← Ch.053 | Ch.055 → |
Phong Lăng giật mình, quên cả giãy giụa. Tay người đàn ông không quá càn rỡ, chỉ mơn trớn trước ngực cô, trong nháy mắt cảm thấy miếng silicon nhét bên trong cũng quá chân thực... Cảm giác cũng quá là...
Người đàn ông còn chưa kịp đánh giá tỉ mỉ thì đã bị Phong Lăng cắn mạnh một cái đau điếng. Anh dừng lại, nhìn thật sâu vào "thiếu nữ" bị mình giam trước ngực. Trong phút chốc anh bỗng nghĩ nếu không phải cậu hóa trang thành nữ, mà thật sự là con gái thì tốt biết mấy. Nếu như vậy, không cần biết cô đã đủ mười tám tuổi hay chưa, không cần biết cô đã trưởng thành chưa, anh sẽ lập tức khắc lên cô dấu ấn riêng của mình, để cô trở thành người phụ nữ của mình!
Ý nghĩ không thực tế này vừa nảy sinh trong đầu, Phong Lăng đưa tay lên ấn vào huyệt đạo ở sườn của anh.
Có một điều mà Phong Lăng không giống với những người khác trong căn cứ là, trong những lần cận chiến như thế này, những người đàn ông khác không kiên nhẫn tìm các huyệt đạo của cơ thể người để tìm ra điểm yếu của kẻ thù bằng cô. Trong căn cứ cũng chỉ có Phong Lăng học toàn bộ chương trình học này, vị trí tay cô đang đặt là một huyệt tê bên thắt lưng anh, chỉ cần cô hơi dùng lực, trong nháy mắt anh sẽ cảm thấy cơ thể đau đớn, dùng thêm ít sức nữa, nửa người sẽ đau tê đến tận vài ngày, ngay cả súng cũng không cầm vững.
Trong lúc người đàn ông vừa hôn vừa nhìn cô chằm chằm, Phong Lăng cũng nhìn lại bằng ánh mắt cảnh cáo, mãi đến khi người đàn ông nhắm mắt lại, tinh tế dây dưa trên môi cô vài giây, cuối cùng cũng buông cô ra. Vào lúc người đàn ông lùi về sau vài bước, Phong Lăng đưa tay lên lau sạch đôi môi hơi sưng đỏ của mình. Cô không nói gì, cũng không nhìn anh tiếp nữa mà quay người lại bước nhanh vào phòng vệ sinh nữ.
Nhiệm vụ mới là chuyện quan trọng.
Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn nửa người dưới của mình một cái, lạnh mặt đứng yên tại chỗ, dùng cách thức mà Phong Lăng không nghe thấy, chầm rãi thở ra.
"Thằng em" của anh gần đây thường xuyên rất không nghe lời, đặc biệt là lúc Phong Lăng giả gái.
Anh tỉnh táo lại, đi vào, trong phòng vệ sinh nữ không có người khác, Phong Lăng đi vào mở một cánh cửa bên cạnh, ra hiệu anh đi xem người bên trong.
Lệ Nam Hành nhìn thoáng qua Proan hôn mê ngã xuống bên cạnh bồn cầu, không cần đoán cũng biết đây là kiệt tác của Phong Lăng: "Hạ gục được 'quân sư' của bọn chúng trong thời gian ngắn như vậy, cậu cũng khá đấy."
Phong Lăng liếc người bên trong, hờ hững nói: " Là hắn ta thông mình lại bị thông minh hại, luôn hoài nghi tôi, cứ tưởng là theo tôi ra ngoài là có thể xử gọn tôi. Chắc là tưởng tôi giống một phụ nữ chân yếu tay mềm không làm gì được."
