Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh (5)
← Ch.259 | Ch.261 → |
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Hắn không nói chuyện, dời tầm mắt đi.
Chờ bác sĩ đi ra khỏi văn phòng, An Đồng cũng ra ngoài sắp xếp mọi chuyện, Trịnh loan rút tay mình về, nói
"Tô phó tổng vội như vậy thì không cần ở chỗ này quan tâm tôi."
Tô Yên không nói chuyện, đứng ở chỗ đó chờ.
Trịnh loan tới gần cô, tầm mắt sâu kín
"Tô phó tổng hà tất phải như vậy?
Dù cho cô ở chỗ này cùng hắn bao lâu, hợp đồng kia cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.
"Dù sao hiện giờ chúng ta cũng không có quan hệ gì. Cô cũng không có gì lý do ở lại đây nữa."
Tô Yên nhìn cánh tay hắn đã được bác sĩ băng bó xử lý xong, hiện giờ còn đang chườm lạnh.
Cô mở miệng
"Bác sĩ nói miệng vết thương của anh không chỉ bị phỏng một lần."
Vừa nói, vừa muốn cầm túi chườm đá giúp hắn.
Rõ ràng, đồng chí Trịnh Loan cũng không muốn phối hợp.
Hắn câu môi cười lạnh
"Nếu đã không phải một lần bị phỏng kia tạo thành, vậy càng không có quan hệ gì cùng cô. Tô phó tổng đã vội như vậy, hà tất đem thời gian của mình đặt trêи người tôi?"
Cô nhíu mày càng ngày càng chặt, trong lòng càng rối loạn.
Nhìn hắn thật lâu, cô nói
"Vậy anh dưỡng thương cho tốt."
Nói xong, đưa túi chườm đá trong tay cho hắn. Sau đó xoay người liền rời đi, chỉ để lại Trịnh loan sống lưng cứng đờ đứng ở chỗ đó.
Hắn nhìn bóng dáng Tô Yên rời đi, không nói một lời.
Đi đến cửa bệnh viện, Tô Yên dừng bước chân lại.
Cô nhíu mày, liên tiếp xoa ngực. Tay nắm chặt, cỗ bực bội kia càng ngày càng lợi hại.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Tiểu Hoa nhìn bộ dáng này của ký chủ, nhịn không được phóng mắt lên không trung.
Là trời sắp mưa sao?
Không đúng a.
Ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, không có khả năng trời sẽ mưa a.
Tiểu Hoa do dự một lúc, phân vân giữa ký chủ đang sợ hãi hay là quan tâm, nó vẫn là lựa chọn vế sau đi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nó mở miệng
"Ký chủ, chị cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?"
Thật lâu sau, Tô Yên cũng không quay đầu nữa mà đi tiếp.
Ngồi trêи xe taxi, cô nhắm mắt lại, cảm giác có chút tốt lên, lúc này mới nói
"Ngực đau."
Tiểu Hoa nhịn không được nói
"Thân thể chị có phải mắc bệnh rồi hay không? Muốn đi kiểm tra một chút không??"
Tô Yên lắc đầu
"Không có việc gì, chỉ cần không nhìn tới hắn, không nghĩ tới hắn liền sẽ không đau."
Cô xoa nhẹ trong chốc lát.
Cùng Tiểu Hoa nói chuyện, lực chú ý chuyển dời đi, hình như tim có chút bớt đau, mày đang nhíu chặt cũng dần dần buông ra.
Thực mau, Tô Yên đã trở lại công ty, tiếp tục hoàn thành việc của mình.
Trịnh Loan rời đi, chỉ còn lại mình An Túc ở đằng kia duy trì đại cục.
Bỗng nhiên thấy Tô Yên trở về, An Túc như suy tư gì.
Hắn nói
"Tô chủ tịch, chuyện này tôi cần đáp án của Trịnh chủ tịch. Đến lúc đó, dù cho kết quả thế nào, đều sẽ báo cho ngài."
Tô chủ tịch miễn cưỡng duy trì ý cười.
Ông ta tự mình tới, thế nhưng còn bị thả bồ câu, Trịnh Loan này rốt cuộc là tuổi trẻ khí thịnh, không biết nặng nhẹ.
Nếu là hợp đồng này được ký kết còn tốt, nếu là không được thông qua......
Trong mắt ba Tô hiện lên một tia âm trầm.
