Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 228

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 228
Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Hắn dừng lại động tác, cười cực kỳ thoải mái

"Không có việc gì, tôi chờ cô, chậm rãi nhai, cẩn thận nhai."

Ba phút sau, Tô Yên mới vừa nuốt xuống, lại một viên kẹo nhét vào trong miệng cô.

Sau nửa giờ, Tô Yên ở đằng kia ăn kẹo. Chờ cô ăn xong tất cả đống kẹo kia. Trong miệng đã ngọt phát ngấy, mày nhăn dúm dó.

Cô cúi đầu, nhai nuốt viên cuối cùng.

Hoắc Vưu nhìn Tô Yên, cảm xúc mạc danh, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Cho đến khi cô nuốt xuống viên cuối cùng, mới ngẩng đầu, thanh âm mềm ấm

"Ăn xong rồi."

Hoắc Vưu cười.

"Cô ngoan như vậy, sắc trời lại tối như này, nếu như bị người xấu khi dễ thì làm sao bây giờ? Tôi đưa cô về ký túc xá."

Nói xong liền lôi kéo một góc túi áo bị xé rách của Tô Yên, căn bản không cho cô phản bác cái gì đã kéo người đi về trường học.

Tô Yên lặng lẽ duỗi tay bảo vệ túi áo của mình.

Hắn lại dùng thêm chút sức, túi áo này sẽ hoàn toàn bị kéo xuống.

Thế cho nên dọc theo đường đi, lực chú ý cô luôn dừng trêи túi áo của mình.

Tuy rằng nơi này cách trường quân đội đế quốc không xa. Nhưng từ cổng trường đến ký túc xá nữ lại rất xa.

Ít nhất phải đi hơn nửa giờ.

Hắn cứ như vậy túm túi áo Tô Yên, một câu cũng không nói. Lười biếng lôi kéo cô trở về cửa ký túc xá nữ.

Tô Yên một đường chỉ chú ý tới túi áo, mong nó không có táng thân tại đây.

Mãi cho đến khu ký túc xá nữ, cô mới thở nhẹ một hơi.

Nhưng bước chân Hoắc Vưu vừa đứng lại. Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng.

Túi áo lìa thân, rơi xuống dưới.

Tô Yên nhìn vải dệt trong tay hắn, lại nhìn địa phương mình vẫn luôn che chở.

Cô còn không chưa kịp trách cứ. Hắn lại rất có lễ phép xin lỗi

"Xin lỗi, vừa mới không đứng vững, sức lực có chút lớn."

Tô Yên cúi đầu không nói lời nào.

Hắn nhìn bộ dáng kia của cô, có chút đáng thương.

Tóc cô hơi xoăn, đầu cúi xuống. Dưới ánh trăng, dáng cô càng thêm nhỏ gầy.

Hắn nhịn không được duỗi tay, sờ sờ đầu Tô Yên.

Thở dài, nói

"Là tôi cố ý."

Tô Yên không nói chuyện. Cô biết là hắn cố ý.

Hoắc Vưu thấy cô không phản ứng, duỗi tay muốn với một cái túi áo khác.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên chân lui sau một bước. Làm hắn không với đến.

Hoắc Vưu mày hơi nhướng

"Được, đưa cô đến nơi này thôi, tôi phải đi."

Nói xong, hắn khom lưng, bỗng nhiên tới gần một bước, sát gần Tô Yên.

Hỏi một câu không thể hiểu được

"Vì sao qua lâu như vậy, trêи người của cô còn có hương vị kẹo sữa?"

Hắn dựa gần vào gương mặt Tô Yên, môi sắp đụng tới mặt cô.

Dưới ánh trăng, bóng dáng hai người kéo dài. Hình ảnh tốt đẹp.

Tô Yên thực nghiêm túc suy nghĩ một chút vấn đề này

"Chắc là, ăn kẹo sữa quá nhiều."

"À?"

Một tiếng à này của hắn kéo dài ngữ điệu. Như là đang trêu đùa.

Tô Yên chớp chớp mắt. Nhìn hắn dán gương mặt lại đây.

Cô trong nháy mắt bị mê hoặc. Ngẩng đầu nghiêm túc hỏi

"Em có thể hôn anh không?"

Hoắc Vưu sửng sốt. Có lẽ là không nghĩ tới nữ sinh này còn có thể nói ra lời này.

Tiếp theo, trong đầu hắn lại có một cái ý tưởng thổi qua.

Hắn đây là bị nữ nhân đùa giỡn sao?