Nói đến đây, Phong Lăng lại nói: "Bản lĩnh của hắn thật sự rất kém, lúc trước biết bản lĩnh của hắn bình thường, tôi còn tưởng thể nào cũng đánh được vài chiêu, không ngờ đến lại kém thế này. Tốt xấu gì cũng là quân sư quạt mo của phần tử khủng bố, tốt xấu gì cũng là kẻ âm mưu công kích New York, thật sự khiến tôi rất thất vọng đấy." Lệ Nam Hành cười lạnh: "Cậu tưởng là quân sư khắp thiên hạ đều mặc định là khó đối phó như Mặc Cảnh Thâm chắc?"
Ấn tượng của Phong Lăng đối với vị họ Mặc này không sâu sắc lắm, hơn nữa nhiều năm nay ở trong căn cứ chỉ được nghe danh không thấy mặt, chỉ biết anh ta vẫn thường xuyên qua lại với Lệ lão đại và căn cứ XI, hơn nữa trong căn cứ có rất nhiều quyết sách và phương án đẩy lùi địch đều được vị họ Mặc này ngầm trợ lực không ít. Cô từng được nghe AK nói vị họ Mặc này xen vào giữa hắc bạch lưỡng đạo nhưng lại không dính đến mạng người, là bạn cực thân của Lệ lão đại. Bối cảnh Mặc gia lớn mạnh, người đàn ông họ Mặc này tuy còn rất trẻ nhưng lại có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới kinh doanh ở Mỹ và hai giới hắc, bạch, thậm chí trong đường dây buôn bán vũ khí ngầm của Hoa Kỳ, vô số băng đảng mafia ra giá lên hàng triệu đô cũng chỉ vì muốn mua anh ta về.
Tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng ở căn cứ nghe thấy cái tên này bao nhiêu năm rồi, tận đáy lòng cô vẫn luôn rất kính nể người họ Mặc này.
Mấy người AK dùng từ "quân sư quạt mo" và "trùm cuối" trong căn cứ để hình dung Mặc Cảnh Thâm.
Vì vậy nên trong lòng Phong Lăng vẫn luôn có một sự kính nể đối với mấy chữ "quân sư" này.
Cũng không ngờ tên Proan tự xưng là quân sư của phần tử khủng bố lại kém cỏi như vậy...
Đúng là sỉ nhục hai chữ "quân sư".
"Không thể đánh đồng nhóm khủng bố mà chúng ta đang đối phó và tập đoàn phần tử khủng bố lớn nhất hiện nay được. Đây chỉ là một bộ phận nhỏ, hữu dũng vô mưu, nói trắng ra là kẻ đứng sau những tập đoàn khủng bố kia không xem trọng bọn chúng, đẩy bọn chúng ra ngoài. Bọn chúng vì kiếm kế sinh nhai nên mới đơn độc làm việc, so với tập đoàn phần tử khủng bố muốn diệt cũng diệt không sạch thì những tên này không có mấy nguy hiểm, chỉ cần xử lý gọn gàng, rất dễ bắt sạch trong một mẻ."
Theo giọng nói nhỏ dần của Lệ Nam Hành, Phong Lăng sờ khẩu súng mình giấu trong váy, nhỏ giọng nói một câu: "Tôi vừa đoạt súng của hắn rồi, chút nữa có lẽ là không trà trộn vào trong thám thính được nữa, khẩu súng này tôi tiếp tục giữ trên người hay là...."
"Ban nãy lúc cậu mới vào bọn chúng đã khám người cậu chưa?"
"Khám rồi."
"Vậy thì cầm đi, đợi lúc bọn chúng muốn soát lại lần nữa, người của chúng ta đã thuận lợi tiến vào rồi. Sẽ không có vấn đề gì đâu, cậu giữ lại phòng thân đi."
"Được."
Đang đóng của phòng bên cạnh trong nhà vệ sinh, Phong Lăng chỉnh sửa lại váy trên người một chút, lại kéo dây áo vừa bị Lệ Nam Hành kéo xuống lên, không nhìn người đàn ông bên cạnh nữa. W. e. b. T. r. u. y. e. n. O. n. l. i. n. e. c. o. m
Hai người gần như rất ăn ý không nhắc đến nụ hôn vừa rồi, xem như không có gì xảy ra.
Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, Phong Lăng hỏi một câu: "Lão đại, không phải đã nói là anh cùng anh em trong căn cứ ở ngoài chờ tín hiệu của tôi rồi mới vào tiếp ứng sao? Anh mạo hiểm đi vào như thế này, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện, thật sự là rất nguy hiểm, dù sao tôi giả trang thành nữ, tỷ lệ bị phát hiện cũng khá nhỏ, nhưng anh bí quá hóa liều như vậy...."
Thực ra Phong Lăng muốn hỏi anh, có phải là bởi vì không yên tâm cô ở bên trong một mình, cho nên mới đột nhiên đi vào không.
Nhưng câu sau đấy lại bị chính cô nuốt vào trong họng, không hỏi tiếp nữa. Lệ Nam Hành biết cô muốn hỏi gì, không trả lời lại câu hỏi của cô, trước khi đi đến cửa, nghiêng người nhường ra một chỗ để cô thuận lợi ra ngoài. Trong nháy mắt Phong Lăng lách người đi ra, anh liếc nhìn tai cô, nói một câu vu vơ: "Tai cậu lại đỏ rồi kìa."
Phong Lăng: "..."
Cô đanh mặt bước nhanh ra ngoài, đi về hướng phòng bao.
Sau khi Phong Lăng đi rồi, Lệ Nam Hành yên lặng nhìn về phía hành lang mờ mịt xa xa, lấy điện thoại ra gọi cho cậu nhóc phục vụ đang ẩn nấp trong quán bar: "Tôi ở nhà vệ sinh, mang quần áo đã chuẩn bị trước đó đưa qua đây."
"Vâng."
Người phục vụ thân là người căn cứ XI sắp xếp vào, hiệu suất làm việc rất nhanh, bởi vì Phong Lăng bất ngờ gia nhập, để đảm bảo an toàn cho Phong Lăng, cho nên kế hoạch đã thay đổi, may mà Lệ lão đại có nhắc nhở trước để bọn họ chuẩn bị đồ nên người phục vụ cũng mau chóng đem đồ qua.
*****
Lệ Nam Hành đón lấy chiếc áo từ tay cậu ta, gỡ từng chiếc cúc trên áo sơ mi đen đang mặc ra, sau đó mặc lên người bộ đồ mà nhân viên phục vụ vừa mới lấy cho rồi thong thả nói: "Đúng mười phút nữa cắt đường dây điện cho tôi, mười lăm phút sau tôi sẽ vào phòng."
"Rõ."
...
Bởi vì lúc nãy Lệ Nam Hành đã ép sát cả người Phong Lăng vào vách tường, vậy nên những người đi qua sau lưng anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đó là một người con gái mặc váy trắng. Thế nhưng trong quán bar này có vô số người mặc đồ trắng, nên cũng không nhìn rõ được rốt cuộc là ai.
Cho nên khi Phong Lăng vào trong phòng bao, đám người đến từ đầu vừa nhìn cái đã biết ngay cô là nữ nhân viên tiếp rượu ban nãy đi cùng với Proan ra ngoài, nhưng bây giờ lại không thấy đồng bọn của mình quay lại, bọn chúng hỏi cô bằng giọng nói ồm ồm lạnh lùng: "Sao lại chỉ có một mình cô quay lại?"
Phong Lăng thì thầm: "Ngài ấy nói với tôi là bụng khó chịu, bảo tôi sau khi rời khỏi nhà vệ sinh thì quay lại trước, chắc ngài ấy vẫn đang ở trong nhà vệ sinh nam ấy."
Dứt lời, cô lại ngoan ngoãn ngồi vào vị trí ban đầu của mình.
Sau đấy đám người đi vào trong phòng bao chỉ đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô một lúc, rồi bọn chúng tiếp tục thảo luận về vấn đề trước đó và kế hoạch cần làm.
