← Ch.085 | Ch.087 → |
Bên ngoài phòng giải phẫu, Vệ Thần lo lắng đi tới đi lui, Tô Lạc đã vào lâu như vậy, vẫn chưa có thông tin gì. Hắn lấy điện thoại ra nhìn, gọi đến một dãy số, khi nghe thấy giọng nói lạnh như băng, trong lòng hắn có một dự cảm xấu. Một lúc sau, hắn buông điện thoại xuống, điện thoại theo tay hắn rơi xuống mặt đất, hắn không quan tâm. Ánh mắt phức tạp nhìn qua cửa phòng giải phẫu, lúc này đây, hắn thưc sự không biết phải làm gì. Rất nhanh, hắn nhặt điện thoại di động lên, gọi tới một dãy số đã lâu không nhìn tới."Viêm, giúp tôi một việc..." Cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi ra ngoài, từ bên trong còn cảm nhận được rõ vị tanh của máu, Vệ Thần tắt điện thoại, vội vàng đứng lên. Bác sĩ nhìn thấy hắn, liền lắc đầu, " Xin lỗi, cô ấy bị va đập mạnh, đứa bé không thể giữ, đứa bé này vốn đã rất yếu, có thể sống tới bây giờ đã là một kì tích, " Ánh mắt Vệ Thần mở lớn, hắn cúi đầu, nhìn thấy máu dính trên quần áo mình, máu này là của một đứa bé vẫn chưa được sinh ra. Hiện tại hắn đã không còn. Ngày hôm nay có quá nhiều thứ đáng sợ, hai người phụ nữ, hai đứa bé... Ông trời ơi, cuối cùng là sao đây. Hắn đưa tay dúng sùng sức vò đầu, hắn cần phải suy nghĩ một chút, thật sự phải suy nghĩ cẩn thận về mọi việc. Tô Lạc từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là một màu trắng sáng, tay cô đặt trên bụng, nơi đó vẫn còn đau đớn, cô đã biết cô mất đi cái gì."Tử Lạc, cô tỉnh rồi, " Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Vệ Thần."Có phải không, mau nói cho tôi biết, có phải như vậy không, đứa bé đã không còn?" Giọng nói cô khàn khàn, nước mắt trong veo không ngừng rơi xuống, sau đó rơi trên tóc cô, phản chiếu gương mặt cô, trắng bệch."Cô còn trẻ, sau này sẽ có đứa bé khác, " Vệ Thần không biết nói gì, đựa tay đặt lên bả vai Tô Lạc, giống như một người anh an ủi cô."Sẽ không, sẽ không..." Tô Lạc đưa tay vỗ nhẹ lên bụng, thời khắc này, cô biết cô đã mất đi tất cả. Đều vì cô không tốt, nếu cô cẩn thận hơn, nếu cô cách xa Trữ San hơn, có phải mọi chuyện sẽ không xảy ra, cô cũng sẽ không mất đi đứa bé."Nhất định vì nó không thích tôi, cho nên mới rời khỏi tôi, nhất định nó đang khóc lóc trách tôi hay khóc, thường xuyên không ăn cơm, còn đưa nó đi ra ngoài gặp mưa, nó phải chịu ủy khuất, cho nên nó mới không cần tôi."Giọng nói Tô Lạc đau đớn, cô khóc nấc lên, cả người cô như bị vỡ vụn. Vệ Thần kéo chăn lên đắp chô cô, sự phực tạp trong mắt càng nhiều. Hắn không biết phải làm sao để an ủi một cô gái vừa mới mất đi đứa con của mình, cô vừa mới trải qua đả kích lớn như vậy, nếu phải tiếp nhận những chuyện như thế nữa, cô có thể chịu đựng được sao? Mà chuyện như vậy, đối với cô là quá tàn nhẫn."Tử Lạc, hãy nghe tôi nói, tôi có một việc rất quan trọng muốn nói với cô." bàn tay Vệ Thần đặt trên bả vai Tô Lạc dùng sức một chút, Tô Lạc cười như mất hồn nói, "Anh nói đi, tôi đang nghe đây, chuyện gì tôi cũng có thể tiếp nhận, " mất đi đứa bé, cô còn cái gì nữa đây, còn phải để ý cái gì nữa đây, cho dù có người muốn lấy tính mạng cô, cô sẽ đưa hai tay dâng nó cho người đó, cô không biết mình phải tiếp tục sống vì cái gì nữa. Tô Lạc ngồi thẳng