Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 224

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 224
Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nước mưa trộn lẫn với máu chảy hỗn loạn trêи người.

Nâng tay lên, trêи tay chi chít miệng vết thương nhỏ bị đá cắt qua.

Quần áo cũng rách, trêи mặt cũng có vết thương.

Khóe môi cũng rỉ máu.

Tô Yên giật giật mí mắt, vẫn luôn cúi đầu.

Đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên lại bị một bàn tay nhấc lên.

Thân thể lơ lửng trêи không.

Một hơi thở xa lạ truyền đến.

Nàng nâng mí mắt, nhìn thấy gương mặt đeo mặt nạ màu đen của Thao Thiết.

Lúc này, Lâm Nhu không biết ở đâu bay đến, nhanh chóng tiến lại gần.

Ả bước tới, vừa đi vừa cười đắc ý.

"Tô Yên, ngươi rốt cuộc vẫn thua dưới tay ta."

Sau đó nhìn về phía Thao Thiết.

"Được rồi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, giao ả cho ta."

Thao Thiết không nói lời nào, hắn nhìn vào Tô Yên, khẩn trương nuốt nước miếng.

Lâm Nhu nhìn thấy cảnh này liền nheo mắt lại, âm thanh lập tức trầm xuống.

"Thao Thiết, ta nói giao ả cho ta."

Thao Thiết nghe thấy có người gọi tên hắn, nghiêng đầu nhìn Lâm Nhu.

Hai người đối diện nhau, sau đó Thao Thiết liền rời tầm mắt nhìn về Tô Yên.

Đưa đồ ăn của mình cho người khác?

Hắn nhìn qua ngu thế sao?

Đang nghĩ nghĩ, đột nhiên nghe Lâm Nhu gầm lên một tiếng.

"Thao Thiết! Ngươi chớ quên là ai đã thả ngươi ra!!"

Vừa dứt lời, Thao Thiết giơ tay phất một cái.

Lâm Nhu liền bị bay ra ngoài.

Thao Thiết lạnh nhạt

"Lắm mồm."

Sau đó, hắn giơ tay bóp cổ Tô Yên.

Một bàn tay bóp chặt cổ, một bàn tay lôi kéo y phục trước ngực Tô Yên.

Hắn nóng lòng muốn ăn lắm rồi.

Tô Yên bị hắn bóp cổ, ho khan một tiếng.

Chỉ cảm thấy có một sức mạnh muốn bẻ cái đầu nàng xuống.

Ánh mắt Thao Thiết càng lúc càng sáng.

Bỗng nhiên, bụp một tiếng.

Bàn tay đầy máu trộn lẫn bùn đất dơ bẩn kia túm vào cánh tay hắn.

Tô Yên giật giật mí mắt, mở mắt ra.

"Ngươi làm đau ta."

Đôi mắt Thao Thiết càng sáng rực.

Vẫn còn sức lực lớn như vậy cơ à.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hai người liền giằng co.

Tô Yên bẻ tay hắn nửa ngày, phát hiện hắn chẳng những không buông ra, mà tay càng thêm dùng sức.

Nàng chỉ cảm thấy đầu thật nặng.

Trong lòng vô cùng bực bội.

Cái người này làm sao vậy.

Nghe không hiểu tiếng người sao?

Đang nghĩ ngợi, Tiểu Hoa run rẩy lên tiếng.

"Ký chủ, hắn ta là Thao Thiết, hắn muốn ăn chị, hắn là người xấu."

Tô Yên bị âm thanh ồn ào trong đầu làm bực bội thêm.

Nhìn về phía Thao Thiết, phát hiện bộ dáng của hắn thật hưng phấn.

Nàng nắm chặt cánh tay hắn, trầm mặc ba giây.

"Xoẹt" một tiếng.

Y phục trước ngực nàng bị xé ra một mảnh.

Lộ ra áo bên trong.

Thao Thiết lùi về sau ba bước, nhìn mảnh vải trong tay mình.

Thấy đồ ăn rời tay mình như vậy, hắn thật không vui.

Trong mắt hiện lên sự không cam tâm.

Càng không nghĩ tới, nàng ta thế nhưng vẫn còn sức lực chống cự.

Y phục trêи người Tô Yên bị nước mưa xối ướt đẫm.

Tóc rối tung, trêи người đầy bùn đất, máu lẫn với bùn theo ngón tay nàng nhỏ giọt trêи mặt đất.

Nhìn qua như là lệ quỷ bò lên từ địa ngục.

Nàng cúi đầu, thanh âm nhàn nhạt

"Người muốn giết ta, đều đã chết, ngươi cũng không phải ngoại lệ."

Nói xong, nàng đi tới trước mặt Thao Thiết.

Thao Thiết đầu tiên là lùi về phía sau một bước, dồn lực, đánh một chưởng thẳng vào Tô Yên.

Một nén nhang sau.

