Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 055

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 055
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)

Siêu sale Shopee


Là Lệ Nam Hành.

Phong Lăng vẫn giữa nguyên sắc mặt, ngồi tại chỗ, chỉ liếc nhìn người đàn ông đang đi từ cửa vào. Đối phương không nhìn cô, vô cùng "chuyên nghiệp" xoay người lại kiểm tra hộp công tắc nguồn điện đơn ở trong phòng bao.

Bấy giờ người phục vụ cũng đi vào, ra sức cười xòa giải thích: "Xin mọi người chờ một lát, xong ngay thôi, thợ sửa cũng đến rồi, còn có mấy thợ khác hiện tại đang kiểm tra vấn đề ở chỗ tổng nguồn của quán bar. Chúng tôi còn cố ý gọi một người trong số đó đến kiểm tra dây điện trong phòng bao này có bị cháy hỏng gì không, chẳng mấy chốc nữa sẽ ổn thôi!"

"Mất thời gian!" Lúc này trong phòng bao truyền đến một giọng nói thiếu kiên nhẫn, tiếp theo cả đám người đều đứng bên cạnh ghế sofa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông đang ngồi xổm trước hộp công tắc kia.

Cho dù bộ đồ trên người Lệ Nam Hành có vẻ rất chuyên nghiệp, ngay cả cách mở hộp công tắc nguồn điện cũng vô cùng chính xác không có sơ hở nào, nhưng đám người vào phòng bao sau đã từng cố ý liếc nhìn anh vài lần khi đi ngang qua nhà vệ sinh.

Bấy giờ, sau khi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh dưới đèn điện thoại thì một người trong số đó lùi về phía sau một bước, chậm rãi đi đến sau lưng David, thấp giọng nói gì đó với hắn.

David lập tức đảo mắt nhìn người thợ sửa điện kia, im lặng không nói gì, chỉ chậm rãi nhấc tay lên nhanh chóng làm một động tác tay ra hiệu.

Trong nháy mắt, mấy người ở cạnh David đồng loạt rút súng ra, chậm rãi di chuyển đến phía sau Lệ Nam Hành, bởi vì không chắc chắn được người này rốt cuộc có vấn đề gì không hay là do chúng nhìn lầm, nhưng cũng phải sẵn sàng phòng bị. Chỉ cần tên thợ sửa chữa này có hành động nào đe dọa đến bọn chúng thôi thì bọn chúng sẽ lập tức nổ súng tiễn đối phương lên đường luôn, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không cho.

Người thợ điện đang kiểm tra hộp công tắc nguồn điện kia vẫn luôn soi đèn điện thoại chiếu vào kiểm tra các dây điện và bảng mạch in ở bên trong, lấy dụng cụ từ trong hộp ra một cách rất chuẩn xác, vặn mở từng cái đai ốc nối từ phích cắm của bảng mạch đến bảng hợp kim hàn. Trong suốt cả quá trình đó anh không hề quay đầu lại, tựa như không biết gì về nguy hiểm đã áp sát phía sau mình. Thậm chí để nhìn rõ hơn tình hình trong hộp công tắc nguồn điện mà anh còn cúi thấp người xuống, quỳ một chân xuống đất rồi thò đầu vào kiểm tra.

Mặc dù thấy tư thế của thợ sửa điện này quá chuyên nghiệp, gần như không có vấn đề gì, nhưng David vẫn lạnh lùng theo dõi anh. Hắn sờ súng trong túi áo, không ra lệnh người của mình lập tức nổ súng ngay.

Dù sao nếu đây quả thật là thợ sửa điện thì nơi này chắc chắn sẽ khôi phục nguồn điện lại ngay thôi. Lúc bọn chúng đến đây đã tách lẻ ra từng người từng người đến để tránh tai mắt của người khác. Bây giờ ở đây có nhiều người của bọn chúng như thế, muốn chuyển địa điểm đến chỗ khác thì thật sự quá mất công, cũng quá gây chú ý.