Tô gia ở thành phố X triển lâu như vậy, ngành sản xuất châu báu còn là top đầu, nếu là hắn muốn ở thành phố X vòng qua Tô thị mà vẫn tiếp tục hoành hành, quả thực nằm mơ!
Chờ ba Tô ra khỏi phòng, những người còn lại cũng chuẩn bị rời đi.
An Túc nói
"Không biết Tô phó tổng có thể lưu lại một chút không. An Túc có chút lời muốn nói riêng cùng Tô phó tổng."
Tô Vũ nghe thấy lời này, ngón tay gắt gao nắm chặt văn kiện.
Người tập đoàn K này một người hai người đều rất coi trọng Tô Yên.
Chị ta có tài đức gì? Nếu là so về năng lực, cô không hề kém hơn so với Tô Yên.
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Chỉ là bởi vì tiếp nhận chậm hơn một ít, cho nên cô không thể hoàn toàn hiểu rõ hạng mục này.
Nếu lúc trước cả hai đều đồng thời chuẩn bị hạng mục này. Cô nhất định có thể so với Tô Yên càng tốt hơn.
Tô vũ cắn răng, có điểm không cam lòng, chỉ cảm thấy uổng một phen khát vọng, lại không cách nào thể hiện ra.
Cuối cùng giậm chân một cái, đi ra khỏi phòng họp.
Thực mau, trong phòng hội nghị chỉ còn lại Tô Yên cùng An Túc.
An Túc nói
"Không biết Chủ Thần đại nhân có thể báo cho tôi biết, thiếu chủ đang ở đâu?"
Tô Yên
"Ở bệnh viện gần nhất."
Lúc ấy cô chỉ chú ý đến tay Trịnh Loan, cho nên bệnh viện kia tên là gì đều không có chú ý đến.
Hiện giờ An Túc vừa hỏi, cô chỉ có thể hàm hồ nói một câu.
An Túc đẩy mắt kính một chút
"Không biết thiếu chủ vì sao đi bệnh viện?"
"Sốt nhẹ, cánh tay bị bỏng nghiêm trọng."
Tô Yên nói xong, mở miệng
"Chuyện khác, anh có thể gọi điện thoại hỏi đi. Còn có việc gì khác không?"
An Túc cười gật đầu
"Có"
"Chuyện gì?"
"Thiếu chủ nhà tôi, tính tình không tốt lắm. Tôi sợ ngài ấy làm ra việc gì bất lợi cho bản thân. Khẩn cầu Chủ Thần đại nhân luôn bật máy 24/24 giờ để An Túc có thể gọi cho ngài."
Nói xong, An Túc lại nói
"Đương nhiên, ngài đã không có bất luận quan hệ gì cùng thiếu chủ. Việc này là có chút làm khó người khác. Ngài cũng có thể không cần làm như tôi bảo. Dù sao mạng thiếu chủ vẫn là phải dựa chính ngài ấy. Ngài ấy nếu là muốn làm ra chuyện gì, ai cũng ngăn không được."
Tiểu Hoa nghe lời này, cẩn thận cân nhắc.
Đây là uy hϊế͙p͙ sao?
Đây là uy hϊế͙p͙ đi?
Tô Yên nghe xong, không nói chuyện.
Cô nắm chặt một góc quần áo, lâm vào trầm tư, theo bản năng lại bắt đầu ăn kẹo sữa, một viên tiếp một viên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Không biết khi nào đã dưỡng thành thói quen này, chỉ cần có một sự việc khó giải quyết, liền sẽ bắt đầu ăn cái này.
Chỉ là 90% đều dùng vào việc có quan hệ với Quân Vực.
Những việc có thể khiến cho cô khó nghĩ, khó giải quyết, chỉ có thể là vì hắn.
Mỗi một bước đi đều phải quay đầu lại nhìn xem, xác định chính xác hay không.
Cô ăn kẹo sữa, một viên tiếp một viên.
An Túc nhìn Tô Yên.
Thật lâu sau, hắn mở miệng
"An Túc có một chuyện không rõ, vẫn là hy vọng Chủ Thần đại nhân giải đáp."
Tô Yên nhìn về phía hắn
"Ngươi nói."
An Túc nhìn chằm chằm vào cô
"Tôi không tán thành việc ngài cùng thiếu chủ ở bên nhau, nhưng có thể nhìn ra được, ngài quan tâm thiếu chủ. Vì sao lại đột nhiên nói ra quyết định không muốn cùng thiếu chủ ở bên nhau?"
