Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh (6)
← Ch.260 | Ch.262 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Dứt lời, An Túc đã để hộp thuốc trong tay lên trêи tủ đầu giường.
Tô Yên mở hộp ra.
An Túc ôn hòa lên tiếng
"Trước tiên là bôi thuốc mỡ màu đỏ, sau đó bôi thuốc mỡ màu xanh, 1 ngày 3 lần. Không được động nước, tốt nhất là dùng băng gạc băng bó lại, thuốc mỡ sẽ nhanh phát huy tác dụng hơn. Đây là lời của bác sĩ nói."
Tô Yên vừa nghe vừa cúi đầu xem mấy tuýp thuốc trong tay.
Bóp thuốc ra ngón tay, sau đó cầm lấy cánh tay hắn bôi thuốc lên.
Chờ bôi xong rồi, cầm lấy băng gạc, băng bó cho hắn,
Động tác như nước chảy mây trôi, rất nhanh liền xử lý xong vết thương.
An Túc không nhịn được ngẩng đầu nhìn Thiếu chủ.
Ừm... rất thành thật.
Quả nhiên, tìm Tô Yên tới đây là chính xác.
Kỳ thật, An Túc phản đối chuyện Thiếu chủ và Tô Yên ở bên nhau
Nhưng ······.
Hiện giờ trong lòng An Túc đang lặng lẽ nghiêng sang một hướng khác.
Nhìn đi nhìn lại, ngó trái ngó phải, hình như chỉ có Tô Yên mới có thể trị được thiếu chủ.
Hơn nữa nhìn ra được, vị Chủ Thần này thật sự không có ý gì khác, chỉ muốn thiếu chủ sống tốt.
Ngoại trừ thân phận của cô, nữ nhân này cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Chỉ là cô ta làm thiếu chủ chết mê chết mệt cô như vậy, thật sự là không được.
Tô Yên vừa xử lý xong, An Túc đã nhẹ nhàng lên tiếng
"Chủ Thần Đại Nhân, thuốc này không nên uống lạnh."
Tô Yên bưng bát thuốc lên.
Sau đó, cô lên tiếng
"Anh có thể tự uống không?"
Quân Vực nhìn đi chỗ khác, biểu hiện cự tuyệt vô cùng rõ ràng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên sờ tay hắn, thấy người hắn vẫn nóng rực, múc một thìa thuốc đưa tới bên môi hắn.
Sau đó hỏi An Túc
"Hắn phát sốt bao nhiêu độ?"
An Túc lên tiếng
"Vừa rồi đã hạ sốt, hiện tại là 39, 1 độ C."
Đã hạ còn 39, 1 độ, vậy trước đó thì sốt bao nhiêu độ?
Cho nên trước đó hắn ngủ không phải là vì mệt, mà là sốt đến mơ hồ?
Thuốc đưa tới môi Quân Vực, nhưng hắn vẫn cự tuyệt như cũ.
Hắn rút tay về, không cho Tô Yên chạm vào, muốn cùng cô phân rõ giới hạn.
Tô Yên hỏi
"Vậy anh tự uống?"
Quân Vực trào phúng cười
"Tô tiểu thư quản cũng thật rộng."
Nếu là dĩ vãng, chỉ cần cô hôn hắn một cái, đảm bảo tốt hơn tất cả những lời nói thừa thãi khác.
Nhưng hiện tại, không thể hôn hắn được.
Cô kéo tay hắn, kết quả vừa mới cầm lấy đã bị hắn giật ra, làm cho thuốc trong bát văng tung tóe ra ngoài.
Tô Yên còn chưa kịp phản ứng lại, An Túc đứng bên cạnh đã vội vàng nói to
"Chủ Thần Đại Nhân, ngài.... ngài không bị bỏng chứ?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của Quân Vực bị hấp dẫn qua. Sau đó liền thấy trêи tay Tô Yên đầy nước thuốc.
