Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! (7)
← Ch.224 | Ch.226 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên bê chén trà đưa tới bên môi cho hắn uống nước.
Hắn ngược lại không uống, mà cúi đầu, duỗi tay cầm lấy chén trà.
Thấp giọng nói
"Không... không muốn phiền chủ nhân."
Âm thanh nhỏ nhẹ mang theo sự cẩn thận, nghe kĩ còn có chút uỷ khuất trong lời nói.
Tô Yên nhìn hắn trong chốc lát.
Nếu như bình thường nàng không đút, hắn cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách lăn lộn để nàng đút hắn ăn.
Hiện giờ lại lễ phép như vậy.
Làm việc khác thường tất có quỷ.
Tô Yên nhìn xuống, chỉ thấy có một túi tiền treo bên hông hắn.
Y phục của hắn thuần trắng, hoàn toàn không phù hợp với màu sắc và hoa văn trêи túi tiền này.
"Ở đâu ra?"
Nàng vừa hỏi vừa cầm túi tiền lên, ước lượng một chút, bên trong có rất nhiều bạc.
Nàng nghi hoặc
"Chàng nhặt được?"
Hai tay Phong Huyền cầm chén trà, không nói lời nào, thân thể càng lúc càng cứng đờ.
Toàn bộ thân thể đều căng thẳng.
Tô Yên thấy phản ứng của hắn, ngược lại càng muốn hỏi cho ra nhẽ
"Người khác cho?"
Phong Huyền hơi há mồm, thấp giọng nói
"Là bạc trả công ta hầu hạ chủ nhân."
Nàng chớp chớp mắt
"Hầu hạ ta?"
Nghe xong, Phong Huyền gật gật đầu.
Lại nói tiếp
"Hắn muốn ta hầu hạ chủ nhân thật tốt, muốn ta không được si tâm vọng tưởng, chủ nhân đối tốt với ta vì ta ốm yếu đáng thương mà thôi."
Nói xong, Phong Huyền vẫn ngồi đơ ở đó, hai tay cầm chén trà, ốm yếu đến đáng thương.
Tô Yên dựt lấy túi tiền, ném đi.
Nàng thấy hắn cúi đầu, bộ dáng đầy tự ti, liền lên tiếng
"Là chàng hầu hạ ta, hay là trước giờ chỉ có ta chiếu cố chàng?"
Phong Huyền do dự, ngẩng đầu lên
"Chủ nhân?"
"Chàng không có si tâm vọng tưởng, ta cũng không có thấy chàng đáng thương nên mới giữ chàng lại bên người."
"Thật sự?"
"Ừ"
Hai người ở đó một câu lại một đối đáp.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Thấy bầu không khí đã không giống lúc trước, Bạch Thánh ngồi đối diện không nhịn được nữa, lên tiếng
"Ân nhân việc gì phải giải thích với hắn, bản thân hắn vốn là phế vật vô dụng."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Bạch Thánh, nghiêm túc nói
"Ngươi cho hắn bạc? Những lời đó là ngươi nói với hắn?"
Bạch Thánh nắm chặt tay, nghẹn lời một lúc.
"Ân nhân, tu vi ngài cao siêu, khẳng định là người có thể làm rạng rỡ bộ mặt tu tiên giới. Kẻ phế vật như vậy trở thành bạn lữ của người không phải là sẽ kéo chân sau sao?"
Tô Yên ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn ta
"Đó là chuyện của ta."
Phong Huyền lúc này mở miệng, giọng nói tràn ngập hi vọng
"Chủ nhân sẽ chỉ thích một mình ta sao?"
"Ừ."
"Vậy nếu người khác cũng thích chủ nhân, muốn đoạt người với Phong Huyền thì phải làm sao bây giờ?"
"Đoạt không nổi."
Trêи khuôn mặt tái nhợt của Phong Huyền cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Bạch Thánh ngồi đối diện.
Lại thấy ánh mắt của Phong Huyền vẫn luôn dừng trêи người Bạch Thánh.
Tô Yên chớp mắt nhìn về phía Phong Huyền
"Cao hứng sao?"
Phong Huyền kéo tay Tô Yên
"Chủ nhân, hôn hôn."
Tô Yên cầm điểm tâm trêи bàn lên, nhét một cái bánh vào trong miệng hắn.
"Chủ nhân ··· ưm."
Phong Huyền thành thật ngồi đó ăn.
Hắn nhấc mi mắt nhìn Bạch Thánh
Đúng lúc này Bạch Thánh cũng nhìn lại.
Trong mắt Phong Huyền hiện lên sự châm chọc, sau đó nhàn nhạt dời ánh mắt đi.
Cuối cùng, Bạch Thánh cũng không nói thêm gì nữa.
Đứng lên
"Không quấy rầy ân nhân dùng bữa nữa, cáo từ."
Dứt lời, hắn ta liền rời đi.
Nửa canh giờ sau, ở rừng cây ngoài thành.
