Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 227

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 227
Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên xoa xoa giữa mày, trong đầu một trận đau đớn. Thân thể cũng đau. Giống như là bị đánh vậy.

Ngay lúc này, một chiếc đồng hồ điện tử màu trắng trêи cổ tay nàng truyền đến tiếng kêu tích tích tích.

Tiếp theo, có tia sáng từ đồng hồ điện tử phóng tới trước mặt Tô Yên, hiện lên hai chữ phiêu du ở giữa không trung.

" Tô Kiêu "

Cô nâng tay lên, chạm một chút.

Tức khắc, tên Tô Kiêu tiêu tán, một gương mặt phóng đại xuất hiện ở trước mắt cô.

Hắn mặc một thân chế phục màu bạc, mặt trêи thêu chữ trường quân đội đế quốc. Người nọ nhìn qua có vẻ tính tình không tốt, giữa mày tràn đầy sự không kiên nhẫn. Nhưng mà khi nhìn đến Tô Yên, sự không kiên nhẫn trêи mặt hắn như dịu đi một chút.

"Chờ em tan học, chị tới tìm em."

Nói xong, lạch cạch một tiếng, hình ảnh liền biến mất.

Tô Yên nhìn chung quanh, cô nghĩ đây là vị diện hiện đại.

Nhưng khi nhìn đồ công nghệ cao trêи cổ tay, hiển nhiên cũng không phải.

Thời đại tương lai khoa học kỹ thuật?

Đang nghĩ ngợi tới đây. Thanh âm Tiểu Hoa từ trong đầu vang lên

"Leng keng, truyền tống ký ức, hiện tại tiếp thu hay không?"

"Được"

"Xin chờ trong chốc lát."

Đây là thời đại tinh tế, nguyên thân Tô Yên là học sinh trường quân đội đế quốc.

Cô hiện tại nằm ở trêи giường, cả người đều đau là bởi vì mới vừa bị một đám nữ sinh trong trường sinh đánh một trận.

Ân, bị bạo lực học đường.

Cha chết sớm, mẹ vào nửa năm trước cũng qua đời, chỉ còn một em trai. Hai người xem như sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng bởi vì nguyên thân được đặc cách nhập học vào trường quân đội hàng đầu đế quốc này nên bị một vài người coi khinh.

Nửa năm đầu nhập học, cô bị nữ sinh cùng ký túc xá bắt nạt.

Một năm sau nhập học, đệ đệ Tô Kiêu cũng vào cùng trường quân đội. Lấy thân phận thiên tài thiếu niên có tinh thần lực cấp S nhập học.

Chỉ là mọi người cũng không biết Tô Kiêu là em trai cô. Mới vừa vào đại học liền thành nhân vật được chú ý trong trường.

Nguyên thân càng tự ti, thế cho nên càng trốn tránh em trai mình. Quan hệ hai người càng lúc càng xa.

Lúc nguyên thân học kỳ 2 năm hai, em trai Tô Kiêu đi chấp hành nhiệm vụ, bị hải tặc bắt đi. Rơi xuống đâu không rõ.

Hơn nữa nguyên thân vẫn luôn bị bắt nạt, tinh thần hoảng loạn dẫn đến tự sát.

Quá trình chính là như vậy.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tiểu Hoa mở miệng

"Leng keng, nguyện vọng nguyên thân, hy vọng em trai bình an, hy vọng người bắt nạt cô ấy đều bị báo ứng xứng đáng."

"Hai nguyện vọng?"

"Bởi vì nguyên thân quá thảm, hơn nữa thành khẩn thiệt tình cầu nguyện. Vì để này linh hồn cô ấy an giấc ngàn thu, cho nên được đặc cách có hai nguyện vọng."

Tô Yên đi xuống giường.

Mới vừa đứng lên, chân mềm nhũn, trực tiếp té ngã ở trêи mặt đất. Cô lại cố đứng lên, chân đều run run.

Thân thể này thật suy yếu a.

Tiểu Hoa lúc này mở miệng

"Ký chủ, bởi vì vị diện trước chị sử dụng thần lực vượt quá mức thừa nhận cực hạn nên sinh ra tác dụng phụ rất lớn."

"Tác dụng phụ gì?"

"Hiện giờ lực lượng của chị cùng lắm chỉ đủ để giết một con kiến."

Tô Yên trầm mặc.

Tiểu Hoa an ủi nói

"Ký chủ, chị yên tâm, chỉ cần chị dưỡng thân thể cho tốt, thì vẫn có đạt tới tiêu chuẩn của người bình thường."

