Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan (5)
← Ch.230 | Ch.232 → |
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Hoắc Vưu nhìn cô mồ hôi đầy đầu, hơi xuất thần.
Tô Yên thấy hắn không ăn. Còn tưởng rằng đồ ăn này không ngon. Cô chớp chớp mắt, mở miệng
"Cơm này rất đắt, anh tạm chấp nhận ăn đi."
Hoắc Vưu nghe cô nói vậy, phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn hộp cơm.
Sau đó vẫy tay
"Lại đây."
Tô Yên đi qua.
Hoắc Vưu thấy cô còn đứng ở đó liền duỗi tay, kéo cô ngồi xuống sô pha.
Cũng không biết cô lễ phép như vậy cho ai coi. Hôn cũng hôn rồi, lễ phép có ích gì?
Hoắc Vưu cầm lấy thìa
"Há mồm."
Tô Yên há mồm. Sau đó một thìa cơm được nhét vào miệng. Chờ cô nuốt xuống, tiếp đó lại một thìa.
Vốn là mua cho hắn, cuối cùng tất cả đều vào bụng Tô Yên.
Chờ ăn xong, Hoắc Vưu bỗng nhiên mở miệng
"Nhìn thật gầy, ăn lại nhiều chút."
Miệng Tô Yên đầy đồ ăn nên không thể nói chuyện. Chỉ có thể nhìn hắn.
Hoắc Vưu khoé môi cong một cái, bỗng nhiên mở miệng
"Em cũng đi Thâm Lam tinh?"
"Ân"
"Tinh thần lực kém như vậy, kỹ thuật cũng không tốt, chắc sẽ không ai cần?"
Tô Yên lắc đầu
"Có."
Hoắc Vưu vốn đang thu dọn hộp đồ ăn trêи bàn liền dừng lại.
"Ân?"
"Em đi cùng Tô Kiêu."
Như thế càng tiện bảo hộ hắn.
Căn cứ vào ký ức nguyên thân, Tô Kiêu trong lần rèn luyện này xảy ra chuyện. Có lẽ, hắn gặp chuyện là do bị tính kế. Vẫn nên chuẩn bị tốt trước đã.
Hoắc Vưu mí mắt hạ thấp, không nói chuyện.
Không khí yên tĩnh xuống.
Tô Yên nhìn hộp cơm đều bị cô ăn, mà hắn chỉ ăn một ngụm.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Anh không đói bụng?"
Cô hỏi.
Hoắc Vưu nâng mắt lên, tư thái lười nhác.
"Em đã ăn cơm chiều của tôi, còn hỏi có đói bụng không?"
Tô Yên sửng sốt. Nhìn hộp đồ ăn trống không, lại nhìn hắn.
"Là anh đút em ăn."
"Đút em, em liền ăn?"
Đúng là ngang ngược không thể tả.
Cô hơi há mồm,
"Vậy anh muốn ăn cái gì?"
Lúc Tô Yên rời đi, sắc trời đã tối đen. Cũng không biết hắn không hài lòng chỗ nào mà cằn cọc suốt cả tối. Chỗ này làm không tốt, chỗ đó làm không đúng. Này không được, kia không được.
Khoan Quả biến mất một buổi trưa, đúng giờ lại xuất hiện lần nữa để tiễn cô.
Thời gian trôi nhanh, năm ngày sau, là ngày tập hợp đi Thâm Lam tinh.
Một chiếc phi hạm thật lớn đỗ ở ngọn núi phía sau trường. Có ba nơi thí luyện và ba đợt xuất phát. Đám người Tô Kiêu là nhóm đầu tiên.
Lúc này chỉ thấy một thiếu nữ như chúng tinh phủng nguyệt, bị vây ở giữa.
*Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh, được mọi người truy phủng
"Chị Lý Nhã, nghe nói Triệu Lily ban F nhập viện rồi. Đầu bị vỡ, gãy xương sườn."
Lý Nhã cười ôn nhu, gật đầu
"Việc này ta có nghe qua. Là cô ấy khi dễ bạn học trước, không trách được việc người ta phản đòn."
Người chung quanh sôi nổi gật đầu
"Đúng vậy, không ngờ con thỏ nhỏ lại cắn người nặng như vậy."
Ba năm nữ sinh tụ tập cùng nhau, trò chuyện rôm rả. Trong đó có người bỗng nhiên nói
"Chị Lý Nhã, chị tổ đội với học sinh nào ban cơ giáp vậy?"