Hắn duỗi tay giằng lấy cái chén, một ngụm liền uống cạn.
Đặt mạnh cái chén ở trêи tủ đầu giường.
"Cộp" một tiếng, cái chén xoay vòng ở trêи mặt tủ rồi dừng lại.
Tô Yên kéo tay hắn lần nữa, vừa kéo vừa nói
"Em thật sự không biết nên lựa chọn như thế nào."
Một câu liền nói hết ra những mê man trong lòng Tô Yên.
Cô không hiểu, bất kỳ chuyện gì trộn lẫn với tình cảm đều sẽ trở nên vô cùng phức tạp.
Mà một khi liên quan đến Quân Vực, cái vấn đề này thật sự làm Tô Yên không thể nào giải quyết nổi.
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Em không muốn thấy anh bị thương, anh bị thương em sẽ rất khó chịu."
Quân Vực nghe xong, nhìn Tô Yên, trêи mặt còn có vài nét trào phúng
"Không nghĩ tới tôi lại có mị lực lớn như vậy đối với em, lại có thể làm cho em canh cánh trong lòng."
Tô Yên nghe giọng nói của hắn còn mang theo ý châm biếm.
Do dự một lát rồi nói
"Em muốn mỗi ngày đều tới đây, đảm bảo thân thể anh sẽ tốt lên. Có thể chứ?"
Tô Yên thấy hắn không nói lời nào.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Cô suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu
"Đương, đương nhiên, nếu anh cảm thấy em không tới sẽ tốt hơn, anh có thể nói cho em biết."
Cô nói lời này, vô cùng nghiêm túc.
Cô chỉ dựa theo logic bình thường đem những tình huống có thể nói ra, không để cho hắn khó xử, nhưng lại làm cả người nghe và người nói cùng trầm mặc.
Hình như câu nói này của Tô Yên có chút tác dụng, ít nhất Quân Vực đã thành thật hơn rất nhiều.
An Túc đứng bên cạnh an an tĩnh tĩnh không nói lời nào.
Nhìn hai người họ đạt tới một mức độ nào đó trêи con đường "hòa giải".
An Túc lên tiếng
"Chủ Thần đại nhân, ngài đói bụng chưa?"
Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn An Túc.
Sau đó, tầm mắt Tô Yên dừng ở trêи xe đẩy.
Cô đứng lên, kéo xe đẩy lại gần.
"Anh ăn cơm chưa?"
Quân Vực không nói gì.
An Túc thay hắn trả lời
"Vừa hay Thiếu chủ còn chưa chịu ăn. Chủ Thần Đại Nhân có thể cùng Thiếu chủ dùng bữa."
Tô Yên gật đầu, sau đó mục một chén cháo, đưa qua.
Thấy hắn không nhận lấy, cô cầm cái muỗng, bón cho hắn ăn từng miếng từng miếng.
Lần này, hắn thật sự ăn, không còn cự tuyệt như lúc uống thuốc.
Tô Yên bón một miếng, hắn liền ăn một miếng, cũng không châm chọc trào phúng như lúc trước nữa.
Thành thành thật thật, nhìn qua yếu ớt vô cùng.
An Túc nhìn Quân Vực, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.
Nơi này không còn chuyện của mình nữa.
Chỉ cần Thiếu chủ có thể sống sót là tốt rồi.
Vì sao An Túc lại để ý chuyện Quân Vực phải sống sót khỏe mạnh?
Yêu hồn của Thiếu chủ vốn đang bị thương. Nếu ở thế giới nhỏ này, Quân Vực vì nóng giận mà tức chết sẽ càng tăng thêm thương thế cho yêu hồn. Chẳng những không thể dưỡng được cho yêu hồn, mà còn gặp phản phệ.
Chỉ khi Thiếu chủ sống khỏe mạnh, mới chính là liều thuốc bổ tốt nhất cho yêu hồn của hắn.
An Túc ra khỏi phòng.
An Đồng vẫn luôn đứng ở ngoài cửa chờ.
