Vay nóng Tima

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 017

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 017
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Lazada


"Nước... Tôi muốn uống nước..." Mặt Vệ Thần đỏ lên, thật sự hắn nghẹn sắp chết rồi, ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời. Hắn muốn nước, nước liền ở trước mặt hắn, nước này đúng là sinh mệnh của hắn a. Hắn không nói gì, bưng lên uống, không quan tâm mình cầm một cốc nước hay là chậu nước, hắn ùng ục ùng ục uống, tiếng uống nước không ngừng truyền tới. Uống xong. Hắn lau miệng.

"Lê Duệ Húc, có phải cậu ước tôi chết hay không? Tôi chết đi, ai sẽ làm trâu làm ngựa cho câu?" Vệ Thần chật vật nói xong, trên tay vẫn cầm chiếc chậu.

"Không phải cậu còn chưa chết hay sao?" Lê Duệ Húc buông đôi đũa trong tay xuống, thản nhiên nhìn bộ dáng của Vệ Thần, vẻ mặt vẫn như cũ, không có nửa phần cười đùa, người này thực sự thiếu tế bào hài hước.

"Nếu cậu chết, tôi sẽ mua một phần đất tốt nhất cho cậu, mỗi năm sẽ tặng cho cậu một bó hoa cúc." Hắn nói xong, dừng khăn ăn lâu sạch miệng, tiền hắn không thiếu, chỉ cần tên Vệ Thần kia đi gặp thượng đế, hắn nhất định sẽ làm vậy.

"Lê Duệ Húc, cậu." Hai mắt Vệ Thần trừng lớn, đây là bạn xấu, sao hắn có thể trở thành bạn tốt với người kia chứ, thật là hỏng tám kiếp mà.

Tiếng bước chân truyền tới, Vệ Thần chỉ có thể hít một hơi thật sâu, nơi này còn có người khác, hắn cũng không muốn dọa chị dâu vừa mới đến.

"Chị dâu, tôi muốn biết, cái kia, tại sao khó uống như vậy?" Khuôn mặt hắn nhăn lại, đây là nước sao, sao lại khó uống như vậy.

Một tiếng chị dâu, khiến cho Tử Lạc lặng người đi một chút, hóa ra, bọn họ nói tới cô, cô nhìn nhìn chậu nhỏ trong tay hắn. Môi khẽ nhúc nhích, lại không biết có nên nói cho hắn biết hay không, cô lại cúi đầu, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, ánh mắt hắn luôn nhìn tới bát canh trong tay cô, chưa từng chớp mắt, cô vội vàng đem canh đặt trên bàn. Sau đó ngẩng đầu nhìn Vệ Thần, hắn không nên biết thì hơn.

"Cái kia là nước ta vừa lau bàn..." Cô còn chưa nói hết, Vệ Thần đã ôm chậu lập tức chạy vào phòng vệ sinh.

Tử Lạc nghe tiếng cửa mở, mắt khẽ chớp, cô lúc này quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi kia, rõ ràng ánh mắt của hắn không có chút cảm xúc, có thể nói là lạnh như băng, vì sao cô lại có cảm giác hắn đang đánh giá cái gì, phát hiện cái gì.

Cô ngồi xuống, không tự nhiên cầm chiếc bát nhỏ, cô rất ít khi ngồi ăn cùng đàn ông, chỉ có Ôn Vũ Nhiên, dù Lê Duệ Húc là chồng của cô, cảm giác vẫn rất xa lạ.

Cô cầm một chiếc bát nhỏ, múc một ít canh, đặt trước mặt Lê Duệ Húc, nhất thời không biết nói gì, ánh mắt của hắn khiến cô không biết phải làm sao.

Cô hít hít một hơi, không biế có phải hắn đang trách cô hay không, trách cô không nên tự tiện như vậy, lại động tới đồ đạc của hắn, nói là vợ của hắn, kì thực với cô mà nói, cô chính là khách ở tạm nơi đây.

