Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao - Chương 077

Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Trọn bộ 117 chương
Chương 077
Cha con đối đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Shopee


"Chỉ cần chú ấy nhìn thấy cô, nhất định sẽ đồng ý."

"Anh cứ như vậy xác định?"

Tô Noãn nâng lên mí mắt, nghi ngờ nhìn đôi mắt đầy tự tin của Lục Thiếu Phàm, Lục Thiếu Phàm cười một cái, chìa hai ngón tay chạm chạm đầu lông mày của mình: "Đa số đàn ông đều như thế, một khi đã yêu người phụ nữ nào, dù sao cũng hy vọng cô ấy hài lòng về mọi chuyện, cuộc sống có thể vô ưu vô lự*, cho dù là Lục Cảnh Hoằng trời sinh tính lương bạc cũng không ngoại lệ."

*Sống mà không cần lo nghĩ gì.

Tô Noãn nghe Lục Thiếu Phàm không che dấu chỉ rõ ra, hai gò má không khỏi dâng lên đỏ ửng, muốn tỏ ra trấn định nhưng một đôi tay đặt ở lan can cửa sổ thế nhưng tiết lộ quẫn bách của cô.

Lục Thiếu Phàm cúi đầu nhìn Tô Noãn ngượng ngùng hai ngón tay xoắn vào nhau, thú vị cười đến vô cùng vui vẻ, một bàn tay vuốt trên cằm không có một cọng râu, ra vẻ trầm tư nói: "Tô tiểu thư nên biết tính tình của chú Út là thích ăn mềm không ăn cứng, đến lúc đó có thể phải lựa chọn biện pháp đối ứng."

Tô Noãn ngẩng đầu nhìn nụ cười ẩn ý của Lục Thiếu Phàm, làm sao mà cô cảm thấy như chính mình đang bị anh ta lừa gạt, đang từ từ sập vào trong một cái bẫy, nhưng mà cố tình tìm kiếm cũng không tìm ra được chỗ nào không thích hợp.

"A, chú Út hẳn là sắp đến rồi, Tô tiểu thư chúng ta vẫn nên vào đi thôi, nếu để cho chú Út nhìn thấy cô đứng ở đây nói chuyện, chỉ sợ sẽ cho đứa vãn bối là tôi đây nhìn một cái sắc mặt."

Lục Thiếu Phàm mỉm cười trêu ghẹo nhìn Tô Noãn, xoay người đi trở về phòng bệnh, đi không được xa, liền quay lại nhìn Tô Noãn còn đứng nguyên tại chỗ, khoé miệng gợi lên ý cười nhạt nhẽo.

Chú Út, từ nhỏ đến lớn, chú vẫn luôn thanh tâm quả dục như vậy, ăn trên ngồi trước, trên thế giới này hình như đã sớm không tồn tại cái gì để chú quan tâm, cũng vì vậy mà phong bế người khác đi vào thế giới của chú.

Lần này đây, con rất mong đợi nhìn xem chú có thể làm được những gì cho người phụ nữ chú yêu thích nhất, vì cô ấy, có phải hay không cam nguyện buông tha cho toàn bộ thế giới, bao gồm lý tưởng khi còn niên thiếu của chú.

————-

Lục Thiếu Phàm khai báo một tiếng với Lục Tranh Vanh rồi rời đi, cho tới khi Tô Noãn trở lại phòng bệnh, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy nhiều người đột nhiên xuất hiện trong phòng, trong lúc nhất thời cũng không biết là nên đi vào hay là nên rời khỏi.

Trước khi cuối cùng cô cảm thấy nên lặng lẽ đóng cửa lại đi ra ngoài, một đạo tiếng gọi thanh thuý ngăn cản cô, đồng thời thu hút tầm mắt của mọi người dời sang về phía cánh cửa, mà chủ nhân của thanh âm kia đã như tên bắn bay nhanh đến bên cạnh Tô Noãn.

