Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 232

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 232
Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Bởi vì có thêm Tiểu Hồng và Tô Cổ gia nhập đội ngũ, cục diện nháy mắt đã thay đổi.

Cho đến khi cả Tiểu Hồng phun ra toàn nước miếng là nước miếng, một đốm lửa nhỏ cũng không phun ra nổi nữa, lúc này Tô Yên mới cất chúng nó đi.

Dần dần, đàn chuột biến dị nhận thấy tổn thất nặng nề. Bất tri bất giác chạy trối chết khắp bốn phương tám hướng.

Tô Kiêu nhảy xuống, sau đó thu hồi cơ giáp. Đi đến trước mặt Tô Yên. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, mở miệng

"Từ trước tới nay chị chưa từng nói với tôi, chị có bản lĩnh điều khiển được rắn."

Tô Yên đáp

"Cậu chưa từng hỏi qua."

Tô Kiêu nói tiếp

"Vậy hiện giờ tôi hỏi, chị sẽ nói thật với tôi sao?"

"Tôi tận lực."

"Chị cùng Hoặc Vưu có quan hệ gì? Hắn khi dễ chị? Hay là ái muội không rõ ràng?"

Hắn chuyển đề tài quá nhanh, Tô Yên sửng sốt

Cô cẩn thận suy nghĩ, sau đó trả lời hắn

"Tôi là chị gái của cậu."

Tô Kiêu

"Rồi sao?"

"Nghe lời tôi, là chuyện cậu nên làm. Cậu quản tôi, là cậu đang tìm đòn."

Tô Kiêu trầm mặc.

Tô Yên cũng trầm mặc.

Ừm... chị gái nhà người ta đối với em trai của mình chắc cũng như vậy nhỉ. Những tư liệu Tiểu Hoa cho cô xem đều là như vậy cả.

Tiểu Hoa có chút hối hận. Lúc đầu thấy thể lực của ký chủ còn chưa khôi phục. Tiểu Hoa sợ cái tên Tô Kiêu này sẽ khi dễ Tô Yên, bèn toàn cho ký chủ nhà nó xem những tư liệu về "chị gái vô pháp vô thiên như bố đời, em trai là tiểu nô tài."

Hình như... nó chọn sai tư liệu rồi....

Có nên cho ký chủ xem một chút tư liệu về hai chị em tương thân tương ái không nhỉ??? Tiểu Hoa do dự.

Tô Kiêu không hỏi lại. Giống như bị khuất phục vì câu nói muốn quản liền bị đánh của Tô Yên.

Tiểu Hoa rối rắm lên tiếng

"Ký chủ, quan hệ của hai người còn chưa hoàn toàn hòa hoãn, chị làm thế, hắn sẽ rất thương tâm...."

Tô Yên cũng rối rắm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Vậy làm sao bây giờ?"

Suy nghĩ nửa ngày, Tô Yên cảm thấy nên đền bù cho hắn.

Sau đó cô mở miệng, nghiêm túc nói

"Cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Vừa dứt lời, Tô Kiêu còn chưa kịp nói gì. Bên cạnh đã truyền đến tiếng cười nhạo của Hoặc Vưu.

Hoặc Vưu dựa vào bên cạnh cây đại thụ. Khoanh tay ôm ngực, nhìn Tô Yên.

"Hai người ở chung một chỗ lại hài hòa như vậy, tôi thật.... ngưỡng mộ nhaaa...."

Tô Yên chớp chớp mắt. Rõ ràng cô cảm nhận được hắn đang tức giận.

Nhưng tức giận cái gì?

Tô Kiêu?

Không có khả năng.

Cô đã nói qua với hắn, Tô Kiêu là em trai của cô. Không có lý do gì khiến hắn tức giận cả.

Tô Yên đi tới trước mặt Hoặc Vưu, nhẹ nhàng hỏi

"Anh không bị thương chứ?"

Tô Kiêu trợn mắt nhìn người chị gái ruột này của mình. Từ đầu đến cuối còn không thèm hỏi han xem hắn có bị thương không. Hoặc Vưu vừa tới gần, liền hấp dẫn tất cả lực chú ý của cô. Trong mắt cô còn mang theo ánh sáng, giống như nhìn thấy thứ mình yêu thích.

Tô Kiêu nheo nheo mắt nhìn Hoặc Vưu. Thật sự, không thể thích nổi cái tên Hoặc Vưu này. Nhìn hắn ta rất thiếu đòn mà.

Đúng lúc, Hoặc Vưu cũng nâng mí mắt nhìn về phía Tô Kiêu. Sau đó cả hai cùng dời ánh mắt. Rõ ràng cả hai người đều không muốn nói chuyện với đối phương.

Lần gặp đầu tiên cứ như vậy mà trôi qua.

