← Ch.2022 | Ch.2024 → |
CHƯƠNG 2023: NHÀ TÔI LÀM GÌ CÓ NGÔI ĐỀN NÀO!
Lãnh Thư Đồng đi ra ngoài theo tuyến đường nhân viên lễ tân gợi ý, chẳng bao lâu đã đến gần cửa hàng.
Cô mua hai bộ quần áo thể thao bình thường và giày thể thao cho Tịch Trạch, khi định quay về theo đường cũ thì cờ nhìn thấy mái đền màu vàng của ngôi đền tình nhân.
Ma xui զⓤ-ỷ khiến, Lãnh Thư Đồng đi về phía ngôi đền tình nhân.
Mấy phút sau, cô đứng trước cây nguyện ước treo đầy thẻ tình nhân, ngửa đầu nhìn sợi dây đỏ trên đầu cành, ngập ngừng mãi rồi cuối cùng cũng bước qua ngưỡng cửa đền.
Lúc này, trong đền có rất nhiều người.
Có rất nhiều cặp đôi đang đứng trong đại điện, ngoài tế bái Nguyệt Lão ra thì còn đứng đợi xin quẻ.
Lãnh Thư Đồng nhìn dòng người xếp hàng dài từ ngoài cửa, thoáng suy nghĩ một chút rồi đứng vào cuối hàng, chờ đợi đến cả bốn mươi phút.
Khi đến lượt cô, hoàng hôn đã buông xuống nơi cuối chân trời, ánh chiều tà báo hiệu màn đêm sắp đến.
Lãnh Thư Đồng cảm thấy may mắn, vì cô là người xin quẻ cuối cùng trong ngày hôm nay.
Nơi xin quẻ là gác xin quẻ ở sảnh trong của ngôi đền.
Sư phụ đọc quẻ ngồi đối diện với cô qua một tấm rèm ngăn cách.
"Xin nữ thí chủ hãy chắp tay lại, gạt bỏ tạp niệm, thành kính cầu nguyện rồi lắc ống xin quẻ là được."
Lãnh Thư Đồng làm theo từng bước một.
Khi cô lắc ống xin quẻ, theo quẻ gỗ rơi xuống, cô cũng căng thẳng theo.
Sư phụ thò tay ra từ sau tấm rèm, ra hiệu cho cô đưa quẻ gỗ cho mình.
Lãnh Thư Đồng đã tận mắt nhìn thấy trên đỉnh quẻ gỗ ghi dòng chữ trung thượng.
Hóa ra... cô vẫn chưa đủ may mắn, không thể xin được quẻ thượng thượng.
Quẻ viết: Ước hẹn với ta ở đất Tang Trung, đón ta ở đất Thượng Cung, rồi đưa ta ở đất Kỳ Thượng.
Lãnh Thư Đồng nín thở ngồi chờ giải nghĩa quẻ.
Sau khoảng vài phút, sư phụ đọc quẻ đưa ra một mảnh giấy Tuyên*, bên trên có viết một câu chữ khải ngay ngắn: Thành tâm thành ý, tình cảm bền chặt, trong lòng không vui, cưỡng cầu cũng vô dụng.
*Một loại giấy mềm và mịn dùng để viết và vẽ ở Trung Quốc.
"Nữ thí chủ, quẻ đã giải xong rồi, xin hãy trở về đi."
Lãnh Thư Đồng nói cảm ơn rồi cầm tờ giấy
Tuyên, thẫn thờ bước từng bước ra khỏi ngôi đền.
Ánh mắt cô vẫn luôn dán chặt vào câu cuối cùng trên tờ giấy Tuyên: Trong lòng không vui, cưỡng cầu cũng vô dụng.
Đây là ý của ông trời sao? Ông Trời muốn nói với cô rằng đừng cưỡng cầu nữa...
Mọi niềm tin của Lãnh Thư Đồng gần như sụp đổ.
Vì tin chắc rằng ngôi đền tình nhân rất linh thiêng nên mới đánh liều tới xin quẻ, thế mà cuối cùng lại xin được quẻ gần giống với hoàn cảnh hiện tại của cô.
Hàn Vân Đình là chỗ dựa tình cảm của cô, dường như... cũng là sự cố chấp của cô.
Linh nghiệm không? Thật sự linh nghiệm!
Lãnh Thư Đồng đờ đẫn trở lại homestay, mở cửa phòng ra thì thấy Tịch Trạch đã ngủ trên giường của mình.
Cô lặng lẽ đặt chiếc túi xuống, quay người đi ra.
Trên ban công ngắm cảnh trước cửa nhà nghỉ, Lãnh Thư Đồng ngồi một mình dưới tán ô che nắng, mảnh giấy Tuyên trên tay đã bị vò nát, nhưng cô vẫn không chịu đặt xuống.
Rất lâu sau, cho đến khi ánh hoàng hôn cuối cùng chìm xuống núi, cô mới dùng điện thoại di động chụp một bức ảnh, mở WeChat, gửi cho Nghiên Thời Thất.
Cô còn kèm theo một câu: Thập Thất, có lẽ tôi nên... từ bỏ rồi!
WeChat được gửi đi, Nghiên Thời Thất đã nhanh chóng phản hồi.
[Thập Thất]: Ý cô là sao?
[Stone]: Bản dịch quẻ linh của đền tình nhân.
[Thập Thất]: Thư Đồng, đừng có tin mấy cái trò xin quẻ ở chùa chiền, không chính xác đâu.
Lãnh Thư Đồng nhìn tin nhắn Thập Thất gửi đến, không khỏi bật cười.
[Stone]: Đền nhà mình mà cô cũng nói vậy được sao?
Mấy giây sau, Nghiên Thời Thất gửi tới mấy dấu chấm hỏi.
[Thập Thất]: Nhà tôi làm gì có ngôi đền nào? [Sợ hãi]
← Ch. 2022 | Ch. 2024 → |