" Chị Lý Nhã vừa có kỹ thuật cùng tài mạo như vậy, người muốn chung đội với chị ấy còn xếp dài một vòng tinh tế kìa. Chỉ có thể là do chị Lý Nhã chọn, nào có chuyện bị người khác chọn?"
Mọi người sôi nổi gật đầu. Lý Nhã cười lắc đầu
"Nào có khoa trương như mọi người nói."
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đứng trong bóng râm dưới tán cây, lấy ra một viên kẹo, ăn một cái. Nháy mắt, hương vị kẹo sữa lan tỏa. Đang ăn, liền nghe thấy thầy giáo điểm danh
"Mọi người tập trung, điểm danh."
"Chiến giáp sư phi cơ C Vương Cường, hai vị duy tu sư của hắn, Nguỵ Húc, Nguỵ Thiên."
"Có."
Mọi người bắt đầu điểm danh.
"Ban A Trương Hạo, duy tu sư ban D Lý Nhã."
Nói xong, chỉ thấy một nam một nữ từ đội ngũ đi ra, đứng sang bên cạnh.
Một người là thiếu niên thiên tài bạn A, một người là nữ duy tu nổi danh, vừa xuất hiện liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Thầy giáo cũng thực vừa lòng gật gật đầu.
Chỉ bằng cách kết hợp hai lực lượng mạnh mẽ mới có thể phát huy được giá trị lớn nhất của đội.
Tiếp tục đọc xuống dưới. Cho đến khi
"Ban A Tô Kiêu, duy tu sư ban F Tô Yên."
Vừa nói xong, Tô Yên tức khắc đi ra khỏi chỗ râm mát. Một đội này so với đội của Lý Nhã còn đáng chú ý hơn.
Thiếu niên thiên tài cùng duy tu sư phế vật? Đây là tổ hợp ma quỷ gì??
Từ xa truyền đến thanh âm Tô Kiêu
"Có."
Hắn vừa xuống xe, bộ đồng phục màu bạc đặc biệt dễ thấy. Tô Kiêu tới chỗ thầy giáo, Tô Yên cũng đã tới.
Hai người đứng chung một chỗ. Lúc này, nếu quan sát kỹ có lẽ sẽ phát hiện hai người có ba phần tương tự.
Tuy nhiên, ngọn lửa ghen tị trong lòng mỗi người đều bùng cháy. Đôi mắt chăm chăm như dao nhìn Tô Yên. Chỗ nào còn để ý tới.
Thầy giáo muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi một câu
"Tô Kiêu, em chỉ có một duy tu sư?"
Tô Kiêu gật đầu
"Ân."
Ánh mắt thầy giáo đặt trêи người Tô Yên. Cuối cùng thở dài, lắc đầu không nói nữa.
Mọi người điểm danh xong, chỉ có mỗi Hoắc Vưu là không tới. Xác nhận xong liền lên phi hạm.
Tô Kiêu duỗi tay cầm lấy ba lô của Tô Yên. Động tác khá tự nhiên.
Cô sửng sốt nhìn Tô Kiêu. Cô vẫn luôn không thể sinh ra địch ý đối với hắn. Có lẽ do nguyên thân cùng hắn có quan hệ huyết thống nên làm ảnh hưởng đến cô. Khiến cô không thể từ chối hắn một cách lạnh lùng. Nếu là hồi xưa, đồ vật của cô, người khác rất khó đụng vào.
Tiểu Hoa nhìn thái độ ký chủ với Tô Kiêu, khụ khụ hai tiếng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Mở miệng
"Ký chủ, chị sẽ không di tình biệt luyến đấy chứ?"
Giọng Tiểu Hoa non nớt, hỏi thật cẩn thận.
Tô Yên ngồi vào chỗ, nghi hoặc
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì ký chủ đối với Tô Kiêu thực tốt."
"Hắn là em trai, cũng là đối tượng bảo hộ."
Thoạt nhìn có vẻ khá đúng. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiểu Hoa nhịn không được nói
"Trước kia ở mỗi vị diện cũng sẽ có ba mẹ, người yêu mến ký chủ. Chỉ là ký chủ mỗi lần đều ân oán phân minh, phân chia rõ ràng, càng không lợi dụng bọn họ."
Nhưng Tô Kiêu này. Rốt cuộc có điểm gì khác với những người thân lúc trước? Rõ ràng ký chủ đối xử với hắn rất thân thiện.