Đang nghĩ ngợi tới đây, Tô Yên lại nói tiếp một câu

"Anh không nói lời nào, em liền coi như là anh đồng ý"

Nói xong, lại đợi trong chốc lát.

Nhìn thấy hắn còn nhìn chằm chằm mình. Thân thể Tô Yên tiến lên một chút.

Bẹp, liền hôn lên đôi môi lạnh lạnh kia.

Thân thể Hoắc Vưu cứng đờ.

Chỉ cảm thấy vừa mới có một mùi hương dâu tây kẹo sữa ập vào trước mặt.

Sau đó có thứ mềm mềm ấm ấm dán ở trêи môi hắn.

Hắn ······ bị phi lễ.

Lại còn là người mà hắn cảm thấy cô sẽ không bao giờ phản kháng dù cả tối hôm nay luôn bị hắn bắt nạt.

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu đi rồi.

Hắn một câu cũng chưa nói, quay đầu liền rời đi.

Trước ký túc xá chỉ còn lại có một người Tô Yên.

Cô đang muốn đi vào bên trong. Kết quả người nấp sau hai bên sườn rốt cuộc không kiềm chế được chạy ra.

Trong đó có một tên béo, mở miệng câu đầu tiên nói đó là

"Tiện nhân! Thật con mẹ nó tiện!!!"

"Cũng dám đùa giỡn Hoắc Vưu ca ca? Rốt cuộc là ai cho mày mặt mũi?!"

Một câu tiếp theo một câu. Châm chọc mỉa mai, năm người liền vây quanh Tô Yên.

Triệu Lily đôi tay ôm ngực, từ trêи cao nhìn xuống Tô Yên. Trong mắt cũng đều là thần sắc tức giận.

"Mày rốt cuộc là từ đâu học mấy thứ này? Còn biết cái gì gọi là mặt mũi hay không??"

Nói xong, giơ tay liền đẩy bả vai Tô Yên.

Năm người này không phải lần đầu tiên đánh cô.

Tựa hồ đã sớm thành thói quen. Vừa mới bắt đầu là tránh ở trong ký túc xá đánh. Sau đó, thấy Tô Yên không đáp trả, chỉ luôn trốn trong một góc mà khóc. Vì thế càng đánh càng càn rỡ.

Hiện giờ ở ngay phía dưới ký túc xá cũng ngăn lại, có tư thế muốn đánh cô.

Tô Yên nhìn năm người bọn họ. Cô không nói chuyện.

Đối với đám người trường kỳ khi dễ nguyên thân. Vô luận cô nói cái gì, đều là lý do bị đánh, đã không có lựa chọn khác.

Cuối cùng ánh mắt Tô Yên dừng ở trêи người Triệu Lily. Rõ ràng, cô ả là người dẫn đầu.

Triệu Lily vừa mới đẩy một cái làm Tô Yên lui về phía sau một bước.

Người đằng sau nhấc chân liền đạp lại đây.

"Tiện nhân! Mày đụng vào tao!"

Nói xong, các nữ sinh vây quanh cô càng ngày càng nhiều. Đánh chửi cũng theo rơi xuống.

Tô Yên vẫn luôn không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.

Bỗng nhiên cô dùng sức nhảy lên, nương theo lực đạo hạ xuống, ấn nghiêm bả vai Lily, oanh!

Triệu Lily ngã xuống trêи mặt đất.

Bốn người chung quanh hiển nhiên đều không có phản ứng lại.

"Tiện nhân! Mày làm gì?! Tìm chết!!"

Nói xong, tất cả đều vây lại, đây tay đấm chân đá, thuận đường kéo tách hai người ra.

Tô Yên cúi đầu, một câu đều không nói, cam chịu thừa nhận.

Tay trái cô thít chặt đầu tóc Triệu Lily, quấn một vòng tròn quanh cánh tay. Gắt gao túm chặt, giây tiếp theo, nâng lên.

Phanh! Ấn thật mạnh đầu cô ta xuống mặt đất.

Thanh âm quá lớn, Triệu Lily phát ra tiếng kêu thê thảm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Bốn người kia đều bị dọa tới, đồng thời đi kéo Tô Yên

"Tiện nhân! Còn không mau buông tay?!"

Tô Yên gắt gao lôi kéo Triệu Lily, tiếp tục xuống tay. Một chút một chút, dùng hết toàn lực.

Cũng không biết đập bao nhiêu cái. Người dưới tay Tô Yên đều kêu không ra tiếng. Như là đã tắt thở.

