← Ch.086 | Ch.088 → |
Hắn ngẩng đầu lên, uống một ngụm sữa lớn, cô ngồi lâu như vậy mới uống có một chút, mà hắn vài ngụm đã giải quyết hết chỗ sữa, sau đó bàn tay hắn dùng sức nắm chặt cái chai, đợi hắn buông tay thì cái chai đã bị bóp méo, trên thân chai còn có dấu tay hắn ấn xuống. Hắn buống tay, quăng cái chai ra đằng sau, chỉ nghe bộp bộp một tiếng, cũng không biết hắn đã ném đi đâu rồi. Hắn đứng lên, thân thể cao lớn, chiếc bóng hắn bao trùm hết Tô Lạc. Tô Lạc mỉm cười nhìn hắn, nụ cười trong sáng, ánh mắt lại lộ đầy vẻ ưu thương khác hẳn với nụ cười của cô nhưng cô vẫn cười, cười là một loại ngôn ngữ tốt nhất, cô không dám lên tiếng vì sợ bất đồng ngôn ngữ, cho nên cô chỉ có thể cười. Người đàn ông này lại giống có việc, đi qua người cô, từ đầu tới cuối cũng không nói một câu cảm ơn, hắn từ từ bước đi, Tô lạc vẫn duy trì một đông tác kia, cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu, cô mới đứng lên."Chúc anh hạnh phúc..." Đôi môi khẽ mở, một câu chúc phúc, theo gió bay đi thật xa. Cô đứng lên, vỗ vỗ bụi bụi đất trên người, lướt qua con đường rộng lớn, bước về phía trước. Cô cần tìm một công việc, một chỗ ở, nếu không, có thể cô sẽ biến thành con người kia lắm. Bọn họ một người hướng bên trái, một người hướng bên phải, bước về hai hướng ngược nhau, càng ngày càng cách xa. Người đàn ông một thân đầy bụi đất ánh mắt nhìn thẳng đi về phía trước. Bước chân vững chải, không hề giống một tên ăn mày, khí chất trên người hắn còn hơn cả những người đàn ông mặc âu phục, không một chút màu sắc nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ, gương mặt còn toát ra một vẻ tôn quý. Một chiếc xe dừng lại bên người hắn, hai người đàn ông mặc âu phục đen nhanh chóng bước ra. Đứng trước mặt hắn, cúi người thật sâu."Thiếu gia, xin mời." Giọng nói lộ rõ sự tôn kính, có lễ nghi, quy củ, người đàn ông chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, bụi bẩn trên mặt không thể che được đôi mắt sáng như pha lê kia. Hắn khẽ mím môi, hai người đàn ông trước mặt vẫn cúi đầu trước hắn. Cuối cùng hắn bước về phía chiếc xe, giật cửa ngồi xuống."Còn không quay về." Giọng nói hắn lạnh lẽo vang lên, một câu tiếng trung được nói ra, trong mắt thoáng hiện sự không kiên nhẫn. Lái xe vội vàng làm theo lời phan phó của hắn, rất nhanh chiếc xe liền nổ máy, chạy đi, hướng về phía ngược lại, ánh mắt hướng ra phía ngoài, một thân quần áo bụi bặm thật không hợp với chiếc xe sang trọng này. Xe dừng lại, hắn đi ra, đôi chân dài thon thẳng tắp lại rất mạnh mẽ, chân hắn chạm phải cái chai bị hắn bóp bẹp, ánh mắt hướng về phía kia, không còn thấy ai."Giúp tôi tìm một người, " Hắn nhặt chiếc chai lên, nắm chặt."Vâng, " hai người đàn ông lại cúi người xuống. Ánh mắt hắn lóe lên, nơi đó, không còn cô gái vừa nãy."Cô gái, tôi thiếu cô một chai sữa, tôi sẽ nhớ kĩ." Tô Lạc vừa đi vừa nhìn, tiếng anh của cô không khá lắm, ngoại trừ những lời đối thoại cơ bản nhất còn lại cô không có chút kĩ năng giao tiếp nào, cô không biết ở đây cô có thể làm những gì, ngôn ngữ chính là trở ngại lớn nhất của cô. Mặt trời đã lặn dần, màn đêm buông xuống thật lạnh. Cô uống một chút nước cho đỡ khát, nhưng bụng cô đang kêu, cô