An Túc gật gật đầu
"Tốt rồi."
An Đồng giống như không tin tưởng lắm, khuôn mặt trẻ con kia hiện lên vẻ hoài nghi.
"Uống thuốc rồi?"
"Không thì sao?"
"Thiếu chủ chịu phối hợp?"
An Túc nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Quân Vực
"Giả vờ cự tuyệt vài lần, lại sợ Chủ Thần Đại Nhân bị cự tuyệt mà bỏ đi mất. Lúc sau liền thành thật."
An Túc rốt cuộc vẫn là người ở bên cạnh Quân Vực lâu hơn. Một số ít hành vi của Quân Vực, có thể đoán được.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Rõ ràng nhìn thấy Chủ Thần Đại Nhân hai mắt Thiếu chủ liền sáng lên. Nhưng cứ một hai phải bày ra cái bộ dáng "tôi không muốn gặp em, hai ta không còn bất kỳ quan hệ gì".
An Túc nghĩ nghĩ, chẳng lẽ từ trước tới nay ở trước mặt Chủ Thần Đại Nhân, Thiếu chủ đều như vậy sao?
Cái tính tình kia của Tô Yên, căn bản không thể hại người.
Nếu là như thế thật, không phải Thiếu chủ nhà mình ăn ngấu nghiến, nuốt chửng người ta rồi sao?
Mỗi ngày còn bắt người ta đến dỗ dành mình?
Hai đầu lông mày của An Đồng dần dần buông lỏng ra.
An Túc lên tiếng
"Có lẽ, ngươi có thể từ từ tìm hiểu thêm về cô ấy."
Ít nhất là cho tới bây giờ, An Túc cảm thấy vị Chủ Thần này cũng rất tốt.
Không hổ là người được Thiên Đạo lựa chọn. Thản nhiên, lại vô cùng quang minh chính đại.
So với vị Thiếu chủ tính tình âm ngoan của hắn tốt hơn không ít.
An Đồng đi ra ngoài, nói lại một câu
"Thiếu chủ sẽ không vì ý kiến của ta mà thay đổi lựa chọn. Ta có thích cô ta hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần cô ta không mang phiền toái đến cho Thiếu chủ là được."
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi.
Tô Yên nhìn Quân Vực ăn cơm xong.
Hai người ngồi im ở đó, không nói lời nào.
Sau đó, Tô Yên lên tiếng
"Mai em sẽ lại đến."
Người nào đó vẫn trầm mặc.
Tô Yên nghĩ nghĩ, nhỏ nhẹ dò hỏi
"Ngày mai em có thể tới thăm anh không?"
Quân Vực nhìn Tô Yên, đôi môi mỏng tái nhợt cong lên.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Bởi vì hắn gầy rộc đi quá nhanh, cho nên nốt ruồi ở khóe mắt càng thêm rõ ràng.
Giọng nói của hắn không nghe ra châm chọc hay là thái độ gì
"Hôm nay em tới đây, đã có sự đồng ý của tôi chưa? Cần gì phải hỏi tôi như vậy?"
Tô Yên nghe hắn nói xong, chớp chớp mắt.
Sau đó hỏi lại
"Vậy là ngày mai em có thể tới đây, đúng không?"
Quân Vực không trả lời.
Tô Yên cũng không lập tức rời đi, mà ngồi ở bên giường chờ tới lúc trời tối.
Thấy Quân Vực ngủ rồi, mới đứng dậy rời đi.
Ba ngày sau đều như thế. Buổi sáng đến nhà Quân Vực, liền ở đó luôn cả một ngày.
Thirng thoảng có thể nghe thấy Quân Vực châm chọc vài ba câu, nhưng những việc khác hắn đều rất phối hợp.
Đến ngày thứ tư, buổi sáng Tô Yên không tới nhà Quân Vực, vì chị cả Tô Vân đã trở về.