Cô đỡ cái bàn ngồi xuống, uống một ngụm nước. Lúc bưng ly trà, tay cũng run lên. Uống được hai ngụm thì nước trà đổ hết một nửa.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, trong ngăn tủ của chị có ba bình dinh dưỡng. Là do nguyên thân lưu trữ chuẩn bị cho em trai Tô Kiêu uống."

Tô Yên nghe được, đỡ cái bàn đứng lên. Không những không có sức lực, mà cả người còn đau.

Cô mở ngăn tủ lấy 3 bình dinh dưỡng ra.

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Rất nhỏ, hình ống trong suốt như đựng chất hóa học vậy. Chất lỏng bên trong màu lam nhạt.

Tô Yên mở nút lọ rồi uống lên. Trong chốc lát, ba bình đều uống hết.

Em trai tuy quan trọng. Nhưng cô phải sống sót trước rồi mới có thể bảo hộ hắn bình an, đúng không?

Bình dinh dưỡng ở chỗ này là thứ tốt, giá cả có chút đắt.

Là nguyên thân ăn mặc tiết kiệm làm công hơn một năm mới mua được.

Nửa giờ sau, dịch dinh dưỡng bắt đầu có tác dụng. Vết thương trêи người cô đỡ đau hơn chút, quan trọng nhất chính là, có sức lực. Hoạt động bình thường, ăn uống cũng không có vấn đề gì.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, còn mười phút em trai chị liền tan học. Nhưng mà từ nơi này đến phòng học đi bộ mất nửa giờ."

Tô Yên uống nước xong, yết hầu không đau rát nữa.

Lúc này mới gật đầu

"Được"

Sau đó cô đứng lên, đi ra ngoài.

"Có thể gọi xe không?"

Vừa đi Tô Yên vừa hỏi.

Tiểu Hoa

"Gọi xe dự tính phải tốn 70 đồng liên bang, mười phút là có thể đến. Nhưng mà, ký chủ, toàn thân chị chỉ còn lại có 75 đồng liên bang."

Gọi xe thì không có tiền ăn cơm. Không gọi xe, phải tự đi bộ qua.

Thân thể ký chủ yếu như vậy, chờ qua đến nơi thì ba bình dinh dưỡng kia cũng hết công dụng.

Tô Yên ở cửa đứng trong chốc lát. Tiếp theo cô thả Tô Cổ cùng Tiểu Hồng ra.

Tiểu Hồng vặn vẹo thân rắn, cả hai đều là nguyên thân, không biến thành người.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê"

Yên Yên thế mà không có quên chúng ta, sớm như vậy đã thả chúng ta ra, thật vui vẻ a.

Tô Yên

"Tự lực cánh sinh đi, ta không có tiền nuôi các em."

Tiểu Hồng nghe, nghiêng nghiêng đầu

"Tê tê tê tê tê?"

Yên Yên thiếu tiền?

"Ân"

"Tê tê tê tê tê"

Vậy em đi kiếm tiền cho Yên Yên!!

Tiểu Hồng nói xong, cứ như là đã tìm được giá trị của mình rồi, dọc theo cửa phòng, dao động chạy ra ngoài.

Tô Yên tiếp tục đi ra ngoài.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị thật sự cảm thấy Tiểu Hồng có thể kiếm tiền?"

"Không tin, chỉ cần nó còn có thể tìm đường trở về là được rồi."

Tô Yên đối bọn nó có yêu cầu rất thấp. Chỉ cần biết đường quay về là được rồi, những thứ khác đều không sao cả.

Vừa đi, cô vừa lột một viên kẹo ra ăn.

Giữa ngồi xe và đi bộ tới, Tô Yên lựa chọn ngồi xe.

Tắc xi bay ở giữa không trung, tốc độ rất mau, lại bình ổn. Mười phút đã đến khu dạy học.

Ban A năm nhất.

Nơi đây được gọi là ban thiên tài của trường quân đội đế quốc.

Tô Yên vừa đi vào liền nghe được phía cửa truyền đến thanh âm thiếu nữ kinh hô hoa si.

"Tô Kiêu thực soái a."

"Oa! Anh ấy nhíu mày cũng đẹp a."

"Rất thích ***"

"Anh ấy đang đợi người sao?"

"Rốt cuộc là ai có phúc khí có thể để anh ấy chờ a."

"Khẳng định là huynh đệ tốt của anh ấy rồi."

"Thượng đế thật không công bằng, ban cho thiên tài tinh thần lực cao như vậy, lại cho túi da đẹp nhường kia. Thứ tốt đều chiếm hết a."