Bạch Thánh đang chuẩn bị rời thị trấn đi về tổng đàn Ma giáo.
Kết quả vừa mới ra khỏi thành liền bị một thân ảnh màu đen đạp ngã từ trêи không trung xuống đất.
Hắn ngã lăn trêи mặt đất, vất vả lắm mới có thể ổn định thân thể.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy tiểu nam sủng hắn vẫn luôn khinh bỉ đang đứng trước mặt.
Nháy mắt, Bạch Thánh liền cảm thấy không thích hợp.
Bởi vì tiểu nam sủng yếu ớt kia thế nhưng lại có một đôi cánh chim màu đen.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nháy mắt, Phong Huyền liền đáp xuống đất, ho khan hai tiếng.
Sau đó sửa sang lại y phục, nhìn về phía Bạch Thánh.
Hai cái cánh lớn phía sau rút đi.
Nhìn qua không khác gì người thường.
Thiếu niên lên tiếng
"Ngươi động chạm tới ta."
Ngữ điệu không nhanh không chậm, mí mắt chậm rãi nâng lên.
Bạch Thánh che ngực, ánh mắt mang theo khϊế͙p͙ sợ
"Ngươi không phải con người?"
Thiếu niên lẩm bẩm
"Thao Thiết kia đúng là ngoài ăn ra cũng chẳng làm được việc gì nên hồn."
Bạch Thánh nghe được từ trong miệng Phong Huyền nhắc tới hai chữ Thao Thiết.
Nhanh chóng nhớ tới dị thú mấy ngày trước đã nhìn thấy.
Cơ hồ là bật thốt lên.
"Hung thú Thượng cổ ngày hôm đó xuất hiện có liên quan tới ngươi?"
Nghĩ như vậy, sống lưng Bạch Thánh bỗng nhiên cứng đờ, cả người không rét mà run.
Nam nhân này bất động thanh sắc giấu mình ở bên cạnh Tô Yên, rốt cuộc hắn có mưu đồ gì?
Tâm tính của hắn, thật sự cao thâm.
Phong Huyền ho khan hai tiếng, nói
"Chủ nhân cứu mạng ngươi cũng không phải để ngươi mặt dày mày dạn không biết xấu hổ chạy đến ghê tởm người."
Tên Bạch Thánh này, ngày hôm đó xuất hiện ở khách điếm tìm Tô Yên.
Phong Huyền liền phát giác, hắn ta không phải đơn thuần tới tạ ơn cứu mạng, mà chính là nhớ thương Tô Yên.
Phong Huyền nhìn hắn thấy ngứa mắt, cho nên mới bảo Thao Thiết ăn hắn.
Kết quả, hắn ta thế mà lại sống sót thoát khỏi miệng Thao Thiết.
Còn sống không phải là tốt rồi sao?
Sao lại cứ phải hết lần này tới lần khác chạy tới chọc tức hắn.
Vậy cũng thôi đi.
Hắn cũng không quá để tâm.
Nhưng người này lại cố tình nói với chủ nhân, cái gì mà thượng vị lên ngôi giáo chủ, cái gì mà cảm tạ nàng.
Nói cách khác, là muốn sau này thường xuyên qua lại, thường xuyên gặp gỡ.
Ai biết cái tên nam nhân ghê tởm này có tâm tư gì với chủ nhân.
Vẫn là giết chết mới tốt.
An tâm hơn nhiều.
Bạch Thánh không nói gì, nhưng thân thể hắn càng thêm căng thẳng.
Hắn biết, thiếu niên trước mắt này tuyệt đối sẽ không tới đây chỉ để nhục mạ mình vài câu đơn giản như vậy.
Phong Huyền nâng tay lên, vốn dĩ muốn động thủ, nhưng giống như nghĩ tới điều gì, hắn lại thu hồi tay.
Lên tiếng
"Ngươi tự kết liễu đi."
Lời này vào trong tai Bạch Thánh không khác gì nhục nhã hắn.
Bạch Thánh nháy mắt liền đứng dậy, muốn nhanh chóng phi thân chạy trốn.
Chỉ là còn chưa bay được lên cao đã bị người ta hung hăng đá cho rơi xuống đất.
Phong Huyền đỡ thân cây, ho khan từng tiếng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Muốn trốn? Ta còn chưa bao giờ gặp qua người nào ngu ngốc như ngươi."
Dứt lời, Phong Huyền cũng không muốn nói thêm nữa.
Từng bước từng bước tới gần Bạch Thánh.
"Nếu ngươi không tự kết liễu mình, vậy chỉ có thể tiếp tục sống mà chịu đựng tra tấn a."
Hắn lẩm bẩm.
Nói nói, bỗng nhiên bước chân khựng lại.
Tay chống lên thân cây ho khan kịch liệt.
Lần ho khan này phá lệ nghiêm trọng.
Sau đó chỉ thấy Tô Yên xuất hiện trước mặt hai người.