Sinh viên giỏi ở đại học ngoại quốc trứ danh, vẫn luôn nhận học bổng tự cung tự cấp cho cuộc sống du học của mình.
Chị cả Tô Vân vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của cha Tô, mỗi khi đi đâu đều sẽ đem con gái cả ra khoe vài câu.
Bởi vì Tô Vân về nước, cha Tô liền cảm thấy con gái Tô Vũ không có khả năng đảm nhiệm được chuyện ký kết hợp tác với tập đoàn K.
Hơn nữa, trải qua mấy chuyện thời gian trước, Cha Tô cảm thấy hi vọng hợp tác với tập đoàn K có chút nhỏ nhoi, liền tính toán đem chuyện này giao cho Tô Vân tập luyện.
Nếu ký được, coi như thành công. Nếu thất bại, cũng không có gì quá to tát.
Sáng sớm, Tô Yên đã bị gọi tới tập đoàn Tô thị, ở nguyên đó một buổi sáng.
Chờ tới lúc cô bước chân ra đến cửa công ty, đã là buổi chiều
Cô nhìn đồng hồ, 1h rưỡi chiều.
Nghĩ nghĩ xem có nên tới thăm Quân Vực hay không.
Bởi vì cô đề nghị chia tay làm tổn thương hắn, cô có cảm giác hắn không muốn nhìn thấy mình.
Do dự một lúc, cuối cùng Tô Yên vẫn quyết định đi.
Tới cửa nhà Quân Vực, vừa mới bấm chuông cửa được một cái, An Đồng liền mở cửa.
Hắn không nói một câu, chỉ mở cửa ra để cô đi vào trong.
Tô Yên hỏi nhỏ
"Quân Vực ngủ rồi sao?"
Tô Yên nghĩ, nếu hắn ngủ rồi, vậy cô sẽ không vào nữa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Lời vừa ra khỏi miệng, chân đã chạy tới trước cửa phòng Quân Vực.
Cô duỗi tay, đẩy cửa đi vào trong.
Sau đó liền nhìn thấy một đống đồ bày la liệt trêи cái xe đẩy.
Thuốc, còn có cơm trưa, cùng với thuốc mỡ bôi tay, một chút cũng chưa động đến.
Tô Yên sửng sốt, nghiêng đầu nhìn An Đồng.
An Đồng lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
Tô Yên đẩy cái xe tới gần giường, kéo một bên rèm cửa ra, ánh nắng mặt trời liền chiếu vào trong, đủ để nhìn rõ người nằm trêи giường.
Hắn nhắm mắt, giống như đang ngủ, nhưng hai hàng lông mi rung động lại bán đứng hắn.
Tô Yên tiến lại gần, nhìn người nào đó đang nằm trêи giường.
Mấy ngày nay hắn chịu ăn cơm, uống thuốc đúng giờ, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.
Tô Yên đứng đó, nhìn hắn trong chốc lát.
Sau đó khom lưng, cẩn thận nhìn khuôn mặt Quân Vực.
Sau đó, ừm....
Hôn lên đôi môi mỏng tái nhợt của hắn
Cô vừa chạm môi vào, thân thể vị kia liền cứng đờ, lập tức mở mắt.
Giây tiếp theo liền ôm chặt Tô Yên vào trong ngực, ôm cô gắt gao như muốn khảm vào trong ngực.
Quân Vực nhìn khuôn mặt của Tô Yên, nhìn đôi mắt bình tĩnh của cô, chấn động trong lòng hắn có chút biến mất, nhìn không ra hắn có cảm xúc gì.
Hắn lên tiếng
"Hóa ra em còn có thể hôn môi cùng với một người đàn ông không có chút quan hệ gì. Đây là lễ nghi của Cửu Trọng Thiên sao?"
Tô Yên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói
"Em rất muốn hôn anh, không thể khống chế được."
Cô vẫn luôn rất muốn hôn hắn.
Vừa rồi là bộc phát, cô không thể khống chế được.
