← Ch.1880 | Ch.1882 → |
CHƯƠNG 1881: MẬT KHẨU CỬA ĐÃ BỊ ĐỔI
Mặc Lương Vũ thử gọi lại cho mấy người anh em, cuối cùng vẫn nhận được kết quả chẳng khác gì hôm qua.
Cậu ta bực bội vò đầu bứt tóc, ngón tay cái trượt trên màn hình, cẩn thận kiểm tra danh bạ.
Thời còn nở mày nở mặt, cậu ta có rất nhiều bạn bè bất hảo ăn chơi trác táng cùng nhau.
Mặc dù Mặc Lương Vũ là công tử bột, nhưng cũng đã bị bạn bè tẩy chay do nghe phong thanh được rằng cậu ta đã trở nên nghèo hèn túng thiếu.
Cậu ta do dự bấm số của một người bạn nhà giàu đầu tiên.
Người này đã từng xưng anh xưng em với cậu ta, lúc ra ngoài thường cậy vào danh hiệu cậu Cả nhà họ Mặc của Mặc Lương Vũ để vênh mặt với đời.
Sau khi điện thoại kêu ba tiếng, bên kia nhấc máy với giọng ngái ngủ.
"Ồ, cậu Mặc, sao lại có thời gian gọi tôi vậy?"
Nghe thấy cách xưng hô của đối phương, Mặc Lương Vũ bắt tréo chân theo thói quen: "Nam Hoa, tôi có chuyện cần anh giúp."
"Chuyện gi?"
Lúc này, Mặc Lương Vũ đã tinh ý nhận ra sự căng thẳng trong giọng nói của đối phương.
Cậu ta suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: "Cho tôi mượn ít tiền, tôi..."
"A lô, a lô? Cậu Mặc?" Bên kia cắt ngang lời Mặc Lương Vũ: "Tín hiệu kiểu gì vậy!"
Dứt lời, điện thoại đã bị cúp!
Mặc Lương Vũ nhìn trân trân vào màn hình điện thoại, khóe mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Đây mà cũng gọi là bạn bè sao?
Cậu ta không tin nên thử gọi lại, kết quả chỉ nhận được thông báo không thể kết nối được.
Mẹ kiếp, lại bị chặn rồi!
Lúc này, cho dù Mặc Lương Vũ có tự tin đến đâu thì cũng không khỏi cảm thấy cay đắng.
Cậu ta đã từng tiêu tiền như nước, hầu như tất cả những người có 🍳ⓤ_𝖆_ռ ♓_ệ thân thiết với cậu ta đều đã nhận "ân huệ" của cậu ta.
Thế mà cuối cùng thì cũng chỉ là bong bóng nước mà thôi.
Mặc Lương Vũ mím môi nhìn vào màn hình, một giây sau bèn xóa người đó khỏi danh bạ.
Cậu ta đã cảm nhận được thói đời nóng lạnh, càng cảm nhận được sự thất bại chưa từng có trong đời.
Không thể không nói, cha cậu ta thực sự rất tàn nhẫn, vừa ra tay đã khiến cậu ta rơi từ trên mây xuống vũng bùn!
Nhưng biết làm thế nào bây giờ? Cậu ta nhất định phải sống tiếp, cho dù khó khăn có bủa vây...
***
Đến gần trưa, Mặc Lương Vũ ra ngoài.
Cậu ta cầm năm trăm tệ mà Ưng Phi Phi để lại đến siêu thị hàng nhập khẩu mua một hộp trứng gà.
Mặc Lương Vũ chưa bao giờ phải tự tay đi chợ đã tiêu sáu mươi Nhân dân tệ cho một hộp trứng.
Mua trứng xong, cậu ta đứng ở ven đường chần chừ một lúc, sau đó thì gọi xe, định quay về biệt thự.
Bất kể thế nào thì vẫn còn căn nhà, đến bước đường cùng, cậu ta sẽ đi tìm giấy tờ nhà đất để thế chấp, có thể kiếm được kha khá tiền.
Tuy nhiên, khi Mặc Lương Vũ đến trước cửa biệt thự và thành thục bấm mật mã cửa thì một hồi tiếng chuông báo động dồn dập vang lên.
Sai mật khẩu!
Cậu ta cau mày, chà ngón tay lên áo khoác rồi bấm lại mật khẩu, nhưng kết quả vẫn là sai.
Mặc Lương Vũ vô cùng sửng sốt, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ kì lạ.
Mật khẩu của biệt thự đã bị thay đổi, đồng nghĩa với việc cậu ta đã hoàn toàn bị đuổi ra khỏi nhà!
Sau đó, Mặc Lương Vũ thử thêm một vài lần nữa, cho đến khi ổ khóa vang lên tiếng chuông báo chói tai, cậu ta mới hậm hực chịu thôi.
Cậu công tử bột không còn nơi nào để đi, đành phải quay lại chung cư Quốc tế Thanh Khoa.
Mà trên người cậu ta vẫn đang mặc bộ đồ của ngày hôm qua, áo sơ mi đã nhăn nhúm, không còn nhìn thấy phong thái nên có của công tử con nhà giàu nữa rồi.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cuối cùng Mặc Lương Vũ cũng phải chấp nhận một thực tế là mình đã bị đuổi ra khỏi nhà!
***
Sáu giờ tối, Ưng Phi Phi đi làm về.
Trước khi vào cửa, cô còn cố ý mở hộp điện ở ngoài hành lang, sau đó thò đầu vào bên trong nhìn thử thì phát hiện chìa khóa dự phòng đã biến mất.
Mặc Lương Vũ về rồi sao?
Ưng Phi Phi nghi ngờ bước vào cửa, trong phòng khách mờ tối, Mặc Lương Vũ vắt một tay lên trán, dáng vẻ cô đơn nằm trên sô pha.
← Ch. 1880 | Ch. 1882 → |