà ta, giống như hai tay lấy về từ trong than đá, trên ngón tay đầy đặn, đeo rất nhiều nhẫn vàng rất có khí thế nhà giàu có.

Tô Noãn chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn người nọ, tiết kiệm bất kỳ tinh lực đánh giá nào, ngẩng đầu nói với Lục Cảnh Hoằng: "Chúng ta qua bên kia đi thôi, dù sao bên kia cũng có thang máy xuống lầu."

Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn thấy tâm tình của Tô Noãn cũng không khác gì anh, liền ngầm đồng ý gật đầu, đỡ lấy đầu vai cô định xoay người rời đi, cũng không nghĩ tới người kia rốt cuộc cũng xông tới, trực tiếp chặn đường đi của bọn họ.

"Chạy cái gì mà chạy! À?! Nhìn thấy tôi nên chột dạ đúng không? Tôi khinh! Cái người phụ nữ thối nát này, tự mình đi chà đạp chính mình, cái tốt không học lại cố tình đi học những thứ hồ ly tinh kia làm gái!"

Bàn tay đen mang theo kim quang long lánh kia chỉ thẳng vào trước chóp mũi Tô Noãn một cái, cái miệng rộng trét son đỏ kia không ngừng khép mở, thỉnh thoảng còn có nước miếng bắn ra, như thế nào cũng cảm thấy đó là một người phụ nữ thô tục.

"Đừng cho là tôi ở quê thì không biết gì, lúc trước cô cùng A Thành ly hôn là chuyện xảy ra! Không ngoan ngoãn ở nhà hầu hạ chồng, mang thai đứa bé, thế nhưng lại nuôi tiểu bạch kiểm ở bên ngoài!"

"Mệt cho A Thành chúng tôi ngốc, lại vẫn gạt tôi nói cái gì mà tính cách không hợp, hôm nay tôi nói cho cô biết, trước giờ mấy chuyện hư hỏng cô làm ra, tôi so với ai khác đều rất rõ ràng!"

"Bây giờ nhìn thấy A Thành lên làm phó thị trưởng, lại muốn quay về sao? Tôi nói cho cô biết, nghĩ cũng đừng nghĩ, A Thành của chúng tôi cũng không phải chuyên lấy người đàn bà dâm đãng, ai biết mấy năm nay cô một mình ở bên ngoài đã làm ra cái loại chuyện gì!"

Tô Noãn vốn định không rãnh mà đi để ý, trực tiếp quay đầu bỏ đi, nhưng mà ở trước mặt mọi người, vô duyên vô cớ bị chỉ vào mũi chửi rủa, một cỗ cơn tức cũng xoẹt xoẹt dâng lên ót.

Bị một người đàn bà như vậy rống lên, tất cả mọi người trên hành lang cơ hồ đều nhìn qua bên này, còn có những kẻ nhiều chuyện mở cửa phòng bệnh nhô đầu ra xem, Tô Noãn chỉ cảm thấy khó chịu muốn đánh cho một quyền.

Nhưng mà cuối cùng nhìn đến đám người vây xem náo nhiệt này thì mạnh mẽ đè xuống cơn giận của mình, chỉ là lạnh lùng nhìn người đàn bà lỗ mãng cay nghiệt này: "Tôi không muốn ầm ĩ với bà ở đây, cũng mời bà chú ý hình tượng của mình một chút, không nên rống to nói lớn như vậy làm giảm mất tư cách của mình."

Nói xong, Tô Noãn liền kéo cánh tay của Lục Cảnh Hoằng chuẩn bị rời đi, cô tự nhiên là nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng nghe xong những lời này thì sắc mặt hoàn toàn âm trầm, hẳn là anh cũng đoán ra được thân phận của người đàn bà này chứ?

"Như thế nào, bị tôi nói trúng chút ít tâm tư của cô, nghĩ muốn bỏ chạy? Người đàn ông này là tình nhân mới của cô đi, dưới gầm trời này tại sao lại có loại phụ nữ không biết hổ thẹn như vậy, sau khi bị đá lại đi tìm A Thành của chúng tôi, bản thân cô không có mặt mũi, thì cũng phải nghĩ cho A Thành chúng tôi chứ!"