ôm bụng, cả người rúc vào trong góc tường, như vậy sẽ không có ai có thể nhìn thấy cô. Cả người co lại, cô giống như một con mèo con bị người ta vứt bỏ, cả người co rúm lại cố gắng vượt qua thời khắc này, cho tới bây giờ cô chưa từng đến một đất nước xa lạ như này. Nhắm mắt lại, cách đó không xa, cô có thể nghe thấy được bài nhạc phát ra từ một chiếc xe. Người đem tình yêu trao ai Người đi dứt khoát dẫu tôi có rơi lệ Không thể quên được người nên ngậm ngủi đau thương Đã từng thề ước vì sao vội thất hứa Người muốn chúng ta chia tay em không thể làm được Người lạnh lùng làm tâm em đau nhói Bỏ đi tất cả sự tự ái để dũng cảm đối mặt Tổn thương như vậy thì thà rằng lừa dối bản thân Cuối cùng tự lừa dối bản thân khiến tâm hồn chai sạn Người trao tình yêu cho người khác dẫu em có cố níu kéo Cho dù khóc than người cũng chẳng quay đầu lại Người đem tình yêu trao ai để em tự mình đau xót Vì người mà bi thương, vì người mà bị lụy khiến mọi thứ không còn hoàn mĩ như trước Người đem tình yêu trao cho người khác có khi nào sẽ có lúc hối hận không Có thể hay không cầu xin người cho thêm một cơ hội sửa chữa Người đem tình yêu trao ai có khi nào tình yêu đó sẽ trở thành gánh nặng Yêu người nên đau đớn người nào biết, chỉ bởi vì giờ đây người đang vui bên ai kia Cô khẽ ngâm nga bài hát, ở đây chỉ có một mình cô giữa đêm đen, có chút đau lòng, có chút chua xót, khó mà có thể đi vào giấc ngủ. Bụng của cô vừa đói lại vừa đau, nhưng cô vẫn nhỏ giọng ngâm nga bài hát này. Một đêm nay thật dài như nửa đời người, chật vật để trải qua, một đêm này, gần như cô không ngủ, cô không hề quên đây là một đất nước xa lạ, chỉ có một mình cô cô độc. Khi ánh mắt trời chiếu vào cô, cô hoảng hốt mở mắt ra, bụng vẫn rất đói, một mình cô đã vượt qua đêm đầu tiên ở đất nước này, thật cô đơn. Cô đứng lên, vỗ vỗ quần áo, cô là người sạch sẽ, chỉ là không biết sự sạch sẽ này có thể duy trì bao lâu. Cô bước vu vơ trên đường, cứ đi như vậy, cho tới khi nhìn thấy một nhà hàng phương tây xinh xắn, cô nhìn thấy tờ giấy dán trên cửa, không ngờ lại có chữ trung văn ở đó."Tìm người giúp việc, hồ sơ trong sạch, không có thói quen tính xấu, giỏi tiếng Trung." Tô Lạc khẽ mím môi, nếu không hiểu tiếng Trung sao có thể hiểu trên đó viết gì, cô có chút mâu thuẫn. Cô nhìn mình, xem như là có hồ sơ trong sạch đi, phải nói là cực kì trong sạch, bởi vì một người thân cô cũng chẳng có. Cô nhấn chuông cửa, cô biết mình rất cần tìm một công việc, bởi vì cô cần phải sống tiếp, cô phải sống thật tốt, cô không muốn chết, cũng không muốn làm ăn mày. Cô đang đợi, có chút lo lắng, cô không biết mình có thể sống như vậy thêm mấy ngày nữa, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà cao lớn này, mờ hồ, trong mắt cô lại có chút ướt. Từ cửa truyền lại tiếng vang, đôi môi cô có chút tái mím lại, mơ hồ, cô thấy được một người phụ nữ trung niên không ngừng đánh giá cô."Xin hỏi cô là..." Tiếng Trung... Một câu tiếng Trung khiến Tô Lạc cảm giác như đang quay về gia đình vậy, chỉ là nơi này vốn không phải nhà của cô. Cô cúi đầu, mặc cho nước mắt rơi xuống, cô lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, một nụ cười trong sáng nhưng lại quá u buồn.
