Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan (3)
← Ch.228 | Ch.230 → |
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
Ước chừng sau mười phút, xe đã đến nơi. Cô bị mang xuống xe.
Ầm một tiếng.
Nghe ra được đó là tiếng cửa sắt mở ra. Sau đó, một giọng nói từ phía sau truyền đến
"Đi"
Tô Yên theo sau đi vào. Bị ấn ngồi trêи ghế. Tiếp theo, đồ bịt mắt được lấy xuống.
Dưới ánh đèn mờ, cô rốt cuộc cũng thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Đối diện là một người nam nhân bộ dáng cà lơ phất phơ. Hắn ta cũng khá anh tuấn, chỉ là trêи mặt có một vết sẹo lớn nên có vẻ khá hung ác.
Người nọ mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, lưng dựa vào thành ghế phía sau. Một bàn tay đặt ở trêи tay ghế, trêи dưới đánh giá Tô Yên.
Nửa ngày sau mới mở miệng
" Cô chính là Tô Yên?"
Tô Yên không nói chuyện. Chỉ là chớp chớp mắt, nhìn sáu người ở phía đối diện.
Tỷ lệ đánh thắng rồi chạy có bao nhiêu?... Thôi, chịu trói vậy.
Tô Yên Gật gật đầu
"Là tôi."
Người nọ thưởng thức cái bật lửa trong tay. Mở miệng nói một câu
"Nói đi, cần bao nhiêu tiền thì cô mới rời đi lão ··· Hoắc Vưu?"
Tô Yên nghĩ nghĩ.
Đối diện người kia lại lần nữa mở miệng
" Cô chớ nói với tôi, cô cùng hắn là tình yêu đích thực, dù có bao nhiêu tiền cũng sẽ không rời đi."
Trong lời nói còn mang theo châm chọc.
Tô Yên ngẩng đầu
"Bao nhiêu tiền cũng có thể à?"
Người nọ bắt chéo cái chân, trong lòng lại hoảng thành một nhóm
" Cô cảm thấy, cô có giá trị bao nhiêu?"
"Mười bình dịch tu bổ cao cấp."
Vừa dứt lời, toàn trường an tĩnh.
Một người dẫn đầu phụt cười một tiếng
"Mười bình dịch tu bổ cao cấp? Cô thật đúng là lợi hại a."
Nói xong, hắn "bang" một tiếng, đập tay lên bàn.
Gương mặt kia lập tức trầm xuống.
"Cô tốt nhất nên thành thật chút cho tôi."
Vừa mới nói như vậy, một người đàn ông cao to phía sau ho khan một tiếng, như là đang nhắc nhở người kia cái gì đó.
Tên cầm đầu ngồi ở trêи ghế bây giờ mới phản ứng lại. Có chút không được tự nhiên, sửa sang lại cổ áo một chút.
Thân thể thả lỏng lại dựa vào trêи ghế. Biểu tình trêи mặt cũng thả lỏng, không hề hung ác như vừa rồi.
"Mười bình dịch tu bổ, có chút nhiều."
Tô Yên
"Vậy các anh có thể cho mấy bình?"
Người ngồi trêи ghế nhíu mày, nhìn chằm chằm Tô Yên. Khi nói chuyện, không biết vì sao lại có chút tức giận
"Hai bình."
Tô Yên nhìn xem trái phải, nghi hoặc
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Dịch tu bổ đâu?"
"Cô ····!!"
Người nọ tức đến muốn chửi tục.
Lão tử tới chỗ này là để thảo luận về dịch tu bổ với cô sao? Như thế nào chỉ mới dụ một chút mà đã cắn câu vậy??
Tô Yên chớp chớp mắt, thanh âm mềm mại
"Không có sao? Anh không phải luôn nói muốn cho tôi sao?"
Người dẫn đầu kia phất tay. Thực mau, một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài.
Qua mười phút sau, người đàn ông kia đã trở lại. Trong tay mang theo một cái rương.
Đặt cái rương kia đặt ở trêи bàn. Lạch cạch một tiếng, cái rương được mở ra. Lộ ra đồ vật bên trong.
Là hai bình thuốc màu vàng nhạt.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, bình bên phải kia là thật, bình bên trái là giả."
Tô Yên hỏi
"Là cho tôi thật sao?"
Người nọ cầm hai bình thuốc thưởng thức ở trong tay. Nửa ngày sau, mở miệng cười
"Có thể cho cô. Nhận rồi, nếu để tôi nhìn thấy cô cùng Hoắc Vưu có nửa điểm quan hệ, cô hay liệu cái mạng của mình đấy."
Hắn ta vừa cười vừa nói ra mấy lời tàn nhẫn này.