Khắp các tầng lầu đều quanh quẩn tiếng răn dạy quở mắng vang vọng của người đàn bà này, toàn bộ ánh mắt cơ hồ đều rơi trên người Tô Noãn, một vài đầu ngón tay hung hăng hung tợn muốn đâm vào đầu vai cô, chỉ là con chưa có đụng tới quần áo của cô, cổ tay ngăm đen kia liền bị một bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy.

Tô Noãn dọc theo cánh tay kia nhìn lên trên, là tay áo khoát màu đen, sau đó là khuôn mặt tối om căng thẳng của Lục Cảnh Hoằng, anh nắm chặt cổ tay của người đàn bà kia, không để cho bà ta muốn làm gì thì làm.

"Xin mời bà nói chuyện hãy tôn trọng một chút, tôi không hy vọng tiếp tục nghe thấy bất kỳ lời phỉ báng nào về vị hôn thê của tôi từ trong miệng bà, nếu không tôi sẽ nhờ tới pháp luật làm cho rõ chuyện này."

Người đàn bà trung niên kia nhìn thấy sắc mặt Lục Cảnh Hoằng nghiêm túc mà lạnh lùng, cũng bị giật mình ngây ngẩn cả người, nhất thời không kịp phản ứng, cánh tay bị Lục Cảnh Hoằng cầm lấy run rẩy, cả khuôn mặt trắng vì phấn càng trắng thêm mấy phần.

Đối với một người quanh năm sống ở nông thôn, chưa va chạm ngoài xã hội, người bình thường vừa nhìn thấy người mặc một thân trang phục nghiêm chỉnh vẻ mặt nghiêm túc, lại nghe thấy bọn họ lạnh lùng nói những câu mà bà nghe không hiểu, khí thế liền hạ xuống ngay.

Cho nên khi Lục Cảnh Hoằng chán ghét buông tay bà tar a, lấy cái khăn ra lau tay, bà ta vẫn luôn dùng ánh mắt liếc chiếc khăn kia, chỉ cần vài lần, bà ta liền nhìn ra chiếc khăn này chất lượng không phải là tốt bình thường, có thể còn hơn cả chiếc khăn mà người có tiền nhất trong thôn bọn họ dùng.

Bà ta nhìn thấy người đàn ông dáng vẻ xinh đẹp trắng nõn này tiện tay ném khăn vào trong thùng rác bên cạnh, càng thêm đau lòng thiếu chút nữa nhào qua nhặt lên, giấu vào trong túi quần của mình, lại ngại vì mặt mũi cứng rắn nhịn xuống.

Bất quá bà ta nheo mắt lại tính toán một chút, như thế này mắng xong đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ, sau khi chờ cho bọn họ đi không còn ai, bà sẽ quay lại nhặt lên cũng được!

Một mặt bà ta vừa tham lam chút tiện nghi này, mặt khác bà ta hiểu được một chuyện, người phụ nữ không biết xấu hổ này hình như cũng tìm được nhân tình có tiền hơn so với A Thành của bà, nghĩ như vậy, cơn tức lại hừng hực thiêu đốt dâng lên đỉnh đầu.

Bà ta đột nhiên nhớ tới những lời nói tức giận khi con dâu bà ta ra đón ở nhà ga, tỉnh ngộ trừng lớn đôi mắt chuông đồng, lại duỗi ra bàn tay đeo nhẫn vàng chỉ qua lại về phía Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng, bén nhọn nói: "A, tôi biết rồi, cái phụ nữ đê tiện cô, lúc trước nhất định là vì tên tiểu bạch kiểm này, đào khoét gia sản của A Thành chúng tôi, sau đó ly hôn với A Thành chúng tôi ở chung với thằng đó, bây giờ, ngược lại còn kêu tên tiểu bạch kiểm này hãm hại A Thành nhà chúng tôi!"

Lời nói của bà ta càng ngày càng quá phận, người trên hành lang càng ngày càng nhiều, nếu như chỉ có một mình Tô Noãn thì đại khái có thể bỏ đi, không cần chú ý tới loại đàn bà cố tình gây sự này.