*****
"Xin chào, " giọng nói có chút gượng gạo, dường như rất lâu cô không nói gì, làm chút nữa cô quên mình có thể nói chuyện."Có phải nơi này cần tuyển người giúp việc không?" Tô Lạc khẽ liếm bờ môi khô khốc, lại nhìn thoáng qua tờ giấy thông tin dán bên ngoài, viết bằng tiếng trung, còn muốn tuyển người giỏi tiếng trung. Người phụ nữ trung niên vội vàng gật đầu, cười ôn hòa, "Đúng vậy, chúng tôi đang cần tuyển người giúp việc, tôi lớn tuổi rồi, sẽ không nói tiếng anh, nên muốn tìm một người biết tiếng trung, cô muốn xin làm sao?" Người phụ nữ vẫn đứng đó đánh giá Tô Lạc, dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm, bà vừa nhìn vừa nghĩa, cô gái này hẳn là một cô gái tốt, nhưng vì sao lại muốn tới làm người giúp việc cho nhà người khác, công việc này không hợp với lứa tuổi của cô, mặc dù nói, đãi ngộ nơi này rất tốt, nhưng dù sao cũng là người giúp việc, cô ấy có thể làm sao? Tô Lạc khẽ gật đầu, "Vâng, tôi muốn xin vào làm, " lời của cô nói ra, bụng cũng có tiếng kêu lạ phát ra, nói cho người khác biết, cô vẫn chưa ăn gì."Mau vào trước đi rồi nói sau, " bà mở cửa, không nói cái gì nữa, có lẽ có cái gì đó vẫn luôn bị che giấu. Phòng khách rộng lớn, được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn qua, bà là một người cũng rất sạch sẽ."Cô cứ gọi tôi là dì Hồ, còn cô, cô gái nhỏ, cô tên gì, từ đâu tới đây..." Nói tới đây, dì Hồ có chút ngượng ngùng cười cười, "Cái này là bắt buộc, Bạch gia là một đại gia đình, địa vị cao quý, cho nên chúng tôi tuyển người giúp việc, bản thân và gia đình phải thanh bạch, " Tô Lạc cầm cốc nước lên uống, tùy rằng quần áo trên người cô rất đơn giản, có có chút bụi đất, nhưng mỗi cử động của cô, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một người giúp việc, mắt cô khẽ chớp, ánh mắt lại trở lên mông lung."Tôi là Tô Tử Lạc, tới từ Trung Quốc, khi xuống sân bay hành lý của tôi đều bị mất, hộ chiếu, tiền, tất cả đều bị mất, tôi chỉ có một mình, không có người thân." Cô ngầng đầu lên, trong mắt không có một sự che giấu, bởi vì tất cả những lời cô nói là thật. Dì Hồ nghe xong thờ dải một hơi, cô gái này thật đáng thương."Được rồi, cô ở lại đây đi, tôi thấy cô cũng không phải người xấu, cô đi theo tôi sẽ tốt hơn, bình thường công việc chính là dọn dẹp nơi này, gần đây thiếu gia đi văng, nếu thiếu gia trở lại, một ngày ba bữa ăn của hắn sẽ do cô chịu trách nhiệm, tôi cũng đã có tuổi, có một số việc, không thể làm được, " Dì Hồ cảm thấy có lỗi cười cười, nếu không phải gần đây mắt bà kém đi, nơi này cũng sẽ không có thêm một người giúp việc, cũng bởi vì thiếu gia của bà quá khó hầu hạ. Tô Lạc nắm chiếc cốc trên tay, căng thẳng trên mặt đã biến mất, cuối cùng cô cũng có thể sống sót, làm người giúp việc thì làm người giúp việc, công việc vốn không phân biệt sang hèn, cô đang dùng chính đôi tay của mình để nuôi sống bản thân. Cuối cùng cô nở nụ cười, nụ cười kia lọt vào mắt thật trong sáng, xinh đẹp."