Nghe đến đây, Tô Yên do dự một chút.
Cô có chút rối rắm
"Là anh ấy kêu các người tới tìm tôi, để nói cái này sao?"
Chẳng lẽ là bởi vì thân thể mình quá yếu, làm chậm trễ hắn?
Nghe Tô Yên hỏi, người dẫn đầu kia cười nhạo
"Vì sao cô lại nghĩ là hắn ta tốn tiền mướn chúng tôi đến? Chẳng lẽ chính cô cũng biết mình không được chào đón?"
Tô Yên chớp mắt một cái, trầm mặc
"Các anh là thuộc hạ của là anh ấy, vì cái gì còn phải bỏ tiền ra thuê?"
*****
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
Người ngồi trêи ghế sửng sốt. Đang muốn đưa chân bắt chéo cũng dừng lại. Tiện đà mặt cũng không đổi sắc
"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?"
Tô Yên duỗi tay, chỉ vào một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng phía sau.
"Tôi nhận ra anh, ở cửa siêu thị, anh đứng bên cạnh Hoắc Vưu, còn gọi anh ấy là lão đại."
Người Tô Yên nói, tất nhiên chính là Khoan Quả.
Khoan Quả ngốc lăng một hồi. Duỗi tay sờ soạng mặt mình một phen, không biết là xấu hổ hay là thế nào mà liên tiếp ở đằng kia cười hắc hắc.
Người ngồi trêи ghế hung hăng trừng hắn một cái.
"Cậu không phải nói cô ta chưa nhìn thấy cậu sao?"
Khoan Quả sờ sờ đầu.
"Ngày hôm qua khi tôi đi đến nhà lão đại, cô ấy cùng lão đại đang thân mật, khẳng định không nhìn thấy tôi. Nhưng lại quên mất, trước đó chúng tôi đã gặp qua."
Một ngày tối lửa tắt đèn kia, hắn còn đứng ở trong bóng đêm, hắn cũng chưa thấy nữ sinh kia trông như thế nào. Không nghĩ tới cô gái này thế mà lại nhớ được hắn.
Ai biết được người ngày hôm qua với nữ sinh hôm đó là cùng một người đâu.
Vào tối hôm trước, không phải lão đại còn lạnh lùng với nữ sinh này còn gì?.
Sau khi Tô Yên giải thích rõ ràng, cô chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi
"Là anh ấy sai các ngươi đưa tôi đến đây để nói những lời này sao?"
Người ngồi trêи ghế tên là Khoan Dư. Là anh em của Khoan Quả.
Khoan Dư nhíu mày
" Cô đang uy hϊế͙p͙ tôi?"
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, cô cảm thấy người này có khả năng nghe không hiểu tiếng cô nói. Kết quả là nói lại một lần nữa
" Anh ấy kêu các người tới sao?"
Khoan Dư thở dài, sờ mặt. Rủa thầm một tiếng.
Không nghĩ tới sẽ có một ngày lật thuyền trong mương, bị một cô nhóc con còn chưa tốt nghiệp bắt chẹt.
Vốn là muốn thăm dò tìm hiểu cô gái này thế nào. Kỳ thật là tò mò nhiều hơn.
Chuyện của lão đại, sao bọn họ có thể quản được?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nhưng là nghe được hôm qua những người này nói trong nhà của lão đại đang giấu một cô gái. Thế cho nên Khoan Dư ngứa ngáy, liền muốn gặp.
Định đùa giỡn xong rồi liền thả đi. Dù sao nhiệm vụ hắn công tác vốn không phải ở nơi này. Chờ lúc hắn đi rồi, cô gái này cho dù muốn tìm hắn cũng tìm không ra.
Ai ngờ đâu, chuyện này lại thất bại chỗ Khoan Quả.
" Nói điều kiện đi."
Nói xong, hắn lại thở dài thật sâu.
Tô Yên trầm mặc, chớp mắt một cái.
"Anh phải nói rõ ràng chút, tôi mới có thể hiểu được ý của anh."
Khoan Dư gõ gõ mặt bàn
"Việc này cô đừng nói cho lão đại. Nói đi, cần điều kiện gì cô mới bằng lòng giữ bí mật?"
Tô Yên nghe lời này của hắn ta. Cho nên, không phải Hoắc Vưu phái người tới.
Sau khi hiểu rõ chuyện này, lại nhớ đến những lời hắn vừa nói. Tầm mắt cô dời đến hai bình dịch tu bổ mặt trêи bàn kia.
"Tôi muốn lọ dịch tu bổ bên phải."
Khoan Dư liếc mắt nhìn hai bình một cái
"Chỉ cần một cái?"