Nhưng mà, dính tới Lục Cảnh Hoằng thì cô không thể tiếp tục làm giống như bị chó cắn một cái, không đi phản kích lại, những ai ở trong bệnh viện quân đội này chứ, nghĩ lại cũng biết, nếu tin tức truyền ra, chính là Lục gia sẽ bị một trận gièm pha!

Tô Noãn hít thở sâu, để cho mình không đến nỗi hành sự lỗ mãng, khi Lục Cảnh Hoằng muốn mở miệng thì Tô Noãn đưa tay kéo anh một cái, nhìn vẻ mặt trách cứ của Lục Cảnh Hoằng mà ánh mắt ân cần, Tô Noãn cười cười an ủi, ngược lại nhìn về phía người đàn bà kia: "Hai năm trước tôi đã ly hôn với Cố Lăng Thành, chuyện của tôi cũng không làm phiền bà tới quan tâm, về phần giáo huấn tôi, lại càng không tới phiên bà tới khoa tay múa chân, bà luôn miệng nói tôi bao nuôi đàn ông ở bên ngoài, bản thân tôi muốn hỏi một chút, bà có biết người đàn ông đang đứng bên cạnh tôi có thân phận địa vị gì hay không?"

Tô Noãn khi nói ra lời này không nhanh không chậm, không có bị chọc cho nóng nảy xúc động, một đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ Cố, khoé miệng thoáng hiện chứa đựng một nét cười lãnh trào, từ gốc độ của mẹ Cố nhìn sang, Tô Noãn chính là đang liếc ngang qua bà!

"Bao nuôi tiểm bạch kiểm? Dì Cố à, vậy thì tôi tính toán cho dì một chút, xem rốt cuộc tôi lừa con dì bao nhiêu tiền để nuôi tiểu bạch kiểm!"

"Hai năm trước khi Cố Lăng Thành còn chưa có thăng chức phó thị trưởng, anh ta chỉ là một thư ký nho nhỏ tiền lương một tháng có là bao, tuy rằng nhân viên làm việc cho cơ quan chính phủ phúc lợi không tệ, nhưng cũng sẽ không vượt qua năm sáu ngàn, coi như anh ta được sáu ngàn là cũng tốt lắm rồi."

"Dì cho rằng những thứ vàng bạc loè loẹt trên người dì là dì dùng tiền con trai của dì mua à? Nếu tôi nhớ không lầm, mỗi tháng anh ta đều gửi tám trăm đồng về quê cho dì, ngày lễ ngày tết, còn phải mua này mua kia, quà cáp thuốc bổ đống lớn gửi cho dì."

"Còn lại chỉ hơn năm nghìn, chúng tôi sau khi kết hôn là ở nhà thuê, tiền thuê mỗi tháng là một ngàn rưỡi, một tháng ba mươi ngày tính luôn tiền gạo củi mắm muối tương dầu điện nước, tiết kiệm lắm tổng cộng cho là một ngàn đi, tổng kết lại tất cả, tiền lương của con trai dì cũng chỉ còn hơn hai ngàn."

"Con trai dì nhậm chức trong chính phủ, vẫn luôn phải tốn một ít tiền kết thân với cấp trên, ví như thỉnh thoảng tụ họp đi khách sạn ăn cơm, mỗi lần cho là bốn năm ngàn đi, dĩ nhiên chúng ta có thể xem như con của dì ba tháng mới mời người ta đi ăn một bữa đi, những cái khác cứ cho là giả bộ đánh đấm ăn chực đi."

"Mới vừa rồi vị tiểu bạch kiểm từ trong miệng dì này vứt bỏ cái khăn mà cứ xem như giá trị rẻ nhất của nó, là năm trăm đồng đi, dì nhìn lại cách ăn mặc của anh ấy một chút đi, nói như thế nào cũng phải hơn một vạn, cũng như số tiền vụn vặt con trai dì mỗi tháng cho tôi không ít, nếu không tôi làm sao có thể nuôi nổi tiểu bạch kiểm quý giá này!"

