Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 221

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 221
Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ở khách điếm dưỡng thương ba ngày.

Tô Yên thấy hắn đã ổn hơn, có thể đưa đi cùng, liền ngự kiếm phi hành dẫn theo hắn đi về phái Thương Hồng.

Dù sao nàng đến trấn Hoài Bắc cũng là để làm nhiệm vụ.

Tô Yên đi về viện của mình.

Đẩy cửa ra, kéo hắn đi vào trong

"Về sau chàng ở lại đây."

Cái viện này của nàng cũng rất lớn.

Có ba phòng.

Đây là gian phòng phía bắc.

Nàng sắp xếp cho hắn xong liền định đem rượu hoa quế đi tìm Thương Thạch sư huynh.

Vừa mới xoay người chuẩn bị đi liền cảm thấy cổ tay áo bị thứ gì đó lôi lôi kéo kéo.

Tô Yên dừng bước chân, quay đầu lại.

Phong Huyền dùng đôi mắt đen nhánh nhìn nàng.

"Chủ nhân muốn đi đâu?"

"Ta đi ra ngoài một chuyến."

"Phong Huyền cũng muốn đi theo chủ nhân."

Nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu.

"Chàng hãy nghỉ ngơi ở đây, một lát nữa ta sẽ về."

Trong mắt Phong Huyền hiện lên mất mát.

Cuối cùng vẫn chậm rì rì buông tay.

Nhẹ nhàng lên tiếng

"Được."

Một tiếng đồng ý.

Sau đó hắn thành thành thật thật ngồi ở trêи ghế.

Thiếu niên gầy yếu mặc một thân y phục trắng tinh.

Tô Yên vốn dĩ đã đi ra tới cửa.

Nhưng lại nghĩ đến biểu tình của Phong Huyền lúc nàng rời đi.

Cuối cùng vẫn quay lại, đưa cho hắn hai viên kẹo.

Lúc này mới rời đi.

Phong Huyền cầm hai viên kẹo kia, nhìn hồi lâu.

Lột một cái cho vào miệng.

Hắn một tay chống cằm, cười vô cùng soái.

Dấu vết cháy xém trêи cổ tay do bị dây xích làm bỏng liền lộ ra.

Thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, hắn còn chưa cởi bỏ được xiềng xích phong ấn.

Phải làm cho chủ nhân cam tâm tình nguyện cởi cho hắn thì mới có thể hoàn toàn thoát khỏi phong ấn.

Hắn nhắm mắt, nghĩ tới sự tình phát sinh vào mấy đêm trước.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn vốn dĩ nghĩ rằng đó chỉ là lòng tốt của chủ nhân.

Không nghĩ tới khi nàng xuống tay moi tim Chu Tước lại không có một chút mềm lòng nào.

Vấn đề này, hắn đã suy nghĩ rất lâu rất lâu, cũng chỉ nghĩ ra được một đáp án duy nhất.

Là bởi vì hắn nói ăn trái tim Chu Tước mới khỏi được bệnh.

Cho nên nàng cũng không thèm chớp mắt mà lấy cho hắn.

Có phải từ trước tới giờ hắn muốn gì nàng đều đáp ứng, là bởi vì nàng yêu thích hắn đúng không?

Nghĩ tới điều này, tâm tình Phong Huyền có chút vui sướиɠ.

Tuy rằng chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng hắn cảm thấy mình cũng thật tinh mắt nha.

Phong Huyền lắc lắc dây xích trêи cổ tay.

······

Tô Yên đi tới nơi Thương sư huynh tu luyện, giao đồ vật xong, xác nhận hoàn thành nhiệm vụ rồi chuẩn bị rời đi.

Sư huynh không nói gì, vẫn tiếp tục tu luyện.

Trêи đường về, Tô Yên gặp lại Lâm Nhu.

Nàng ta mặc một thân y phục vàng nhạt, bím tóc lắc lư theo bước chân.

Đến khi nhìn thấy Tô Yên, bước chân nàng ta nháy mắt khựng lại.

Nụ cười linh động trêи mặt cũng tan đi.

Lâm Nhu đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm Tô Yên.

Tô Yên cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Các nàng cũng không thân thiết.

Số lần cùng nhau nói chuyện trong một năm nay có thể đếm trêи đầu ngón tay.

Lúc Tô Yên sắp đi qua Lâm Nhu.

Nàng ta bỗng nhiên bước ngang sang chắn trước mặt Tô Yên.

Tô Yên dừng bước chân.

Nghi hoặc

"Có việc?"

Lâm Nhu đánh giá Tô Yên từ trêи xuống dưới, giống như lấy địa vị của kẻ bề trêи mà đánh giá nàng.

Tay chắp sau lưng.

"Ta còn đang tò mò, ngươi làm sao đột nhiên lại có năng lực mạnh như vậy. Hoá ra là ngươi cũng đoạt xá."

Nghe thấy lời này, Tô Yên nhìn về phía nàng ta.