Phanh!

Chỉ thấy mặt đất chấn động, thị trấn cách xa ngàn dặm cũng đều cảm nhận được.

Mặt nạ màu đen vỡ vụn, rơi đầy đất.

Trêи mặt Thao Thiết be bét máu, bị đánh lún xuống một cái hố sâu hoắm.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đứng bên miệng hố.

An an tĩnh tĩnh đợi.

Đợi cái gì?

Đợi kẻ muốn giết nàng, bò lên khỏi hố.

Nàng nhìn máu trêи tay mình.

Hiếm khi có thể chân chính tìm thấy kỳ phùng địch thủ có thực lực tương đương.

Những lần trước đều là nàng đơn phương tàn sát, chẳng những không khiến nàng dừng lại mà còn làm sự phiền chán, bực bội trong lòng dâng lên.

Mà hiện tại, kẻ đang nằm dưới hố kia lại không giống như trước.

Khó có khi nàng lại cảm nhận được cảm giác đã nghiền.

Nàng đứng chờ hắn bò dậy, rồi đánh chết hắn.

Cái loại cảm giác sảng kɧօáϊ này theo mạch máu chảy khắp người nàng, làm suy nghĩ của nàng có chút méo mó.

Sợi tóc đen dính vào mặt.

Thật khó tin, một Tô Yên không thể kiên nhẫn vào ngày mưa, lần đầu tiên nở nụ cười,

Nàng nhìn xuống hố, phát ra một tiếng cười nhẹ.

Ngược lại làm Tiểu Hoa sợ run.

Ô ô ô ô ***

Ký chủ đơn thuần của nó bao giờ mới trở về?

Cảm giác doạ người này là như thế nào?

Tô Yên đợi trong chốc lát.

Cái loại cảm giác đã nghiền chậm rãi rút đi.

Loại bực bội kia lại lần nữa dâng lên.

Nàng kéo kéo cổ áo.

Thật phiền phức.

Cái thứ kia bao giờ mới bò lên tới đây?

Sao lại yếu ớt như vậy?

Nàng nhấc chân, thấy hắn mãi không bò dậy, quyết định tự mình đi xuống hố tìm.

Kết quả vừa mới bước một bước.

"Ầm"

Một tia sét nặng nề đánh vào bên chân Tô Yên.

Gây ra chấn động mạnh khắp mặt đất.

Tô Yên giật giật mí mắt, nhìn thoáng qua không trung.

Sau đó lại tiếp tục đi tới cái hố.

Trong chốc lát, Tô Yên đi lên.

Trong tay nàng còn xách theo một con dã thú có diện mạo kỳ quái.

Mình dê, nanh hổ, mắt hai bên vai, có móng vuốt sắc bén. *<img class="img-center" src="s1. truyenhd/wp-content/themes//echo/img/loading4.png" data-echo="img. wattpad/94ee1a15b1481fe6b9f9eb29f083536a62c1a7f2/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f653433455148334668696b6568673d3d2d3938333737343732342e313634386566663234626266613032393434313839313832353233392e6a7067" alt="Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 1335: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 37" />

Tiếng của nó như tiếng trẻ con khóc.

Cái thứ đó kêu một tiếng, Tô Yên liền dẫm cho nó một phát.

Nàng không còn kiên nhẫn

"Không được phát ra bất kỳ thanh âm gì."

Dã thú kia hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chân Tô Yên.

Há mồm liền muốn cắn.

Cái thứ này chính là Thao Thiết.

Lúc này Thao Thiết chẳng nghĩ được gì khác, chỉ muốn cắn nàng một miếng.

Chỉ là, lần này mở miệng ra.

Chân cũng xác thật bị nó cắn vào trong miệng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhưng miệng của nó lại không ngậm vào được.

Nhìn thì thấy hai bàn tay nhỏ dính đầy bùn và máu của Tô Yên, nắm hàm trêи và hàm dưới của nó.

Nàng cong eo, dồn sức, hai hàm của Thao Thiết bị bẻ ra càng lúc càng rộng.

Miệng nó bắt đầu rách, máu liền chảy ra hai bên khóe miệng.

Tô Yên vẫn còn tiếp tục.

Lúc này Thao Thiết cuối cùng cũng phát hiện có điểm không ổn.

Vốn dĩ nó nghĩ, chết cũng được, trước khi chết phải cắn nàng một miếng.

Nhưng xem tình hình hiện tại, không những không ăn được miếng nào, có khả năng còn sẽ mất luôn cả mạng.

So với như vậy, thà phát ngốc trong phong ấn còn hơn.

Nó hướng lên trời rống lên một tiếng.

Nháy mắt, một tia sáng liền xuất hiện.

Cái thứ Tô Yên đang nắm chặt trong tay chớp mắt đã không thấy nữa.

Thao Thiết biến mất rồi.