dậy, bụng vẫn có chút đau."Cô nằm xuống đi, " Bờ môi Vệ Thần khẽ động, một câu này, hắn không có cách nào nói ra."Không cần, tôi muốn nhớ kĩ sự đau đớn này, vĩnh viễn phải nhớ kĩ." Cô lau đi nước mắt, ánh mắt cô trong veo, nhưng lại giống như người mất hồn, những gì đã mất đi, của mình hay của người khác, cô không biết nữa."Tử Lạc, " Vệ Thần gọi tên cô, cô không khóc, gương mặt lộ ra sự bi thương khiến hắn không biết phải làm sao, cô nở nụ cười lại khiến hắn đau lòng. Hắn biết, tâm hồn cô đã chết rồi."Vâng, " Tô Lạc cứ như vậy trả lời, vẫn cười như thế, nhưng người khác nhìn cô chỉ muốn bật khóc."Tử Lạc, cô cầm lấy đi, " Vệ Thần rút từ túi ra một thứ đã chuẩn bị từ trước, "Đây là hộ chiếu và vé máy bay tôi chuẩn bị cho cô, còn đây nữa, " Hắn rút ví, đưa tất cả tiền trong ví đưa cho cô, "Chỗ này cũng giúp cô sống tốt một thời gian, cho dù là đi tới nơi đất nước nào, cách càng xa càng tốt, biết không?" Hắn đặt tất cả mọi thứ vào lòng cô. Tô Lạc ngơ ngác nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn mấy thứ này, nở nụ cười chua sót, muốn cô chạy trốn sao? "Tử Lạc, Trữ San sảy thai, Húc rất tức giận, dù tôi có giải thích thế nào, hắn cũng không để ý, hắn sẽ giết cô mất, cho nên cô hãy rời khỏi đây, hắn tìm thấy cô, tôi lại giúp cô trốn đi, sau này không cần quay lại đây nữa, được không?" Vệ Thần nhíu mày, đây là cách duy nhất hắn có thể cứu cô, để cô rời khỏi đây, thần không biết, quỷ không hay, hộ chiếu giả, cái tên cũng giả, tất cả đều là giả, chỉ có con người cô là thật."Vâng." Tô Lạc nắm chặt chiếc chăn trên người, nụ cười khổ sở, hắn đã từng nói qua, nếu đứa bé của Trữ San có mệnh hệ gì, hắn sẽ cho cả nhà cô phải chôn cùng, hắn đã nói và cũng đã làm được, đứa bé duy nhất, người nhà của cô cũng đã không còn. Tay cô đặt lên bụng, vẫn bằng phẳng như cũ, nhưng lại không còn sinh mệnh bé nhỏ kai tồn tại nữa. Vệ Thần không nói gì thêm, vỗ nhẹ lên bả vai Tô Lạc, "Tử Lạc, rời khỏi nơi này, cô sẽ có cuộc sống mới, thế giới này luôn có một ngôi nhà thuộc về cô, " hắn ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tô Lạc đầy dịu dàng ấm áp. Khi cô đáng thương nhất, cần người giúp đỡ nhất, lại luôn có một xa lạ giúp cô, quan tâm cô, yêu quý cô, không đòi hỏi cô. Còn bọn họ, những người tưởng chừng như thân quen nhất lại đẩy cô ra, muốn giết chết cô."Vâng, " Tô Lạc khẽ gật đầu, cô sẽ rời khỏi đây, nơi này đã không còn bất cứ thứ gì để cô lưu luyến nữa, tất cả đều không còn gì. không đòi hỏi cô. Còn bọn họ, những người tưởng chừng như thân quen nhất lại đẩy cô ra, muốn giết chết cô."Vâng, " Tô Lạc khẽ gật đầu, cô sẽ rời khỏi đây, nơi này đã không còn bất cứ thứ gì để cô lưu luyến nữa, tất cả đều không còn gì. Cô mở hộ chiếu ra, nơi đó là hình cô nhưng lại có một cái tên xa lạ, còn có một thân phận xa lạ. Vé máy bay đi nước Anh, một nơi cách nơi này nữa vòng trái đất, thật sự sẽ có nơi để cô nương thân sao. Vệ Thần yên lặng ngồi bên cạnh cô, cũng chỉ có mình hắn mới có thể cho cô chút ấm áp này, một cô gái đáng thương. Cũng mất đi đứa bé, vậy mà con người kia lại được đãi ngộ rất tốt, có nhiều người quan tâm, còn cô, một mình đối mắt với tất cả, thậm chí phải rời khỏi quê hương.