Lê Duệ Húc thu ánh mắt về, bưng bát canh lên uống, động tác vẫn tùy ý như vậy, có lẽ động tác hắn rất nhanh, nhưng trời sinh hắn khí chất cao quý, dù có thế nào vẫn lộ vẻ quý tộc.

*****

Hắn bất ngờ ngẩng đầu, thấy được chiếc nhẫn trên ngón tay Tử Lạc, cái kia vốn không nên ở trên ngón tay cô, chiếc nhẫn này lại thuộc về cô, vợ của hắn.

Tử Lạc cũng vô tình nhìn chiếc nhẫn chứng minh cho hôn nhân của cô trên ngón tay, chiếc nhẫn từ ngón áp út đã được đeo sang ngón giữa, cô nghe nói, ngón áp út gần trái tim nhất, cho nên nhẫn mới đeo vào ngón áp út, cũng chứng minh hắn đã có một cô gái ở trong lòng.

Tử Lạc cúi đầu, trong mắt hiện lên sự chua sót, trên đời này, có ai sẽ để cô ở trong lòng.

Còn nhỏ đối với cha mẹ, cô là gánh nặng, lớn lên lại là gánh nặng của Ôn Vũ Nhiên, bây giờ không phải lại là.

Người đàn ông này...

Trên bàn sự im lặng bao trùm, hắn ăn canh cũng không tạo tiếng động, Tử Lạc lại mất tự nhiên, bây giờ hắn đem tất cả mọi thứ trở thành không khí, hắn chỉ cần thức ăn mà thôi.

"Chiếc nhẫn này do anh thiết kế sao?" Tử Lạc ngẩng đầu, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn, lại hỏi hắn một vấn đề hắn không trả lời, có lẽ hắn không muốn đem cô để trong lòng, mà cô đã có một người ở nơi cao nhất trong lòng, người này và cô dường như không có cách nào để thay đổi.

"Đúng, làm sao cô biết?" Lê Duệ Húc ngừng ăn, thản nhiên nhìn cô, không có cảm giác bị đè nén, có lẽ chuyện đối với hắn mà nói, đều không đáng để nhắc tới, bé nhỏ không đáng kể.

"Em đã nhìn thấy trong sách." Tử Lạc nở nụ cười, nụ cười trong sáng thanh khiết, cô đã từng nhìn thấy, cô cũng chưa nói cho hắn biết, khi nhìn thấy cô đã rất kinh ngạc, bây giờ sự kinh ngạc này đang ở trên ngón tay của cô, thực sự có điểm hoài niệm nói không nên lời.

Lê Duệ Húc đứng lên, thân thể cao lớn giống như núi, có cảm giác áp bức mãnh liệt, Tử Lạc cảm giác mình bị một bóng ma bao phủ, rất muốn xoay người chạy đi.

"Một lúc nữa sẽ có người giúp việc tới quét dọn phòng, cũng có người tự đưa cơm tới đây, cô có thể không ăn, phong bếp cô có thể dùng." hắn thản nhiên nói hai câu, cho đến khi bóng ma trước mặt Tử Lạc biến mất, người đàn ông kia cũng đã ra khỏi cửa, có chút vô tình, có chút cự tuyệt, lòng cô căng thẳng, cảm giác trống trải.

Tiếng bước chân vang lên, Vệ Thần giống như vừa mất nửa cái mạng, khuôn mặt tái nhợt, tựa vào tường nhà vệ sinh, hắn thật sự sắp mất mạng rồi, nhớ tới thứ nước hắn uống vào, hắn còn uống nhiều như vậy. Trong miệng hắn lại có cảm giác rất khó chịu.

"Lê Duệ Húc cứu mạng...." hắn uể oải nói. Một cốc nước đặt trước mặt hắn, lần này là cốc chứ không phải chậy, hắn lúc này mới nhận lấy, xác định đây không phải là nước lau bàn mới yên tâm uống.

"A.. Sống..." Hắn than một tiếng. Cầm chiếc cốc lắc lắc một chút, Lê Duệ Húc khi nào lại tốt như vậy, người đàn ông này lạnh lùng muốn chết, hắn có chết khát trước mặt anh ta, cùng lắm sẽ bị anh ta đá một cước, xem hắn đã chết hay chưa.