Bốn người chung quanh hoảng sợ nhìn Tô Yên. Ánh mắt quái dị.

Tô Yên người đầy vết thương, cũng không tính là nghiêm trọng.

Cô rốt cuộc ngừng lại, buông tha đầu tóc Lily.

Tóc cô ta bị túm rơi một đống, Tô Yên liền rũ rũ tay để hất tóc xuống.

Cô chậm rì rì mở miệng

"Căn cứ pháp luật Liên Bang, lấy bạo lực ẩu đả người khác, phạt 3 năm tù giam. Quân nhân thì nghiêm xử phạt gấp đôi. Ngày mai tôi sẽ tố tụng năm người."

Bọn họ là học sinh trường quân đội, vừa nhập học trong trường thì đã có thân phận quân nhân.

Một người trong đó mở miệng

"Tiện nhân, mày cho rằng có thể đả động được chúng tao? Mày đánh Chị Lily thành như vậy, cho rằng không cần phụ trách bất kỳ pháp luật nào sao? Hơn nữa, mày nhìn xem bạn bè xung quanh, từng có một người nào đứng ra giúp mày không?

Chúng tao đây là vì dân trừ hại. Mày là cái loại mặt hàng rác rưởi gì, bản thân mày còn không biết à??"

Tô Yên đứng lên. Ngẩng đầu nhìn về phía người vừa mở miệng nói chuyện.

"Căn cứ pháp luật Liên Bang, tôi đánh cô ta thuộc về phòng vệ chính đáng, tôi không cần phụ trách bất luận trách nhiệm pháp luật gì.

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

"Tôi có phải rác rưởi hay không tôi không biết, chờ lúc các người ngồi vào trong ngục giam, các người chính là rác rưởi."

Nói xong, Tô Yên chậm rãi đi về phía trước một bước.

Trong lòng, oán khí thuộc về nguyên thân đã bị kϊƈɦ phát ra.

Là một loại tâm tình đau thương lại khổ sở.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, nguyên thân đang trách cứ, vì sao người chung quanh lạnh nhạt như vậy, không có một người chịu vươn tay tới giúp cô ấy. Nếu bọn họ chịu vươn tay giúp cô ấy một chút thì cô ấy lúc trước sẽ không lựa chọn nhảy lầu."

Tô Yên hơi động cũng cảm thấy cả người rất đau. Cô mở miệng

"Chính cô đều sợ hãi không dám phản kháng, lại muốn người khác tới giúp mình phản kháng. Là cảm thấy người khác không sợ hãi sao? Chính mình cũng không dám, vì cái gì còn muốn oán trách người khác?"

Ai cũng hy vọng người khác chân thiện mỹ, dũng cảm lại nghĩa khí. Nhưng lại không hề nghĩ rằng họ cũng chỉ là người trần da thịt mà thôi. Xu lợi tị hại, là thái độ bình thường.

Xét đến cùng, mình bị khi dễ thì chính mình phải phản kháng. Chỉ có tự mình đấu tranh, người khác nhìn đến, mới có thể duỗi tay đi giúp mình một phen.

Dù sao cũng là bị khi dễ rồi, hậu quả của việc phản kháng lại thì có thể xấu đến mức nào nữa?Muốn đau thì phải cùng nhau đau, nếu bị tố cáo, ít ra trong lòng cũng sẽ không nghẹn khuất.

Tựa hồ là lời Tô Yên nói có tác dụng. Cỗ oán khí trong lòng kia bị đuổi tản ra. Tô Yên chậm rì rì đi vài bước.

Mấy người đồng bọn vội vàng đi xem Triệu Lily. Thấy cô ả vẫn còn sống, vội vàng đỡ ả rời đi.

Cửa ký túc xá cũng chỉ dư lại một mình Tô Yên. Những người đó vừa đi.

Bịch! Tô Yên liền ngã quỳ gối trêи mặt đất, nằm trêи bậc thang.

Uống sáu bình dinh dưỡng kia, phỏng chừng tất cả đều hao phí đến không còn.

Cô miễn cưỡng giật giật muốn ngồi dậy. Kết quả còn chưa kịp đứng lên. Một đôi quân ủng đã xuất hiện trong tầm mắt.

Tô Yên ngẩng đầu, quần màu đen, đồng phục màu bạc. Khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ mang theo ý cười lười nhác.

Là Hoắc Vưu.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn không hề rời đi. Hoắc Vưu nhấc chân, đá đá tay Tô Yên.

