Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Tình Giấu Mặt - Chương 124

Người Tình Giấu Mặt
Trọn bộ 163 chương
Chương 124
Đồng quy vô tận
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Shopee


Bên trong phòng bệnh, Ngô Niệm phát hiện âm thanh rất nhỏ kia là của Hứa Bội Dung, thần kinh của bà ta mới dần buông xuống. Xác định được âm thanh từ đâu đến, sợ hãi của bà ta giảm bớt 90%.

"Tiện nhân, có dũng khí liền tỉnh lại đi!" Ngô Niệm lớn tiếng mà kích thích bà, nói xong giơ con đao trong tay lên."Tao muốn mày tỉnh lại, nhìn thấy tao chặt 8 ngón tay của mày thế nào."

Hứa Bội Dung dùng sức cố mở to mắt, mơ hồ có gì đó tiến vào tầm mắt của bà.

Khi thân ảnh trước mắt kia chậm rãi rõ ràng lên, cổ họng bà nhịn không được rên lên "Cô, cô...."

Nghe được Hứa Bội Dung thật sự đang nói chuyện, lòng Ngô Niệm vang dội một tiếng, không nghĩ người đàn bà này lại thực sự có thể tỉnh lai, điều này càng thêm kích động ý muốn trả thù cùng cừu hận trong lòng bà ta.

"Mày rốt cục cũng tỉnh? Mấy năm nay, mày khỏe chứ?" Ngô Niệm tiến đến trước mắt của bà, châm chọc mà nói.

"Ngô.... Niệm, cô.... cô tới nơi này.... . làm gì?" Hứa Bội Dung nói chuyện còn rất khó khăn, một chữ cũng phải hoãn thật lâu mới có thể nói ra.

"Mày mày...... mày nói xem.... . Tao đến.... . để làm chi?" Bà ta học Hứa Bội Dung, giả vờ nói lắp trả lời bà. Nghĩ đến như vậy sẽ làm lòng bà bị tổn thương, chính là mấy năm nay, bà ta hoàn toàn coi thường năng lực của Hứa Bội Dung.

Bà miễn cưỡng mà gượng một nụ cười, nụ cười này cũng có khí chất bao dung, trên mặt mặc dù có chữ X, lại một chút cũng không tổn thất so với tuổi tác này còn có chút ý nhị.

"Mày cư nhiên còn cười? Tốt, tao đây cho mày cười đủ!" Ngô Niệm nhìn thấy bà cười, bị đả kích, bà dựa vào cái gì mà không thèm để ý như vậy, bà ta từng bại dưới tay bà, trước mặt bà ta không có tư cách lộ ra vẻ tươi cười như vậy.

Bà ta lại một lần nữa giơ dao lên, cũng nắm lên bàn tay của Húa Bội Dung......

——————

Súng cơ hồ không có tạo nên tiếng vang nhưng uy lực của nó cũng không thể khinh thường, khóa của "xoảng" một cái đã bị hạ.

Hai bảo tiêu tương hỗ lẫn nhau, đồng thời dùng thân thể mà phá cửa......

Ân Tịch vừa thấy cửa mở ra, liền chạy vọt vào phòng, đã thấy Ngô Niệm nắm tay mẹ, một tay khác lại cầm con dao, cô lớn tiếng mà hét lên: "Dừng tay!".

Ân Tịch đột nhiên xuất hiện, làm cho Ngô Niệm chấn động, trong lòng cảm thấy không ổn.

"Hừ! Làm cho tao dừng tay, không có cửa đâu. Hiện tại, tao muốn con tiểu tiện nhân mày phải tận mắt nhìn tay mẹ mày bị tao chặt xuống như thế nào." Ngô Niệm nói xong, không có chút do dự, trực tiếp nhằm cổ tay Hứa Bội Dung chém tới.

Ân Tịch theo bản năng vươn tay ra đi chặn, Thân Tử Duệ theo sát phía sau, thấy Ân Tịch bảo vệ mẹ như vậy, mạnh mẽ vươn tay giữ chặt thân thể Ân Tịch.

Chỉ thấy con dao lóe lên một cái, vang lên tiếng dao và thân thể cọ sát...