Mí mắt nàng động động, sự không kiên nhẫn trong mắt càng lúc càng nồng đậm.

Nhìn bốn phía trống vắng.

Biểu tình có chút hoảng hốt.

Nàng đứng ở chỗ đó, chau mày.

Thật phiền.

Mưa rơi ào ào, sấm sét không dứt.

Sợ hãi trong lòng Tiểu Hoa không giảm chút nào.

Hôm nay trời mưa, nó có cảm giác ký chủ không giống như trước kia.

Lúc trước, khi trong lòng bực bội, ký chủ sẽ đi tìm một chỗ yên tĩnh không có người mà trốn đi.

Nhưng lúc này, ký chủ lại không có ý định như vậy.

Cho đến khi ở phía xa xa, bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh yếu ớt

"Chủ nhân"

Chỉ thấy một thân ảnh màu trắng thân hình ốm yếu lợi hại, tay cầm ô, đang đi về phía này.

Đó là Phong Huyền.

Chỉ là trạng thái của Phong Huyền cũng không tốt hơn so với Tô Yên là bao nhiêu.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiếng ho khan không dừng lại, thân thể đơn bạc tinh tế, giống như chỉ cần gió thổi qua liền bay.

Khuôn mặt hắn so với trước khi Tô Yên đi còn tái nhợt hơn rất nhiều.

Môi trắng bệch, không còn một chút huyết sắc.

Giống như bao nhiêu công chăm sóc dưỡng thương lâu như vậy đều là công cốc.

Thậm chí so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn.

Tô Yên nhìn theo hướng âm thanh phát ra, mí mắt nâng lên một chút.

Nàng không kiên nhẫn, nhìn lướt qua

"Ai bảo chàng tới đây?"

Nói xong, nhướng mày

"Đừng tới đây, cách xa ta một chút."

Phong Huyền nghe vậy, thân thể liền run lên.

Ánh mắt hắn đen nhánh nhìn Tô Yên, thấp giọng

"Chủ nhân, người không cần Phong Huyền nữa sao?"

Tô Yên không nói lời nào, mày nhăn lại.

Chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Nàng có chút, không khắc chế được bản thân.

Ở một góc xa xa, Tiểu Hồng đứng dưới cái dù giấy màu trắng, ăn một quả đào nó vừa mới hái được trêи đường.

Răng rắc cắn một miếng

"Yên Yên có phải sẽ đánh hắn không?"

Tô Cổ cúi đầu, liếc nó một cái.

"Đánh hay không thì ta không biết, nhưng nếu Yên Yên biết chuyện ngươi mang hắn tới đây, Yên Yên sẽ đánh chết ngươi."

Tiểu Hồng đang gặm quả đào, nghe thấy vậy liền khựng lại.

Nó ngẩng đầu, không phục nói

"Là ngươi bảo ta đem hắn tới đây chứ!"

Tô Cổ

"Người là ngươi mang tới."

Tiểu Hồng tức giận hừ một tiếng, lại tiếp tục cúi xuống cắn quả đào trong tay.

Vừa cắn vừa lắc lắc cái đuôi.

Quả đào này ăn thật ngon.

Lúc này nó như nhớ tới điều gì đó.

"Nhưng mà hắn yếu ớt thật đó. Lúc ta đến còn nhìn thấy hắn ho ra máu đầy đất, ta cho hắn một quả Chu Tiên, hắn mới có thể miễn cưỡng đi được tới đây."

Tiểu Hồng cho rằng Tô Cổ sẽ khen mình.

Kết quả, Tô Cổ nói một câu

"Ngươi còn dấu quả Chu Tiên?"

Tiểu Hồng tức khắc nói lắp.

Nó tỷ có thể ôm quả đào gặm không ngừng.

"Ta, ta thấy hắn giống như sắp chết đến nơi, mới đưa trái cây cho hắn ăn."

Tô Cổ lên tiếng

"Ừ"

Giống như đã đoán trước được.

Tiểu Hồng ngẩng đầu

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ơ!! Có phải ngươi biết hắn sắp chết rồi nên mới bảo ta đem hắn tới đây?"

Trong tay Tô Cổ vẫn nắm chặt một quyển sách.

Hắn trở tay đem quyển sách bỏ vào trong túi không gian.

Lãnh đạm lên tiếng

"Sắp được hai canh giờ."

"Là sao?"

Tiểu Hồng nghe không hiểu.

Tô Cổ cúi đầu nhìn Tiểu Hồng ngốc nghếch.

"Ý ta là, chốc nữa khiêng hắn về."

Tiểu Hồng hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.

Tô Cổ chỉ vừa khéo mà biết thôi.

Ngày đó, Tiểu Hồng cùng nó hiện nguyên thân, phơi ánh trăng ở trong rừng cây.

Phơi phơi, liền vô tình nghe thấy Phong Huyền và Thao Thiết nói chuyện với nhau.