Quả đúng như Lệ lão đại nói, mặc dù bọn chúng giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh nhưng những manh mối quan trọng chỉ địa điểm và thời gian bọn chúng đều dùng ám hiệu đặc biệt và một số từ thay thế để hình dung. Mặc dù nghe không hiểu, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ nghe ra được chủ đề có liên quan đến Nhà Trắng và cuộc tập kích bất ngờ vào tổng thống.
Sau khi nghe được khoảng chừng mười phút, cuối cùng cô xâu chuỗi tất cả những ám hiệu và manh mối của bọn chúng lại với nhau.
Bọn chúng dự tính chiều thứ Sáu tuần này sẽ để máy bay trực thăng xâm nhập vào khu vực trên không của Nhà Trắng, sau đó đánh bom tập kích đe dọa, kể cả những người mà bọn chúng đã cài cắm vào Nhà Trắng. Vốn dĩ tại khu vực trên không của Nhà Trắng là khu vực cấm, nhưng bọn chúng đã khống chế được người phụ trách khu vực đó và thay bằng người của mình.
Nghe được những tin tức này, vẻ mặt của Phong Lăng không hề thay đổi, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh uống rượu, thỉnh thoảng lại vừa cười vừa đưa rượu cho người đàn ông bên cạnh, cố gắng duy trì thân phận nữ nhân viên tiếp rượu của mình.
Vậy nhưng mãi không thấy Proan quay lại, từ lúc ra ngoài với Phong Lăng đến giờ, cộng thêm mười phút thảo luận là đã gần nửa tiếng đồng hồ rồi. Lúc này tiếng nói chuyện ở trong phòng bao đã vơi bớt, gã thủ lĩnh David da đen đã để ý đến Phong Lăng đang ngồi uống rượu, nói cười với mọi người.
Đồng thời, những tên khác cũng nhìn về phía Phong Lăng. Tuy không hề nhận ra được bầu không khí đang có sự biến đổi, nhưng Phong Lăng đã mơ hồ cảm nhận được có thanh gươm đã tuốt sẵn vỏ đang chĩa về phía mình, chỉ là bọn chúng vẫn đang quan sát cô.
Phong Lăng vẫn cười nói như thường, vừa rồi mới uống thuốc giải rượu xong, lúc này uống thêm mấy ly chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Cô vừa cười, vừa nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn rồi lấy một miếng dưa hấu từ đĩa trái cây, cắn hai miếng. Phong Lăng cười tít mắt, trông giống hệt một thiếu nữ vô hại.
Ngay lúc tất cả mọi người đang hoài nghi liệu có phải lúc nãy Proan đi cùng cô ta ra ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, thì hai kẻ đứng cạnh David đã thò tay vào trong áo, định rút súng ra.
Phong Lăng nhìn thấy hết hành động của bọn chúng nhưng lại vờ như không thấy gì, cô nhổ hạt dưa hấu ra tay, rồi nhẹ nhàng bỏ nó vào tờ giấy ăn để bên cạnh. Trông động tác của cô rất thong thả, như thể không hề hay biết gì về sát ý của đám người này vậy.
Bất ngờ, tiếng nhạc trong phòng bao đột nhiên dừng lại, ánh đèn cũng vụt tắt trong nháy mắt, bóng tối kéo đến đột ngột khiến tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác.
"Có chuyện gì vậy? Mất điện rồi à? Hay là có người phục kích?"
Ngay lúc giọng nói ấy cất lên, có người đã nhanh tay lấy điện thoại mở ra và bật chức năng đèn pin, ánh sáng đã le lói trong phòng bao. Những người khác ở bên cạnh cũng mau chóng lấy điện thoại ra làm theo.