"Má ơi, soái đã chết!"

Từng đợt tiếng thét chói tai truyền đến.

Tô Yên đứng ở sau đám nữ sinh này.

Tô Kiêu ở cửa đợi trong chốc lát, phát hiện người hắn chờ còn không có tới.

Gửi tin nhắn cho Tô Yên

" Chị ở đâu? Sao còn chưa tới?? "

Tô Yên

" Cậu nhìn phía trước hai mét bên phải."

Tô Kiêu xem xong, ngẩng đầu nhìn về phía vị trí bên phải. Sau đó đẩy đám người ra, tìm được Tô Yên.

Tô Kiêu không kiên nhẫn

"Chị sao lại tới chậm như vậy."

Tô Yên ngẩng đầu

"Có việc?"

Tô Kiêu đưa cái túi trong tay cho Tô Yên.

"Cái này, cho chị."

Tô Yên cầm cái túi kia.

Bên cạnh, đám nữ sinh lại oa oa oa kêu lên.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, không được a, hắn là em trai cùng cha cùng mẹ với chị. Chị cũng không thể thích hắn."

Tuy rằng nó thân là một cái thống tử cũng cảm thấy thiếu niên này rất tuấn tú.

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên tiếp nhận cái túi, nghi hoặc

"Vì sao lại cho tôi?"

Tô Kiêu không kiên nhẫn

"Chị nói xem? Chị cảm thấy tôi nguyện ý quản chị chắc?"

Nói xong, Tô Kiêu xoay người rời đi.

Một thân đồng phục màu bạc, trêи ngực thêu huy hiệu trường quân đội đế quốc. Mang theo vẻ đĩnh bạt soái khí riêng của thiếu niên.

Tô Yên cầm cái túi, vốn là muốn đi hướng khác. Kết quả vừa nhấc đầu, nhìn thấy đàn nữ sinh như hổ rình mồi.

Cô lập tức quay đầu, đi sau Tô Kiêu.

Tô Kiêu thấy Tô Yên đi theo hắn, bước chân dừng lại

"Đi theo tôi làm gì?"

Tô Yên nghiêm túc

"Mượn cậu tránh đầu sóng ngọn gió."

Tô Kiêu liếc Tô Yên một cái, nhếch miệng cười

"Chị không phải vẫn luôn tránh liên quan đến tôi sao?"

Hắn cười có chút châm chọc.

Tô Yên giơ tay quơ quơ cái túi

"Trước công chúng, cậu đem cái này cho tôi, tôi sợ các cô gái kia đoạt."

Nếu cô vẫn còn sức mạnh thì chuyện này chẳng đáng để suy nghĩ.

Dù sao ai cũng không đoạt được.

Nhưng hiện tại thì không giống. Chỉ cần người ta tùy tiện đẩy một cái, cô sẽ nằm bẹp luôn.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Tô Kiêu đút tay ở túi quần, không nói gì nữa, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Tô Yên đi theo sau Tô Kiêu, mấy nữ sinh phía sau tuy rằng hâm mộ ghen tị, nhưng cũng thật sự không dám ở trước mặt Tô Kiêu động thủ với Tô Yên.

Chờ đi đến một chỗ không có ai. Tô Yên tự động vòng tới một góc khuất, chuẩn bị đi tiêu hủy cái túi.

Tô Kiêu đang đi, phát hiện không thấy người đâu, vừa quay đầu lại liền thấy Tô Yên trốn rất xa, đi tiêu hủy đồ vật.

Hắn không nói chuyện, chỉ nhìn một lúc sau đó xoay người đi.

Tô Yên mở ra, liền phát hiện bên trong có mười bình dinh dưỡng, xếp gọn thành từng hàng.

Khác với bình dinh dưỡng Tô Yên uống lúc trước. Chất lỏng này là màu lam nhạt, trong suốt không chút tạp chất.

Cô nhìn trong chốc lát

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ?"

"Đây cũng là dịch dinh dưỡng sao?"

"Đúng vậy, nhưng mà bình này thuộc về loại dinh dưỡng cấp cao. Rất quý. Một trăm bình dinh dưỡng lúc trước chỉ có thể mua nửa cái bình này."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Bọn họ là cùng cha cùng mẹ. Cha mẹ là người thường, lại đều đã chết.

Hắn lấy tiền ở đâu để mua cái này?

Đang nghĩ ngợi, Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, thứ này có thể nhanh chóng đề cao tố chất thân thể chị, nhưng mà một lần chỉ có thể uống nhiều nhất là sáu cái."