Được rồi, quên mất, để tôi chuẩn bị cho cô một chút đồ ăn, " Dì Hồ đứng lên, không ngừng nhìn chằm chằm vào bụng Tô Lạc, gương mặt Tô Lạc luôn tái nhợt, giờ lại ửng hồng, có chút ngượng ngùng. Dì Hồ cảm thấy mình không hề nhìn nhầm người, cô gái này thật đơn thuần. Tô Lạc ăn đồ ăn dì Hồ chuẩn bị cho, chiếc miệng nhỏ không ngừng nhai, nhai rồi nuốt xuống, khóe mắt cô có chút ướt."Làm sao vậy, khó ăn sao?" Dì Hồ đặt tay lên đầu Tô Lạc, khẽ xoa, "Dì Hồ cả đời không có con, luôn coi thiếu gia như con, Tô Lạc không cần sợ, ở đây, dì Hồ sẽ coi cô như con mình." "Cảm ơn, " Giọng nói Tô Lạc có chút nghẹn ngào. Cho tới bây giờ, chưa có ai dịu dàng nói như tếh với cô, cô rất sợ bản thân sẽ không đứng vững nổi. Tay cô đặt lên bụng, nơi này từng có một đứa bé, nhưng bây giờ chỉ còn một mình Tô Lạc, hôm nay lại có một người nói cho cô biết, sau này sẽ coi cô như con, với một người không nơi nương tựa như Tô Lạc mà nói, đây là sự quan tâm lớn nhường nào, ở một đất nước xa lạ tìm thấy người có lòng tốt, quả thực không còn gì bằng."Được rồi, mau ăn đi, ăn xong rồi đi tắm rửa, " Dì Hồ còn một ít quần áo chưa mặc qua, tùy rằng có chút già dặn, nhưng cũng có thể mặc tạm. Dì Hồ vỗ vỗ vào bả vai Tô Lạc, giống như muốn an ủi cô. Tô Lạc khẽ gật đầu, cúi đầu, tiếp tục ăn đồ ăn, tuy chỉ là một ít bánh bao và bánh mì đơn gảin, với một người đói bụng cả một ngày trời như Tô Lạc, đây chính là sơn hào hải vị."Tô Lạc, đã bao lâu con không ăn uống rồi?" Dì Hồ nhìn Tô Lạc chằm chằm nói, tuy cô ăn rất chậm nhưng có thể nhìn ra cô đang rất đói."Một ngày, " Tô Lạc ngẩng đầu lên, khẽ cười, nụ cười đó khiễn dì Hồ đau lòng."Hazz..." Dì Hồ khẽ thở dài, có lẽ đây là duyên phận đi. Nếu không phải thiếu gia yêu cầu bà tìm người giúp đỡ, đứa nhỏ đáng thương này không phải đã đói chết, biến thành ăn mày. Tô Lạc lại cúi đầu, nuốt một miếng bánh mì, cũng như nuốt một chút chua xót xuống. Cô nghĩ cuộc sống của cô sẽ tốt thôi... Nhất định. Tô Lạc ở lại nhà họ Bạch, người nhà họ Bạch cũng không phải người bản địa, ở trong này chỉ có Bách thiếu gia, từ khi Tô lạc tới đây cũng chưa từng gặp qua hắn, theo lời dì Hồ nói, người thiếu gia này tính tình không được tốt lắm, vì chia tay với vị hôn thê mà mấy tháng chưa về nhà, bây giờ nơi này chỉ còn hai người là cô và dì Hồ, mắt dì Hồ hiện không được tốt cho lắm, cho nên phần lớn công việc nhà đều do cô làm. Ngay cả nấu cơm cũng giao cho cô, cô không hề sợ vất vả, cũng không sợ nhiều việc, cô đã sớm thích ứng với nơi này, bây giờ cô đã có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh."Tô Lạc, mấy món này con nấu còn ngon hơn dì Hồ rồi đó, " dì Hồ thỏa mãn gật đầu một cái, Tô Lạc xấu hổ cười, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như có cái gì đó xuất hiện trong mắt cô, rất nhanh liền biến mất. Cơm nước xong, dì Hồ rửa bát, còn cô tiếp tục quét dọn nơi này, căn biệt thự này phần lớn là do một mình cô lau dọn, cô thích bận rộn như vậy, có khi bận rộn từ sáng sớm tới tối muộn, như vậy cô sẽ không có thời gian miên man suy nghĩ về quá khữ nữa, quá khứ đã qua, dường như đã lâu không còn xuất hiện trong đầu cô, cái đêm cô rơi lệ, đêm cô chảy máu, thời gian ngốc nghếch nói cô yêu hắn, đã rất lâu cô không hề nghĩ tới.
← Ch. 086 | Ch. 088 → |