Tiểu Hồng sớm đã ngửa bụng ngủ say, cái gì cũng không biết.

Chỉ là hắn vẫn luôn nhớ kỹ lời Thao Thiết nói rằng Phong Huyền vẫn chưa cởi bỏ phong ấn.

Hắn vẫn luôn tìm trong sách cổ, xem phong ấn rốt cuộc là gì.

Một canh giờ trước, rốt cuộc hắn cũng tìm được Ký Lục Thượng Cổ Bí Pháp có ghi chép về loại phong ấn này.

Vì sợ Hung thú Thượng Cổ còn sót lại gây hại cho nhân gian.

Thần giới đã đem hai con thú cuối cùng là Cùng Kỳ cùng Thao Thiết phong ấn lại.

Cách duy nhất để mở được phong ấn chính là chìa khoá.

Nếu có người cố tình phá xiềng xích thì người đó sẽ trở thành chủ nhân của nó.

Nếu Hung thú Thượng cổ cố tình huỷ diệt hoặc rời bỏ chủ nhân, nó sẽ chết.

Mà thời gian tối đa được phép rời khỏi chủ nhân là hai canh giờ.

Trong vòng hai canh giờ, Hung thú Thượng cổ cần phải được ở gần chủ nhân, nếu không, thân thể sẽ dần khô kiệt mà chết.

Đây cũng là lý do mỗi lần Tô Yên rời đi một lát, khi trở về liền thấy Phong Huyền suy yếu như vậy.

Muốn thoát khỏi phong ấn cũng còn một biện pháp khác.

Trong vòng hai canh giờ, Hung thú Thượng cổ cần phải uống một lượng máu tươi nhất định.

Vì thế Thao Thiết mới có thể tạm thời thoát khỏi phong ấn.

Chỉ là sau đó, mỗi ngày nó đều phải uống máu tươi.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng vừa gặm đào vừa nhìn về phía xa.

Một lúc lâu sau, nó ngẩng đầu lên, không biết vì sao mà cái đuôi lắc càng lúc càng nhanh, nhìn qua có chút hưng phấn.

Tô Cổ cúi đầu nhìn nó.

Bởi vì cái đuôi nó lắc qua lắc lại làm bùn nước bắn lên tung tóe.

Tô Cổ nhấc chân, dẫm lên cái đuôi của Tiểu Hồng, làm nó không thể động đậy được nữa.

Nhưng lực chủ ý của Tiểu Hồng vốn không đặt ở cái đuôi, đôi mắt to ngập nước của nó tràn đầy hưng phấn.

"Nam nhân kia liệu có bị Yên Yên đánh chết không?"

Thấy hắn suy yếu như vậy, Yên Yên nếu mất kiên nhẫn, có thể một chưởng đánh chết hắn.... vậy thì thật sự quá tốt.

Tô Cổ không nói chuyện, cũng nhìn sang phía Tô Yên.

Phong Huyền ho như muốn bay cả phổi ra, thân hình lung lay đi từng bước chậm chạp về phía Tô Yên.

Hai hàng lông mày của Tô Yên càng nhăn lại

"Cách xa ta một chút."

Thân thể Phong Huyền run lên

"Chủ nhân, người không cần Phong Huyền nữa sao?"

Tô Yên không nói chuyện.

Trong lòng càng bực bội thêm.

Người này sao lại nói nhiều như vậy.

Nàng xoay người, trêи mặt tràn đầy sự khó chịu và không kiên nhẫn, quay đầu đi về phía sau.

Phong Huyền thất tha thất thểu, tiến nhanh bắt lấy cánh tay Tô Yên.

"Chủ nhân."

Hắn lẩm bẩm một tiếng.

Tô Yên bị hắn túm lấy tay, cơ hồ là phản xạ có điều kiện.

Trực tiếp túm cổ hắn ném ra xa.

Thân thể hắn vẽ ra một độ cung trêи không trung, ngã xuống đất "rầm" một cái.

Y phục trắng của hắn dính đầy bùn đất, cả người lầy lội.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ"

Cái dù giấy cũng rơi ngay bên cạnh, dính đầy bùn.

Chật vật không chịu được.

Hắn ngã lăn trêи mặt đất, không thể đứng lên nổi.

Từ trong miệng Phong Huyền phun ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Tô Yên đang cất bước rời đi bỗng dừng lại.

Nhìn hắn một hồi lâu.

Không kiên nhẫn lên tiếng

"Thật phiền toái."

Yếu như vậy, nàng còn chưa dùng chút sức nào hắn đã sống không bằng chết.

Phong Huyền suy yếu ngã ở trêи mặt đất.

Giây tiếp theo, hắn được người ta bế lên.

Ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Tô Yên nhíu mày bực bội.

Nàng lên tiếng.

"Ta không phải bảo chàng chờ ở khách điếm sao?"