"Còn tưởng rằng chỉ biết bị khi dễ, nhưng đúng thật là ngoài dự kiến a."

Tô Yên không nói chuyện. Cô không có sức lực. Bụng cũng ục ục kêu.

Hoắc Vưu ngồi xổm xuống, có vẻ rất là hứng thú

"Còn có thể đứng lên không?"

Tô Yên đỡ bậc thang, chậm rì rì đứng lên. Động tác thực chậm, nhất cử nhất động cứ như đã qua một thế kỷ.

Kết quả mới vừa đứng dậy, bắp chân run run, liền lại lần nữa ngã xuống trêи mặt đất.

Chỉ là không bị đau như trong tưởng tượng. Cô được một người đỡ vào trong ngực.

Hoắc Vưu nhìn cô bộ dáng Tô Yên cả người toàn vết thương. Hắn mở miệng

"Xem như là xin lỗi vì xé túi áo của cô, tôi cứu cô một lần này vậy."

Nói xong, hắn bế ngang người lên, ôm cô đi ra bên ngoài trường học.

Mí mắt Tô Yên run lên, nhưng lại rất đói bụng. Cô mở miệng

"Em muốn ăn cơm."

Thanh âm mềm mại, một chút lực công kϊƈɦ đều không có.

Hoắc Vưu ôm người ở trong lòng ngực, mềm mại ấm áp hệt khối pudding.

Hắn liền kỳ quái, người như vậy rốt cuộc là sao có thể được đặc cấp tiến vào trường quân đội đế quốc?

Hắn cúi đầu thấy cô mơ màng sắp ngủ, ngay lúc cô sắp ngủ, liền cố ý đong đưa hai cái làm người hoảng đến tỉnh.

Không biết xe từ chỗ nào tới, hắn mở cửa xe liền ngồi lên. Xe màu đen nhanh chóng bay lên, biến mất ở trong bóng đêm.

Hoắc Vưu nhìn Tô Yên, trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo ánh sáng, còn có một chút ý cười. Hắn sờ soạng trong túi mình chốc lát. Lấy ra một viên kẹo.

Là kẹo của Tô Yên. Cũng không biết hắn giấu một viên này từ khi nào. Hoắc vưu lột ra, đút tới bên môi cô.

Tô Yên cũng không muốn ăn. Lúc trước ăn quá nhiều rồi. Nhưng... đã đói bụng. Vẫn là há mồm ăn vào

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Sau lúc ăn kẹo, Tô Yên dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một lần ngủ này khó có thể đánh thức.

Chờ Hoắc Vưu khiêng người trở về, thấy cô vẫn luôn hôn mê, thậm chí lúc bôi thuốc cũng không bị đau tỉnh.

Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau Tô Yên mới tỉnh ngủ.

Cô vừa động động, liền cảm thấy cả người nơi nơi đau.

Tô yên phải nằm ở trêи giường hoãn một hồi lâu, mới chậm rãi ngồi dậy.

Nhìn căn phòng này. Vách tường màu trắng, một cái giường, mép giường có một cái tủ, đầu giường để một cốc nước. Không còn thêm đồ vật khác.

Trong phòng tản ra hương vị thuốc mỡ.

Cô ngồi ở trêи giường ngây người trong chốc lát. Sau đó xốc chăn lên xuống giường.

Chậm rì rì đi ra ngoài, cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.

Vừa vặn, thanh âm bên ngoài cũng tiến vào.

"Lão đại, không sai biệt lắm, nghe nói trường đế quốc quân đội một tháng sau sẽ có một lần thực chiến diễn tập.

Ở Rila tinh."

Tiếp theo, lại có giọng người khác vang lên

"Lão đại, ban thiên tài trường đế quốc quân đội như thế nào?"

"Tôi cảm thấy lão đại có phải quá thích đi học rồi hay không? Ngài đều ở chỗ này ngây người nửa năm, còn không có ý muốn rời đi."

Tô Yên đứng kéo ra cửa phòng.

Chỉ thấy, phòng khách thuần trắng sắc, phong cách trang trí giống hệt trong căn phòng kia. Đèn treo màu trắng, sofa màu trắng, thảm màu trắng. Mỗi một chỗ đều không dính bụi, làm người cảm thấy ở chỗ này sợ sẽ ô uế không khí nơi đây.

Mà vốn dĩ bốn năm người đang ở nói chuyện ở chỗ kia, không biết ai là người đầu tiên nhìn thấy Tô Yên đi ra từ phòng ngủ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Lời nói đột nhiên im bặt. Một bộ dáng khϊế͙p͙ sợ đến không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Tô Yên.

