Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh (3)
← Ch.257 | Ch.259 → |
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
Mà một bên khác, An Đồng cùng An Túc cảm nhận được hơi thở dao động của thiếu chủ, đồng thời chạy tới bãi đỗ xe ngầm.
Leng keng.
Thang máy mở ra trong nháy mắt, liền nhìn thấy thiếu chủ đang cưỡng hôn Chủ Thần người ta.
Hai người vốn dĩ hùng hổ xuống dưới, kết quả đều sững sờ ở chỗ đó.
Hôn thì cũng thôi đi, thiếu chủ nhà bọn họ còn đè nặng người ta ở đằng kia hung hăng vừa hôn vừa nói
"Thu hồi lời em vừa mới nói đi, anh coi như cái gì cũng chưa nghe được."
Tô Yên không trả lời, thiếu chủ nhà bọn họ liền dùng tay niết cằm người ta.
Bắt buộc người ta đem lời nói thu hồi.
An Đồng ho khan một tiếng.
"Thiếu chủ ······"
Trước công chúng, thiếu chủ ở thế giới này là người có thân phận.
Tới tới lui lui ở nơi nhiều người này, mặt mũi cũng nên giữ.
Nhưng mà, cũng không biết Tô Yên nói cái gì, khiến thiếu chủ tức đến đôi mắt đều thành màu đỏ.
Hai người ở kia giằng co.
Cho đến khi Tô Yên lại nói một lần nữa
"Em không muốn cùng anh ở bên nhau."
Nghe đến đây, lời nói An Đồng tới bên miệng lại nuốt xuống.
Gắt gao ngậm miệng, không cho mình phát ra âm thanh, hắn thậm chí hối hận vừa mới mở miệng kêu thiếu chủ.
Vốn dĩ tưởng hai người đang ve vãn đánh yêu.
Kết quả, là ở kia giận dỗi nháo chia tay.
An Đồng dời mắt.
Tuy rằng, hắn cực kỳ tán đồng Chủ Thần này rời khỏi thiếu chủ.
Nhưng, rời đi với tiền đề là đừng dây đến người vô tội.
Quân Vực vừa giận lại bực.
Cuối cùng lộ ra nụ cười, giận đến tức cười.
Hắn đè nặng Tô Yên, môi dán ở bên tai cô, lẩm bẩm một câu
"Được, anh đồng ý."
Nói xong, hắn cắn cổ Tô Yên một ngụm.
Cho đến khi nghe được cô rêи đau đớn mới buông ra, đứng lên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Sửa sang lại một chút áo sơ mi, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, xoay người đi vào thang máy.
Hắn vẫn luôn hạ mắt, gương mặt kia tinh xảo quý khí như lúc đầu, nốt ruồi ở đuôi mắt dưới ánh đèn lay động.
Quay đi cũng nhìn Tô Yên một cái.
An Đồng cùng An Túc tất nhiên là cũng đi theo thiếu chủ nhà bọn họ.
Bãi đỗ xe ngầm chỉ còn lại một người Tô Yên.
Tô Cổ đi xuống xe, tới chỗ Tô Yên.
Cô đứng ở trong góc, sờ cổ mình một chút, có vết máu.
Bị sứt da rồi.
Người này cao hứng cũng cắn, không cao hứng cũng cắn.
Ngón tay có thể rõ ràng sờ ra một loạt dấu răng ở trêи.
Cô sửa sang lại một chút quần áo.
Trêи khuôn mặt lãnh đạm của Tô Cổ rốt cuộc xuất hiện một biểu tình khác.
Hắn hỏi
"Chia tay?"
Tô Yên ngẩng đầu, có vẻ lúc này mới phát hiện Tô Cổ đã đến.
Cô gật đầu
"Ân"
Tô Cổ ngẩng đầu nhìn thang máy đã dâng lên cao.
Sau đó hắn gật đầu
"Tôn trọng quyết định của chị."
Sau đó lại nói
"Phòng ở đã bố trí tốt. Em mang chị đi xem."
Tô Yên ngồi trêи xe Tô Cổ, dọc theo đường đi Tô Yên một câu đều không nói, còn thực nghiêm túc nhìn phía trước.
Nếu là ngày thường, cô nhất định đã sẽ nói cái gì vị thành niên không có bằng không cho phép lái xe các kiểu.
Chỉ là hiện tại cô đang đang xuất thần cũng không biết suy nghĩ cái gì, .