Tay của Hứa Bội Dung không có như Ngô Niệm kì vọng mà rơi trên mặt đất, tay Ân Tịch cũng không có bị thương, con dao kia được Thân Tử Duệ chắn đang dừng trên tay hắn, máu chảy qua áo sơ mi trắng của hắn cùng tây trang màu đen rồi nhỏ giọt xuống nền gạch men sáng bóng.

Trong nháy mắt khi mà dao của Ngô Niệm hạ xuống cắt qua cánh tay Thân Tử Duệ kia, đồng thời bà ta cũng bị Thân Tử Duệ một cước đá đi rất xa, con dao trên tay cũng rớt xuống trên mặt đất bên cạnh. Thân thể của bà ta đụng phải vách tường cuối cùng miệng trào ra tơ máu, có thể thấy được một cước này đả thương đến nội tạng của bà ta, Thân Tử Duệ vốn là người tập võ, một cước kia của hắn lại tăng sức, không trọng thương mới là lạ.

"Tử Duệ......" Ân Tịch thân thiết mà kêu, nhìn thấy hắn bị thương, nước mắt ào ào mà trào ra, nếu không phải hắn cản một đao, vừa mới bị thương chính là cô.

"Đừng khóc, anh không sao, vết thương nhỏ này không vấn đề gì" Hắn nhẹ nhàng mà an ủi, chính là miệng vết thương vẫn là không nhịn được phát đau, nhưng loại đau đớn này đối với hắn mà nói, hoàn toàn không đáng nói.

"Anh thật sự không có việc gì sao? Nhưng mà cánh tay anh vẫn đang đổ máu kìa." Ân Tịch lo lắng hỏi.

"Mau đi xem bác gái thế nào?"

Thân Tử Duệ vừa nói, Ân Tịch lập tức chạy tới trước mặt mẹ, nhìn thấy mẹ bị rạch hai dao, đau lòng mà một lần nữa nước mắt lại rơi xuống, dường như nước mắt lại nhiều hơn.

"Ân Tịch.... . Ân Tịch.... ." Hứa Bội Dung lấy hết hơi mà gọi tên Ân Tịch.

Nghe được thanh âm của mẹ, Ân Tịch nhịn không được lấy tay bưng kín miệng mình, làm cho chính mình không bật khóc thành tiếng, nhiều năm như vậy, mẹ cô cư nhiên tỉnh lại, mẹ lại còn nói.... .

Cô thế nào không khiếp sợ chứ? Làm thế nào có thể không khóc? Cô không kìm nén nổi.

Nhìn thấy con gái biểu lộ vẻ mặt như vậy, khóe mắt Hứa Bội Dung chua xót, nước mắt cũng theo hốc mắt xuôi dòng xuống.... .

Tề Gia Tĩnh thấy được một màn như vậy, bước chân bắt đầu đi đến phía trước.... . Lại nhìn thoáng qua Ngô Niệm ở dưới đất, lập tức hiểu được này hết thảy. Ngô Niệm ánh mắt cũng đang nhìn lại ông ta.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.... .

Tề Gia Tĩnh nhìn thấy vợ mình bị thương, không thể làm bộ như không thấy, bước chận hướng thẳng phía bà ta đi tới.

"Cô vì sao phải tới nơi này? Vì sao phải làm như vậy?" Tề Gia Tĩnh cúi người ngồi xuống, có chút đau đớn nói.

Ngô Niệm nhìn thấy trước mắt chính là chồng mình, bọn họ cùng ngủ trên một cái giường hai mươi mấy năm, giờ phút này, lại cảm thấy vô cùng xa lạ, trong con ngươi bà ta bắn ra tia hàn quang u oán.

"Tôi cũng muốn hỏi anh, vì sao lại muốn tới nơi này? Vì cái gì phải làm như vậy?" Ngô Niệm đem một loạt vấn đề ném cho Tề Gia Tĩnh, bà ta tới nơi này là vì hắn, còn hắn đến nơi này là vì đâu? Bởi vì chính Hứa Bội Dung kia.

Tề Gia Tĩnh bị chất vấn, cúi đầu, nhẹ giọng mà nói "Anh đưa em về về".