Tô Yên vừa nghe bèn duỗi tay rút ra nút lọ bắt đầu uống.

Một hơi liền uống lên năm lọ.

Cô nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó mở ra lọ thứ sáu bắt đầu uống.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị không muốn lưu trữ?"

Tô Yên lắc đầu

"Lưu không được. Mấy người kia sẽ đoạt."

Dựa theo chuyện nguyên thân đã trải qua. Tô Kiêu lúc trước cũng đã cho nguyên thân đồ vật, nhưng mà đều bị phát hiện rồi bị người ta đoạt đi.

Sau đó, nguyên thân không còn muốn đồ vật Tô Kiêu đưa nữa.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một người từ trêи trời giáng xuống. Vừa rơi xuống đất liền đứng ở trước mặt Tô Yên.

Động tác uống dịch dinh dưỡng của Tô Yên dừng một chút. Cô nhìn người tới.

Người kia cũng mặc đồng phục trường. Nhìn dáng vẻ cũng là học sinh trường quân đội đế quốc ban A.

Ở trường quân đội đế quốc, có rất nhiều lớp. Chỉ có học sinh ban A có đồng phục là màu bạc. Các lớp còn lại đều là màu xám.

Giống như là đồng phục hiện tại Tô Yên đang mặc. Cô ở ban F, đồng phục màu xám.

Khuôn mặt người nọ trắng nõn, môi hồng răng trắng, màu tóc đen ngắn, ngắn gọn. Bên tai trái còn đeo khuyên tai đá quý.

Hình như người kia cũng không nghĩ tới chỗ này sẽ có người. Thế cho nên khi rơi xuống đất, nhìn thấy Tô Yên hắn liền nhướng mày lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó, ánh mắt người nọ dừng lại ở bình dinh dưỡng trong tay Tô Yên.

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

"Không nghĩ tới lại có thể gặp được phần thưởng giải nhất cuộc thi Cơ giáp chiến đấu ở đây."

Nói xong, hắn liền đứng lên muốn đi.

Kết quả nhìn thấy nữ sinh trước mắt này trông mong mà nhìn hắn.

Hắn còn chưa có làm cái gì, chỉ cảm giác đôi mắt nữ sinh này trong suốt, như là hàm chứa nước mắt.

Động tác đứng dậy của hắn khựng lại. Cười một tiếng. Giơ tay liền đoạt lấy bình dinh dưỡng cả Tô Yên.

Hắn cầm ở trong tay thưởng thức, ngón tay thon dài không ngừng lắc lắc. Mở miệng

"Kiếm ở đâu ra?"

Tô Yên ngoan ngoãn trả lời

"Người khác cho em."

Thiếu niên cười cười, giơ tay ấn trán Tô Yên một chút.

"Nhắm mắt lại."

Tô Yên nhìn hắn trong chốc lát.

Sau đó thành thành thật thật nhắm hai mắt lại.

Mới vừa nhắm lại, người kia liền tháo nút lọ ra, uống sạch.

Một bình, hai bình, ba bình, bốn bình.

Lạch cạch một tiếng, mấy bình rỗng bị ném xuống, lăn trêи mặt cỏ rồi rơi xuống đường cái bên cạnh.

Chờ thiếu niên uống xong rồi mới mở miệng

"Được rồi, mở mắt đi."

Tô Yên vừa mở mắt ra liền nhìn thấy thiếu niên duỗi cái eo, đứng ở chỗ đó.

Hắn nói

"Dịch dinh dưỡng này, uống không ngon."

Tô Yên nghĩ đến hương vị kia

"Cũng tạm."

Thiếu niên không chút để ý gật đầu, nhìn thoáng qua chân Tô Yên.

Đá một chút

"Này, cô chắn đường tôi."

Tiểu Hoa không thể tưởng tượng

"Ký chủ, hắn uống dịch dinh dưỡng của chị, còn nói chị chặn đường. Ký chủ không tức giận??"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Còn bình thường."

Tiểu Hoa

"Ký chủ, những bình dinh dưỡng đó nếu bán đi có thể nói là giá trị vài vạn đồng liên bang đây!"

Tô Yên

"Nhưng mà hắn đã uống sạch rồi."

Tiểu Hoa xem thái độ ký chủ, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

"Chị không tức giận?"

"Không tức giận."

Thực mau, Tiểu Hoa liền biết vì sao ký chủ không tức giận.

"Leng keng, phát hiện nam chủ Hoắc Vưu. Mời ký chủ hoàn thành công lược.""