Lúc này trời đã tối, trêи đường không có xe, Tô Cổ lái xe đi nhanh, một đường đi về phía đông.
Nửa giờ sau, chạy đến một khu biệt thự.
Dừng trước một tòa nhà tinh xảo, cao ba tầng, trước cửa còn trồng không ít hoa.
*****
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
Tô Cổ cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Bên trong đã trang hoàng đầy đủ, nội thất màu xanh trắng làm chủ đạo, thảm lông dê dải trêи cầu thang.
Tô Cổ nói
"Phòng của chị ở lầu hai. Bên tay trái phòng thứ nhất."
Mới vừa nói xong, bỗng nhiên Tô Yên mở miệng
"Tiểu Hồng tỉnh."
Tô Cổ sửng sốt.
Sau đó, một con rắn nhỏ như ngón cái liền xuất hiện ở trêи tay Tô Yên.
Tiểu Hồng dâng cao đầu.
Mỗi lần nó bế quan đều cực kỳ hao phí sức lực, nhưng lần này lại khác với dĩ vãng, nó không có héo bẹp, ngược lại nhìn qua tinh thần sáng láng.
Tiểu Hồng ngẩng đầu hưng phấn phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê tê tê"
Yên Yên, em có chân có chân!!
Tô Yên nghe xong, đại khái là lây nhiễm cảm xúc của nó, lộ ra ý cười nhẹ.
Tiếp theo gật đầu
"Ân"
Đang nói chuyện.
Di động Tô Yên vang lên, là ba Tô gọi tới.
Tiểu Hồng ngoan ngoãn từ trêи tay Tô Yên bò xuống.
Tô Yên lên lầu nhận điện thoại, phòng khách dư lại Tô Cổ cùng Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê"
Ta cho ngươi xem biến thân, xem biến thân.
Không chút quan tâm xem Tô Cổ người ta có muốn xem hay không.
Chỉ chớp mắt, một thiếu niên mười tuổi trắng trắng tròn tròn liền xuất hiện ở trước mắt.
Cũng không biết là bởi vì bản thể Tiểu Hồng vốn dĩ đã béo hay là như thế nào. Nhìn qua ······ có chút múp múp.
Tiểu Hồng cao hứng khoe khoang
"Cổ Vương, ta lợi hại hay không?"
Tiểu Hồng muốn được một câu khích lệ.
Tô Cổ liếc liếc mắt, một lúc sau nói
"Bế quan bốn lần, rốt cuộc biến ra hai chân, thật lợi hại."
Tiểu Hồng thật cao hứng, nào quản hắn nói là nghĩa xấu hay là nghĩa tốt.
Nó cao hứng không được, vừa ngẩng đầu vừa gọi
"Yên Yên!!"
Có vẻ là muốn gọi Tô Yên xuống dưới để thưởng thức chân nó.
Tô Cổ nhìn chằm chằm nó.
"Ngươi ·····"
Tiểu Hồng nghi hoặc
"Làm sao vậy? Chân ta quá đẹp?"
Tô Cổ
"Ngươi không mặc quần áo."
Tiểu Hồng cúi đầu nhìn bộ dáng trơn bóng của mình, rốt cuộc có điểm thẹn thùng.
Trêи dưới che lại, cuối cùng cũng không biết nên che chỗ nào.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Muốn đi tìm quần áo mặc, kết quả mới vừa đi một bước liền ngã cái ầm.
Tiểu Hồng nước mắt lưng tròng.
Tô Cổ mắt không thấy, đi vào phòng ngủ gần nhất, lấy một cái khăn trải giường ném trêи người nó.
Tiểu Hồng ôm khăn trải giường trêи mặt đất lăn một cái, cuối cùng thành công để khăn trải giường kia vòng ở trêи người mình.
Nó muốn đứng lên, chỉ là cái chân này không phải đuôi rắn.
Khống chế một hồi lâu, sau đó lại ngã ngồi ở trêи mặt đất.
Nó nhìn chân, oa một tiếng liền khóc.
Mếu máo nói
"Chân này của ta có phải hư rồi hay không??"
Vì cái gì mà không đi được??
Tiểu Hồng khóc nước mũi nước mắt tèm lem.
Tô Cổ khom lưng, túm một góc khăn trải giường, lau nước mắt trêи mặt nó, sau đó lại khoác khăn trải giường kia ở trêи người Tiểu Hồng.
Lãnh đạm mở miệng
""Trẻ sơ sinh cũng sẽ không đi được, muốn đi thì là phải học."