Trêи tay Phong Huyền dính đầy máu, ngược lại hắn cũng không thèm quan tâm, trực tiếp ôm lấy Tô Yên.

"Ta muốn gặp chủ nhân."

Hắn thấp giọng trả lời.

Tô Yên thấy trêи người hắn đều là máu.

Nói một câu

"Vô dụng."

Thân thể Phong Huyền chớp mắt cứng đờ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Chủ nhân."

Hắn thấp giọng gọi một tiếng, cuối cùng vẫn không nói thêm điều gì.

Tô Yên rất khó chịu.

Nàng còn muốn vứt hắn ở đây, mặc xác hắn.

Nhưng không hiểu sao lại không thể mặc kệ.

Nghĩ đến việc để hắn ở đó, trong lòng nàng càng thêm bực bội.

Ôm hắn một đường đi thẳng về khách điếm.

Bất tri bất giác mưa dần dần ngừng lại.

Tới khi bọn họ trở về khách điếm, mưa đã tạnh hẳn.

Tô Yên đưa hắn vào trong phòng.

Thuận tay lôi ra một ít thuốc Kim Sang bôi trị thương và mấy quả Chu Tiên đặt lên bàn.

Sau đó liền mặc kệ hắn, quay lưng trở về phòng mình.

Nàng thậm chí còn không thèm thay quần áo, trực tiếp bọc chăn kín người, ngã xuống giường.

Nàng ngủ một giấc thẳng tới hoàng hôn.

Thời điểm Tô Yên tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối om.

Tô Yên chống tay xuống giường, ngồi dậy, chớp chớp mắt.

Ánh mắt ôn hòa, lấp lánh như sao trời.

Nàng xoa đầu, xuống giường.

Y phục trêи người vẫn còn ướt đẫm.

Toàn thân có không ít vết thương nhỏ.

Nàng gọi tiểu nhị mang đến một thùng nước ấm, tắm rửa rồi giặt y phục sạch sẽ.

Mấy vết thương nhỏ đó không nghiêm trọng.

Tô Yên chớp mắt, ngồi ngốc ở trêи ghế.

Một lúc sau mới nhẹ giọng lên tiếng

"Hình như ta đã đánh hắn đúng không?"

Trong phòng tỷ có một mình nàng, Tô Yên lên tiếng chính là muốn hỏi Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa dò xét một lúc mới chắc chắn ký chủ của nó đã trở lại bình thường, ra sức gật đầu rồi lên tiếng nói.

"Ký chủ, chị thế mà lại đánh nam nhân của mình."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Vốn dĩ Tiểu Hoa còn thấy ký chủ mình quá chiều chuộng nam chủ.

Ký chủ đối với nam chủ đại nhân quá tốt, làm nó thấy ghen ghét.

Kết quả, trải qua việc lúc sáng.

Trong lòng Tiểu Hoa bắt đầu yên lặng nghiêng về nam chủ đại nhân.

Thế nhưng lại gặp phải bạo lực gia đình.

Đã thê thảm đến vậy, còn bị đánh cho hộc máu mồm.

Tô Yên gãi đầu, có chút ảo não.

"Ta không cố ý."

Thấy ký chủ nhà mình áy náy như vậy, Tiểu Hoa lại cảm thấy luyến tiếc.

Lên tiếng an ủi Tô Yên

"Ký chủ, chị nghĩ lại mà xem, sao hắn cứ chọn lúc tâm tình chị không tốt mà tìm tới. Thế này không phải là tìm đánh sao?"

Tô Yên

"Hmm ······"

Tô Yên nghe lời này của Tiểu Hoa, như thế nào lại cảm thấy có chút ý vị muốn châm ngòi ly gián?

Sau đó, Tiểu Hoa lại nói tiếp.

"Thêm nữa, chị nghĩ tới Thao Thiết kia, hắn chọc phải chị, chị thiếu chút nữa tay không xé toạc mồm nó. Nam chủ đại nhân dù gì cũng mới chỉ phun ra một ngụm máu, xước chút da, trật khớp tay, nhưng những chỗ khác vẫn lành lặn nguyên vẹn a."

Tiểu Hoa thật sự thành tâm an ủi ký chủ.

Chỉ là nó lại không biết rằng, nó an ủi không đúng chỗ.

Ký chủ so với lúc trước càng lúc càng ủ rũ.

Một lúc lâu sau, Tô Yên nhẹ giọng lên tiếng.

"Ta đi qua xem hắn."

Nói xong, nàng đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.

Tô Yên gõ cửa

"Phong Huyền?"

Bên trong vốn dĩ vô cùng yên tĩnh.

Khi nàng vừa gọi xong liền có tiếng động "ầm" một tiếng.

Như là người bên trong quá hoảng loạn, ngã trêи mặt đất.

Nàng đẩy cửa đi vào trong phòng.

Chỉ thấy Phong Huyền tay chống trêи bàn, run rẩy đứng dậy.