Bà ta dữ dội bi ai, nghĩ đến hắn đã là người đàn ông của mình, đến cuối cùng mới phát hiện ra, vẫn như trước trong lòng hắn luôn không quên nhớ tới người vợ trước của hắn, lần này còn tới thăm cô ta.

"Trở về? Haha.... . Tề Gia Tĩnh, anh với họ cùng một ruột." lời nói của Ngô Niệm có chút tự giễu, người chồng này, vĩnh viễn cũng không có dũng khí thừa nhận hay có thể nói hắn đến tột cùng không nói được mình đến là vì cái gì.

"Muốn ồn ào thì về nhà hãy nháo loạn, trước hết em hãy theo anh về." Nói xong hắn muốn cưỡng chế mà mang bà ta rời khỏi nơi này, hắn không hy vọng chính mình tại đây trong hoàn cảnh như vậy mà đối mặt với Bội Dung, việc như vậy hắn căn bản không có cách nào gải quyết.

"Tề Gia Tĩnh, anh hôm nay phải nói cho tôi biết, trong lòng anh đến tột cùng là yêu ai?" Ngô Niệm cố chấp mà chất vấn thêm, cũng không nghĩ rời đi.

Bên cạnh, Ân Tịch cũng không có nói gì, nhưng là không có quay người lại, nghĩ không muốn đối mặt hai người kia.

Hứa Bội Dung hơi hơi nhắm mắt lại, giọng nói này dù là hóa thành tro, bà cũng có thể nghe ra, hắn giống như là một giấc mộng trong đời bà, từng có ngọt ngào, lãng mạn, có hạnh phúc, càng nhiều chính là thống khổ, tuyệt vọng, thống hận.... .

Đối với loại chuyện như vậy, Thân Tử Duệ cũng có chút đau đầu, tạm thời cũng chỉ có thể lạnh nhạt quan sát một chút tình huống.

"Anh nói a? Anh đến là vì muốn nói rõ? Trước mặt tôi cùng Hứa Bội Dung nói cho rõ ràng đi......" Ngô Niệm lớn tiếng mà gào thét, càng là như vậy, trong lòng càng có cảm giác không an toàn, nên càng muốn trước mặt Hứa Bội Dung mà khẳng định địa vị của mình ở trong lòng Tề Gia Tĩnh.

"Đừng ép tôi, Ngô Niệm, được không?" Hắn gần như dùng ánh mắt cùng ngữ khí mà cầu xin.

Ngô Niệm nghe hắn nói, đau đớn trong lòng càng thêm tăng lên, đáp án cũng đã sớm biết được, chẳng qua là thật sự không cam lòng, bà thực không phục, năm đó, bà có thể đem hắn từ trong tay Hứa Bội Dung đoạt lấy, hiện tại, cũng có thể làm cho Tề Gia Tĩnh thừa nhận người hắn yêu chỉ có mình...

"Đây không phải ép, đây chỉ là làm cho anh đối mặt với sự thật, chúng ta là vợ chồng, tôi không hy vọng giữa vợ chồng chúng ta có gì ngăn cách". Ngô Niệm nắm chặt cánh tay hắn, như là cho hắn thêm năng lực, cũng là loại phương pháp sử dụng khi tuyệt vọng với Tề Gia Tĩnh, về cơ bản đều là nắm được phần thắng.

Ân Tịch nghe đối thoại của bọn họ, nhìn thấy mẹ mình khép hờ hai mắt, cắn răng xoay người sang hướng khác, lãnh đạm mà nói "Các người đều ra ngoài hết cho tôi!"

"Ân Tịch, ta lập tức mang bà ta đi." Tề Gia Tĩnh có chút áy náy mà nói ra.

Ngữ khí của hắn càng thể hiện áy náy càng làm cho lửa giận trong lòng Ngô Niệm càng nổi lên, bà ta vung tay "Tôi không đi, tôi hôm nay cho dù chết cũng muốn anh nói rõ ràng trước mặt tôi cùng Hứa Bội Dung kia, không nói rõ ràng tôi sẽ chết ở đây cho anh coi."

Thân Tử Duệ đánh mắt, bảo tiêu lập tức đi tới, Ngô Niệm nhìn thấy tình hình này, vội vàng nhặt lên con dao, đặt trên cổ chính mình.