Lâm Nhu nói, "cũng" đoạt xá.

Cho nên, nàng ta là người xuyên không tới đây.

Tô Yên không nói chuyện, ngược lại Lâm Nhu dường như có rất nhiều điều muốn nói với nàng.

"Ngươi nuốt đá quý vốn thuộc về ta, làm cho ta không thể có được những đồ vật vốn là của mình. Ngươi có phải cảm thấy làm như vậy thì có thể ngăn cản ta?"

Lâm Nhu cách cực gần, nói bên tai Tô Yên.

"Ngươi hãy nhớ kỹ, tà không thể thắng được chính."

Nói xong, Lâm Nhu liền cười.

Nàng ta bước từng bước vui sướиɠ mà rời đi.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đứng im ở đó, nghĩ lại những lời Lâm Nhu nói.

Nàng ta vì sao lại chắc chắn viên đá là của nàng ta?

Lại còn trách nàng đoạt mất những thứ vốn thuộc về nàng ta nữa?

Còn có câu nói kia, cũng là đoạt xá.

Dựa theo lời này, nếu những việc đó thật sự phát sinh.

Vậy viên ngọc bích kia sẽ về tay Lâm Nhu, nàng ta sẽ nhờ viên đá này mà có được những thứ khác.

Nếu thật sự theo cái logic này, nàng ta vì sao lại ở thời điểm tất cả mọi việc còn chưa phát sinh lại nói ra lời chắc chắn như vậy?

Chứng tỏ nàng ta biết trong tương lai của mình sẽ phát sinh truyện gì.

Trọng sinh?

Không đúng, nếu là trọng sinh sẽ không nói mình là "đoạt xá".

Vậy thì là vì sao?

Tô Yên cúi đầu hỏi

"Tiểu Hoa?"

"Vâng, ký chủ."

"Lâm Nhu đó là bị đoạt xá sao?"

"Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được nhắc nhở."

Sau đó Tiểu Hoa lại thần thần bí bí nói.

"Ký chủ, nàng ta cũng không phải Lâm Nhu."

"Là sao?"

"Nàng ta biết Lâm Nhu là nữ chủ của thế giới này, hơn nữa biết tất cả sự tình phát sinh với Lâm Nhu. Nàng ta thừa dịp Lâm Nhu sinh bệnh nặng, linh hồn suy yếu, liền giết chết linh hồn của Lâm Nhu. Thiên Đạo cũng không phân biệt được. Cho nên, Lâm Nhu giả vẫn có được tất cả đãi ngộ tốt nhất của nữ chính."

Tô Yên nghĩ tới nhiệm vụ của chính mình.

Ngăn cản Lâm Nhu trở thành Nữ tôn Thương Khung, và ngăn cản nàng ta và Phong Huyền ở bên nhau.

Tô Yên lên tiếng.

"Nhiệm vụ giao cho ta là ngăn cản nàng ta tiếp tục trở thành nữ chủ của thế giới này?"

"Đúng vậy ký chủ, bởi vì chị đối kháng với nữ chủ của thế giới này, cho nên đây mới là trò chơi vĩ đại."

Dù sao nữ chính cũng được thiên đạo ưu ái mà.

Dù cho là nàng ta bị ăn thiệt lần này, theo sự thay đổi của cốt truyện, về sau sẽ lại xuất hiện vận may khác đền bù cho nàng.

Nhiệm vụ thật gian nan a.

Tiểu Hoa mở miệng

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ký chủ, cố lên!"

Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu

"Ừ"

Nói xong, Tô Yên ngự kiếm phi hành trở về.

Lúc này, Tiểu Hoa nhịn không được bắt đầu lải nhải.

Nhịn muốn hỏng rồi.

"Ký chủ, dựa theo cốt truyện ban đầu, nữ chủ Lâm Nhu thấy Tô Yên đói quá ngất xỉu, liền đưa cho nàng ấy chiếc bánh nướng duy nhất của mình. Tô Yên cảm động, tìm khắp người muốn tìm một thứ gì đó đền ơn cho Lâm Nhu. Cuối cùng lấy ra ngọc bích của mình tặng cho Lâm Nhu. Về sau, Lâm Nhu ở Di Hồng Viện vô tình dùng viên đá quý đó giải cứu Hung thú Thượng Cổ, cũng chính là nam chủ đó ạ."

Tiểu Hoa nói đến bon mồm, bỗng nhiên ý thức được mình nói hơi nhiều.

Lập tức dừng lại.

Tô Yên nghi hoặc

"Là sao? Phong Huyền là Hung thú Thượng cổ sao?"

Tiểu Hoa liên tiếp phủ nhận

"Ơ, không phải, không phải, em, em cũng không biết."

Tô Yên hỏi

"Không thể nói?"

"Ký chủ, chị phải tự tìm đáp án a."

Một hệ thống một chủ nhân cùng nhau nói chuyện.

Thoắt cái đã lên đến đỉnh núi.

Vừa đến sân, mở cửa ra liền thấy Phong Huyền đang đứng đợi ở cửa.