Trêи người vẫn mặc bộ y phục từ sáng.

Trêи người và mặt đất dính đầy bùn đất trộn lẫn với máu loãng.

Tô Yên bước qua nâng người dậy

"Chàng không sao chứ?"

Phong Huyền cứng đờ người, lắc đầu.

"Chủ nhân, Phong Huyền không sao."

Tô Yên nhìn lên bàn, những đồ vật nàng đưa cho hắn vẫn nguyên vẹn như lúc đầu

"Tại sao không thay quần áo?"

Phong Huyền cúi đầu, lông mi run run, sắc mặt tái nhợt, không nói một lời.

Tô Yên tới gần hắn

"Làm sao vậy?"

Tiểu Hoa mở miệng nhắc nhở

"Ký chủ, chị bạo lực gia đình với nam chủ đại nhân."

Vừa nhắc tới chuyện này, Tô Yên lại đưa tay vò đầu.

Nàng nhẹ giọng nói

"Ta không nên đánh chàng, về sau ta sẽ đối xử với chàng thật tốt."

Lông mi Phong Huyền run run, lên tiếng

"Chủ nhân, là Phong Huyền vô dụng."

Tiểu Hoa lại nói tiếp

"Ký chủ, chị còn nhục mạ nam chủ đại nhân vô dụng, còn tỏ ra vô cùng ghét bỏ nam chủ đại nhân."

Nhắc tới chuyện này, Tiểu Hoa lại lần nữa cảm thấy nam chủ đại nhân thật thê thảm.

Tô Yên lắc đầu

"Ta không ghét bỏ chàng."

Phong Huyền vẫn không đáp lời, đầu cúi thấp.

Tô Yên lại tiếp tục nói

"Ta thích chàng vô dụng như thế."

Dứt lời, Phong Huyền mới có chút phản ứng.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên

"Chủ nhân?"

Ánh mắt mang theo chút hi vọng, lại vô cùng cẩn thận.

Tô Yên hôn hắn, khẳng định lại một lần nữa.

"Đúng thế, ta thích chàng vô dụng như thế."

Dù hắn có bộ dạng gì đi nữa nàng cũng đều chấp nhận được.

Dù có vô dụng nàng cũng đều thích, đều chấp nhận.

Lời khẳng định này của Tô Yên rốt cuộc cũng trấn an được Phong Huyền.

Một canh giờ sau.

Tô Yên giúp hắn tắm rửa, thay quần áo, băng bó vết thương, uống thuốc và ăn quả Chu Tiên.

Trong suốt thời gian đó, Phong Huyền vẫn luôn ôm chặt lấy nàng.

Dính lấy nàng, giống như vẫn đang sang chấn tâm lý vì bị bạo lực gia đình.

Tô Yên vừa băng bó cho hắn vừa hỏi.

"Đau không?"

Người nào đó run rẩy gật đầu

"Đau."

Lực tay Tô Yên lại nhẹ đi một chút.

Động tác cũng chậm lại.

Cho nên tốn không ít thời gian để băng bó cho hắn.

Cánh tay còn trật khớp một chút.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nghỉ ngơi một hai ngày là có thể khoẻ lại.

Chờ thu xếp mọi việc ổn thỏa.

Phong Huyền vẫn không cho Tô Yên đi, hai người nằm ở trêи giường, hắn ôm lấy nàng.

Trong chốc lát, hắn lại thấp giọng gọi.

"Chủ nhân."

"Ừ?"

"Chủ nhân thích Phong Huyền sao?"

***

"Ừ"

"Vậy chủ nhân có thể hôn Phong Huyền không?"

Tô Yên bẹp một cái hôn lên môi hắn.

Phong Huyền cảm thấy rất mỹ mãn, không nói câu nào.

Chỉ là hắn an tĩnh không được bao lâu, lại lên tiếng.

"Chủ nhân"

"Ừ?"

"Hôn hôn."

Tô Yên hôn một cái.

Lặp đi lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần.

Cho đến cuối cùng, Tô Yên đè hắn hôn thật lâu.

Hôn xong, còn cắn hắn một chút.

Nàng rất nghiêm túc lên tiếng

"Ta buồn ngủ rồi, ngủ mới có thể dưỡng thương."

Phong Huyền bị nàng cắn một cái, không biết vì sao nàng lại thấy hắn có vẻ như rất hưng phấn.

Đôi mắt hắn sáng trưng, nhìn chằm chằm môi nàng.

Hắn ôm Tô Yên, nói

"Nghe lời chủ nhân."

Sau đó thành thành thật thật nằm yên, cũng không lên tiếng gọi nàng nữa.

Ngủ thẳng tới hừng đông.

Lúc Tô Yên tỉnh lại, cảm thấy môi mình có chút tê dại xen lẫn đau đớn.

Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Phong Huyền.

Ánh mắt Phong Huyền sáng lên.