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
Cô nói
"Mấy vạn năm hắn không ở đây, ta đều là sống như vậy, và sau này cũng sẽ tiếp tục như vậy."
Nếu bọn họ ở bên nhau nhất định dẫn đến cả hai bên đều phải chịu tổn thương.
Vậy không bằng từng người mạnh khỏe đi.
Quân Vực một thân trọng thương kia, là bởi vì cô. Nếu như tách ra, có lẽ sẽ là một lựa chọn không tồi.
Cô thậm chí suy đoán rất nhiều lần, suy đoán một cách khách quan nhất là Quân Vực tương lai tự nhiên sẽ kế thừa vị trí tôn chủ Thâm Uyên Ma Vực, Minh giới sẽ không có người dám động thủ với hắn.
Mà cô, Chủ Thần đứng đầu, được Thiên Đạo coi trọng, chẳng qua chỉ là tiếp tục sinh hoạt như trước kia mà thôi.
Nhàm chán chút.
Tuy lần tìm lại thần cách này đã quen có hắn, nhưng lại lần nữa biến thành như trước kia, cũng không phải là việc không thể chịu nổi.
Vô luận suy đoán như thế nào, hai người bọn họ ở bên nhau thì kết quả đều sẽ không có chút nào tốt.
Từ trước tới nay cô đều không nghĩ tới những điều này.
Cô chỉ là cảm thấy, thích thì ở bên nhau, không thích liền không thể miễn cưỡng.
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Cho đến khi ở Minh giới, nhìn thấy bộ dáng đầy chật vật cùng chi chít vết thương của hắn.
Cô có điểm chịu không nổi.
Từ khi ra khỏi nơi đó, tâm liền liên tiếp đau, có thể là đau quá lợi hại, cô không muốn mình tiếp tục đau nữa, cho nên mới bắt đầu chủ động tự hỏi chuyện của mình và hắn về sau.
An Túc nghe xong, mở miệng
"Chủ Thần đại nhân thời gian vạn năm này chính là như vậy. Nhưng thiếu chủ nhà tôi hoàn toàn đều là dựa vào ý chí mong muốn được gặp ngài mà duy trì yêu hồn yếu ớt. Bằng không, sợ là vạn năm trước ở Minh Giới đã bị tra tấn đến hôi phi yên diệt."
An Túc mở miệng
"Chỉ là hiện giờ, xem thái độ ngài kiên quyết, là thật sự muốn chấm dứt đoạn tình cảm này."
Hắn dừng một chút
"An Túc không phải là vì thiếu chủ mình mà bất bình. Chỉ là hy vọng khi Chủ Thần đại nhân đưa ra quyết định, có thể suy xét đến tâm tư thiếu chủ một chút."
Tô Yên nghe xong, gật đầu
"Được, ta đã biết."
An Túc gật đầu
"Đa tạ Chủ Thần."
Nói xong, hắn cầm túi văn kiện bên cạnh, đi ra ngoài.
Phòng họp to như vậy chỉ còn lại mình Tô Yên.
Cô ở đằng kia ngồi trong chốc lát, sau đó lại ăn rất nhiều kẹo, một viên rồi lại một viên.
Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ sẽ không ăn kẹo tới nghiện rồi chứ?
Nó đã từng xem qua ký lục, khi nhân loại gặp phải áp lực lớn sẽ rất ưu sầu, sẽ rất muốn hút thuốc hoặc uống rượu.
Mà ký chủ bởi vì tửu lượng bằng 0, cho nên ăn kẹo là giải pháp tốt nhất, sờ túi tiền một chút liền có.
Này... một đời rồi một đời, chẳng lẽ là dưỡng thành thói quen, suy nghĩ một chút liền muốn ăn kẹo??
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, chị ăn kẹo có chút nhiều rồi a."
Nhìn xem đống vỏ kẹo đã chất đầy thành ngọn núi nhỏ.
Tô Yên nghe tiếng Tiểu Hoa, bừng tỉnh.
Phục hồi tinh thần mới phát hiện mình đã ăn nhiều kẹo như vậy.
Cô thu thập vỏ kẹo, sau đó về nhà.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Chờ đến khi cô về nhà, Tô Cổ cũng đã tan học trở về.
