Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 018

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 018
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Shopee


"Cậu gọi đó là kết hôn sao?" Vệ Thần không nhịn được hét lớn, đây là kết hôn sao? Sao lại có cảm giác giống như đi họp, cũng làm theo ý mình quá rồi. Lê Duệ Húc quang sang nhìn thoáng qua cơn giận của Vệ Thần, con mắt nhỏ lại, cậu có rằng, cô ấy xứng sao? Một câu, khiến cho Vệ Thần rơi vào trầm lặng, sự tức giận vừa rồi, toàn bộ chuyển thành đồng tình, đồng tình đối với cô gái kia. Thật sự là một con thỏ đáng thương, Lê Duệ Húc, người này, tuyệt đối không có khẳ năng làm một người tốt."Húc..." Vệ Thần đặt tay lên vai Duệ Húc, Duệ Húc nhìn thấy tay hắn, trong mắt léo lên một cái, dường như không thích tay hắn động chạm như vậy. Tay Vệ Thần đặt trên vai hắn dùng thêm sức, cũng không thèm để ý sự cảnh cáo trong mắt hắn."Húc, nếu có thể, đừng quá tàn nhẫn với cô ấy, dù sao cô ấy cũng vô tội, một cô gái vô tội bị cậu lập mưu, cô ấy không làm gì sai cả." Vệ Thần rốt cuộc rời tay khỏi vai Duệ Húc, nhìn thấy sự lơ đễnh trong mắt hắn, hắn biết lời nói của hắn là vô ích, Húc người này, từ trước tới nay đều làm theo ý mình, cho tới bây giờ cũng không đem cái gì đặt trong mắt, mà những việc hắn làm, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ là sai cho dù có tổn thương người khác. Hắn có cảm giác, một ngày nào đó, Duệ Húc sẽ vì tính cách này mà hối hận vô cùng, chỉ là hiện tại mặc kệ hắn nói gì, Duệ Húc đều không chịu nghe. Hắn quay đầu lại nhìn, nhìn thấy căn biệt thự trước mắt càng ngày càng nhỏ cho đến khi biến mất. Tô Tử Lạc, chúc cô hạnh phúc, những gì hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy. Tô Tử Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh nắng chói chang bên ngoài, rất nhanh muốn tới đêm, cô nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, nhẹ nhàng xoay tròn, đem mặt trên thành mặt dưới, mắt dưới thành mặt trên. Cô cầm đôi đũa, ăn một chút đồ ăn trên bàn, cảm thấy rất vô vị, cô cũng không có đói lắm, cũng không có thèm ăn gì, nhưng cô vẫn cố gắng ăn, cô vấn muốn sống tiếp. Cô đem bát đũa rửa sạch, cất vào trong tủ sau đó trở lại phòng mình, cô đi tới trước căn phòng đầu tiên của tầng hai, dừng lại, cô nhìn khóa cửa màu đỏ sậm, khẽ mím môi, xoay người. Hai người dù sao vẫn là người lạ, cái chung cũng chỉ là tờ giấy hôn thú. Những thứ khác, cái gì cũng không có. Căn phòng kia rất rộng, rất lớn, cô ngồi ở trên giường, chôn đầu mình vào gối, cứ như vậy chờ đợi thời gian từng giây từng phút trôi qua, thứ cô có thể làm cũng chỉ có thế. Không có ai biết, cô gắt gao nhắm chặt hai mắt, trên mặt cô, từng giọt nước mắt lăn dài rơi xuống, sau đó biến mất trong không khí. Vũ Nhiên... Môi của cô khẽ động, cái tên kia vẫn khiến cho cô đau đớn. Đêm, cực kì im lặng, trong phòng mùi hoa hồng thoang thoảng, cô ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy, chậm rãi đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn biển hoa bên ngoài.