Tiểu Hồng vừa nghe, vốn dĩ khóc lóc đảo mắt liền thu nước mắt.
Ngọng nghịu hỏi lại
"Thật sự?"
Đôi mắt to nhìn Tô Cổ, trong mắt tất cả đều là sự tin tưởng.
Tô Cổ gật đầu
"Thật sự."
Tiểu Hồng lại nói
"Vậy ngươi lúc đầu cũng là như thế này sao?"
Tô Cổ trêи mặt lộ ra một nụ cười nhẹ.
Duỗi tay nhéo má Tiểu Hồng
"Ta một lần hóa hình đã biết đi đường."
Sau đó, Tiểu Hồng trầm mặc.
Nó căm giận
"Hừ!"
Hừ xong, nó muốn tự mình bò dậy, cũng muốn lập tức học đi đường.
Kết quả còn không có đứng vững, liền lại ngã cái ầm.
Nhìn qua, thê thảm vô cùng.
*****
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
Một bên khác, Tô Yên nhận được điện thoại ba Tô gọi tới, ý là nói tập đoàn K bên kia đã chuẩn bị ngày mai muốn cùng Tô thị ký hợp đồng, ba Tô muốn Tô Yên đi ký.
Tô Yên mở miệng từ chối
"Nếu đã xác định muốn ký, Tô vũ càng thích hợp hơn."
Ba Tô thấy cô không nghe theo, có chút không vui
"Tiểu Vũ đương nhiên cũng sẽ đi. Chỉ là con bé mới vừa đảm nhận, vẫn có vài điểm chưa rõ ràng, đến lúc đó nếu tập đoàn K hỏi vấn đề gì, nó trả lời không ra, sợ là sẽ rớt giá trị của bên ta. Con đi giúp đỡ con bé hoàn thành lần ký hợp đồng này."
Ý Tô phụ chính là, Tô Yên chỉ là đi giúp đỡ Tô Vũ ký hợp đồng, nếu ký được, đó là công của Tô Vũ, nếu là phát sinh ngoài ý muốn, không thành, đó chính là do Tô Yên năng lực không đủ.
Đơn giản mà nói, Tô Yên chính là cái bia ngắm, nếu xảy ra sự cố, kết cục sẽ thực thảm.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, trêи người còn mặc lễ phục yến hội.
Nửa ngày sau, cô hỏi
"Ông vì sao lại cảm thấy tôi sẽ đồng ý đề nghị như vậy?"
Tiếng nói vừa dứt, ba Tô bên kia không nói gì.
Đại khái là không nghĩ tới Tô Yên thế nhưng sẽ bác bỏ kiến nghị của mình, lại còn là dùng khẩu khí như vậy.
Cho đến hồi lâu sau, ba Tô truyền đến tiếng cười, chỉ là tiếng cười này không hề có một chút thân thiện.
Ông ta mở miệng
"Hóa ra là cho rằng bản thân cánh cũng đủ cứng rồi, cũng muốn tự bay một khoảng trời riêng sao?"
Tô Yên
"Ông lý giải như thế nào là thì như thế, còn có chuyện khác sao?"
Cô hỏi nghiêm túc.
Ba Tô nghe ra Tô Yên rất kiên quyết, suy tư một lúc, sau đó thoái nhượng một bước
"Chuyện này, cho con toàn quyền nắm giữ, chỉ cần có thể ký được hợp đồng này."
"Cha, tôi cũng không muốn tiếp tục tham gia vào dự án này."
Cô nói thẳng thừng, rõ ràng.
Là một thương nhân, ba Tô thật sự rất thành công. Tận sức với ép khô mỗi một phân ích lợi trêи người con gái mình.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Ba Tô nghe xong, ý vị thâm trường nói
"Tiểu Yên là cảm thấy mình có thể leo lên chủ tịch tập đoàn K phải không?"
Tô Yên không nói chuyện.
Ba Tô lại một câu
"Nếu không có Tô gia làm chỗ dựa cho cô, thì cô cái gì cũng không có."
"Cha có thời gian nghĩ đông nghĩ tây như vậy, chi bằng dành chút ít để suy nghĩ đến việc công ty thì hơn."
Nói xong, Tô Yên treo điện thoại, một tư thế cự tuyệt rõ ràng.
Vừa vặn, chờ hợp đồng ký kết xong, ít nhiều cũng sẽ dây dưa với người bên tập đoàn K. Hiện giờ lúc này từ chức cũng tốt.
