← Ch.1566 | Ch.1568 → |
CHƯƠNG 1567: ÔN TRANH NGHI NGỜ TỀ KIM GIA
Anh nhìn Ôn Tranh với ánh mắt nóng bỏng, giây tiếp theo không cầm lòng được ôm chặt cô, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn sâu.
Nụ hôn ập xuống quá đột ngột, làm Ôn Tranh không kịp đề phòng.
Cảm nhận được sự nhiệt tình và kích động khó kìm nén của anh, cô gạt bỏ hết thảy, hết mình đáp lại anh.
Lát sau, Lôi Duệ Tu hơi †.𝖍.ở 𝖌ấ.ⓟ buông Ôn Tranh ra, tì trán vào nhau, khản đặc giọng nói: "Tranh Tranh, nếu ra nước ngoài ba năm, em biết có nghĩa là gì không?"
Đầu óc Ôn Tranh mụ mị, lông mi run run gật rồi lại lắc đầu, lúc này cô không được minh mẫn, chỉ có thể hỏi lại bằng giọng thì thào không kém: "Có nghĩa là gì?"
"Có nghĩa là..." Lôi Duệ Tu cụp mắt thở dài, "Hôn lễ của chúng ta phải ba năm sau mới tổ chức được, không thấy tủi thân sao?"
Ồ, hóa ra là nói chuyện này.
Ôn Tranh lắc đầu, mỉm cười nói: "Anh vì không thể cho em một buổi hôn lễ ngay bây giờ nên sợ em không vui à?"
Lôi Duệ Tu không trả lời, nhưng khóe môi hơi mím lại xem như ngầm thừa nhận.
Ôn Tranh thấy vậy bèn đấm nhẹ lên vai anh một cái, "Em là người chú trọng hình thức đến thế sao? Bây giờ tổ chức hôn lễ hay ba năm sau mới tổ chức có gì khác nhau đâu? So ra thì, kì thật em mong đợi hôn lễ vào ba năm sau hơn, nói không chừng..."
Nói đoạn, Ôn Tranh dừng lại trong thoáng chốc, đôi mắt trong vắt ánh lên tia sáng chờ mong, "Đến lúc đó, còn có thể để cho bé cưng của chúng ta làm hoa đồng nữa."
Khi nảy sinh suy nghĩ này, nhịp tim của Ôn Tranh không khỏi đập nhanh hơn rất nhiều.
Cô nghĩ, đến lúc đó cây đã đơm hoa kết trái, trong hôn lễ của họ vừa hay có được hai hoa đồng nhỏ.
Em bé của Tiểu Thất và em bé của cô.
Lúc này, Lôi Duệ Tu khép hờ mắt, cọ nhẹ trán lên gò má Ôn Tranh, "Nếu em đồng ý, thì tháng sau chúng ta lên đường luôn."
"Được, em OK." Ôn Tranh trả lời rất thản nhiên, nhưng nét mặt cô thoáng chốc dao động, "Anh còn nhớ người lúc trước em từng nhắc với anh không?"
"Nhớ chứ! Anh đã cho người ở đồn số Ba Đế Kinh điều tra lại vụ tai nạn năm đó, bao gồm tất cả các chuyến bay và tuyến tàu lửa. Em được người khác cứu rồi đưa đi, muốn đưa một người đang hôn mê đi cùng thì chắc chắn sẽ phải lưu lại lịch sử di chuyển."
Ôn Tranh nghe vậy, cúi đầu xuống, "Năm đó em cũng điều tra hết những thứ này rồi, nhưng không thu hoạch được gì. Anh thấy, Tề Kim Gia có thể là người đã cứu em năm đó không?"
Không hiểu sao lại nghi ngờ như vậy, Ôn Tranh cũng thấy hơi khó tin.
Theo lí mà nói, sáu năm trước cô được cứu, nếu đó là Tề Kim Gia, vậy anh ta cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi.
Trẻ như vậy mà có được tâm cơ sâu đến thế, nấp trong bóng tối sai khiến cô làm nhiều việc thế ư?
Ôn Tranh vừa nói xong, Lôi Duệ Tu liền nheo mắt, "Em nghi ngờ anh ta?"
"Ừm, chỉ nghi ngờ thôi, em không có chứng cứ xác thực, tất cả là do biểu hiện của anh ta trong đêm nay quá khác thường. Em rất chắc chắn trước đây mình chưa từng gặp anh ta, nhưng anh ta đột ngột tiếp cận thế này khiến em thấy mọi chuyện không hề đơn giản!"
Lôi Duệ Tu nhìn vẻ mặt băn khoăn của Ôn
Tranh, cắn môi rồi nói, "Trong máy nghe trộm anh đặt trong phòng sách của chú Hai, lúc trước có nghe được một câu nói. Khi hai cha con họ đang bàn về Tề Kim Gia, quả thật có nói anh ta có thế lực một tay che trời ở biên giới Myanmar và Giang Nam."
Chuyện này anh vốn không để tâm đến.
Suy cho cùng, vùng Giang Nam chuyên sản xuất ngọc thạch, hơn nữa rất nhiều chuyên gia ngọc thạch đều quen cắm rễ ở vùng Giang Nam.
Nếu không nhờ Ôn Tranh nhắc nhở, anh suýt thì bỏ qua chuyện này.
Ánh mắt Lôi Duệ Tu tối xuống, nghĩ ngợi một chút rồi nhìn Ôn Tranh hỏi: "Em nói khi đó em tỉnh lại thì đang ở Giang Nam?"
"Đúng vậy!"
← Ch. 1566 | Ch. 1568 → |