"Mợ Út, thì ra mợ thật sự ở đây nha!"

Long Diên kéo cánh tay Tô Noãn, thân mật lắc lư vài cái, miệng dưới vểnh lên, hơn nữa đá lông nheo với Tô Noãn, sau đó nhíu mày nhìn về phía Lục Tranh Vanh trên giường bệnh lầm bầm: "Ông ngoại lúc này a, cuối cùng cũng trở lại là một ông lão thành thực rồi!"

Lục Tranh Vanh nghe thấy lời này mất hứng, mắt hổ trợn thật to, âm thanh lớn như đấu kia lại bắt đầu gây hoạ cho quần chúng: "Con nói vậy là sao hả, ông làm sao mà không thành thực hả? Ông nói mợ nhỏ của con ở trong này, có lừa con không? Nếu không tin, sao con không đợi ở nhà, còn chạy tới đây làm chi, a?!"

Long Diên nghe xong một trận rống này, lập tức giơ hai tay đầu hàng, bó tay: "Con biết rõ ông ngoại ông gừng càng già càng cay, cho nên có thể đừng rống lên được không hả, ông cũng nói đó, mọi người tới là để nhìn mợ... Ách, là tới thăm ông, cái này nếu đem doạ mọi người bỏ đi cũng không hay rồi!"

Tô Noãn màng nhĩ còn phát ra tiếng ong ong, cô nhìn thấy Lục Tranh Vanh sau khi được Long Diên nể mặt mũi thoả hiệp, hừ nhẹ một tiếng bày ra tư thế an vị nằm ở đó, quay đầu không để ý tới bọn "con cháu không ra gì" này nữa.

Tô Noãn cảm thấy được thân phận của mình lúc này đứng ở đây rất xấu hổ, còn muốn bỏ chạy Long Diên cũng không chịu, liều chết nắm lấy tay cô đi về phía những người Lục gia ngồi xung quanh giường bệnh, Tô Noãn liếc mắt một cái liền nhận ra Lục Cảnh Ngưng trong số đó.

Lục Cảnh Ngưng thân mật cười cười với Tô Noãn, liền thì thầm nói với vị phu nhân khác ngồi bên cạnh bà, quý phu nhân kia búi một búi tóc kiểu Pháp, cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt hơi có vẻ nghiêm khắc, mặc một bộ đồ công sở màu trắng sữa, cùng với giày cao gót màu trắng, cả người nhìn qua nghiêm nghị nhưng cũng không mất đi vẻ thanh lịch mỹ lệ.

Bà mỉm cười nghe Lục Cảnh Ngưng nói nhỏ, liền hơi kinh ngạc nhìn qua phía Tô Noãn, Tô Noãn bắt gặp ánh mắt đánh giá của bà, liền lễ phép gật đầu, rồi sau đó bình tĩnh đứng ở bên cạnh giường bệnh, nhưng mà điều để cho cô thở nhẹ một hơi chính là, cô nhìn một vòng, nhưng không có nhìn thấy Cơ Tố Thanh, mẹ của Lục Thiếu Thần, con dâu thứ ba của Lục gia.

"Tiểu Noãn a, lại đây, ra mắt chị dâu cả đi, còn có đây là chị Tư của em, còn có đây là chị Năm."

Lục Cảnh Ngưng hướng Tô Noãn mỉm cười vẫy tay, Tô Noãn phát hiện những vị phu nhân này mặc dù không có đem hỉ nộ biểu hiện ra trên mặt, nhưng trên ánh mắt của các vị ấy cũng là ôn nhu hoà ái, điều này làm cho cô thoáng trầm tĩnh lại.

"Chị cả, em Tư, em Năm, chị nghĩ không cần chị nói các em cũng đều đã nhìn thấy qua ảnh chụp của tiểu Noãn rồi, bất quá xuất phát từ lịch sự chào hỏi, hay là muốn chính thức giới thiệu một chút."