"Đúng vậy."
Hắn cầm lấy bình dịch tu bổ bên trái, trầm ngâm
"Vậy ngày hôm nay ······ cô có gặp qua tôi hay không?"
"Chờ uống nó xong tôi liền quên hết."
Khoan Dư cười cười, gật đầu.
" Được, sảng kɧօáϊ."
Nói xong, liền đưa dịch tu bổ cho người đàn ông bên cạnh.
Bình dịch tu bổ cao cấp màu vàng nhanh chóng được đưa tới tay của Tô Yên.
Cô không có chút do dự, mở ra, uống lên.
Không có hương vị gì, giống như nước khoáng.
Uống xong, cô đứng lên, nhìn bên cạnh không còn có người nào ngăn cản. Đó là ý muốn thả cô đi.
Sau đó quay người đi ra ngoài.
Chờ Tô Yên rời đi.
Khoan Dư nhìn trong rương còn một lọ khác, cười thoải mái
"Cô nương này cũng không tệ lắm a. Làm việc dứt khoát, là có ý muốn cùng lão phát triển lâu dài hay sao?"
Một người đàn ông bên cạnh ho khan một tiếng, cúi đầu, nhỏ giọng nói
"Dư ca, bình còn lại là giả."
*****
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
Vừa mới nói xong, trong kho toàn bộ đều an tĩnh.
Tiếp đó liền nghe được bang một tiếng, Khoan Dư đánh người vừa nói chuyện một cái
"Lấy đồ giả tới lừa gạt người khác? Cách làm gian thương này là học của ai??"
Khoan Quả mở miệng
"Chúng ta có khi nào dùng đồ vật để trao đổi với người khác đâu? Đều là tự mình đoạt cả."
Cái gì mà gian thương hay không gian thương. Dù có là giả, cũng không có khả năng đưa cho người khác. Hiện tại, vòng đi vòng lại một vòng lớn, liền tặng dịch tu bổ giá mười vạn khó mua ra ngoài.
Trong lòng Khoan Dư nghẹn một hơi.
Khoan Quả cúi đầu, tựa hồ giống như biết Khoan Dư đang suy nghĩ cái gì
" Chuyện của lão đại, từ trước đến nay ngài ấy không cho phép chúng ta nhúng tay vào."
Cuối cùng, Khoan Dư cố nén giận
"Thôi bỏ đi, chính sự quan trọng."
Sau khi Tô Yên uống dịch tu bổ xong, theo Tiểu Hoa chỉ dẫn, đi hai giờ mới đến trường quân đội đế quốc.
Lúc này âm thanh Tiểu Hoa lại vang lên
"Ký chủ, dịch tu bổ chị vừa uống đã tiêu hóa hoàn toàn, tình trạng thân thể của chị bây giờ đã bằng một nữ tử bình thường."
Khi cô tới trường quân đội đế quốc, trời bên ngoài đã tối rồi. Từ nơi này đến ký túc xá còn phải đi hơn nữa tiếng.
Tô Yên dựa vào một cây đại thụ nghỉ ngơi trong chốc lát. Đột nhiên nghe được tiếng gọi từ phía sau truyền đến
"Yên Yên, Yên Yên!!"
Là giọng trẻ con của Tiểu Hồng.
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Hồng mặc một cái áo choàng màu đen, còn Tô Cổ bên cạnh mặc một bộ quần áo cùng màu.
Cả hai đều biến thành hình người. Tiểu Hồng còn kéo cái đuôi kia của nó. Cũng may trời tối nên không ai chú ý.
Ánh mắt Tiểu Hồng sáng loáng, bước nhanh đến trước mặt Tô Yên
"Yên Yên, cái này, cái này cho chị."
Đủ loại thẻ tín dụng, thẻ Liên Bang.
Tiểu Hồng thực vui vẻ nói
"Yên Yên, không phải chị đang thiếu tiền sao? Nơi này em có tiền a ***"
Tô Yên cầm thẻ lên, nhìn một chút. Là một thẻ Liên Bang không có mật mã. Vừa mở ra xem, bên trong hiện có một vạn ba.
Cô nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Cổ
"Tiền từ đâu ra?"
Tô Cổ còn chưa trả lời, Tiểu Hồng vội vàng hô
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Kiếm, kiếm, là em kiếm!!"
Tô Yên đổi lực chú ý rơi xuống trêи người Tiểu Hồng
"Kiếm như thế nào?"
Tiểu Hồng nghĩ nghĩ, đồ vật kia gọi là gì nhỉ. Nó quên tên mất rồi.
Bên cạnh, Tô Cổ nhàn nhạt mở miệng
"Thủy tinh chi hỏa."