"Các người đừng ép tôi, bức tôi, tôi sẽ chết cho các người xem." Bà ta hoảng sợ mà mở to hai mắt.

Bảo vệ chậm rãi mà lui ra phía sau vài bước.

Hứa Bội Dung nhẹ giọng mà gọi Ân Tịch: "Đỡ mẹ ngồi dậy."

Nhìn thấy sự kiên trì trong ánh mắt của mẹ, cô chỉ có thể đem mẹ nâng dậy, Thân Tử Duệ cũng đi đến một bên hỗ trợ, đem gối đầu đặt ở sau lưng của bà, làm cho bà dựa vào thêm thoải mái.

Hứa Bội Dung chỉ nhìn thấy chính là bóng dáng của Tề Gia Tĩnh, trên đầu cơ hồ đã có vài sợi tóc bạc, tay bà rất nhanh hơi run lên, trong đầu của bà giống như đã muốn quên đi hình bóng của người đàn ông kia.

"Ngô Niệm, em đừng lại nháo loạn...." Tề Gia Tĩnh nhìn thấy bà ta cư nhiên đem đao đặt ở cổ mình, trừ bỏ kinh ngạc vẫn là có lo lắng, người đàn bà này dù sao cũng là vợ của mình, còn sinh con cho hắn.

"Tề Gia Tĩnh, tôi là nghiêm túc, tôi muốn anh nói cho mọi người ở nơi này biết, rốt cuộc người anh yêu chính là ai?"

Ân Tịch có chút kinh ngạc nhìn Ngô Niệm, giờ phút này Ngô Niệm như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua, trong lòng cô thế nhưng lại dâng lên bi ai đồng tình, dùng dao đặt trên cổ mình bức chính chồng của mình nói yêu mình, phụ nữ phải sống như vậy có bao nhiêu đau xót?

Tề Gia Tĩnh còn chưa từng có thật sự một lần tự hỏi qua vấn đề này, hắn chưa bao giờ tự hỏi chính mình rốt cuộc yêu ai? Nhìn thấy Ngô Niệm gần như phát điên, hắn lại chỉ có thương hại, loại thương hại này, làm cho hắn kinh sợ.

Hắn quay đầu, chống lại đôi mắt của Ân Tịch, sau đó là Hứa Bội Dung, một cái liếc mắt này, lại làm cho lòng hắn đau đớn kịch liệt, nhìn thấy vết thương trên mặt bà, máu hẳn là vừa mới đông lại.

Giờ khắc này, liếc mắt một cái, Hứa Bội Dung lại có chút mong chờ đáp án, vấn đề này, bà chưa từng có hỏi qua Tề Gia Tĩnh, ở trong lòng bà, đàn ông một khi lựa chọn buông tay, bà tuyệt đối sẽ không dây dưa với hắn.

Ngô Niệm nhìn thấy ánh mắt bọn họ nhìn nhau, lòng bà ta đau như bị xé rách.

"Anh có nói hay không?" bà ta từng bước mà ép sát.

"Ha ha...." Ân Tịch lúc này phá lên cười, "Đây là một hồi buồn cười cỡ nào, các người không biết đây là loại vấn đề ngây thơ đến mức nực cười sao? Đường đường là một người đàn ông mà bà phải dùng dao để bắt buộc ông ta nói, tính chân thật có còn tin được không? Người chồng này căn bản không có yêu bà, ông ta không yêu bà, các người đều cút hết ra ngoài cho tôi".

Tình cảnh như vậy, cô cũng không muốn biết kết quả, vô luận Tề Gia Tĩnh lựa chọn yêu ai, đối với cô cùng mẹ cũng sẽ là một loại tổn thương, như vậy cô nguyện không biết.

"Mày nói bậy, Gia Tĩnh nếu không thương tao, căn bản sẽ không bỏ rơi mày cùng mẹ mày, nếu không yêu tao, anh ta sẽ không lấy tao, nếu không yêu tao, căn bản là sẽ không ở thời điểm các ngươi chịu ủy khuất, cũng không có liếc mắt một cái...."

"Câm miệng!" Những lời này mạnh mẽ mà lập tức cắt ngang lời nói của Ngô Niệm, nội tâm Tề Gia Tĩnh càng thêm mãnh liệt tự trách.