Đương nhiên, cẩn thận xem xét, người ký chủ để ý nhất vẫn là Quân Vực đại nhân. Chỉ là khó có khi nhìn thấy ký chủ sẽ chú ý đến người khác. Cho nên Tiểu Hoa mới có thể dễ dàng nhận ra.
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Ta nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy quen thuộc, không phản cảm, hoặc không thoải mái."
"Vậy ký chủ sẽ thích hắn sao?"
Tiểu Hoa sợ Tô Yên không hiểu, nỗ lực giải thích rõ ràng
"Như là loại tình cảm với Quân Vực đại nhân."
Vừa dứt lời, Tô Yên liền lắc đầu phủ nhận
"Sẽ không."
"Vì sao?"
"Nếu Tô Kiêu vô cớ gây rối với ta thì ta sẽ đánh hắn."
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đơn giản mà thô bạo.
Tiểu Hoa nghĩ tới lúc Quân Vực đại nhân vô cớ gây rối với ký chủ. Tức khắc liền rõ ràng. Quả nhiên, em trai chính là em trai. Nên đánh thì vẫn đánh.
Một giờ sau, phi hạm khởi hành. Tô Yên nghĩ nghĩ, vẫn gửi tin nhắn cho Hoắc Vưu
"Sao anh không tới? "
Chẳng lẽ vì tính khí hắn không tốt nên không ai cần?
Tin nhắn gửi đi rất lâu cũng không thấy hồi âm.
Từ trường quân đội đế đô đến Thâm Lam tinh mất một ngày một đêm. Vì vậy mọi sinh viên có thể lên khoang vũ trụ để nghỉ ngơi.
Tô Yên đứng dậy, đi vào khoang vũ trụ. Lúc này, lộ trình tới Thâm Lam tinh đã được hơn phân nửa. Vào khoang vũ trụ ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, hẳn là sẽ đến.
Đang đi, phía sau liền truyền đến một trận cười đùa
"A? Vị này có phải là duy tu sư rác rưởi ban F thành công leo lên người Tô Kiêu đúng không?"
"Thật không biết tốt xấu."
"Cũng không nhìn xem năng lực của mình. Nếu Tô Kiêu xảy ra sơ suất gì, có bán cô ta cũng không đủ bồi."
Một đám nữ sinh tụ tập bên nhau. Một câu một câu tiếp theo một câu châm chọc.
Tuy không nói trực tiếp với Tô Yên, nhưng mỗi câu đều hướng về cô.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên dừng bước, liếc các cô một cái. Nghiêm túc nói
"Rất ghen ghét sao?"
Cô nhẹ nhàng nói ra bốn chữ, lập tức chọc trúng tâm tư mấy thiếu nữ kia, đám người thẹn quá thành giận
"Tô Yên, cô có ý gì?"
"Chúng tôi ghen ghét? Cũng không nhìn lại bản thân cô có cái thân phận gì."
"Đúng vậy, cô cho rằng Tô Kiêu sẽ coi trọng một người như cô?"
Tô Yên chỉ đứng đó nghe mấy nữ sinh kia nói xong. Sau đó, mở miệng
"Hắn ở đây, có chuyện gì các cô có thể nói thẳng với hắn."
Vừa nói xong, mấy nữ sinh lập tức ngậm miệng.
Hoảng loạn chỉnh sửa lại đầu tóc cùng quần áo, nhìn xung quanh.
Tô Yên nghiêng đầu, nói
"Tôi lừa mấy người đó."
Lần này mấy nữ sinh kia thực sự thẹn quá thành giận.
"Tô Yên! Mày là cái thá gì mà dám trêu chọc bọn tao như vậy?"
Nói xong, liền tiến tới hai bước, giơ tay định đánh.
Tất nhiên cô ta không đánh tới mặt Tô Yên được. Cánh tay vung lên kia bị Tô Yên cản lại. Cô đẩy một cái, người nọ lảo đảo lui về sau.
Tô Yên nghiêm túc nói
"Bắt nạt người khác là một thói quen xấu, phải sửa."
Mỗi câu cô nói càng làm đám người kia tức giận thêm một phần.
Không khí càng ngày càng căng thẳng. Cho đến khi có người từ trong khoang vũ trụ đi ra.
"Được rồi, đừng nóng giận nữa."
Ngẩng đầu liền thấy Lý Nhã đứng ở chỗ ngoặt. Cô ta cười đi tới, có vẻ bất đắc dĩ
"Mọi người đều là bạn học, có gì mà không thể nhường nhịn được?"