Mà ngay lúc này liền truyền đến tiếng nói chuyện của con gái

"Tiện nhân Tô Yên kia đâu? Chạy thật là nhanh."

"Chị Lily, cô ta cũng dám lấy đồ của anh Tô Kiêu, xem ra cô ta không nhớ đến trận đòn lần trước."

"Đúng vậy, chị Lily, lần này nhất định không thể buông tha cho cô ta!"

"Đúng!! Đồ của anh Tô Kiêu, nên đưa chị Lily mới đúng."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Một câu tiếp một câu. Âm thanh nói chuyện càng ngày càng rõ ràng.

Vừa mới quẹo qua góc tường, một nữ sinh mở miệng

"Chị Lily, người ở đằng kia!!"

Lúc này, Tô Yên cũng ngẩng đầu xem qua.

Chỉ thấy năm nữ sinh mặc đồng phục xám đứng ở nơi xa. Đôi tay ôm ngực, đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Đám nữ sinh đang muốn mở miệng, lại thấy được thiếu niêm đứng cạnh Tô Yên.

"Vị này chính là ······"

"Hoắc Vưu!"

"A!! Là Hoắc Vưu!!"

"Hắn sao lại ở chỗ này?"

"Hơn nữa hắn còn ở cùng Tô Yên."

"Tiện nhân Tô Yên này là một bên thông đồng Tô Kiêu một bên thông đồng Hoắc Vưu sao?"

"Quá đáng giận!!"

"Đúng vậy, thật là thiếu giáo huấn."

Đám nữ sinh ríu rít bàn tán, tai Hoắc Vưu nghe rất rõ ràng.

Hắn lại cúi đầu nhìn nữ sinh đang ngồi dưới đất

"Tô Yên trong miệng mấy người kia, là cô?"

Tô Yên gật đầu

"Đúng vậy."

"Cô còn quen biết Tô Kiêu?"

"Ân"

"Bình dinh dưỡng này chính là Tô Kiêu cho cô?"

"Đúng vậy."

Tô Yên trả lời tương đối thẳng thắn thành khẩn. Hỏi cái gì nói cái đó.

Chân thành đến làm người hoài nghi độ chân thật.

Hoắc Vưu nheo mắt, đôi môi mỏng lạnh cong cong. Nhìn không có tính công kϊƈɦ.

Bỗng nhiên, hắn khom lưng, dựa vào rất gần Tô Yên, mở miệng

"Xem ở phân lượng bình dinh dưỡng của cô, muốn tôi giúp cô hay không, làm mấy người kia rời đi?"

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Kết quả, Tô Yên còn chưa nói.

Ngược lại là đám kia nữ sinh bắt đầu không chấp nhận được

"Tô Yên, cô buông hắn ra!!"

Một đám hét toáng lên, cả mặt đầy vẻ giận dữ.

Cứ như Tô Yên là kẻ thứ ba không có mặt mũi đoạt đi bạn trai của mấy cô ta vậy.

Tô Yên nghiêng đầu đi nhìn đám nữ sinh

"Tôi còn chưa có chạm vào hắn."

Nói xong, Tô Yên duỗi tay bắt được cánh tay Hoắc Vưu

"Lúc này mới đụng tới hắn."

Cô nói chuyện rất nghiêm túc.

Đám nữ sinh kia chịu không nổi, càng ngày càng tức giận, làm bộ muốn tới cào Tô Yên ra vậy.

Hoắc Vưu mày nhíu lên.

Hắn nâng ngón tay, dùng sức ấn trán Tô Yên.

Sau đó... Tô Yên liền ngã trêи mặt đất.

Tất nhiên cánh tay bắt lấy hắn cũng buông lỏng ra.

Hoắc Vưu đứng thẳng thân thể

"Dịch dinh dưỡng không tồi."

Nói xong, hắn sải bước qua mặt cỏ, đi ra ngoài.

Đám nữ sinh đầu tiên là hoa si một trận.

Giây tiếp theo liền vây quanh Tô Yên.

Nữ sinh cầm đầu tên Triệu Lily.

Dáng người cô ta cân xứng cao gầy, lớn lên cũng còn có chút nhan sắc.

Lily khinh thường liếc mắt Tô Yên một cái

"Đầu tiên là câu dẫn Tô Kiêu, sau lại cùng Hoắc Vưu dây dưa không thôi. Không nghĩ tới cô còn có chút bản lĩnh a."

Tô Yên ngồi dậy, nhìn cái túi rỗng tuếch.

Tiếp theo, cô duỗi tay chỉ vào mấy bình rỗng nơi xa bị Hoắc Vưu uống xong vứt bỏ

"Trong bọc này chính là dịch dinh dưỡng."