"Chủ nhân."

Tô Yên chớp chớp mắt.

"Chàng ······"

Nàng mở miệng liền cảm thấy trêи môi đau đớn.

Nàng giơ tay lên sờ sờ.

Phong Huyền cúi đầu nhỏ giọng

"Chủ nhân, Phong Huyền có phải cắn người đau rồi không?"

Tô Yên

"Chàng cắn ta?"

Phong Huyền nghe Tô Yên nói vậy, vô thức lại trở lên khẩn trương.

" Phong Huyền cảm thấy, đêm qua lúc chủ nhân cắn Phong Huyền, Phong Huyền cảm thấy rất thoải mái, Phong Huyền cũng muốn làm chủ nhân thoải mái."

Tô Yên nghe xong

"Chàng cắn vài lần sao?"

Phong Huyền suy nghĩ rồi trả lời

"Một canh giờ."

Hắn quên mất mình cắn bao lâu rồi.

Chỉ nhớ rõ thời gian.

Cho nên, hắn từ khi tỉnh dậy vẫn luôn cắn môi nàng??

Tô Yên trầm mặc xuất thần.

Phong Huyền cẩn thận dò hỏi

"Chủ nhân thích sao?"

Tô Yên

"Chàng nghĩ sao?"

Phong Huyền cúi đầu, mất mát vô thố

"Chủ nhân, ta, ta ·····"

Từ sau chuyện ngày hôm qua, Phong Huyền bỗng trở nên không tự tin.

Nói chuyện hay làm việc vô thức sẽ trở nên cẩn thận hơn trước.

Sợ Tô Yên sẽ vứt bỏ hắn hoặc nói vài câu nặng lời.

Tô Yên duỗi tay ôm hắn

"Thích."

Dứt lời, thân thể cứng đờ của Phong Huyền mới thả lỏng một chút.

Bảy ngày sau.

Loại tình huống này vẫn tiếp diễn.

Hơn nữa càng ngày càng trầm trọng hơn.

Tô Yên ngồi trước gương đồng.

Nhìn dấu vết răng cắn trêи cổ, trêи cánh tay, trêи môi mình.

Tầng tầng lớp lớp, cả cũ cả mới.

Không cần hỏi cũng biết là do Phong Huyền làm ra.

Cũng không biết tại sao mình lại để cho hắn làm như vậy.

Mỗi ngày đều ôm, đều quấn lấy nàng, một ngày phải hôn hôn vài lần rồi lại cắn cắn.

Không cho hắn cắn, hắn liền trở nên phá lệ đáng thương, u sầu.

Giống như nàng muốn vứt bỏ hắn.

Hơn nữa vì truyện ngày hôm đó không làm chủ được mình mà đánh hắn hộc máu, Tô Yên bèb dung túng hắn hơn một chút.

Vì thế mới dẫn đến cái cục diện không thể cứu vãn như lúc này.

Dưới khách điếm.

Phong Huyền xuống dưới mua đồ ăn sớm hơn mọi hôm.

Chờ tiểu nhị bê thức ăn lên liền mang lên cho chủ nhân dùng bữa.

Đang chờ, bỗng nhiên có một nam từ chắn trước mặt mình.

Nam tử đó đánh giá hắn từ trêи xuống dưới một lần, lên tiếng.

"Ngươi chính là nam nhân Tô Yên mang đi hôm trời mưa sao?

Phong Huyền ngẩng đầu, nhìn về phía người kia.

Hắn nhận ra người này.

Bạch Thánh.

Thân thể Phong Huyền cứng đờ

"Có việc?"

Ánh mắt Bạch Thánh vẫn luôn dừng trêи người Phong Huyền

"Nhìn ngươi không tồi, làm nam sủng cũng tốt."

Phong Huyền cứng đờ người, đứng ở đó.

Lên tiếng

"Ta không phải nam sủng."

Bạch Thánh cười khẽ

"A? Không phải sao? Tô Yên không phải là chủ nhân của ngươi sao? Chủ nhân chỉ có thể là một người, nhưng sủng vật của chủ nhân, lại có thể có rất nhiều nha."

Phong Huyền nâng mí mắt, nhìn không ra cảm xúc trong mắt hắn

"Chủ nhân đã từng nói qua, nàng chỉ có một mình ta."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Phong Huyền nắm chặt tay.

Bạch Thánh cười ra tiếng.

"Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?, Chẳng lẽ chính ngươi cũng không tin tưởng lời mình vừa nói ra sao?"

Thân thể Phong Huyền càng thêm cứng nhắc.

Bạch Thánh móc ra một túi bạc ném tới trước mặt Phong Huyền

"Cái này, cho ngươi."

"Làm gì?"

"Cảm tạ ngươi, cúc cung tận tụy ở bên hầu hạ Tô Yên lâu như vậy, đây xem như là thù lao của ngươi."