Nói xong, đám nữ sinh kia lại bắt đầu kẻ tung người hứng
"Lý Nhã, sao chị lại có thể tốt đến như vậy? Chúng ta cần phải dạy cho cô ta một bài học."
"Chị Lý Nhã, chúng ta xem cô ta là bạn học, nhưng cô ta lại không xem chúng ta là bạn bè. Loại người này chính là thiếu đánh."
"Đúng vậy"
Một câu tiếp một câu.
Lý Nhã lắc đầu
"Được rồi, chúng ta cũng sắp đến Thâm Lam tinh. Sau đó là thí luyện, lúc này cần phải nghỉ ngơi tốt để có tinh thần chiến đấu mới đúng."
Nói xong, lực chú ý của những nữ sinh đó từ trêи người Tô Yên dời đi một chút. Nhưng vẻ mặt vẫn oán hận.
Lý Nhã mở miệng
"Nể mặt mũi của ta đi."
Nói xong câu này, rốt cuộc đám nữ sinh kia rời đi.
Giờ chỉ còn lại hai người Lý Nhã cùng Tô Yên. Lý Nhã quay đầu, cười nhìn về phía Tô Yên
"Cậu không sao chứ?"
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên lắc đầu
"Không có việc gì."
Lý Nhã gật đầu, lại nói
"Vậy cậu cũng mau đi nghỉ ngơi đi, đợt thí luyện này của chúng ta sẽ rất vất vả đó."
Tô Yên gật đầu
"Được"
Lý Nhã hướng về phía Tô Yên cười hiền lành
"Mình tên Lý Nhã, hy vọng sau này chúng ta có thể vui vẻ ở chung, trở thành bạn tốt."
Tô Yên trầm mặc, không nói được hay không được.
Mặt Lý Nhã đỏ lên, có vẻ xấu hổ
"Thật ngại quá, mình có phải quá đường đột không? Nhưng mình rất thích cậu, rất muốn làm bạn với cậu."
Tô Yên lại trầm mặc. Cô nhìn Lý Nhã tản ra ác ý màu đen đối với mình.
Người này có phải là loại "trong ngoài bất nhất" đúng không? Nói thích ngươi, rất muốn làm bạn với ngươi, thật ra là không thích, rất muốn giết chết ngươi?
Cũng thật kỳ quái. Rõ ràng Lý Nhã này không thích cô, vừa nãy lại còn giải cứu cho cô.
Tô Yên nghĩ nghĩ, theo logic chỉ có một khả năng, thả lưới dài câu cá lớn.
Cô ta muốn câu ai? Tô Kiêu?
Nghĩ đến đây, Tô Yên mở miệng
"Tôi đi trước."
Lý Nhã ngẩn người. Không ngờ tới Tô Yên lại không nể mặt như vậy.
Cuối cùng vẫn gật đầu
"Được, nếu cần mình giúp gì có thể tuỳ thời tìm mình. Bọn họ vẫn sẽ cho mình vài phần mặt mũi."
Nghe cô ta nói xong, Tô Yên rời đi về khu vực nghỉ ngơi trong khoang vũ trụ.
Lý Nhã đứng đó đang chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên nghe được tiếng động kỳ quái phát ra từ chỗ ngoặt mà Tô Yên vừa qua.
Cô ta dừng bước, đi tới gần chỗ đó.
Vừa qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy một khung cảnh cảnh nóng bỏng.
Một nam sinh mặc đồng phục màu bạc đang hôn một thiếu nữ đồng phục màu xám.
Lý Nhã cúi thấp đầu một cái. Vừa nãy chỉ có Tô Yên đi qua. Con đường này rất dài, cô ta không có khả năng đã đi xa được. Cho nên nữ sinh giấu mặt kia, là Tô Yên. Còn nam sinh mặc đồng phục màu bạc này.... .
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Ngay lúc này khi thấy rõ sườn mặt của nam sinh kia, ánh mắt Lý Nhã co lại.
Hoắc Vưu!
Thực mau, Lý Nhã cúi đầu. Không nghĩ tới, thủ đoạn của Tô Yên này cũng rất cao. Thế nhưng có thể cùng ở bên hai người không đội trời chung là Tô Kiêu và Hoắc Vưu.
Quả thật là đã đánh giá thấp cô ta.
Tô Yên nhìn Hoắc Vưu, hai mắt sáng lên
"Em còn tưởng rằng không ai kết đội với anh, cho nên anh không tới."