Dừng một chút, lại nói

"Những bình dinh dưỡng đó là bị Hoắc Vưu uống hết."

Một nữ sinh liền ngắt lời, châm chọc

"Tiện nhân, cô cho rằng thẳng thắn thì chúng tôi sẽ tha thứ cho cô??"

Nói xong liền muốn động thủ.

Triệu Lily lại giơ tay kêu dừng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Cô ả trêи dưới đánh giá Tô Yên

"Cô là nói, bình dinh dưỡng kia là Tô Kiêu thông qua cô đưa cho Hoắc Vưu?"

Tô Yên không nói chuyện.

Cô không nói lời nào, trong mắt mọi người xung quanh đó là cam chịu.

"Bọn họ đều là thiên tài ban A, cô là cọng hành nào mà Tô Kiêu còn muốn cô chuyển bình dinh dưỡng hộ??"

Một người trong đó nhịn không được nói.

Triệu Lily nghe lời này, suy nghĩ

"Có lời đồn là hai người bọn họ không ưa nhau. Chẳng lẽ ······"

Trong mắt Triệu Lily hiện lên tinh quang.

Tầm mắt nhìn qua lại từ Tô Yên đến dịch dinh dưỡng.

Cuối cùng mở miệng

"Lúc này tha cho cô trước, về sau chuyện như vậy phải kịp thời thông truyền, bằng không, gặp cô một lần đánh cô một lần."

Nói xong, Triệu Lily vẫy tay một cái, mang theo hội chị em nhanh chóng rời đi.

Cũng không biết đi nhanh như vậy làm cái gì.

Tô Yên cúi đầu, đứng lên, vỗ vỗ đồ vật bẩn trêи người.

Sau đó đi về ký túc xá.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, dịch dinh dưỡng trong cơ thể chị phải bảy tiếng đồng hồ mới có thể hoàn toàn hấp thu."

Tô Yên nghe xong, vốn dĩ đang về ký túc xá, bước chân liền khựng lại.

Ngược lại là vòng ra hướng bên ngoài trường học.

Đi vào một chỗ cửa hàng tiện lợi có ghế dài, cô ngồi xuống.

Cái gì cũng không làm, cứ lẳng lặng chờ như vậy.

"Ký chủ, chị muốn làm cái gì?"

"Chờ thuốc thử trong cơ thể tiêu hóa hết."

"Chị muốn ngồi ở chỗ này bảy tiếng đồng hồ?"

"Ân"

"Vì sao chị không về ký túc xá?"

"Trở về sẽ bị đánh, chờ tiêu hóa hết lại trở về."

Tiểu Hoa mờ mịt, dù có tiêu hóa hết, ký chủ cũng đánh không lại nha.

Nhiều lắm thì thân thể ký chủ chỉ tương đương với người bình thường thôi.

Hai giờ sau, sắc trời gần hoàng hôn.

Lại một lát sau, sắc trời đã tối đen.

Lúc này, trêи đường người đã rất ít.

Tô Yên ngồi ghế dài, phía sau là một siêu thị.

Bên phải là một con hẻm nhỏ đen nhánh.

Lúc cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe được bên cạnh hẻm nhỏ truyền đến động tĩnh.

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

"Lão đại, ngài làm gì mà lại tới học ở tới trường quân đội đế quốc a, thật sự muốn đi học thì đều bắt bọn họ tới chỗ chúng ta đi, cho ngài chọn người để tỉ thí luôn."

Là một giọng nói thô cuồng của đàn ông. Phong cách nói chuyện đúng kiểu thổ phỉ. Lúc nói chuyện còn có mùi thuốc lá bay tới.

Thật lâu sau mới nghe được có người trả lời

"Anh không hiểu, theo bọn họ cùng đi học mới thú vị."

Người cười nhẹ, cả khuôn mặt đầy vẻ thích thú.

Người đàn ông kia nghe đến mê mang

"Có ý tứ gì? Y theo trình độ của lão đại, cậu làm thầy cho bọn hắn còn dư dả."

"Được rồi, trở về đi."

Người đàn ông vẫn lưu luyến không rời, cuối cùng vẫn gật đầu

"Được, lão đại."

Nói xong, hai người từ đầu ngõ đi ra.

Người đàn ngay lập tức ông phát hiện Tô Yên ngồi ở góc tường.

"Lão đại, có người."

Người phía sau lười biếng dựa vào ven tường, thậm chí không them liếc mắt nhìn xem người ngồi trêи ghế kia là ai.