Lục Cảnh Ngưng lúc nói đến ảnh chụp liền mập mờ nhìn về phía chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tô Noãn, sau đó kéo lấy cánh tay Tô Noãn, sau đó chỉ vào vị phu nhân kia thì thầm với cô, sau đó là mấy vị khác: "Tiểu Noãn, vị này chính là dâu trưởng Lục gia chúng ta, vị này chính là vợ lão Tư, đây là vợ lão Năm, còn vị này đây, đương nhiên là bạn tốt của em trai chúng ta, Tô Noãn á!'

"Không phải là vợ sao?"

Lục Tranh Vanh vốn còn đang giả bộ tức giận thân thể đột nhiên chồm lên nói chen vào, một đôi mắt nhanh như chớp quét lên xuống Tô Noãn đang thẳng đứng, bị lời giới thiệu không đáng tin cậy của Lục Cảnh Ngưng chỉnh cho trợn mắt nhìn thẳng.

Mà chữ "Vợ" ngắn gọn của Lục Tranh Vanh làm cho bên tai Tô Noãn nóng lên giống như lửa đốt, mà các vị phu nhân kia thì cười cười mờ ám, hận không thể lập tức phá cửa mà ra, cô mới vừa đưa ánh mắt nhìn về phía cửa, cửa liền mở ra.

Nhìn mấy người đàn ông nối đuôi nhau mà vào, thân thể Tô Noãn giống như sợi dây lập tức thẳng băng, cô tưởng chỉ có các bà vợ của Lục gia tới thôi, làm sao cũng không nghĩ tới con trai cũng đều tới đây, phòng bệnh lập tức liền náo nhiệt hẳn lên.

"Ba, cậu Ba, cậu Tư, cậu Năm, các cậu sao giờ mới đến a!"

Long Diên vừa nhìn thấy mặt liền thân thiện nhào qua, cười duyên ân cần thăm hỏi từng người, không thể phủ nhận, gien Lục gia đều rất không tệ, cho dù người đã ở tuổi trung niên, mấy người con trai của Lục lão gia vẫn tuấn lãng phi phàm như cũ, cả người đều tản ra mị lực thành thục ổn trọng.

"Vị này hẳn là bạn gái của em trai đây?"

Không biết là người nào đã mở miệng, Tô Noãn một lần nữa trở thành tiêu điểm phòng bệnh, mọi âm thanh trong phòng bệnh cũng lập tức trở về tình trạng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được âm thanh của hơi thở.

"Xin chào các ngài!"

Tô Noãn đúng lúc nhìn về phía các vị trưởng bối đang tò mò đứng ở cửa nhìn cúi mình vái chào, trong khoảnh khoắc thân thẳng đứng, lại lơ đãng bắt gặp phải một đôi mắt thâm trầm, thân hình nháy mắt cứng ngắc.

Cô đã sớm dự đoán được sẽ gặp cha mẹ Thiếu Thần ở đây, cũng cho là mình đã có chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng mà khi thật sự gặp phải, lại phát hiện mình vẫn là không cách nào làm được tỏ ra thản nhiên.

"Ha ha, cô bé chớ khẩn trương, mọi người về sau đều là người một nhà, ông cụ nhà chúng ta có thể vẫn chờ được uống một ly trà nàng dâu cô đó!"

Nói ra lời này chính là con trai thứ tư của Lục Tranh Vanh - Lục Cảnh Viên, ông mặc một thân quân trang, khi nói chuyện đã ngồi xuống bên cạnh vợ mình, nón tướng quân an ổn đặt trên bàn trà, ôn hoà mà cười sang sảng.