Phong Huyền vừa ho khan vừa chờ đợi.

Sắc mặt tái nhợt.

Y phục trắng như tuyết càng tôn thêm nhan sắc vô cùng xinh đẹp của hắn.

Tô Yên vừa trở về, trong mắt Phong Huyền hiện lên một tia sáng.

"Chủ nhân."

Hắn kêu lên, đi về phía Tô Yên.

Tô Yên đi nhanh tới đỡ lấy hắn.

"Sao chàng lại suy yếu đến thế này?"

Phong Huyền mồm năm miệng mười giải thích

"Vừa rồi có một nữ nhân tới tìm ta, còn muốn đem ta đi, Phong Huyền không muốn, ả liền muốn đánh chết ta."

Nói xong lại ho khan liên tục.

Ho đến mức cả người đều run bần bật.

Có thể thấy bệnh tình rất nghiêm trọng.

Tô Yên khom lưng, trực tiếp bế hắn lên.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên khom lưng, trực tiếp bế hắn lên.

Đi vào trong phòng.

Nữ nhân Phong Huyền nói, không cần hỏi cũng biết là Lâm Nhu

"Sau đó thì sao?"

Đầu Phong Huyền gác ở trêи vai Tô Yên, ừm, được nàng ôm, cảm giác cũng không tệ lắm.

Nhắm mắt lại, tiếng ho khan không biết đã ngừng từ lúc nào.

Hắn thấp giọng, nói

"Thiếu chút nữa ả liền đưa Phong Huyền đi rồi."

Nói xong, hắn ôm lấy Tô Yên.

"Chủ nhân, Phong Huyền liều chết phản kháng, ả mới không đưa được ta đi."

Phong Huyền nói rất nghiêm túc, như là thể hiện tấm lòng trung thành của mình với Tô Yên.

Tô Yên nghe xong, đáp

"Ừ"

Sau đó đi vào trong phòng, đặt hắn lên giường.

Người hắn lạnh lạnh, nhưng khi ôm lại rất thoải mái.

Chờ đến khi hắn ngồi ở trêи giường, cũng không cho Tô Yên đi.

Lôi lôi kéo kéo cánh tay nàng, trông vô cùng đáng thương.

Cho đến khi Tô Yên nhìn thấy ở cửa có một vũng máu.

Liền quay đầu lại nhìn Phong Huyền

"Chàng bị thương?"

Phong Huyền mờ mịt

"Không có."

Nói xong, nhìn theo ánh mắt Tô Yên liền thấy vũng máu kia.

Phong Huyền nói giọng đương nhiên

"Người bị thương chính là ả, tâm mạch đã bị chặt đứt, phỏng chừng sẽ không sống được bao lâu."

Tô Yên vừa vặn quay đầu lại nhìn hắn

"Sao cơ?"

Nàng chớp chớp mắt.

Vừa nãy nghe hắn nói, cứ tưởng hắn mới là người bị khi dễ, tìm được đường sống trong chỗ chết, cần được bảo vệ.

Mà hiện giờ lại cua gấp không kịp phanh như thế.

Tô Yên trầm mặc nhìn hắn.

Phong Huyền dùng ánh mắt cực kỳ thuần khiết nhìn Tô Yên, duỗi tay ngoắc ngón tay nàng.

"Ả muốn giết ta."

Hắn nói rất chậm, thanh âm còn rất ủy khuất.

Vừa nói vừa lớn tiếng ho khan

Tô Yên vỗ sống lưng hắn.

"Ta không có ý trách chàng."

Phong Huyền nhanh chóng an tâm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Chủ nhân đối với ta thật tốt."

Nói xong liền ôm lấy Tô Yên.

Mới đầu chỉ là không cảm thấy bài xích khi ôm nàng, hoặc là bị nàng ôm.

Nhưng càng ôm lại càng cảm thấy nàng mềm mại ấm áp, ôm rất thoải mái.

Ôm nàng, cảm giác thật sự không tồi.

Ở một nơi khác.

Sâu trong núi của phái Thương Hồng.

Lâm Nhu sắc mặt tái nhợt, tay che ngực, thất tha thất thểu chạy đi.

Quay đầu xác định con quái vật kia không đuổi theo.

Lúc này ả mới đỡ lấy cây đại thụ, phun ra một ngụm máu.

Sau đó quỳ rạp xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Nàng ta vốn dĩ muốn vào trong phòng Tô Yên tìm đá quý.

Nào ngờ, vừa đi vào liền gặp nam tử kia.

Nàng đã gặp qua hắn.

Ở dưới gốc cây hòe ở Di Hồng Viện.

Trong chớp mắt, Lâm Nhu liền xác định nam tử trước mặt này là người ả muốn tìm, vốn là Hung thú thuộc về ả, Cùng Kỳ*.