Còn nếu không phải là thợ sửa điện thì rõ ràng người này vô cùng nguy hiểm. Vậy thì càng phải cẩn thận.

Phong Lăng ngồi ở một góc khác của sofa, dời tầm mắt khỏi bóng lưng Lệ Nam Hành, trơ mắt nhìn súng của mấy người kia đang chĩa vào anh. Nhưng bây giờ không phải là lúc cô gửi tín hiệu ra bên ngoài, với lại cô chỉ cần làm động tác ra tín hiệu hoặc bất kỳ một động tác nào khác ngay lúc này thôi thì e là tính mạng của Lệ lão đại sẽ chôn vùi dưới họng súng của mấy người này ngay lập tức.

Nhân lúc mấy người kia không quá chú ý vào mình, cô nhanh chóng nhìn về phía người phục vụ đang đứng. Sau khi người phục vụ nhìn thấy động tác của mấy người kia cũng chẳng nói chẳng rằng, giống như một người thường tự bảo vệ bản thân, không liên thủ với ai, cũng không phải là gián điệp của bất cứ ai, chỉ lặng lẽ lùi sang một bên.

Thấy người phục vụ như thế, Phong Lăng đã vô tình nhận được ám hiệu của anh ta.

Bây giờ không phải là lúc khiêu chiến, cần phải tiếp tục ẩn giấu, gắng giữ tỉnh táo, tiếp tục diễn đi.

Nhưng đến tận bây giờ bên phía nhà vệ sinh bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì, đoán chừng nhà vệ sinh ở tầng này đã được người phục vụ nghĩ cách khóa lại rồi, không ai vào trong được cả, cũng sẽ không ai phát hiện ra được Proan với cái đầu đẫm máu đang ngất xỉu ở trong đấy.

Lúc này David nghiêng đầu châm một điếu xì gà, tay vẫn đặt trong túi áo như cũ, ngón tay đặt trên báng súng, khuôn mặt đen kịt nhìn chằm chằm vào thợ sửa điện kia tận bốn phút đồng hồ.

"Vẫn chưa sửa xong à?" Bấy giờ David mới lạnh lùng hỏi một câu, trong mắt hiện rõ vẻ bực bội.

"Vấn đề chủ yếu nằm ở bên tổng nguồn điện kia, cần người của chúng tôi nối lại dây điện ở tổng nguồn thì chỗ này mới có điện lại được." "Thợ sửa điện" đang ngồi thay dây điện ở đó không quay đầu lại mà đáp lời: "Nhưng nguyên nhân đúng là dây điện bị cháy, có lẽ các dây điện màu đỏ trong các phòng khác đều bị cháy hỏng, tôi thay nó trước, chờ bên tổng nguồn điện nối dây lại là được."

Nói xong anh lại lấy một dây điện màu đỏ từ trong hộp dụng cụ ra.

Người phục vụ vừa thoáng thấy dây điện màu đỏ trong tay anh kia thì dời mắt đi chỗ khác, liếc qua chỗ Phong Lăng. Phong Lăng nhận được tín hiệu thì lại liếc mắt qua eo của người đàn ông có vóc dáng thấp bé đang đứng gần cô nhất.

Cô chậm rãi lui về phía sau một bước, tựa người lên ghế sofa, nghiêng đầu liếc nhìn quần áo của người đàn ông có vóc dáng thấp bé kia. Lúc nãy cô đã để ý thấy bên hông gã có hơi phình lên. Sau khi được người phục vụ nhắc nhở thì xem ra bom mìn thường được bọn phần tử khủng bố này trang bị để tự cháy hoặc tự nổ trong lúc nguy hiểm đã được quấn lên trên người gã này.

Bình thường thì bom mìn chúng trang bị có thể nổ trong phạm vi khoảng trăm mét, chỉ cần một tên ôm bom thôi cũng đủ để liều chết chung với những người xung quanh rồi. Còn trong tình huống đêm nay, tuy bọn chúng không đến tìm chết, chỉ nghĩ cách tự vệ, nhưng dựa vào thói quen xưa nay thì nhất định sẽ có tên quấn thứ này ở trên người.