Tô Noãn đáp lại bằng một nụ cười, cười đến có chút miễn cưỡng, nhất là giờ phút này nghe thấy lời nói có chút châm chọc, cô không để lại dấu vết mắt nhìn Lục Cảnh Vân, trên mặt của ông vẫn không có biểu hiện khác thường nào, ngồi vào chiếc ghế còn trống, mỉm cười nhìn cảnh tượng vui vẻ hoà thuận trong phòng bệnh.

Đối với cô, ông giống như là lần đầu tiên nhìn thấy cô, biểu hiện vô cùng khách khí, Tô Noãn nhìn vẻ mặt thân thiện của những người Lục gia khác dành cho cô, đã hiểu ra, chuyện của cô và Thiếu Thần những người ở đây đều không hay biết gì.

Nhưng mà, cô cũng tin tưởng, một khi người Lục gia xác định Lục Cảnh Hoằng thực sự muốn cùng cô bàn chuyện cưới gã, nhất định sẽ bắt đầu bắt tay vào điều tra bối cảnh gia đình cô, cẩn thận như Lục gia, làm sao sẽ cưới một cô con dâu không minh bạch.

"Vợ thằng Út a, pha cho bọn họ ly trà đi con, từ xa xôi tới đây, cũng không dễ dàng."

Lục Tranh Vanh thuộc loại nằm không nói mát, Tô Noãn thuộc loại nằm cũng có thể trúng đạn, hai người ở cùng một chỗ, thua thiệt chỉ có thể là người sau, mà Lục lão gia cứ như vậy phân phó xong một câu, liền đắc ý liếc ngang mấy nàng dâu kia một chút.

Tô Noãn bị những ánh mắt quan sát này nhìn đến cực kỳ không thoải mái, vừa vặn một câu của lão già đã giải thoát cho cô, cô liền nhân cơ hội xoay người đến trước tủ đầu giường, lấy ra một chồng ly, bắt đầu rót nước, lão già ở đầu kia cũng không nghỉ ngơi: "Vợ thằng Út, chính là biết nghe lời, cũng hiếu thuận, sẽ thương yêu lão già ta đây, thằng Út của chúng ta đó, tuy rằng dáng người khá lắm, thích con bé hơi nhiều một chút, nhưng là gien di truyền của ta, là một loại tình cảm lâu dài..."

"Ông ngoại, không thể nói như vậy được, cũng có thể là cậu Út trèo cao mợ Út."

Lời này vừa nói ra, lão gia tử mặt đen lập tức có chút không nén được giận, Tô Noãn rót nước dừng lại một chút, sau đó tiếp tục giả vờ câm điếc pha trà, mà Long Diên là một vẻ mặt mờ mịt, không biết chính mình nói sai gì rồi, ông ngoại như thế nào nói trở mặt liền trở mặt.

Những người Lục gia khác mắt mỉm cười xoay đầu đi, ở trong lòng âm thầm trộm vui mừng, một câu này của Long Diên chính là gián tiếp cắt đứt lão già thao thao bất tuyệt tự khen bản thân mình, lão già có thể vui vẻ được sao?

Tô Noãn cầm lấy hai ly nước đem qua cho mọi người, lão già lại đột nhiên quay đầu một cái, hai mắt trừng trừng, đem Tô Noãn sợ tới mức xém ném cái ly trong tay, lão già cũng trực tiếp đoạt lấy cái ly trong tay cô, hơi ngẩng đầu ừng ực ừng ực toàn bộ uống sạch.

Lục Tranh Vanh nặng nề đem cái ly đặt mạnh trên tủ đầu giường, cũng không cho phép Tô Noãn đi lại lấy cái ly, trợn mắt nhìn đám con cháu cười nhạo mình kia, hướng Tô Noãn thét to nói: "Vợ thằng Út, xuống dưới lầu mua cho ta hai hộp sủi cảo hấp!"

Tô Noãn vẫn luôn nịnh hót tôn trọng tín ngưỡng lão già, cho nên Lục Tranh Vanh vừa nói như thế, vừa định nói được, lại bị một đạo âm thanh lạnh lẽo vượt lên trước một bước: "Chính ba không có thiếu tay gãy chân, tại sao muốn cô ấy đi mua?"

