Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1880

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1880
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1880: PHÀM MỌI SỰ ĐỀU CÓ LẦN ĐẦU TIÊN!

Ngày hôm sau, Mặc Lương Vũ thần sắc cô quạnh đi ra khỏi phòng ngủ phụ.

Cho dù gần như trắng đêm không ngủ để suy đi tính lại, nhưng cậu ta vẫn không nghĩ ra rốt cuộc bản thân nên sống tiếp thế nào.

Rời khỏi chỗ dựa là gia tộc, Mặc Lương Vũ xấu hổ phát hiện ra, hình như bản thân mình đúng là kẻ bỏ đi!

Ưng Phi Phi đang nấu bữa sáng trong phòng bếp, nghe thấy cửa phòng mở liền ló đầu ra: "Đồ dùng đánh răng rửa mặt đều ở trong phòng vệ sinh, anh tự đi lấy đi, bữa sáng sắp xong rồi!"

Mặc Lương Vũ mặt dày gật đầu, xoay chân đi vào phòng tắm.

Ưng Phi Phi nhìn bóng lưng cậu ta mà bất lực thở dài.

Vốn dĩ buổi sáng cô thường không làm bữa sáng ở nhà, do phải đi làm nên hầu như cô đều mua đồ ăn sáng trên đường để lấp đầy bụng.

Nếu không phải trong nhà có thêm một đứa trẻ lớn xác họ Mặc "gào khóc đòi ăn" thì cô cũng sẽ không phải dậy sớm nửa tiếng để chuẩn bị đồ ăn sáng như thế này.

Ước chừng mười phút sau, Ưng Phi Phi đặt sandwich và sữa lên bàn, Mặc Lương Vũ cũng đúng lúc đi tới phòng bếp.

Thoạt trông cậu ta không có chút tinh thần, quầng thâm dưới mắt rất đậm.

Ưng Phi Phi đưa đũa cho cậu ta, cắn một miếng sandwich rồi hỏi: "Tiếp theo anh có dự định gì không?"

Mặc Lương Vũ vừa cầm cốc sữa lên lại ngại ngùng buông xuống: "Không biết nữa..."

Cậu ta quả thật không biết!

Thấy vậy, Ưng Phi Phi sợ cậu ta suy nghĩ lung tung liền tốt bụng nói với vẻ thông cảm: "Không sao, cứ từ từ đi, phàm là chuyện gì cũng có lần đầu tiên! Lát nữa tôi phải đi làm, nếu anh có đi đâu thì đóng cửa giúp tôi là được!"

Mặc Lương Vũ vuốt v e thành cốc, hầu kết nuốt cái ực, cúi đầu gật đầu: "Tôi biết rồi!"

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, lòng bàn tay Ưng Phi Phi hơi ngưa ngứa.

Một đại thiếu gia tự cao tự đại đột nhiên lại biến thành chú chó nhỏ với dáng vẻ ngoan ngoãn, phục tùng khiến cho cô rất muốn xoa đầu cậu ta!

Ăn xong bữa sáng, Ưng Phi Phi liền vội vàng đi ra cửa.

Mặc Lương Vũ đứng ở cửa ra vào nhìn cô rời đi, lời muốn nói vẫn còn nghẹn lại trong họng.

Cậu ta muốn vay tiền, nhưng lại thật sự khó có thể mở miệng.

Cuộc sống giàu có khiến cậu ta hoàn toàn không có thói quen tiết kiệm hay quản lý tiền bạc.

Đột nhiên biến thành hai bàn tay trắng, cậu ta mông lung đối diện với cuộc đời này mà không biết phải làm sao.

Mặc Lương Vũ cúi đầu nhìn mũi chân mình, nghĩ ngợi xem nên tìm ai ứng cứu.

Bỗng chốc cánh cửa nhà trước mắt vốn đã đóng lại lại phát ra âm thanh mở khóa.

Cậu ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Ưng Phi Phi đã đi rồi lại quay lại.

"Sao vậy? Quên mang đồ gì hay sao?"

Ưng Phi Phi cười lắc đầu, mở ví tiền trên tay ra, lấy ra năm trăm tệ đưa cho Mặc Lương Vũ: "Trong tủ lạnh hết trứng gà rồi, hôm nay nếu anh rảnh thì đi mua giúp tôi."

Hành động này của cô khiến Mặc Lương Vũ phải giật mình.

Cho dù có mua trứng vàng cũng không dùng đến năm trăm tệ.

Cô lấy ra nhiều tiền như vậy, hiển nhiên là muốn dùng cách này để hỗ trợ mình, khiến mình đỡ ngượng.

Mặc Lương Vũ há hốc mồm, muốn từ chối nhưng lại cảm thấy thật giả tạo.

Ưng Phi Phi thấy cậu ta không cầm, bèn để lại trên tủ để giày: "Anh nhớ mua giúp tôi đấy, ở tủ cầu dao chỗ hành lang có cất chìa khóa dự phòng của cổng lớn khu nhà. Nếu anh có quay về thì tự lấy đi."

Sau khi dặn dò xong, Ưng Phi Phi không để Mặc Lương Vũ kịp phản ứng đã xoay người đi xuống nhà.

Mặc Lương Vũ đứng ở cửa ra vào lắng nghe tiếng bước chân của cô qua cánh cửa lớn mở hé mà trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp.

Giây phút này, một cô gái bình thường như vậy đã trở nên không hề tầm thường trong mắt cậu ta.

Sau khi Ưng Phi Phi rời đi, Mặc Lương Vũ ốn định lại cảm xúc, ép bản thân phải phấn chấn lên, trở lại phòng khách cầm điện thoại mở danh bạ ra.

Chương (1-1890 )