Tô Yên nhìn Bạch Thánh, lại nhìn Phong Huyền.
Nàng đi đến trước mặt Phong Huyền, vỗ lưng cho hắn
"Không sao chứ?"
Bạch Thánh nôn nóng
"Ân nhân, đừng tới gần hắn, hắn không phải con người."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn Bạch Thánh.
Hắn ta lập tức mở miệng
"Ân nhân, hắn không phải nam tử ốm yếu bất kham như những gì ân nhân nhìn thấy. Tâm địa hắn thâm sâu độc ác, làm người ta không rét mà run. Ân nhân không nên tin tưởng hắn!!!"
Tô Yên trầm mặc, chớp chớp mắt.
Bên kia, Phong Huyền lúc này sống lưng đã cứng đờ từ bao giờ.
Hắn thấp giọng gọi một tiếng
"Chủ nhân."
Há mồm muốn nói cái gì đó.
Nhưng đối diện với đôi mắt trong veo của Tô Yên, những lời muốn nói đều không thể ra khỏi miệng.
Hắn vốn không muốn lừa nàng.
Trong lòng Phong Huyền vô cùng bất an.
Hắn giữ chặt tay Tô Yên
"Chủ nhân, người đã nói sẽ không vứt bỏ ta."
Tô Yên không lập tức trả lời.
Ngược lại là hỏi
"Chàng chạy tới nơi này là muốn giết hắn?"
Phong Huyền càng thêm khẩn trương, nắm chặt tay Tô Yên, không biết nên nói gì, chỉ có thể nài nỉ
"Chủ nhân, người đừng nóng giận."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghiêm túc gật đầu
"Chàng không giết hắn, ta sẽ không tức giận."
Phong Huyền do dự, gật đầu
"Được."
Tô Yên thấy hắn không còn ho khan.
Duỗi tay giữ chặt tay hắn
"Đi thôi, trở về khách điếm."
Đối với những lời Bạch Thánh vừa mới nói, giống như không nghe thấy gì.
Bạch Thánh che ngực, quá sốt ruột liền phun ra một ngụm máu.
"Ân nhân, hắn tâm địa hiểm ác, người chớ nên tin hắn!!"
Nhìn ân nhân của mình bị tên tiện nhân kia lừa gạt.
Bạch Thánh sốt ruột không chịu được.
Sợ Phong Huyền sẽ làm điều bất lợi với Tô Yên.
Đường đi bị hắn chặn lại, Tô Yên bèn dừng bước, lạnh nhạt lên tiếng.
"Lời ngươi nói, ta nghe được."
Nàng vừa dứt lời, liền thấy vị nào đó đứng bên cạnh mình vừa mới thả lỏng được một chút lập tức cứng đờ người.
Bạch Thánh lại tiếp tục nói
"Hắn là đồng đảng của Thao Thiết, ngày hôm đó Thao Thiết muốn ăn người, có thể chính là mưu kế của bọn họ."
Phong Huyền nghe xong, ngay lập tức ngẩng đầu.
Thần sắc trong mắt biến ảo.
Thao Thiết muốn ăn chủ nhân?
Nháy mắt, Phong Huyền nghĩ tới ngày hôm đó, Thao Thiết miêu tả.
Nó tâm tâm niệm niệm một nữ nhân, máu rất thơm.
Rất muốn ăn, có thể sẽ trở nên bất tử.
Nữ nhân Thao Thiết tâm niệm là chủ nhân??
Cho nên, đại hội diệt ma hôm đó mới trở nên hỗn loạn như vậy?
Cho nên chính vì thế, hắn mới nhìn thấy Thao Thiết và chủ nhân đánh nhau?
Phong Huyền cúi thấp, từng dòng suy nghĩ lướt nhanh qua đại não.
Tô Yên trả lời
"Sẽ không đâu."
Bạch Thánh nhíu mày
"Không phải tộc ta tất có dị tâm, ân nhân làm thế nào biết chắc sự kiện kia hắn có tham dự không?"
Tô Yên đáp
"Đây là chuyện của ta."
Cho nên, không liên quan tới ngươi.
Bạch Thánh nghe Tô Yên nói vậy càng cảm thấy Tô Yên vốn là không tin lời hắn, nàng chỉ đáp qua loa lấy lệ mà thôi.
Thế cho nên Bạch Thánh càng tận tình khuyên nhủ.
"Ân nhân, hắn thật sự không phải nhân loại. Hắn có một đôi cánh rất lớn màu đen, sức lực và tốc độ cực nhanh. Hắn ở trước mặt người luôn giả vờ yếu ớt, vốn đã mưu đồ gây rối từ lâu. Tâm cơ này, lòng dạ này, không thể khinh thường."
Tô Yên hít sâu một hơi
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Ta biết."
Bạch Thánh giống như nghe không hiểu nàng đang nói gì
Đây đã là lần thứ hai nàng nói vậy.
Bạch Thánh vội vàng
"Ân nhân!!"
Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói rõ ràng
"Ta đã biết hắn vốn không phải con người từ lâu, ta biết bệnh tật của hắn sáu phần thật bốn phần giả, ta biết tâm cơ lòng dạ của hắn không thể khinh thường. Nói rõ ràng như vậy rồi, ngươi đã hiểu chưa?"
Nàng thẳng thắn như thế này, ngược lại lại làm hai nam nhân sửng sốt.
Phong Huyền nhìn chằm chằm vào Tô Yên, hai mắt nóng bỏng.
Mở miệng
"Chủ nhân không chê Phong Huyền?"
Tô Yên nghi hoặc
"Ta đã bao giờ nói ghét bỏ chàng chưa?"
"Ghét bỏ Phong Huyền cố ý kéo chân sau của người."
Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói
"Chàng nói lời này là tự ủy khuất chính mình."
Hắn nghĩ kéo chân sau đơn giản như vậy?
Một kẻ ốm yếu, chuyện gì cũng không muốn tự làm, lại còn hay chiếm tiện nghi của nàng.
Không hợp ý hắn liền bắt đầu kêu đau chỗ này, đau chỗ kia.
Đi tới đâu bám theo tới đó, đi ba bước lại ho, phải chăm sóc tận tình chu đáo.
Phong Huyền ánh mắt cực kỳ nóng rực
"Chủ nhân vì sao lại tốt với Phong Huyền như vậy?"
Nếu đã biết rõ, cần gì phải suốt ngày nhường nhịn hắn?
Tô Yên nghiêm túc
"Muốn vậy."
Không có nguyên do gì, nàng cũng không muốn hắn thay đổi.
Nàng có rất ít thứ khiến mình yêu thích, nên càng không biết phải biểu đạt niềm yêu thích đó như thế nào.
Ngoại trừ điểm mấu chốt của nàng không được chạm tới, những truyện khác nàng đều có thể nhân nhượng.
Đây chính là cách mà Tô Yên thích một người.
Vì sao lại tốt với hắn như vậy sao?
Vì hắn* đối với nàng cũng đã quá tốt rồi.
*Hắn ở đây chính là Quân Vực đại nhân đó mọi người T. T
Trừ bỏ ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của hắn với nàng hơi quá một chút.
Tính tình có chút lớn, còn có chút dính người, cảm xúc thay đổi thất thường.
Những mặt khác đều rất tốt.
Tô Yên yên lặng nghĩ.
Ánh mắt Phong Huyền nóng rát, ôm Tô Yên kêu một tiếng "chủ nhân", cả người đều dính lấy nàng.
Tô Yên kéo hắn tay
"Nên trở về uống thuốc."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nàng kéo hắn đi, Phong Huyền liền thành thật đi theo.
Vừa đi vừa nói
"Chủ nhân, thuốc rất khó uống."
"Không uống thương thế của chàng sẽ không khỏi được."
"Chủ nhân, Phong Huyền muốn hôn hôn."
"Uống thuốc trước đã."
"Uống thuốc xong có thể hôn sao?
"Đó là chuyện sau khi uống thuốc."
"......."
"······"
Nắng sớm chiếu rọi, kéo dài bóng dáng hai người in trêи mặt đất.
Chuyện ở núi Quảng Anh đã xử lý xong.
Tô Yên nghĩ cũng nên trở về Phái Thương Hồng.
Lần này nàng không ngự kiếm phi hành.
Phong Huyền ôm Tô Yên, xòe đôi cánh to rộng màu đen, nháy mắt liền lao vút lên không trung.
Nếu ngự kiếm phi hành, từ Phái Thương Hồng đến núi Quảng An mất nửa ngày.
Kết quả, hiện tại không đến hai canh giờ đã về tới nơi.
Phong Huyền ôm Tô Yên, vững vàng dừng trong sân viện.
"Chủ nhân, Phong Huyền có lợi hại không?"
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Tô Yên, trong mắt tràn ngập hy vọng được khen ngợi.
Tô Yên gật đầu
"Lợi hại."
Nàng không có cánh.
Phương diện này, hắn rất lợi hại.
Nói xong liền đi vào phòng.
Đẩy cửa ra.
Trong phòng không còn gọn gàng sạch sẽ như lúc Tô Yên rời đi.
Chăn gối lộn xộn, đồ vật bị vứt lung tung.
"Tê tê tê tê tê"
Một con rắn nhỏ chui ra từ chân bàn.
Hoa văn đỏ đen đan xen.
Là nguyên thân của Tiểu Hồng.
Đại khái là nó hiện nguyên thân, lại đang sốt ruột, thế cho nên mở miệng ra liền dùng xà ngữ.
Tô Yên nghe thấy bên chân bàn bên cạnh truyền đến âm thanh
Cúi đầu nhìn.
Sau đó nghe Tiểu Hồng nói
"Yên Yên, vừa có người xông vào đây, lục tung phòng của chị lên."