*****

Nơi này nếu trồng thêm nhiều hoa lục bình sẽ tốt hơn, cô lầm bầm nói, ánh mắt lại không có chút thần thái. Cô đi ra ngoài, bên ngoài vẫn không có bóng người, cô xuống tầng, trực tiếp đi tới phòng bếp, cô vẫn còn biết mình đang làm gì, cần gì. Rửa rau, thái rau, ánh mắt cô trống rỗng, ngón tay vẫn tiếp tục công việc, đột nhiên, ngón tay cô khẽ động, cúi đầu, thấy một dòng máu nhỏ trên đầu ngón tay, cô đã cắt phải tay mình, chẳng qua cảm giác đau đớn lại không có. Bởi vì, nơi này của cô, trái tim cô, nơi này, rất đau. Cô làm mấy món ăn, miệng vết thương ngâm nước trắng bệch ra, cô vẫn không có chút cảm giác, có phải ai khi quá đau đớn cũng trở nên như thế, có lẽ cô nghĩ nhầm rồi, không lâu sau nữa, cô sẽ biết, đau thương ngày hôm nay không bằng một phần vạn so với về sau. Tiếng cửa vang lên, người cô khẽ run, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông kia đi đến, hai chân thẳng tắp, mỗi bước đi đều rất hoàn mĩ. Hắn thản nhiên nhìn qua Tô Tử Lạc, sau đó bước thẳng lên tầng."Xin hỏi." Tô Tử Lạc đứng lên, hai tay để phía sau, cô có chút khẩn trương, không biết phải đối mặt với người chông xa lạ này như thế nào."Nếu như không có chuyện, đừng quấy rầy tôi." Tiếng nói lạnh như băng truyền tới, cũng khiến Tử Lạc chật vật, cô không biết mình muốn làm gì, cô chỉ muốn hỏi, hắn có muốn ăn chút gì do cô làm không? Môi của cô khẽ mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì, có thể hắn không cần, tất cả mọi thứ nơi này đều không phải thế giới của cô, thân phận người đàn ông này đối với cô vẫn không rõ ràng, có một điều cô hiểu được hắn sẽ không ngược đãi chính mình. Cô lại nghĩ nhầm một lần nữa rồi, Lê Duệ Húc hắn cái gì cũng hơn người, nhưng hắn lại rất thích ngược đãi bản thân mình. Cô thở dài một hơi, hôm nay cô làm rất nhiều đồ ăn, làm cho hai người ăn, không biết một mình cô có thể ăn hết được không, không ăn hết, thực sự rất lãng phí, hôm nay cô còn muốn đi làm, lấy một thân phận khác, nhưng cô vẫn là Tô Tử Lạc, không phải sao? Cô đi vào trong bếp, chuẩn bị bê đồ ăn ra, sau đó ăn một mình. Lê Duệ Húc đóng cửa lại, quăng chiếc cặp trong tay sang một bên, môt tay tháo cà vạt trên cổ, hắn lấy trong tủ một bộ đồ ngủ để thay, thiếu đi bộ âu phục màu đen khiến cho người hắn có chút thoải mái hơn. Nhưng gương mặt vẫn lạnh như băng, vẫn cho người khác cảm giác không thể lại gần. Hắn mở cửa đi ra ngoài, nhìn trong phòng khách không có ai, khẽ nhíu mày. Tô Tử Lạc đang bê đồ ăn lên, vừa mới đi tới bàn ăn đã nhìn thấy Lê Duệ Húc thoải mái ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn cô."Cô chậm quá." hắn chậm rãi mở miệng, ngón tay không ngừng gõ xuống mặt bàn, hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, cô đã chậm hơn năm phút, phải biết rằng thời gian của hắn rất quý, năm phút đồng hồ này, cũng có thể thu được hàng triệu từ việc kinh doanh, dùng để đợi cô, có chút lãng phí."Xin lỗi." Tử Lạc vội vàng đi tới, đem đồ ăn đặt lên bàn, ba món ăn, một món canh, hai người ăn vậy là đủ rồi. 