Tô Yên lại nói
"Em hối hận đã nói rằng không muốn ở bên cạnh anh."
Dứt lời, cô mím mím môi.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên biết mình không nên lật lọng như vậy. Lời mình nói ra, hẳn là nên nỗ lực hoàn thành.
Vốn dĩ nên như vậy.
Nhưng mà, vừa mới hôn hắn một cái, trong lòng liền cảm thấy vô cùng cao hứng, lại càng không muốn tuân thủ những gì mình đã nói.
Đôi mắt Quân Vực đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói một câu
"Em nói không cần liền không cần, muốn hối hận liền hối hận, em coi tôi là gì? Em dựa vào cái gì mà cho rằng tôi vẫn cần em?"
Tô Yên nghe Quân Vực nói, cô biết đó là điều đương nhiên.
Nhưng không hiểu sao vẫn có chút khổ sở.
Chỉ là một chút.
Cô chớp chớp mắt, hoảng loạn trong mắt cô vụt mất, cô gật gật đầu.
"Ừm."
Tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó chống tay lên giường, đứng dậy
Quân Vực nhìn Tô Yên lại khôi phục bộ dáng an tĩnh không nói một lời, khuôn mặt vô cảm không có biểu tình thường ngày.
Lệ khí trong mắt hắn lại đậm thêm một chút.
Cô ừm cái gì mà ừm?
Cô hiểu cái gì mà đã ừm?
Hắn cũng không biết hắn đang nói cái quần què gì nữa.
Sau đó thì sao?
Không còn gì để nói với hắn nữa sao?
Hôn hắn xong cũng không thèm tính nữa sao?
Quân Vực nhìn vị đầu gỗ trước mặt, hận không thể túm lấy cô mà cắn hai cái.
Đợi lâu như vậy, mà cũng không thấy cô chủ động được một lần. Thật vất vả mới hôn một cái, thế nhưng lại không thèm nói gì nữa?
Nhìn cô giống như muốn tiếp tục thực hiện chuyện chia tay.
Đôi mắt Quân Vực lóe lóe lên.
Hắn đã cho cô cơ hội, nếu cô còn không chịu phản ứng lại, còn không chịu hòa hảo với hắn, vậy thì dựa theo cách của hắn mà làm.
Cách của Quân Vực là gì í hả?
CÀ KHỊA tới bến.
Chờ hắn ăn cơm xong, Tô Yên lấy thuốc mỡ bôi cho hắn rồi băng bó cánh tay lại một chút.
Vừa mới bóp thuốc lên tay hắn, liền nghe thấy hắn nói một câu
"Chủ Thần Đại Nhân có phải đã quên mất sức lực của mình lớn đến mức nào rồi hay không? Ngài định bẻ gãy tay ta hay sao vậy?"
Tô Yên sửng sốt một chút.
Sau đó cô liền thả lỏng, nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn.
Hình như đã tốt hơn, hắn cũng không nói gì nữa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Bôi thuốc mỡ xong, Tô Yên băng bó vết thương cho Quân Vực.
Vừa thắt nút xong, hắn liền giơ tay lên quơ quơ, cười như không cười, lên tiếng
"Ha! Sao lực đạo lại không lớn như lúc bôi thuốc vậy? Có vẻ ngài không muốn cánh tay của tôi sớm khỏi thì phải. Đây là băng bó sao? Chỉ sợ động đậy vài cái liền tuột."
Kỳ thật Tô Yên băng bó rất tốt, cái nơ con bướm không chặt không lỏng, hắn lắc lắc tay mấy cái cũng không tụt ra.
Nhưng nghe Quân Vực nói như vậy, Tô Yên lại tháo băng ra làm lại từ đầu.
Lúc này chặt hơn lần trước một chút.
Vị nào đó lại bắt đầu
"Thỉnh Chủ Thần Đại Nhân khắc chế lực đạo của mình một chút, vạn nhất tay ta gẫy, ta biết tìm ai để ăn vạ đây?"