Bạn học Tiểu Hồng hiện giờ đi đường cơ bản là không có vấn đề, cũng vào sáng hôm nay nhập học vào lớp 6 trường cấp một*.
*bên Trung cấp 1 có 6 năm học.
Vốn muốn để nó học cấp hai, nhưng suy xét đến việc đầu óc nó không tốt lắm. Cuối cùng, vẫn là dưới một bậc đi.
Cô đối với Tiểu Hồng cũng không có yêu cầu gì quá lớn, chỉ là hy vọng nó có thể khai quật thêm nhiều trò chơi thú vị, trừ bỏ ăn hoa cùng bắt con bướm ra thì cái khác đều có thể.
Tự nhiên, việc học hành của Tiểu Hồng đều gom tới hết trêи người Tô Cổ.
Tiểu Hồng học ở Tiểu học Thánh Đức.
Cùng nơi học của Tô Cổ là cao trung Thánh Đức rất gần nhau.
Việc học trêи dưới đã sắp xếp xong.
Khi ăn cơm tối, lực chú ý của Tô Yên vẫn luôn dừng ly kem trước mặt Tiểu Hồng.
Cô nhìn Tiểu Hồng trong chốc lát.
Tiểu Hồng nhỏ giọng nói
"Em muốn ăn kem ly, không muốn ăn cơm."
Tô Yên nhìn nó, bỗng nhiên mở miệng
"Tiểu Hồng, ta nhớ rõ thân thể của em có một khối minh thạch."
Tiểu Hồng sửng sốt một chút, sau đó quơ quơ hai chân ngắn nhỏ của mình, nhìn qua có vẻ rất là mê mang.
Tô Yên nói
"Ta hiện tại không cảm thụ được năng lượng của Minh Thạch trêи người em nữa."
Tiểu Hồng nghe được, thực vui vẻ
"Yên Yên! Là cục đá kia từ trong thân thể của em chạy ra ngoài sao?"
Tiểu Hồng đang vui vẻ, thình lình trêи trán nó có hình một khối đá vụn loé sáng lên một chút, như là muốn chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Cổ sửng sốt, suy tư chốc lát rồi nói
"Trách không được gần đây cảm thấy đầu óc ngươi không được tốt lắm, Hóa ra là cục đá chạy lên đầu ngươi rồi."
Tô Yên cũng không nghĩ tới, cục đá này còn có thể chạy lung tung được.
Tiểu Hồng nghe lời Tô Cổ vừa nói, sau đó liền vươn tay sờ trán mình.
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Sau đó phản bác
"Ta siêu thông minh."
Tuy rằng cũng không biết vì sao nó có thể nói lời này được. Nhưng xem ra, nó thực sự tự tin.
Ân, tự tin là chuyện tốt.
Dù sao sống ở trong mộng so với hiện thực càng dễ tiếp thu một chút.
Tô Cổ khó có khi phối hợp gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành với Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng thấy thế càng vui vẻ.
Lúc này, lại nghe Tô Cổ nói một câu
"Hai ngày này ngươi cứ vui vẻ đi đã, chờ cục đá kia hoàn toàn chiếm cứ đầu óc ngươi, có muốn vui vẻ cũng vui vẻ không nổi."
Động tác ăn cơm của Tiểu Hồng lập tức dừng lại.
Nó nhịn không được, duỗi tay đi sờ đầu mình.
Trong lòng có điểm thấp thỏm, cục đá kia sẽ không thật sự chiếm cứ đầu nó chứ?
Tô Cổ nhìn bộ dáng Tiểu Hồng bất an như vậy, nói
"Ngươi hẳn là nên thấy may mắn."
Tiểu Hồng mê mang hỏi lại
"Vì sao?"
"Bị một cục đá thông minh hơn ngươi chiếm cứ, nếu cục đá đó mà ngốc hơn, đó chính là tận thế."
Một câu này của Tô Cổ, rốt cuộc làm Tiểu Hồng hoàn toàn ăn không ngon.
Nó hừ một tiếng, đôi chân thật vất vả duy trì được ba ngày, trong nháy mắt liền biến về cái đuôi, trườn về căn phòng nhỏ của mình.
Nó cần phải xem bé rối Teletubbies một chút để trấn tĩnh lại.