Tô Yên tới gần liền ngửi thấy mùi máu tươi bay ra từ thân thể Hoặc Vưu. Cô nhìn hắn từ trêи xuống dưới

"Anh bị thương sao?"

Hoắc Vưu ngẩng đầu, không chút để ý nói

"Chuyện của tôi, hình như không liên quan tới em."

Tô Yên nghe, cẩn thận nghĩ lại. Gật đầu

"Ừ"

Cô mới vừa gật đầu một cái. Hoặc Vưu nháy mắt liền liến thoắng

"Ném tôi trong sơn động, có phải cố tình muốn tôi chết ở bên trong đó, để em không phải trả tiền cho tôi nữa?"

Tô Yên nghe hắn nói chuyện, trong lời nói còn có chút ý vị âm dương quái khí.

Cô chớp chớp mắt, sửng sốt một chút.

Người này thế nào lại trở mặt nhanh như vậy?

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên hỏi

"Anh bị đàn chuột biến dị tấn công sao?"

"Em cảm thấy sao?"

"Vậy anh bị thương sao?"

Tô Yên hỏi lại lần nữa.

Hoặc Vưu vén tay áo lên, chỉ thấy máu thấm qua chế phục màu bạc, theo cánh tay nhỏ giọt xuống đất.

Tô Yên nhìn, nhíu mày. Cô móc khăn tay trong ba lô ra băng bó cho hắn.

Miệng vết thương này không giống với bị chuột biến dị cắn, mà giống bị dao nhỏ đâm sượt qua. Hơn nữa, nhìn vị trí vết thương này, từ bên sườn tay, độ nông sâu kéo dài là từ ngoài vào trong. Rất giống tự mình đả thương mình.

Tô Yên không hỏi, chỉ có thể băng bó cho tay hắn ngừng chảy máu

Đang băng bó, phía cành cây trêи đầu truyền đến tiếng "chi chi".

Vừa ngẩng đầu liên liền nhìn thấy một con chuột biến dị siêu to khổng lồ ngồi xổm trêи đó.

Nó biết đã bị phát hiện bèn nhảy xuống, muốn đánh úp chỗ bị thương trêи cánh tay Hoặc Vưu.

Phập.

Tô Yên rút con dao nhỏ bên hông ra, phi thẳng vào con chuột. Con chuột bị treo lủng lẳng trêи thân cây, máu nhỏ giọt tong tỏng xuống đất.

Tô Yên tiếp tục cúi đầu băng bó cho Hoặc Vưu.

Băng bó xong mới ngẩng đầu lên

"Phải cẩn thận một chút."

Hoắc Vưu cúi đầu, không nói lời nào. Nửa ngày sau, hắn rút tay về

"Có thời gian lo cho tôi, chi bằng em đi bảo hộ thật tốt cho chiến sĩ cơ giáp của em đi. Bảo hộ hắn thật cẩn thận vào."

Nói xong, hắn hạ mí mắt, xoay người rời đi. Tô Yên kéo hắn

"Anh đi đâu?"

Hoắc Vưu ý vị thâm trường

"Nếu tôi chết đi, em hẳn sẽ rất cao hứng. Ít nhất không cần trả nợ nữa."

Từ khi hắn xuất hiện dưới gốc cây liền nói những lời vô cùng khó hiểu. Tô Yên cẩn thận nghĩ lại, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.

Chẳng lẽ vì cô để hắn một mình trong sơn động?

Cô cảm thấy nên giải thích cho hắn một chút.

Kéo tay hắn, nghiêm túc nói

"Em không định bỏ rơi anh, chỉ là nơi đó an toàn, em không muốn anh bị cắn."

Giọng cô mềm mại, ấm áp. Nghe như muốn chạy thẳng vào trong tim.

Thật thoải mái.

Người khác thì không biết như thế nào, nhưng đây chính là cảm giác của Hoặc Vưu.

Hoắc Vưu có chút hối hận, nhẽ ra hắn nên đem thời gian trả nợ kéo dài một chút, hẳn nên là 30 năm. Như thế cô sẽ không chạy thoát được.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên giải thích xong, hắn vẫn không nói lời nào. Nhưng thấy hắn cũng không có bộ dáng châm biếm như vừa nãy nữa.

Tô Kiêu thấy chị gái của hắn ở đằng kia ép dạ cầu toàn. Lại nhìn Hoặc Vưu đang khi dễ chị hắn.

Thật khiến cho người ta khó chịu mà.

Cô vừa mới nói hắn không nghe lời liền đánh hắn. Nháy mắt liền chạy qua bên kia cầm tay dỗ dành nam nhân khác?

Nếu hắn nhớ không nhầm, Tô Kiêu hắn còn có quan hệ huyết thống với cô đấy. Loại mà cùng chui từ trong một bụng mẹ ra ấy.

Tô Kiêu lên tiếng

"Tôi không có bình dinh dưỡng."