Tô Noãn mở miệng một tiếng tiểu bạch kiểm, mặt Lục Cảnh Hoằng nhìn cũng không dễ nhìn, giọng điệu Tô Noãn nói năng có khí phách đủ để cho mọi người trên hành lang đều nghe thấy ba chữ "tiểu bạch kiểm", anh lớn như vậy, chỉ có bị hoài nghi bao nuôi phụ nữ, cũng chưa bao giờ bị nói là bị một phụ nữ bao nuôi!

Mà mẹ Cố vẫn là bị Tô Noãn bỏ qua lời nói của bà xem thường kiêu ngạo nói con trai bà làm cho tức giận đến nói không hơn một hơi, ngón tay chỉ Tô Noãn há to miệng chính là nói không nên lời, một cái mặt đen run rẩy, phấn trắng cũng chảy xệ xuống.

"Đúng rồi, nếu dì không tin có thể đi hỏi Cố Lăng Thành một chút, rốt cuộc là tôi bao nuôi đàn ông bên ngoài, hay là anh ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trong lòng anh ta đều rõ ràng như gương sáng, bất quá tôi cảm thấy, cứ coi như nói anh ta, dì sẽ cảm thấy con trai của dì rất có mị lực, là người làm vợ như tôi lòng dạ hẹp hòi, không thể chứa thêm một cô em gái."

Tô Noãn chính là vừa thu lại răng của con chuột hoa, nóng nảy cũng sẽ há mồm cắn người, Lục Cảnh Hoằng tuy bị Tô Noãn nói thành tiểu bạch kiểm, nhưng nhìn bộ dạng Tô Noãn giương nanh múa vuốt về phía Cố mẹ, vẫn là có nhiều hứng thú nhìn xem.

Nhưng là lúc nào cũng đề phòng bà lão điên điên khùng khùng này, chỉ cần bà ta có một hành động quá phận, liền bảo vệ tốt cho Tô Noãn.

Người bình thường thoạt nhìn càng dịu dàng khéo léo, một khi nảy sinh ác độc, cũng đều khủng khiếp hơn so với bất cứ ai khác, sợ là ngay cả loại người như mẹ Cố bình thường quen trổ tài mồm mép nhanh nhẹn mọi người cũng sẽ bại trận.

Quả nhiên, Tô Noãn một bộ dạng ung dung tự nhiên kia, làm cho mẹ Cố tức giận đến đôi môi run cầm cập, chỉ vào trên mặt mang theo ý cười của Tô Noãn, nín nhịn hồi lâu cuối cùng phun ra mấy chữ cô, sau khi thông suốt chửi ầm lên: "Cô làm phản rồi, A Thành chúng tôi là đứa trẻ tốt nhưu vậy, làm sao lại coi trọng cái đứa sao chổi này rồi! Có thể được ở cùng với A Thành của chúng tôi là phúc khí của cô, vậy mà cô vẫn còn đi ra bên ngoài làm bậy, ngược lại với A Thành của chúng tôi bây giờ, cô cái người phụ nữ ti tiện so với tảng đá bên cạnh hầm cầu còn thối còn cứng hơn nữa!"

Giống như Cố Lăng Thành từ trong núi ra thành phố không có được bao nhiêu người, nhất là ở cái nơi hẻo lánh nhiều năm không có một người nào như vậy, một khi có con cái nhà ai vào thành phố xây dựng sự nghiệp, cả thôn đều nhất định khua chiên giống trống tuyên dương một phen.

Đối với tính tình như vậy của mẹ Cố Lăng Thành mà nói, con của mình làm quan ở trong một thành phố lớn, thì lại càng đắc ý muốn bay lên tới trời rồi, gặp ai cũng đều nghe được chính là "A Thành nhà bà như thế nào lợi hại rồi", dần dà, cũng thật sự xem như trên thế giới này con của mình chính là nhân trung long phượng.

Theo lý thuyết, Cố Lăng Thành nếu ở trong thành phố có sự nghiệp, thì nên đem người mẹ vĩ đại từ nhỏ chịu cực khổ của mình vào trong thành phố hưởng phúc, nhưng mà Cố Lăng Thành lúc trước cũng chỉ là một chuyến mang bà trở về quê nhà, lại không đề cập tới đề nghị đón mẹ già.