Hắn ngẩng đầu lên, người hắn nhìn thấy không phải Lê Duệ Húc, mà là Tô Tử Lạc.

"Ha ha, chị dâu, cảm ơn nước của chị." hắn cung kính đưa cốc nước lên, mắt híp híp cười, thực ra tim của hắn đang rất lạnh, cô gái này đã cưới Lê Duệ Húc, cuộc sống sau này của cô, thật sự....

*****

Hắn nghe thấy tiếng thở dài của chính mình, tận mắt nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của cô gái này, không biết cuối cùng sẽ bị Lê Duệ Húc hủy hoại đến không còn chút cặn bã."Húc đâu rồi?" Hắn không muốn hỏi vấn đề này, chuyện này hắn không có thể quyết, người có thể quyết là Húc."Anh ấy đi rồi..." Tử Lạc cầm lấy cốc, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt người này có cái gì đó. Chẳng qua cô không hỏi, hắn cũng không nói."Đi rồi..." Vệ Thần nói lớn tiếng, "Cái tên kia đi như thế, đem tôi trở thành cái gì...." Hắn cũng biến vợ hắn thành cái gì chứ, nhưng những lời này chỉ có thể nói ở trong lòng, cô nam quả nữ, hắn cần tránh những hiểu nhầm, mặc dù hắn đối với Tử Lạc không chút động tâm, chỉ là vợ của bạn, nhưng vẫn là vợ của Duệ Húc, hắn cũng không thể yên tâm được. Hắn vội vàng chạy ra ngoài. Đúng rồi, rất nhanh, hắn lại chạy lại, trên trán đầy mồ hôi."Chị dâu, em tên là Vệ Thần, là cấp dưới và bạn tối của Húc, sau này em sẽ còn tới ăn thức ăn chị làm, chị nấu thật ngon." Hắn không quên ca ngợi hai câu, đương nhiên đây không phải là nịnh nọt, mà là thực sự ăn rất ngon, trừ nước lau bàn ra. Hắn lại đi nhanh ra ngoài, giống như sau lưng có ma đuổi, sau khi hắn đi ra ngoài cửa, quả nhiên đã tháy cái tên không tính người ngồi trên xe chờ hắn. Hắn mở cửa xe, ngồi vào."Lê Duệ Húc, cậu cũng thật hào phóng, để tôi và vợ cậu ở cùng một chỗ, cậu không sợ chúng tôi cắm sừng cậu sao?" Vệ Thần mím môi, quả thực đối với tính cách này của Duệ Húc, hắn muốn phát điên."Tùy mấy người." Lê Duệ Húc đặt tay lên tay lái, lái xe đi, bọn họ muốn làm gì cũng được, người phụ nữ kia, hắn không cần, đúng vậy, cũng bởi vì không cần, mới không có chút lo lắng. Vệ Thần sờ sờ mũi mình, như chạm vào một cái đinh nhỏ, hắn đưa mắt mình ra hướng khác, cùng người này nói chuyện, vĩnh viễn hắn không thể chiếm ưu thế."Húc, hai người kết hôn khi nào?" Hắn cúi người xuống dưới ghế hỏi, hết sức tò mò. Nói kết liền kết, hắn là một người bạn tốt từ nhỏ mà cũng không biết, đây cũng thật là quá đáng đi."Mới..." Lê Duệ Húc thản nhiên nói, dường như chuyện đại sự cả đời của mình cũng giống thời tiết sáng tối rất đơn giản."Mới?" Khóe miệng Vệ Thần không khỏi cong lên, hắn cũng thật là nhanh nhẹn."Có khách mời nào không?" Hắn hỏi."Không có." Lê Duệ Húc trả lời."Như vậy, ai là người làm chứng?" "Không có." "Vậy người thân của cậu ở nước ngoài cũng đến chứ?" "Không có." "Vậy ai thấy các cậu kết hôn?" "Cha sứ..."



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-157)