*Cùng Kỳ: Cùng Kỳ là ác thần thượng cổ của Trung Quốc, có dáng như trâu, ngoại hình như hổ, khoác trêи da lớp lông như nhím, mọc cánh. Cùng Kỳ có tiếng kêu giống chó, ăn thịt người. Nghe nói Cùng Kỳ thường xuyên bay đến những nơi đánh nhau để ăn mũi của người tốt; nếu có người làm việc ác, Cùng Kỳ sẽ bắt dã thú tặng cho kẻ đó, đồng thời cổ vũ hắn làm nhiều chuyện xấu hơn. Cổ nhân cũng hay gọi những kẻ xa quân tử, gần tiểu nhân, hay có ý đồ bất chính là Cùng Kỳ. Về sau "Cùng Kỳ" dùng để ví von những người bội bạc.

This is Chân Thân của anh nhà:))<img class="img-center" src="s1. truyenhd/wp-content/themes//echo/img/loading4.png" data-echo="img. wattpad/cf9e0dfa98e770f911af7311dbc28c4c6a5cbc9f/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f61693178356136547a455a5669513d3d2d3937383937363532342e313634613739373330653130366235353935323931323634313531322e6a7067" alt="Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 1315: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 17" />

Thấy hắn bị trọng thương, còn ho khan liên tục.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, tiếng ho kia bỗng nhiên im bặt.

Đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn nàng ta chằm chằm.

Một câu cũng không nói.

Ả vốn nghĩ rằng hắn ở dưới mặt đất cả ngàn năm, hiếm khi được giao lưu với người khác.

Sau đó cũng nhớ ra Cùng Kỳ ít nói, vô cùng lạnh nhạt. Bởi vì vừa mới sinh ra liền bị phong ấn, thế cho nên tâm tính của hắn vô cùng đơn thuần.

Vốn dĩ muốn lợi dụng điểm này để đưa hắn đi.

Kết quả nàng vừa mới nói ra ý đồ của mình liền bị Cùng Kỳ kia một chưởng đánh bay.

Tâm mạch đứt đoạn, không sống được bao lâu nữa.

Nghĩ nghĩ, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng ả sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.

Sâu trong núi này có một món bảo bối.

Chỉ cần tìm thấy liền có thể cứu mạng nàng ta.

Nghĩ vậy, Lâm Nhu nắm chặt tay, đỡ thân cây đại thụ, tiếp tục lết thân mình đi vào sâu trong núi.

Ở trong viện, nam chủ đại nhân tâm tính đơn thuần của chúng ta còn đang bận ho long trời lở đất, cầu Tô Yên an ủi.

Nhìn bộ dạng đáng thương đó của hắn, nếu không biết, còn tưởng rằng hắn bị Lâm Nhu khi dễ vô cùng thảm.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ngày qua ngày.

Đảo mắt đã qua 3 tháng.

Phong Huyền được Tô Yên tỉ mỉ chiếu cố, cũng đã hết ho khan.

Sắc mặt cũng tốt lên không ít.

Ít nhất hiện giờ, hắn hành động tự nhiên.

Nhìn qua không khác gì người khoẻ mạnh bình thường.

Ngày hôm đó, Tô Yên nhận được thư của Thương sư huynh.

"Tìm Lâm Nhu, cùng nhau đi đến núi Quảng An trừ ma giáo, bảo vệ chính đạo."

Núi Quảng An gần đây vô cùng loạn.

Bên kia núi chính là địa bàn của Ma giáo.

Nghe nói cây thánh thụ của Ma giáo vừa mới kết ra quả Chu Tiên.

Nghe nói quả Chu Tiên kia rất kì diệu, có thể tăng tu vi, bổ nội thương.

Trăm năm mới kết trái một lần.

Vốn dĩ đã tới thời điểm cây kết trái.

Nhưng kết quả lại không thấy một quả nào.

Bởi vì việc này, Ma giáo nội chiến gay gắt.

Giáo chủ ma giáo vô cùng tức giận.

Những hộ pháp canh gác bảo vệ cây Thánh liền bị xử chết.

Các đại môn phái khác đều cảm thấy đây là một cơ hội tốt, liền tính toán một lần đánh hạ Ma giáo.

Thương sư huynh đã đi tới núi Quảng An từ sớm.

Bởi vì thời gian Tô Yên tớ phái phái Thương Hồng ngắn ngủi, tu vi nông cạn.

Nhưng lại có thiên phú tốt.

Cho nên Thương sư huynh không muốn Tô Yên cùng Lâm Nhu tham gia trận đánh này.

Lâm Nhu đã biến mất hơn ba tháng, chờ đến khi Tô Yên tìm được nàng ta, phỏng chừng trận đánh đã sớm kết thúc.

Chỉ cần bồi dưỡng Tô Yên cùng với Lâm Nhu, tương lai khẳng định là hạt giống tốt của phái Thương Hồng.

Cho nên, hai người nhất định không thể tham gia cuộc chiến này.

Tô Yên nhìn bức thư.

Tìm Lâm Nhu?