*****

"Tôi nghĩ anh không ăn." Tử Lạc nhợt nhạt cười, như vầy thì tốt rồi, cuối cùng cũng không lo bị lãng phí, cũng không ép mình ăn quá nhiều."Tôi có nói như vậy sao?" Lê Duệ Húc ngẩng đầu, môi mỏng khẽ cong lên, dường như tâm tình khá hơn mọt chút, thực sự hắn không thích đối mặt với cô gái này, vẫn là ngoài ý muốn, cô làm đồ ăn rất hợp với khẩu vị của hắn. Hắn đặc biệt không thích ăn những thứ nhạt nhẽo, thức ăn có chút hương vị, có thể ăn là được, đồ ăn của cô làm lại có thể trong phạm vi hắn chấp nhận được, cho nên hắn mới đới xử với cô ôn hòa một chút. Tử Lạc khẽ mỉm cười, dường như đã hiểu hơn một chút về cá tính của hắn, người đàn ông này đúng là rất ngang ngược. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm vào nụ cười trên gương mặt cô, chỉ là lơ đễnh nhìn đôi môi cong cong, có thể mỉm cười là tốt nhất, để hắn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã vô cảm, thật sự rất khó chịu. Ăn hết thức ăn, hắn cảm thấy dạ dày hết sức thoải mái, bởi vì có người giúp việc tới nhà, hôm nay hắn không gọi người đưa cơm đến, đúng là, cô gái này có lẽ là dư thừa, nhưng không phải cũng không có tác dụng gì. Hắn lấy ra một tấm thẻ ném trên mặt bàn, Tử Tô Lạc ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn. Đôi mắt cô mở to, như có những đốm sáng lấp lánh."Cái này đưa cho cô, thể này không có giới hạn, cô có thể dùng bao nhiêu cũng được." Lê Duệ Húc đứng lên, đi tới cầu thang lên trên tầng hai, đúng vậy, mặc kệ cho cô có hương vị như thế nào, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn ngồi trên đỉnh Kim Sơn cũng được, hắn sẽ đáp ứng cô. Âm thanh từng bước từng bước chân trên cầu thang truyền tới, khiến cho Tử Lạc cảm thấy có chút đau lòng. Cô cầm tấm thẻ lên xem, nắm chặt thẻ trong tay, trong mắt hiện lên một tầng sương mờ, hôn nhân của cô là để trưng bày sao? Dù cô không chờ mong gì cả, nhưng cô vẫn rất khổ sở. Cô tiếp tục ăn, dường như mỗi lần đều như vậy, cô vẫn luôn cô đơn một mình ăn đồ ăn, thưởng thức những thức ăn do chính mình làm. Thu dọn xong bàn ăn, cô đi lên tầng, sắc trời bên ngoài chỉ có một màu đen, đây là ngày tân hôn đầu tiên của cô, thật đơn giản cũng thật yên bình. Cô lại nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt kia, rồi đi về phòng mình. Ngày mai, ngày mai cô có thể đi làm chứ, mở ngăn kéo, cô nhìn chiếc thẻ bạch kim được cất kĩ, thứ cô muốn không phải thứ này, cái cô cần cũng không nhiều lắm, cô đã có đủ rồi, cô nhìn quanh căn phòng, tường màu trắng, chiếc đèn thạch anh xinh xắn treo trên trần nhà, trên vách tường cũng có, từ cửa sổ, gió nhẹ nhàng đưa vào mùi thơm mát dịu, còn có chút hơi nước. Ánh trăng mờ ảo, như một giấc mộng. Bỗng nghe được tiếng động lạ, cô vội chạy ra cửa sổ, kéo chiếc rèm sang bên, người đang bơi trong bể bơi nhân tạo rơi trong mắt cô. Nước trong bể bơi bị gió thổi tạo thành những gợn sóng lung linh, những vòng tròn lan rộng ra, ngọn đèn xung quanh khiến bể bơi giống như ban ngày. Một trận gió thổi qua, mùi hương hoa hồng bay tới ngào ngạt. Nước trong hồ xao động, người đàn ông trong nước bơi lên, hắn lau chút nước trên mặt, có thể nhìn thấy từ đầu đến lồng ngực, làn da màu đồng dưới ánh đèn như những đốm lửa nhỏ lấp lánh trên người. Hắn bơi về phía trước, tư thế thuần thục tuyệt đẹp, hai chân đập nhẹ trong nước, đẩy người về phía trước, cơ thể bóng loáng mạnh mẽ, vô cùng gợi cảm.



Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-157)