Tô Yên không phản ứng. Bởi vì lực chú ý của cô toàn bộ đều đặt trêи người Hoặc Vưu, căn bản cũng không nhớ nổi phía sau lưng là em trai của mình.

Cho đến khi Tô Kiêu cao giọng nói lại lần nữa

"Tôi không còn bình dinh dưỡng nữa."

Lúc này Tô Yên mới quay đầu lại

"Trong ba lô của tôi có, cậu muốn uống sao?"

Tô Kiêu gật đầu

"Muốn"

Nói xong liền đi tới, xách balo của Tô Yên đi.

Ánh mắt Hoặc Vưu nhìn theo ba lô của Tô Yên, thấy Tô Kiêu đem mấy bình dinh dưỡng ra uống.

Choang!

Bình dinh dưỡng Tô Kiêu đang cầm trêи tay, mới mở nắp, còn chưa kịp uống, liền vỡ tung giữa không trung.

Một viên đạn bay vèo qua cây đại thụ, hung hăng cắm trêи thân cây.

Tô Yên sửng sốt. Nhìn tay trái Hoặc Vưu đang cầm súng giảm thanh, cô há mồm

"Anh làm gì vậy?"

Hoặc Vưu cười khẽ, rút cánh tay bị Tô Yên nắm lấy về.

"Không phải em nói em không có tiền sao?"

Mua cơm hộp cho hắn thì nói không có tiền. Nhưng lại có tiền mua bình dinh dưỡng cao cấp cho Tô Kiêu uống??? Trước nay cô còn chưa từng cho hắn đâu.

Tô Yên chậm rãi nói từng chữ

"Rốt cuộc anh muốn cái gì?"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu nhìn Tô Yên

"Sao? Em tức giận?"

Rõ ràng là hắn vừa cười vừa nói, nhưng trong ánh mắt lại không có một chút ý cười nào.

"Bởi vì tôi bắn vỡ mấy bình dinh dưỡng em cho hắn sao?"

Đang nói, liền nghe thấy tiếng của Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, hai ngôi sao đã sáng."

Tô Yên liếc hắn một cái. Trầm mặc trong chốc lát, cô nghi hoặc

"Anh muốn bình dinh dưỡng sao? Anh tức giận vì em cho hắn bình dinh dưỡng???"

Nói xong, cô bước về phía Tô Kiêu, lấy balo mang tới. Vô cùng nghiêm túc nói

"Em còn rất nhiều, nếu anh muốn, em sẽ cho anh hết."

Con mẹ nó, vấn đề không phải là mấy cái bình dinh dưỡng này, có được không? Nhưng trong lòng, hắn vẫn cảm thấy dịu đi một chút.

Thấy Tô Kiêu gặp nguy hiểm, cô liền vứt hắn trong sơn động một mình, quay đầu liền chạy đi không ngoái lại một lần.

Tô Kiêu biết cô có bình dinh dưỡng, chỉ cần hắn nói muốn, cô liền sẽ đem bình dinh dưỡng đưa cho hắn.

Cái suy nghĩ này, làm hắn vô cùng khó chịu. Những điều này chứng minh cho cái gì?? Chứng minh rằng hai người kia đã vượt qua quan hệ bằng hữu bình thường, còn vô cùng thân thiết, hiểu rõ nhau.

Tô Yên đợi thật lâu. Thấy hắn không có bất kỳ phản ứng gì. Cô mím mím môi

"Anh không cần, vậy thôi!."

Nói xong, cô kéo khoá ba lô lại, xoay người trở về. Hiện tại cô thật sự không muốn nói chuyện với hắn.

Tô Yên đeo ba lô, trêи mặt không có cảm xúc gì.

Bởi vì bị chuột biến dị tập kϊƈɦ bất ngờ. Tiêu diệt một đám lớn như vậy, sợ rằng mùi máu tươi sẽ hấp dẫn những động vật biến dị khác tới. Mọi người bèn tập trung lại rồi đồng loạt quyết định tụ tập thành một nhóm, tìm một chỗ cách xa chỗ này.

Bất tri bất giác, màn đêm đã buông xuống. Đồ ăn ở nơi này, ngoại trừ đồ ăn đóng hộp mang theo, đó chính là thịt nướng.

Thừa dịp hôm nay vừa mới tới đây, tâm lý còn tương đối nhẹ nhàng, mọi người quyết định buổi tối sẽ ăn thịt nướng.

Mấy chiến sĩ cơ giáp đi ra ngoài tìm con mồi, duy tu sư thì nhóm lửa.

Một giờ sau, mùi thịt nướng tiêu tỏa ra khắp nơi.

"Được rồi, mọi người ăn đi."

Tô Yên tiếp nhận thịt nướng Tô Kiêu đưa qua. Ăn một miếng lại một miếng.