Tiểu Hoa đến bây giờ cũng không có suy nghĩ cẩn thận, ký chủ rốt cuộc là vì sao muốn chia tay với Quân Vực đại nhân?
Chẳng lẽ là ký chủ chịu không nổi tính tình Quân Vực đại nhân?
Tính toán chi li bụng dạ hẹp hòi, ân, nếu là nó, nó cũng không thích.
Tiểu Hoa chắc như đinh đóng cột ở đằng kia phân tích tình huống.
Cẩn thận suy nghĩ, Quân Vực đại nhân trừ bỏ cái túi da không chút tì vết nào thì những mặt khác... chậc chậc, giống hệt đố phụ, ngày ngày muốn ký chủ dỗ dành mình.
Lúc này là... lật xe đi?
Gây nghiệp nhiều như vậy, vẫn là để cho ký chủ tới trị.
Trong lòng Tiểu Hoa có điểm vui vẻ, nhưng vui vẻ xong, Tiểu Hoa vẫn là hy vọng bọn họ có thể làm hòa.
Dù sao, mấy ngày này Quân Vực đại nhân không ở, tâm tình ký chủ có vẻ thật không tốt.
Nó có chút sợ ký chủ xảy ra chuyện.
Nếu Quân Vực đại nhân ở bên cạnh, nó có thể an tâm một chút.
Tô Yên cúp điện thoại xong, đi xuống lầu.
Mới vừa tới nơi, liền nhìn thấy Tiểu Hồng ở đằng kia xiêu xiêu vẹo vẹo đỡ sô pha mà đi.
Cũng không biết là đập vào bàn hay là như thế nào, trêи đầu xưng lên một khối tròn tròn, đỏ ửng.
*****
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
Hai mắt đỏ bừng, giống như đã khóc.
Mới vừa xiêu xiêu vẹo vẹo đi hai bước. Tiểu Hồng dùng đôi mắt long lanh nhìn Tô Cổ
"Ta sẽ đi được!"
Vừa dứt lời, Tô Cổ dùng tay ấn vào cục u xưng phồng trêи đầu nó một chút.
Tiểu Hồng đau hô một tiếng, che chở đầu mình.
Không có tay vịn, nó làm sao đứng ổn đây? Thế là tiếp theo, ầm một tiếng, lại ngã xuống trêи mặt đất.
Tiểu Hồng vừa giận, quơ quơ chân, tức khắc cái đuôi lại ra.
Nó lắc lắc cái đuôi.
Chân gì đó, một chút cũng không tốt, dù sao nó hiện tại đã biến ra chân, về sau vẫn là dùng cái đuôi đi đường thôi.
Tiểu Hồng tới lui đi tìm Yên Yên, hỏi
"Yên Yên, phòng em là cái nào?"
Sau đó, Tô Yên nhìn về phía Tô Cổ
"Em nên hỏi hắn."
Tiểu Hồng không muốn nói chuyện với Tô Cổ.
Cái tay nhỏ đầy thịt vuốt vuốt trán, chỉ cảm thấy cục u kia lại to hơn rồi.
Tô Cổ chỉ chỉ một phòng ở lầu một.
"Chỗ đó."
Sau đó, Tiểu Hồng liền vui vẻ chạy đi.
Vừa đi vào liền thấy trêи 4 vách tường dán đầy hình bé rối Teletubbies. Ở một góc còn treo chiếc mũ, chính là cái mà bé rối Television Đinh Đinh thường xuyên đeo.
Tiểu Hồng vẫy vẫy cái đuôi, ánh mắt long lanh. Nhìn ra được, nó phi thường vừa lòng, phi thường thích căn phòng này.
Vươn tay nhỏ đầy thịt đi sờ nơi nơi.
Ân ···· nơi này cũng thích, mũ cũng thích, còn có một cái xe, cũng thích.
Tức khắc, Tiểu Hồng ánh mắt sáng loáng nhìn Tô Cổ, thấy hắn chỗ nào cũng tốt.
Cũng ném ra sau đầu chuyện hắn vừa mới cố ý làm mình té ngã, còn cố ý ấn cái bao phồng trêи đầu.
Không biết khi nào, Tô Cổ xuất hiện sau Tiểu Hồng.
Hắn hỏi
"Vui vẻ sao?"
Tiểu Hồng gật gật đầu
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Vui vẻ!"
"Cao hứng sao?"
"Cao hứng!"
"Ta tới chỗ này, là có chuyện muốn nói với ngươi."