Tức khắc, trêи bàn cơm chỉ còn lại hai người Tô Cổ cùng Tô Yên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Cả hai đều là dạng người ít nói, cho nên một bữa cơm liền ăn xong trong an tĩnh.
Tô Yên ăn xong liền lên lầu.
Tô Cổ nhìn bóng dáng cô rời đi, trầm tư trong chốc lát.
Mấy ngày sau, Tô Yên đều không có đi làm, chỉ ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng mà dù có là ở nhà nghỉ ngơi, cảm xúc của Tô Yên cũng có chút không ổn định.
Cô cũng phát hiện ra điều đó, nhưng càng phát hiện ra, thì càng muốn khống chế. Càng muốn khống chế, lại càng bực bội.
Cuối cùng, Tô Yên đi ra ngoài.
Cô tự mình đi xác nhận tình huống của hắn một chút.
Bằng không, trong đầu luôn sẽ nhớ tới cánh tay bị bỏng đến đỏ bừng kia.
Cô dựa vào ký ức, tìm đến bệnh viện cách Tập đoàn Tô Thị gần nhất.
Tới bệnh viện, hỏi y tá mới biết được hắn không có nằm viện nữa mà đã về nhà.
Vết thương kia cũng không phải là nghiêm trọng quá. Chỉ cần chú ý dưỡng thương mấy ngày thì có thể tốt lên.
Tô Yên hỏi Tiểu Hoa
"Hắn không quá nghiêm trọng nữa, dưỡng hai ngày thì tốt rồi. Cho nên, hẳn là không cần qua xác nhận đi?"
Nhưng mà khẩu khí nói chuyện kia, cũng không biết là muốn Tiểu Hoa trả lời hay là lầm bầm lầu bầu một mình.
Tiểu Hoa nhìn bộ dáng ký chủ liên tiếp thất thần, nó bỗng nhiên thấy khổ sở thay ký chủ.
Ký chủ từ nhỏ đã khuyết thiếu tình cảm. không ai dạy cô, cho nên cô không hiểu.
Nhưng tất cả cảm xúc của cô, rối rắm, không xác định cùng không an tâm, tất cả đều dùng trêи người Quân Vực đại nhân.
Dựa theo phong cách hành sự của ký chủ trước kia.
Nếu đã không có liên quan, đổi lại là người khác, sống hay chết, ký chủ đều sẽ không quan tâm.
Nhưng cố tình là Quân Vực.
Hắn bỏng, cô sẽ đi mua thuốc cho hắn, hơn nữa còn là cưỡng chế bắt hắn nhận.
Hắn rõ ràng là tự mình lăn lộn làm vết phỏng ngày càng nghiêm trọng thêm.
Việc mua thuốc cũng đã mua, dẫn đi khám cũng đã đi. Nhưng ở nhà mấy ngày nay, cô bực bội không được, nhíu mày càng ngày càng chặt.
Rõ ràng rất muốn đi gặp hắn.
Cuối cùng khi tới bệnh viện, vừa rối rắm lại vừa bất an.
*****
Edit: Tinh Niệm
Theo lý trí mà nói, việc này đã không quan hệ gì với cô, cô không cần đi xem hắn.
Nhưng là cô không khống chế được chính mình, muốn tận mắt nhìn thấy hắn không có việc gì.
Nếu là lúc ban đầu Tiểu Hoa sùng bái ký chủ, có đánh chết nó cũng không tin ký chủ từ trước đến nay luôn làm việc dứt khoát, thế nhưng cũng sẽ có loại rối rắm không biết nên làm cái như lúc này.
Năm phút sau, Tô Yên lấy ra một tấm danh thϊế͙p͙ lần trước Tô Cổ cho cô.
Bấm dãy số trêи đó, gọi qua.
Thực mau điện thoại bên kia có người nhận
"Xin chào."
Giọng nói ôn hòa lại quen tai, là An Túc.
Tô Yên câu đầu tiên là
"Tôi là Tô Yên, tôi không biết nhà của Trịnh loan ở đâu."
Đầu kia sau khi trầm mặc ba giây, nói ra một cái địa chỉ.
Tô Yên hỏi
"Hắn thế nào? Khá hơn chút nào không?"
An Túc thong thả mở miệng
"Còn sống."
Nói xong câu này, hắn liền cắt đứt điện thoại.
Tô Yên nghe xong, sửng sốt trong chốc lát.
Sau đó chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, có vẻ không còn nóng nảy như trước.