Tiểu Hồng mãnh gật đầu
"Đúng đúng đúng, thủy tinh chi hỏa. Chúng ta bán thủy tinh chi hỏa đẻ kiếm lấy tiền."
"Thủy tinh chi hỏa từ chỗ nào tới?"
Tiểu Hồng vui vẻ hỏi
"Yên Yên cũng thích sao?"
Hỏi xòn, nó mò dưới áo choàng. Chỉ nghe bên trong lách cách lang cang, truyền đến một ít tiếng vang của chai lọ.
Sau đó nó lôi ra một cái hộp băng.
"Cho Yên Yên."
Cái hộp băng kia nơi nơi tinh tế, trêи đỉnh hộp có điêu khắc hình phượng hoàng sinh động như thật. Phía dưới chính là một khối băng khắc ra dạng hình hộp. Thế cho nên khi cầm lên chỉ cảm thấy thực lạnh.
Mở ra cái hộp băng kia, lấy ra một khối băng hình vuông to cỡ ngón tay. Chỉ thấy bên trong viên băng kia có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.
Lửa trong băng.
Hình ảnh thần kỳ này, dù hiện tại có là thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển, cũng hoàn toàn làm không được.
Thực đẹp.
Tô Yên chậm rãi cất khối băng kia vào trong hộp băng.
"Rất đẹp."
Tô Cổ nói
"Cái này, ở trong nhiệt độ bình thường cũng có thể bảo quản bảy ngày không tan."
Đối với những người chưa từng thấy mà nói, đương nhiên là thần kỳ.
Nhưng mà Tô Yên biết. Thứ này chính là hai người bọn họ mân mê tự làm ra.
Tô Yên suy nghĩ thật lâu, mở miệng
"Này có tính là "Việc nhẹ lương cao"?"
Tô Cổ trả lời
"Đúng vậy."
Tiểu Hồng vui vẻ nói
"Bọn em tổng cộng làm hai cái, bán một cái, bọn họ đều tranh nhau đoạt, đều thực thích."
*****
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên khó hiểu hỏi
"Vì sao không bán nhiều mấy cái?"
Tiểu Hồng há mồm, hơi nghẹn. Sau đó nhìn về phía Tô Cổ bên cạnh.
Tô Cổ nhàn nhạt mở miệng
"Ai ra giá cao thì có được, vật quý ở cái hiếm."
Nếu như giống hàng vỉa hè làm hơn 80 100 cái, có lẽ số tiền bán được còn không nhiều bằng một viên này. Một đám người ở đằng lấy hình thức đấu giá để mua, ai ra giá cao thì được, như vậy là tốt nhất.
Tô Yên gật gật đầu. Cô cầm vật kia ở trong tay nhìn thật kỹ.
Tiểu Hồng xem bộ dáng của Tô Yên giống như rất thích.
Nó vui vẻ nói
"Yên Yên, có tiền rồi chị có vui không?"
Tô Yên nhìn thẻ tín dụng trong tay
"Cho ta?"
Tiểu Hồng đương nhiên
"Yên Yên không phải đã nói không có tiền sao?"
Tiểu Hoa ở trong đầu Tô Yên lên tiếng
"Ký chủ, vì sao em cảm thấy chị như bị sủng vật của mình bảo dưỡng thế?"
Tô Yên nhìn thẻ, lại nhìn bọn họ
"Ta lấy hết rồi, các em làm sao bây giờ?"
Tiểu Hồng mân mân miệng, đôi mắt liếc Tô Cổ.
Sau đó nhỏ giọng nói
"Bán đồ tiếp."
Tiểu Hồng trốn ra phía sau Tô Cổ. Tô Cổ mở miệng
"Dịch dinh dưỡng."
"Ân?"
Tiểu Hồng nhúc nhích, dưới áo choàng tiếng lách cách lang cang của bình thủy tinh lại vang lên. Nó nhỏ giọng nói
"Lúc trở về, bọn em thấy việc bất bình rút đuôi tương trợ. Cứu được một người."
"Sau đó?"
"Sau đó người kia bị đánh quá nặng, cứu sống không được bao lâu thì đã chết. Trong tay hắn còn có một cái rương, bên trong có rất nhiều cái lọ dài."
Nói xong, Tiểu Hồng từ từ dưới áo choàng lấy ra một cái lọ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Chính là cái này."
Một lọ dịch dinh dưỡng có chất lỏng màu lam nhạt xuất hiện ở trước mặt Tô Yên.
Tiểu Hồng sở dĩ trốn ở phía sau Tô Cổ, chính là vì sợ việc hai người bọn họ lấy rương đồ của người khác là không đúng. Sau đó Tô Cổ lại nói, Tô Yên chưa nói qua là không cho lấy. Coi như đó là thù lao của bọn họ đi.