Không nói chuyện, vô cùng an tĩnh.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Không có gì bất đồng với ngày thường, nướng thịt, ăn cơm dã ngoại như thế này đại khái liền mất một giờ. Đến khi ăn xong, trời đã đen kịt.

Tô Kiêu bỗng nhiên lên tiếng

"Hình như hắn không ăn cơm."

Tô Yên nhắm mắt lại, dựa vào tảng đá sau lưng.

"Đói khác phải ăn."

Không ăn cơm, chứng minh hắn không đói bụng.

Nói thì cứng rắn như vậy, nhưng cô vẫn liếc mắt nhìn Hoặc Vưu. Chỉ thấy hắn ngồi bên cạnh đống lửa, không nói một lời, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Cô dời tầm mắt.

Tiểu Hoa nhìn ký chủ, an tĩnh mà xa cách.

Chớp mắt, nó nhớ tới thời điểm vừa mới gặp ký chủ. Lúc đó chỉ cảm thấy cô cùng thế giới này không có nửa phần liên quan. Trước kia nó còn cho rằng ký chủ là lần đầu tiên lịch kiếp làm nhiệm vụ, không hiểu sự tình. Thời gian ở cùng ký chủ càng lâu, nó càng hiểu rõ. Tính tình của cô, vốn chính là như thế.

Cho đến sau đó, gặp Quân Vực đại nhân thì Tiểu Hoa mới thấy biểu tình của ký chủ sinh động hơn một chút. Đôi mắt an tĩnh đen láy kia, khi nhìn Quân Vực đại nhân lại sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời sao mênh ʍôиɠ vậy.

Nên hình dung như thế nào nhỉ?? Giống như, cô cũng sẽ có những cảm xúc khác. Sẽ cười, sẽ bực mình, sẽ bất đắc dĩ.

Đại đa số thời gian, tâm tình của ký chủ đều rất tốt. Chỉ là hiện giờ, nhìn ký chủ lại có chút không giống mọi khi.

An an tĩnh tĩnh đứng một mình. Loại tình huống này, chỉ có một khả năng. Ký chủ đang tức giận.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Trải qua nhiều chuyện như vậy, người có thể làm cho ký chủ tức giận, chỉ có thể là Quân Vực đại nhân.

Tiểu Hoa đứng giữa làm Hồng Nương cũng không biết nên giúp ai. Chỉ có thể im lặng nhìn hai người bọn họ.

Chớp mắt, một đêm đã qua đi. Ký chủ vẫn luôn nhắm mắt ngủ. Còn Hoặc Vưu vẫn ngồi ở trước đống lửa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sáng sớm, trời vừa mới sáng lên một chút.

Tô Yên mở mắt ra đã thấy Tô Kiêu cầm đồ ăn đi đến trước mặt mình. Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía đằng kia.

Chỉ thấy Hoặc Vưu lạnh lùng ngồi dựa vào cây đại thụ, khuôn mặt vô cảm.

Cô dời ánh mắt, bắt đầu ăn. Cũng không nhìn hắn thêm một cái nào nữa.

Lúc cô sắp ăn xong bữa sáng. Tô Kiêu bỗng nhiên mở miệng

"Nếu tôi cùng Hoặc Vưu đánh nhau, chị sẽ giúp ai?"

Động tác ăn cơm của Tô Yên khựng lại, lên tiếng

"Cậu sẽ không chết."

Tô Kiêu nghe xong, nghiêng đầu nhìn người chị gái này của hắn.

"Chị sẽ không để tôi chết, nhưng trong lòng chị lại hy vọng Hoặc Vưu sẽ thắng."

Tô Yên trầm mặc

"Thắng hay thua là do bản lĩnh của các người."

"Người chị gái như chị, thật bất công."

Tô Yên nghiêng đầu, nghi hoặc

"Rất công bằng."

Tô Kiêu cắn một miếng bánh mì, lười tranh cãi với nàng.

Hắn không muốn tự tìm ngược đâu.

Căn cứ vào quy củ thầy giáo đã nhắc nhở trước khi lên phi hạm. Bọn họ phải ở đây ba ngày. Tính toán thì còn phải ngốc ở đây đến giữa trưa. Cho nên, bọn họ có thể chọn cách đi khắp nơi thám hiểm, cũng có thể chờ ở chỗ này đến giữa trưa.

Lần thí luyện này thời gian rất ngắn.

Lúc trước đều là cưỡng chế phải đi bộ quãng đường rất xa, thời gian thí luyện đều từ nửa tháng trở lên, chỉ sợ bọn họ không mài dũa đủ. Hiện giờ, lại chỉ có ba ngày, chứng tỏ tinh cầu Thâm Lam này vô cùng nguy hiểm.

Cả nhóm tụ tập thảo luận. Có người muốn ở lại đây chờ, có người lại muốn mạo hiểm đi khám phá xung quanh. Cuối cùng, cả đội chia làm hai nhóm.