Có người đầu tiên, đến người thứ hai, thứ ba. Động tác nhất trí đều nhìn qua.

Hoắc Vưu vốn dĩ đang cúi đầu nhìn tin tức văn kiện trong tay, bị không khí quỷ dị trầm tĩnh này làm cho cũng ngẩng đầu lên.

Theo ánh mắt nhóm người nhìn qua, liền thấy được Tô Yên.

Tô Yên chớp chớp mắt, mở miệng

"Có cơm ăn không?"

Đói.

Đói đến không đứng được. Cô còn phải đỡ khung cửa đây này.

Thanh âm mềm mềm mại mại rất không hợp với không khí của một đám đàn ông lưng hùm tai gấu nơi này.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ."

Một người uống nước bị sặc.

Lập tức có người đứng dậy trả lời

"Có có có, cô gái nhỏ muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được."

Tô Yên nói xong, lại bỏ thêm một câu

"Cảm ơn."

Ánh mắt người nọ vẫn luôn ở trêи người Tô Yên qua lại đánh giá. Tầm mắt sáng như đèn pha.

Lạch cạch một tiếng. Hoắc Vưu khép tài liệu trong tay lại. Mở miệng

"Các cậu đi trước."

"Lão, lão đại chúng ta vừa mới tới không..."... lâu.

Lời cũng chưa nói xong, liền bị đám người còn lại bịt miệng kéo đi.

Mọi người nhìn lẫn nhau một cái, liên mồm nói

"Được được được, chúng ta đi."

"Lão đại, ngài bận, hắc hắc hắc, ngài bận."

Nói xong, mọi người một bộ dáng đều hiểu.

Cô gái nhỏ từ phòng lão đại đi ra. Còn mặc áo sơ mi lão đại.

Một đám người ở đằng kia suy nghĩ bậy bạ. Phút cuối cùng, còn có một người khuyên giải

"Lão đại, người ta dù sao cũng là cô gái nhỏ."

Hoắc Vưu ném tài liệu trong tay lên trêи bàn.

Đám thuộc hạ động tác nhất trí chuồn đi ra ngoài, không có người nào dám trì hoãn.

Phòng khách lập tức liền an tĩnh.

Hoắc Vưu trêи dưới đánh giá Tô Yên.

Trêи người cô mặc áo sơ mi màu trắng dài đến đùi, lỏng lẻo, nhưng thật ra... không khó coi.

Môi mỏng lạnh mang ý cười, phá lệ lười biếng

"Muốn ăn cái gì?"

"Ăn cơm."

Tô Yên không có yêu cầu gì lớn.

*****

Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Chỉ cần ăn được là được.

"Cơm ở trêи bàn."

Nói rồi hắn chỉ chỉ cái bàn màu trắng phía sau.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi đi về phía đó.

Vừa rồi cô không có chú ý, vừa di chuyển một bước mới cảm giác được dưới hạ thân rộng thùng thình.

Cúi đầu, hỏi

"Bộ quần áo này, là của anh?"

"Bằng không đâu?"

"Là anh thay cho em sao?"

"Bằng không đâu?"

Tô Yên ngừng hỏi, tiếp tục đi về hướng bàn ăn.

Nhưng mà, đi một bước cả người đều đau.

Không biết từ khi nào, Hoắc Vưu đã đi đến trước mặt Tô Yên. Dừng lại, đánh giá cô từ trêи xuống dưới.

"Đói sao?"

Trêи gương mặt trắng nõn của hắn mang theo ý cười, hỏi một câu như vậy.

Tô Yên không muốn nói lời nào với hắn, chỉ cảm thấy người này chắc lại muốn bắt nạt mình.

Cô đi về phía trước, kết quả người này lại chắn ở trước mặt, bày ra tư thế đường này không thể đi.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Bị đói đến tức giận, mắt cũng tức đến đỏ.

Đại khái Hoắc Vưu cũng không nghĩ tới đột nhiên cô có phản ứng này. Như là chịu trăm đại ủy khuất vậy.

Ngày hôm qua bị nhiều người vây đánh như vậy, trêи đường ôm về cô đã ngất xỉu, lúc đó còn có thái độ bình tĩnh, một giọt nước mắt cũng chưa rơi.

Hắn cười nói

"Không muốn làm gì, chỉ là thấy cô đi đường không tiện, muốn đưa cô đi ăn cơm."