Muốn để cho tất cả mọi người vào đây ứng viện, cô nhất định phải dỡ bỏ bom mìn ra để đảm bảo toàn bộ thành viên sẽ không chết chùm ở đây. Đây là nhiệm vụ thứ hai tối nay của cô, còn quan trọng hơn cả nhiệm vụ thám thính nữa, bởi vì chuyện này có liên quan đến an nguy của các thành viên trong căn cứ, cũng liên quan đến tỉ lệ thành công của nhiệm vụ lần này.

Lệ Nam Hành đã bắt đầu chuẩn bị lắp đặt dây điện màu đỏ kia vào, Phong Lăng đặt tay ở phía sau lưng, chậm rãi rút một con dao găm rất ngắn rất nhỏ nhưng vô cùng sắc bén đã giấu sẵn trong váy ra.

Đây là thứ vừa nãy Lệ lão đại đã đưa cho cô trong lúc về phòng bao, lúc đầu đi vào không thể mang bên mình được vì sẽ bị soát người. Cô vốn đang suy nghĩ xem sau này phải hành động thế nào khi trên người không đem vũ khí theo, kết quả không chỉ lấy được súng trên người Proan mà còn được Lệ lão đại mạo hiểm đi vào đưa cho một con dao găm. Cô quét mắt nhanh một vòng sau lưng gã đàn ông thấp bé kia, sau khi xác định được đại khái các huyệt vị ở sau lưng gã thì nhanh chóng ra tay một cách lưu loát, vung tay đâm mạnh ngay vào vị trí dưới cổ chừng bốn centimet của gã đàn ông thấp bé. Trong chớp mắt đối phương xoay người lại vì chẳng hiểu sao bỗng nhiên lại cảm thấy tê dại, rốt cuộc Phong Lăng cũng thấy được cổ của gã, cô lặng lẽ giơ tay lên cứa ngay một đường vừa dài vừa sâu.

*****

Trong phòng bao quá tối, mà toàn bộ đèn flash điện thoại lúc này đều đang soi về chỗ của Lệ Nam Hành.

Vả lại Phong Lăng cũng đang đứng ở chỗ tối.

Không ai biết được trong chớp mắt đã có một tên đồng bọn chết dưới tay Phong Lăng.

Gã đàn ông vóc người thấp bé kia ngay cả cơ hội hét thành tiếng cũng không có, cuống họng đã bị cứa rách. Gã trừng lớn hai mắt muốn kêu cứu nhưng chẳng tài nào nói thành tiếng, gã cứ trừng mắt nhìn cô như thế được vài giây, bởi vì cơn đau tê dại ở sau lưng mà ngay cả sức lực đưa tay lên kéo đồng bọn ở bên cạnh cũng không có, gã cứ im hơi lặng tiếng như thế mà chết đi.

Trong nháy mắt khi gã ngã xuống, Phong Lăng đưa tay lên đỡ được người, chẳng màng đến máu của đối phương đã nhuộm thẫm lên váy của mình, cứ để gã đàn ông đã chết đi một cách lặng lẽ dựa vào người mình như lúc nãy. Đồng thời trong lúc chưa bị người ta nghi ngờ, cô lại đưa dao găm lên mò ra phía sau lưng gã, cắt quần áo sau lưng gã ra, từ từ dùng dao găm chặt đứt các dây điện bom mìn trên người gã, đồng thời cũng cắt đứt kích nổ của quả bom.

Sau khi xong xuôi mọi việc, cô lại nhìn người phục vụ đang đứng ở cạnh cửa.

Sau khi nhận được ánh mắt của cô thì người phục vụ bỗng nhiên lui ra phía bên ngoài một bước, mấy người trong phòng lập tức nhìn anh ta, ngay chớp mắt bóng lưng người phục vụ lộ ra ở ngoài cửa thì sàn nhảy của quán bar ở bên kia lập tức vang lên từng điệu nhạc ầm ĩ.