"Lâm Nhu?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Không phải, là một nhóm người, mặc y phục màu lam. Bọn họ nói tìm đồ vật gì đó bị đánh cắp trong phòng chị."
Nói xong, Tiểu Hồng liền vội vội vàng vàng cắn cái đuôi ngăn cản mình tiếp tục lắm mồm.
Lúc nói chuyện, Tiểu Hồng có chút chột dạ.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng
"Cổ Vương đâu?"
"Hắn ở Tàng Thư Các đọc sách."
"Chỉ có em ở đây?"
"Đúng đúng."
Đang nói chuyện.
Ngoài sân truyền đến âm thanh hò hét cùng với tiếng bước chân hỗn độn.
"Bao vây cho ta."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy mười mấy nam đệ tử Phái Thương Hồng bao vây ngoài cửa viện của nàng.
Một người dẫn đầu tiến vào trong phòng, nhìn lướt qua hai người.
Sau đó lực chú ý dừng trêи người Tô Yên.
"Ngươi là Tô Yên?"
"Đúng"
"Vậy đúng rồi, theo chúng ta đi một chuyến."
Dứt lời, Phong Huyền ngồi ở mép giường liền đứng dậy.
"Chủ nhân!!"
Hắn kêu một tiếng xong liền muốn chạy tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên vỗ vỗ sống lưng hắn.
"Chàng nghỉ ngơi cho tốt."
"Phong Huyền muốn ở bên cạnh chủ nhân."
"Một lát nữa ta sẽ trở về."
"Chủ nhân ·····"
Phong Huyền lại gọi một tiếng.
Nhưng thấy Tô Yên kiên định như vậy.
Cuối cùng vẫn là nuốt những lời muốn nói xuống bụng.
"Được."
Tô Yên hỏi đệ tử dẫn đầu đám người.
"Không biết là đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi đi sẽ biết."
Nói xong hắn ta vung tay lên
"Mang đi."
Sau đó, Tô Yên bị đám người đó vây quanh đưa đi.
Trong phòng chỉ còn lại Phong Huyền và một con rắn nằm đơ ở đó.
Tiểu Hồng vẫn do dự không biết nên rời đi hay ở lại.
Nghĩ nghĩ, nó liền lắc đuôi phi nhanh về phía trước, cắn lấy vạt áo Tô Yên.
Sau đó bò tới cổ tay nàng rồi quấn tròn người lại.
"Tê tê tê tê tê"
Yên Yên, em đi theo chị.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Phong Huyền.
Hắn che miệng ho khan vài tiếng.
Tô Yên ở bên ngoài dừng bước chân.
Cuối cùng thấp giọng nói với Tiểu Hồng.
"Em ở lại đây đi."
Tiểu Hồng không thể tưởng tượng nổi
"Yên Yên??"
"Ta sợ hắn xảy ra chuyện, không kịp trở về."
Nàng biết Phong Huyền không thể cách xa nàng trong thời gian dài.
Trêи tay hắn vẫn còn đoạn xích phong ấn chưa cởi bỏ được.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Cổ đưa cho nàng một quyển sách, chỉ nhắc tới một chiếc chìa khóa để mở phong ấn.
Cũng không nói rõ chìa khóa rốt cuộc là cái gì.
Vẫn nên để Tiểu Hồng ở lại đây.
Cuối cùng, Tiểu Hồng trưng ra vẻ mặt không tình nguyện lắm mà quay về.
Tô Yên bị mang tới Thương Hồng điện.
Điện rất lớn, nhìn qua chỉ cảm thấy thật thanh lãnh.
Từng chỗ đều được khảm ngọc dạ minh châu, cây cột kia mỗi một chi tiết nhỏ đều được trạm trổ tinh xảo tỉ mỉ.
Khắp nơi đều tỏa ra sự cao sang, quý giá.
Tô Yên đứng dưới bậc thang.
Trêи đài cao kia có mấy chục người ngồi.
Mỗi người đều có tiên khí, giống như đã tu luyện rất nhiều năm, có đạo hạnh cao thâm.
"Ngươi chính là Tô Yên??"
"Là ta."
"Thúy ngọc Băng Tâm hoàn là trấn môn chí bảo của phái ta bị mất trộm, ngươi có biết không?"
Tô Yên lắc đầu
"Ta vừa trở về, không biết."
"Ngươi đi làm việc gì?"
"Tham gia đại hội diệt ma."
"Những người đi cùng ngươi đều đã trở về từ lâu, vì sao ngươi chậm chạp không quay về?"
"Tĩnh dưỡng."
Người kia hỏi một câu, Tô Yên trả lời một câu.
Nàng nghiêm túc trả lời.
Ngược lại lại làm đám người ở trêи đài trở nên thiếu kiên nhẫn.
"Làm càn! Thuý ngọc Băng Tâm hoàn chính là bị ngươi trộm. Còn không mau nhận tội, khai ra đồ ở đâu ta sẽ xử lý nhẹ nhàng, tha chết cho ngươi."