Cô xoa ngực, hình như đã thoải mái chút.
Lúc này Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, hắn không có việc gì, chúng ta còn đi xem sao?"
Tô Yên chậm rì rì gật đầu
"Đi"
Nửa giờ sau, Tô Yên cầm theo một đống đồ bổ, đứng ở trước mặt một căn phòng.
Đứng một lát cô mới ấn chuông cửa.
Đi ra mở cửa là An Đồng.
Khi An Đồng nhìn thấy là Tô Yên, đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, bài xích cùng chán ghét trong mắt càng đậm hơn so với trước kia.
Hiện giờ, Tô Yên ở trong mắt An Đồng chính là một yêu nghiệt, là một họa thủy, chuyên môn gây tai họa cho thiếu chủ nhà bọn họ.
An Đồng thật sự là không muốn mở cửa cho Tô Yên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hắn nhíu mày
"Thiếu chủ mỗi lần gặp cô đều xui xẻo một lần, Chủ Thần đại nhân không phải đã chặt đứt quan hệ cùng thiếu chủ? Cần gì phải tới nơi này làm gì?"
Tô Yên bị hắn nói cho sửng sốt.
Có lẽ là lời hắn nói quá đúng, thế cho nên cô không có phản bác.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa nhìn thấy ký chủ hiện lên vẻ do dự quẫn bách như vậy.
Cô đứng ở chỗ đó, giống như tự hỏi lý do mình xuất hiện ở nơi này.
Cuối cùng, cô nói
"Tôi sẽ không đi vào. Mấy thứ này, cho hắn đi."
Nói xong, Tô Yên bồi thêm một câu
"Nếu là không dùng đến, có thể ném đi."
Nói xong, cô nhìn thoáng qua căn phòng, sau đó xoay người rời đi.
"Từ từ."
Một giọng nói gọi Tô Yên lại.
Bước chân cô dừng một chút.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa sắt mở ra.
Là An Túc.
An Đồng cũng không có ngăn cản động tác của An Túc. Dù cho An Túc không gọi hắn cũng sẽ gọi.
An Đồng nhịn không được liếc mắt về căn phòng phía sau mình.
An Túc ôn hòa nói
"Tô Yên tiểu thư không muốn vào nhà ngồi một lát sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Không được."
An Đồng nói đúng. Là cô nói muốn tách ra, vậy nên không thể lại đi gặp hắn được.
Dù cho trong lòng muốn thấy hắn, cũng không thể.
Về sau sẽ quen thôi
Nói xong cô liền đi, lúc này An Túc lập tức nói
"Tô Yên tiểu thư vẫn là tiến vào nhìn một lát đi. Tiền trị liệu thuốc men, cũng nên tổng kết một chút."
Hắn thực vụng về lấy cớ giữ lại cô.
An Túc có vẻ rất muốn để cô đi gặp Trịnh loan.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó gật đầu
"Được"
Đồng ý xong, cô cầm theo đồ bổ đi vào.
Tiểu Hoa tấm tắc hai tiếng.
Không nghĩ tới có một ngày tình cảm của ký chủ lại chiến thắng lý trí.
Nếu như lúc này ký chủ có thể sử dụng lý trí tự hỏi, khẳng định cô sẽ không vào.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Đáng tiếc, cứ gặp phải chuyện liên quan tới Quân Vực Đại Nhân, ký chủ liền biến thành cái bộ dạng như thế này.
Hơn nữa, sự ảnh hưởng của Quân Vực Đại Nhân đối với ký chủ càng ngày càng rõ ràng.
Mở cửa ra.
Bên trong rất yên tĩnh.
Phong cách trang trí theo kiểu Châu Âu.
Đen trắng đan xen.
Tô Yên để tất cả đồ bổ mình mang tới để xuống đất.
Sau đó nhìn quanh một vòng.
An Túc lên tiếng
"Thiếu chủ ở phòng cuối cùng bên phải lầu một."
Nói xong, An Túc giống như nhớ ra điều gì.
"À, đúng rồi, thuốc của thiếu chủ nấu đã sắp xong. Hy vọng ngài thuận tiện nhắc nhở thiếu chủ uống thuốc."
Tô Yên nhìn An Túc
"Hiện tại?"
An Túc đẩy đẩy gọng kính vàng
"Ngài dùng cơm rồi sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ăn cơm sáng."