Sau đó hai người liền tính toán bán đồ vật trong rương đổi lấy tiền.
Một bên Tiểu Hồng ở một bên lẩm bẩm
"Cái rương kia rất khó mở ra nha, đốt thật lâu mới làm tan chảy được cái khóa bảo mật kia. Mặt trêи thế mà còn có ám khí, hừ! Đều đốt hết."
Nói đoạn, Tiểu Hồng dùng tay nhỏ lại lấy thêm mấy lọ dịch dinh dưỡng nữa ra. Cho đến khi hai tay đều đầy, trong đó còn kèm theo một lọ dịch tu bổ cao cấp, chất lỏng màu vàng nhạt phá lệ thấy rõ.
Thế này còn chưa tính, Tiểu Hồng vừa động, dưới áo choàng còn có tiếng chai va chạm với nhau.
"Có bao nhiêu?"
Tiểu Hồng ngẩng đầu xem Yên Yên, nhỏ giọng nói
"Yên Yên không tức giận?"
Tô Yên nghiêm túc
"Lấy được bằng bản lĩnh, vì sao lại nghĩ ta sẽ tức giận?"
Tức khắc, Tiểu Hồng liền đứng thẳng sống lưng. Lập tức nhào vào lòng Tô Yên
"Yên Yên, đều cho chị, Yên Yên muốn bao nhiêu đều có thể."
Ánh mắt Tô Yên vẫn luôn dừng ở trêи cái lọ màu vàng nhạt kia.
" Một cái này là đủ rồi."
Tiểu Hồng cười vui vẻ không ngừng. Sau đó nó nói
"Yên Yên nếu muốn màu sắc khác, em chỗ này còn có cái màu đen, chị muốn không?"
Lách cách lang cang một trận, Tiểu Hồng vơ hết mấy lọ kia ném vào trong áo choàng, rồi lại bới một lúc lâu. Tiếp theo, Tiểu Hồng lấy bình thuốc màu đen kia ra, đưa cho Tô Yên.
Tô Yên nghi hoặc
"Đây là cái gì?"
Tiểu Hồng ngây thơ lắc đầu
"Không biết, em thấy nó được cất giấu dưới đáy rương."
Đen như mực á, lúc ấy thiếu chút nữa là nó không phát hiện ra đâu. Còn may là ánh mắt của nó rất tốt.
Trong đầu, Tiểu Hoa lên tiếng
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở. Vật này là loại thuốc mà tinh tế nghiêm cấm không được nghiên cứu chế tạo, cho nên đây là một ít bí dược của những thiên tài điên lúc trước nghiên cứu ra ở chợ đen. Nó có thể thăng cấp tinh thần lực của con người lên hai bậc.
*****
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
Nhưng nó có tác dụng phụ rất lớn. Sinh ra cảm xúc không tốt, một loạt phản ứng ảo giác. Bí dược này tổng cộng có hai bình, một trắng một đen. Màu trắng là thuốc thử mà nửa năm trước nghiên cứu chế tạo, lọ màu đen này là ba ngày trước vừa mới xuất hiện. Thuốc thử màu trắng nâng cao tinh thần lực, mà lọ mà ký chủ đang sở hữu là để giúp ổn định cảm xúc, tiêu trừ tác dụng phụ."
Tiếp đó Tiểu Hoa dừng một chút, lại nói
"Một ngày trước, người nghiên cứu nó là một nhà khoa học điên đã chết. Trêи thế giới loại thuốc thử này chỉ còn lại một lọ trong tay chị."
Tô Yên nghe xong, nhìn nhìn đồng chí Tiểu Hồng trước mắt đang cầu khen ngợi.
Hai đứa này vừa đi ra ngoài, rốt cuộc là đã cứu người nào?
Tô Yên mở miệng
" Lọ thuốc màu đen này...."... Không thể bán.
Ba chữ cuối còn chưa nói ra. Tiểu Hồng liền cao hứng ném cái đuôi
"Yên Yên thích liền cho Yên Yên."
Dù sao thứ này đen thui à, nó một chút cũng không thích.
Lúc này, Tô Cổ mở miệng
"Nó khác với những loại thuốc khác đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy chị giữ uống đi."
Đối với hắn và Tiểu Hồng mà nói, mấy cái này cũng chỉ như nước lọc thôi. Trừ bỏ giải khát, không có tác dụng gì khác.
Nhưng là đối với Tô Yên thì không giống. Cô là người.