"Ngươi nói ngươi nói"
"Về sau, nếu ngươi ăn vụng một miếng, bé rối Teletubbies trong phòng ngươi sẽ thiếu một con."
Tiểu Hồng còn chưa kịp phản ứng lại.
Tô Cổ lại nói
"Ba ngày sau khai giảng, ngươi phải đi học. Nếu ở trước mặt người khác bại lộ cái đuôi, làm người khác coi ngươi thành yêu quái bắt lại, thì một phòng bé rối Teletubbies này chẳng những sẽ không có, mà ngay cả cáo đuôi kia ta cũng cắt luôn. Bớt cho ta đi ra ngoài mất mặt xấu hổ."
Tiểu Hồng trừng lớn mắt.
"Ngươi!"
Tô Cổ liếc nhìn cái đuôi của nó, hỏi
"Ta cái gì? Đuôi dài thì ngươi cũng đâu có đi đường được. Sợ là thứ phát triển không phải đầu óc ngươi mà là sự ngu dốt của ngươi đi?"
Tô Cổ độc miệng lên, vậy quả thực chính là nhân thần đều phẫn.
Tiểu Hồng nói tiếng phổ thông còn có chút phát âm không quá chuẩn xác, lúc này chỗ nào có thể cãi lại?
Hơn nửa ngày, cũng mới chỉ có một câu
"Ngươi! Hừ! Người xấu!"
Tô Cổ nhìn nó, lãnh đạm nói
"Nếu ba ngày sau lại để ta nhìn thấy ngươi dùng cái đuôi này tới giả danh lừa bịp ta, ta sẽ khiến cho ngươi biết ta có bao nhiêu xấu."
Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, nhân tiện lạch cạch một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Tiểu Hồng một mình một người ngốc ở trong phòng, đáng thương hề hề ôm lấy cái đuôi mình.
Ô ô ô ô, tất cả đều là người xấu.
Sau khi khó chịu qua đi, Tiểu Hồng vẫn thực mau biến cái đuôi thành chân, sau đó đỡ cái bàn xiêu xiêu vẹo vẹo ở đằng kia thử đi đường.
Cả đêm, Tô Cổ ngồi ở phòng khách xem TV toàn là nghe trong phòng truyền đến thanh âm té ngã.
*****
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hồng đỡ cửa đi ra.
Mặt mũi bầm dập, khối u trêи đầu còn lớn hơn nữa, hai mắt nước mắt lưng tròng, chân rốt cuộc có thể duỗi thẳng hoạt động.
Nhưng mà vẫn phải đỡ đồ vật, nếu là buông tay không đỡ, nháy mắt Tiểu Hồng sẽ không đi được.
Nó chậm rì rì bước chân, sau đó đi tới đi lui liền thấy được Tô Cổ trong phòng khách, hắn ngồi ở trêи sô pha, đang chăm chú nhìn TV.
Tiểu Hồng hừ thật mạnh một tiếng, nhỏ giọng nói thầm một câu
"Chán ghét"
Nói xong lại tiếp tục đi.
Cơ mà đi được một đoạn thì lại bất động, bởi vì không có đồ vật đỡ.
Tiểu Hồng mắt trông mong đứng ở chỗ đó, cũng không biết nên đi như thế nào.
Nó ra ngoài là bởi vì đói bụng, muốn đi tìm đồ ăn. Kết quả bị nhốt ở phòng khách, chỗ nào cũng không đi được.
Hơn nửa ngày, Tô Cổ mới nghiêng đầu liếc nó một cái, giống như lúc này mới chú ý tới nó ở cửa.
Hắn đứng lên, hỏi
"Đi được rồi?"
Tiểu Hồng không nói lời nào, cũng không nhìn hắn.
Nó vẫn canh cánh trong lòng việc tên xấu xa này muốn chặt đuôi nó đây.
Tô Cổ cũng không nói gì thêm. Đi qua, giơ cánh tay lên trước mặt Tiểu Hồng.
Thật lâu sau, Tiểu Hồng vẫn là rất không cốt khí mà vươn tay béo nhỏ đỡ lấy.
Nó vừa đi vừa lên án
"Ngươi không thể cắt cái đuôi của ta."
Tô Cổ liếc nó một cái, đại khái là không nghĩ tới nó lại thù lâu như vậy.
Lên tiếng
"Ân"
Tiểu Hồng nghe, trong lòng dễ chịu chút.
Tô Cổ hỏi
"Đi chỗ nào?"
Tiểu Hồng sờ sờ cái bụng, nói
"Đói bụng."