Sau đó, Tô Yên băng lại một lần lại một lần.
Hắn kén cá chọn canh cả buổi, nơi này không được, chỗ đó không được, quá chặt, quá lỏng.
Tô Yên mím môi, hiểu ra là hắn muốn làm khó cô.
Bởi vì cô đột nhiên hôn hắn sao?
Không quan trọng, về sau cô sẽ cố gắng khắc chế bản thân thật tốt.
Buổi tối, thấy hắn nhắm mắt ngủ.
Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng
"Em đi đây."
Nói xong, Tô Yên xoay người đi ra ngoài.
Kết quả, vị nào đó nằm im trêи giường không nhịn nổi nữa.
Tô Yên vừa mới tắt đèn, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa ra, liền nghe thấy sau lưng có động tĩnh.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị một bàn tay giữ chặt.
Tô Yên xoay người lại, cô bị đè trêи cánh cửa.
Cô nghi hoặc
"Quân Vực?"
Vị nào đó ôm cô không chịu buông tay.
Sau đó, hôn lên môi cô.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Vừa hôn, vừa hung tợn nói
"Em chính là cố ý."
Dứt lời, Quân Vực cắn thật mạnh môi Tô Yên.
Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng cô rêи lên, hắn mới đè lên người cô tiếp tục điên cuồng mà hôn.
Tô Yên không đẩy hắn ra.
Một là sợ mình không khống chế được lực đạo, đẩy hắn ra làm hắn bị thương thì làm sao bây giờ?
Hai là... cô cũng rất muốn hôn hắn.
Tiểu Hoa nhìn cảnh tượng nóng bóng này.
Không kịp phòng bị, đều nhìn thấy hết mất rồi.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ."
Rõ ràng là ký chủ vô cùng vô cùng thích Quân Vực Đại Nhân, vì sao lại muốn cùng ngài ấy đường ai nấy đi?
Bất quá, cũng chẳng có gì to tát, nhìn hai người này, Tiểu Hoa chắc chắn họ sẽ sớm quay về bên nhau thôi.
Aizzz, tình yêu mà, đúng là "đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa".
Bộ dạng Tiểu Hoa giống như rất am hiểu chuyện tình cảm.
Đang hôn, Quân Vực bỗng nhiên dừng lại.
Hắn ôm Tô Yên trong chốc lát.
Bỗng nhiên, buông lỏng ra, xoay người đi
"Em còn không chịu đi sao?"
Tiểu Hoa bị Quân Vực làm cho sửng sốt
Đây là ý gì?
Ôm ký chủ, hôn ký chủ chính là hắn, vừa hôn đủ rồi liền trở mặt.
A, lòng nam nhân như mò kim đáy biển.
Tô Yên đứng ở cửa, sờ sờ môi.
Thấy hắn đột nhiên không muốn để ý tới mình nữa.
Cô cúi đầu.
Cô muốn suy nghĩ cẩn thận một chút.
Tô Yên quay đầu đi ra ngoài.
Bên này Tô Yên vừa mới đi ra cửa, bên trong phòng liền truyền đến âm thanh thứ gì đó bị nện xuống mặt đất.
An Túc nghe được động tĩnh, lập tức tiến vào trong xem xét.
Chỉ thấy đồ đạc trong phòng đều bị Thiếu chủ đập hỏng rồi.
Quân Vực đứng ở chỗ đó, thở hồng hộc, mặt đầy lệ khí.
An Túc lẳng lặng đứng đó nhìn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Một lúc lâu sau mới dám lên tiếng
"Thiếu chủ, có cần đón Chủ Thần Đại Nhân quay lại đây không?"
Quân Vực cười trào phúng
"Chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, dựa vào đâu mà bắt cô quay trở lại đây?"
An Túc nhìn cái bộ dạng này của Thiếu chủ nhà mình.