Tô Noãn tự nhiên biết là ai tới, nhịp tim của cô không khỏi đập nhanh, có lẽ nói như vậy rất kiểu cách, nhưng từ lúc cô quen biết anh tới nay, hoàn toàn không có lần nào như hiện tại mong chờ sự xuất hiện của anh như vậy.

Cô hơi nghiêng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú hé ra lạnh lẽo của Lục Cảnh Hoằng, anh giống như không nhìn thấy một phòng người xem náo nhiệt kia, trực tiếp đi đến bên cạnh Tô Noãn, nhẹ nói với cô: "Thời gian không còn sớm, trước hết anh đưa em về."

Giọng nói trước sau ra vào quá lớn, làm cho những người trong phòng bệnh có sắc mặt khác nhau, Lục Tranh Vanh nhếch miệng, trên khuôn mặt đen là lộ ra vẻ phẫn nộ ủy khuất, ngược lại người Lục gia là một bộ dạng đùa giỡn xem kịch vui, đến cả những quân nhân kia là rớt cằm kinh ngạc: không ngờ dáng vẻ con trai tham mưu trưởng cao cường như vậy, lời tham mưu trưởng nói căn bản là nói bậy!

"Tại sao ta không thể bảo con bé đi mua, tà là ông già, nó là nên tôn kính ta, đây là phẩm chất tốt."

Mắt thấy Lục Cảnh Hoằng ngay cả nhìn mình cũng không nhìn lấy một cái, muốn mang theo Tô Noãn rời đi, lão già cũng không bình tĩnh được nữa, bùng phát lớn giọng, giống một lão ngoan đồng ngồi ở trên giường, hai lỗ mũi xoẹt xoẹt bốc lên khí trắng.

Lục Cảnh Hoằng dừng lại động tác xoay người, mắt nhìn xuống Lục Tranh Vanh ngay cả đùa bỡn cũng đúng lý hợp tình, nhíu mày: "Yêu thương trẻ nhỏ cũng là phẩm chất truyền thống tốt, tại sao ba không nhắc tới, mặc dù con vẫn luôn tin tưởng, Lục tham mưu trưởng là một người luôn có thói quen phá vỡ tồn tại, nhưng con cũng không hy vọng, Lục tham mưu trưởng tồn tại trong thế giới hai người của chúng con."

"Tên tiểu tử khốn kiếp, mày nói tiếng gì vậy!"

"Tiếng người."

Lục Cảnh Hoằng lời ít mà ý nhiều nói ra hai chữ làm cho lão già tức giận đến thở gấp không hơn một hơi, ngón tay ngăm đen chỉ thẳng vào tên tiểu tử ngỗ ngược, trưng ra khuôn mặt đen cũng sung huyết đến đỏ bừng, một bàn tay ở trên giường vuốt lung tung, sau đó cầm cái mền lên ném tới.

Từng nghe qua tay không đón lấy dao sắc, chỉ là chưa thấy qua tay không đón mền, Tô Noãn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng một tay vững vàng đón lấy mền, sắc mặt của anh cũng không khó coi so với Lục Tranh Vanh, môi mỏng gắt gao mím chặt.

Tô Noãn không biết chuyện giằng co như vậy đối với cha con kết quả là tốt hay xấu, hy vọng những người Lục gia khác giúp đỡ khuyên nhủ một chút, nhưng mà cô phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ nhìn thấy một đám người lớn vui vẻ xem cuộc vui.

Hình như chuyện cha con Lục gia đối đầu với nhau như vậy xuất hiện thường như ăn cơm bữa, một nóng một lạnh này đụng nhau va chạm vào nhau là vì duy trì sự hoà thuận của đại gia đình này mà tồn tại, Tô Noãn vì chính mình sinh ra tư tưởng kỳ lạ như vậy mà toát mồ hôi.