Tô Cổ nghe vậy, cười một chút
"Bản lĩnh khác không có, nhưng thật ra lại ăn nhiều."
Tiểu Hồng cuối cùng hừ một tiếng.
Vốn dĩ đang đi hướng phòng bếp, kết quả Tô Cổ dẫn theo nó ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Tô Cổ lấy năm hộp gà ra, bày ở trêи bàn, nói
"Ăn đi."
Ánh mắt Tiểu Hồng sáng ngời, đảo mắt liền vui vẻ, duỗi tay lấy gà rán liền gặm.
Tô Cổ ở bên cạnh nhìn, ăn hai miếng khoai chiên, còn lại tất cả đều vào bụng Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng ăn no.
Ân, tâm tình thì tốt rồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Sau khi biến thành hình người, lượng cơm nó ăn cũng ít đi. Nhưng mà dù tính là ít, cả năm phần gà rán vẫn là vào bụng nó.
Tiểu Hồng nằm thẳng cẳng ở trêи sô pha.
Nó nghi hoặc
"Di? Yên Yên đâu?"
"Đi làm rồi."
Tiểu Hồng kinh ngạc
"Ngày hôm qua ta nghe được Yên Yên sẽ không đi làm mà?"
Tô Cổ cúi đầu đi nhìn nó.
Tiểu Hồng bưng kín miệng, ai nha, nói sai.
Giờ thì tốt rồi, chẳng những bị phát hiện nghe lén, nó còn tự nói ra nũa chứ.
Tô Cổ suy tư gì, hỏi thăm
"Hôm qua, khi Tiểu Yên gọi điện thoại, ta nhớ rõ ngươi đang tập đi đường."
Tiểu Hồng do dự, nhỏ giọng lẩm bẩm
"Ta có thể nghe được thanh âm rất xa."
Tô Cổ nhìn về phía nó
"Rất xa?"
Tiểu Hồng lại do dự.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Tô Cổ, nhìn ngoan ngoãn nói
"Có lúc có thể rất xa, trong vòng 1000 mét đều có thể nghe được, có lúc lại nghe được rất gần. Ngày hôm qua chỉ có thể đủ nghe được Yên Yên gọi điện thoại."
Nó không phải cố ý nghe lén, nhưng là thanh âm không ngừng hướng vào lỗ tai nó, nó lại không có cách nào.
Tô Yên sáng sớm đã đi làm.
Tô Vũ liên tiếp gọi điện thoại cho cô, muốn cô đem tư liệu liên quan tới K tập đoàn mang cho cô ta.
Muốn chuyển giao công việc, xác thật là phải làm.
Nghe nói hôm nay buổi sáng 8 giờ rưỡi, người tập đoàn K muốn tới ký hợp đồng.
Tô Yên liền dậy sớm, đi công ty đưa đồ vật cho Tô Vũ.
Chỉ là không nghĩ tới, người tập đoàn K còn tới sớm hơn.
*****
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên vừa đến công ty trước nửa giờ, mà người bên kia đã tới rồi.
Buổi sáng 7 giờ rưỡi, nhân viên công ty vừa mới bắt đầu chuẩn bị đi làm.
Nếu là bình thường giám đốc tập đoàn, giám đốc gì đó còn chưa tính, dù sao cũng là 8 giờ rưỡi ký hợp đồng, dù có là tới sớm cũng ở đằng kia chờ.
Nhưng mà lại là chủ tịch tập đoàn K, Trịnh loan tự mình tới.
Vì ký hợp đồng triển khai hợp tác cùng tập đoàn Tô thị, đủ để nhìn ra vị chủ tịch này rất coi trọng chuyện này.
Kết quả, Tô phụ từ trước đến nay 9 giờ mới tới công ty, hôm nay lại chưa đến 8 giờ đã có mặt ở phòng họp.
Ba Tô mở miệng câu đầu tiên chính là
"Xin lỗi xin lỗi, Trịnh tiên sinh, chiêu đãi không chu toàn, chiêu đãi không chu toàn."
Chủ động ôm sai lầm vào mình.
Đêm qua Trịnh loan còn thực dễ nói chuyện, cũng không biết là làm sao, cứ như là thay đổi thành người khác. Hắn ngồi ở ghế trêи, nhìn hợp đồng, ngẩng đầu, nói
"Tô chủ tịch, thời gian của tôi hữu hạn. Quý công ty muốn tới ký hợp đồng, khi nào có thể tới? Cũng không thể để tôi ở chỗ này chờ mãi đấy chứ?"