An Túc nhìn đồng hồ
"Đã 10 giờ.
Ngài có để ý nếu ở lại đây dùng cơm trưa cùng thiếu chủ không?"
Tô Yên trầm mặc
"Lúc này sao?"
An Túc cười gật đầu
"Đương nhiên."
Vừa nói, An Túc vừa đẩy một cái xe thức ăn tới trước mặt Tô Yên.
Xe có hai tầng, điểm tâm ngọt, bánh bao nhỏ, cháo, trái cây, còn có một ít thức ăn sáng, muốn cái gì có cái đó.
Làm cho cô có chút ảo giác, người ta chờ cô tới đây để dùng bữa.
Sau đó, An Túc dăm ba câu đã an bài xong cho Tô Yên, đẩy xe thức ăn vào phòng của Quân Vực.
Đi vào trong.
Quân Vực giống như đang ngủ.
Hắn mặc áo lụa màu đen, trong phòng tối om, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Tô Yên thấy hắn ngủ, cũng không bật đèn lên.
Mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn hắn trong chốc lát.
Hắn vẫn ổn.
Sẽ không còn xuất hiện bộ dạng thê thảm như trong trí nhớ của cô nữa.
Tô Yên nghĩ như vậy.
Đứng dậy
Định không quấy rầy hắn nghỉ ngơi nữa.
Đúng lúc này, giọng nói của An Túc từ bên ngoài cửa truyền tới.
Hắn giống như vẫn luôn đứng ở bên ngoài giám sát.
"Thiếu chủ, Chủ Thần đại nhân tới."
Âm thanh ôn hòa, không lớn không nhỏ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nhưng cũng đủ để cho người đang nằm trêи giường nghe được mà tỉnh giấc.
An Túc đứng bên ngoài còn cố ý gõ gõ cửa để đảm bảo rằng Quân Vực sẽ nghe được.
"Cộc, cộc, cộc."
Tô Yên đi tới.
Sau đó yên lặng đứng ở vị trí vừa nãy mình vừa đứng.
Cô vén sợi tóc ra sau tai.
Cô thậm chí đã đoán trước được Quân Vực sẽ nói như thế nào với cô rồi.
Đại khái, sẽ không khác lắm với ý tứ của An Đồng.
Cô biết, hắn tỉnh.
Thế cho nên đợi một lát không thấy hắn lên tiếng nói chuyện, nhịn không được liền ngẩng đầu lên.
Trong phòng tối om, không nhìn rõ được sắc mặt của hắn.
Tô Yên lên tiếng
"Em đến xem anh có ổn không.."
Cô nói xong, liền nghe thấy hắn cất giọng khàn khàn
"Không chết được."
Đại khái là hắn vừa tỉnh ngủ, giọng nói cũng không giống như mọi ngày.
Tô Yên gật gật đầu.
Nhưng nghĩ hắn không nhìn thấy.
Liền cất tiếng
"Ừm"
Sau đó nói tiếp
"Cơm trưa em đã đẩy tới đây, anh nhớ ăn một chút."
Tô Yên do dự một chút, lại nói tiếp
"Em đi trước."
Tô Yên nói xong, vừa đi đến cửa mở cửa ra, liền thấy An Túc đang đứng ngoài cửa bưng chén thuốc.
An Túc cười nói
"Chủ Thần đại nhân phải đi sao? Có việc gì gấp cần làm sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có, ta thấy hắn không có việc gì là tốt rồi."
An Túc vươn tay, đưa chén thuốc tới trước mặt Tô Yên
"Ta còn quên chút đồ, chén thuốc này nhờ ngài để lên tủ đầu giường giúp ta."
Tô Yên không tiếp lấy.
Bởi vì vị An Túc này, dù nói chuyện hay làm việc đều mang theo thâm ý riêng.
Cô cũng không biết hắn có ý gì.
An Túc ôn hòa mở miệng
"Chủ Thần đại nhân sợ ta hãm hại ngài sao?"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhận lấy chén thuốc, bưng đi vào trong phòng.
Khi cô đi tới đầu giường, "tạch" một tiếng, An Túc bật đèn trong phòng sáng trưng.
Tô Yên cảm thấy vô cùng chói mắt, chờ đến khi đôi mắt đã quen được với ánh sáng, cô bưng chén thuốc để lên tủ đầu giường.