Ngay lúc độ sáng trong phòng đủ để nhìn rõ tất cả mọi người, David chuyển mắt nhìn sang cô gái mặc váy trắng, dường như cô không hề có bất cứ hành động nào trong khoảnh khắc căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ thấy cô hoảng hốt lấy chiếc điện thoại ra, loay hoay một lúc, vội vã bật chế độ đèn pin lên theo mọi người, sau đó hoảng loạn nhìn bọn chúng, thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là mất điện rồi không?"
Nếu như cô gái mặc váy trắng này thật sự được ai đó cài vào, hoặc có âm mưu nào đó thì chắc chắc trong khoảnh khắc căn phòng chìm vào bóng tối, cô nhất định sẽ có hành động nào đó, hoặc là sẽ có tình huống bất ngờ gì đấy xảy ra. Nhưng khi thấy biểu cảm bất ngờ, không hề có chút chuẩn bị nào của cô, lại còn cùng với mọi người bật chức năng đèn pin điện thoại lên, bọn chúng đã gạt bỏ nghi ngờ.
Lâu vậy rồi mà Proan chưa quay lại, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng vấn đề không phải xuất phát từ cô gái này.
"Đi hỏi xem." David đã cho tay vào trong túi áo, nắm lấy khẩu súng, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra. Những người khác cũng một tay cầm điện thoại chiếu sáng, tay kia làm động tác chuẩn bị rút vũ khí.
Có người đứng dậy đi ra ngoài hỏi, vừa hay nhân viên phục vụ đang ở gần đó, tay cầm chiếc điện thoại đang soi sáng, vội vã chạy vào, cúi người xin lỗi, sau đấy giải thích: "Xin lỗi! Đường điện của quán bar đang gặp sự cố, toàn bộ quán đều bị mất điện. Chúng tôi vừa mới liên lạc với trạm sửa chữa đường điện gần đây nhất, rất nhanh sẽ có người đến để xử lý trục trặc. Trong vòng mười phút nữa chắc chắn đèn sẽ sáng lại ngay!"
"Có chắc là chỉ là vấn đề về đường dây điện không?" David vốn là người da đen, trong bóng tối của căn phòng, mọi người không thấy rõ được cơ thể và khuôn mặt của hắn, chỉ thấy rõ mỗi đôi mắt sắc bén, lạnh như băng tràn đầy sát ý, khiến cho người khác rùng mình và hoảng sợ. Tựa như trong bóng tối trống rỗng bỗng xuất hiện một đôi mắt... Thật sự rất dọa người! "Dạ phải! Mấy ngày nay, Los Angeles thường xuyên có mưa nên chắc đường dây điện bên ngoài quán xuống cấp nghiêm trọng. Ngài cũng biết mọi công trình kiến trúc trên khu phố đèn đỏ này đều đã xây dựng từ nhiều năm trước rồi, thời tiết như này, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến đường dây điện. Xin ngài yên tâm, nhân viên sửa chữa sẽ tới ngay, không làm lỡ nhiều thời gian của các ngài đâu!" Dứt lời, nhân viên phục vụ cầm điện thoại lên gọi đi, thúc giục: "Đã đến chưa? Nhanh lên!"
Phong Lăng nhìn người nhân viên phục vụ, lẽ nào vẫn còn có kế hoạch mà cô không biết? Đường dây điện thật sự gặp trục trặc hay đã có chuyện gì xảy ra?
Sau khi nhân viên phục vụ gọi điện thoại giục được mấy phút, bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh tiếng bước chân, sau đó thì nhân viên phục vụ đứng ở bên ngoài vội vã giải thích chuyện gì đã xảy ra, thế rồi một người đàn ông cao lớn mặc áo của một công ty điện lực nào đó ở Los Angeles, mang theo một chiếc hộp sửa chữa điện đi vào trong phòng.
Dưới ánh đèn pin của hơn chục chiếc điện thoại, Phong Lăng nhìn rõ được gương mặt của người đàn ông ấy.
← Ch. 053 | Ch. 055 → |