Phong Huyền cúi đầu nhìn túi bạc.

Trêи khuôn mặt tái nhợt kia không có một chút biểu tình gì.

Chỉ là sống lưng càng thêm cứng đờ.

Dường như chỉ cần động đậy liền sẽ bán đứng cảm xúc trong lòng hắn.

Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng.

"Ngươi thích chủ nhân?"

Bạch Thánh phủi phủi cổ tay áo

"Chủ nhân của ngươi là ân nhân cứu mạng của ta. Ta phải báo đáp nàng. Còn ngươi, chỉ cần hầu hạ nàng cho tốt, những chuyện khác, là chuyện của ta và chủ nhân ngươi."

Lông mi Phong Huyền run rẩy, hạ mí mắt, cuối cùng vẫn duỗi tay cầm lấy túi tiền kia.

Bạch Thánh đầu tiên là nhướng mày.

Giống như không nghĩ tới hắn thực sự sẽ cầm.

"Thật không hiểu nổi vì sao nàng lại giữ một người không có cốt khí, không biết cáu giận như ngươi ở bên cạnh."

Lại nói tiếp

"Chắc là cảm thấy ngươi quá đáng thương, cho nên... ta thấy ngươi không nên si tâm vọng tưởng đâu. Ngươi không xứng với nàng."

Giọng điệu mười phần chắc chắn.

Đồ ăn sớm đã mang lên đầy đủ.

Để ở trêи khay, vốn dĩ Phong Huyền đã chuẩn bị bê lên.

Nhưng lại bị những lời này của Bạch Thánh đả kϊƈɦ, chậm chạp không đứng lên rời đi.

Thân thể vẫn cứng đơ ngồi ở đó.

Đúng lúc này, trêи cầu thang truyền đến tiếng bước chân lộc cộc.

Tô Yên đi từ trêи lầu xuống.

Nàng ở trong phòng đợi một hồi lâu cũng không thấy Phong Huyền trở về.

Sợ hắn xảy ra chuyện, liền đi xuống dưới xác nhận một chút.

Kết quả liền nhìn thấy hắn ngồi đó, cả người cứng ngắc cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Tô Yên đi qua, nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Phong Huyền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Yên.

Đôi môi tái nhợt run rẩy

"Chủ nhân."

Âm thanh thấp thấp, hắn từ chỗ ngồi đứng dậy, tránh ra nhường chỗ cho Tô Yên ngồi.

Tô Yên duỗi tay kéo hắn cùng ngồi xuống.

Nhìn kỹ hắn một lúc.

Rất khỏe mạnh, cũng không ho khan.

Chẳng lẽ sáng nay cắn nàng xong, hắn mệt sao??

Lực chú ý của Tô Yên đều đặt trêи người Phong Huyền.

Thấy bên cạnh Phong Huyền có một người, lại không biết là ai.

Cho đến khi Bạch Thánh mở lời

"Đa tạ ân nhân lần nữa cứu giúp."

Lúc hắn mở miệng, Tô Yên mới phát hiện hoá ra là Bạch Thánh.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Trái lại, nghe thấy Bạch Thánh mở miệng gọi một tiếng ân nhân kia, nàng liền ngước mắt lên.

Đôi mắt đen nhánh hờ hững, thẳng tắp nhìn về phía Bạch Thánh.

Nhưng mà lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Tô Yên nghĩ tới chuyện gì đó

"Giáo chủ ma giáo đã bị giết, hiện giờ Ma giáo như rắn mất đầu, là thời cơ tốt để ngươi thượng vị."

Bạch Thánh đôi tay ôm quyền

"Bạch Thánh đã rõ, đã khiến ân nhân nhọc lòng."

Tô Yên nghe lời hắn nói, xem ra là hắn đã có kế hoạch?

Liền hỏi

"Ngươi ngồi lên ngôi vị giáo chủ Ma giáo, mất bao lâu thời gian?"

Bạch Thánh cẩn thận suy nghĩ, sau đó lên tiếng.

"Nếu mọi việc thuận lợi, muộn nhất là một tháng."

Tô Yên gật đầu

"Ừ."

Bạch Thánh do dự

"Ân nhân đã cứu mạng nhiều lần, lần này lại trợ giúp Bạch mỗ đoạt được ngôi vị giáo chủ, đại ân này không biết cảm tạ ân nhân thế nào."

Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói

"Ngươi trở thành giáo chủ Ma giáo đã là báo ân rồi."

Vừa dứt lời, trong mắt Bạch Thánh hiện lên tia sáng.

Đang muốn mở miệng.

Phong Huyền ngồi đối diện liền ho khan không dứt.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ"

Hắn ho từng tiếng, hàng mi dài đen nhánh cũng run rẩy theo.

Lực chú ý của Tô Yên bị kéo đi.

Duỗi tay vỗ lưng cho hắn.

Tay kia rót cho hắn một chén trà nóng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-346)