Cô từng trong lúc vô tình có đề cập qua một lần, Cố Lăng Thành chỉ là cười cười, lại cũng không có suy nghĩ nhiều hơn, ngược lại là khuyên cô đừng quan tâm tới chuyện này, nói là người mẹ kia thích tự do tự tại ở quê nhà hơn, không thích bị trói buộc ở trong thành phố.

Khi đó Tô Noãn tin là thặt, bây giờ đứng ở ngoài cuộc mới hiểu được, căn bản chính là Cố Lăng Thành hiểu rõ tính khí của mẹ anh ta, tình nguyện cấp nhiều tiền bạc phụng dưỡng cũng không muốn để cho người mẹ này của anh ta đến phá hư chuyện tốt của anh ta.

Cũng khó trách, có người mẹ miệng rộng, thích khoe khoang như vậy, có ai mà yên tâm để bà ta ở bên cạnh, ngày nào đó không cẩn thận bị một tên nhân viên công tác kỷ luật thổi phồng lên, Cố Lăng Thành còn không phải là cố tình tìm phiền toái cho mình sao?

Mà Tô Noãn cũng có đầy đủ tin tưởng, mẹ Cố cũng không nghĩ đến chính mình cũng đã chiếm một phần nguyên nhân, loại người tính tình phẩm hạnh giống như bà, làm sao chịu ở yên ở một thành phố lớn, sẽ chỉ bị người xem thường, làm sao còn có ai hâm mộ bà có một đứa con trai lợi hại chứ!

"Con của bà rất lợi hại phải không? Bây giờ bà hãy kêu Cố Lăng Thành đến, bản thân tôi muốn nghe xem anh ta giải thích như thế nào về chuyện này với tôi, tôi cũng sẽ làm tốt báo cáo tình huống cụ thể với thị trưởng của bọn họ."

Lục Cảnh Hoằng ngữ khí đủ đề đông lạnh chết một người, mỗi lần chỉ cần Lục Cảnh Hoằng vừa mở miệng, Tô Noãn chú ý sẽ bắt gặp mẹ Cố hèn nhát, điển hình là bắt nạt kẻ yếu, mà Lục Cảnh Hoằng không quên lạnh lùng bổ sung một câu: "À, quên nói cho bà biết một câu, người lãnh đạo trực tiếp con của bà chính là cháu của tôi."

Lời này thốt ra, mặt mẹ Cố so với gan heo còn khó coi hơn mấy phần, như thế nào bà cũng không nghĩ tới cái tên tiểu bạch kiểm này lại có một đứa cháu làm thị trưởng, bà ở trong thôn cũng chưa từng thấy qua người nào ăn cơm chùa lại có hậu thuẫn phía sau lớn như vậy!

Những người trên hành lang đều là được qua giáo dục, tự nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra ai phải ai trái, giờ phút này lắng nghe những đối thoại kia, đều không hẹn mà cùng cười khẽ một tiếng, xem kịch vui nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của mẹ Cố.

"Chuyện gì xảy ra, cậu Út, mợ Út, các người sao còn đứng ở đây?"

Một đạo tiếng hỏi tò mò tạm thời làm dịu đi không khí giương cung bạt kiếm, Tô Noãn quay đầu liền nhìn thấy Long Diên cầm theo bình trà, cô nghi hoặc ngó ngó người đàn bà quê mùa khó ưa kia, lại nhìn cậu Út nhà mình một chút, tìm kiếm đáp án.

Tô Noãn vừa định nói chúng tôi không có việc gì, cô đi lấy nước đi, mẹ Cố cứng đầu kia cũng không chịu bỏ qua, bởi vì vừa rồi bị khí thế của Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng đả kích làm cho lòng người đại loạn, mở miệng mắng người cũng là không chút che giấu: "Xem đi! Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ rồi, làm sao cô chết cũng trở nên không biết xấu hổ như vậy, thì ra là cùng đồng bọn với vị xô-pha tiểu thư*này, đắm mình trong truỵ lạc! Nhìn cách ăn mặc kìa, trên mặt còn tô đủ mọi màu sắc, thật sự không biết là gia đình đã dạy dỗ một đứa bé thành ra dạng gì à!"

*Theo kiểu gái hộp đêm, hay diễn ở nơi sân khấu.