"Đều nghe được?"

Người đàn ông

"Chắc vậy."

"Thế thì sống cũng không có gì nghĩa nữa rồi."

Hắn cười cười, vừa mới nói xong.

Tô Yên vốn dĩ không định nói lời nào, chờ bọn họ đi.

Kết quả cô cái gì cũng không làm mà người ta đã muốn giết mình.

Cô mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về phía con hẻm nhỏ.

Chỗ đó ẩn ẩn có thể nhìn thấy thân ảnh một người đàn ông đầy hơi thở tội phạm.

Cô nghiêm túc nói

"Hoắc Vưu, em chưa nghe được gì cả."

Tô Yên nói xong, hẻm nhỏ lập tức liền an tĩnh.

Hoắc Vưu cười một tiếng

"Thanh âm này, sao lại nghe quen tai như vậy?"

Vừa nói vừa đi ra khỏi con hẻm.

Một chàng trai thân đồng phục màu bạc liền xuất hiện.

Hắn ném tàn thuốc trêи tay xuống, nhưng trêи người vẫn ám đầy mùi thuốc.

Tầm mắt hắn rơi xuống trêи mặt Tô Yên, bốn mắt nhìn nhau.

"Hả, là cô à."

Hoắc Vưu nhìn thấy gương mặt Tô Yên, nghĩ tới chuyện cách đây không lâu.

Đây không phải là người bị mình uống mất đi bốn bình dinh dưỡng sao?

Hắn giống như là nói chuyện phiếm, tản mạn ngồi xuống bên cạnh Tô Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

" Buổi tối sao lại không trở về ký túc xá?"

Tô Yên lắc đầu

"Trở về sẽ bị đánh, em vẫn là ở chỗ này tránh thì tốt hơn."

Hoắc Vưu nhíu mày lại,

"Bị cô lập?"

Tô Yên gật đầu

"Ân"

"Vậy thật đúng là thảm a."

Hắn tỏ vẻ mình rất đồng tình, lại hoàn toàn không tính ra tay trợ giúp.

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Còn tạm."

Bỗng nhiên Hoắc Vưu cười một chút

"Đi thôi, tôi tự mình đưa cô trở về, mấy người đó khẳng định không dám khi dễ cô."

Tô Yên nhìn thời gian, còn ba giờ nữa.

"Có thể, những mà em còn muốn ở lại một lát."

Tiểu Hoa

"Wow, ký chủ, nam chủ đại nhân có phải bị mị lực của chị làm khuynh đảo rồi hay không??"

Tô Yên nghe xong liền phủ nhận

"Không có, hắn chỉ là muốn ta bị đánh thảm hại hơn một chút."

Tiểu Hoa

"······ vậy ký chủ vì sao còn phải đồng ý?"

"Muốn đồng ý."

Tiểu Hoa trầm mặc.

Ký chủ của mình có phải quá tốt với tên nam nhân thúi này rồi hay không??

Người đàn ông bên cạnh nhìn lão đại nhà mình mà có chút không thể tưởng tượng.

Lão đại quá ngây thơ rồi phải không?

Hiếm khi nhìn thấy lão đại lại xuống tay hãm hại lừa gạt một nữ sinh như vậy.

Cuộc sống của nữ sinh cũng không dễ dàng. Lão đại làm gì còn muốn khi dễ người ta đây???

Đại hán yên lặng.

Tô Yên từ trong túi móc ra viên kẹo, lột ra ăn luôn.

Trong chốc lát, hương vị dâu tây kẹo sữa tràn ngập trong không khí.

Mới vừa ăn xong một viên, tiếp theo cô lại lột ra một viên.

Không phải muốn làm cái gì, chỉ là đơn thuần đói bụng.

Không có tiền ăn cơm, chỉ có thể lấy kẹo để chống đói.

Hương vị dâu tây sữa bò nhàn nhạt làm với đi chút hơi thở thuốc lá trêи người Hoắc Vưu.

—-

Huhuhu tác hại của việc đi chơi quên lối về...

so sorry các tình yêu á 😭😭😭😭

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu nhìn cô ăn kẹo, một viên lại một viên, giống như trong túi có rất nhiều kẹo.

Tiếp theo, ngay lúc Tô Yên lần nữa duỗi tay vào túi. Liền có một bàn tay so với cô nhanh hơn một bước, vươn vào túi áo cô.

Quần áo này vốn là đồng phục của trường học, bó dán sát vào người. Tự nhiên túi áo cũng không lớn. Tay to của hắn trực tiếp với vào, cuối cùng "xoẹt" một tiếng, viền túi áo liền bị rách ra.