Hắn bắt đầu hoành hành, rõ ràng chính là chính mình tới sớm, một giây liền thành tập đoàn Tô thị trì hoãn, bắt hắn ở chỗ này chờ.
Ba Tô nói
"Sẽ tới ngay thôi, sẽ tới ngay thôi."
Nói xong, liền đi ra ngoài phòng họp.
Trịnh Loan cúi đầu, tiếp tục xem hợp đồng trong tay.
An Đồng cùng An Túc nhìn lẫn nhau một cái.
Thiếu chủ... đây là bị kϊƈɦ thích?
Thế bày nơi phải là tới ký hợp đồng?
Thế tới rào rạt như vậy, mục đích này, nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra.
Là Tô Yên.
Chậc.
Sợ là hôm nay, lại là một hồi chiến tranh không thấy khói thuốc súng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hiện giờ, Tô Yên chủ động nhắc tới không muốn cùng thiếu chủ ở bên nhau.
Ngài ấy liền như là một Ma Vương phá bỏ phong ấn, quả thực chính là trong phạm vi trăm mét, không có một ngọn cỏ.
Mà khi cởi bỏ phong ấn còn kϊƈɦ thích Ma Vương một chút.
Đến nỗi kết quả ······ không thể đoán trước.
Vào phòng họp đầu tiên là Tô Vũ, cô ta mặc một thân váy zip công sở.
Tô Vũ cười mở miệng
"Trịnh tiên sinh."
Ánh mắt linh động, thanh âm dễ nghe vang lên.
Trịnh Loan nâng mí mắt một chút rồi lại buông xuống.
Tô Vũ ngồi xuống đối diện Trịnh loan.
Cầm hợp đồng, mở miệng
"Trịnh tiên sinh, trêи tay ngài xem kia là một phần hợp đồng lần này. Ngài thấy có chỗ nào không hài lòng hoặc là chỗ nào còn cần sửa chữa không?"
Tiếng nói vừa dứt, Trịnh Loan lạch cạch một tiếng, ném hợp đồng vào trêи bàn, dựa vào lưng ghế, chậm rãi mở miệng
"Quý công ty chính là tính toán dùng một phần hợp đồng như vậy tay không bộ bạch lang*?"
*Kiếm lợi mà không tốn chút sức nào.
Tươi cười trêи mặt Tô Vũ lập tức cứng đờ.
Người này tâm tình bất định, không phải hôm qua đã quyết định muốn ký rồi sao?
Như thế nào hôm nay liền thành bọn họ tay không bộ bạch lang?
Tô Vũ liền nói lắp
"Sao... như thế nào?"
Nói xong, cô ta lập tức giải thích nói
"Suy xét đến lần này là hai bên chúng ta lần đầu tiên hợp tác, tập đoàn Tô thị lấy ra thành ý lớn nhất, chia làm 3:7. Đương nhiên, tất cả trang sức được đăng bán trêи các trang mua sắm điện tử online của tập đoàn, đều sẽ được chúng tôi ưu đãi với mức giá nhỏ nhất. Như thế xem ra là tập đoàn K đã được hưởng thêm rất nhiều lời nhuận."
Mí mắt Trịnh Loan giật giật
"A?"
Sau đó cười nói
"Vậy là tôi chiếm tiện nghi của các người?"
Tô Vũ đang muốn khiêm tốn nói chỉ là hợp tác cùng phát triển, thì lại nghe Trịnh Loan nói một câu
"Trịnh mỗ tôi cho tới bây giờ đều không làm chuyện khi dễ người khác, chỗ tốt đều là tôi chiếm, cho các người uống gió Tây Bắc. Trịnh mỗ tìm, là một công ty bình đẳng hợp tác, cũng không phải là tới khi dễ người."
*****
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
Hắn giơ tay, ý bảo hai người phía sau
"Theo như lời vị nữ sĩ này, lần hợp tác này sợ là vô pháp tiến hành rồi."
Nói đoạn, liền muốn làm bộ đứng dậy rời đi.
Đối diện, Tô Vũ sốt ruột không được, cứ nghĩ đây là một chuyện rất đơn giản, nào biết người này thật sự khó đối phó.
Lúc này, một vị trợ lý đi đến
"Trịnh chủ tịch, Tô vũ nữ sĩ không phải người đẩy mạnh lần hợp tác này, cụ thể công việc vẫn là phải chờ nhóm Tô phó tổng tới tự mình thương lượng cùng ngài."