Tô Yên và Tô Kiêu dẫn đầu nhóm mạo hiểm. Nếu tinh cầu Thâm Lam này khắp nơi đều đầy rẫy nguy hiểm, vậy thì đi đâu cũng như vậy cả.

Phần lớn mọi người lựa chọn ở lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhóm mạo hiểm chỉ có bảy người. Tô Yên, Tô Kiêu, Hoắc Vưu, Lý Nhã, cùng với cơ giáp sư của Lý Nhã - Trương Hạo, và hai nữ duy tu sư khác.

Trêи đường đi, ánh mắt hai nữ duy tu sư kia vẫn luôn ở trêи người Hoặc Vưu. Không có cách nào, trong nhóm này, chỉ có Hoặc Vưu là không có duy tu sư đi cùng. Hắn chính là một miếng thịt Đường Tăng thơm ngon béo bở.

Hoắc Vưu ban A, thiên tài cấp S. Có thể leo lên trêи người hắn trong chuyến thám hiểm tinh cầu Thâm Lam này, cũng đáng.

Đi tiếp, không biết ai hét chói tai

"A a a a a a!! Con nhện!!"

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Chỉ thấy nữ duy tu sư đi cuối cùng bị mạng nhện cuốn chặt. Sau đó, một con nhện khổng lồ không biết xuất hiện từ chỗ nào.

Mỗi một cái chân của nó to như phần eo người trưởng thành. Đen nhánh, đứng chặn ngang ở đó. Đôi mắt, hàm răng của nó trước đó nhìn không thấy. Giờ lại hiện ra trước mắt vô cùng rõ ràng.

Nó mở miệng, dãi dớt liền chảy dọc theo miệng ra ngoài, thậm chí, còn sực nức lên mùi tanh tưởi nồng nặc.

Trương Hạo đứng ở một bên liền ra tay. Lập tức biến thành cơ giáp, bắt đầu chiến đấu.

Cơ giáp hình giọt nước, mỗi một chi tiết đều mang theo sự tinh xảo cùng sức mạnh cường đại.

"Piu" một tiếng.

Mạng nhện quấn vòng quanh cổ chân nữ duy tu sư kia liền đứt. Cô ta rơi từ trêи màng nhện xuống, nện cái "bụp" trêи mặt đất.

Một con nhện siêu to khổng lồ như vậy, một mình Trương Hạo khẳng định không thể chống đỡ nổi. Sau đó, Hoặc Vưu và Tô Kiêu nhanh chóng tham gia vào trận đánh.

Đám người còn lại cùng Tô Yên đứng cách vị trí bọn họ đánh đánh nhau hơn 10m.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cô chăm chú nhìn bọn họ.

Tình huống này, có vẻ ba người bọn cũng đối phó được với thứ kia. Chỉ là cuộc chiến này quá lề mề.

Hai tiếng rưỡi sau. Hoặc Vưu đâm thủng đầu con nhện. Nó phát ra tiếng than khóc rồi ngã trêи mặt đất.

Ba người cùng đáp xuống đất. Họ vẫn mặc cơ giáp, đi tới phía nhóm người.

Ánh mắt của những nữ duy tu sư khác đều đuổi theo Hoặc Vưu. Không vì cái gì khác, thật sự là quá kinh diễm.

Vốn biết những người ở ban A rất mạnh. Nhưng không nghĩ tới, Hoặc Vưu so với những gì bọn họ biết còn mạnh hơn.

Tô Kiêu biểu hiện cũng rất xuất sắc, mạnh mẽ, nhanh nhẹn. Mỗi tội hắn đã có nữ duy tu sư rồi. So sánh hai người với nhau, đương nhiên Hoặc Vưu chính là miếng thịt béo ngậy làm người ta thèm nhỏ dãi.

Nhóm người tiếp tục đi về phía trước. Tìm được một sơn động bèn dừng lại nghỉ ngơi.

Trương Hạo sức lực đã cạn kiệt, sắc mặt tái nhợt, dựa vào vách tường uống bình dinh dưỡng.

Tô Yên mở ba lô, lấy bình dinh dưỡng đưa cho Tô Kiêu.

Hoặc Vưu ngồi ở ngoài cùng, nhìn thấy một màn như vậy liền rời tầm mắt đi chỗ khác. Hắn không nói gì, cũng không làm gì. Tới bữa trưa hắn cũng không ăn.

Tô Kiêu cắn một miếng thịt nướng. Nhàn nhạt mở miệng

"Từ đêm hôm qua hắn đã không ăn cơm. Khi nãy chiến đấu một trận như vậy xong cũng không uống dịch dinh dưỡng. Có vẻ hắn không muốn sống sót ra khỏi chỗ này."