Nhưng mà, trên thực tế, cô cũng không có đoán sai, Lục Cảnh Hoằng giống như cùng với Lục Tranh Vanh trời sinh không hợp nhau, từ lúc anh nói chuyện, sẽ không nói được một câu làm Lục Tranh Vanh nghe thấy thoải mái, càng đừng nói sau khi lớn lên càng thêm cùng Lục Tranh Vanh gặp một lần liền kịch liệt tranh cãi một lần, thỉnh thoảng hăng hái, còn có thể thay đổi dùng vũ lực.

"Cái đó... thật ra thì đi mua sủi cảo hấp cũng không vấn đề gì, coi như là em nói lời xin lỗi đã hại tham mưu trưởng rơi xuống nước đi."

Tô Noãn muốn hoà giải cục diện bế tắc giữa hai bên nóng lạnh này, kết quả hai cha con cũng không để ý đến lời của cô, cửa phòng bệnh bị từ bên ngoài mở ra, Tô Noãn nhìn thấy người làm vệ sinh tới đổi ga giường.

Tiếp theo sau đó, Tô Noãn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng tiện tay đem cái mền của Lục Tranh Vanh ném vào trong tủ đẩy của công nhân vệ sinh, công nhân vệ sinh muốn lấy ga mền mới để lên giường ngủ của Lục Tranh Vanh thì lại bị Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng cự tuyệt: "Cô không phát hiện ông ấy nóng đến mặt đỏ rần rần sao? Không cần để lại mền cho ông ấy, đến khi đi đóng tiền thuốc men tôi sẽ kêu chỗ đăng ký trừ đi phí tổn vật chất dùng để tắm rửa mấy ngày nay."

Lục Cảnh Hoằng vừa nói như thế xong, công nhân vệ sinh vốn tha thiết cấp mền lập tức nghiêm mặt, lưu loát thu hồi mền, đẩy xe liền chạy lấy người, không chút nào đi để ý tới Lục lão tham mưu trưởng căm giận bất mãn gầm lên giận dữ.

"Đầu tóc ngài nếu phát ra nhiệt, thì ở lại đây vài ngày cho tốt đi, cũng không cần mền, đỡ phải làm cho Ngài phát thêm bệnh, cứ như vậy ngủ cho tỉnh táo lại một chút đi."

Lục Cảnh Hoằng mặt không đỏ hơi thở không gấp nói xong lời này, Tô Noãn nhìn thấy Lục Tranh Vanh cô đơn cúi đầu nhìn cái gối trong lòng mình, cũng muốn cười to lên, lo lắng ngay từ đầu tan thành mây khói.

Lục Tranh Vanh mắt nhìn thấy chính mình phải nán lại một đêm ở nơi này, sống chết cũng không nguyện ý, mới vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Lục Cảnh Hoằng làm cho thu trở về: "Trước lúc con đến đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói đường máu của ngài có hơi cao một chút, huyết áp cũng có xu hướng không ở độ cao bình thường, hư hoả tràn đầy, tốt nhất là nằm viện quan sát vài ngày."

Lục Cảnh Hoằng ngược lại nhìn về phía mấy anh trai và chị dâu mình, nhìn như hỏi ý nhưng thực ra đã sớm chuyên chế hạ quyết định: "Các anh chị cảm thấy phải nên làm như thế nào? Vì sức khoẻ của Lục tham mưu trưởng..."

Những người Lục gia khác đều cười mà không nói, một bộ biểu tình em tự tính đi, Lục Cảnh Hoằng dương hạ đuôi lông mày, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lục Tranh Vanh sắp nhe răng trợn mắt: "Ngài yên tâm, con đã giúp ngài xin nghỉ vài ngày trong quân đội, ngài cứ chuyên tâm ở trong này nghỉ ngơi đi."