Hoắc Vưu hừ cười
"Số người muốn kết đội với tôi còn xếp hàng dài kìa."
Nói xong, tay hắn đang chống trêи tường liền ôm eo cô.
Kỳ thật cách đây hai ngày đã gặp cô, còn muốn mua kem que để ăn đêm.
Chỉ là không hiểu tại sao, có chút nhớ cô. Càng ngày càng cảm thấy cảm giác ôm cô khá tốt. Hôn một cái như giảm bớt tâm tình nôn nóng khó nói thành lời này.
Nói nói, Hoắc Vưu như nhớ tới cái gì, đôi mắt sâu kín nói
"Tôi thấy em cùng Tô Kiêu ở chung thật tốt, có vẻ rất vui."
Tô Yên
"Ân?"
Từ lúc ở trêи phi hạm, bọn họ vẫn chưa nói một lời. Chỗ nào nhìn ra vui vẻ vậy??
Hoắc Vưu cắn một cái vào cằm Tô Yên
"Đồ của em rất nặng? Phải cần người khác giúp đỡ?"
Tô Yên nghĩ tới một màn khi lên xe
"Cái này, là hắn muốn giúp."
"Hắn muốn giúp em liền đồng ý, không có nguyên tắc như vậy?"
Tô Yên trầm mặc. Chủ yếu là cảm thấy hắn vô cớ gây rối, lăn lộn mù quáng. Cho nên không muốn trả lời.
Hoắc Vưu thấy cô trầm mặc, thế nhưng cũng cảm thấy vui vui. Nhịn không được lại hôn hai cái.
Giọng hắn trầm thấp
"Nghe nói Thâm Lam tinh rất nguy hiểm. Đừng quên em còn nợ tiền tôi. Thấy em ngày đó dũng khí đánh người, vậy nên hãy bảo hộ chủ nợ này thật tốt nhé."
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhớ tới 350 vạn đồng liên bang mình nợ. Hiện giờ đã qua 5 ngày, còn hai tháng 25 ngày nữa.
Cô gật đầu
"Được"
Một màn này đều thu hết vào mắt Lý Nhã.
Lại hơn mười giờ trôi qua, đến khi âm thanh điện tử vang lên
"Đã tới Thâm Lam tinh, tàu chuẩn bị hạ cánh, các học viên chuẩn bị sẵn sàng."
Liên tục ba lần.
Tô Yên mở mắt tỉnh dậy. Đến khi cô từ khoang vũ trụ đi ra, phi hạm đã hạ cánh.
Ra ngoài, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt phả vào mặt. Như bị bỏng, làm da mặt đau đớn.
Chờ mọi người từ phi hạm đi xuống, thầy giáo ra tiếng
"Từ giờ trở đi, thí luyện bắt đầu. Thời gian thí luyện là ba ngày. Chỉ cần mọi người có thể trụ tại đây đủ ba ngày thì xem như thành công.
Nếu không kiên trì được có thể trở lại đây. Thời khắc bước lên phi hạm chính là từ bỏ thí luyện."
Dừng một chút, lại nghe thầy giáo nói
"Nơi này là dã ngoại, các em là học sinh trường quân đội. Không thể đảm bảo mỗi người có thế bình an trở về, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo hộ từng người an toàn."
Nói xong, thầy giáo vẫy tay một cái.
"Thí luyện bắt đầu."
Căn bản không cho mọi người cơ hội tiếp tục dò hỏi, liền lên phi hạm.
Chỗ này thật nóng.
Tô Yên nhìn một vòng, muốn tìm một chỗ mát mẻ. Nhưng ở xung quanh, khắp toàn bộ đỉnh núi này đều trụi lủi, không một bóng cây.
Tô Yên mở miệng
"Tiểu Hoa, ta muốn tìm một chỗ mát mẻ."
"Vui lòng chờ trong chốc lát, Tiểu Hoa đang tìm kiếm."
Thực mau, liền nghe Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, 500 mét hướng đông có một sơn động, hệ thống đánh giá an toàn. Có thể nghỉ ngơi."
Cô không lập tức đi mà nhìn một vòng. Không thấy Tô Kiêu, cũng không thấy Hoắc Vưu. Lúc này cô mới một mình đi bộ về hướng đông.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Đến sơn động kia, vừa đi vào hang đã thấy cả người mát mẻ. Tô Yên tìm chỗ ngồi xuống, nhìn thái dương nóng bức bên ngoài.