Tu Tiên giới này rộng lớn như vậy, trừ phi nàng ta tự nguyện muốn xuất hiện, bằng không không có khả năng tìm được.

Nàng đang nghĩ ngợi.

Phía sau liền truyền tới tiếng gọi.

"Chủ nhân."

Vừa lên tiếng, Phong Huyền đã đi tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên duỗi tay đỡ lấy hắn.

Phong Huyền lập tức gục đầu trêи vai Tô Yên.

Bày ra bộ dáng nhóc yếu ớt đáng thương cầu người chiếu cố.

Hắn nhìn thấy nội dung bức thư, lông mi run rẩy.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Chủ nhân, người phải rời khỏi ta sao?"

Tô Yên một tay cầm bức thư, một tay ôm lấy hắn, giữ hắn không ngã.

"Ừ, ta phải đến núi Quảng An."

Dứt lời, Phong Huyền liền ho khan.

Sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, dựa vào người Tô Yên, nhìn qua thật vô lực.

"Khụ khụ, chủ nhân, người muốn để ta một mình ở đây sao?"

Âm thanh của hắn thật ủy khuất.

Từng câu từng chữ, hết sức ỷ lại nàng.

Tô Yên nhìn dáng vẻ của hắn.

Nàng vốn dĩ không tính toán dẫn hắn đi.

Dù sao thấy hắn suy yếu thành cái bộ dạng này, đường đi xóc nảy như vậy, dưỡng bệnh thực sự không tốt.

Nhưng thấy hắn không muốn một mình ở lại đây.

Nàng vừa vỗ lưng hắn, vừa lên tiếng.

"Uống thuốc chưa?"

Phong Huyền đầu để trêи vai Tô Yên, ôm nàng, một câu cũng không nói.

Tô Yên nghiêng đầu

"Không uống sao?"

Phong Huyền thấp giọng

"Chủ nhân còn muốn bỏ mặc Phong Huyền, uống thuốc có ích gì?"

Rõ ràng là rất tức giận mà chất vấn nàng. Nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại mang theo ai oán, giống như hắn đang bị vứt bỏ.

Khiến cho người khác không yên lòng.

Nàng ôm lấy hắn đi vào trong phòng.

Vừa đi vừa nói

"Thân thể chàng không tốt. Đường đến núi Quảng An lại xóc nảy, không phù hợp để dưỡng bệnh."

Phong Huyền hạ mí mắt, lông mi run run

"Nhưng nếu chủ nhân rời đi, ta sẽ chết."

Tô Yên lắc đầu

"Không đến mức đó."

Có cỏ thánh âm, chỉ cần uống thuốc hàng ngày đúng giờ, làm sao chết được?

Phong Huyền giống như giận dỗi

"Đến mức đó."

Nói xong, không biết là do hắn tức giận hay vì sao mà ho không ngừng.

Tô Yên cầm bát thuốc trêи bàn đưa đến bên miệng hắn.

Hắn không chịu uống, chỉ giơ tay ra đỡ lấy cái bàn, cúi đầu không thèm nhìn Tô Yên.

Nàng đành mở miệng

"Chàng uống thuốc trước đã."

"Chủ nhân không cần Phong Huyền, cần gì phải quản ta sống hay chết làm gì?"

Cũng không biết Tô Yên ba tháng nay chăm sóc hắn lại chăm ra thế nào.

Nhóc đáng thương trước kia tính tình càng lúc càng lớn.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên trả lời

"Nhiều lắm là ba đến năm ngày ta sẽ trở về."

Phong Huyền không nói lời nào.

Chỉ là tiếng ho lại vang lên.

Nàng đỡ hắn, nói một câu

"Thân thể chàng không tốt, không thể bôn ba vất vả được."

Vừa dứt lời, Phong Huyền liền dừng ho.

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.

"Thân thể Phong Huyền rất khỏe, có thể bôn ba cùng chủ nhân."

Hắn bày ra bộ dạng dù thế nào cũng nhất quyết phải đi theo.

Cuối cùng, Tô Yên vẫn gật đầu đồng ý.

"Được rồi."

Đồng ý xong.

Tô Yên liền bưng bát thuốc trêи bàn tới.

"Uống đi."

Phong Huyền ngồi xuống.

Môi mỏng hé mở, ngồi ở đó chờ.

Cũng không đưa tay tiếp nhận bát thuốc kia.

Tô Yên chớp chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát.

Kéo tay, đặt chén thuốc vào trong tay hắn.

Phong Huyền còn chưa kịp nói lời nào.

Liền nghe thấy Tô Yên nghiêm túc nói.

"Ngày thường chàng đã ít vận động, đi một chút cũng muốn ôm, ăn cơm uống thuốc, tốt nhất chàng nên tự thân vận động."

Vạn nhất tạo thành thói quen.

Về sau không phải mỗi ngày đều bắt nàng bón bón đút đút sao?

Thấy nàng dứt khoát như vậy.

Phong Huyền cũng không tiếp tục trưng ra bộ dáng cầu người chăm sóc nữa.