Nói xong, thấy biểu tình của Tô Yên đã tốt hơn một chút. Hắn lại hỏi

"Muốn tôi ôm qua không?"

Tô Yên nhìn con đường dài kia.

Giữa đi một bước cả người đều đau và được người ôm đến tận nơi. cô lựa chọn câu sau.

Gật gật đầu

"Muốn"

Vừa nói xong, đã ngả thẳng vào lòng Hoắc Vưu. Thân thể thả lỏng, hoàn toàn tin tưởng vào hắn.

Hoắc Vưu bị cô bất thình lình nhào tới làm cho không kịp phòng ngừa.

Chờ thời điểm hắn phản ứng lại, đã ôm người vào trong ngực.

Ý của hắn không phải như này.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhưng ôm thân thể non mềm này, còn có mùi hương sữa bò vị dâu tây. Cuối cùng, vẫn là thành thật ôm người lên.

Bữa cơm này, Tô Yên vẫn luôn ăn cháo. Chờ ăn đến bát thứ ba, mới thong thả một chút.

Động tác ăn cháo chậm lại. Cô cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị gắp đồ ăn. Kết quả vừa cầm lấy đũa, tay liền phát run.

Cô cúi đầu, liền buông đũa xuống, một câu cũng không nói, tiếp tục ăn cháo.

Một bàn đồ ăn, Tô Yên một miếng cũng không ăn, chỉ là ăn tận năm bát cháo. Chờ đến khi ăn đến bát thứ sáu thì bị một bàn tay khớp xương rõ ràng giữ lại.

Tô Yên ngẩng đầu

"Ân?"

Hoắc Vưu hạ mi mắt, che khuất cảm xúc trong mắt, không nhanh không chậm nói

"Xem cô hiện tại cũng đã ăn được kha khá, có phải có chút sức lực rồi đúng không?"

Tô Yên

"Còn tạm."

"Vậy chúng ta cũng nên tính toán vài chuyện rồi."

"Tính cái gì?"

"Ăn của tôi, ở nhà tôi, tôi cứu cô, cô khi nãy còn tức giận với tôi. Bạn học Tô Yên có phải quá càn rỡ hay không?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Vậy anh uống dịch dinh dưỡng của em, xé túi tiền của em, đoạt đường đi của em, ép buộc em ăn mấy chục viên kẹo, còn cố ý đưa em về, còn để cho mấy người kia nhìn thấy. Cái này nên tính như thế nào?"

Hoắc Vưu mày nhăn lại, sau đó ý cười càng sâu

"Bạn học Tô Yên, nói chuyện cần phải có chứng cứ."

"Anh có ý gì?"

"Sao tôi lại không có chút ấn tượng nào đối với những lời cô nói?"

Hắn lười biếng dựa người ra sau ghế, một bộ dáng không muốn nhận.

Tô Yên cũng mở miệng

"Những điều mà anh vừa nói, em một cái cũng không biết."

Hoắc Vưu cười nhẹ một tiếng. Duỗi tay chạm vào cổ áo của Tô Yên.

"Vị bạn học này có phải đã quên hiện tại mình đang ở nhà của ai hay không?"

Tô Yên nhìn quần áo đang mặc trêи người, lại nhìn nơi mình đang ở.

*****

Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Sau ba giây trầm mặt, cô nói

"Giam giữ trái phép?"

Hoắc Vưu liền sửng sốt. Sau đó cười càng lợi hại.

" Giam giữ trái phép? Không hổ là học sinh của trường quân đội, đến từ này cũng biết a."

Sau đó, hắn một tay chống cái trán, như là đang trầm tư

"Nhưng mà, tôi giam giữ cô thì có lợi ích gì? Chẳng lẽ ······ cướp sắc?"

Hắn nói xong, Tô Yên còn chưa có phản ứng, đã bị người lập tức ôm lấy. Giây tiếp theo liền bị ấn lên trêи bàn.

Kỳ thật lúc đầu Hoắc Vưu không tính làm gì. Nhưng mà vừa mới ôm người tới tay, đối diện với đôi mắt trong suốt của Tô Yên. Trong đầu hắn vọt tới những hình ảnh đêm qua.

" Em có thể hôn anh không? "

" Anh không nói lời nào, em liền xem như anh đồng ý."

Sau đó, hắn đã bị người ta cưỡng hôn.

Vì việc này mà cả đêm qua hắn không ngủ được. Nhắm mắt lại, tất cả đều là hình ảnh ánh mắt cô ướt át mơ hồ hôn hắn.