Long Diên vốn còn đang bị vây trong tình huống mờ mịt vừa nghe thấy lời này, lập tức liền hiểu rõ, rất rõ ràng, trước khi cô ra ngoài cái bà già này đang công kích mợ Út của cô, mà cô cũng bị dính đạn rồi!

Long Diên là thiên kim Long thị, từ nhỏ đến lớn đều sống an nhàn sung sướng, như thế nào lại chịu nổi bị người ta mắng ở nơi công cộng như vậy, mắng một mình cô còn chưa đủ, còn muốn đụng chạm tới ba mẹ của cô, làm cho đại tiểu thư thiên chi kiêu nữ (kiêu ngạo hơn trời) Long Diên như thế nào cũng nuốt không trôi cơn tức này.

Lập tức liền đem bình trà trong tay quăng sang một bên, cũng không nhìn tới có bị vỡ vụn hay không, giẫm giày cao gót hung hăng vọt tới trước mặt mẹ Cố, vóc dáng thon dài mắt nhìn xuống mẹ Cố mập lùn, cười lạnh một tiếng: "Vị đại thẩm già này, bà nhưng thật ra nói cho tôi nghe một chút đi, trong mắt bà cái loại con gái như thế nào mới được xem là con gái đàng hoàng, bà thế nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho tôi biết, bà chính là loại đó nha! Nói ra cũng không sợ hù chết người, cách ăn mặc như cường hào nhà giàu mới nổi, còn dám ở trong này nhảy nhót giống như một thằng hề, lão bà hôm nay đặc biệt đến pha trò hả!"

Trong hành lang nhất thời vang lên tiếng cười vang, cũng không ít người trong phòng bệnh nghe được tiếng cười ngó ra nhìn, hỏi thăm người bên cạnh, sau đó cũng nhìn thấy vị mẹ Cố kia bị cười nhạo đến thần sắc có chút dại ra mà buồn cười lắc đầu.

"Tô nói đại thẩm lớn tuổi bà vẫn là nên về nhà cày ruộng, đủ loại đồ ăn, cứ lén ăn đi, những người ở đây có thể không phải là người bình thường, đắc tội người nào bà cũng chịu không nổi đâu, bất quá bổn tiểu thư đây, xem như là bị chó điên cắn một cái, không đáng để đi so đo a!"

Long Diên nói xong còn dùng tay tạo một tư thế "Quên đi", trên mặt cũng là tràn đầy khinh thường, vẻ mặt cao cao tại thượng kia đem mẹ Cố chỉnh đến sững sốt một chút, trên mặt của bà lộ ra quẫn bách kích động.

Một đôi bàn tay thô to đen nắm vạt áo ba-đờ-xuy, bà như thế nào cũng không nghĩ tới, nha đầu chết tiệt kia thế nhưng biết được bà thường xuyên nửa đêm vác cái sọt trên lưng sang bờ ruộng kế bên trộm đồ ăn, còn nói ra trước mặt nhiều người như vậy!

Mẹ Cố cảm thấy được thế giới của mình trời đất quay cuồng, những tiếng cười to kia tràn ngập trong thính giác của bà, bà giống như nhìn thấy những người đó vẻ mặt xem thường chỉ trỏ bà, chỉ là trong lòng mẹ Cố càng khó có thể quẫn bách, đối với Tô Noãn hận ý càng thêm sâu sắc không ít.

Tô Noãn đứng ở một bên nhìn mẹ Cố hoảng hốt, cũng không sinh ra chút đồng tình nào, cũng cười cười theo một cái, rất lãnh đạm cười, lại đủ để cho mẹ Cố nộ hoả công tâm, khuôn mặt thoa phấn trắng trong nháy mắt vặn vẹo.

Mẹ Cố như thế nào cũng tức không nhịn nổi, một ả đàn bà thấp kém bị A Thành nhà bà bỏ rơi cũng dám kiêu ngạo như vậy, thông đồng với người ngoài để khi dễ một lão bà như bà, hơn nữa Tô Noãn cũng mới vừa nói những câu hạ thấp con trai bảo bối của bà, mẹ Cố nổi giận gầm lên một tiếng, không nói hai lời, xông lên phía trước muốn kéo tóc Tô Noãn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-117)