← Ch.1818 | Ch.1820 → |
CHƯƠNG 1819: CHIẾC XE MẤT KIỂM SOÁT LAO VÀO SẢNH KHÁCH SẠN
Hoắc Trúc Nhạn bị đưa đi, tất cả có vẻ đã bình yên trở lại.
Lăng Tử Hoan theo Kiều Mục về khách sạn, bất kể anh đi đâu cô cũng theo sát phía sau như chiếc đuôi nhỏ.
Cả đi vệ sinh cô nàng cũng không cho anh đóng cửa.
Sự ỷ lại quá mức này khiến Kiều Mục thấy bất lực, nhưng cũng rất vui.
Ít ra đủ để thấy bây giờ trong mắt cô, anh là người duy nhất đáng tin cậy.
Ba mẹ đều phải đứng sang một bên!
Trong đêm, Kiều Mục ôm Lăng Tử Hoan nằm trên giường, khó khăn lắm mới dỗ được cô ngủ, đang định ngồi dậy hút điếu thuốc, nhưng anh vừa cử động, thì cô đã giật mình tỉnh dậy, "Chú Hai, anh đi đâu vậy?"
Kiều Mục thương xót ôm cô nhóc vào lòng, đành phải từ bỏ ý định hút thuốc, hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Ngủ đi, anh không đi đâu cả."
Lăng Tử Hoan mơ màng ngước đầu nhìn anh giây lát rồi lại chui vào lòng anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Trúc Nhạn đáng 🌜𝐡●ế●t!
Nếu không vì ả đàn bà đó thì cô nhóc bình thường hoạt bát tinh nghịch sao lại trở nên bất an thế này.
Dù có thể phán tội hình sự vẫn còn hời cho chị ta!
Hai ngày sau, tình trạng của Lăng Tử Hoan đã tốt hơn nhiều.
Bên Cục Cảnh sát cũng báo tin, đúng như Hoắc Vân nói, vì không đủ chứng cứ, Hoắc Trúc Nhạn được phán vô tội nên đã được thả ra!
Đồng thời, ông hai Hiền đã lâu không lộ diện cũng đến khách sạn Dung Duyệt vào trưa hôm đó.
Mấy hôm nay ông rất bận rộn.
Quay lại Lũng Hoài, ông nhất định phải gặp lại những người bạn ngày xưa thân thiết để hàn huyên ôn lại chuyện cũ.
Hôm nay khó khăn lắm mới từ chối được các lời mời khác để dành thời gian đến thăm Lăng Tử Hoan.
Kiều Viễn Hiền không lên lầu mà ngồi trong xe để bác Đoàn nhắn tin cho Kiều Mục.
Gần tới trưa, ông sắp xếp ăn trưa ở Duyệt Trang.
Kiều Viễn Hiền nhìn sảnh khách sạn bên ngoài cửa sổ xe, ngẫm nghĩ rồi căn dặn bác Đoàn ngồi ở hàng ghế trước, "Lát nữa để con bé ngồi với tôi, người khác ngồi xe phía sau đi."
Bác Đoàn ngồi ở ghế phụ lái nghiêng người nhìn ra sau, cười hì hì đáp, "Không thành vấn đề đâu ông chủ. Nghe nói mấy hôm nay cô bé đã khỏe hơn nhiều rồi, lát nữa lên xe nói không chừng lại ríu ra ríu rít trò chuyện không ngừng với ông đấy."
"Nếu con bé đã khỏe hơn nhiều, thì hôm nay rảnh rỗi hỏi Kiều Mục xem định bao giờ về Lệ Thành. Ra ngoài lâu như vậy, để con bé phải chịu khổ theo, cũng đến lúc về nhà rồi."
Bác Đoàn gật đầu phụ họa, ngoảnh đầu nhìn thấy nhóm người đang đi từ trong sánh ra.
Ông mở cửa xe, vừa nghiêng người ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe gầm rú hối hả từ chỗ cổng khách sạn.
Một chiếc xe hơi màu đen đang lao từ cổng khách sạn về phía sảnh chính với tốc độ cực nhanh.
"Cậu Hai cẩn thận!"
Bác Đoàn hô lớn, nhưng với tốc độ của chiếc xe kia, chỉ trong chớp mắt đã phóng lên bốn năm bậc thang trước cửa xoay.
Biến cố xảy ra chỉ trong một cái búng tay.
Không ai ngờ được, chiếc xe có vẻ mất kiểm soát kia lại lao thẳng vào sảnh chính.
Trước đầu xe, Hoắc Vân đang khoác tay Lăng Tử Hoan cười nói vui vẻ, Kiều Mục, Lăng Vạn Hình và Mục Nghi đi phía sau họ.
Gần cửa xoay, khi chiếc xe kia lao thẳng đến, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Kiều Mục và Lăng Vạn Hình lập tức kéo Lăng Tử Hoan lại.
Hoắc Vân cũng nghiêng người, cánh tay bị
Mục Nghi kéo cùng ngã xuống mặt sàn đá hoa cương.
Nhưng dưới tình huống không phòng bị trước, dù họ nhanh cách mấy cũng không sánh bằng tốc độ của chiếc xe.
Chiếc xe kia đâm thẳng vào cửa xoay, mảnh vỡ cửa kính bay tứ phía, khung cửa bị đâm hỏng, treo trên đầu xe.
Ngay sau đó bánh lái chuyển hướng, lao về phía Lăng Tử Hoan lần nữa.
← Ch. 1818 | Ch. 1820 → |