Năm phút sau, đồng hồ điện tử vang lên. Là Tô Kiêu
"Chị ở đâu?"
"Trong sơn động từ chỗ phi hạm về hướng đông 500 mét."
"Chờ tôi."
Nói xong thì cúp điện thoại.
Một lát sau, liền nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng này. Cô ngẩng đầu, người tới không phải Tô Kiêu.
Người nọ đeo quân ủng màu đen, tư thái biếng nhác. Hoắc Vưu đứng trước cửa sơn động, nhìn Tô Yên ngồi ngoan ngoãn bên trong.
"Có thể tìm được nơi này cũng không tồi."
Tô Yên lau mồ hôi trêи trán, nhìn Hoắc Vưu. Thời tiết nóng bức bên ngoài như không ảnh hưởng gì tới hắn.
"Anh không nóng?"
Cô hỏi.
Hoắc Vưu hỏi lại
"Em nóng?"
Tô Yên gật đầu
"Nóng."
Tiểu Hoa thân thiết lại nhiệt tình giải thích cho Tô Yên
"Ký chủ, vì tinh thần lực của hắn là Cấp S, thể lực người điều khiển cơ giáp đều tốt hơn người thường. Chị cũng có thể hiểu, chiến sĩ cơ giáp cấp S trở lên có thể chịu lạnh chịu nóng."
Đang nói chuyện, một con chuột nâu chạy ngang qua, phát ra âm thanh "chi chi". Lại bởi vì lông nó có màu giống đất, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
Con chuột này to gấp đôi chuột bình thường. Bởi vì quá béo, cho nên lông che mất cả chân. Nó di chuyển chậm chạp.
Con chuột kia chắc cảm thấy bên ngoài quá nóng, muốn vào sơn động cho mát.
"Chi chi chi" nó cách Tô Yên càng ngày càng gần.
Hoắc Vưu nhìn, nhướng mày. Vừa mới nâng bước chân, bỗng nhiên, phanh!
Chỉ thấy con chuột đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, lập tức lộ ra bốn chân thô to của nó.
Còn tưởng rằng là do quá béo, nhưng hóa ra là vì che khuất đôi chân kia mới cố ý đi chậm rãi.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Con chuột biến dị kia mở cái mồm rộng ngoác đầy máu định cắn Tô Yên.
Chỉ là....
Miệng còn chưa hoàn toàn mở ra, đã bị một bàn tay nhỏ trắng nõn mau chóng nắm lấy.
"Phịch" một tiếng, quăng ra bên ngoài.
Đúng lúc Tô Yên quăng nó ra, Hoặc Vưu đồng thời đi tới bên cạnh Tô Yên. Hắn nhướng mày nhìn con chuột bị quăng ra bên ngoài sơn động, lại nhìn đến Tô Yên ra tay cũng không thèm chớp mắt một cái.
"Mấy ngày không gặp, em có vẻ mạnh lên không ít."
Nói xong, Hoắc Vưu nâng tay cô lên. Chỉ thấy bàn tay trắng nõn, vẫn mềm mềm, trơn bóng như lúc ban đầu.
Tô Yên nhớ lại thể trạng của mình lúc trước.
"Ừm."
Cô lên tiếng.
Lúc trước, mấy nữ sinh kia đều có thể ấn cô xuống đất mà đánh. Đánh một lần là cả người chằng chịt vết bầm.
Nghĩ xong, lực chú ý của Tô Yên chuyển tới trêи người con chuột. Nó nằm trêи mặt đất, cả người run rẩy, phát ra tiếng kêu "chi chi".
Từ lúc bị Tô Yên ném ra ngoài, nó vẫn nằm yên chỗ đó không nhúc nhích.
Chết rồi sao? Tô Yên nghi hoặc.
Con chuột biến dị này nhìn qua trông rất khoẻ mạnh, cái chân của nó còn dài như cẳng chân cô vậy.
Tô Yên muốn đi qua nhìn nhưng lại bị Hoặc Vưu kéo lại. Hắn lên tiếng
"Dùng cái này ném nó một cái rồi nhìn xem."
Tô Yên tiếp nhận cục đá to tướng từ bàn tay hắn. Giơ tay, ném vào người con chuột. Khi cục đá sắp rơi trúng người nó. Con chuột biến dị bỗng nhiên bạo khởi, nhanh chóng chạy thoát.
Cho nên, nó không chỉ đơn giản là một con chuột biến dị, mà còn là một con chuột biến dị có thể giả chết???