"Coi bộ nguồn điện ở đại sảnh quán bar đã được khắc phục rồi." Người phục vụ vừa nói vừa như thể mất kiên nhẫn mà thúc giục: "Nhanh lên đi, mau lắp dây điện lại đi, đừng có làm mất thời gian!"

Mọi thứ vẫn tiến hành ở trong bóng đêm, nhưng mùi máu tanh trên người gã đàn ông thấp bé xộc lên vẫn khiến cho hai tên đồng bọn đứng gần nhất phát hiện ra có gì đó không ổn.

"Có máu!"

"Là máu của ai?"

Bỗng chốc, điện thoại của hai tên kia lia thẳng sang soi về hướng của Phong Lăng.

Trong chớp mắt chúng thấy được trên bộ váy trắng của Phong Lăng nổi bật lên vết máu rõ mồn một, mục tiêu của đám người trong phòng lập tức chuyển sang cô, bao gồm tên vẫn luôn để tay ở trong túi áo kia. Gã lập tức móc súng ra bấm cò nhắm thẳng vào cô thiếu nữ trông đơn thuần vô hại nhưng lại dính đầy máu tươi kia.

Ngay trong nháy mắt toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn về phía Phong Lăng thì màn hình tivi trong phòng bao bỗng nhiên lóe lên, ánh đèn đỏ vàng đan xen lòe loẹt cùng ánh sáng chớp giật khiến bọn chúng hoa mắt, tiếp sau đó trong loa lại vang lên tiếng điện rè rè chói tai."Cẩn thận! Đúng là có mai phục!" Lúc này người đàn ông đang giơ súng đứng cạnh David bỗng nhiên hô to một tiếng.

Cũng trong một thoáng ấy, Phong Lăng lôi gã đàn ông thấp bé máu me khắp người đang "đứng" cạnh mình lên phía trước để làm bia đỡ đạn. Cô nhanh chóng móc súng giấu trong váy mình ra một cách lưu loát rồi lại lách mình thoát được khỏi hai tên ở gần nhất đang lao vào cô. Cô nhấc chân đá một cú chí mạng vào sau cổ đối phương, lại trở tay bóp cò, chẳng mấy chốc đã xử gọn hai tên.

Bọn chúng không tài nào ngờ được một cô gái có bề ngoài dịu dàng mảnh khảnh lại có được thân thủ nhanh nhẹn thậm chí ra tay còn tàn nhẫn đến thế. David thầm chửi "Shit!", trong mắt hắn ngập tràn tơ máu, bỗng chốc tất cả bọn chúng đều hướng mục tiêu tấn công về phía Phong Lăng.

Trong khi ấy, người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi xổm bên cạnh hộp công tắc nguồn điện vẫn không vội vã, chỉ từ từ thu dọn kìm cùng các loại công cụ khác lại.

Đám người vây xung quanh anh nãy giờ chỉ lạnh lùng liếc anh vài cái, bớt thì giờ quay đầu lại nhìn phía cô gái mặc váy trắng chẳng hiểu sao vẫn thoát được trong khi bị tấn công dồn dập thế kia.

Vào giây phút mấy tên này dời sự chú ý, tay Lệ Nam Hành bỗng nhiên ấn nút màu đỏ trong hộp công tắc nguồn điện, chỉ trong nháy mắt, ánh đèn vàng đỏ bỗng sáng bừng lên làm nhức mắt mọi người. Đồng thời còn có tiếng còi báo động vang lên inh ỏi nhức tai, âm thanh lớn đến nỗi tất cả đội mai phục ở bên ngoài quán bar có thể nghe thấy được.