Tô Yên lắc đầu
"Không phải ta."
Bên này Tô Yên bị hết người này đến người khác thẩm vấn. Thời gian thoắt cái đã qua một canh giờ.
Tô Yên vừa rời đi không lâu liền có một thân ảnh tiến vào trong viện của nàng.
Là Lâm Nhu.
Lâm Nhu mặc một thân hắc y, ánh mắt không còn trấn định như lần đầu tiên Tô Yên gặp ả ta nữa.
Ả đẩy cửa đi vào, nhìn Phong Huyền ngồi trêи giường không ngừng ho khan.
Ả không nói lời nào, chỉ là cắt đầu ngón tay.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tí tách, máu tươi chảy xuống mặt đất.
Nháy mắt, mùi máu tươi tràn ngập không khí.
Phong Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhu.
Mùi máu này ngửi vào trong mũi Hung thú Thượng cổ, thật thơm.
Thế mới hiểu vì sao Thao Thiết tình nguyện đi theo nữ nhân này, nghe nàng ta sai khiến.
Lâm Nhu lên tiếng
"Đi theo ta, ta có thể giúp ngươi thoát khỏi phong ấn."
Phong Huyền hạ mí mắt, chậm rãi nói
"Thì sao?"
Lâm Nhu lại nói lại lần nữa
"Ngươi không tin? Ta biết rõ chìa khóa mở phong ấn của ngươi ở đâu, ta có thể cứu ngươi ra."
Đôi mắt Phong Huyền đen nhánh, đầu ngón tay chạm vào miệng chén trà.
"Ai nói ta muốn mở phong ấn?"
Lâm Nhu cười
"Ngươi không định nói với ta rằng ngươi muốn mang theo gông xiềng cả đời, người không ra người, quỷ không ra quỷ mà sống đấy chứ?"
Phong Huyền nâng cánh tay lên.
Dây xích va chạm với cái bàn phát ra âm thanh "cộc cộc".
Nghĩ tới Tô Yên, hắn cảm thấy cái chuyện Thú Thượng cổ không được rời chủ nhân quá hai canh giờ này thật sự không hợp lý.
Hẳn là nên sửa lại chỉ còn một canh giờ thôi mới đúng.
Như vậy, hắn liền có thể nhanh chóng được ở bên chủ nhân.
Chính vì có đống xích này, chủ nhân mới nhân nhượng hắn, nhường hắn.
Làm cái gì cũng nghĩ cho hắn.
Biết hắn không thể rời nàng quá lâu, trong vòng hai canh giờ sẽ gấp gáp trở về.
Như vậy thật tốt.
Hắn vĩnh viễn không bị tách rời với chủ nhân.
Hắn thấy vui đến cực điểm.
Vậy nên, đống dây xích phong ấn này, hắn vốn không muốn tháo ra.
Lâm Nhu thấy hắn không hề dao động.
Ả bước từng bước tới gần.
Máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ giọt chảy đầy đất.
Lâm Nhu cố ý làm vậy.
Ả muốn dụ Phong Huyền đi.
Tất cả đều vì nữ nhân Tô Yên kia phá hỏng toàn bộ kế hoạch của mình.
Bằng không, giờ phút này ả đã là Nữ tôn Thương Khung, được toàn bộ nhân sĩ chính đạo phục mệnh.
Ai nghĩ rằng, sai một ly đi một dặm.
Ả đã làm nhiều việc như vậy nhưng vẫn quay đầu về vạch xuất phát.
Vì thế, ả muốn đoạt lại Cùng Kỳ.
Muốn được hắn trợ giúp ả khai thiên tích địa, trở thành Nữ tôn Thương Khung.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Phong Huyền ngửi thấy mùi máu trêи người ả ta, bỗng có chút hoảng loạn.
Trong chớp mắt xuất thần ấy, đột nhiên Phong Huyền cảm trêи cổ nhoi nhói.
Một chấm đen nhanh chóng xuất hiện trêи cổ hắn.
Cảm giác đau đớn kia giống như bị kiến cắn, cơ bản có thể xem nhẹ.
Nếu không phải lúc này Phong Huyền nhìn thấy Lâm Nhu trưng ra vẻ mặt hài lòng vì mưu kế đã được thực hiện thì có lẽ hắn cũng chỉ cho rằng có gió thổi qua.
Lâm Nhu cười cười, nâng tay lên, ɭϊếʍ hết máu trêи đầu ngón tay.
Ả lên tiếng
"Ngươi có biết thứ vừa rồi là gì không?"
Phong Huyền ngước mắt, nhìn nàng ta
Lâm Nhu vừa cười vừa nói
"Tình cổ."
Ả quay đầu lại nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài
"Ngươi còn ······ một nén nhang thời gian suy xét. Muốn cùng ta giải cổ, hay là nổ tan xác mà chết."
Ả cười thật tươi, mang theo bộ dáng nhất định sẽ thành công.