Tô Yên mắt nhìn chằm chằm váo túi áo của mình bị túm đến hỏng, lại nhìn tay người nọ vẫn còn ở trong túi không ngừng đào.

"Anh làm gì vậy?"

Cô mở miệng.

Hoắc Vưu cũng chưa cảm thấy mình làm như vậy có cái gì không đúng

"Giấu kẹo ở chỗ nào rồi?"

Thanh âm hắn biếng nhác, mí mắt liếc hướng Tô Yên.

Tô Yên chỉ phải sờ sờ từ một cái túi khác, sau đó móc ra một viên kẹo đưa cho hắn.

Người đàn ông bên cạnh nghe lão đại của mình nói, bị sặc nước miếng đến ho khan

"Khụ khụ khụ khụ khụ, lão, lão đại, tôi, tôi, đi trước??"

Đoạt kẹo gì đó, tuy rằng không phải chính hắn làm. Nhưng sao vẫn cảm thấy có chút mất mặt nhể?

Hoắc Vưu liếc mắt một cái

"Sao cậu vẫn còn ở chỗ này?"

Người đàn ông đứng ở chỗ đó

"Tôi, tôi, tôi ······"

Nói nửa ngày cũng không xong được một câu.

Hoắc Vưu xua tay ý bảo hắn rời đi.

Cuối cùng, người đàn ông gật đầu, mau chóng rời đi.

Hoắc Vưu nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay mình, ngón tay giật giật, ngữ điệu biếng nhác hỏi

"Còn nữa đâu?"

Tô Yên lại móc ra một viên, đưa cho hắn.

Thấy mí mắt hắn không nhúc nhích.

Còn muốn?

Tô Yên vuốt ve túi áo, lấy từng viên từng viên ra bên ngoài.

Cho đến khi trêи bàn tay hắn tràn đầy kẹo.

Lạch cạch một chút, trong đó một viên kẹo rơi xuống dưới, rơi ở trêи ghế dài.

Hoắc Vưu lúc này mới nâng mí mắt lên, nhìn về phía Tô Yên.

Vươn một đầu ngón tay, chỉ vào túi tiền kia của cô.

"Nơi của này cô, rốt cuộc giấu bao nhiêu?"

Nói xong, liền ngang ngược tự mình đi lấy.

Tay mới vừa duỗi vào trong túi, "xoẹt" một tiếng.

Cái túi áo này cũng chung số phận với đồng chí bên cạnh.

Tô Yên mắt trông mong nhìn hắn, sau đó yên lặng che kín túi áo của mình.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tên Hoắc Vưu, thực xấu.

Nhìn Tô Yên không phản kháng. Hắn duỗi tay, một ngón tay ấn cái trán của cô, lẩm bẩm một tiếng

"Tính tình này, thật sự không thích hợp để sinh tồn đâu a."

Tô Yên nghe hắn nói, lại xem động tác hắn. Cô yên lặng né tránh, dịch sang một bên.

"Có sống hay không hẳn là quyết định của chính em. Anh không thể."

Giọng cô mềm ấm, nói thực nghiêm túc.

Nói xong, cô yên lặng nhặt viên kẹo trêи cái ghế dài kia lên.

Bởi vì xoay người nhặt kẹo, thế cho nên cô thấy được chỗ cổ tay hắn lộ ra vì không cài nút áo.

Cổ tay hắn thực trắng, nhưng trêи đó có rất nhiều vết thương.

Hình như là đã có từ lâu.

Là vết dao.

Tô Yên dời tầm mắt đi, nắm viên kẹo kia ở trong tay, nói

"Em đi trước."

Cô phải đi rồi.

Hoắc Vưu cả một bàn tay đều là kẹo, lúc này đang cao hứng, chỗ nào chịu thả cô đi?

Hắn lôi kéo góc áo đồng phục cô, túm trở về.

Lại lần nữa ấn người xuống ghế dài.

Hắn cười đến một đôi phượng nhãn cong lên

"Thực thích ăn kẹo?"

"Còn bình thường."

Cô thành thật trả lời.

Hắn gật đầu, sau đó, lạch cạch một tiếng.

Kẹo trong tay đều ném vào ghế dài.

Hoắc Vưu ngồi ở chỗ đó lột ra một viên.

"Há mồm"

Nói xong, đã ngang ngược nhét kẹo vào trong miệng Tô Yên.

Tiếp theo, hai viên, ba viên.

Chờ đến viên thứ sáu, miệng cô đã bị nhét đầy.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)