Dứt lời, Tô Kiêu liền nhìn về phía chị gái của hắn.

Tô Yên đang ăn bỗng dừng lại, ngẩng đầu liếc về phía cửa động. Sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.

Đến khi ăn xong rồi, cô cầm theo ba lô, đi tới trước mặt Hoặc Vưu. Cô mở ba lô, lấy ra một bình dinh dưỡng, đưa cho hắn.

Hoắc Vưu ngẩng đầu nhìn cô một cái. Hắn khàn khàn nói

"Làm gì?"

Tô Yên

"Cho anh uống."

Hoắc Vưu nhìn bình dinh dưỡng kia, không nhận lấy.

"Quan hệ của chúng ta cũng không tốt đến mức này."

Tô Yên liền nói

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Anh có uống hay không?"

Hoắc Vưu trầm mặc, dời ánh mắt.

Tô Yên hạ mí mắt.

"Anh không uống, xem ra thân thể không có vấn đề gì lớn."

Nói xong, cô lại ném mấy bình dinh dưỡng vào trong ba lô.

Hoặc Vưu không nói một lời nào.

Tô Yên trở lại vị trí cũ, ngồi xuống, tiếp tục ăn thịt nướng.

Ăn được hai miếng lại để xuống. Dựa vào tảng đá sau lưng, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

Lý Nhã nhận ra bầu không khí kỳ quặc giữa Tô Yên và Hoặc Vưu. Lại nghĩ tới một màn đặc biệt mà mình nhìn thấy lúc ở trêи phi hạm.

Cãi nhau sao??? Trong mắt Lý Nhã hiện lên chút suy tư.

Tô Kiêu liếc mắt nhìn Lý Nhã một cái. Lý Nhã này rõ ràng có hứng thú với Hoặc Vưu.

Aayyy, thế này là không được. Trước khi chị hắn mở miệng nói không cần, Hoặc Vưu phải là của chị hắn. Tuy rằng, hắn cũng không thích tên kia cho lắm.

Nháy mắt đã tới giữa trưa ngày hôm sau. Hoặc Vưu đi cuối cùng đội ngũ, không nói một lời.

Tô Yên có chút bực bội. Hai đầu lông mày nhăn lại từ sáng sớm, chưa từng giãn ra.

Tô Kiêu đi bên cạnh, nhìn mặt chị gái mình. Bỗng nhiên lên tiếng

"Không phải tôi làm chị tức giận, có giận cũng đừng giận cá chém thớt."

Tô Yên đáp

"Tôi không tức giận."

"Ồ, vậy chính là lo lắng buồn rầu."

"Không phải."

"Chị coi tôi là đứa con nít 3 tuổi sao?"

Tô Yên mím môi, trầm mặc.

Ngay lúc đó, Lý Nhã đi phía sau hét lên thất thanh.

"A!"

Lý Nhã ngã ngồi trêи mặt đất, ngay bên chân Hoặc Vưu. Bên cạnh còn có một bình nước đã đổ đầy đất.

Mọi người quay đầu lại liền hiểu, cô ta đưa nước cho Hoặc Vưu muốn an ủi hắn, kết quả, người ta không những không cảm kϊƈɦ, còn thô bạo đẩy ngã cô ta.

Những nữ duy tu sư khác thấy hậu quả của Lý Nhã như vậy, từ sùng bái chuyển sang vô cùng phẫn nộ với Hoặc Vưu.

Bởi vì, không chỉ có Lý Nhã, mà mấy người cô ta làm những việc khác lấy lòng hắn, đều bị hắn ném đi không chút lưu tình

"Hoắc Vưu, anh không cần quá đáng như vậy!"

"Đúng vậy!! Đừng có cảm thấy mình lợi hại hơn người khác liền có thể vô pháp vô thiên."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một câu tiếp một câu mà trách móc.

Hoắc Vưu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mấy nữ sinh kia. Cuối cùng, tầm mắt dừng lại trêи người Tô Yên.

Tô Kiêu nhìn Hoắc Vưu, sau đó cậu móc ra một bình dinh dưỡng, đưa cho Tô Yên.

Lực chú ý của Tô Yên bị bình dinh dưỡng Tô Kiêu đưa qua hấp dẫn. Cô nhận lấy, mở ra.

Trong ánh mắt Hoặc Vưu như có vũ bão, hắn vẫn không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Những nữ duy tu sư khác vẫn còn đang rất tức giận.

"Cô nhìn thái độ của hắn xem."

"Không thèm nói một lời xin lỗi sao?"

"Hắn quá cuồng vọng rồi."

Mỗi người một câu nói về Hoặc Vưu.

Tô Kiêu nhìn theo bóng lưng Hoặc Vn tiện lấy luôn cả cái nút chai lại, vặn chặt rồi cất vào trong túi.

Tô Yên nghi hoặc ngẩng đầu.