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Hoặc Vưu móc ra súng lục có gắn tia hồng ngoại.
"Cạch" một tiếng.
Con chuột biến dị ngã ở cửa sơn động.
Hoắc Vưu cười, nghiêng đầu nhìn Tô Yên
"Tôi vừa cứu em."
"Cảm ······"
Nói còn chưa hết lời. Người nào đó đã ôm chặt lấy cô.
"Cảm ơn cái gì, em chết rồi, ai trả 350 vạn đồng liên bang cho tôi???"
Giọng điệu hắn lười nhác. Nói nói, liền dừng lại nhìn Tô Yên. Không biết vì sao lại rất muốn hôn cô.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nghĩ vậy, Hoắc Vưu đang muốn đưa mặt lại gần.
Lúc này thanh âm của Tiểu Hoa vang lên trong đầu Tô Yên
"Leng keng, hệ thống cảnh báo, Tô Kiêu - mục tiêu bảo hộ của chị, đang bị một đàn chuột biến dị tập kϊƈɦ."
Vừa dứt lời, Tô Yên liền vội vàng đẩy Hoặc Vưu ra, chạy ra ngoài sơn động. Trước khi đi, còn nói thêm một câu
"Anh ở chỗ này chờ em."
Nói xong, Tô Yên vừa chạy vừa hỏi Tiểu Hoa.
"Hắn ở chỗ nào?"
"Bên ngoài sơn động, cách 300 mét bên trái."
Tô Yên chạy nhanh hơn. Nháy mắt đã biến mất khỏi cửa sơn động.
Hoắc Vưu sửng sốt, nhìn xuống vòng tay trống không. Đôi mắt đen nhánh nhìn theo bóng cô rơi đi, không nói gì.
Tô Yên chạy ra bên ngoài không lâu, liền nghe thấy phía tây truyền đến động tĩnh lớn.
Vừa ngước mắt liền nhìn thấy mấy trăm con chuột biến dị đang bò lổm ngổm trêи mặt đất.
Từng đợt, từng đợt tiến lên công kϊƈɦ. Âm thanh "chi chi chi chi" làm người ta nghe mà tê dại cả da đầu.
Không chỉ mỗi mình Tô Kiêu bị bao vây, mà còn có mười mấy học sinh cùng đồng hành đến đây.
Từng người một triệu hồi cơ giáp. Duy tu sư được các chiến sĩ cơ giáp bảo hộ ở giữa.
Tiểu Hoa kịp thời lên tiếng
"Ký chủ, người có cơ giáp thuần trắng chính là Tô Kiêu.
Tô Yên nhìn qua chỗ đó. Động tác cơ giáp trắng thành thục như nước chảy mây trôi, kỹ thuật vững chắc như bốn lạng đẩy ngàn cân. Chứng minh hắn rất am hiểu điềukhiển cơ giáp nên mới có thể ngắm chuẩn tới vậy.
Đại khái là sức chiến đấu của Tô Kiêu quá cường hãn, càng lúc càng có nhiều chuột biến dị chạy sang phía hắn.
Giằng co nửa giờ.
Tô Kiêu ngắm bắn rất chuẩn như vậy, nhưng vẫn là không thể kịp đối phó với một đám chuột biến dị xông lên như không muốn mạng này.
Cơ giáp sẽ bị yếu thế trước quân địch đông. Đặc biệt lại là loại chuột biến dị giảo hoạt, linh động như thế này.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Kiêu lùi vài bước. Đang đánh, đột nhiên có một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt hắn.
Tô Yên cầm một con dao ngắn chém đàn chuột như là chém khoai tây. Một dao vung ra liền mất mạng. Lát sau, xác chuột chết chất thành núi nhỏ bên chân Tô Yên.
Khi Tô Kiêu quay qua nhìn Tô Yên. Đầu tiên là chau mày, vốn muốn bảo cô tìm một chỗ an toàn trốn đi. Nhưng nhìn thấy thủ pháp của cô, lời nói đến bên miệng bèn nuốt xuống.
Số lượng chuột biến dị chết càng lúc càng nhiều. Nhưng lũ chuột vây xung quanh họ dường như không hề giảm bớt. Ngược lại, càng lúc càng nhiều hơn. Đông nhung nhúc như dòi, làm cho người ta cảm thấy nổi da gà.
Tô Yên cùng Tô Kiêu bên này hoàn toàn có thể trụ vững, nhưng những cơ giáp bên cạnh có vẻ như không chịu nổi nữa.