Phong Huyền đứng lên, mới vừa đi được một bước.
Lâm Nhu lại lần nữa mở miệng
"Muốn đi tìm chủ nhân của ngươi? Vô dụng, nàng ta không giải được cổ độc cho ngươi."
Tình cổ chia làm cổ mẫu và cổ tử.
Cổ tử được Lâm Nhu đưa vào trong thân thể Phong Huyền.
Mà cổ mẫu, đang nằm trong tay ả.
Chỉ có cổ mẫu và cổ tử kết hợp lại với nhau mới có thể giải được độc.
Lâm Nhu móc trong tay áo ra một cái bình sứ, đổ ra một viên đan dược.
Nàng ta quơ quơ
"Mẫu cổ ở chỗ này."
Dứt lời, ả liền nuốt chửng đan dược kia.
Tiểu Hồng vốn đang chui rúc trong góc nhà không muốn ló đầu ra.
Nhưng nghe thấy nữ nhân xấu xa kia hạ độc Phong Huyền.
Nó lập tức liền ngẩng đầu lên.
Tuy rằng nó không thích tên Phong Huyền này.
Nhưng hắn lại là nam nhân của Yên Yên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Haizz, vẫn nên đi tìm Yên Yên về giải quyết.
Nghĩ nghĩ, liền vặn vẹo thân mình phóng ra phía ngoài.
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
Vạn nhất nam nhân này bị nữ nhân xấu xa kia chiếm tiện nghi thì phải làm sao bây giờ?
Yên Yên có phải sẽ đổi một nam nhân khác không?
Ồ?
Nghĩ vậy, tốc độ trườn của Tiểu Hồng lập tức liền chậm lại.
Nó sẽ nói dối, khẳng định Tô Yên sẽ không nghi ngờ.
Khẳng định sẽ không véo cái đuôi nó.
Càng nghĩ, tốc độ di chuyển của Tiểu Hồng càng chậm hơn.
Nhưng cuối cùng, Tiểu Hồng nghĩ tới khuôn mặt sung sướиɠ của nữ nhân kia khi sắp thực hiện được ý đồ.
Nó hừ một tiếng.
Vẫn nên nhanh chóng báo cho Yên Yên.
Ở trong điện Thương Hồng, sau hơn một canh giờ bị hỏi như thẩm tra.
Đám người xác định Tô Yên vốn không biết sự tình.
Ngước mắt nhìn nhau.
Cuối cùng cất lời
"Được rồi, ngươi đi về trước đi. Nhưng trước khi tìm được Thuý ngọc Băng Tâm hoàn, ngươi không được rời khỏi phái Thương Hồng."
"Được."
Dứt lời, Tô Yên liền cáo từ rồi rời đi.
Vừa mới ra đến cửa liền nhìn thấy Tiểu Hồng vội vã phi tới.
"Tê tê tê tê tê"
Yên Yên, Yên Yên, không xong rồi, nam nhân của tỷ trúng độc.
Tô Yên dừng bước, túm Tiểu Hồng lên.
"Nói cẩn thận."
Tiểu Hồng mệt rũ rượi ngã vào trong tay Tô Yên.
Lên tiếng
"Nữ nhân xấu xa tên Lâm Nhu tới, hạ tình cổ hắn, hiện tại đang ở trong phòng của chị."
Tô Yên nghe xong, vội vội vàng vàng chạy về viện.
Tiểu Hồng ngốc dùng thân hình nhỏ bằng ngón tay tới tìm Tô Yên đã mất một nén nhang thời gian.
Chờ Tô Yên trở về đã quá thời gian giải cổ.
Vào trong viện, nàng không phát hiện tung tích Lâm Nhu.
Chỉ thấy Phong Huyền rúc trong góc, vạt áo mở rộng, sắc mặt đỏ bừng.
Tô Yên đi qua
"Chàng không sao chứ?"
Phong Huyền cúi đầu run run, nghe được thanh âm của Tô Yên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
"Chủ nhân, Phong Huyền khó chịu."
Dứt lời, chờ Tô Yên ngồi xuống gần hắn, hắn liền giống như con rắn, dính lên người, gục đầu trêи vai Tô Yên.
"Chủ nhân."
Hắn lẩm bẩm, trong người rạo rực một cảm xúc gì đó không biết tên.
Tô Yên phát giác ra thân thể hắn nóng rực.
Nàng hỏi
"Ta phải làm thế nào?"
Phong Huyền ngẩng đầu, bộ dạng đáng thương
"Nữ nhân kia nói, muốn ta giao hợp cùng ả. Ta không muốn, liền đánh ả bay ra ngoài."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Vừa dứt lời
"Chủ nhân, ta nên làm gì bây giờ?"
Tình cảnh này, tư thế này, còn hỏi làm sao bây giờ?
Hắn trưng ra một bộ dáng khó nhịn.
Ngày thường thì yếu không chịu được, đi ba bước lại ho.