Tô Kiêu

"Chị khỏe như vậy, uống làm gì, phí!"

Dù sao cũng chọc được tên nào đó tức giận mà bỏ đi rồi.

Chị gái hắn có uống bình dinh dưỡng này hay không cũng chẳng quan trọng.

Tô Kiêu cũng đã nhìn ra Tô Yên tay không cũng có thể bóp chết mấy con chuột biến dị, cô còn cần phải uống mấy cái thứ dinh dưỡng này nữa sao?

Tô Yên chớp chớp mắt. Cô cảm thấy đứa em trai này lật mặt như trở bàn tay vậy

"Cậu cố ý?"

Tô Kiêu cũng không thèm che dấu, gật đầu.

"Tôi không thích hắn ta."

Tô Yên mờ mịt

"Tôi thích là được, liên quan gì tới cậu?"

Tô Kiêu nghe xong, thân thể hơi cứng lại. Liền nói một câu

"Chính vì chị như vậy, tôi lại càng không thích hắn."

Tô Yên nhìn người em trai này. Bỗng nhiên cô duỗi tay, đánh vào đầu hắn.

Tô Kiêu trợn mắt, không thể tin nổi.

"Chị đánh tôi?"

Tô Yên nghiêm túc

"Chuyện của tôi, cậu không cần nhúng tay vào."

Tô Kiêu tức đến đỏ mắt

"Chị nghĩ rằng tôi muốn quản chị sao???"

Nếu không phải chị là chị gái ruột của tôi, ai thèm phản ứng với chị.

Lời nói, hành động của hắn có điểm khác với lúc trước. Nhiều thêm chút tính trẻ con, giống với bộ dáng nhóc con giận dỗi

"Cậu không được khi dễ hắn."

"Vậy hắn khi dễ chị thì sao?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Đây là hai chuyện khác nhau."

"Là một chuyện."

Tô Kiêu cố chấp.

Tô Yên nhìn hắn, cũng không nói gì nữa. Cô nhìn theo hướng Hoặc Vưu rời đi. Chỉ một chút thời gian ngắn ngủi, bóng dáng hắn đã hoàn toàn biến mất.

Tâm tình Tô Kiêu cực kỳ mâu thuẫn. Chuyện hắn không thích Hoặc Vưu là sự thật. Nếu Tô Yên có thể thích một người khác, đó là chuyện tốt. Nhưng hiện tại nhìn xem, trong mắt cô chỉ có thằng nhãi thối Hoặc Vưu kia.

Thật chướng mắt.

Nhưng hắn lại không muốn làm Tô Yên thương tâm, hắn lại không muốn lợi dụng sơ hở của người khác. Cho nên, trong lòng Tô Kiêu, kết cục tốt nhất bây giờ chính là Tô Yên không thích Hoặc Vưu nữa, đá đít hắn. Sau đó Hoặc Vưu sẽ quen biết và ở bên một nữ nhân khác.

Chỉ là... Nhìn Tô Yên nhăn mày cả buổi. Kế hoạch này có vẻ không thực hiện được rồi.

Cho đến lúc hoàng hôn buông xuống cũng chưa thấy Hoặc Vưu quay trở về.

Tô Yên trầm mặc không nói lời nào. Hai đầu lông mày càng lúc càng nhăn lại.

Mà lúc này, Tiểu Hoa còn đang lải nhải trong đầu Tô Yên.

"Ký chủ, Nam chủ đại nhân đi lâu như vậy, không biết là làm gì nhỉ? Không mang theo đồ gì khác, hai ngày nay còn không chịu ăn uống gì, lại còn đánh nhau với con nhện lớn như vậy, tiêu hao nhiều tinh lực như vậy. Nam chủ đại nhân ra ngoài liệu có gặp phải một con nhện khác, rồi bị nó ăn tươi nuốt sống luôn không??"

Tô Yên nghĩ tới bộ dáng Hoặc Vưu lúc rời đi. Cuối cùng cô đứng dậy.

Tô Kiêu cắn một miếng bánh mì, nhìn Tô Yên.

Cậu không nói gì, giống như đã đoán trước được.

Tô Yên lên tiếng

"Chốc nữa tôi sẽ trở về."

Nói xong, cô đeo ba lô lên, đi theo hướng Hoặc Vưu rời đi.

Rốt cuộc, vẫn là sợ hắn xảy ra chuyện.

Cô vừa đi ra ngoài không bao lâu, liền nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói gọi mình

"Tô Yên"

Là Lý Nhã.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Lý Nhã cười

"Cô đi đâu vậy? Tôi đi cùng cô."

Tô Yên lắc đầu

"Không cần."

Nói xong, cô tiếp tục đi về phía trước.

Lý Nhã nói

"Không cần khách sao, chúng ta có thể làm bạn mà."