Thời gian Thiếu chủ nháo chia tay với Tô Yên càng lâu, chỉ số thông minh của Thiếu chủ cũng càng lúc càng thấp.
Nếu là trước kia, Thiếu chủ thèm để ý tới những chuyện này sao?
Cái gì mà quan hệ với không quan hệ.
Hắn mới mặc kệ mấy cái chuyện ấy, giữ được người ở lại rồi nói tiếp.
Lúc này, sợ là hắn đang đắm chìm trong cảm giác u oán vì bị bỏ rơi, không thoát ra nổi.
Được rồi, An Túc thừa nhận, hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Thiếu chủ, cảm giác.... cũng khá thú vị.
Chỉ cần thiếu chủ sống thật tốt, nháo hay cáu kỉnh gì gì đó, cũng tốt.
Ở trong mắt An Túc, Thiếu chủ cùng Tô Yên thay vì nói là chia tay, hai người họ giận dỗi nhau có lẽ đúng hơn.
Chia tay sao?
Thiếu chủ còn lấy cả máu trong tim cho người ta rồi, chia tay thế quái nào được nữa?
Dĩ nhiên, tất cả tấm lòng của Thiếu chủ đều nhào cả vào người Tô Yên rồi.
............
Tô Yên trở về nhà liền đi vào trong phòng.
Có một số việc cô cần suy nghĩ lại một lần nữa.
Muốn tìm một phương pháp khác.
Bởi vì, cô không muốn chia tay Quân Vực.
Cô rất muốn rất muốn được ở bên hắn.
Lầu dưới.
Tiểu Hồng một tay cầm dĩa cắm một miếng bò bít tết răng rắc cắn cắn nhai nhai.
Thấy Tô Yên trở về một câu cũng không chịu nói liền bỏ lên tầng, quơ quơ đôi chân ngắn, lên tiếng
"Tâm tình Yên Yên hình như không tốt lắm."
Từ lúc nó biến ra được đôi chân, Tiểu Hồng liền cảm thấy tâm tình Yên Yên không tốt chút nào.
Chẳng lẽ Yên Yên thích cái đuôi hắn của nó hơn sao?
Đúng a~, nó cũng rất thích.
Hừ, đều do Cổ Vương, một hai bắt nó phải biến ra đôi chân.
Nghĩ vậy, Tiểu Hồng lại cắn một miếng bò bít tết.
Tô Cổ buông dao nĩa.
Bưng cái ly bên cạnh lên.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hỏi
"Chúng ta có nên giúp một chút hay không?"
Tiểu Hồng nghe xong, ánh mắt liền sáng lên
Cất giọng vui vẻ giòn tan
"Ngươi đồng ý cho ta dùng đuôi rắn di chuyển sao?"
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng, trêи mặt không có cảm xúc gì.
Hắn buông ly nước trong tay xuống, một tay cầm dao, một tay cầm dĩa, từng chút một cắt miếng bò bít tết.
Thành thục cắt ra năm phần bò bít tết còn chút đỏ đỏ.
Dao nĩa cọ xát với đĩa phát ra âm thanh "kít kít".
Tô Cổ nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Hồng, lên tiếng hỏi
"Đuôi rắn ăn ngon hơn, hay là thịt bò ăn ngon hơn?"
Tiểu Hồng vừa nghe xong, vội vàng rụt chân xuống dưới gầm bàn, muốn giấu đi.
Sau đó, tiếp tục cúi đầu ăn miếng bò bít tết.
Không cho nó dùng đuôi rắn thì thôi, lại còn muốn ăn cả cái đuôi của nó.
Đương nhiên cái đuôi rắn của nó lợi hại hơn bò bít tết nhiều.
Tiểu Hồng thầm cân nhắc trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Tô Cổ và Tiểu Hồng đi học.
Trước khi đi, Tô Cổ nói với Tô Yên
"Giữa trưa hôm nay chị có thể tới gặp bọn em không?"
Tô Yên sửng sốt
"Gặp nhau sao?"