Nhớ đến việc bị người khác mạnh mẽ phi lễ này khiến Hoắc Vưu có chút bực tức.

Thế mà lại bị người khác chiếm tiện nghi.

Từ lúc Hoắc Vưu hắn sống cho tới nay, chỉ có hắn bá chiếm người khác, chưa từng có lúc nào bị người khác chiếm tiện nghi.

Kết quả là, hắn quyết định muốn chiếm tiện nghi lại.

Nghĩ đến đây, Hoắc Vưu ngay lập tức ấn Tô Yên ở trêи bàn mà hôn.

Hắn bóp hai má của cô, nếu nói là hôn, thì chi bằng nói là gặm cắn con mồi còn đúng hơn.

Khoan Quả là một trong những tên đàn em đi theo Hoắc Vưu. Hắn thấy mấy huynh đệ của mình đều duỗi đầu hướng vào trong nhà nhìn gì đó đến hoảng thần.

Hắn liền tò mò, ngó vào xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả, vừa nhìn một cái, chỉ thấy lão đại của mình ấn cô gái nhỏ kia lên trêи bàn, mãnh liệt hôn!

Miệng Khoan Quả mở lớn, không khép lại được. Ngây ngốc đứng ở trước cửa.

Bởi vì cửa mở. Vốn dĩ năm người đều chưa rời đi nên đều thấy được khung cảnh kia.

Tất cả đều ngạc nhiên đến há hốc mồm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Vốn dĩ cho rằng lão đại vì nghiệp lớn mà bỏ qua tình cảm của bản thân sang một bên. Không nghĩ tới, hóa ra là chưa gặp gỡ người thích hợp a.

Mà lần gặp gỡ này, có thể nói là nhiệt tình như lửa a.

Hôm qua đã làm lụng vất vả cả đêm, hôm nay tiểu cô nương nhà người ta mới vừa tỉnh, lại muốn hăng hái chiến đấu nữa.

Chậc chậc chậc.

Tuổi trẻ a!

Nhiệt huyết a!

Thật tốt a!

Lại nói Hoắc Vưu. Hắn vốn dĩ chỉ muốn giành lại tiện nghi. Nhưng mà hôn hôn, lại cảm thấy môi của cô vừa non vừa mềm.

Tâm tư muốn lấy lại tiện nghi dần dần tiêu biến, ấn cô hôn rồi lại hôn. Chờ hôn xong rồi, nhân tiện còn cắn hai cái.

Hắn vốn dĩ còn đang thỏa mãn. Kết quả vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy sáu tên ngu xuẩn kia không biết từ khi nào đã đứng ở trước cửa, cằm như muốn rơi xuống đất.

Hoắc Vưu liếc mắt một cái

"Xem ra các cậu rất thích ngồi ở nơi này của tôi?"

Tiếng nói vừa dứt, sáu người kia như gắn mô tơ vào chân

"Lão đại, cáo từ."

Nói xong, động tác nhất trí xoay người, chuồn gấp.

Tô Yên ăn no liền muốn ngủ. Không có biện pháp, tố chất thân thể này quá yếu. Căn bản là chịu đựng không nổi.

Hoắc Vưu nếm được dư vị, còn có điểm hưng phấn như là tìm được một món đồ chơi mới lạ.

Đang chuẩn bị muốn cùng cô cẩn thận thảo luận lại vấn đề vừa nãy, lại phát hiện người này thế nhưng ôm hắn ngủ rồi.

Lúc này Hoắc Vưu mới chú ý vết thương trêи người cô. Tối hôm qua xác thật là hắn thay quần áo, bôi thuốc cho cô.

Nhà hắn hiếm khi có người tới. Thế nên trừ đồ hắn ra không có của ai khác.

Xem bộ dạng dơ hề hề của cô, suy nghĩ giữa mình tự tay thay cho cô hay là ném lên giường rồi mặc kệ. Hắn lựa chọn vế trước.

Vốn dĩ, ngày hôm qua xem những miệng vết thương này không có gì đáng ngại.

Hôm nay xem lại. Tím tím xanh xanh một mảng lớn. Khóe môi bầm tím, trêи cổ có dấu tay, trêи cánh tay có vài chỗ bị cào đến chảy máu.

Nhìn qua rất đáng thương.

*****

Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu ôm người vào trong lòng.

Nhìn Tô Yên ngủ, trong đầu hắn nhớ lại bộ dáng cô khi đánh nhau cùng đám người kia.