Đám người trong phòng bị ánh sáng chói mắt cùng âm thanh inh ỏi bất ngờ làm cho giật mình, chỉ có một tên hét lớn lên "Nguy rồ...", nhưng âm cuối còn chưa thoát ra thì gã đã bị nện mạnh vào đầu, ngã gục xuống, máu chảy xuống.

Lệ Nam Hành xử lý một tên đứng gần mình nhất, sau đấy vặn cánh tay của tên còn lại, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, cùng lúc đó anh cũng trở tay cướp súng. Trong chớp mắt anh cúi người né viên đạn đang bắn về phía mình, tay còn lại cong lên, dùng cùi chỏ thúc mạnh vào bụng của đối phương, sau đấy lại bắt lấy vai của tên còn lại, xoay người ném mạnh gã vào đám tôm tép đang nhào tới phía anh như ném hàng hóa.

"Đón lấy!" Một tay Lệ Nam Hành rút súng từ trong áo mình ra, tay kia ném cây súng mình vừa đoạt được về phía cửa.

Người phục vụ nãy giờ đang đứng "run lẩy bẩy" ở đấy nhanh tay lẹ mắt bắt được súng, phút chốc đã nổ súng tiễn ngay một tên đang muốn chạy lại đóng cửa, sau đấy lại vội vàng tiến lên muốn tới giúp Phong Lăng đang bị một đám người tấn công.

Tuy Lệ Nam Hành cùng người phục vụ đã thu hút sự chú ít của không ít tên, nhưng mười mấy người đang quây quanh Phong Lăng ở bên kia vẫn không chịu để yên. Nhất là gã David không thể tin được bản thân lại bị một con nhóc tính kế, vô cùng tức tối. Hắn là phần tử khủng bố nên cũng chẳng sợ chết, từ đầu đến cuối chỉ liều lĩnh nhằm vào một mình cô.

Còi báo động cứ vang lên inh ỏi, quấy nhiễu làm người ta bực dọc, trong căn cứ XI có huấn luyện phương diện ánh sáng mạnh này, nên dưới tình huống âm thanh inh tai nhức óc cùng ánh đèn đỏ vàng chói mắt lập lòe chớp nhoáng, Phong Lăng chẳng bị ảnh hưởng gì cả. Nhìn đám người bị đèn sáng chiếu hoa mắt kia, cô chỉ nở nụ cười lạnh rồi nổ súng bắn vào bụng của một tên, thừa cơ tiến đến kéo tóc đối phương rồi quăng mạnh về phía trước. Lúc tên kia rơi xuống bên chân đám người đang xông lại thì cô lại giơ tay lên nã liên tục mấy phát đạn.

Thế nhưng mấy phát súng này đều bị bọn chúng thuận lợi né được, cô lắc mình lui người, nhưng rốt cuộc vẫn bị bọn chúng ép sát về phía góc tường trong phòng.

Lệ Nam Hành cùng người phục vụ giải quyết toàn bộ bảy, tám người ở phía sau xong rồi đảo mắt nhìn qua chỗ của Phong Lăng. Lệ Nam Hành bỗng nhiên bước nhanh qua đấy bắt lấy một tên lôi thẳng ra ngoài, súng trong tay liên tục nhả đạn. Vào giây phút toàn bộ tinh anh của căn cứ XI đã vọt vào cửa, anh xông đến đẩy đám người ra rồi chạy lại kéo Phong Lăng đã bị ép đến chỗ chết vào trong lòng mình. Phong Lăng được Lệ Nam Hành kéo ra, bị anh xoay mạnh một vòng khiến cơ thể mất khống chế, theo bản năng dựa đầu vào ngực của Lệ Nam Hành. Nhưng cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng đạn tựa hồ xuyên qua da thịt, lại mang theo máu bắn sượt qua tai cô, khiến phần tóc không bị tóc giả che lại ở mang tai cũng theo đó mà tung bay.

Cô bỗng giương mắt lên nhìn người đàn ông trong nháy mắt vừa rồi đã bảo vệ mình: "Lão đại... Anh bị thương rồi?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-351)