Lục Cảnh Hoằng nói những lời này không thấy một chút thần thái cung kính ân cần nào, cứ như vậy lạnh lùng, mà Lục Tranh Vanh chết trưng nhìn chằm chằm đứa con trai luôn cùng ông đối địch này, lại cố tình không có cách nào bắt bẽ được anh.

Tô Noãn nhìn thấy Lục Tranh Vanh sau khi bại trận giống như bong bóng cao su bị xì hơi bại trận nằm ở trên giường, buồn cười liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, vẻ mặt anh bình thản lôi kéo tay cô xoay người rời đi, ngay cả nói một câu cũng không có, Tô Noãn hướng những người Lục gia trong phòng mỉm cười cúi mình vái chào, liền vội vàng theo sát Lục Cảnh Hoằng đi ra ngoài.

"Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới."

Đóng cửa phòng bệnh, đáy mắt Tô Noãn chứa đựng nụ cười, nhìn Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng ra cửa mặt vẫn còn nhăn nhó, biểu tình lãnh đạm, mắt nhìn Tô Noãn, liền hướng thang máy hành lang đi tới: "Lão đầu tử nói em ở trong này, anh không thể không tới sao."

Tô Noãn nhìn bộ dạng giả bộ đứng đắn của Lục Cảnh Hoằng, đi bên cạnh anh, thỉnh thoảng liếc trộm vẻ mặt của anh: "Ông ấy nói như vậy anh cũng tin sao? Biết đâu là ông ấy lừa gạt anh, không phải anh cũng nói ông ấy nói mười câu thì trong đó có chín câu không tin được sao?"

Tô Noãn theo thói quen bĩu môi, chậm rãi nện bước bước, vừa dứt lời, Lục Cảnh Hoằng vón dĩ đang đi đằng trước lại đột nhiên quay lại, trong lúc cô đang đi tới, đỡ lấy đầu vai của cô, cô chỉ ngửi được một trận hương vị tuyết mát lạnh.

Ánh sáng đèn hành lang hắt vào, giữa hành lang bị gió đêm thổi lướt qua từng mảng nhỏ, đầu ngón tay của anh nâng cằm cô lên, động tác ngả ngớn này làm cho mặt Tô Noãn nóng bừng lên, ánh mắt không biết để đâu.

Lục Cảnh Hoằng hồn nhiên không hay động tác của mình là không ổn thoả, cánh môi lương bạc giương nhẹ lên, dịu dàng ngắm nhìn cô: "Thì ít ra có một câu là tin được, anh sẽ không cầm cái xác suất này đi đánh cuộc."

"Sao lại nói nghiêm túc như vậy, " Tô Noãn quay đầu lại nhìn phòng bệnh, nhìn Lục Cảnh Hoằng khoé môi hiện ra một nụ cười: "Thua cũng không có gì, người nhà của anh cũng rất tốt, không phải sao?"

Lục Cảnh Hoằng bàn tay nắm lấy đầu vai cô xiết thật chặt, anh bỗng nhiên cúi đầu, bờ môi dừng trên đôi mắt phượng ngây ngô mỉm cười của cô, mi tâm hơi hơi nhíu lên: "Đánh cuộc này đối với anh mà nói có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, anh thua không nổi, cũng không muốn thua, nếu quả thật thua, anh nghĩ anh sẽ hối hận cả đời."

"Lục Cảnh Hoằng, miệng của anh càng ngày càng ngọt, thế nào học được những lời làm cho nữ sinh vui vẻ rồi hả!"

Tô Noãn cố gắng muốn che dấu xấu hổ của mình, liền thở phì phì trợn tròn đôi mắt phượng, Lục Cảnh Hoằng chỉ là cười nhạt nhìn cô, không dám mở miệng nói chuyện, lại bị một đạo thanh âm cao ngất trách mắng cứ như vậy cắt đứt bầu không khí hài hoà.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-117)