Rõ ràng không phải là người dễ bị người khác bắt nạt. Như thế nào ở trước mặt hắn lại ngoan ngoãn cam chịu như vậy?

Hoắc Vưu không ngốc, từ lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, đã phá lệ khoan dung đối với hắn. Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được cô tin tưởng cùng ỷ lại mình.

Tin tưởng ỷ lại hắn?

Trong đầu chợt lóe lên ý tưởng này.

Có lẽ ······ là do cô bị ngốc đi?

Hắn hạ mi mắt một chút, bế người lên, đi đến phòng ngủ.

Khi Tô Yên lần nữa tỉnh dậy, đã là buổi chiều.

Bởi vì ăn no nên cô ngủ thật sâu, khi tỉnh lại cũng đã có tinh thần hơn lúc trước. Tuy rằng vết thương trêи người còn rất đau, nhưng mà đi lại bình thường thì đã không có vấn đề gì.

Cô ngồi ở mép giường, đợi trong chốc lát.

Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Ký chủ, chị có muốn khôi phục lực lượng ban đầu không?"

Giọng nói trẻ con của Tiểu Hoa nghe còn có điểm hưng phấn.

Tô Yên

"Em có biện pháp?"

Tiểu Hoa

"Ký chủ có phải thường xuyên cảm thấy đau đầu hay không?"

"Ân"

Từ lúc tới thế giới này, cô luôn thấy đau đầu. Thế nên Tô Yên không ngừng xoa giữa mày.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, kỳ thật là do tinh thần lực của chị không chịu nổi nên mới tạo thành thương tổn."

Dừng một chút, hệ thống liền phát ra nhiệm vụ

"Leng keng, tuyên bố nhiệm vụ, uống hết mười bình dịch tu bổ cao cấp, lực lượng của ngài sẽ khôi phục."

Sau khi tuyên bố xong, Tiểu Hoa lại lần nữa hưng phấn nói

"Ký chủ, cố lên!!"

"Dịch tu bổ cao cấp là cái gì?"

"Đó là dịch dinh dưỡng hữu dụng nhất cũng là loại cao cấp nhất để tu bổ tinh thần lực. Nó có màu vàng nhạt. Giá thị trường là 10 vạn đồng liên bang một lọ."

Tiểu Hoa hưng phấn nói

"Ký chủ, vui vẻ không? Lực lượng của chị có thể khôi phục đó!"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Vui vẻ."

Tô Yên cũng cười rộ lên.

Tô Kiêu cho Tô Yên dịch dinh dưỡng cao cấp là một vạn đồng liên bang một lọ, cho nên, mười bình dịch dinh dưỡng cao cấp đổi một lọ dịch tu bổ cao cấp.

Thực quý, nhưng có thể khôi phục là tốt rồi.

Khi cô rời giường liền thấy bên cạnh có đặt một bộ đồng phục mới màu xám. Không phải bộ quần áo bị rách lúc trước của cô.

Tô Yên nhìn áo sơ mi màu trắng trêи người mình, lại nhìn bộ đồng phục màu xám kia.

Cô cởi áo sơ mi trắng ra, thay bộ trang phục kia. Chờ thay xong, mới đi ra khỏi phòng.

Phòng khách không có một bóng người. Hắn không ở nhà.

"Tiểu Hoa"

"Ân? Ký chủ??"

"Nơi nào có bán dịch tu bổ cao cấp mà em nói?"

"Chị có thể lên trung tâm mua sắm online để tìm mua, hoặc là đi trung tâm dược."

"Trung tâm buôn bán dược ở đâu?"

"Hướng nam đi thêm 500 mét là đến."

"Vậy đi qua đó xem."

Tô Yên nghĩ nghĩ, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Trêи người cô còn không có đủ năm đồng liên bang, khẳng định mua không nổi. Nhưng vẫn muốn xem xem thứ có thể làm khôi phục lực lượng của mình trông như thế nào.

Kết quả, mới ra ngoài không bao lâu, cô đã bị người ta bắt cóc.

Một chiếc xe màu đen từ trêи trời giáng xuống, năm người đàn ông đầy cơ bắp xông ra khỏi xe. Vây quanh Tô Yên chật như nêm cối.

"Không cần phản kháng, đi theo chúng ta."

Nói xong, một người trêи tay cầm bịt mắt màu đen, ý bảo cô đeo lên.

Mấy tên bắt cóc này còn rất lễ phép.

Tô Yên hiện tại cả người đều đau, cũng không có sức lực đi phản kháng. Thành thành thật thật đeo bịt mắt, rồi đi lên xe.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)