Nhìn Quân Vực, sau đó cô liền đơ người.
Mới chỉ mấy ngày không gặp, sao hắn lại có thể gầy đến mức này?
Hai má hóp sâu, hốc mắt thâm xì, gầy rộc đi so với mấy ngày trước. Hiện giờ nhìn, chỉ kém nước da bọc xương một chút.
Môi hắn khô nứt, vì vừa rồi mở miệng nói chuyện, môi liền bị rách ra chảy máu. Cánh tay bị bỏng vốn được bác sĩ bôi thuốc và băng bó, hiện giờ cũng đã bị vứt sạch.
Làn da của hắn giống như bị nướng vậy.
Quân Vực nằm yên đó, nhìn Tô Yên chằm chằm.
Sau đó, hắn thấy Tô Yên nhíu mày, mím mím môi, giống như vô cùng ghét bỏ bộ dáng hiện tại của hắn.
Tất nhiên hắn biết bộ dáng của mình bây giờ vô cùng khó coi.
Nhưng mà....
Ánh mắt Quân Vực tức khắc ảm đạm. Hắn nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác
"Em đi đi, tôi sẽ không chết."
Âm thanh khàn khàn vô cùng suy yếu.
Tô Yên chống một tay lên bàn, một tay che ngực. Cái cảm giác trái tim như bị kim đâm lại xuất hiện.
Thật sự rất đau.
Cô đứng ở đó một lúc lâu mới có thể ổn định được tinh thần.
Tô Yên cầm lấy tay Quân Vực, kết quả vừa chạm vào, liền thấy người hắn nóng bỏng.
Nhiễm trùng tới phát sốt?
Mới có mấy ngày không gặp, hắn còn có thể tự mình lăn lộn thành cái dạng này?
Thật sự lợi hại.
Cô bực bội không chịu được.
Nhăn mày, lên tiếng
"Quân Vực, uống thuốc."
Người nào đó không chịu nhúc nhích, cũng không thèm phản ứng lại.
Sau đó, Tô Yên liền nâng người hắn dậy.
Sức lực cô vốn lớn, đặc biệt là lúc hắn đang ốm yêu như thế này, làm sao có thể phản kháng nổi?
Hắn ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn Tô Yên
Quân Vực cười thê lương
"Em hà tất phải như vậy? Không muốn gặp tôi thì không cần mang bộ mặt chán ghét tôi tới gặp tôi. Tôi sẽ không chết được."
Dứt lời, cạch một tiếng, chén thuốc bị hắn hất tung xuống sàn nhà.
Cái chén rơi trêи sàn phát ra tiếng "keng, keng".
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói
"An Túc, tiễn khách!"
Tô Yên nhìn bộ dạng suy yếu của hắn. Trong đầu trống rỗng, không nghĩ được gì.
"Anh, anh rốt cuộc muốn như thế nào?"
Cô hỏi hắn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Lông mi Quân Vực run rẩy. Một lúc lâu sau mới cất lời
"Đã không muốn ở bên cạnh tôi nữa, cần gì phải liên lụy nhiều như vậy?"
Tô Yên hơi há mồm.
Cô định nói, cô không muốn liên lụy nhiều tới hắn như vậy. Cô chỉ có một yêu cầu, là hắn sống thật tốt và khỏe mạnh.
Nhưng kết quả hiện tại, không hề giống với mong muốn ban đầu của cô.
Tô Yên nói
"Được, em sẽ không tới quấy rầy anh nữa. Anh chăm sóc thân thể thật tốt, em sẽ không làm phiền anh."
Quân Vực nghe xong liền châm chọc.
"Em còn để ý chuyện này sao?"
Tô Yên gật đầu
"Rất để ý."
Anh như thế nào, em rất để ý.
Vì quá để ý, cho nên luôn ảnh hưởng tới lựa chọn của cô.
Quân Vực nhìn Tô Yên, nửa ngày sau mới dời tầm mắt đi chỗ khác.
Lúc này, An Túc bưng một chén thuốc khác lên, sau đó để lên trêи bàn.
"Chủ Thần Đại Nhân, đây là thuốc của Thiếu chủ."
An Túc lại nói tiếp
"Thuốc mỡ bôi tay cũng đã được mang tới. Chủ Thần Đại Nhân cảm thấy có cần dùng tiếp hay không?"
← Ch. 259 | Ch. 261 → |