Tô Yên nghe Tiểu Hoa chỉ dẫn, rẽ trái rẽ phải, đi tới một sơn động.

Càng đi tới gần sơn động càng nhìn thấy nhiều dấu chân và máu tươi.

Mùi máu càng lúc càng đậm.

Cô nhăn mày, bước nhanh vào trong. Sau đó liền nhìn thấy Hoặc Vưu cả người đầy máu, rúc ở trong góc, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn ho khan. Càng nghe càng thấy suy yếu.

Tô Yên đi vào trong, không nói gì.

Lý Nhã bên cạnh đã nhanh mồm lên tiếng. Giọng nói mang theo kinh ngạc, tiến lên hai bước, trực tiếp đứng trước mặt Hoặc Vưu.

"Anh bị thương sao? không sao chứ?"

Trong mắt Lý Nhã tràn đầy lo lắng.

Hoặc Vưu vốn đang nhắm mắt, liền chậm rãi mở mắt ra.

Khi nhìn thấy Lý Nhã, giọng nói của hắn như có độc

"Còn nói thêm một từ, tôi bóp chết cô."

Lý Nhã cứng đờ người đứng ở đó. Cô ta xấu hổ trong chớp mắt. Sau đó, liền xem nhẹ lời Hoặc Vưu nói.

"Em sẽ cứu anh ra khỏi chỗ này."

Trong mắt cô ta tràn đầy thành khẩn. Nói xong liền định tiến lên đỡ Hoặc Vưu dậy.

Chỉ là, Lý Nhã còn chưa đụng được tới tay áo Hoặc Vưu, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đã ngăn cản động tác của ả.

Tô Yên lãnh đạm lên tiếng

"Cô nên đi khỏi chỗ này."

Nụ cười của Lý Nhã bỗng chốc cứng đờ.

"Cô có ý gì?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ý trêи mặt chữ."

Lý Nhã vẫn cố duy trì nụ cười trêи môi

"Cô không nhìn thấy anh ấy bị thương sao? Lúc này còn muốn so đo tính toán. Có phải cô muốn anh ấy mất mạng mới vừa lòng hay không?"

Tô Yên vẫn yên lặng nghe Lý Nhã lải nhải bên tai.

Người này hình như đã sớm chuẩn bị vô số lời nói để khích bác cô cùng Hoặc Vưu.

Không muốn chậm trễ thời gian, Tô Yên liền giơ tay đập một nhát vào sau gáy Lý Nhã làm cô ta ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Tô Yên khom lưng nhìn Hoặc Vưu

"Anh bị thương ở đâu?"

Ánh mắt Hoặc Vưu vẫn luôn treo trêи người Tô Yên. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, trong mắt chỉ chứa hình bóng của một mình cô.

Nhưng Tô Yên vừa mới chạm vào hắn, hắn liền tránh

Giọng hắn khàn khàn suy yếu, mang theo châm biếm

"Em tới tìm tôi làm gì? Không phải em coi thường tôi, cảm thấy tính tình tôi không tốt sao?"

Hắn nói rất chậm, một câu nói mất một lúc mới xong.

Tô Yên cẩn thận nhìn hắn. Máu hình như là chảy ra từ phần bụng. Đến lúc này, máu vẫn không ngừng chảy xuống.

Sắc mặt hắn tái nhợt, biến thành màu xanh lá. Nếu không cầm máu chữa trị nhanh chóng, chắc chắn sẽ mất máu mà chết.

Ánh mắt hắn nhìn Tô Yên lúc mới đầu còn thanh tỉnh nóng rực, cho đến khi hắn vừa nói dứt câu, biểu tình bắt đầu mơ mơ hồ hồ tan rã.

Tô Yên mím môi, không nói lời nào. Cô duỗi tay cường ngạnh kéo tay hắn ra, muốn nhìn xem vết thương ở bụng nghiêm trọng tới mức nào.

Hoặc Vưu đợi thật lâu cũng không đợi được Tô Yên trả lời hắn.

Ánh mắt dần mơ hồ, cũng không thể nhìn rõ biểu tình trêи mặt Tô Yên.

Nhịp thở của hắn dần dần yếu đi. Hắn cười bất đắc dĩ, bờ môi khô khốc lại nứt toác ra.

Hoắc Vưu chậm rãi móc từ trong túi ra một cục đá sáng lấp lánh. Tay hắn dính đầy máu làm cục đá cũng dính lây.

Giọng hắn suy yếu, nhưng hàm chứa trong đó vẫn có chút nhẹ nhàng muốn lấy lòng.

"Bọn họ nói, con gái đều thích những thứ lấp lánh như thế này.

Tặng em đó."

Lời cuối cùng, giống như là dồn chút hơi để thều thào.

Hắn biết, tính tình của mình không tốt. Đối với những đồ vật hắn yêu thích, hắn sẽ có ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu đáng sợ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-346)