Nói xong, Tô Yên nhìn thoáng qua đồng hồ
"Buổi tối chúng ta sẽ gặp lại nhau mà."
Cho nên, sao lại phải gặp giữa trưa?
Tô Cổ lên tiếng
"Áp lực học tập ở cao trung rất lớn. Yêu cầu người giám hộ quan tâm đến cảm thụ của người được giám hộ nhiều hơn một chút."
Tô Yên hỏi lại
"Mấy giờ?"
"Mười một rưỡi."
"Ta sẽ cố gắng!"
"Em sẽ gọi điện thoại cho chị."
"Được."
Hai người hẹn xong, Tô Cổ liền dắt tay Tiểu Hồng đi ra ngoài, đi học bằng xe buýt.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Tiểu Hồng vẫy vẫy tay với Tô Yên, dùng giọng nói trẻ con của nó chào tạm biệt Tô Yên
"Yên Yên, hẹn gặp lại ~~"
Nói xong, liền dùng đôi chân ngắn chạy theo sau Tô Cổ.
Tô Cổ chân dài, hắn đi một bước bằng Tô Tiểu Hồng đi hai bước. Thế cho nên, phải chạy chậm mới đuổi kịp bước chân Tô Cổ.
Vốn dĩ, chân của nó còn chưa quá linh hoạt.
Chạy chạy, liền vấp ngã.
Tô Tiểu Hồng thở hồng hộc, nhìn Tô Cổ căm giận
"Không muốn đi học!"
Sau đó, nó cúi đầu nhìn đôi chân ngắn ngủn của mình.
Nghĩ trong lòng, sớm muộn gì nó cũng sẽ có một đôi chân dài. Đến lúc đó nó sẽ làm cho Tô Cổ phải chạy theo chân nó.
Tô Cổ đi chậm lại một chút, lên tiếng
"Muộn học rồi."
Tô Tiểu Hồng bực mình nhỏ giọng nói thầm
"Ta vốn không muốn đi học, là ngươi nhất định bắt ta phải đi học."
Rõ ràng nó muốn đi bắt bướm.
Tô Cổ nghe thấy nó nói thì thầm.
Sắc mặt lạnh nhạt.
Khom lưng, một tay xách cặp cho Tô Tiểu Hồng, một tay bế Tô Tiểu Hồng lên.
Một đường ôm nó tới trạm xe buýt.
Tô Tiểu Hồng được Tô Cổ bế lên, tâm tình tốt hơn một chút.
Rốt cuộc không phải dùng chân đi nữa.
Tô Tiểu Hồng ôm cổ Tô Cổ, lắc lắc đôi chân ngắn nhỏ, nhìn qua thật nhàn nhã.
Nhìn ra được, tình huống này không phải là lần đầu tiên xảy ra.
Tô Cổ lên tiếng
"Cặp sách đựng cái gì?"
Tô Tiểu Hồng vui vẻ trả lời
"Chocolate, dâu tây bọc chocolate, xoài bọc chocolate."
Một cặp sách toàn chocolate, trách không được càng ngày Tô Tiểu Hồng càng mập.
Tô Cổ ôm Tô Tiểu Hồng đến trạm xe buýt.
Sau đó, liền nghe thấy âm thanh kϊƈɦ động của không ít nữ sinh
"Đúng đúng đúng, chính là hắn, mỗi ngày đều thấy hắn cùng em trai ngồi xe buýt đi học."
"Oa, thật đẹp trai a, em trai nhỏ cũng thật đáng yêu."
"Tớ đã nói rồi, bảo cậu tới trạm xe buýt nhìn hắn, cậu còn không chịu đi. Hối hận chưa hả?"
"Đây là em trai ruột của hắn sao? Thật giống như nhân vật manga anime a."
"Ha ha ha ha ha."
Xung quanh truyền tới tiếng bàn tán và tiếng cười thẹn thùng của đám nữ sinh.
← Ch. 260 | Ch. 262 → |