*****
Trữ San mở cửa ra, nhếch môi cười nhìn Vệ Thần rồi đi vào. Vệ Thần khẽ nhíu mày, vẻ ôn hòa ngày thường biến mất, gương mặt lộ ra chút cợt nhả."Tôi thật không muốn gặp lại cô, Tề Trữ San, cô không biết, gương mặt của cô, thật khiến người khác thấy ghê tởm." "Còn ngực cô nữa, không biết độn bao nhiêu thứ, cô không phát hiện sắp rơi hết ra ngoài sao?" Hắn không khách khí nói, Trữ San không nghe được, nhưng cô thư kí ở bên cạnh thì nghe được. Cô thư kí bật cười, nếu cãi nhau với phó tổng của bọn họ, đối phương nhất định sẽ tức chết. Cô lại cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực nhỏ bé của mình, còn tốt hơn mấy cái thứ sắp rơi ra kia, nhỏ như vậy có gì không tốt. Vệ Thần khẽ nhíu mày, sau đó vui vẻ rời đi. Từ nay về sau, thế giới của bọn họ không còn người phụ nữ nào tên là Tô Tử Lạc nữa, cô mất tích, rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống khác. Trong văn phòng, Trữ San kéo tay áo Duệ Húc còn hắn vẫn nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, lần đầu tiên, cảm thấy khó chịu."Húc, chúng ta phải đi thử lễ phục rồi, " Trữ San dựa vào vai Duệ Húc, không phát hiện ánh mắt hắn đang cố gắng che dấu sự mất kiên nhãn."Uhm..." "Bao giờ chúng ta mới đi đây, lễ phục đã may xong rồi." Mặc dù đây là lần kết hôn thứ hai, nhưng so với lần kết hôn đầu tiên, cô cần phải chú ý hơn nhiều, người cô lấy là Lê Duệ Húc chứ không phải người khác."Đi thôi, " Duệ Húc che giấu đi sự mất kiên nhẫn, dù sao cũng là người phụ nữ hắn yêu, tất cả đều có thể chịu được."Vâng, chúng ta đi thôi, " Trữ San khoác tay Duệ Húc, ánh mắt xinh đẹp ngập tràn kiêu ngạo. Duệ Húc nhìn chằm chằm đống tài liệu chất cao như núi trên bàn, khẽ mím môi, ánh mắt màu trà có chút gợn sóng, khi mọi chuyện đúng như trong dự đoán của hắn, khi hắn chiếm được tất cả mới phát hiện, hắn không hề cảm giác vui vẻ như hắn đã từng nghĩ. Không thể không thừa nhận, Vệ Thần nói đúng. Hắn không thấy vui vẻ gì, thực sư không tháy vui vẻ gì. Cửa đóng lại, sự yên tĩnh bao trùm căn phòng kéo dài vô tận. Ôn Vũ Nhiên tựa người vào khung cửa sổ, trên tay hắn có một chiếc cốc, một chiếc cốc rất bình thường, có chút cũ kĩ, hắn nhẹ nhàng xoay xoay cái cốc trong tay, hai mắt nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài rồi híp lại."Lạc Lạc, xin lỗi..." Hắn khẽ lên tiếng, chỉ là lời xin lỗi của hắn đã quá muộn."Tô Tử Lạc em như bây giờ, là lỗi của Duệ Húc, lỗi của Trữ San, kì thật, xét đến cùng chính là lỗi ở bản thân anh, nếu có thể lựa chọn, Lạc Lạc, mặc kệ em ở đâu, nhất định phải sống, rời khỏi nơi này, rời khỏi những con người này, em nhất định sẽ sống tốt." Hắn nhấp một ngụm cà phê, cay đắng lan tỏa ở đầu lưỡi. Sắp đến mùa đông, hắn nhớ tới múa đông năm đó, hắn nắm tay một cô gái, bước đi giữa tuyết rơi, mỗi bước đi đều lưu lại dấu chân thật sâu trên tuyết. Còn bây giờ, bàn tay hắn, hắn nắm chặt bàn tay lại, không cách nào ình sự ấm áp nữa."Lạc Lạc, chúc em ... Hạnh phúc..." Lại nhấp một ngụm cà phê, cà phê lạnh càng khó uống, trái tim của hắn cũng