← Ch.1819 | Ch.1821 → |
CHƯƠNG 1820: ĐẦU GỖ, ANH KHÔNG THỂ Cℋ·Ế·Ⓣ ĐƯỢC
Năm người tách ra hai bên đầu xe, hiện trường hỗn loạn.
Khi chiếc xe bẻ lái lao về phía Lăng Tử Hoan, Lăng Vạn Hình và Kiều Mục, một bóng đen nhanh chóng xông đến, nhanh nhẹn đẩy ba người họ ra.
Lực rất mạnh, đẩy ba người họ ngã chồng lên nhau.
Còn bản thân anh ta thì bị chiếc xe kia đâm ngã xuống.
Do tốc độ xe quá nhanh, mặt sàn của sảnh khách sạn trơn láng, nửa người của anh ta bị cuốn xuống gầm xe.
Tiếng bánh xe ma sát chói tai vang vọng khắp sảnh chính, thân xe mất kiểm soát đâm vào cột đá hoa cương thì tất cả mới kết thúc.
Sau một thoáng im lặng, tiếng la hát vang lên trong sảnh.
Vụ tai nạn đột ngột này và người đàn ông bị đè dưới gầm xe, khiến cho những người khách khác trong sảnh bỏ chạy tán loạn, sợ chiếc xe mất kiểm soát lần nữa.
Lăng Tử Hoan chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ gặp phải chuyện đáng sợ như vậy.
Khi cô choáng váng chống người dậy khỏi mặt đất, thì nhìn thấy Mục Nghi bị đè dưới gầm xe, "Đầu Gỗ..."
Cô gào lên một tiếng xé ruột xé gan, không màng đến lòng bàn tay dính đầy mảnh kính vỡ, lảo đảo chạy qua.
Sắc mặt Hoắc Vân cũng trắng bệch, 𝓇*⛎*ⓝ гẩ*𝐲 tiến lên hai bước, hai chân lại nhũn ra ngã phịch xuống.
Vừa rồi nếu Mục Nghi không kéo cô lại, cô có thể đã bị đâm ↪️♓.ế.ⓣ rồi.
Lúc này, Kiều Mục và Lăng Vạn Hình cũng chật vật đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng của cả hai đều không giấu được vẻ hoảng hốt.
Bên ngoài, vệ sĩ nhà họ Kiều đổ xô nhau chạy vào. Sự việc thảm khốc thế này khiến họ không khỏi sững sờ.
"Đầu Gỗ, Đầu Gỗ..."
Tiếng gọi nghẹn ngào vang lên từ phía đầu xe.
Lăng Tử Hoan quỳ trên mặt đất, trên mặt có rất nhiều vệt máu, hiển nhiên là bị những mảnh kính trên sàn nhà đâm bị thương.
Đôi mắt to tròn của cô đong đầy sợ hãi, nhìn hai chân của Mục Nghi bị đè dưới xe, vai phải bị khung cửa xoay treo trên đầu xe đâm xuyên qua, máu tươi không ngừng chảy ra.
Va chạm với ngoại lực khổng lồ, Mục Nghi đã rơi vào hôn mê.
Toàn thân Lăng Tử Hoan 𝓇.ц.𝐧 r.ẩ.🍸, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vai Mục Nghi, trong nháy mắt đã nhuốm đầy máu tươi.
"Đầu Gỗ, Đầu Gỗ, anh mở mắt ra nhìn tôi đi...."
Cô không cảm nhận được hơi thở của Mục
Nghi, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt cũng không thấy được lồ ng 𝓃ⓖự_𝒸 anh ta đang phập phồng.
Lăng Tử Hoan sợ hãi tột cùng, quỳ bên cạnh không ngừng gọi anh ta.
Cô không rảnh để ý ai là người gây ra vụ tai nạn này, điều khiến cô đau lòng nhất bây giờ là Mục Nghi đang bị đè dưới xe, bị thương rất nặng.
Đây là bạn thân của cô, một người tốt như thế sao lại bị đâm thành thế này.
"Đầu Gỗ, anh tỉnh lại đi..." Thân hình nhỏ nhắn của Lăng Tử Hoan từ từ nằm sấp xuống trước mặt Mục Nghi, cô không dám chạm vào anh ta, cũng không dám chớp mắt. Máu chảy từ vai anh ta từ từ tụ thành một vũng nhỏ trên sàn, thấm ướt bàn tay Lăng Tử Hoan.
Cô sợ hãi nâng tay lên, nhìn máu tươi dính dớp, gào khóc.
"Đầu Gỗ, đừng c_h_ế_𝐭 mà, tôi còn chưa dẫn anh đến Thụy Sĩ trượt tuyết. Tôi từng nói sẽ dẫn anh đi chơi, đừng ngủ, anh mở mắt ra nhìn tôi đi..."
Rất nhanh sau đó, Kiều Viễn Hiền và bác Đoàn cũng vào đến sảnh.
Khách sạn nguy nga tráng lệ lúc này vô cùng thảm hại.
Tiếng khóc của Lăng Tử Hoan khiến tim họ tan nát. Kiều Viễn Hiền xua tay ra hiệu cho vệ sĩ phong tỏa hiện trường trước.
Bác Đoàn đẩy ông đến gần chiếc xe gây tai nạn, nhìn Lăng Tử Hoan ở bên cạnh Mục Nghi đang khóc nức nở, đầm đìa nước mắt.
← Ch. 1819 | Ch. 1821 → |