Một con cơ giáp đầu tiên bị đánh hạ. Liền nghe mấy con chuột biến dị kêu "chi chi", nháy mắt liền cắn nát con cơ giáp đó
"A Bối!"
Có người nôn nóng kêu lên. Tô Kiêu mở lời
"Tôi đưa chị rời đi."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn một cái
"Tôi đi rồi, cậu lại quay trở về đây sao?"
Tô Kiêu không trực tiếp trả lời, chỉ nói
"Quân nhân vĩnh viễn không lùi bước."
Đặc biệt là khi đồng đội còn ở chỗ này, hắn càng không thể rời đi. Nhưng an toàn của cô càng quan trọng hơn.
Tô Yên lắc đầu
"Cậu có chết, tôi cũng sẽ không chết, không cần phải lo lắng."
Nói xong, cô cúi đầu.
Bỗng nhiên, ở trong ba lô của cô có một con rắn nhỏ vằn đỏ đen bò ra ngoài. Trườn theo cánh tay Tô Yên rồi cuốn trêи cổ tay cô
"Tê tê tê tê tê"
"Yên Yên, đói bụng."
Tô Yên nhìn con rắn.
Tiểu Hồng?
Cô còn chưa kịp hỏi nó tới đây như thế nào
"Tô Cổ đâu?"
"Em ở đây."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng truyền đến âm thanh.
Tô Yên
"Tiểu Hồng, Tô Cổ, hai đứa dùng băng hỏa luân phiên, thử xem nào."
Tiểu Hồng lắc lắc đuôi.
"Tê tê tê tê tê?"
Ồ, phun lửa sao?
Sau đó, Tiểu Hồng há miệng, phun ra một đốm lửa nhỏ. Phì phì, sau đó liền bị nước miếng của nó phun ra làm tắt ngúm.
Tô Yên bóp cái đuôi của Tiểu Hồng,
"Phun."
Cái đuôi chính là nỗi đau đớn trong lòng Tiểu Hồng, bởi vì nó đã bị hành hạ không biết bao nhiêu lần.
Hiện giờ, cái đuôi của nó lại bị Yên Yên bóp mạnh. Trong đầu Tiểu Hồng căn bản còn chưa kịp phản ứng lại.
"Phùng!"
Một ngọn lửa cháy hừng hực từ trong miệng nó phun ra. Cháy ngập trời. Giống như cái vòi phun lửa.
Tô Yên ấn cái đầu nó xuống phía dưới. Nháy mắt, mặt đất xanh mướt hoa cỏ liền biến thành khô cằn. Từng con chuột biến dị bị thiêu còn đang bốc cháy, chạy trốn tán loạn khắp nơi
Hôm nay trời không mưa, còn nóng bức không chịu nổi, làm sao có thể dập tắt được đám lửa này???
Đám chuột biến dị nhanh chóng bị thiêu thành một mảng đen xì. Khói bốc lên, phát ra mùi thịt nước BBQ.
Tô Yên lãnh đạm lên tiếng
"Tô Cổ."
Vừa dứt lời liền thấy một cỗ hàn băng, nháy mắt đem những con chuột đó đông cứng lại.
Từ lúc trong người Tiểu Hồng có thêm Minh Thạch, sức mạnh của nó vô cùng không ổn định. Hơn nữa, lửa nó phun ra cường đại hơn so với trước kia rất nhiều.
Lửa cùng băng quyện vào nhau, thế lực ngang nhau. Hơn nữa tốc độ hai thứ này quá nhanh chóng, khiến cho lũ chuột kia nổ tung xác.
Tiếng nổ vang vọng khắp nơi, máu bắn tung tóe. Lũ chuột trước mắt Tô Yên nhanh chóng biến mất sạch sẽ.
Lặp đi lặp lại ba lần.
Tô Cổ cùng Tiểu Hồng phối hợp vô cùng hiệu quả, đấu với người có thân thể siêu cấp cường hãn chưa chắc đã thắng. Nhưng đối với loại địch nhân có số lượng lớn như thế này, hiệu quả quả thực có thể nói là 100%.
Tiểu Hồng chơi đến vui vẻ, liền nghĩ buổi tối hôm nay có thể ăn chuột đồng nướng.
Ừm.
Ở trong mắt nó, phàm là những sinh vật ở trong lòng đất, đều là chuột đồng. Con chuột biến dị này cũng chỉ là chuột đồng lớn.
← Ch. 230 | Ch. 232 → |