lạnh dần. Đất nước Anh xa xôi, một cô gái gầy gò ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn những người đi lại trên đường, không ai giống cô cả, cô tóc đen, mắt đen, điển hình của người phương Đông, cô ngồi trên ghế, trong tay cầm một chai sữa, uống từng ngụm nhỏ. Một đôi mắt đen mơ hồ, lớp sương mù bao quanh, mắt cô ập nước, trong veo, cô khẽ cúi đầu, tay nắm chặt chai sữa. Cô chính là Tô Tử Lạc, một người từ Trung Quốc tới đất nước xa lạ này. Hiện tại trên người cô không còn đồng nào, cũng không có nơi nương tựa, cô không biết mình sẽ sống như thế nào, càng không biết, cuộc sống sau này sẽ trải qua như thế nào. Rất không may, khi cô xuống sân bay, đồ đạc và ví tiền đều bị mất, cái gì cũng bị mất, trừ bản thân, cô chẳng còn gì cả. Trên người còn một chút tiền lẻ, cô đã mua chai sữa để uống. Cô đành ngổi ở đây, nhìn những người ngoại quốc cao lớn đi qua đi lại, làn da họ khác cô, ánh mắt cũng khác, và đất nước họ không phải đất nước của cô. Cả người cô khẽ động, cách đó không xa có một người đàn ông nằm trên mặt đất đưa hai mắt về phía cô, quần áo trên người hắn màu trắng đã biến thành màu xám, có thể nhìn thấy rõ ngũ quan, đường nét góc cạnh, vì quá bẩn mà không thể nhìn thấy rõ diện mạo, nhưng khi nhìn thấy vẫn có cảm giác hắn thực sự người này rất tuấn mĩ, hơn nữa hắn là một người phương Đông, mắt hắn màu đen, tóc cũng màu đen, hắn lãnh đạm nhìn qua Tô Lạc, sau đó nhắm mắt lại nằm ở đó, cũng không để ý trên mặt đất bẩn như thế nào, cũng như mặt trời đang chiếu thẳng vào người. Hắn nằm đó bao nhiêu lâu thì Tô Lạc ngồi đó bấy lâu, bọn họ đến chỗ này cùng một thời gian, dường như, hắn ở lại tiếp cô, còn cô cũng đã đáp lại sự đón tiếp của hắn, hai người xa lạ, hai cái tư thế kì quái ở cùng một nơi. Người đàn ông nằm ngửa, mặt hướng về ánh mặt trời ngủ, hắn khẽ liếm môi, bờ môi đã khô nứt ra, còn có chút máu. Tô Lạc lại uống một ngụm sữa nhỏ, trong lòng có chút thương cảm, có lẽ đây cũng là một người đàn ông đã từng bị tổn thương, chỉ cần nhìn một cái, Tô Lạc đã đọc được từ ánh mắt của hắn. Ngón tay cô nắm chặt chai sữa, lông mi khẽ chớp, cô đứng lên, đi về phía người đàn ông kia. Cô ngồi xổm xuống, thân thể gầy yếu che mất ánh nắng chiếu trên đầu hắn. Người đàn ông mở mắt ra, từ trong đôi mắt kia có hình ảnh của một cô gái gầy yếu, mặt mũi tái nhợt, hắn không động đậy, chỉ nhìn cô không chớp mắt. Tô Lạc đưa tay ra, đem thứ trong tay đưa cho hắn. Có lẽ cô không uống thỉ chỉ khát, còn hắn không uống... Có thể sẽ chết. Cả người hắn khẽ động, nhìn chai sữa trong tay cô, hắn biết cô ngồi đây đã gần một giờ và chai sữa này cô cũng đã uống. Đột nhiên hắn ngồi dậy, Tô Lạc phát hiện, người đàn ông này so với tưởng tượng của cô cao lớn hơn nhiều, một tay hắn cầm lấy chai sữa trong tay cô, không khách khí, sức nặng trên tay nói cho hắn biết, cô chưa uống được bao nhiêu, vẫn còn hơn một nửa, Hắn khẽ liếm môi, mùi vị máu từ môi tràn vào miệng, ánh nắng mặt trời vẫn chiếu trên người họ, trên mặt họ lấm tấm mồ hôi.
← Ch. 085 | Ch. 087 → |