Vị này chính là trợ lý bên người Tô chủ tịch, rất có quyền uy.
Tô Vũ nỗ lực duy trì ý cười, nửa ngày mới nói ra được mấy chữ
"Mời, ngài chờ một lát."
Trịnh Loan ngồi ở chỗ đó không nói chuyện, chỉ là nhìn thoáng qua thời gian.
Vị trợ lý kia cực kỳ hiểu chuyện, mở miệng
"Tô phó tổng sắp tới, sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của ngài."
Ngay khi vừa dứt lời, bóng dáng Tô Yên mặc tây trang, sạch sẽ nhanh nhẹn đã xuất hiện ở trong phòng hội nghị.
Trong tay cô cầm một cây bút ký tên, đứng ở cửa đối mặt cùng Trịnh Loan.
Theo sau, Trịnh Loan cười khẽ một chút, mí mắt buông xuống, không hề nhìn cô, giống như bọn họ liền thật là người xa lạ đã gặp qua vài lần mà thôi.
Lúc này, vị kia trợ lý lại lần nữa nói
"Tô Vũ nữ sĩ, còn mong ngài nhường một chút, nơi này còn có hội nghị quan trọng muốn trao đổi."
Lời này, trêи cơ bản chính là đuổi khéo Tô Vũ đi.
Cô ta xấu hổ đứng dậy, đứng sang bên cạnh, trêи mặt giống như là bị lửa đốt.
Từ nhỏ đến lớn cô ta còn chưa bao giờ bị mất mặt mũi như vậy.
Tay Tô Vũ nắm chặt bút ký tên trong tay.
Tô Yên kéo ghế dựa qua ngồi xuống. Cô nhìn thời gian, quay đầu lại nói
"Lát nữa trợ lý của tôi cùng nhân viên công tác tham gia dự án này sẽ đến đây, mong trợ lý Tiền nhớ cho họ vào."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Người nọ gật đầu một cái
"Được, Tô phó tổng."
Nói xong, tầm mắt Tô Yên quay lại trêи người Trịnh Loan, nghiêm túc nói
"Xin hỏi chủ tịch Trịnh có dị nghị gì với hợp đồng không?"
Trịnh Loan nâng mí mắt lên, nhìn lướt qua Tô Yên.
Khẩu khí mạc danh
"Tô phó tổng cũng thật làm giá."
Tô Yên đặt bút ở trêи bàn, nói
"Lần đẩy mạnh hợp tác này bởi vì công tác có điều động nên sẽ có Tô Vũ tới tiếp tục công tác của tôi. Vừa nãy không phải là do tôi đến trễ. Mà vốn cho rằng đây chỉ là một cái hội nghị nhỏ ký hợp đồng liền kết thúc."
Đôi mắt Trịnh Loan đen nhánh sâu kín nhìn chằm chằm Tô Yên cả nửa ngày
"Quý công ty quả nhiên tài đại khí thô."
Tô Yên mở miệng
"Còn tạm."
Hai người nói chuyện làm không khí trở nên phá lệ khẩn trương, toàn bộ phòng họp đều trở nên ngưng trọng.
Lúc này, trợ lý của Tô Yên dẫn theo sáu nhân viên công tác trình diện.
Lúc bắt đầu, vô luận nam hay nữ, tầm mắt đều nhịn không được quét đến mặt Trịnh Loan.
Không có biện pháp, sống lâu như vậy, lần đầu thấy một người lớn lên có thể đẹp như vậy.
Hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
Cho đến khi ánh mắt Trịnh Loan quét một vòng.
Mọi người động tác nhất trí cúi đầu.
Nếu không biết, còn tưởng rằng Trịnh loan ngồi ở đối diện bọn họ mới là lãnh đạo.
Tô Yên mở miệng đánh vỡ trận im lặng này
"Chủ tịch Trịnh có gì muốn hỏi, hiện tại có thể hỏi."
Trịnh Loan nhìn Tô Yên, chậm rãi bắt bẻ
"Trêи hợp đồng viết chia làm tỉ lệ 3:7, cô cảm thấy hợp lý?"
Tô Yên gật đầu
"Hợp lý, 30% lợi nhuận trêи cơ bản là thuộc về quý công ty tay không bộ bạch lang."
Cánh môi Trịnh Loan gợi lên độ cong, nở nụ cười
"30%? Cô là muốn qua mắt ai?"
← Ch. 257 | Ch. 259 → |