Ngô Niệm không thể hiểu được mà nhìn hắn, người chồng này cư nhiên lại nói ra hai chữ "Câm Miệng!" với bà ta. Còn là trước mặt con tiện nhân Hứa Bội Dung.

"Anh nói cho tôi biết, lời này của anh có ý gì?" Bà ta đi đến trước mặt hắn, trong mắt chỉ có một người đàn ông này, cho tới bây giờ đều là như vậy, từ lúc nhỏ không có thay đổi.

"Chúng ta về nhà đi!" Tề Gia Tĩnh có chút bất đắc dĩ nói, trường hợp như vậy, hắn thầm nghĩ muốn trốn tránh, hai người phụ nữ, hắn cũng không muốn làm tổn thương ai.

"Không, tôi không về, tôi muốn anh nói cho tôi biết, anh rốt cuộc yêu tôi hay vẫn là yêu Hứa Bội Dung?" Ngô Niệm vô cùng bình tĩnh mà nói ra câu này, thanh âm thực rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại cuộn sóng mãnh liệt.

"Không nên ép tôi, được chứ?"

"Không, tôi sẽ bức anh, tôi muốn cho anh hiểu được, rốt cuộc người anh yêu chính là ai?"

Tề gia Tĩnh lập tức quay đầu nhìn về phía Hứa Bội Dung, hành động rất nhỏ như động tác rất bình thường, con dao trên tay Ngô Niệm chậm rãi thả xuống, hắn là dùng phương thức này nói cho bà biết, hắn yêu chính là Hứa Bội Dung, cái con tiện nhân kia sao?

Khi hắn xoay người đối mặt với Ngô Niệm là thời điểm ánh mắt hắn hiện lên không chút sợ hãi cùng dữ tợn....

Ngô Niệm cất tiếng cười to, mạnh tay mà đâm sâu thêm, Tề Gia Tĩnh cúi đầu thấy con đao kia chôn vào bụng hắn, đánh thẳng đến nội tạng, máu tươi ồ ồ mà trào ra......

"Vì cái gì?" Tề Gia Tĩnh không thể tin được mà nhìn người đàn bà trước mắt này, là vợ của hắn a, cư nhiên nhẫn tâm 1 dao đâm vào thân thể hắn.

"Bởi vì tôi yêu anh, cho nên tôi muốn cho anh hiểu được, anh chỉ có thể thuộc về tôi, cho dù là chết cũng phải ở bên cạnh tôi, ha ha.... ." Ngô Niệm như kẻ điên, điên cuồng mà cười, rút đao ra lại đâm thêm một đao vào.

Ân Tịch mở to hai mắt hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh giết người, cái người bị đâm kia lại chính là ba ba của cô...... Cô hoàn toàn mất đi suy nghĩ, lấy tay che miệng lại, không biết phải làm gì, cô từng vô số lần nói với chính mình, người cha này vốn đã chết, hiện tại thời điểm ông ta chết, lại không có chút vui vẻ trả thù.

Hứa Bội Dung sợ hãi kêu "Gia Tĩnh.... Gia Tĩnh.... Gia Tĩnh...." Âm thanh của bà thống thiết mà bi thương, bà dùng sức mà vận động cơ thể của mình, muốn chạy đến trước mặt hắn, chính là thân thể không thể nào nhúc nhích được.

"Mau.... . Ân Tịch.... . Nhanh đi cứu ông ấy, mau.... ." Bà chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu nhìn con gái của mình.

Thân Tử Duệ quay lại phía hai bảo vệ nói "Đem người bắt lại, đừng cho bà ta chạy thoát"

Lúc này đây, Ngô Niệm không có hô to đại náo, thực đã bị bắt đứng dậy, chính là ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm vẻ mặt thống khổ của Tề Gia Tĩnh, không muốn bị bảo vệ mang rời khỏi Tề Gia Tĩnh vừa ngã xuống kia.

"Đừng kéo tôi, tôi muốn nhìn ông ta chết hoàn toàn!" Miệng của bà ta phun ra chính là những lời dứt khoát này.

Tề Gia Tĩnh ngã vào vũng máu, miệng lại gọi tên Hứa Bội Dung...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-163)