Đạo lý của Tô Cổ cùng Tiểu Hồng rất đơn giản. Đồ vật của mình, sẽ không có chuyện tặng ra bên ngoài. Dù có là nước uống, đã tới tay của nó, không có khả năng đưa cho người khác uống.
Nhưng nếu là cho Yên Yên mà nói. Không sao cả. Hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.
Tô Cổ là cổ Vương. Có lẽ bởi vì xuất thân của mình, cho nên hắn đã nhìn quen những chuyện ác độc ở nhân gian.
Bạn bè tương tàn, phu thê sát hại lẫn nhau, xưng anh gọi em lại hạ cổ, khi say rượu đảo mắt một cái liền mạng cũng không còn.
Nhân loại luôn cảm thấy mình đứng đầu ở chuỗi đồ ăn, đối đãi với các giống loài khác, đều là từ trêи cao nhìn xuống, hoặc là bố thí đồng tình.
Bọn họ thích gọi đồng tình là tình yêu. Gọi đánh chửi là quản giáo.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hắn không thế nào thích nhân loại.
Nhưng Tô Yên lại không giống thế. Cô bình đẳng đối với bọn họ. Không phải ai cao ai thấp.
Tính tình Tô Cổ trời sinh phản cốt. Càng đè nặng, càng muốn phản.
Nếu từ đầu khi bọn họ gặp nhau, Tô Yên lấy khẩu khí ra mệnh lệnh để nói chuyện cùng hắn. Hắn chẳng những sẽ ăn luôn người kia, mà đến cả Tô Yên hắn cũng sẽ ăn.
Không ai có thể ra lệnh cho hắn. Ai cũng không được.
Hiện giờ không biết đã qua mấy trăm năm. Tô Cổ cảm thấy cô thực tốt.
Dù cho sau này nhận cô làm chủ nhân, hắn cũng không thấy sỉ nhục hay phẫn nộ gì. Ngược lại còn sẽ để ý thái độ của cô. Như việc ăn thịt người vậy, hắn sớm đã quên nó có tư vị gì rồi.
Dưới bóng đêm, trong đầu Tô Cổ không ngừng hồi tưởng. Hắn cúi đầu, che khuất cảm xúc trong mắt.
Tô Yên uống bình tu bổ màu vàng nhạt. Thuận đường ném bình thuốc màu đen kia vào trong không gian của mình.
Sau đó ba người song song mà đi. Dưới bóng đêm, Tiểu Hồng mở miệng
"Yên Yên, em đói bụng, chúng ta đi ăn ngon có được không?"
"Muốn ăn cái gì?"
"Thịt"
"Còn gì nữa?"
"Rất nhiều thịt."
Tô Yên nhìn về phía Tô Cổ
" Còn em thì sao?"
"Gì cũng được."
Ba người đi đến khách sạn gần nhất. Chọn một phòng rồi gọi rất nhiều đồ ăn lên.
Dù sao đuôi rắn của Tiểu Hồng còn đó, vạn nhất nếu để người khác tưởng nó là quái vật, muốn bắt giữ để nghiên cứu thì không tốt.
Hai giờ sau, trong đầu Tiểu Hoa mở miệng
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, chị đã hoàn toàn tiêu hoá bình dịch tu bổ thứ hai. Lực lượng hiện tại của chị bằng một người đàn ông cao lớn."
*****
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
Sáng sớm hôm sau, Tô Yên chạy đến trường quân đội đế quốc. Tất nhiên Tiểu Hồng cùng Tô Cổ đều đã đi chơi chỗ khác.
Lớp của Tô Yên là năm hai ban F. Là ban có thiên phú kém cỏi nhất.
Căn cứ vào kiểm tra đo lường lúc trước, tinh thần lực nguyên thân có cấp bậc là B.
Ở trong mắt người thường, cấp bậc này đã xem như muốn ngẩng đầu nhìn lên đầy hâm mộ. Nhưng ở trường quân đội đế quốc lại chỉ như củ cải trêи đất, một tay bốc được một đống, còn bị người khác ghét bỏ nữa.
Tô Yên tìm được lớp, đi vào. Cô mới vừa bước vào, vốn dĩ các bạn học đang nói chuyện nhiệt liệt thảo luận lại lập tức an tĩnh. Động tác nhất trí nhìn qua hướng Tô Yên.
Trước kia, Tô Yên ngồi ở cuối cùng. Triệu Lily cố ý bức bách cô ngồi chỗ như vậy.
Chỉ là lần này Tô Yên không đi chỗ đó ngồi. Mà ngồi ở phía trêи đầu.
Mới vừa ngồi xuống không lâu, tầm mắt từ bốn phương tám hướng phóng đến trêи người cô, đủ loại thần sắc khác nhau.