Hiện giờ thì sức lực lớn ghê gớm a, ấn Tô Yên làm nàng không dậy được luôn.
Đương nhiên, Tô Yên cũng không phản kháng.
Nhìn bộ dáng của hắn, lại nhớ tới lời Tiểu Hồng.
Tình cổ?
Là giống với xuân dược sao?
Tô Yên nhìn sắc mặt Phong Huyền đỏ bừng, nhăn nhó thống khổ.
Nàng cũng không phản kháng nữa.
Lên tiếng
"Theo ý chàng."
Phong Huyền nghe xong, lông mi run rẩy.
"Chủ nhân..."
Thanh âm của rất câu nhân.
Sau đó....
Ừm... đương nhiên là Tiểu Hồng đang hóng hớt ở đó bị Phong Huyền thô bạo ném ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Hồng tức muốn xì khói đầu.
Chính nó đi tìm Yên Yên về cứu hắn.
Thoắt cái liền trở mặt làm như không quen biết.
Tiểu Hồng vừa tức giận vừa lắc lắc cái đuôi đi đến tiền viện.
Chỉ thấy Tô Cổ bưng một chén thuốc đang đi tới.
Tiểu Hồng lên tiếng
"Tê tê tê tê tê!"
Tô Cổ! Ta ở chỗ này!!
Tô Cổ dừng bước chân.
Tiểu Hồng nhanh chóng bò lên cổ tay Tô Cổ
"Tê tê tê tê tê"
Hừ!
Tên nam nhân xấu xa kia thật đáng ghét, rõ ràng là ta gọi Yên Yên về cứu hắn, hắn còn ném ta ra ngoài.
Nó chính là công thần đó nha!!
Tô Cổ nhướng mày.
Nhàn nhạt liếc qua cánh cửa phòng đã đóng chặt.
Lại cúi đầu nhìn Tiểu Hồng
"Yên Yên đã trở lại?"
"Tê tê tê tê tê"
Đúng đúng.
"Vậy bọn họ ······"
Tiểu Hồng nhanh chóng trả lời
"Tê tê tê tê tê"
Bọn họ đang giải độc.
Vừa nói dứt câu, âm thanh ái muội liền từ trong phòng truyền đến.
Biểu tình của Tô Cổ có chút âm trầm.
Vốn muốn tới phòng của Yên Yên, Tô Cổ liền rẽ hướng ngồi xuống ghế đá.
Tiểu Hồng ngửi mùi chén thuốc.
Nghi hoặc
"Tê tê tê tê tê?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Làm gì vậy?
"Trừ hoả."
"Tê tê tê?"
Cho ai?
"Phong Huyền."
"Tê tê tê tê tê?"
Ơ? Hắn ta không phải trúng tình cổ sao? Vì sao lại trừ hoả cho hắn?
"Ta giải độc cho hắn."
Một con tình cổ hèn kém mà thôi.
Không giống như hắn là cổ vương - bất cmn tử.
Dứt lời, Tiểu Hồng trầm mặc.
Lúc sau, Tiểu Hồng mới ngước đầu lên
"Tê tê tê tê tê??"
Vậy, vậy Yên Yên là bị hắn chiếm tiện nghi sao??
Tô Cổ
"Hiểu rồi là tốt."
Rõ ràng cổ độc đã sớm được giải, còn giả vờ khó chịu.
Hắn chính là cố ý muốn chiếm tiện nghi của Yên Yên thì có.
Tiểu Hồng nghĩ đến điều này, lại nghĩ chính mình là người gọi Yên Yên về, đưa dê vào miệng cọp.
Tiểu Hồng uất ức ngã vào lòng bàn tay Tô Cổ.
Sau một trận hỗn loạn ngoài ý muốn như vậy, Yên Yên bị hắn ăn sạch sành sanh luôn.
Phong Huyền cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chờ Tô Yên tỉnh lại, trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa
"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, thành công ngăn cản Lâm Nhu và Phong Huyền ở bên nhau."
Tô Yên nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài, nàng chớp chớp mắt.
Ngồi dậy.
Thân thể nàng không có vấn đề gì, vẫn rất ổn.
Chỉ là Phong Huyền có chút suy yếu.
Hắn vẫn luôn ngủ say.
Lúc Phong Huyền tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.
Vừa tỉnh liền ho khan từng đợt.
Chỗ này đau, chỗ đó đau.
Vừa ho khan vừa nói.
"Chủ nhân, Phong Huyền thiếu chút nữa bị người khác chiếm tiện nghi rồi."
Tô Yên đưa cho hắn chén nước, gật đầu
"Ừm."
Vừa đáp, thuận tiện kéo áo trong của hắn lên, che khuất bả vai.
Lúc sau, Phong Huyền lại nói
"Chủ nhân, về sau người không thể rời Phong Huyền đi lâu như vậy, nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy thì Phong Huyền phải làm sao bây giờ?"
← Ch. 224 | Ch. 226 → |