Vay nóng Tima

Truyện:Người Tình Giấu Mặt - Chương 125

Người Tình Giấu Mặt
Trọn bộ 163 chương
Chương 125
Bi kịch của Ngô Niệm
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Lazada


Hứa Bội Dung nghe được thanh âm của Tề Gia Tĩnh, cơ hồ là ngã khỏi giường, giờ khắc này, bà mới biết thì ra chính mình còn yêu thấu tâm can người đàn ông này.

"Mẹ....... . mẹ......" Ân Tịch chạy nhanh đi đỡ bà.

Bảo vệ mạnh tay đem Ngô Niệm kéo ra, Thân Tử Duệ mặc cho cánh tay bị thương, đem Hứa Bội Dung đỡ đến bên Tề Gia Tĩnh.

Hắn nhân còn lại chút ý thức mà vươn tay ra cầm lấy tay Hứa Bội Dung, trong mắt rưng rưng nước, "... Bội Dung...".

"Ân Tịch, nhanh đi gọi bác sĩ, mau a......" tâm tình Hứa Bội Dung kích động mà kêu to, cho dù người đàn ông này đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với bà, bà vẫn không thể chịu được hắn cứ vậy mà chết đi ở trước mắt bà.

Ân Tịch như là giật mình hiểu được, đang muốn chạy tới kêu bác sĩ lại bị Tề Gia Tĩnh gọi lại, "Ân Tịch"

"Ông đừng nói nữa, như vậy miệng vết thương của ông sẽ càng chuyển biến xấu đi!" Ân Tịch lần đầu tiên nhỏ nhẹ mà nói chuyện với hắn.

"Cũng không...... Có thể.... . Gọi ta.... một tiếng...... một tiếng baba sao!" Hắn sau khi nói xong, miệng lại trào ra một ngụm máu tươi.

Khóe miệng Ân Tịch giật giật nhưng không cách nào gọi ra hai chữ này, lớn như vậy rồi, cô cũng chưa từng có kêu lên ba ba, cho tới bây giờ đều không có, nghĩ đến đây, nước mắt của cô không nhịn được mà tràn đầy hốc mắt.

"Mau gọi đi, Ân Tịch......" Hứa Bội Dung ở một bên thúc giục.

"Ân Tịch!" Ánh mắt hắn như thể khát vọng.

"Ba...... ba......" Thanh âm của cô cơ hồ nằm ở trong cổ họng, ngay cả chính mình cũng không nghe được.

"Ân Tịch, con mau gọi đi!" Hứa Bội Dung ở một bên gấp đến độ nước mắt không ngừng rơi xuống, tay bà nắm tay hắn, rõ ràng đang cảm nhận được tay hắn chậm rãi lạnh đi.

"Bội Dung....... Đừng làm khó dễ.... Ân Tịch, anh nghĩ...."

"Anh đừng nói nữa, em biết, em tha thứ cho anh, em tha thứ cho anh!" Hứa Bội Dung nghẹn ngào mà nói.

"Anh...... yêu.... em." Ba chữ này vừa nói ra. Hắn giống như là thấy Hứa Bội Dung năm đó đứng ở trên khán đài bắt đầu ca hát, từng cánh, từng cánh hoa bách hợp trên sân khấu rơi xuống, vương trên mái tóc dài đen mượt của cô, cùng chiếc váy dài màu lam.... . một khắc kia, cô đẹp tự thiên sứ, hắn cầm nhẫn kim cương đi lên sân khấu, trước mặt tất cả fan hâm mộ cầu hôn cô, nói xong hắn liền lập lời thề với cô, Hứa Bộ Dung hoàn toàn không có dự đoán được Tề Gia Tĩnh sẽ như vậy mà hướng cô cầu hôn, cô cảm động mà tựa vào trong lồng ngực của hắn...

Tề gia Tĩnh cảm thấy ánh mắt mệt mỏi qúa đỗi.... .

"Gia Tĩnh... Gia Tĩnh.... ." Hứa Bội Dung ra sức mà gọi hắn, chính là hắn không hề có phản ứng.

Ân Tịch rốt cục cũng kêu hoàn thành hai tiếng "ba ba", nhưng Tề Gia Tĩnh lại vĩnh viễn không nghe được.... đã nhắm mắt ra đi....

——————————————————

Ngô Niệm bị cảnh sát đưa đi, cuối cùng, lãnh án tử hình.

Tề Gia Tĩnh đã chết, trước khi chết chiếm được sự tha thứ của Hứa Bội Dung, vĩnh viễn không có nghe được Ân Tịch gọi hắn tiếng ba ba.

Hứa Bội Dung tỉnh lại vào ngày hôm sau, lại một lần kích động mà ngất đi, không thể thừa nhận được chuyện Tề Gia Tĩnh đã chết, hơn nữa khả năng vận động của cơ thể đã hoàn toàn tê liệt, thậm chí Ân Tịch còn không kịp đưa Tiểu Ức trở về, Hứa Bội Dung sau ba ngày tỉnh lại đã bình thản nhắm mắt, một đêm kia ánh trăng rất tròn...

Ngày thứ tư, ba vị bác sĩ năm đó chuẩn đoán bệnh tình của Hứa Bội Dung, đều đã bị gọi ra hầu tòa. Bọn họ chuẩn đoán sai bệnh tình của Hứa Bội Dung, lành tính biến thành ác tính, giải phẫu thất bại hơn nữa vẫn còn giấu diếm không nói ra, tạo ra bi kịch cả cuộc đời Hứa Bội Dung.

Ân Tịch đem mẹ an táng ở bên cạnh bà ngoại, khoảng cách bà ngoại mất đi không đến mười ngày, cô không muốn thừa nhận một lần nữa thống khổ mất đi người thân, linh hồn của cô giống như bị đánh mất, ngây dại mà quỳ trước bia mộ, không muốn rời đi.

Ban đêm, Thân Tử Duệ lại một lần cùng cô ở trong nghĩa địa.

Lúc này đây, hắn không có đứng ở sau lưng mà là cùng cô quỳ gối, ở bên cạnh cô, khi nhìn thấy cô mệt mỏi, đem đầu của cô tựa vào bả vai mình, nhẹ nhàng mà ôm cô vào lòng.

Giờ khắc này, cô không có cư tuyệt sự ấm áp của Thân Tử Duệ, cô lẳng lặng dựa vào hắn, trong đầu không có ý niệm gì, lại tràn ngập ấm áp, cô rất cần một bờ vai, cô thực sự rất mệt mỏi.... .

Ở lúc bọn họ thân mật cùng gắn bó như vậy, lại luôn có một người "không có hảo tâm", không ngừng bấm máy ảnh, ở sau lưng bọn họ.

Bọn họ hoàn toàn không biết, Thân Tử Duệ lúc này đây cũng không có nghĩ đến, cư nhiên có người to gan lớn mật như vậy xông vào đến nơi này, chụp được một màn lại một màn duy mĩ cùng hạnh phúc này.... .

Tối nay qua đi, bọn họ sẽ phải nghênh đón ngày mai như thế nào: ánh dương sáng lạng, trời đầy mây âm u, hay ngày mưa?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-163)