Sau đó, bỗng nhiên có một người châm chọc cười
"Ai da, đây thấy bị đánh chưa đủ? Còn muốn bị đánh thêm sao?"
Tô Yên nhìn về phía người nọ. Là chị em tốt của Triệu Lily. Cũng là người đi đầu bắt nạt nguyên thân.
Tô Yên nhìn cô ta trong chốc lát, nghiêm túc nói
"Triệu Lily nằm viện, cậu biết không?"
Ý cười trêи mặt ả cứng đờ, không thể tin tưởng nhìn Tô Yên.
Cô ta tất nhiên là biết. Cũng sớm đã nghe nói là do cái người nhát gan Tô Yên kia hạ tay.
Nghe thì đã nghe, nhưng lại không tin.
Tô Yên yếu đuối thế kia, sao có thể đánh Triệu Lily thành dáng vẻ đó??
Cô ả lập tức đứng lên, trầm khuôn mặt đi tới phía Tô Yên.
"Đừng tưởng rằng mày bày ra cái dạng này là có thể hù tao. Phế vật, mày nên cút về vị trí của mình đi."
Nói đoạn, tay cô ta đã chọc tay tới bả vai Tô Yên. Trêи mặt đầy vẻ khiêu khích cuồng vọng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên giơ tay cầm cánh tay cô ả, dùng sức vung một cái.
Ầm, nữ sinh kia đã bị quăng ra ngoài, trực tiếp đập vào trêи tường.
"A!"
Mặt cùng tường tương thân tương ái, cái trán tím một mảng, máu mũi giàn giụa.
Bạn học trong lớp truyền ra tiếng kinh hô. Ánh mắt nhìn về phía Tô Yên ban đầu từ lạnh nhạt dần dần thay đổi không ít. Đại khái là cảm thấy, đánh hay lắm.
Trường quân đội đế quốc được hưởng thụ tài nguyên tinh tế tốt nhất này, căn bản không phải chuẩn bị cho người bình dân.
Trừ phi bản thân người đó có điều kiện ưu việt, gây ấn tượng được với nhà trường. Giống như là thiên tài ban A vậy.
Các lớp còn lại, 99% đều là gia đình có tiền có quyền đưa vào.
Vì sao nói là 99% á?
Bởi vì1%, không hoàn chỉnh kia bị nguyên thân đánh vỡ. Cô là học sinh duy nhất cấp bậc B có gia đình bình thường.
Cô đã đến, tự nhiên khiến cho rất nhiều người khó chịu.
Vừa mới bắt đầu, Triệu Lily là người cầm đầu, khiêu khích nguyên thân, muốn nhìn một chút cô rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể được đặc cách nhập học.
Sau đó lại phát hiện, nguyên thân không có tài năng gì, còn bị dọa đến không dám đánh trả.
Dần dần khiêu khích diễn biến thành bắt nạt, theo thời gian trôi qua, càng thêm nghiêm trọng.
Vừa mới bắt đầu, trong ban có vài bạn học không vừa mắt, ra ngăn cản. Chỉ là ngăn trở lúc này, thì vẫn còn có lúc khác.
Đặc biệt là bọn họ phát hiện, nguyên thân tự mình không phản kháng, mỗi ngày chỉ trông cậy vào bọn họ tới cứu.
Việc ra tay cứu giúp này, một lần hai lần còn có thể. Nhưng đây lại không phải là nghĩa vụ. Dần dần, những người bênh vực kẻ yếu đều cảm thấy mình làm việc này dư thừa. Lười đi quản tiếp.
Không có người khác ngăn trở, những người bắt nạt càng thêm càn rỡ. Sau đó mới có chuyện nguyên thân nhảy lầu.
*****
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
Hiện giờ, ai cũng chưa từng nghĩ đến, cái người luôn chịu bị đánh kia lại biết vùng lên phản kháng. Hơn nữa có vẻ công phu còn không kém.
Tô Yên mở miệng
"Vào lớp rồi."
Nữ sinh kia hung tợn trừng mắt liếc Tô Yên một cái.
"Mày chờ đó cho tao."
Buông xong mấy câu đe dọa, liền được người khác đỡ ra khỏi lớp.
Rất nhanh, thầy giáo tới, bắt đầu dạy học.
Chương trình học của trường quân đội đế quốc chia làm hai khóa chính, cơ giáp chiến đấu cùng cơ giáp duy tu*. Chỉ là điều khiển cơ giáp yêu cầu tinh thần lực quá nhiều. Tinh thần lực càng cao, độ kết nối với cơ giáp càng cao.
*Có thể hiểu là học về kỹ thuật và sửa chữa.