Thành thành thật thật bê bát thuốc lên uống.

Trưa hôm đó, Tô Yên mang theo Phong Huyền rời khỏi phái Thương Hồng.

Ngự kiếm phi hành lướt qua núi lớn, nhìn cảnh tượng cỏ cây dưới chân xanh um tươi tốt, gió thổi nhẹ qua, thật ra lại thấy rất thích thú.

Tô Yên đứng ở phía trước, Phong Huyền đứng ở phía sau, đôi tay gắt gao ôm lấy nàng, đầu để ở bả vai Tô Yên.

Nàng nghiêng đầu

"Sợ độ cao?"

Phong Huyền nhắm đôi mắt giật giật, lên tiếng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ừ"

Sau đó, hắn liền nói tiếp

"Chủ nhân, chậm một chút."

Tô Yên hạ thấp độ cao, tốc độ cũng chậm lại.

Tiểu Hoa nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa bèn lên tiếng.

"Ký chủ, nếu không chị thử vứt hắn xuống từ chỗ này xem."

Rõ ràng là thần thú, còn có cánh, còn bày đặt sợ độ cao?

Lừa gạt ký chủ nhà ta cái gì cũng biết có đúng không?

Không chỉ vậy, bộ dáng của nam chủ đại nhân thật vô dụng.

Tay không thể bẻ, vai không thể khiêng, đi ba bước lại ho, ngày ngày còn phải uống thuốc.

Gần đây Tiểu Hoa phát hiện, bệnh vặt của nam chủ đại nhân ngày càng nhiều.

Thời gian ký chủ rời đi hơi lâu một chút, lúc trở về liền thấy nam chủ đại nhân sắc mặt tiều tụy, ho khan không ngừng, bộ dạng vô cùng suy yếu.

Ký chủ đi chỗ nào cũng đòi đi theo, thân thể thì suy yếu như vậy, lúc thì chỗ này đau, chỗ kia đau, chỗ này không thoải mái, chỗ kia không thoải mái.

Đây đâu phải là tìm khế ước thú, tìm tiểu tổ tông thì có.

Tiểu Hoa căm giận.

Rõ ràng trong tư liệu của nó, Phong Huyền không phải cái dạng như thế này.

Hung thú thượng cổ Cùng Kỳ, sau trận đại chiến là hung thú duy nhất còn tồn tại.

Thừa dịp lúc ấy tuổi còn nhỏ, đem thân thể trọng thương phong ấn, nhốt bản thân mình lại.

Nhưng sau mấy ngàn năm trưởng thành, tuy rằng vết thương của Phong Huyền vẫn không tốt lên, nhưng vì có huyết mạch thần thú nên thực lực rất cường đại.

Nhưng.... nhìn thế nào cũng thấy Cùng Kỳ này của Ký chủ, bộ dạng thật yếu ớt vô dụng.

Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong, lắc đầu cự tuyệt

"Nếu ném đi, quá chậm trễ thời gian."

Tiểu Hoa có chút không phục.

Nhưng còn có thể làm thế nào?

Đi theo ký chủ lâu như vậy.

Đương nhiên nó hiểu tính cách ký chủ.

Vô luận nam chủ đại nhân có nhiều nhược điểm như thế nào, ở trong mắt ký chủ đều sẽ là ưu điểm, đều sẽ nghiêm túc cẩn trọng mà đối đãi.

Người khác có tốt, có mạnh cỡ nào, ký chủ đều cũng không để trong mắt.

Bởi vì bọn họ đi chậm lại.

Thế cho nên khi tới núi Trường An đã mất một đêm, trời sắp sáng.

Bọn họ đặt chân ở đỉnh núi.

Trong bức thư của Thương sư huynh nói, Tô Yên sẽ ở lại nơi này mấy ngày.

Cho nên có thể để hắn nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể.

Thuận tiện tìm kiếm Lâm Nhu.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nếu Lâm Nhu còn sống, mục đích của nàng ta là trở thành Nữ tôn Thương Khung, xưng bá toàn bộ Tu Tiên giới.

Quả Chu Tiên giúp tăng tu vi, đại bổ để dưỡng thương.

Nàng ta hẳn là sẽ tới đây.

Nghĩ như vậy, Tô Yên liền dựa vào cây đại thụ ngủ một lát.

Bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh của một đứa nhỏ.

"Ưm, người ta vẫn còn muốn ăn."

Lại nghe thấy một âm thanh lãnh đạm.

"Ngươi đã ăn rất nhiều rồi."

Đứa nhóc kia có vẻ không phục, miệng vừa ăn, vừa kháng nghị.

"Hừ! Ta tự tìm được!"

Lại nghe thấy âm thanh lãnh đạm vang lên

"Không có ta, giờ ngươi đã bị người ta làm thành bánh bao rồi đó."

Hai âm thanh cách Tô Yên càng ngày càng gần.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy hai thân ảnh.

