← Ch.1817 | Ch.1819 → |
CHƯƠNG 1818: LĂNG VẠN HÌNH NGÙN NGỤT LỬA GIẬN!
Anh lùi về sau một bước, tránh khỏi sự lôi kéo của Hoắc Trúc Nhạn, quay sang nhìn Kiều Mục, "Đưa đứa bé kia đến bệnh viện. Nếu bác Hai hỏi, anh sẽ giải thích với bác ấy!"
Kiều Mục nhìn Lăng Vạn Hình với vẻ nghiền ngẫm, sau đó cho vệ sĩ sắp xếp.
Đợi Hoắc Quỳ được đặt lên băng ca, Kiều Mục nhìn Hoắc Trúc Nhạn nói: "Bệnh nhân được đưa đến bệnh viện là lẽ đương nhiên, nhưng cô Hoắc đừng đi thì hơn. Mâu thuẫn giữa chúng ta vẫn chưa giải quyết xong đấy, bây giờ không thích hợp rời đi, cô thấy thế nào?"
Hoắc Trúc Nhạn quỳ trên sàn, nhìn Kiều Mục với vẻ khó tin: "Anh muốn chia cắt tôi và Tiểu Quỳ? Không được, tôi nhất định phải đi theo!"
Kiều Mục thản nhiên nhún vai, "Vậy thì ai cũng đừng đi, nhờ vả người khác lại còn 𝒽𝐮𝓃-🌀 𝖍-ă-𝖓-g như thế, đến giờ cô vẫn chưa nhìn rõ tình thế à?"
Hoắc Trúc Nhạn nén cơn giận, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Kiều Mục.
Dù Hoắc Trúc Nhạn không cam tâm, cũng đành phải thỏa hiệp.
Vài phút sau, Hoắc Trúc Nhạn vừa lưu luyến không đành vừa đau lòng nhìn Hoắc Quỳ được đưa ra ngoài, không cầm lòng được lại trào nước mắt.
Tiểu Quỳ, con nhất định phải kiên trì!
Nếu không tại Kiều Mục ngăn cản giữa đường, bây giờ Hoắc Trúc Nhạn đã lấy được thận của Lăng Tử Hoan rồi.
Nếu Tiểu Quỳ có mệnh hệ gì, chị ta nhất định sẽ bắt đám người này chôn chung.
Hoắc Quỳ được vệ sĩ nhà họ Kiều hộ tống đưa đi.
Nửa tiếng sau, Hoắc Trúc Nhạn và đoàn y bác sĩ cùng với tâm phúc của nhà họ Hoắc cũng được cảnh sát khu phố cổ đưa đi phối hợp điều tra.
Tối hôm đó, Lăng Tử Hoan được xuất viện.
Ngoài vết thương ở bụng hơi đau ra thì cô không bị thương ở chỗ nào khác.
Chắc do vừa bị bắt cóc nên cô càng thêm dựa dẫm vào Kiều Mục.
Lúc ngồi xe cũng phải ngồi chung với anh.
Nhìn hai người ngồi ở hàng ghế sau cứ dính lấy nhau mà Lăng Vạn Hình ngùn ngụt lửa giận!
Nam nữ khác biệt, con bé này không biết ư?!
Trước cổng bệnh viên, Tô Uyển Đông vốn định đưa Lăng Tử Hoan về nhà họ Tô, nhưng cô nhóc lắc đầu từ chối.
Nhà họ Tô không được tiện, bây giờ cô chỉ muốn ở chung với chú Hai, cả lúc ngủ cũng không muốn tách khỏi chú Hai.
Thấy cô khăng khăng như vậy, Tô Uyển Đông cũng không gượng ép.
Khi cả nhóm tách khỏi nhau, Lăng Vạn Hình nhìn bóng lưng Tô Uyển Đông và Kỷ Bắc Thành rời đi, vô cùng khó chịu.
Nhưng lúc này, anh lại không có lí do thích hợp để giữ chị lại.
Lát sau, ai lên xe người nấy, Kiều Mục và những người khác đi thẳng về khách sạn Dung Duyệt, hai người Tô Uyển Đông về nhà họ Tô.
Trên xe, Hoắc Vân vỗ ռ🌀*ự*𝒸 thở hắt ra, nhìn đuôi xe phía trước, than thở: "Lần này đúng là may mắn, nếu Hoan Hoan bị lấy mất một quả thận thì tội tôi lớn lắm!"
Dù sao thì Hoắc Trúc Nhạn cũng thông qua cô nàng mới tiếp cận được nhà họ Lăng.
Hoắc Vân vừa dứt lời, bên trong xe đã trở nên yên tĩnh.
Cô nàng lúng túng gãi đầu, quay sang nhìn Mục Nghi, "Sao anh không nói gì?!"
Mục Nghi liếc nhìn cô, từ tốn thốt ra ba chữ, "Không cần thiết!"
Hoắc Vân mấp máy môi, hậm hực ngoảnh mặt đi.
Người này đúng là kẻ chuyên chấm dứt hội thoại!
Cứng nhắc lại nhàm chán!
Chưa đầy ba giây sau, Hoắc Vân lại tiếp tục tìm chuyện để nói, "Đã có kết quả xử lí bên cô của tôi chưa?"
Mục Nghi chậm rãi đáp, "Vẫn đang ở Cục Cảnh sát để điều tra, nhưng khả năng được thả ra rất lớn!"
Hoắc Vân buồn bã rủ mắt, như đang tự giễu nói: "Cô của tôi là người rất thông minh. Làm bao nhiêu chuyện thế này, bà ta không đời nào lại trực tiếp ra mặt. Nói không chừng đến cuối cùng sẽ do tâm phúc của bà ta chịu tội thay."
Chuyện này, Mục Nghi không tỏ ý kiến gì.
Người thông minh là người không bao giờ để mình rơi vào thế bị động.
Hoắc Trúc Nhạn chắc chắn là một người thông minh.
← Ch. 1817 | Ch. 1819 → |