Cho nên căn cứ quy củ, ban A, B, C, thuộc khóa cơ giáp chiến đấu. Còn lại D, E, F thuộc về khóa cơ giáp duy tu.
Ở trong quá trình thực chiến, mỗi cơ giáp chiến đấu đều sẽ trang bị ít nhất một sinh viên cơ giáp duy tu.
Thời gian một tiết học mau chóng trôi qua. Ngay lúc hết tiết, thầy giáo như là nhớ ra gì đó, bước chân dừng lại, mở miệng
"Đúng rồi, ba ngày sau có luyện tập thực chiến ở tinh cầu Thâm Lam. Tham gia thực chiến có sinh viên năm một năm hai. Tự chia tổ đội. Có thể vượt cấp."
Nói xong, thầy giáo dừng một chút. Sau đó nhìn lướt qua những học sinh dưới bục giảng một vòng, cuối cùng thở dài, có chút bất đắc dĩ
"Nếu chọn không được tổ đội, cuối cùng trường học sẽ giúp các em sắp xếp với các học sinh khóa cơ giáp chiến đấu."
Ban F, kém cỏi nhất trường. Mỗi năm, lớp này trêи cơ bản đều sẽ bị dư lại.
Dùng tiền tạo quan hệ? Tới học chỗ này ai không có tiền?
Nhưng mà quan hệ giữa các bạn học với nhau có một loại bình đẳng thần kỳ. Thân phận, không quan trọng. Quan trọng là thực lực.
Đi tinh cầu Thâm Lam thực chiến là chuyện lớn. Đáng tiếc, đối với học sinh ban F mà nói, không bị dư lại mới là chuyện quan trọng nhất.
Thế cho nên thầy giáo thiếu chút nữa quên nói chuyện này. Sau khi nói xong, thầy giáo liền rời đi.
Tô Yên móc ra một viên kẹo. Lột ra, ăn luôn.
Tiểu Hoa bắt đầu rối rắm thay ký chủ nhà mình
"Ký chủ, chị định kết đội với ai? Nếu không đi tìm vị em trai tiện nghi kia của chị? Vừa lúc có thể xúc tiến quan hệ chị em một chút, hơn nữa chị còn phải bảo vệ hắn bình an mà."
Nói xong, Tiểu Hoa lại cảm thấy không mấy khả thi, bèn đổi đối tượng
"Ký chủ, nếu không chị vẫn là đi tìm Hoắc Vưu đại nhân đi."
Đợi thật lâu, Tiểu Hoa cũng chưa chờ được ký chủ mở miệng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nghi hoặc
"Ký chủ? Chị chẳng lẽ cả hai người đều muốn?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Dựa theo ký ức nguyên thân, Tô Kiêu không có đến tìm ta. Ta là bị tùy tiện ghép đôi cùng một người khác."
Tiểu Hoa vừa nghe, lập tức gật đầu
"Vậy chúng ta liền đi tìm Hoắc Vưu đại nhân."
Tô Yên lắc đầu
"Chúng ta chỉ gặp mặt vài lần, không thân cũng chẳng quen."
Không thể bởi vì hắn cứu cô, cô liền đi tìm hắn ghép đôi được a.
Tiểu Hoa rối rắm
"Ký chủ, vậy chị tính làm sao bây giờ?"
"Đi tìm dịch tu bổ."
"Ân??"
"Lại uống một lọ, ta liền có thể sử dụng cơ giáp."
"Ách ······ có đạo lý a, ký chủ."
Tiểu Hoa bắt đầu cân nhắc, chờ ký chủ uống thêm một lọ, có lẽ có thể tay không đánh nổ tung một cái cơ giáp cũng nên ấy nhỉ.
Hừ hừ.
Kết quả đang nghĩ ngợi tới đây, mới vừa vừa đi ra cửa, đồng hồ điện tử trêи cổ tay rung lên.
Là trường học tuyên bố thông báo khẩn cấp
" thông báo, bí dược chợ đen bị thất lạc, việc này cực kỳ nguy hại. Ai có thể tìm được bí dược, sẽ được danh hiệu quân công cấp hai."
Tô Yên mới vừa xem xong tin tức, liền nghe được trong lớp ồn ào hẳn lên
"WTF, quân công cấp hai. Cái bí dược này là thứ gì?? Lợi hại như vậy?"
"Đừng nghĩ nữa, nhiệm vụ này chính là tuyên bố cho những người ban A đó."
"Trường học chúng ta mấy chục năm nay chưa từng tuyên bố loại thông báo như vậy. Mười năm trước đuổi bắt đạo tặc tinh tế kia không phải cũng chỉ mới là quân công cấp ba thôi sao?"
← Ch. 228 | Ch. 230 → |