Một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, mặc một thân cẩm y, ngoại hình xuất chúng, mang đến cho người ta cảm giác cao quý, lạnh nhạt.

Bên cạnh thiếu niên còn có một đứa nhỏ khoảng sáu, bảy tuổi.

Cao tới ngực hắn.

Trêи đầu có hai búi tóc tròn, mặc một thân áo màu trắng, nhìn có vẻ là quần áo của bé trai.

Bên dưới lại là một cái váy.

Kéo lê trêи mặt đất.

Thiếu niên dừng bước chân, đối diện với Tô Yên.

Đứa nhóc kia cũng đứng lại, ngẩng đầu nhìn sang.

Vốn dĩ còn đang không phục, còn rất tức giận, tức khắc trong ánh mắt toàn là ánh sáng lấp lánh.

"Yên Yên ~~"

Âm thanh non nớt giòn tan của trẻ con, giọng nói còn không quá chuẩn.

Cách đi đường của nó có chút kỳ quái.

Nhưng cũng không có trở ngại gì.

Đứa nhỏ này đại khái là quá kϊƈɦ động, đi quá nhanh, liền lộ ra cái đuôi rắn ở dưới váy.

Đây chẳng phải là Tô Cổ cùng Tiểu Hồng đã rời đi hơn một tháng qua sao?

Giây tiếp theo, Tiểu Hồng liền nhào vào trong lồng ngực Tô Yên.

Tiểu Hồng ngẩng đầu, mắt to mở lớn, nước mắt lưng tròng.

"Yên Yên, em rất nhớ chị ***"

Đúng thật là một màn tương phùng cảm động lòng người.

Chỉ là Tiểu Hồng vốn còn chưa kịp nói xong.

Liền nghe thấy phía sau Tô Yên truyền đến tiếng ho khan rất mạnh.

Ho từng tiếng, từng tiếng.

Tô Yên sờ đầu Tiểu Hồng, quay lại nhìn Phong Huyền.

Đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Từ trong không gian móc ra cái túi nước.

"Chàng uống nước đi."

Phong Huyền cúi đầu, vì ho quá nhiều mà cả khuôn mặt đầu phiếm đỏ.

Hắn hiếm khi không nghe lời Tô Yên nói mà mở miệng

"Hóa ra chủ nhân không phải chỉ có một mình ta."

Trách không được từ trước tới nay nàng chưa từng đề cập tới việc ký khế ước cùng hắn.

Hóa ra là đã có khế ước thú.

Nghĩ như vậy làm sắc mặt Phong Huyền có chút không tốt.

Trời vẫn còn tối, cho nên Tô Yên không nhìn ra biểu tình trêи mặt hắn.

Chỉ là nghe giọng hắn u oán, ủy khuất như vậy.

Tô Yên sửng sốt.

"Uống nước trước đã."

Phong Huyền càng ho lợi hại.

Nhưng vẫn không chịu uống nước, chỉ cúi đầu, bộ dáng vô cùng bi thương.

Tiểu Hồng bị vứt lại phía sau, ánh mắt trông mong nhìn Tô Yên đi dỗ dành người khác.

Nó lắc cái đuôi tiến tới trước mặt Tô Yên.

Mắt to chớp chớp, duỗi tay giữ chặt tay Tô Yên.

"Yên Yên ~~, Tiểu Hồng rất ngoan."

Thanh âm trẻ con vui vẻ, lắc lắc cái đuôi.

Tô Yên nghiêng đầu nghi hoặc

"Hả?"

Tiểu Hồng thẳng sống lưng

"Yên Yên, nam tử này không có điểm gì tốt, chúng ta không cần hắn nữa, về sau chị hãy ở bên em đi."

Vừa dứt lời, tất cả đều an tĩnh.

Giọng nói trẻ con kia của Tiểu Hồng sẽ không khiến người ta cảm thấy là thật, chỉ cảm thấy rất đáng yêu.

Tiểu Hồng lại nói tiếp một câu

"Em cũng là giống đực mà, lại còn là con đực lợi hại nhất trong tộc của em. Em cũng rất ngoan, sẽ không tùy tiện tức giận, sẽ không tùy tiện khi dễ chị."

Từng điều Tiểu Hồng nói ra đều là nhằm vào Phong Huyền.

Tiểu Hồng vừa nói, vừa đắc ý lắc lắc cái đuôi.

____

Ngày mai đẹp trời nên.... Ta bạo chương óh các nàng ạ!!!!

(„ಡωಡ„)

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Bày bộ dáng mình chính là con rắn tỏa sáng lấp lánh nhất đỉnh núi này.

Ánh mắt Tô Cổ vẫn luôn dừng trêи người Phong Huyền.

Từ khi Tiểu Hồng nói ra câu "chúng ta không cần hắn". Ánh mắt Phong Huyền mới lần đầu tiên dừng lại trêи người Tiểu Hồng.

Tô Cổ không ngăn cản Tiểu Hồng nói chuyện. Chỉ đợi nó nói xong, bầu không khí lại yên tĩnh dị thường.

Tô Cổ cạch một tiếng, buông lỏng tay, một vật rơi xuống mặt đất.

Lực chú ý của Tô Yên chuyển từ trêи người Tiểu Hồng lên người Tô Cổ.

Đối với những gì Tiểu Hồng nói, Tô Yên vốn không để tâm lắm. Vì từ rất lâu trước kia con rắn này đã hay nói như vậy rồi. Chỉ là trước kia dùng xà ngữ, giờ nó đổi thành ngôn ngữ của con người.

Thời điểm không cho nó ăn thịt, nó liền "hừ" một tiếng rồi đảo mắt thành chán ghét nàng, nói không cần nàng.

Tô Yên nhìn cái túi dài trêи tay Tô Cổ.

"Bên trong đó có cái gì?"

"Người."

Tô Cổ cởi miệng túi, lộ ra khuôn mặt một nam nhân.

Nam nhân kia giống đang lâm vào hôn mê.

Nàng nghi hoặc

"Vì sao lại mang theo người?"

Dứt lời, Tô Yên liền nghĩ tới một khả năng.

"Em ······"

Lời còn chưa ra khỏi miệng. Tô Cổ đã trả lời

"Em từ lâu đã không còn ăn thịt người nữa."

Tô Yên nghe vậy, gật gật đầu.

Tiểu Hồng lôi túi càn khôn ra.

Vừa móc đồ trong túi, vừa ném đồ vào trong ngực Tô Yên

"Yên Yên, cái này, cái này, đều cho chị."

Chỉ thấy một, hai trái cây tròn tròn hồng hồng rơi từ trong tay Tô Yên xuống đất.

Túi càn khôn của Tiểu Hồng hình như có rất nhiều thứ này, nó không ngừng móc ra ngoài.

Trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa.

"Leng keng, phát hiện quả Chu Tiên đã biến mất của Ma giáo."

Tô Yên nhìn đống trái cây trước mặt mình.

Nhìn Tiểu Hồng, lại nhìn Tô Cổ

"Quả Chu Tiên?"

Tô Cổ lãnh đạm lên tiếng

"Một tháng trước bọn em ở trêи cây, cây ra quả liền hái, thuận tiện..."

Còn chưa nói xong, liền nghe thấy Tiểu Hồng kêu "ai u" một tiếng.

Chỉ thấy nó móc từ trong túi càng khôn ra một cái cây còn đang phát triển.

Cái cây kia không cao, mới đến ngực người trưởng thành, nhưng cành lá rất tươi tốt, vì nhổ tận gốc nên còn mang theo chút bùn đất.

Tô Cổ dừng lại một chút, rồi nói nốt lời đang dang dở

"Hái được trái cây, thuận tiện nhổ cả cây mang đi."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tiểu Hồng ôm cái cây như ôm tiểu bảo bối.

"Về sau nó sẽ còn ra quả, nó ra quả là em có thể ăn rồi."

Thanh âm trẻ con nói lời lẽ hùng hồn.

Tô Yên nhìn người Tô Cổ mang theo

"Vậy hắn ta là thế nào?"

"Nhổ cây xong thì thấy có một lão già muốn giết hắn."

Bọn họ liền thuận tay đánh ngất hắn.

Vốn định kiếm một chỗ rồi ném hắn ở đấy.

Nhưng một rắn một cổ vừa đi vừa nói chuyện, thế là quên mất việc mất việc này.

Tiểu Hồng ánh mắt sáng lên

"Yên Yên, em ··· ư."

Không biết từ khi nào, Tô Cổ đã đi tới bên cạnh Tiểu Hồng.

Cầm trái cây từ trêи mặt đất nhét vào mồm nó.

Sau đó kéo cái túi càn khôn bên hông Tiểu Hồng, nhét cái cây trở lại.

Tiểu Hồng cắn vài miếng trái cây, sau đó mới căm giận nói.

"Ngươi xem ngươi xem, y phục của ta bẩn hết rồi."

Tô Cổ cúi đầu, kéo lỗ tai Tiểu Hồng, nhỏ giọng nói

"Ngươi có còn nhớ cái đuôi của ngươi trước kia như thế nào mà bị thương không?"

Tiểu Hồng sửng sốt, tức khắc trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.

Bị súng bắn, bị xiên thủng một lỗ, còn bị bỏng, từ từ.... Mà tên đầu sỏ đều là cái người mặt thối kia làm ra.

Tiểu Hồng trừng lớn hai mắt nhìn về phía nam nhân kia, lại đúng lúc Phong Huyền ngẩng đầu lên nhìn nó.

Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồng, không nói một lời.

Tiểu Hồng co đầu rụt cổ, cái đuôi cũng rụt lại, yên lặng ôm lấy đùi Tô Cổ, nhỏ giọng nói.

"Cổ Vương, chúng ta đi thôi."

Hic, nó cảm thấy, cái người mặt thối này lại muốn hành hạ cái đuôi của nó.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)